Chương 67: "Cô nhỏ, cháo là do chú nhỏ nấu."
Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
21/07/2023
Doãn Mộ Tư nằm trên giường không khỏi suy nghĩ, tối hôm qua có phải một
chút nữa cô đã bị Lục Vũ Thần hại chết nên lúc này hắn ta áy náy với cô, bởi vậy mới có hành động khác thường như vậy.
Cả đêm nằm trên giường mồ hôi khiến người cô nhờn rít, cô nhìn Lục Vũ Thần nói:"Tôi muốn đi tắm."
Lục Vũ Thần ngồi bên cạnh, trầm tư đưa mắt nhìn Doãn Mộ Tư:"Đi tắm, tôi thấy cô đang muốn chết."
Doãn Mộ Tư trừng mắt nhìn hắn, vừa mới dịu dàng một chút liền lộ nguyên hình.
Tiểu Vũ cũng phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy bất mãn với Lục Vũ Thần, chính con quạ đen xấu xí này khiến mẹ bệnh.
Nhưng cuối cùng, hai người có trừng cũng không đấu lại sự lạnh băng của Lục Vũ Thần.
Một lát sau, bác sĩ gia đình đến khám lại, Doãn Mộ Tư vẫn còn hơi sốt nhẹ, nữ bác sĩ lấy kim tiêm từ hờm thuốc, nhẹ giọng:"Xoay người, chích."
Muốn chích mông cô?
Cô đưa mắt nhìn Lục Vũ Thần, hắn vẫn đang chăm chăm nhìn cô.
Nữ bác sĩ có vẻ nghiêm nghị:"Nhanh lên."
Người đàn ông trước mặt vẫn đứng đó, khoanh tay trước ngực, không có ý định tránh mặt.
Doãn Mộ Tư đỏ mặt xoay người, kéo quần xuống.
Nữ bác sĩ thuần thục đâm kim tiêm vào mông cô:"Được rồi, ăn một chút cháo lỏng rồi uống thuốc trên bàn, chú ý nghỉ ngơi không được hoạt động mạnh."
Doãn Mộ Tư:"Bác sĩ, tôi có thể đi tắm không?"
"Không được, trừ khi không muốn sống nữa." - Bác sĩ nhìn cô một cái không hài lòng, sau đó thu dọn đồ nghề rời đi.
Doãn Mộ Tư không biết bản thân vừa trải qua cái gì, cứ nghĩ sốt bình thường, ngờ đâu tình hình có chút nghiêm trọng.
Người hầu bưng một tô cháo trắng vào bên trong, Lục Vũ Thần vẫn như hôm qua đút cháo cho cô rất thuần thục.
Sau đó, nhìn đóng thuốc trên bàn liền nhăn mặt, sao nhiều viên như vậy?
Mấy viên thuốc đủ màu, đủ hình dạng nằm trọn trong lòng tay Lục Vũ Thần, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, làm cho người ta cảm giác áp bức, không dám cãi lời.
Cô ngoan ngoãn uống hết từng viên, không dám than vãn câu nào.
Uống xong, liền nhìn thấy Lục Vũ Thần lấy trong tủ ra một tuýp thuốc mỡ, gương mặt Doãn Mộ Tư đầy xấu hổ.
Hắn xoay người ra cửa, khóa trái lại, miệng nhếch lên:"Nằm xuống."
Doãn Mộ Tư dùng chăn che lại thân thể liền nói:"Tôi tự làm được."
"Tôi nói nằm xuống." - Lục Vũ Thần cứng rắn nói:"Hay cô không muốn tôi dùng tay."
Làm xong, Lục Vũ Thần cũng không đi ra ngoài, toàn thân có chút đau nhức, tinh thần uể oãi.
Nhắn một tin cho Trình Khải báo với ông ta hôm nay không đến đoàn đua được xong, hai mắt cô nặng trĩu không mở nổi, ngủ mê mang.
Ngủ một giấc dài, cơ thể cô lại đổ một lớp mồ hôi, người lúc nóng lúc lạnh, sau một lúc thì cũng khôi phục được nhiệt độ bình thường.
