Chương 48:
Xú Trùng
17/05/2023
Khoảng thời gian này Yến Yến gầy đi rất nhiều, Ân Ly ôm người cô vào trong lòng như đang ôm một đứa bé, hướng cô lên trên.
Đèn trong lối đi mờ nhạt, chiếu hành lang nho nhỏ, đường ở trước mắt rõ ràng đã tắt, chỉ có đường viền hơi mờ ảo.
Hắn cúi đầu, chuyên chú nhìn khuôn mặt của cô gái nhỏ đang ngủ yên tĩnh, chóp mũi xinh đẹp đặt lên ngực hắn, vài sợi tóc xõa ra vươn bên hốc mắt phiếm hồng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ khép lại.
Giống như một đứa trẻ, an phận làm một thiên thần.
Khóe miệng hắn nâng lên ý cười, trên khuôn mặt lạnh lùng âm lãnh bất ngờ hiện lên chút sinh khí, nhu hòa không ít.
Tầng hầm nối liền cầu thang, đi lên chính là phía ngoài trời, Ân Ly ôm người lên lầu.
Bên ngoài trời nắng, ánh nắng mặt trời chiếu sáng ngôi nhà. Ân Ly trần trụi, vai rộng eo nhỏ, sau lưng treo vài vết đỏ nổi bật.
Yến Yến nằm trong lòng hắn bị quần áo che kín, chỉ lộ ra một đôi bắp chân nhỏ nhắn, có chút đung đưa, mắt cá chân có cảm giác như đoạn xương kéo dài, vẽ một đường cong tao nhã.
Đôi chân nhỏ màu hồng được khảm ngón chân sáng bóng như vỏ trai, nhìn vừa nhỏ vừa đáng yêu.
Trong phòng khách rộng lớn không có ai, rèm cửa sổ màu xanh biếc lay động theo gió, bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ sát đất không hề mờ ẩn trên đỉnh núi xa, giống như một cái mũ ngoan ngoãn.
Ôm người vào phòng, Ân Ly liền đi ra ngoài.
Phan Mỹ Phượng vừa vặn từ gác xép đi xuống, thấy hắn, hình ảnh đẫm máu còn rõ ràng trước mắt, thân thể cũng theo bản năng mà run rẩy.
Hoảng hốt đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ân Ly liếc mắt nhìn người đang đứng ở hành lang, đầu ngón tay còn kẹp theo điếu thuốc, làn khói thuốc chưa bay hết, sương mù bốc lên, hướng tới trên mặt, phác họa sống mũi cao thẳng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, làm nổi bật cả dáng vẻ cô độc không ít.
"Đợi lát nữa cô ấy tỉnh, bà làm chút gì đó cho cô ấy ăn, thanh đạm một chút, thuận tiện nấu chút canh bồi bổ thân thể, bà cũng phải trông chừng cô ấy ăn xong."
Ân Ly không để ý đến cảm xúc của bà ấy, lạnh lùng bỏ lại lời dặn dò, liền đứng lên.
Thoáng một chút cảm giác mát mẻ, bước chân về phía trước lại dừng lại một chút.
"Nói chuyện với cô ấy, nên nói nhiều chuyện vui vẻ hơn."
Cuối cùng bổ sung một câu, Ân Ly liền rời đi.
Phan Mỹ Phượng đứng ở cửa cầu thang nhìn bóng dáng cao lớn biến mất trước mắt, nặng nề thở dài, đi bộ xuống lầu.
Ánh mắt phức tạp thoáng nhìn cửa phòng Yến Yến mà ngây ngốc một lúc lâu.
......
Lúc Yến Yến tỉnh lại, đã gần chạng vạng.
Những đám mây màu cam trông đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Bởi vì bụng đói cũng đã lâu, trong bụng phát ra tiếng động như máy móc, nháo đỏ cả mặt.
Cả người cô đều bủn rủn, không thể nhấc nổi tay chân, Yến Yến nghĩ đến Ân Ly liền một bụng nóng nảy, tức giận đến miệng khô lưỡi đắng.
Trần trụi không mảnh vải che ngồi trên giường, mọi suy nghĩ của cô đều có chút hỗn loạn. Yến Yến hạ quyết tâm cùng Ân Ly hao tổn đến cùng.
Trốn càng xa càng tốt, cùng lắm thì bị bắt về đánh một trận, thế là cô lại chạy trốn.
