Chương 63: "Ba ơi… con mệt mỏi quá…"
Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
20/07/2023
Đối diện với cặp mắt đen như sói hoang, có thể nhìn thấu mọi thứ của Lục Vũ Thần, cơ thể Doãn Mộ Tư như co rút lại sợ hãi.
Phải đến vài giây chấn tĩnh, cô mới kiên định nói:"Là không yêu."
"Vậy thì đi vào."
Cánh cửa phòng bao được phục vụ đẩy ra, Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư người trước người sau bước vào bên trong.
Hai người vừa ngồi xuống, Sandy nhìn bộ dạng của Doãn Mộ Tư liền dùng một ly rượu mời Lục Vũ Thần:"Lục tổng, thật kịch liệt quá rồi, cắn rách cả môi anh không thương hoa tiếc ngọc sao?"
Lục Vũ Thần uống một ly rượu mời, không giải thích điều gì.
Mọi sự chú ý trong phòng đều hướng về Doãn Mộ Tư, từng ánh mắt sắc bén đánh giá khiến cô chỉ muốn trốn đi vì nhục.
Những người từng trải nhìn bộ dạng này của cô, đều có thể đoán được bên cô và Lục Vũ Thần khi nảy ra ngoài để làm cái gì.
Tống Tư Hàn nhìn môi Doãn Mộ Tư bị rách, còn có thể nhìn rõ dấu hôn trên cổ, vành tai còn để lại dấu răng đỏ ửng, chiếc váy nhăng nhúm như bị tung lên, hắn siết tay lại thành nắm đấm.
Lúc này Tống Tư Hàn dường như đã rất say, hắn ta sau khi bị Doãn Mộ Tư nói đừng quan tâm đến cô nữa thì tâm tình cực kỳ tệ, rượu rót vào liền uống cạn,
Trong đầu hắn ta luôn hiện lên hình ảnh cô và Lục Vũ Thần thân mật, ánh mắt đầy sự ghen ghét, tức giận đến mất đi lý trí.
Tống Tư Hàn đột nhiên đứng lên, bắt lấy tay Doãn Mộ Tư:"Mộ Mộ, chúng ta về nhà thôi."
Chúng ta là cô và anh ta?
Về nhà? Về nhà nào?
Trước kia, Tống Tư Hàn đã nói câu này với Doãn Mộ Tư rất nhiều lần, lúc đó cô rất hạnh phúc, trái tim rộn ràng, nụ cười vô tư, thuần túy xinh đẹp.
Chỉ là hiện tại trái tim cô đã nguội lạnh?
Anh ta là đang muốn đích thân đưa cô về Lục gia, về Nam Sơn Diamond.
"Buông ra." - Doãn Mộ Tư dùng sức hất tay Tống Tư Hàn ra, nhưng hắn ghì cô quá chặt, cô thì đang sợ Lục Vũ Thần phát tiết, nên dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn.
Tống Tư Hàn dường như rất say, bị Doãn Mộ Tư dùng lực đẩy liền té ngã vào vách tường, đau đớn ngồi dậy, hắn ta liền không buông bỏ mà nắm lấy tay Doãn Mộ Tư một lần nữa:"Mộ Mộ, anh đưa em trở về, về nhà cùng anh được không?"
Giọng nói Tống Tư Hàn dịu dàng đến động lòng, giống như lời nói cưng chiều mà người đàn ông dành cho cô gái mà anh ta yêu thương nhất:"Chúng ta về nhà của chúng ta, đi với anh."
Nghe giọng nói này, đáy mắt Doãn Mộ Tư xẹt qua một tia đau đớn, hai năm bên nhau dường như cô còn chưa nghe qua lời nói ngọt ngào đến nao lòng như hiện tại.
Cô đã không còn yêu, trái tim nguội lạnh, nghe những lời này chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu thêm, Doãn Mộ Tư dùng tay còn lại đẩy bàn tay Tống Tư Hàn ra khỏi tay cô:"Tống tiên sinh, xin anh tự trọng."
Nhìn thấy bàn tay mình đã không còn tay cô nữa, trái tim hắn đau đớn như sát muối vào vết thương lở loét, đau đến lý trí hắn ta dần được khôi phục.
