Chương 3:
Xú Trùng
15/05/2023
Lúc nhận được điện thoại đã là đêm khuya, Yến Yến không ngủ được, đôi con ngươi trong đêm sáng ngời.
Cô sống với bà nội của mình trong một khu ổ chuột, nơi cô sống không bị cô lập bởi gió và mưa. Người nhà bên cạnh lại đánh trẻ con, chúng khóc rống lên từng cơn.
Điện thoại di động đúng lúc này vang lên, khi nhìn thấy tên Giang Thâm, ánh mắt Yến Yến mềm mại đi vài phần.
Sau khi điện thoại kết nối lại là một tràng âm thanh ồn ào, cô nghe được một trận âm nhạc sôi động cùng tiếng kêu inh ỏi, sự cháy bỏng bên kia dường như muốn xuyên qua ống nghe truyền đến.
Yến Yến đứng dậy, gọi tên Giang Thâm. Đầu kia không ai trả lời.
Một lúc lâu sau.
"Xin chào, xin hỏi anh có biết Giang Thâm không?"
Yến Yến hỏi. Trong điện thoại truyền ra tiếng đáp lại của một ai đó.
"Chủ sở hữu điện thoại di động này, anh ta đang say rượu, vì vậy chúng tôi đã mạo hiểm gọi cho cô bởi vì anh ta luôn miệng gọi tên cô. Nếu như cô thuận tiện, có thể nhờ cô tới đón người một chút có được không?"
Yến Yến cũng không hỏi thêm hay nói thêm gì khác, cô vội vàng đồng ý đến đón người.
Đầu dây bên kia nhanh chóng báo cho cô một địa chỉ.
Địa chỉ ấy ở một thành phố là nơi mà Yến Yến chưa từng đến, cô cũng có chút sợ hãi.
Nhưng vừa nghĩ đến Giang Thâm đang ở đó, cô lại gấp đến mức không còn cách nào khác.
Yến Yến lần đầu tiên bước ra khỏi phố Dục Thủy, cô đứng nhìn con đường nhựa lớn trải dài ra xa như không thấy rõ biên giới. Cô cất hết tiền, mảnh giấy vụn, cô nhét tất cả chúng vào túi, có chút lộn xộn.
Khu vực này không có người, cô có chút mờ mịt, giờ đây cô giống như một con ruồi không đầu đang đụng loạn xạ.
Yến Yến đi đến bên cạnh một trạm xăng, trong đấy có một người phụ nữ đang ngồi.
Bà ta mặc áo khoác màu đỏ, miệng cắn hạt dưa, mặt đầy bụi bặm.
Dì... Xin chào. Yến Yến có chút rụt rè.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng nói chuyện lí nhí, liền ngẩng đầu lên, sững sờ rồi lại cười thân thiện.
"Chuyện gì vậy, em gái."
"Cháu muốn hỏi một chút dì có biết quán bar XX ở đâu không ạ?"
Người phụ nữ buông vỏ hạt dưa trong tay xuống, vỗ vỗ tay, ánh mắt nhìn Yến Yến chăm chú.
"Cháu muốn đến đó làm gì?"
"Bạn trai cháu say rượu ở đó vậy nên cháu muốn đến đón anh ấy về."
Yến Yến trung thực nói.
Người phụ nữ thấy cô thành thật cũng không có gì giấu diếm, bà ta mới trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
"Hiện tại chỗ này không có xe nữa, nơi đó lại xa, dì tìm người dẫn cháu đi, dì cũng nhắc nhở cháu không nên đi vào chỗ kia, cháu nên tìm người giúp cháu dẫn người ra thì tốt hơn, cháu là con gái lại một thân một mình cũng đừng để mình bị bắt cóc. "
Người phụ nữ rất nhiệt tình, nói chuyện cũng ôn hòa, ánh mắt nhìn Yến Yến ôn nhu không thôi.
Yến Yến nhẹ nhàng nói lời cám ơn.
Cuối cùng cô lên một chiếc xe nhỏ bốn bánh, gió thổi vào.
Xe chạy trên đường, tiếng ầm ầm vang lên, Yến Yến nắm lấy một cái vòng treo trên đỉnh đầu rồi co rúm lại trong góc, như vậy cô mới thấy dễ chịu hơn một chút. Ngực lại buồn bực, khó chịu như muốn vọt lên trên.
