Chương 160: Đừng hẹn hò, hãy kết hôn.
Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
21/08/2023
Doãn Mộ Tư trở về lại Doãn gia rất muộn, cô trò chuyện cũng Trần Chí
Kiên, đêm nay Hàn Thương Nguyên nhận được một cuộc điện thoại liền rời
từ ở bữa tiệc.
Cô đẩy cửa vào bên trong, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên giường cô.
Lục Vũ Thần!
Doãn Mộ Tư đóng cửa lại, đứng ở cửa không bước tới:"Còn tới đây làm gì?"
Anh ta nên ở Lục gia hoặc đang ở khách sạn với Châu Ái Thiên, chắc chắn không nên ở phòng của cô.
Lục Vũ Thần xoay người nhàn nhạt đáp:"Hết thuốc bôi."
Vậy nên hắn leo tường vô phòng cô để tìm thuốc bôi.
Doãn Mộ Tư mở hòm thuốc, tìm lọ thuốc bôi lấy ra, cô xoay người lại ném lọ thuốc bôi lên giường:"Anh đi đi, mấy cái này đủ để anh bôi tới khi lành vết thương."
Lục Vũ Thần ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt của cô long lên một tia sáng, hững hờ quay lưng:"Sau này đừng đến nữa."
Không có một lời đáp lại, Doãn Mộ Tư vốn nghĩ Lục Vũ Thần sẽ mang thuốc rời đi, không ngờ lại có một bàn tay vòng qua eo cô.
Doãn Mộ Tư toàn thân cứng ngắt.
Lục Vũ Thần từ phía sau ôm lấy cô, mệt mỏi vùi đầu vào trong tóc cô:"Mộ Mộ, em đừng giận, hiện tại anh rất mệt… rất mệt mỏi."
Ba mẹ mất, hắn còn chưa kịp buông bỏ đau thương liền nhận được tin ông nội muốn thu lại quyền lực, dùng mọi cách ép anh.
Anh vừa phải đóng kịch với ông, vừa lo sợ sự an toàn cho cô.
Tất cả những gì hắn làm, chỉ là muốn bảo vệ cô và cha của cô.
"Mộ Mộ, chờ một chút…em chờ anh một chút thôi."
Chờ anh mang tất cả quyền lực trong tay ông nội trút xuống, ông ta sẽ không thể đe dọa cô nữa.
Hắn không thể ra tay với ông nội, nhưng đến cuối cùng ông ấy động đến giới hạn của anh, anh không biết bản thân sẽ ra làm ra chuyện gì.
Anh không muốn như vậy, không muốn mọi thứ bến bước đường ấy.
"Lục Vũ Thần, tôi còn có thể tin tưởng anh không?"
Lục Vũ Thần rơi vào khoảng lặng, bàn tay siết cô không buông.
Bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên:"Mộ Mộ, dì Hứa mang sữa lên cho con."
Doãn Mộ Tư đưa mắt nhìn Lục Vũ Thần:"Anh đi đi."
Lục Vũ Thần xoay người cô, hôn lên trán cô:"Chờ anh."
Doãn Mộ Tư nhìn bóng lưng của Lục Vũ Thần rời đi, trong lòng cảm thấy nhột nhạt, bóng lưng của anh thật cô đơn.
Nếu như Lục Vũ Thần thật sự chọn bên cô, vậy thì chắc hẳn anh đã chịu đựng áp lực rất lớn, hắn rất yêu thương Lục lão thái thái, hắn không thể xuống tay với người thân.
Doãn Mộ Tư nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt rơi xuống, đây là cô đang đau lòng vì anh.
Cô nhìn lọ thuốc bôi trên giường, chẳng qua là lấy cớ để anh đến bên cô mà thôi. Anh chỉ cần nói:"Mộ Mộ, chờ anh." Cô đã hiểu anh đang làm gì, không cần nói gì thêm.
Doãn Mộ Tư đưa tay đặt ở bụng mình, khóe miệng không khỏi giương lên.
Cô nghĩ, đứa bé này sẽ được đón nhận.
Cô mở cửa, phía sau lưng dì Hứa là Hàn Thương Nguyên, anh ấy biết Lục Vũ Thần đến?
Cô nhận ly sữa trong tay dì Hứa không vội uống.
Hàn Thương Nguyên bước vào phòng cô, nhìn tuýp thuốc trên giường, cánh cửa ban công phất phơ lộng gió.
Anh đến, đóng cửa lại, nhìn Doãn Mộ Tư nói:"Tối rồi gió lạnh không tốt, sau này buổi tối đừng mở ra."
Doãn Mộ Tư gật đầu:"Trễ rồi, em muốn đi ngủ."
Hàn Thương Nguyên không có ý định rời đi, nhìn ánh mắt ươn ướt của cô trong lòng khó chịu:"Uống sữa đi."