Tống Tư Hàn cầm áo khoác trên ghế, giọng nói đầy sự suy sụp:"Xin lỗi, do anh say quá."
Nói xong, Tống Tư Hàn liền xoay người rời khỏi phòng bao.
Sandy liếc nhìn Doãn Mộ Tư, nếu cô ấy đuổi theo Tống Tư Hàn thì kịch hay vẫn còn dài để xem, nhưng Doãn Mộ Tư dường như đã xác định dứt tình với Tống Tư Hàn, vở kich này xem như khép lại.
Mục tiêu của hắn, chỉ còn một mình Lục Vũ Thần.
Mà lúc này, Lục Vũ Thần vẫn ngồi đó lạnh lùng nhìn một cảnh chật vật của Tống Tư Hàn, giống như đang xem một trò tiêu khiển không có liên quan gì đến hắn.
Trái tim Doãn Mộ Tư lạnh lẽo, đau đớn ra sao cũng không dám thể hiện ra ngoài, chỉ cảm thấy cả cô và Tống Tư Hàn đều đáng buồn như nhau.
Tống Tư Hàn đi rồi, Lục Vũ Thần mới liếc nhìn về phía Sandy, bắt đầu nói đến chuyện công việc.
Tập đoàn Thương Hàn muốn tìm một công ty ở Nam Sơn để hợp tác về mảng thời trang cao cấp, lúc đầu đã chọn Tống thị, nhưng hiện tại Sandy mới chính là người có quyền quyết định.
"Lục tổng, đây không phải là muốn cướp trắng của Tống thị sao?" - Sandy xem qua hồ sơ liền nhếch môi cười, lấy ra một điếu thuốc lá châm vào đưa lên môi, khói thuốc trắng phả ra.
Lục Vũ Thần ném ra thêm một tập hồ sơ khác liền nói:"Có lẽ cậu còn chưa hiểu Lục thị, tôi cho cậu một đêm để suy xét nên hợp tác với ai, ngày mai trả lời tôi."
Sau đó, Lục Vũ Thần đứng lên, vươn tay lấy điếu thuốc trên môi Sandy xuống dập đi:"Xin lỗi, vợ của tôi không chịu được mùi thuốc lá."
Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư đang ngồi bên cạnh:"Tôi đi trước."
Hắn cầm cái áo khoác trên ghế, khoác lên người Doãn Mộ Tư, nhìn cô nói:"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Doãn Mộ Tư giật mình, sau đó vội vàng giữ lấy áo khoác đứng lên đi theo phía sau Lục Vũ Thần.
Nhìn thấy cô gái mình thích muốn rời đi, Sandy có chút không nỡ liền nói:"A Tư, sao lại về rồi, không uống với tôi một ngày một đêm sao?"
Doãn Mộ Tư liếc nhìn Lục Vũ Thần một cái, mệt mỏi đáp:"Sandy, chuyện hôm nay tôi sẽ tính sổ với anh sau."
Nếu hắn ta không ép cô ngồi vào chiếc ghế chết tiệt đó, cô đã không bị Lục Vũ Thần phát tiết sỉ nhục trong toilet như vậy.
Lục Vũ Thần dường như không quan tâm, trực tiếp đi ra khỏi cửa, Doãn Mộ Tư liên vội vàng bước chân theo sau.
Ngồi bên cạnh Lục Vũ Thần trên xe, Doãn Mộ Tư kéo chặt áo khoác che đậy cơ thể, chỉ vì cô bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh, rất mệt mỏi.
Lục Vũ Thần nhìn dáng vẻ che che đậy đậy của cô thì cảm thấy chướng mắt, hắn khiến cô chật vật trước Tống Tư Hàn liền bày ra bộ dạng như bị hắn ***** ***?
Bàn tay Lục Vũ Thần đưa tay bấm nút dưới chiếc ghế, lập tức một tấm kính màu đen lập tức được hạ xuống ngăn cách phía trước và phía sau.
"Anh muốn làm gì?"
Doãn Mộ Tư nhìn chiếc kính hạ xuống, ngăn cách phía trước và phía sau, người phía sau làm gì thì phía trước không thể biết được.
