Chương 6
Vinamilk
15/05/2022
Sau khoảng 3 tuần để dọn hết đồ cũ, mua đồ mới và dọn lại vào phòng thì công cuộc cách mạng thay đổi mọi thứ cũng xong. Thay vì là màu hồng chủ đạo thì giờ cô thay lại bằng tông màu trung tính, tất cả những gì màu hồng cô đều thay mới, cô còn để thêm vài bức tranh mà cô thích nữa. Bây giờ cô mới để ý, tạo hình này của cô đã để 17 năm rồi, bây giờ cô phải thay đổi nó. Nhưng có một điều đó chính là trong túi của cô không hơn không kém 100 tệ (~33.000VND). Phải làm sao bây giờ????
"A! Mình còn có chị gái nuôi cùng nhà siêu giàu cơ mà. Thế mà lại quên mất" - Tĩnh Anh mắt sáng rực lên
Sau đó phi thẳng xuống nhà tìm Uyển Đình. Đúng lúc Uyển Đình chuẩn bị ra ngoài nên cũng chả hỏi gì nhiều
"Đây. Cứ tiêu đi sau này tôi tính lãi sau"
"Còn tính lãi nữa hả? Sao tôi có thể trả được đây. Tôi chỉ còn 100 tệ thôi." - Tĩnh Anh phụng phịu
"Thế thì sau này tôi đòi lại sau..." - Uyển Đình lí nhí trong miệng
Sau đó Uyển Đình cũng rời đi, để lại một mình Tĩnh Anh đứng đật mặt ra ở cửa. Một lúc sau Tĩnh Anh cũng tỉnh táo lại rồi đi lên phòng thay quần áo. Lướt qua tủ quần áo một lượt rồi Tĩnh Anh lấy ra một chiếc áo len cao cổ màu nâu cùng với một chiếc chân váy kẻ ô ra. Mặc dù mới có tháng 9 nhưng trời đã bắt đầu lạnh hơn rồi. Thay xong Tĩnh Anh ra bàn trang điểm, cô lấy đại một thỏi son dưỡng màu cam đất của nữ phụ mà cô vẫn để lại. Chỉnh trang một hồi thấy đã ổn cô lấy một cái túi xách để đựng điện thoại, chìa khòa, thẻ của chị giàu,... rồi đi xuống tầng.
"Con đi đâu vậy?"
"Con đi ra ngoài một chút ạ"
"Vậy con phải nhớ cẩn thận đó bé con"
"Vâng~ Bà nội bảo con nhất định tuân theo. Moachhhh~"
Hôn vào má người bà nội trẻ trung trông chỉ khoảng 50 tuổi rồi Tĩnh Anh chạy ra tủ giày lấy một đôi boot. Trước khi đi Tĩnh Anh không quên nói với bà.
"Con về nhất định sẽ mua sủi cao về cho bà. Con đi đây~"
Không hiểu sao càng ngày cô lại càng nhớ thêm nhiều điều về mọi người. Có lẽ do kí ức của nữ phụ cũng dần dần trở thành kí ức của Tĩnh Anh. Không nghĩ thêm, Tĩnh Anh lên xe riêng của Lâm gia đi thẳng đến một tiệm salon.
"Cảm ơn chú, chú cứ về đi ạ! Lát nữa cháu sẽ bắt taxi về"
"Nhưng mà như thế sẽ không an toàn đâu" - người tài xế ầm ừ nói
"Cháu không sao đâu, chú cứ nói rằng cháu bảo chú về là được. Như thế chú sẽ được về sớm với con gái, thế nhé"
Chưa kịp để tài xế phản ứng thì Tĩnh Anh đã chạy vào salon đó. Bước vào là một salon rất rộng với chủ đạo là các đồ bằng gỗ. Một chị tiếp tân nhận thấy Tĩnh Anh liền chạy ra dẫn Tĩnh Anh vào chỗ ngồi và đi gọi ai đó
"Trời ơi ai đây ai đây? Không ngờ cô bạn mình lại có ngày đến đây cơ đấy. Hôm nay định làm kiểu tóc gì nào?"
"Tớ muốn nhuộm tóc"
Chả hiểu sao chỉ nói như thế mà cô bạn kia đã hơi bất ngờ vì từ trước đến giờ cô bạn này nhất quyết không nhuộm tóc, một sợi cũng không được, thế mà bây giờ lại chủ động đến nhuộm tóc. Nhưng thôi kệ, phải làm để kiếm tiền chứ. Sau khoảng 2-3 tiếng làm mọi thứ thì cũng xong, Tĩnh Anh nhuộm. Chỉ mái làm tóc thôi mà dường như nhan sắc của Tĩnh Anh tăng lên gấp bội lần.