Doãn Mộ Tư không muốn dây dưa, đưa ly sữa bò lên miệng, mùi sữa xộc vào mũi, cô đặt ly sữa trên bàn…
"Ọe…"
Doãn Mộ Tư nhào vào nhà tắm.
Hàn Thương Nguyên toàn thân nổi lên lửa giận… anh sao có thể quên đứa bé trong bụng cô là của Lục Vũ Thần.
Khi Doãn Mộ Tư ra khỏi phòng tắm, nhìn ly sữa liền gợn cả người.
"Sao vậy, em không khỏe?"
Doãn Mộ Tư che giấu:"Có lẽ hôm nay ăn nhiều giàu mỡ, em ổn rồi… anh Thương Nguyên… em muốn đi ngủ."
Hàn Thương Nguyên gật đầu, xoa đầu cô, mang ly sữa bò rời khỏi phòng.
Bên ngoài Sandy nhìn thấy Lục Vũ Thần trèo tường đi ra ngoài, đôi môi nhếch lên sự hào hứng:"Tôi đoán muốn tìm Lục tổng, đến Doãn gia là chính xác nhất."
Nhìn thấy Lục Vũ Thần cả người hàn khí, Sandy lại nói:"Sao vậy, bị đuổi ra ngoài."
Lục Vũ Thần nhìn gương mặt còn chút vết tích của Sandy liền nói:"Có chuyện gì?"
"Có người muốn gặp anh."
"Ai?"
"Cha tôi, Vân Điệp."
Vân Điệp, một trong những người tình của Bạch Mai.
"Có muốn gặp hay không? Ông ấy chỉ lưu lại ở Nam Sơn đêm nay, ngày mai đi Hải Sơn thăm mộ mẹ anh, rồi mãi mãi sẽ không về nước nữa."
Lục Vũ Thần nhớ đến Bạch Mai năm đó, người phụ nữ lạnh lùng luôn tự nhốt bản thân trong phòng rất lâu, đến khi bà ta ra khỏi phòng cũng không nhìn đến anh…
Lục Vũ Thần không đáp, lên xe của Sandy nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế.
Cuộc đối thoại giữa Lục Vũ Thần và Diệp Vấn không dài, chỉ là ông ta kể về chuyện ngày xưa…
Lục Vũ Thần nhớ Bạch Mai từng nói, đừng bạc tình bạc nghĩa giống cha con…
Lục Vũ Thần hiện tại đã hiểu, nếu anh không giải quyết tất cả khuất mắc, sẽ có một ngày, anh và cô cũng giống như cha mẹ anh, vươn súng về phía đối phương.
Lục Vũ Thần trong đêm quay về Hải Sơn cùng cha con Vân Điệp, chỉ là hắn muốn tạ lỗi cùng Bạch Mai một lần.
Nam Sơn.
Văn phòng tổng giám đốc Bạch Kim Toàn Cầu.
Thân hình cao lớn của Hàn Thương Nguyên đứng trước cửa kính lớn, nhìn ra toàn bộ Nam Sơn xinh đẹp, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống đất bên cạnh đôi giày mới tinh, cả văn phòng ngập tràn trong khói thuốc.
Người đàn ông cúi đầu đứng gần bàn làm việc, trán lấm tấm mồ hôi, lưng ướt một mảng lớn, không dám thở mạnh.
Rất lâu, mới nghe Hàn Thương Nguyên nói:"Không được để cô ấy cảm thấy đau đớn."
Người đàn ông lau mồ hôi trên trán, cẩn thận giải thích:"Vậy chúng ta không nên dùng thuốc để phá thai, chúng ta nên gây mê cô ấy, tiến hành phẫu thuật phá thai không đau, Cô ấy sẽ hôn mê trong suất quá trình phẫu thuật, đảm bảo không đau đớn."
Thanh âm trong miệng Hàn Thương Nguyên ngày càng lạnh giá:"Phẫu thuật có ảnh hưởng đến thân thể cô ấy?"
Ông ta thành thật đáp:"So với thuốc phá thai thì phẫu thuật sẽ nhanh hơn và ít gây hại cho cơ thể. Còn việc tác động ít hay nhiều là tùy vào cơ địa mỗi con người, có người sức khỏe kém thì sau khi phá thai sẽ khó thụ thai, hoặc thụ rồi liền sẩy."
Nhìn Hàn Thương Nguyên hơi thở trở nên lạnh lẽo, vội nói tiếp:"Nhưng đây cũng không nhiều, có người sau khi giải phẫu sau này chỉ cần chăm sóc tốt sẽ không có nhiều ảnh hưởng. Có người trải qua ba lần phẫu thuật vẫn có thể mang thai lại, vì vậy chúng tôi cần khám trước khi phẫu thuật."
Hàn Thương Nguyên đứng đó rất lâu không nói gì, một lúc sau phất tay ông ta nói:"Đi ra ngoài đi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo trước cho ông, nhớ kỹ tôi muốn một nữ bác sũ và y tá phải thật nhiều kinh nghiệm để thực hiện ca phẫu thuật này."