Lục Vũ Thần nhanh chóng kéo cô ngồi lên đùi, đôi môi đỏ thẫm cắn vành tai cô, hơi thở nóng ấm luồng vào bên trong:"Cô nói xem, chúng ta nên làm gì, hay cô muốn bị trừng phạt cách khác, đuổi ra khỏi nhà hay làm tình?"
Bàn tay anh vuốt một đường từ vai cho đến bờ mông tròn trịa, sau đó liền lôi kéo chiếc váy dài luồn vào bên trong. Bàn tay cứ như có ma lực, anh chạm đến đâu đều khiến làn da cô trở nên nhạy cảm.
"Trả lời." - Lục Vũ Thần vẫn không buông tha cho cô.
"Lục Vũ Thần, anh vô sỉ vừa thôi."
Lời mắng chửi trong lúc này tuyệt nhiên không khiến Lục Vũ Thần tức giận, càng khiến anh thêm hứng thú.
Doãn Mộ Tư ngồi trên người Lục Vũ Thần, đã cảm giác được nơi hạ bộ của anh ta đang cố căng trướng lên, muốn thoát ra khỏi ngục tù khiến cô lập tức đỏ mặt.
Không thể kìm nén dục vọng căng tràn, Lục Vũ Thần từ bên trong chiếc váy vứt ra chiếc quần nhỏ màu đen xinh xắn xuống sàn ô tô, tiểu bang chủ từ từ tiến vào bên trong tách đôi hai cánh hoa hồng mềm mại bằng tư thế vô cùng khó khăn với Doãn Mộ Tư.
Toàn thân cô mệt lả người, bên dưới khô khóc không một chút cảm xúc…cô chỉ cảm thấy bị làm nhục, ngày hôm nay… cô cảm thấy bản thân không thể tiếp nhận thêm bất cứ nỗi nhục nhã nào?
Không biết qua bao lâu, Lục Vũ Thần mới đẩy Doãn Mộ Tư từ trên người xuống.
Doãn Mộ Tư bị tra tấn thương tích đầy mình, toàn thân mệt ra rời không còn chút sức sống.
Lục Vũ Thần bất mãn với biểu cảm không cam tâm của cô, không quan tâm lấy một câu liền đẩy cửa ra tự mình bước xuống.
Rất lâu sau, Doãn Mộ Tử chỉnh trang lại trang phục, dùng hết sức kéo thân thể đau đớn bước xuống xe.
Lúc cô bước vào đến cửa nhà, Lục Hân Nghi đứng trước nhà mang cho cô chút nước và một viên thuốc trên khay, vẫn vô tư nói:"Cô nhỏ, chú nhỏ nói cô nhỏ bị cảm, uống thuốc sẽ khỏe lại."
Doãn Mộ Tư nhìn viên thuốc kia liền hiểu nó là cái gì, chẳng còn hơi sức mà suy nghĩ hơn thua với hắn, cô đưa viên thuốc vào miệng nuốt xuống, uống cạn cốc nước rồi đi về phòng.
Cô muốn đi tắm, tắm cho sạch sẽ tất cả mệt mỏi ngày hôm nay.
Cô ngâm mình trong bồn tắm, hai mắt nhắm lại.
Cô nhớ lại năm đó cô còn chưa gặp Tống Tư Hàn, ba cô dạy cô chơi đàn, dạy cô vẽ tranh, dạy cô chơi golf còn nói là một tiểu thư danh môn nên biết những thứ này.
Cô nhớ những ngày tháng rong chơi khắp nơi vô lo vô nghĩ.
Nếu ba cô tỉnh lại thì thật tốt, cô có thể chạy đến ôm ông khóc một trận, sau đó ba cô sẽ nói với cô ràng:"Không sao, có ba luôn ở phía sau con."
"Ba ơi… con mệt mỏi quá…"
Cô cảm giác không thể thở được, bị nhấn chìm trong nước, cô không muốn vùng vẫy, muốn buông xuôi mọi thứ, không muốn lo nghĩ, không muốn mở mắt ra lại bị sỉ nhục, lại bị những lời nói của Lục Vũ Thần khiến cô chết lặng.
Buông xuôi được không?
Ba cô chưa chết, ba cô vẫn còn có thể tỉnh lại.
Doãn thị là tâm huyết của ông ấy, cô phải bảo vệ nó.