Doãn Mộ Tư ngủ một giấc tới chiều mới trở dậy, quần áo ngủ đã được thay ra.
Bên tai truyền đến hơi thở đều đặn, cô nghiêng người nhìn thấy Lục Vũ Thần đang nhắm mắt ngủ bên cạnh.
Hôm nay hắn không đến công ty sao? Nhìn thấy quần thâm dưới mí mắt của hắn, hai đêm qua đều là Lục Vũ Thần chăm sóc cô, còn thay quần áo cho cô?
Nhớ lại những gì hắn đối xử Doãn Mộ Tư cảm thấy rất giận, hắn dùng mọi cách sỉ nhục, tra tấn cô.
Nhưng có một điều cô phải thừa nhận, chính hắn đã cứu Doãn thị, cứu mạng cô và ba của cô… hiện tại Doãn thị ngày càng thịnh vượng chính là nhờ vào Lục Vũ Thần.
Vậy nên cô phải nhịn xuống dù nhiều lúc bản thân rất bất mãn, rất ghét hắn. Bởi vì thật sự cô biết ơn cứu mạng, cưu mang cả gia đình cô, và cô buộc phải dựa vào hắn.
Nhưng cô cũng muốn bản thân mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn để một ngày thật sự không thể dỗ dành Lục Vũ Thần được nữa, bị hắn đuổi đi thì bản thân cũng có thể đối mặt với khó khăn, bảo vệ những thứ cần bảo vệ.
Doãn Mộ Tư muốn ngồi dậy đi ra ngoài, bàn tay Lục Vũ Thần khoác qua bụng cô chèn ép, không cho cô ngồi dậy.
"Nằm yên."
Giọng nói khàn khàn của Lục Vũ Thần vang lên, hắn đã tỉnh từ khi nào:"Đã khỏe chưa?"
Doãn Mộ Tư gật đầu:"Thân thể đã nhẹ đi rất nhiều rồi, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi."
Lục Vũ Thần nghiêng người, nhìn Doãn Mộ Tư, ánh mắt còn chút mơ màng ngoái ngủ:"Sau này không được phép nghĩ tới việc đi học."
"Tại sao?" - Doãn Mộ Tư mở to hai mắt đen láy nhìn hắn, thì ra cô bị phạt là do chuyện hôm nay cô ôn thi.
Lần đó Lục Vũ Thần đã tịch thu sách vở cũ của cô.
"Không phải nói muốn đi thi đua xe quốc tế, là tùy hứng?" - Lục Vũ Thần đưa tay lên trán cô thăm dò, sau đó giọng nói có chút lạnh nhạt:"Đừng làm mất mặt tôi, còn nhớ không?"
Doãn Mộ Tư nhớ đến cuộc thi liền có chút hào hứng:"Anh yên tâm, tuyệt đối không làm anh mất mặt, tôi không dám nói sẽ vươn tầm quốc tế, nhưng nhất định đứng trong top 3 trong nước."
"Muốn lấy thì phải lấy quán quân." - Lục Vũ Thần hừ lạnh, sau đó lại nói:"Nếu cô chiến thắng, sẽ cho cô đi học."
Doãn Mộ Tư cắn răng một cái:'Thành giao."
Cuộc thi đua xe tháng sau, tháng sau cũng là thời điểm thi đại học. Nếu cô muốn học đại học, thì phải đợi thêm một năm nữa.
Buổi tối, cả nhà cùng ăn tối trong phòng bếp, cô vẫn phải ăn cháo, hai ba con nhà họ Lục cũng cùng cô ăn cháo, hôm nay còn có Lục Hân Nghi ngồi cùng.
"Cô nhỏ, cháo là do chú nhỏ nấu."
Doãn Mộ Tư đưa mắt nhìn Lục Vũ Thần, đại ác ma còn biết chăm sóc người bệnh đã dọa người, còn biết nấu cháo cho cô, quá khiếp sợ.
"Tập trung ăn đi, hay muốn đút." - Lục Vũ Thần lạnh mặt, bài xích ánh mắt của Doãn Mộ Tư.