Ông ta vội gật đầu:"Hàn tổng yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi."
Ông ta rời đi không bao lâu, cận vệ thông báo tới Lục Vũ Thần đã đi Hải Sơn.
Lục gia Hải Sơn,
Ngôi nhà không có chút sức sống, trên bàn có đầy đồ ăn, đông đủ mọi người Lục gia nhưng không khí u uất đến đáng sợ.
Lục lão gia tử ngồi phía trước, bên cạnh là Lục lão thái thái, bên cạnh họ lần lượt là Lục Vũ Thần và Lục Hàn.
Lục Hàn chính là con rơi của Lục lão gia tử, tuổi tác hơn Lục Vũ Thần không bao nhiêu tuổi, điều này khiến Lục lão thái thái luôn đối nghịch và đứng về phía Lục Vũ Thần.
Ở phía xa còn có Lục Thanh Hy ngồi cùng cha mẹ của hắn.
Trước khi ăn cơm, Lục lão gia tử liền nói:"Hôm nay bữa cơm này đem các người gọi tới, chủ yếu là nói về sự sắp xếp của công ty. Tôi dự định sẽ để Lục Hàn với tư cách là tổng giám đốc và để Lục Thanh Hy…"
"Tôi không đồng ý."
Lục lão gia tử còn chưa nói hết câu, đã bị Lục Vũ Thần từ chối.
Lục Hàn cười lạnh:"Con dựa vào cái gì không đồng ý, ta hiện tại là con trai của Lục gia, còn cậu chỉ là vai vế cháu, đến lượt lên tiếng."
Lục lão gia tử xua tay, sắc bén nhìn Lục Vũ Thần:"Ta chỉ muốn hỏi con, cái chức vị này con cho hay không cho?"
"Không cho."
"Tại sao, anh đã có Lục thị ở Nam Sơn, để cho chú của con nắm Lục thị ở Hải Sơn có gì sai?"
Ông ta giận dữ đập đôi đũa trước mặt anh.
Lục Vũ Thần đưa tay cản trở, đem sự lạnh lùng bày ra:"Ông nội, ông có nghe tin gì chưa, sát thủ của ông thuê đã quy phục Nhất Đường, Lục thị Hải Sơn mấy năm nay đều một tay cháu nâng đỡ, cháu có thể giúp liền có thể hủy bất cứ lúc nào. Cháu nói không cho chính là không cho."
"Mày… mày… nghịch tử…"
"Lục Vũ Thần, đừng khinh người quá đáng…"
Vợ của Lục Hàn liền tức giận vỗ bàn đứng lên chỉ vào mặt Lục Vũ Thần nói:"Tôi nói cho cậu biết Lục Vũ Thần, bây giờ baba của cậu đã chết, ông nội cậu muốn mang Lục thị cho chồng của tôi, Lục gia hết thảy đều không liên quan đến cậu."
Lời vừa dứt, chỉ nghe giọng cô ta hét thảm. Cận vệ phía sau lạnh lùng cầm ngón tay vừa chỉ bẻ gãy về phía sau.
Sắc mặt mọi người trở nên thay đổi, Lục lão gia tử tức giận ném chiếc bát trước mặt về phía Lục Vũ Thần:"Súc sinh, còn không mau để đám cho bên cạnh ngươi thả người."
Lục Vũ Thần bắt lấy cái bát, lạnh lùng nhìn ông ta. Khí lạnh trên người anh quá đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng khiến Lục lão gia tử run lên, lớn tiếng mắng:"Mày… mày muốn làm gì?"
Lục Vũ Thần xoay cổ tay, cái bát trong lòng bàn tay bay về phía ông ta, sượt qua vành tai trong gang tấc khiến ông ta kinh hãi.
Lúc này, Lục Vũ Thần không nhanh không chậm nói:"Ông nôi, cháu hiện tại không còn là đứa trẻ trói gà không chặt như trước đây, hiện tại ba cháu cũng đã chết rồi, cái nhà này không ai có thể cản trở cháu được. Cho nên từ nay về sau tất cả mọi người mang họ Lục tại nơi này, muốn làm trò quỷ gì sau lưng cháu, nên cân nhắc cái mạng trước."
"Bà nội, mời bà."
Lục lão thái thái lấy từ trong tiệp hồ sơ một số giấy tờ nói:"Đây là chứng nhận của bệnh viện cha và ông nội của các người thần kinh bất ổn, hiện tại phải nhốt lại để không gây tổn hại cho người khác… Lục Vũ Thần đã nói sẽ phụ trách cho người canh giữ và chăm sóc, ta cũng đã đồng ý."