Nhưng cô mệt quá, cô không thở được…
Lục Vũ Thần… đại ác ma… hay là chúng ta tha cho nhau được không?
Phải đến vài giây chấn tĩnh, cô mới kiên định nói:"Là không yêu."
"Vậy thì đi vào."
Cánh cửa phòng bao được phục vụ đẩy ra, Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư người trước người sau bước vào bên trong.
Hai người vừa ngồi xuống, Sandy nhìn bộ dạng của Doãn Mộ Tư liền dùng một ly rượu mời Lục Vũ Thần:"Lục tổng, thật kịch liệt quá rồi, cắn rách cả môi anh không thương hoa tiếc ngọc sao?"
Lục Vũ Thần uống một ly rượu mời, không giải thích điều gì.
Mọi sự chú ý trong phòng đều hướng về Doãn Mộ Tư, từng ánh mắt sắc bén đánh giá khiến cô chỉ muốn trốn đi vì nhục.
Những người từng trải nhìn bộ dạng này của cô, đều có thể đoán được bên cô và Lục Vũ Thần khi nảy ra ngoài để làm cái gì.
Tống Tư Hàn nhìn môi Doãn Mộ Tư bị rách, còn có thể nhìn rõ dấu hôn trên cổ, vành tai còn để lại dấu răng đỏ ửng, chiếc váy nhăng nhúm như bị tung lên, hắn siết tay lại thành nắm đấm.
Lúc này Tống Tư Hàn dường như đã rất say, hắn ta sau khi bị Doãn Mộ Tư nói đừng quan tâm đến cô nữa thì tâm tình cực kỳ tệ, rượu rót vào liền uống cạn,
Trong đầu hắn ta luôn hiện lên hình ảnh cô và Lục Vũ Thần thân mật, ánh mắt đầy sự ghen ghét, tức giận đến mất đi lý trí.
Tống Tư Hàn đột nhiên đứng lên, bắt lấy tay Doãn Mộ Tư:"Mộ Mộ, chúng ta về nhà thôi."
Chúng ta là cô và anh ta?
Về nhà? Về nhà nào?
Trước kia, Tống Tư Hàn đã nói câu này với Doãn Mộ Tư rất nhiều lần, lúc đó cô rất hạnh phúc, trái tim rộn ràng, nụ cười vô tư, thuần túy xinh đẹp.
Chỉ là hiện tại trái tim cô đã nguội lạnh?
Anh ta là đang muốn đích thân đưa cô về Lục gia, về Nam Sơn Diamond.
"Buông ra." - Doãn Mộ Tư dùng sức hất tay Tống Tư Hàn ra, nhưng hắn ghì cô quá chặt, cô thì đang sợ Lục Vũ Thần phát tiết, nên dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn.
Tống Tư Hàn dường như rất say, bị Doãn Mộ Tư dùng lực đẩy liền té ngã vào vách tường, đau đớn ngồi dậy, hắn ta liền không buông bỏ mà nắm lấy tay Doãn Mộ Tư một lần nữa:"Mộ Mộ, anh đưa em trở về, về nhà cùng anh được không?"
Giọng nói Tống Tư Hàn dịu dàng đến động lòng, giống như lời nói cưng chiều mà người đàn ông dành cho cô gái mà anh ta yêu thương nhất:"Chúng ta về nhà của chúng ta, đi với anh."
Nghe giọng nói này, đáy mắt Doãn Mộ Tư xẹt qua một tia đau đớn, hai năm bên nhau dường như cô còn chưa nghe qua lời nói ngọt ngào đến nao lòng như hiện tại.
Cô đã không còn yêu, trái tim nguội lạnh, nghe những lời này chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu thêm, Doãn Mộ Tư dùng tay còn lại đẩy bàn tay Tống Tư Hàn ra khỏi tay cô:"Tống tiên sinh, xin anh tự trọng."
Nhìn thấy bàn tay mình đã không còn tay cô nữa, trái tim hắn đau đớn như sát muối vào vết thương lở loét, đau đến lý trí hắn ta dần được khôi phục.
Tống Tư Hàn cầm áo khoác trên ghế, giọng nói đầy sự suy sụp:"Xin lỗi, do anh say quá."