Yến Yến nhìn vết bầm tím trên người mình giống như bị người ta điên cuồng đánh đấm, ngực, đùi, cánh tay, từng khối nhìn thấy mà giật mình.
Co giật thân thể, cô muốn rời giường, thế nhưng hạ thể lại nổi lên một trận đau đớn làm cho cô hít sâu một hơi.
Quay đầu lại cô liền thấy thuốc mỡ trên tủ đầu giường.
Chậm rãi đứng dậy, cầm thuốc mỡ lên, Yến Yến cau mày nghĩ đến lời Ân Ly nói muốn sinh con, cả người cô đều không tốt.
Cô sốt ruột giẫm chân muốn xuống giường, nhưng suýt nữa đã té ngã, cố nén đau đớn chạy đến tủ đựng quần áo, cô cẩn thận mở ra.
Lấy ra một chai thuốc màu trắng trong lớp quần áo thấp nhất.
Lần trước bằng hữu của Ân Ly cho cô thuốc, may mắn là còn không ít, Yến Yến đã lén giấu đi, bây giờ đã có thể phát huy tác dụng.
Cô cẩn thận rót ra hai viên nhét vào miệng, ăn khô, cau mày mà nuốt xuống.
Mềm nhũn đứng lên xoa xoa eo mình, tùy tiện cầm một cái váy liền đi vào phòng tắm.
Dọn dẹp xong, vừa ra khỏi phòng, liền thấy dì Phan bận rộn trong phòng bếp.
Nhìn xung quanh cũng không thấy Tiểu Khúc Nhạc, trong trang viên lớn như vậy nhưng khi nhìn ra bên ngoài biệt thự tùy ý đâu đâu cũng có thể nhìn thấy đám người áo đen, trình độ khoa trương làm cho người ta không kìm được mà muốn tặc lưỡi.
Tâm Yến Yến cũng dần dần rơi vào đáy cốc.
Hiện tại khả năng có thể chạy trốn ra ngoài rất thấp, chỉ có thể diễn, xem tên hỗn đản Ân Ly kia lúc nào sẽ buông lỏng cảnh giác.
Dì Phan nấu một chén canh gà cho cô, màu vàng son, mặt ngoài còn tỏa ra ánh sáng dầu, điểm xuyết mấy cây hành hoa, xung quanh có nấm hình ô nổi lên.
Đèn trong lối đi mờ nhạt, chiếu hành lang nho nhỏ, đường ở trước mắt rõ ràng đã tắt, chỉ có đường viền hơi mờ ảo.
Hắn cúi đầu, chuyên chú nhìn khuôn mặt của cô gái nhỏ đang ngủ yên tĩnh, chóp mũi xinh đẹp đặt lên ngực hắn, vài sợi tóc xõa ra vươn bên hốc mắt phiếm hồng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ khép lại.
Giống như một đứa trẻ, an phận làm một thiên thần.
Khóe miệng hắn nâng lên ý cười, trên khuôn mặt lạnh lùng âm lãnh bất ngờ hiện lên chút sinh khí, nhu hòa không ít.
Tầng hầm nối liền cầu thang, đi lên chính là phía ngoài trời, Ân Ly ôm người lên lầu.
Bên ngoài trời nắng, ánh nắng mặt trời chiếu sáng ngôi nhà. Ân Ly trần trụi, vai rộng eo nhỏ, sau lưng treo vài vết đỏ nổi bật.
Yến Yến nằm trong lòng hắn bị quần áo che kín, chỉ lộ ra một đôi bắp chân nhỏ nhắn, có chút đung đưa, mắt cá chân có cảm giác như đoạn xương kéo dài, vẽ một đường cong tao nhã.
Đôi chân nhỏ màu hồng được khảm ngón chân sáng bóng như vỏ trai, nhìn vừa nhỏ vừa đáng yêu.
Trong phòng khách rộng lớn không có ai, rèm cửa sổ màu xanh biếc lay động theo gió, bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ sát đất không hề mờ ẩn trên đỉnh núi xa, giống như một cái mũ ngoan ngoãn.
Ôm người vào phòng, Ân Ly liền đi ra ngoài.
Phan Mỹ Phượng vừa vặn từ gác xép đi xuống, thấy hắn, hình ảnh đẫm máu còn rõ ràng trước mắt, thân thể cũng theo bản năng mà run rẩy.