Lục lão gia tử:"Bà… bà… sao bà giám…"
Lục lão thái thái không quan tâm ông ta liền nói:"Lục thị ở Hải Sơn và Nam Sơn sáp nhập, do Lục Vũ Thần cháu trai làm tổng giám đốc."
Lục Hàn và vợ nhìn cận vệ đứng phía sau cũng không dám lên tiếng.
Lục lão thái thái tiếp tục nói:"Lục Hàn, tuy Lục thị chính là do cha cậu sáng lập, nhưng một năm trước nếu không nhờ Thần Thần lật ngược tình thế thì nó đã phá sản."
"Cậu cũng là mang dòng máu Lục gia, tôi cũng không bạc đãi cậu. Lục thị hiện được Vũ Thần quản lý đang phát triển, trong tay các người đều có cổ phần, cuối năm đều có thể lấy được không ít… Nếu cậu muốn phát triển và có tài, hãy mở một công ty riêng, tại sao phải đến tranh giành."
Sau đó lại nhìn Lục Thanh Hy:"Con cũng vậy, nếu con thực sự có tài tại sao không thể hiện tài năng của con, nếu thiếu cứ đến tìm bà nội, bà vẫn còn một số tài sản riêng, bà có thể cho con."
Lục Thanh Hy ngoan ngoãn vội đáp:"Bà nội đừng lo, cháu không có ý tranh giành bất cứ thứ gì với anh hai, anh ấy cho cháu cái gì cháu sẽ cầm cái đó. Tiền của bà cháu không cần nhận, cháu thiếu cái gì sẽ tìm anh hai xin, anh ấy rất thương cháu."
Đêm đó, Lục lão thái thái liền dọn khỏi nhà cũ ở Hải Sơn, như là không muốn quay lại nơi này nữa, mang tất cả dọn về Nam Sơn Diamond.
Lục lão gia tử bị nhốt tại gia, thuê người chăm sóc, cận vệ luôn canh giữ cẩn trọng, ngoài khuôn viên Lục gia nhà cũ, không được phép ra ngoài, con cháu đến thăm liền phải xin phép Lục Vũ Thần, có camera quản lý.
Doãn Thị…
Doãn Mộ Tư ở Doãn thị giải quyết công việc liền nhìn vào lịch trên bàn, sau đó đưa tay xoa xoa cái bụng phẳng lỳ. Bác sĩ nói thai không tốt, cô thật sự không thể liều lĩnh mà tham gia thi đấu, nhưng nếu cô không tham gia, có lẽ Trình Khải sẽ rất thất vọng vì Hoàng Tước không lấy lại được danh tiếng.
Doãn Mộ Tư nhắn vào group bạn bè:"Tối nay chúng ta gặp nhau nhé. Trần đại gia chi hầu bao."
Từ Oánh:"Chốt."
Hàn Dĩnh:"Liền phát vị trí."
Đến tối, Doãn Mộ Tư nói với Từ Oánh về cuộc thi, Từ Oánh liền sờ trán cô:"Cậu không có sốt đến hư não rồi à."
Doãn Mộ Tư nắm chặt tay Từ Oánh:"Oánh Oanh, mình nghiêm túc."
Từ Oánh nhìn về phía Hàn Dĩnh và Trần Chí Kiên đang nhìn cô đầy tin tưởng mới biết Doãn Mộ Tư không lừa cô.
Từ Oánh lúc này mới nghiêm túc:"Các cậu chớ mà nhìn mình, tớ không có năng lực đấu, đi thi chỉ sợ mang nhục… đã vậy còn là thi với đại thần Dương Tân."
Doãn Mộ Tư liền nói:"Oánh Oánh, vốn cậu và mình đều chung từ một lò đào tạo, kỹ thuật nắm như nhau, sao có thể nói không có năng lực…"
Từ Oánh nhớ lại khoảng thời gian đó, sau đó Cố Hải Ninh thích con gái dịu dàng thùy mị cô liền từ bỏ… rõ ràng đểu cáng gạt người, nhìn Hoàng Châu xem cô ta cũng là một tay đua.
Trần Chí Kiên lên tiếng:"Anh tin em làm được, kỹ năng em vững, chỉ cần luyện tập thường xuyên sẽ không vấn đề."
Hàn Dĩnh lại nói:"Đừng so với Dương Tân… chúng ta nghiền nát con gà tật Hoàng Châu."
Từ Oánh nghe xong liền nói:"Vậy thì trước tiên tớ sẽ tập trung tập luyện mấy, ngày, nếu tốc độ của tớ có thể bắt kịp Mộ Mộ, cuộc thi này tớ sẽ đấu."
"Tốt, tớ sẽ cùng cậu tập." - Doãn Mộ Tư vui vẻ nói.
Cánh cửa phòng bao lại mở ra, bên ngoài thấy Sandy và Tầng Hải Châu bước vào?
Hàn Dĩnh nhíu mày về phía Doãn Mộ Tư:"Cậu hẹn?"