Khụ…
"Cảm ơn ba Tiểu Vũ, cháo rất ngon."
Tiểu Vũ cũng đưa ngón tay số một dành cho Lục Vũ Thần.
"Ngày mai tôi đến đoàn xe Hoàng Tước báo danh, anh có muốn đi chung không?" - Doãn Mộ Tư vừa húp cháo tình yêu vừa nói.
"Đã khỏe chưa?" - Lục Vũ Thần nhìn cô đánh giá.
Tiểu Vũ nhanh chân nhảy xuống ghế, kéo ghế sát lại ghế Doãn Mộ Tư, đứng lên ngang vai đưa bàn tay trắng mượt mềm mại đặt lên bả vai Doãn Mộ Tư mát xa cho cô.
Doãn Mộ Tư cười thật hạnh phúc, đứa bé này quá tri kỷ, không muốn yêu cũng không được.
"Tôi đã khỏe rồi, ăn cháo của anh nấu liền cảm thấy tiếp thêm sức mạnh."
"Ừm."
Ừm… là đồng ý đi cùng cô?
"Chúng ta dắt theo Tiểu Vũ luôn được không, thằng bé rất thích xe moto." - Doãn Mô Tư ôm lấy Tiểu Vũ, xoa đầu nhóc con.
Hai mẹ con nhìn nhau ngầm hiểu ý.
Tiểu Vũ lại nhảy xuống, kéo ghế lại gần Lục Vũ Thần, sau đó lại trèo lên mát xa cho Lục Vũ Thần lấy lòng.
Lục Hân Nghi cảm thấy cả nhà này lật mặt nhanh như bánh tráng.
Đúng là đợt bệnh thập tử nhất sinh này của cô nhỏ rất đáng, cô có thể nhận ra chú nhỏ đã thay đổi thái độ 180 độ với cô nhỏ rồi.
Cô chỉ muốn chú nhỏ mãi mãi hạnh phúc, Doãn Mộ Tư là lựa chọn tốt nhất, xứng đôi nhất.
Quá khứ khắc nghiệt kia cũng nên cho qua… chỉ hy vọng Doãn Mộ Tư có thể khiến chú nhỏ thay đổi cách nhìn về người phụ nữ của Lục Vũ Thần.
Cả đêm nằm trên giường mồ hôi khiến người cô nhờn rít, cô nhìn Lục Vũ Thần nói:"Tôi muốn đi tắm."
Lục Vũ Thần ngồi bên cạnh, trầm tư đưa mắt nhìn Doãn Mộ Tư:"Đi tắm, tôi thấy cô đang muốn chết."
Doãn Mộ Tư trừng mắt nhìn hắn, vừa mới dịu dàng một chút liền lộ nguyên hình.
Tiểu Vũ cũng phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy bất mãn với Lục Vũ Thần, chính con quạ đen xấu xí này khiến mẹ bệnh.
Nhưng cuối cùng, hai người có trừng cũng không đấu lại sự lạnh băng của Lục Vũ Thần.
Một lát sau, bác sĩ gia đình đến khám lại, Doãn Mộ Tư vẫn còn hơi sốt nhẹ, nữ bác sĩ lấy kim tiêm từ hờm thuốc, nhẹ giọng:"Xoay người, chích."
Muốn chích mông cô?
Cô đưa mắt nhìn Lục Vũ Thần, hắn vẫn đang chăm chăm nhìn cô.
Nữ bác sĩ có vẻ nghiêm nghị:"Nhanh lên."
Người đàn ông trước mặt vẫn đứng đó, khoanh tay trước ngực, không có ý định tránh mặt.
Doãn Mộ Tư đỏ mặt xoay người, kéo quần xuống.
Nữ bác sĩ thuần thục đâm kim tiêm vào mông cô:"Được rồi, ăn một chút cháo lỏng rồi uống thuốc trên bàn, chú ý nghỉ ngơi không được hoạt động mạnh."
Doãn Mộ Tư:"Bác sĩ, tôi có thể đi tắm không?"
