Chương 2: Em muốn ăn tối với bếp trưởng
Thiên Di
03/04/2017
Quản lý A: Minh Châu, ở đây công ty chúng ta có một luật nhỏ, đó là chúng ta sẽ chơi một trò
chơi để đón mừng người mới. Trò chơi gọi là hai mươi câu hỏi. Mỗi anh
chị trong đây sẽ hỏi những câu đơn giản về bản thân em để mọi người hiểu thêm em thôi, đừng cảm thấy áp lực nhé.
Nhân viên A: Loại cocktail yêu thích?
Minh Châu: Em không uống cocktail bao giờ ạ
Nhân viên B: Loại rượu yêu thích?
Minh Châu: Em không uống được rượu ạ
Nhân viên C giọng điệu có vẻ mất kiên nhẫn: Thế em thích uống cái gì?
Minh Châu: Dạ trà sữa ạ!
Không cần biết là loại trà nào, chỉ cần là trà sữa là được. Từ trà Malaysia, đến trà Thái, trà Anh, cô đều thích.
Nhân viên D: Nếu được trở thành một người nào đó, em sẽ trở thành ai?
Minh Châu: Em chỉ muốn được làm chính em thôi.
Nhân viên E: Nếu có thể ăn tối với bất kỳ người nào, em muốn ăn tối với ai?
Minh Châu: Với bất kỳ ai ạ?
Nhân viên E: Với bất kỳ ai.
Minh Châu: Em muốn ăn tối với bếp trưởng!
Mọi người hơi kinh ngạc nhìn Châu, sau đó cười thích thú. Không lẽ cô nói sai gì sao? Chẳng phải nói có thể chọn bất kỳ ai sao? Không lẽ trong “bất kỳ ai” đó lại không thể có bếp trưởng?
Quản lý A: Châu, anh có thể hỏi em vì sao không?
Minh Châu: Em chỉ nghĩ rằng có thể làm bếp trưởng của một nhà hàng lớn như vậy, người đó nhất định phải rất tài giỏi, được ăn tối với người tài giỏi không phải rất tốt sao? Chưa kể có thể học hỏi được nhiều thứ.
Quản lý A: Châu, anh muốn hỏi em thêm một câu hỏi nữa. Em có biết bếp trưởng của mình là ai không?
Cô bé lắc đầu, thầm nghĩ “Hỏi câu này, không lẽ bếp trưởng không phải là Hayden?”
Quản lý A quay sang nhìn nhân viên E: Chào bếp trưởng, cậu có gì muốn căn dặn gì không?
Có thể vì “trong cái rủi có cái may” nên trong cái may cũng nên có cái rủi! Ai ngờ rằng bếp trưởng nhà hàng, người mà Châu sẽ làm việc cùng lại chính là nhân viên E, cũng là cô bé mạnh dạn công bố trước toàn thể nhân viên nhà hàng là người cô muốn ăn tối cùng! Trách ai bây giờ vì có ai ngờ rằng bếp trưởng lại là một người có gương mặt trẻ măng chưa ngoài ba mươi, thư sinh với đôi mắt kính. Da của người này không biết nhờ đâu mà lại rất trắng, so với Châu là con gái, còn trắng trẻo hơn vài phần. Dáng người cao ráo, thon dài trái ngược với hình ảnh những đầu bếp to con vạm vỡ, tựa như có thể chống đỡ cả bầu trời. Người này nhìn đi nhìn lại vẫn giống một nhân viên văn phòng mà!
Nhân viên A: Loại cocktail yêu thích?
Minh Châu: Em không uống cocktail bao giờ ạ
Nhân viên B: Loại rượu yêu thích?
Minh Châu: Em không uống được rượu ạ
Nhân viên C giọng điệu có vẻ mất kiên nhẫn: Thế em thích uống cái gì?
Minh Châu: Dạ trà sữa ạ!
Không cần biết là loại trà nào, chỉ cần là trà sữa là được. Từ trà Malaysia, đến trà Thái, trà Anh, cô đều thích.
Nhân viên D: Nếu được trở thành một người nào đó, em sẽ trở thành ai?
Minh Châu: Em chỉ muốn được làm chính em thôi.
Nhân viên E: Nếu có thể ăn tối với bất kỳ người nào, em muốn ăn tối với ai?
Minh Châu: Với bất kỳ ai ạ?
Nhân viên E: Với bất kỳ ai.
Minh Châu: Em muốn ăn tối với bếp trưởng!
Mọi người hơi kinh ngạc nhìn Châu, sau đó cười thích thú. Không lẽ cô nói sai gì sao? Chẳng phải nói có thể chọn bất kỳ ai sao? Không lẽ trong “bất kỳ ai” đó lại không thể có bếp trưởng?
Quản lý A: Châu, anh có thể hỏi em vì sao không?
Minh Châu: Em chỉ nghĩ rằng có thể làm bếp trưởng của một nhà hàng lớn như vậy, người đó nhất định phải rất tài giỏi, được ăn tối với người tài giỏi không phải rất tốt sao? Chưa kể có thể học hỏi được nhiều thứ.
Quản lý A: Châu, anh muốn hỏi em thêm một câu hỏi nữa. Em có biết bếp trưởng của mình là ai không?
Cô bé lắc đầu, thầm nghĩ “Hỏi câu này, không lẽ bếp trưởng không phải là Hayden?”
Quản lý A quay sang nhìn nhân viên E: Chào bếp trưởng, cậu có gì muốn căn dặn gì không?
Có thể vì “trong cái rủi có cái may” nên trong cái may cũng nên có cái rủi! Ai ngờ rằng bếp trưởng nhà hàng, người mà Châu sẽ làm việc cùng lại chính là nhân viên E, cũng là cô bé mạnh dạn công bố trước toàn thể nhân viên nhà hàng là người cô muốn ăn tối cùng! Trách ai bây giờ vì có ai ngờ rằng bếp trưởng lại là một người có gương mặt trẻ măng chưa ngoài ba mươi, thư sinh với đôi mắt kính. Da của người này không biết nhờ đâu mà lại rất trắng, so với Châu là con gái, còn trắng trẻo hơn vài phần. Dáng người cao ráo, thon dài trái ngược với hình ảnh những đầu bếp to con vạm vỡ, tựa như có thể chống đỡ cả bầu trời. Người này nhìn đi nhìn lại vẫn giống một nhân viên văn phòng mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.