Sau đó Tĩnh Anh bước vào một Trung tâm mua sắm, mua một "vài" bộ quần áo cho mình, cũng không quên mua cho bà nội và chủ nhân chiếc thẻ ATM. Lúc đó vô tình lại đi qua một tiệm trang sức rất xinh, không chịu nổi sự cám dỗ nên cô lại ghé vào. Cuối cùng lại tiêu thêm tiền cho 3 chiếc nhẫn siêu xinh.
Lúc Tĩnh Anh đi là khoảng 13h-14h chiều gì đó, bây giờ ngoài trời đã tối luôn rồi, bụng cũng reo nên Tĩnh Anh đi tìm một quán lề đường để ăn. Vì là khu ẩm thực nên trong này đồ ăn thơm đến mức Tĩnh Anh không kìm nổi mà phải lao vào một quán ăn. Quán ăn này có cách trang trí rất đậm chất không khí cổ xưa, menu cũng là viết tay, món ăn thì vô cùng đa dạng mà chỉ nhìn thôi cũng đã thôi thúc mình phải ăn.
"Cô ơi, cho con một phần cơm chiên Dương Châu, một phần đậu hũ Tứ Xuyên, thịt lợn chua ngọt cả màn thầu nhân thịt nữa ạ"
Vì trưa không ăn gì mà đi luôn nên bây giờ sức ăn của Tĩnh Anh cũng tăng lên gấp đôi, chỉ một lúc mà Tĩnh Anh đã giải quyết xong đống đồ ăn đó. Thanh toán xong thì Tĩnh Anh đi dạo một lúc để tiêu hóa, một chiếc xe nhỏ nhỏ bán hạt dẻ rang nóng hổi ngay đó mà trùng hợp sao Tĩnh Anh rất thích ăn hạt dẻ rang, một phần vì ngày xưa mẹ Tĩnh Anh cũng rất thích hạt dẻ.
Dạo phố một hồi thì Tĩnh Anh cũng thấy chán nên lên một chiếc taxi về Lâm gia. Cô cầm một đống đồ bước vào nhà, bà nội và Uyển Đình đang nói về việc gì đó thấy Tĩnh Anh thì liền tập trung hết mọi sự chú ý lên cô.
"Trời ơi~ Cuối cùng cũng về đến nhà! Đây là sủi cảo tôm và thịt lơn bà thấy nè, chờ con hâm lại một xíu là bà ăn được ngay" - Tĩnh Anh trút bỏ mấy túi đồ xuống rồi cầm túi sửi cảo vào bếp, cho lên lồng hấp rồi ra ngoài.
"Con khỏe thật đó. Lúc trước xách mấy túi đã uể oải mà giờ..."
"Hì hì. Con có mua vài cái váy cho bà đi khiêu vũ đấy." - Tĩnh Anh lấy ra một cái túi màu trắng được in logo HAIXI đưa cho bà nội
"À!Tôi mua cho chị một cái khăn với lại một cái áo măng tô đó. Tại sắp đến mùa đông rồi, cái này là cái nặng nhất đó"
"Bày vẽ..." - Uyển Đình nói
"Không cần thì thôi"
Tĩnh Anh định lấy lại thì Uyển Đình cướp lấy
"Ai nói là không cần chứ"
Sau đó cả buổi tối ba người cùng nói rất nhiều chuyện. Một lúc sau thì bà nội vào phòng ngủ chỉ còn hai người con gái ngồi đó nhìn nhau.
"Đưa tay của chị đây"
"Để làm gì chứ?"
"Cứ đưa đi"
Uyển Đình đưa tay ra, Tĩnh Anh lấy ra mấy chiếc nhẫn mà cô mua đang được bọc trong một cái túi nhỏ nhỏ trong suốt. Cô lấy một cái nhẫn trong đó, gỡ cái túi ra rồi đeo vào ngón trỏ ở bên tay trái cho Uyển Đình.
"Tặng chị đó, muốn giữ hay không thì tùy chị, trả chị thẻ này, tôi đi ngủ"
"Vậy hai chiếc còn lại cô mua...cho ai vậy"
"Cho tôi và chị đẹp"
Sau đó Tĩnh Anh để lại Uyển Đình một mình tại căn phòng rộng lớn. Trong lòng Uyển Đình vừa vui mừng vừa khó chịu. Cô cứ mong đó chỉ là món quà của cô và em nhưng lại không phải. Nhưng tại sao cô thấy như vậy chứ? Cô đâu yêu em mà lại như vậy
===========================================================================================
????̉???????? ????????̂ ????????̉ ????????????̀???????? ????????̉???? ????????̃???????? ????????????