Doãn Mộ Tư lắc đầu, hai người nhìn về phía Từ Oánh thấy cô nàng cười cười:"Tớ chỉ hẹn anh rễ."
Gần đây Sandy mất tích, buổi tối lâu lâu ghé về nhìn Hàn Dĩnh mấy phút rồi lại rời đi. Vừa đi vào liền đi về phía Trần Chí Kiên đang ngồi bên cạnh Hàn Dĩnh. Trần Chí Kiên chỉ cười nhường chỗ.
Hàn Dĩnh:"..."
Tầng Hải Châu kéo ghế ngồi bên cạnh Từ Oánh. Cô liền hỏi:"Sao anh lại ở đây?"
Lần đó cứu Từ Oánh, bị người nhà Tầng gia chụp được mấy bức ảnh, ôm ôm ấp ấp nữ nhân, còn đặc biệt điều tra thân thế. Vậy mà Tầng lão gia tử cực kì hài lòng về Từ Oánh, còn nói Tầng Hải Châu vớ được cô gái tốt, đời này không cưới được về nhà họ Tầng liền chế thuốc cho hắn không cần sinh con. Sau đó hắn nghĩ đến Từ Oánh, tinh xảo dễ thương như vậy cưới về làm vợ cũng rất tốt.
Sau đó nghĩ tới Sandy tán tỉnh Hàn Dĩnh cách nào chỉ trong vài ngày anh ta khiến Hàn Dĩnh có thai, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, muốn học hỏi.
"Vân tiên sinh hẹn đến."
"À." - Từ Oánh không hỏi thêm.
Tầng Hải Châu dùng một chút, giả vờ bình tĩnh nói với Từ Oánh:"Ăn tối xong tôi đưa cô về, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Từ Oánh:"Được."
"Ăn đi."
Tầng Hải Châu gắp cho Từ Oánh rất nhiều món, vô tình hay cố ý đều là món cô thích.
Từ Oánh:"..."
Không lẽ thổi ba cái vô tai, ôm ấp giả vờ một lần, tên nam nhân này đã có cảm tình với cô?
Bên kia, Sandy kéo dĩa tôm lại gần, bắt đầu đeo găng tay bóc vỏ cho Hàn Dĩnh, chất thành đống như núi mới cởi bao tay ra, cười với Hàn Dĩnh:"Ăn đi, con chúng ta cần canxi."
Hàn Dĩnh:"..."
Hàn Dĩnh đưa tôm vào trong miệng, hốc mắt có chút ướt át, cô đột nhiên đứng lên, đi vào trong toilet tại phòng riêng.
Sandy lo lắng liền đuổi theo, đứng trước phòng liền gọi:"Dĩnh Dĩnh, sao vậy, em không khỏe chổ nào, lại nghén sao, không phải lần trước còn nói thèm tôm… cả đêm tìm tôm cho em, hôm nay lại không thèm nữa sao… em thích ăn cái gì anh liền đáp ứng…"
Cánh cửa phòng hé ra, một bàn tay hướng về phía hắn, dùng sức kéo hắn vào bên trong.
Cánh cửa lập tức đóng lại, Sandy bị Hàn Dình chèn ép trên cánh cửa ra vào.
"Dĩnh…"
Sandy vừa mở miệng, môi liền bị Hàn Dĩnh ngăn chặn.
'
Nụ hôn chủ động từ cô khiến Sandy bất ngờ. Thật lâu, Sandy mới phản ứng lại được.
Sau đó, hắn lập tức ôm eo cô, đem cô đè ép trên tấm cửa ra vào, ánh mắt sắc bén nhìn cô, giọng nói khàn đục:"Dĩnh Dĩnh… muốn anh thịt em ở nơi này sao?"
Bị cô bỏ đói gần đây, Sandy không đợi cô mắng liền ngậm chặt lấy đôi môi Hàn Dĩnh, bất quá thì cho anh nếm một chút hương vị trên môi cô.
Hàn Dĩnh cuồng nhiệt đáp trả, còn chủ động đưa tay ôm cổ Sandy.
Tâm cô đối với Cố Triết đã chết, cô cảm nhận được Sandy yêu cô, quan tâm lo lắng cho cô cho dù cô mắng hắn, cô từ chối hắn… cho dù nghĩ đứa bé không phải của hắn.
Cô không muốn thu mình trong mai rùa nữa, ly hôn thì đã sao, cô không có quyền được yêu sao?
Sandy buông bờ môi cô ra, nếu còn hôn anh sợ ở nơi này thật sự sẽ muốn cô.
Sandy nhìn Hàn Dĩnh, ôn nhu áp trán lên đầu cô hỏi:"Dĩnh Dĩnh, nói cho anh biết, em đang nghĩ gì?"
Hàn Dĩnh nói:"Sandy, chúng ta hẹn hò đi."
Sandy lắc đầu:"Đừng hẹn hò, hãy kết hôn."