Thời gian bị kéo dài rất dài, lúc xuống đất, Yến Yến nhìn thấy đã gần 5 giờ.
Phía trên trời còn có chút ánh sáng ẩn hiện.
Người lái xe là một người đàn ông trung niên với bụng bia, nói chuyện mơ hồ.
Yến Yến nhớ kỹ lời nói của người phụ nữ lúc nảy, cô muốn ông ta giúp đi vào xem một chút, thế nhưng chân vừa đặt xuống đất, xe liền lái đi.
Âm thanh bị thu vào khoang họng, không khí lạnh đột ngột làm cho làn da cô run rẩy.
Cô đứng ở ven đường, nhìn tòa nhà cao vút trước mắt, một loạt cảm xúc xa lạ dường như đang bùng nổ.
Trên đường không có người đi bộ, xe di chuyển trên đường rất nhiều và chạy khá nhanh. Bốn phía đều được bao phủ xi măng cốt thép, Yến Yến ngẩng đầu phát hiện mấy tòa nhà này đều không nhìn thấy ranh giới, giống như mọc trên trời, đâm xuyên qua tầng mây.
Đáy lòng sinh ra cảm xúc xa lạ, Yến Yến có chút luống cuống. Trước mắt chính là quán bar mà Giang Thâm say rượu, mặt tiền của quán được trang trí tinh xảo lại cao ngất, ánh đèn lộ ra ngoài đầy màu sắc lắc lư, mê ly mà cũng rực rỡ.
Yến Yến không biết làm thế nào, cô đành di chuyển bước chân đến phía cửa, bên trong là một không gian ồn ào, huyên náo.
Vòng eo vặn vẹo, tiếng ồn quay cuồng, khiến đầu cô đau lên từng cơn.
Yến Yến lạc bước trong đám người, giống như một yêu tinh lạc vào phàm thế, hiếm thấy khi nhiễm chút linh khí, cô không trang điểm đậm nhưng lại bắt mắt hơn người.
Ánh đèn rực rỡ chiếu lên mặt khiến cả người đều mê ly đến vài phần. Không thiếu người bắt chuyện ngăn trở đường đi của cô, Yến Yến sốt ruột, thò đầu nhìn vào trong.
Cô sống với bà nội của mình trong một khu ổ chuột, nơi cô sống không bị cô lập bởi gió và mưa. Người nhà bên cạnh lại đánh trẻ con, chúng khóc rống lên từng cơn.
Điện thoại di động đúng lúc này vang lên, khi nhìn thấy tên Giang Thâm, ánh mắt Yến Yến mềm mại đi vài phần.
Sau khi điện thoại kết nối lại là một tràng âm thanh ồn ào, cô nghe được một trận âm nhạc sôi động cùng tiếng kêu inh ỏi, sự cháy bỏng bên kia dường như muốn xuyên qua ống nghe truyền đến.
Yến Yến đứng dậy, gọi tên Giang Thâm. Đầu kia không ai trả lời.
Một lúc lâu sau.
"Xin chào, xin hỏi anh có biết Giang Thâm không?"
Yến Yến hỏi. Trong điện thoại truyền ra tiếng đáp lại của một ai đó.
"Chủ sở hữu điện thoại di động này, anh ta đang say rượu, vì vậy chúng tôi đã mạo hiểm gọi cho cô bởi vì anh ta luôn miệng gọi tên cô. Nếu như cô thuận tiện, có thể nhờ cô tới đón người một chút có được không?"
Yến Yến cũng không hỏi thêm hay nói thêm gì khác, cô vội vàng đồng ý đến đón người.
Đầu dây bên kia nhanh chóng báo cho cô một địa chỉ.
Địa chỉ ấy ở một thành phố là nơi mà Yến Yến chưa từng đến, cô cũng có chút sợ hãi.
Nhưng vừa nghĩ đến Giang Thâm đang ở đó, cô lại gấp đến mức không còn cách nào khác.
Yến Yến lần đầu tiên bước ra khỏi phố Dục Thủy, cô đứng nhìn con đường nhựa lớn trải dài ra xa như không thấy rõ biên giới. Cô cất hết tiền, mảnh giấy vụn, cô nhét tất cả chúng vào túi, có chút lộn xộn.