????̉???????? ????????̂ ????????̉ ????????́???? ????????̉???? ????????̃???????? ????????????
????̉???????? ????????̂ ????????̉ ????????????̂̀???? ????́???? ????????̉???? ????????̃???????? ????????????
"A! Mình còn có chị gái nuôi cùng nhà siêu giàu cơ mà. Thế mà lại quên mất" - Tĩnh Anh mắt sáng rực lên
Sau đó phi thẳng xuống nhà tìm Uyển Đình. Đúng lúc Uyển Đình chuẩn bị ra ngoài nên cũng chả hỏi gì nhiều
"Đây. Cứ tiêu đi sau này tôi tính lãi sau"
"Còn tính lãi nữa hả? Sao tôi có thể trả được đây. Tôi chỉ còn 100 tệ thôi." - Tĩnh Anh phụng phịu
"Thế thì sau này tôi đòi lại sau..." - Uyển Đình lí nhí trong miệng
Sau đó Uyển Đình cũng rời đi, để lại một mình Tĩnh Anh đứng đật mặt ra ở cửa. Một lúc sau Tĩnh Anh cũng tỉnh táo lại rồi đi lên phòng thay quần áo. Lướt qua tủ quần áo một lượt rồi Tĩnh Anh lấy ra một chiếc áo len cao cổ màu nâu cùng với một chiếc chân váy kẻ ô ra. Mặc dù mới có tháng 9 nhưng trời đã bắt đầu lạnh hơn rồi. Thay xong Tĩnh Anh ra bàn trang điểm, cô lấy đại một thỏi son dưỡng màu cam đất của nữ phụ mà cô vẫn để lại. Chỉnh trang một hồi thấy đã ổn cô lấy một cái túi xách để đựng điện thoại, chìa khòa, thẻ của chị giàu,... rồi đi xuống tầng.
"Con đi đâu vậy?"
"Con đi ra ngoài một chút ạ"
"Vậy con phải nhớ cẩn thận đó bé con"
"Vâng~ Bà nội bảo con nhất định tuân theo. Moachhhh~"
Hôn vào má người bà nội trẻ trung trông chỉ khoảng 50 tuổi rồi Tĩnh Anh chạy ra tủ giày lấy một đôi boot. Trước khi đi Tĩnh Anh không quên nói với bà.
"Con về nhất định sẽ mua sủi cao về cho bà. Con đi đây~"
Không hiểu sao càng ngày cô lại càng nhớ thêm nhiều điều về mọi người. Có lẽ do kí ức của nữ phụ cũng dần dần trở thành kí ức của Tĩnh Anh. Không nghĩ thêm, Tĩnh Anh lên xe riêng của Lâm gia đi thẳng đến một tiệm salon.
"Cảm ơn chú, chú cứ về đi ạ! Lát nữa cháu sẽ bắt taxi về"
"Nhưng mà như thế sẽ không an toàn đâu" - người tài xế ầm ừ nói
"Cháu không sao đâu, chú cứ nói rằng cháu bảo chú về là được. Như thế chú sẽ được về sớm với con gái, thế nhé"
Chưa kịp để tài xế phản ứng thì Tĩnh Anh đã chạy vào salon đó. Bước vào là một salon rất rộng với chủ đạo là các đồ bằng gỗ. Một chị tiếp tân nhận thấy Tĩnh Anh liền chạy ra dẫn Tĩnh Anh vào chỗ ngồi và đi gọi ai đó
"Trời ơi ai đây ai đây? Không ngờ cô bạn mình lại có ngày đến đây cơ đấy. Hôm nay định làm kiểu tóc gì nào?"
"Tớ muốn nhuộm tóc"
Chả hiểu sao chỉ nói như thế mà cô bạn kia đã hơi bất ngờ vì từ trước đến giờ cô bạn này nhất quyết không nhuộm tóc, một sợi cũng không được, thế mà bây giờ lại chủ động đến nhuộm tóc. Nhưng thôi kệ, phải làm để kiếm tiền chứ. Sau khoảng 2-3 tiếng làm mọi thứ thì cũng xong, Tĩnh Anh nhuộm. Chỉ mái làm tóc thôi mà dường như nhan sắc của Tĩnh Anh tăng lên gấp bội lần.
Sau đó Tĩnh Anh bước vào một Trung tâm mua sắm, mua một "vài" bộ quần áo cho mình, cũng không quên mua cho bà nội và chủ nhân chiếc thẻ ATM. Lúc đó vô tình lại đi qua một tiệm trang sức rất xinh, không chịu nổi sự cám dỗ nên cô lại ghé vào. Cuối cùng lại tiêu thêm tiền cho 3 chiếc nhẫn siêu xinh.