"Không được, trừ khi không muốn sống nữa." - Bác sĩ nhìn cô một cái không hài lòng, sau đó thu dọn đồ nghề rời đi.
Doãn Mộ Tư không biết bản thân vừa trải qua cái gì, cứ nghĩ sốt bình thường, ngờ đâu tình hình có chút nghiêm trọng.
Người hầu bưng một tô cháo trắng vào bên trong, Lục Vũ Thần vẫn như hôm qua đút cháo cho cô rất thuần thục.
Sau đó, nhìn đóng thuốc trên bàn liền nhăn mặt, sao nhiều viên như vậy?
Mấy viên thuốc đủ màu, đủ hình dạng nằm trọn trong lòng tay Lục Vũ Thần, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, làm cho người ta cảm giác áp bức, không dám cãi lời.
Cô ngoan ngoãn uống hết từng viên, không dám than vãn câu nào.
Uống xong, liền nhìn thấy Lục Vũ Thần lấy trong tủ ra một tuýp thuốc mỡ, gương mặt Doãn Mộ Tư đầy xấu hổ.
Hắn xoay người ra cửa, khóa trái lại, miệng nhếch lên:"Nằm xuống."
Doãn Mộ Tư dùng chăn che lại thân thể liền nói:"Tôi tự làm được."
"Tôi nói nằm xuống." - Lục Vũ Thần cứng rắn nói:"Hay cô không muốn tôi dùng tay."
Làm xong, Lục Vũ Thần cũng không đi ra ngoài, toàn thân có chút đau nhức, tinh thần uể oãi.
Nhắn một tin cho Trình Khải báo với ông ta hôm nay không đến đoàn đua được xong, hai mắt cô nặng trĩu không mở nổi, ngủ mê mang.
Ngủ một giấc dài, cơ thể cô lại đổ một lớp mồ hôi, người lúc nóng lúc lạnh, sau một lúc thì cũng khôi phục được nhiệt độ bình thường.
Doãn Mộ Tư ngủ một giấc tới chiều mới trở dậy, quần áo ngủ đã được thay ra.
Bên tai truyền đến hơi thở đều đặn, cô nghiêng người nhìn thấy Lục Vũ Thần đang nhắm mắt ngủ bên cạnh.
Hôm nay hắn không đến công ty sao? Nhìn thấy quần thâm dưới mí mắt của hắn, hai đêm qua đều là Lục Vũ Thần chăm sóc cô, còn thay quần áo cho cô?
Nhớ lại những gì hắn đối xử Doãn Mộ Tư cảm thấy rất giận, hắn dùng mọi cách sỉ nhục, tra tấn cô.
Nhưng có một điều cô phải thừa nhận, chính hắn đã cứu Doãn thị, cứu mạng cô và ba của cô… hiện tại Doãn thị ngày càng thịnh vượng chính là nhờ vào Lục Vũ Thần.
Vậy nên cô phải nhịn xuống dù nhiều lúc bản thân rất bất mãn, rất ghét hắn. Bởi vì thật sự cô biết ơn cứu mạng, cưu mang cả gia đình cô, và cô buộc phải dựa vào hắn.
Nhưng cô cũng muốn bản thân mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn để một ngày thật sự không thể dỗ dành Lục Vũ Thần được nữa, bị hắn đuổi đi thì bản thân cũng có thể đối mặt với khó khăn, bảo vệ những thứ cần bảo vệ.
Doãn Mộ Tư muốn ngồi dậy đi ra ngoài, bàn tay Lục Vũ Thần khoác qua bụng cô chèn ép, không cho cô ngồi dậy.
"Nằm yên."
Giọng nói khàn khàn của Lục Vũ Thần vang lên, hắn đã tỉnh từ khi nào:"Đã khỏe chưa?"
Doãn Mộ Tư gật đầu:"Thân thể đã nhẹ đi rất nhiều rồi, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi."
Lục Vũ Thần nghiêng người, nhìn Doãn Mộ Tư, ánh mắt còn chút mơ màng ngoái ngủ:"Sau này không được phép nghĩ tới việc đi học."