Khu vực này không có người, cô có chút mờ mịt, giờ đây cô giống như một con ruồi không đầu đang đụng loạn xạ.
Yến Yến đi đến bên cạnh một trạm xăng, trong đấy có một người phụ nữ đang ngồi.
Bà ta mặc áo khoác màu đỏ, miệng cắn hạt dưa, mặt đầy bụi bặm.
Dì... Xin chào. Yến Yến có chút rụt rè.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng nói chuyện lí nhí, liền ngẩng đầu lên, sững sờ rồi lại cười thân thiện.
"Chuyện gì vậy, em gái."
"Cháu muốn hỏi một chút dì có biết quán bar XX ở đâu không ạ?"
Người phụ nữ buông vỏ hạt dưa trong tay xuống, vỗ vỗ tay, ánh mắt nhìn Yến Yến chăm chú.
"Cháu muốn đến đó làm gì?"
"Bạn trai cháu say rượu ở đó vậy nên cháu muốn đến đón anh ấy về."
Yến Yến trung thực nói.
Người phụ nữ thấy cô thành thật cũng không có gì giấu diếm, bà ta mới trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
"Hiện tại chỗ này không có xe nữa, nơi đó lại xa, dì tìm người dẫn cháu đi, dì cũng nhắc nhở cháu không nên đi vào chỗ kia, cháu nên tìm người giúp cháu dẫn người ra thì tốt hơn, cháu là con gái lại một thân một mình cũng đừng để mình bị bắt cóc. "
Người phụ nữ rất nhiệt tình, nói chuyện cũng ôn hòa, ánh mắt nhìn Yến Yến ôn nhu không thôi.
Yến Yến nhẹ nhàng nói lời cám ơn.
Cuối cùng cô lên một chiếc xe nhỏ bốn bánh, gió thổi vào.
Xe chạy trên đường, tiếng ầm ầm vang lên, Yến Yến nắm lấy một cái vòng treo trên đỉnh đầu rồi co rúm lại trong góc, như vậy cô mới thấy dễ chịu hơn một chút. Ngực lại buồn bực, khó chịu như muốn vọt lên trên.
Thời gian bị kéo dài rất dài, lúc xuống đất, Yến Yến nhìn thấy đã gần 5 giờ.
Phía trên trời còn có chút ánh sáng ẩn hiện.
Người lái xe là một người đàn ông trung niên với bụng bia, nói chuyện mơ hồ.
Yến Yến nhớ kỹ lời nói của người phụ nữ lúc nảy, cô muốn ông ta giúp đi vào xem một chút, thế nhưng chân vừa đặt xuống đất, xe liền lái đi.
Âm thanh bị thu vào khoang họng, không khí lạnh đột ngột làm cho làn da cô run rẩy.
Cô đứng ở ven đường, nhìn tòa nhà cao vút trước mắt, một loạt cảm xúc xa lạ dường như đang bùng nổ.
Trên đường không có người đi bộ, xe di chuyển trên đường rất nhiều và chạy khá nhanh. Bốn phía đều được bao phủ xi măng cốt thép, Yến Yến ngẩng đầu phát hiện mấy tòa nhà này đều không nhìn thấy ranh giới, giống như mọc trên trời, đâm xuyên qua tầng mây.
Đáy lòng sinh ra cảm xúc xa lạ, Yến Yến có chút luống cuống. Trước mắt chính là quán bar mà Giang Thâm say rượu, mặt tiền của quán được trang trí tinh xảo lại cao ngất, ánh đèn lộ ra ngoài đầy màu sắc lắc lư, mê ly mà cũng rực rỡ.
Yến Yến không biết làm thế nào, cô đành di chuyển bước chân đến phía cửa, bên trong là một không gian ồn ào, huyên náo.
Vòng eo vặn vẹo, tiếng ồn quay cuồng, khiến đầu cô đau lên từng cơn.
Yến Yến lạc bước trong đám người, giống như một yêu tinh lạc vào phàm thế, hiếm thấy khi nhiễm chút linh khí, cô không trang điểm đậm nhưng lại bắt mắt hơn người.
Ánh đèn rực rỡ chiếu lên mặt khiến cả người đều mê ly đến vài phần. Không thiếu người bắt chuyện ngăn trở đường đi của cô, Yến Yến sốt ruột, thò đầu nhìn vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.