Cô biết Sandy là lời nói nghiêm túc, nhưng cô chưa sẵn sàng.
Sandy như đọc được suy nghĩ của cô liền nói:"Kết hôn với anh đi, anh sẽ tận lục hầu hạ em thật tốt."
Câu nói này cực kỳ mập mờ, vành tại Hàn Dĩnh nóng bừng, cô đẩy anh ra mở cửa:"Chúng ta phải ra ngoài."
Còn chưa dứt lời, mấy người đang nằm trên cánh cửa nghe lén liền ngã xuống.
Mọi người:"..."
"Hàn tiêu thư, sao còn chưa đồng ý, đứa bé kia cũng phải nên mang họ cha ruột, đúng không?" - Tầng Hải Châu trêu chọc.
Từ Oánh và Doãn Mộ Tư nhìn nhau liền vỗ tay hô:"Kết hôn, Kết hôn, kết hôn…"
"Ba ruột?" - Sandy nhìn Hàn Dĩnh nói.
Hàn Dĩnh liếc tên lang băm Tầng Hải Châu, sau đó nhìn Sandy mỉm cười gật đầu.
"Hàn Dĩnh…mang thai con của anh, em còn dám không gả."
Cơm còn chưa kịp ăn xong, Sandy đã kéo Hàn Dĩnh đi mất.
Doãn Mộ Tư mỉm cười sờ vào bụng, nếu Lục Vũ Thần biết anh cũng có một đứa bé, liệu có kéo cô đi kết hôn không?
Cô đẩy cửa vào bên trong, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên giường cô.
Lục Vũ Thần!
Doãn Mộ Tư đóng cửa lại, đứng ở cửa không bước tới:"Còn tới đây làm gì?"
Anh ta nên ở Lục gia hoặc đang ở khách sạn với Châu Ái Thiên, chắc chắn không nên ở phòng của cô.
Lục Vũ Thần xoay người nhàn nhạt đáp:"Hết thuốc bôi."
Vậy nên hắn leo tường vô phòng cô để tìm thuốc bôi.
Doãn Mộ Tư mở hòm thuốc, tìm lọ thuốc bôi lấy ra, cô xoay người lại ném lọ thuốc bôi lên giường:"Anh đi đi, mấy cái này đủ để anh bôi tới khi lành vết thương."
Lục Vũ Thần ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt của cô long lên một tia sáng, hững hờ quay lưng:"Sau này đừng đến nữa."
Không có một lời đáp lại, Doãn Mộ Tư vốn nghĩ Lục Vũ Thần sẽ mang thuốc rời đi, không ngờ lại có một bàn tay vòng qua eo cô.
Doãn Mộ Tư toàn thân cứng ngắt.
Lục Vũ Thần từ phía sau ôm lấy cô, mệt mỏi vùi đầu vào trong tóc cô:"Mộ Mộ, em đừng giận, hiện tại anh rất mệt… rất mệt mỏi."
Ba mẹ mất, hắn còn chưa kịp buông bỏ đau thương liền nhận được tin ông nội muốn thu lại quyền lực, dùng mọi cách ép anh.
Anh vừa phải đóng kịch với ông, vừa lo sợ sự an toàn cho cô.
Tất cả những gì hắn làm, chỉ là muốn bảo vệ cô và cha của cô.
"Mộ Mộ, chờ một chút…em chờ anh một chút thôi."
Chờ anh mang tất cả quyền lực trong tay ông nội trút xuống, ông ta sẽ không thể đe dọa cô nữa.
Hắn không thể ra tay với ông nội, nhưng đến cuối cùng ông ấy động đến giới hạn của anh, anh không biết bản thân sẽ ra làm ra chuyện gì.
Anh không muốn như vậy, không muốn mọi thứ bến bước đường ấy.
"Lục Vũ Thần, tôi còn có thể tin tưởng anh không?"
Lục Vũ Thần rơi vào khoảng lặng, bàn tay siết cô không buông.
Bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên:"Mộ Mộ, dì Hứa mang sữa lên cho con."
Doãn Mộ Tư đưa mắt nhìn Lục Vũ Thần:"Anh đi đi."
Lục Vũ Thần xoay người cô, hôn lên trán cô:"Chờ anh."
Doãn Mộ Tư nhìn bóng lưng của Lục Vũ Thần rời đi, trong lòng cảm thấy nhột nhạt, bóng lưng của anh thật cô đơn.
Nếu như Lục Vũ Thần thật sự chọn bên cô, vậy thì chắc hẳn anh đã chịu đựng áp lực rất lớn, hắn rất yêu thương Lục lão thái thái, hắn không thể xuống tay với người thân.
Doãn Mộ Tư nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt rơi xuống, đây là cô đang đau lòng vì anh.
Cô nhìn lọ thuốc bôi trên giường, chẳng qua là lấy cớ để anh đến bên cô mà thôi. Anh chỉ cần nói:"Mộ Mộ, chờ anh." Cô đã hiểu anh đang làm gì, không cần nói gì thêm.