"Tại sao?" - Doãn Mộ Tư mở to hai mắt đen láy nhìn hắn, thì ra cô bị phạt là do chuyện hôm nay cô ôn thi.
Lần đó Lục Vũ Thần đã tịch thu sách vở cũ của cô.
"Không phải nói muốn đi thi đua xe quốc tế, là tùy hứng?" - Lục Vũ Thần đưa tay lên trán cô thăm dò, sau đó giọng nói có chút lạnh nhạt:"Đừng làm mất mặt tôi, còn nhớ không?"
Doãn Mộ Tư nhớ đến cuộc thi liền có chút hào hứng:"Anh yên tâm, tuyệt đối không làm anh mất mặt, tôi không dám nói sẽ vươn tầm quốc tế, nhưng nhất định đứng trong top 3 trong nước."
"Muốn lấy thì phải lấy quán quân." - Lục Vũ Thần hừ lạnh, sau đó lại nói:"Nếu cô chiến thắng, sẽ cho cô đi học."
Doãn Mộ Tư cắn răng một cái:'Thành giao."
Cuộc thi đua xe tháng sau, tháng sau cũng là thời điểm thi đại học. Nếu cô muốn học đại học, thì phải đợi thêm một năm nữa.
Buổi tối, cả nhà cùng ăn tối trong phòng bếp, cô vẫn phải ăn cháo, hai ba con nhà họ Lục cũng cùng cô ăn cháo, hôm nay còn có Lục Hân Nghi ngồi cùng.
"Cô nhỏ, cháo là do chú nhỏ nấu."
Doãn Mộ Tư đưa mắt nhìn Lục Vũ Thần, đại ác ma còn biết chăm sóc người bệnh đã dọa người, còn biết nấu cháo cho cô, quá khiếp sợ.
"Tập trung ăn đi, hay muốn đút." - Lục Vũ Thần lạnh mặt, bài xích ánh mắt của Doãn Mộ Tư.
Khụ…
"Cảm ơn ba Tiểu Vũ, cháo rất ngon."
Tiểu Vũ cũng đưa ngón tay số một dành cho Lục Vũ Thần.
"Ngày mai tôi đến đoàn xe Hoàng Tước báo danh, anh có muốn đi chung không?" - Doãn Mộ Tư vừa húp cháo tình yêu vừa nói.
"Đã khỏe chưa?" - Lục Vũ Thần nhìn cô đánh giá.
Tiểu Vũ nhanh chân nhảy xuống ghế, kéo ghế sát lại ghế Doãn Mộ Tư, đứng lên ngang vai đưa bàn tay trắng mượt mềm mại đặt lên bả vai Doãn Mộ Tư mát xa cho cô.
Doãn Mộ Tư cười thật hạnh phúc, đứa bé này quá tri kỷ, không muốn yêu cũng không được.
"Tôi đã khỏe rồi, ăn cháo của anh nấu liền cảm thấy tiếp thêm sức mạnh."
"Ừm."
Ừm… là đồng ý đi cùng cô?
"Chúng ta dắt theo Tiểu Vũ luôn được không, thằng bé rất thích xe moto." - Doãn Mô Tư ôm lấy Tiểu Vũ, xoa đầu nhóc con.
Hai mẹ con nhìn nhau ngầm hiểu ý.
Tiểu Vũ lại nhảy xuống, kéo ghế lại gần Lục Vũ Thần, sau đó lại trèo lên mát xa cho Lục Vũ Thần lấy lòng.
Lục Hân Nghi cảm thấy cả nhà này lật mặt nhanh như bánh tráng.
Đúng là đợt bệnh thập tử nhất sinh này của cô nhỏ rất đáng, cô có thể nhận ra chú nhỏ đã thay đổi thái độ 180 độ với cô nhỏ rồi.
Cô chỉ muốn chú nhỏ mãi mãi hạnh phúc, Doãn Mộ Tư là lựa chọn tốt nhất, xứng đôi nhất.
Quá khứ khắc nghiệt kia cũng nên cho qua… chỉ hy vọng Doãn Mộ Tư có thể khiến chú nhỏ thay đổi cách nhìn về người phụ nữ của Lục Vũ Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.