Lúc Tĩnh Anh đi là khoảng 13h-14h chiều gì đó, bây giờ ngoài trời đã tối luôn rồi, bụng cũng reo nên Tĩnh Anh đi tìm một quán lề đường để ăn. Vì là khu ẩm thực nên trong này đồ ăn thơm đến mức Tĩnh Anh không kìm nổi mà phải lao vào một quán ăn. Quán ăn này có cách trang trí rất đậm chất không khí cổ xưa, menu cũng là viết tay, món ăn thì vô cùng đa dạng mà chỉ nhìn thôi cũng đã thôi thúc mình phải ăn.
"Cô ơi, cho con một phần cơm chiên Dương Châu, một phần đậu hũ Tứ Xuyên, thịt lợn chua ngọt cả màn thầu nhân thịt nữa ạ"
Vì trưa không ăn gì mà đi luôn nên bây giờ sức ăn của Tĩnh Anh cũng tăng lên gấp đôi, chỉ một lúc mà Tĩnh Anh đã giải quyết xong đống đồ ăn đó. Thanh toán xong thì Tĩnh Anh đi dạo một lúc để tiêu hóa, một chiếc xe nhỏ nhỏ bán hạt dẻ rang nóng hổi ngay đó mà trùng hợp sao Tĩnh Anh rất thích ăn hạt dẻ rang, một phần vì ngày xưa mẹ Tĩnh Anh cũng rất thích hạt dẻ.
Dạo phố một hồi thì Tĩnh Anh cũng thấy chán nên lên một chiếc taxi về Lâm gia. Cô cầm một đống đồ bước vào nhà, bà nội và Uyển Đình đang nói về việc gì đó thấy Tĩnh Anh thì liền tập trung hết mọi sự chú ý lên cô.
"Trời ơi~ Cuối cùng cũng về đến nhà! Đây là sủi cảo tôm và thịt lơn bà thấy nè, chờ con hâm lại một xíu là bà ăn được ngay" - Tĩnh Anh trút bỏ mấy túi đồ xuống rồi cầm túi sửi cảo vào bếp, cho lên lồng hấp rồi ra ngoài.
"Con khỏe thật đó. Lúc trước xách mấy túi đã uể oải mà giờ..."
"Hì hì. Con có mua vài cái váy cho bà đi khiêu vũ đấy." - Tĩnh Anh lấy ra một cái túi màu trắng được in logo HAIXI đưa cho bà nội
"À!Tôi mua cho chị một cái khăn với lại một cái áo măng tô đó. Tại sắp đến mùa đông rồi, cái này là cái nặng nhất đó"
"Bày vẽ..." - Uyển Đình nói
"Không cần thì thôi"
Tĩnh Anh định lấy lại thì Uyển Đình cướp lấy
"Ai nói là không cần chứ"
Sau đó cả buổi tối ba người cùng nói rất nhiều chuyện. Một lúc sau thì bà nội vào phòng ngủ chỉ còn hai người con gái ngồi đó nhìn nhau.
"Đưa tay của chị đây"
"Để làm gì chứ?"
"Cứ đưa đi"
Uyển Đình đưa tay ra, Tĩnh Anh lấy ra mấy chiếc nhẫn mà cô mua đang được bọc trong một cái túi nhỏ nhỏ trong suốt. Cô lấy một cái nhẫn trong đó, gỡ cái túi ra rồi đeo vào ngón trỏ ở bên tay trái cho Uyển Đình.
"Tặng chị đó, muốn giữ hay không thì tùy chị, trả chị thẻ này, tôi đi ngủ"
"Vậy hai chiếc còn lại cô mua...cho ai vậy"
"Cho tôi và chị đẹp"
Sau đó Tĩnh Anh để lại Uyển Đình một mình tại căn phòng rộng lớn. Trong lòng Uyển Đình vừa vui mừng vừa khó chịu. Cô cứ mong đó chỉ là món quà của cô và em nhưng lại không phải. Nhưng tại sao cô thấy như vậy chứ? Cô đâu yêu em mà lại như vậy
===========================================================================================
????̉???????? ????????̂ ????????̉ ????????????̀???????? ????????̉???? ????????̃???????? ????????????
????̉???????? ????????̂ ????????̉ ????????́???? ????????̉???? ????????̃???????? ????????????
????̉???????? ????????̂ ????????̉ ????????????̂̀???? ????́???? ????????̉???? ????????̃???????? ????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.