Hoảng hốt đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ân Ly liếc mắt nhìn người đang đứng ở hành lang, đầu ngón tay còn kẹp theo điếu thuốc, làn khói thuốc chưa bay hết, sương mù bốc lên, hướng tới trên mặt, phác họa sống mũi cao thẳng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, làm nổi bật cả dáng vẻ cô độc không ít.
"Đợi lát nữa cô ấy tỉnh, bà làm chút gì đó cho cô ấy ăn, thanh đạm một chút, thuận tiện nấu chút canh bồi bổ thân thể, bà cũng phải trông chừng cô ấy ăn xong."
Ân Ly không để ý đến cảm xúc của bà ấy, lạnh lùng bỏ lại lời dặn dò, liền đứng lên.
Thoáng một chút cảm giác mát mẻ, bước chân về phía trước lại dừng lại một chút.
"Nói chuyện với cô ấy, nên nói nhiều chuyện vui vẻ hơn."
Cuối cùng bổ sung một câu, Ân Ly liền rời đi.
Phan Mỹ Phượng đứng ở cửa cầu thang nhìn bóng dáng cao lớn biến mất trước mắt, nặng nề thở dài, đi bộ xuống lầu.
Ánh mắt phức tạp thoáng nhìn cửa phòng Yến Yến mà ngây ngốc một lúc lâu.
......
Lúc Yến Yến tỉnh lại, đã gần chạng vạng.
Những đám mây màu cam trông đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Bởi vì bụng đói cũng đã lâu, trong bụng phát ra tiếng động như máy móc, nháo đỏ cả mặt.
Cả người cô đều bủn rủn, không thể nhấc nổi tay chân, Yến Yến nghĩ đến Ân Ly liền một bụng nóng nảy, tức giận đến miệng khô lưỡi đắng.
Trần trụi không mảnh vải che ngồi trên giường, mọi suy nghĩ của cô đều có chút hỗn loạn. Yến Yến hạ quyết tâm cùng Ân Ly hao tổn đến cùng.
Trốn càng xa càng tốt, cùng lắm thì bị bắt về đánh một trận, thế là cô lại chạy trốn.
Yến Yến nhìn vết bầm tím trên người mình giống như bị người ta điên cuồng đánh đấm, ngực, đùi, cánh tay, từng khối nhìn thấy mà giật mình.
Co giật thân thể, cô muốn rời giường, thế nhưng hạ thể lại nổi lên một trận đau đớn làm cho cô hít sâu một hơi.
Quay đầu lại cô liền thấy thuốc mỡ trên tủ đầu giường.
Chậm rãi đứng dậy, cầm thuốc mỡ lên, Yến Yến cau mày nghĩ đến lời Ân Ly nói muốn sinh con, cả người cô đều không tốt.
Cô sốt ruột giẫm chân muốn xuống giường, nhưng suýt nữa đã té ngã, cố nén đau đớn chạy đến tủ đựng quần áo, cô cẩn thận mở ra.
Lấy ra một chai thuốc màu trắng trong lớp quần áo thấp nhất.
Lần trước bằng hữu của Ân Ly cho cô thuốc, may mắn là còn không ít, Yến Yến đã lén giấu đi, bây giờ đã có thể phát huy tác dụng.
Cô cẩn thận rót ra hai viên nhét vào miệng, ăn khô, cau mày mà nuốt xuống.
Mềm nhũn đứng lên xoa xoa eo mình, tùy tiện cầm một cái váy liền đi vào phòng tắm.
Dọn dẹp xong, vừa ra khỏi phòng, liền thấy dì Phan bận rộn trong phòng bếp.
Nhìn xung quanh cũng không thấy Tiểu Khúc Nhạc, trong trang viên lớn như vậy nhưng khi nhìn ra bên ngoài biệt thự tùy ý đâu đâu cũng có thể nhìn thấy đám người áo đen, trình độ khoa trương làm cho người ta không kìm được mà muốn tặc lưỡi.
Tâm Yến Yến cũng dần dần rơi vào đáy cốc.
Hiện tại khả năng có thể chạy trốn ra ngoài rất thấp, chỉ có thể diễn, xem tên hỗn đản Ân Ly kia lúc nào sẽ buông lỏng cảnh giác.
Dì Phan nấu một chén canh gà cho cô, màu vàng son, mặt ngoài còn tỏa ra ánh sáng dầu, điểm xuyết mấy cây hành hoa, xung quanh có nấm hình ô nổi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.