Nói xong, Tống Tư Hàn liền xoay người rời khỏi phòng bao.
Sandy liếc nhìn Doãn Mộ Tư, nếu cô ấy đuổi theo Tống Tư Hàn thì kịch hay vẫn còn dài để xem, nhưng Doãn Mộ Tư dường như đã xác định dứt tình với Tống Tư Hàn, vở kich này xem như khép lại.
Mục tiêu của hắn, chỉ còn một mình Lục Vũ Thần.
Mà lúc này, Lục Vũ Thần vẫn ngồi đó lạnh lùng nhìn một cảnh chật vật của Tống Tư Hàn, giống như đang xem một trò tiêu khiển không có liên quan gì đến hắn.
Trái tim Doãn Mộ Tư lạnh lẽo, đau đớn ra sao cũng không dám thể hiện ra ngoài, chỉ cảm thấy cả cô và Tống Tư Hàn đều đáng buồn như nhau.
Tống Tư Hàn đi rồi, Lục Vũ Thần mới liếc nhìn về phía Sandy, bắt đầu nói đến chuyện công việc.
Tập đoàn Thương Hàn muốn tìm một công ty ở Nam Sơn để hợp tác về mảng thời trang cao cấp, lúc đầu đã chọn Tống thị, nhưng hiện tại Sandy mới chính là người có quyền quyết định.
"Lục tổng, đây không phải là muốn cướp trắng của Tống thị sao?" - Sandy xem qua hồ sơ liền nhếch môi cười, lấy ra một điếu thuốc lá châm vào đưa lên môi, khói thuốc trắng phả ra.
Lục Vũ Thần ném ra thêm một tập hồ sơ khác liền nói:"Có lẽ cậu còn chưa hiểu Lục thị, tôi cho cậu một đêm để suy xét nên hợp tác với ai, ngày mai trả lời tôi."
Sau đó, Lục Vũ Thần đứng lên, vươn tay lấy điếu thuốc trên môi Sandy xuống dập đi:"Xin lỗi, vợ của tôi không chịu được mùi thuốc lá."
Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư đang ngồi bên cạnh:"Tôi đi trước."
Hắn cầm cái áo khoác trên ghế, khoác lên người Doãn Mộ Tư, nhìn cô nói:"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Doãn Mộ Tư giật mình, sau đó vội vàng giữ lấy áo khoác đứng lên đi theo phía sau Lục Vũ Thần.
Nhìn thấy cô gái mình thích muốn rời đi, Sandy có chút không nỡ liền nói:"A Tư, sao lại về rồi, không uống với tôi một ngày một đêm sao?"
Doãn Mộ Tư liếc nhìn Lục Vũ Thần một cái, mệt mỏi đáp:"Sandy, chuyện hôm nay tôi sẽ tính sổ với anh sau."
Nếu hắn ta không ép cô ngồi vào chiếc ghế chết tiệt đó, cô đã không bị Lục Vũ Thần phát tiết sỉ nhục trong toilet như vậy.
Lục Vũ Thần dường như không quan tâm, trực tiếp đi ra khỏi cửa, Doãn Mộ Tư liên vội vàng bước chân theo sau.
Ngồi bên cạnh Lục Vũ Thần trên xe, Doãn Mộ Tư kéo chặt áo khoác che đậy cơ thể, chỉ vì cô bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh, rất mệt mỏi.
Lục Vũ Thần nhìn dáng vẻ che che đậy đậy của cô thì cảm thấy chướng mắt, hắn khiến cô chật vật trước Tống Tư Hàn liền bày ra bộ dạng như bị hắn ***** ***?
Bàn tay Lục Vũ Thần đưa tay bấm nút dưới chiếc ghế, lập tức một tấm kính màu đen lập tức được hạ xuống ngăn cách phía trước và phía sau.
"Anh muốn làm gì?"
Doãn Mộ Tư nhìn chiếc kính hạ xuống, ngăn cách phía trước và phía sau, người phía sau làm gì thì phía trước không thể biết được.
Lục Vũ Thần nhanh chóng kéo cô ngồi lên đùi, đôi môi đỏ thẫm cắn vành tai cô, hơi thở nóng ấm luồng vào bên trong:"Cô nói xem, chúng ta nên làm gì, hay cô muốn bị trừng phạt cách khác, đuổi ra khỏi nhà hay làm tình?"