Doãn Mộ Tư đưa tay đặt ở bụng mình, khóe miệng không khỏi giương lên.
Cô nghĩ, đứa bé này sẽ được đón nhận.
Cô mở cửa, phía sau lưng dì Hứa là Hàn Thương Nguyên, anh ấy biết Lục Vũ Thần đến?
Cô nhận ly sữa trong tay dì Hứa không vội uống.
Hàn Thương Nguyên bước vào phòng cô, nhìn tuýp thuốc trên giường, cánh cửa ban công phất phơ lộng gió.
Anh đến, đóng cửa lại, nhìn Doãn Mộ Tư nói:"Tối rồi gió lạnh không tốt, sau này buổi tối đừng mở ra."
Doãn Mộ Tư gật đầu:"Trễ rồi, em muốn đi ngủ."
Hàn Thương Nguyên không có ý định rời đi, nhìn ánh mắt ươn ướt của cô trong lòng khó chịu:"Uống sữa đi."
Doãn Mộ Tư không muốn dây dưa, đưa ly sữa bò lên miệng, mùi sữa xộc vào mũi, cô đặt ly sữa trên bàn…
"Ọe…"
Doãn Mộ Tư nhào vào nhà tắm.
Hàn Thương Nguyên toàn thân nổi lên lửa giận… anh sao có thể quên đứa bé trong bụng cô là của Lục Vũ Thần.
Khi Doãn Mộ Tư ra khỏi phòng tắm, nhìn ly sữa liền gợn cả người.
"Sao vậy, em không khỏe?"
Doãn Mộ Tư che giấu:"Có lẽ hôm nay ăn nhiều giàu mỡ, em ổn rồi… anh Thương Nguyên… em muốn đi ngủ."
Hàn Thương Nguyên gật đầu, xoa đầu cô, mang ly sữa bò rời khỏi phòng.
Bên ngoài Sandy nhìn thấy Lục Vũ Thần trèo tường đi ra ngoài, đôi môi nhếch lên sự hào hứng:"Tôi đoán muốn tìm Lục tổng, đến Doãn gia là chính xác nhất."
Nhìn thấy Lục Vũ Thần cả người hàn khí, Sandy lại nói:"Sao vậy, bị đuổi ra ngoài."
Lục Vũ Thần nhìn gương mặt còn chút vết tích của Sandy liền nói:"Có chuyện gì?"
"Có người muốn gặp anh."
"Ai?"
"Cha tôi, Vân Điệp."
Vân Điệp, một trong những người tình của Bạch Mai.
"Có muốn gặp hay không? Ông ấy chỉ lưu lại ở Nam Sơn đêm nay, ngày mai đi Hải Sơn thăm mộ mẹ anh, rồi mãi mãi sẽ không về nước nữa."
Lục Vũ Thần nhớ đến Bạch Mai năm đó, người phụ nữ lạnh lùng luôn tự nhốt bản thân trong phòng rất lâu, đến khi bà ta ra khỏi phòng cũng không nhìn đến anh…
Lục Vũ Thần không đáp, lên xe của Sandy nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế.
Cuộc đối thoại giữa Lục Vũ Thần và Diệp Vấn không dài, chỉ là ông ta kể về chuyện ngày xưa…
Lục Vũ Thần nhớ Bạch Mai từng nói, đừng bạc tình bạc nghĩa giống cha con…
Lục Vũ Thần hiện tại đã hiểu, nếu anh không giải quyết tất cả khuất mắc, sẽ có một ngày, anh và cô cũng giống như cha mẹ anh, vươn súng về phía đối phương.
Lục Vũ Thần trong đêm quay về Hải Sơn cùng cha con Vân Điệp, chỉ là hắn muốn tạ lỗi cùng Bạch Mai một lần.
Nam Sơn.
Văn phòng tổng giám đốc Bạch Kim Toàn Cầu.
Thân hình cao lớn của Hàn Thương Nguyên đứng trước cửa kính lớn, nhìn ra toàn bộ Nam Sơn xinh đẹp, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống đất bên cạnh đôi giày mới tinh, cả văn phòng ngập tràn trong khói thuốc.
Người đàn ông cúi đầu đứng gần bàn làm việc, trán lấm tấm mồ hôi, lưng ướt một mảng lớn, không dám thở mạnh.
Rất lâu, mới nghe Hàn Thương Nguyên nói:"Không được để cô ấy cảm thấy đau đớn."
Người đàn ông lau mồ hôi trên trán, cẩn thận giải thích:"Vậy chúng ta không nên dùng thuốc để phá thai, chúng ta nên gây mê cô ấy, tiến hành phẫu thuật phá thai không đau, Cô ấy sẽ hôn mê trong suất quá trình phẫu thuật, đảm bảo không đau đớn."