Bàn tay anh vuốt một đường từ vai cho đến bờ mông tròn trịa, sau đó liền lôi kéo chiếc váy dài luồn vào bên trong. Bàn tay cứ như có ma lực, anh chạm đến đâu đều khiến làn da cô trở nên nhạy cảm.
"Trả lời." - Lục Vũ Thần vẫn không buông tha cho cô.
"Lục Vũ Thần, anh vô sỉ vừa thôi."
Lời mắng chửi trong lúc này tuyệt nhiên không khiến Lục Vũ Thần tức giận, càng khiến anh thêm hứng thú.
Doãn Mộ Tư ngồi trên người Lục Vũ Thần, đã cảm giác được nơi hạ bộ của anh ta đang cố căng trướng lên, muốn thoát ra khỏi ngục tù khiến cô lập tức đỏ mặt.
Không thể kìm nén dục vọng căng tràn, Lục Vũ Thần từ bên trong chiếc váy vứt ra chiếc quần nhỏ màu đen xinh xắn xuống sàn ô tô, tiểu bang chủ từ từ tiến vào bên trong tách đôi hai cánh hoa hồng mềm mại bằng tư thế vô cùng khó khăn với Doãn Mộ Tư.
Toàn thân cô mệt lả người, bên dưới khô khóc không một chút cảm xúc…cô chỉ cảm thấy bị làm nhục, ngày hôm nay… cô cảm thấy bản thân không thể tiếp nhận thêm bất cứ nỗi nhục nhã nào?
Không biết qua bao lâu, Lục Vũ Thần mới đẩy Doãn Mộ Tư từ trên người xuống.
Doãn Mộ Tư bị tra tấn thương tích đầy mình, toàn thân mệt ra rời không còn chút sức sống.
Lục Vũ Thần bất mãn với biểu cảm không cam tâm của cô, không quan tâm lấy một câu liền đẩy cửa ra tự mình bước xuống.
Rất lâu sau, Doãn Mộ Tử chỉnh trang lại trang phục, dùng hết sức kéo thân thể đau đớn bước xuống xe.
Lúc cô bước vào đến cửa nhà, Lục Hân Nghi đứng trước nhà mang cho cô chút nước và một viên thuốc trên khay, vẫn vô tư nói:"Cô nhỏ, chú nhỏ nói cô nhỏ bị cảm, uống thuốc sẽ khỏe lại."
Doãn Mộ Tư nhìn viên thuốc kia liền hiểu nó là cái gì, chẳng còn hơi sức mà suy nghĩ hơn thua với hắn, cô đưa viên thuốc vào miệng nuốt xuống, uống cạn cốc nước rồi đi về phòng.
Cô muốn đi tắm, tắm cho sạch sẽ tất cả mệt mỏi ngày hôm nay.
Cô ngâm mình trong bồn tắm, hai mắt nhắm lại.
Cô nhớ lại năm đó cô còn chưa gặp Tống Tư Hàn, ba cô dạy cô chơi đàn, dạy cô vẽ tranh, dạy cô chơi golf còn nói là một tiểu thư danh môn nên biết những thứ này.
Cô nhớ những ngày tháng rong chơi khắp nơi vô lo vô nghĩ.
Nếu ba cô tỉnh lại thì thật tốt, cô có thể chạy đến ôm ông khóc một trận, sau đó ba cô sẽ nói với cô ràng:"Không sao, có ba luôn ở phía sau con."
"Ba ơi… con mệt mỏi quá…"
Cô cảm giác không thể thở được, bị nhấn chìm trong nước, cô không muốn vùng vẫy, muốn buông xuôi mọi thứ, không muốn lo nghĩ, không muốn mở mắt ra lại bị sỉ nhục, lại bị những lời nói của Lục Vũ Thần khiến cô chết lặng.
Buông xuôi được không?
Ba cô chưa chết, ba cô vẫn còn có thể tỉnh lại.
Doãn thị là tâm huyết của ông ấy, cô phải bảo vệ nó.
Nhưng cô mệt quá, cô không thở được…
Lục Vũ Thần… đại ác ma… hay là chúng ta tha cho nhau được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.