Thanh âm trong miệng Hàn Thương Nguyên ngày càng lạnh giá:"Phẫu thuật có ảnh hưởng đến thân thể cô ấy?"
Ông ta thành thật đáp:"So với thuốc phá thai thì phẫu thuật sẽ nhanh hơn và ít gây hại cho cơ thể. Còn việc tác động ít hay nhiều là tùy vào cơ địa mỗi con người, có người sức khỏe kém thì sau khi phá thai sẽ khó thụ thai, hoặc thụ rồi liền sẩy."
Nhìn Hàn Thương Nguyên hơi thở trở nên lạnh lẽo, vội nói tiếp:"Nhưng đây cũng không nhiều, có người sau khi giải phẫu sau này chỉ cần chăm sóc tốt sẽ không có nhiều ảnh hưởng. Có người trải qua ba lần phẫu thuật vẫn có thể mang thai lại, vì vậy chúng tôi cần khám trước khi phẫu thuật."
Hàn Thương Nguyên đứng đó rất lâu không nói gì, một lúc sau phất tay ông ta nói:"Đi ra ngoài đi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo trước cho ông, nhớ kỹ tôi muốn một nữ bác sũ và y tá phải thật nhiều kinh nghiệm để thực hiện ca phẫu thuật này."
Ông ta vội gật đầu:"Hàn tổng yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi."
Ông ta rời đi không bao lâu, cận vệ thông báo tới Lục Vũ Thần đã đi Hải Sơn.
Lục gia Hải Sơn,
Ngôi nhà không có chút sức sống, trên bàn có đầy đồ ăn, đông đủ mọi người Lục gia nhưng không khí u uất đến đáng sợ.
Lục lão gia tử ngồi phía trước, bên cạnh là Lục lão thái thái, bên cạnh họ lần lượt là Lục Vũ Thần và Lục Hàn.
Lục Hàn chính là con rơi của Lục lão gia tử, tuổi tác hơn Lục Vũ Thần không bao nhiêu tuổi, điều này khiến Lục lão thái thái luôn đối nghịch và đứng về phía Lục Vũ Thần.
Ở phía xa còn có Lục Thanh Hy ngồi cùng cha mẹ của hắn.
Trước khi ăn cơm, Lục lão gia tử liền nói:"Hôm nay bữa cơm này đem các người gọi tới, chủ yếu là nói về sự sắp xếp của công ty. Tôi dự định sẽ để Lục Hàn với tư cách là tổng giám đốc và để Lục Thanh Hy…"
"Tôi không đồng ý."
Lục lão gia tử còn chưa nói hết câu, đã bị Lục Vũ Thần từ chối.
Lục Hàn cười lạnh:"Con dựa vào cái gì không đồng ý, ta hiện tại là con trai của Lục gia, còn cậu chỉ là vai vế cháu, đến lượt lên tiếng."
Lục lão gia tử xua tay, sắc bén nhìn Lục Vũ Thần:"Ta chỉ muốn hỏi con, cái chức vị này con cho hay không cho?"
"Không cho."
"Tại sao, anh đã có Lục thị ở Nam Sơn, để cho chú của con nắm Lục thị ở Hải Sơn có gì sai?"
Ông ta giận dữ đập đôi đũa trước mặt anh.
Lục Vũ Thần đưa tay cản trở, đem sự lạnh lùng bày ra:"Ông nội, ông có nghe tin gì chưa, sát thủ của ông thuê đã quy phục Nhất Đường, Lục thị Hải Sơn mấy năm nay đều một tay cháu nâng đỡ, cháu có thể giúp liền có thể hủy bất cứ lúc nào. Cháu nói không cho chính là không cho."
"Mày… mày… nghịch tử…"
"Lục Vũ Thần, đừng khinh người quá đáng…"
Vợ của Lục Hàn liền tức giận vỗ bàn đứng lên chỉ vào mặt Lục Vũ Thần nói:"Tôi nói cho cậu biết Lục Vũ Thần, bây giờ baba của cậu đã chết, ông nội cậu muốn mang Lục thị cho chồng của tôi, Lục gia hết thảy đều không liên quan đến cậu."
Lời vừa dứt, chỉ nghe giọng cô ta hét thảm. Cận vệ phía sau lạnh lùng cầm ngón tay vừa chỉ bẻ gãy về phía sau.
Sắc mặt mọi người trở nên thay đổi, Lục lão gia tử tức giận ném chiếc bát trước mặt về phía Lục Vũ Thần:"Súc sinh, còn không mau để đám cho bên cạnh ngươi thả người."
Lục Vũ Thần bắt lấy cái bát, lạnh lùng nhìn ông ta. Khí lạnh trên người anh quá đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng khiến Lục lão gia tử run lên, lớn tiếng mắng:"Mày… mày muốn làm gì?"
Lục Vũ Thần xoay cổ tay, cái bát trong lòng bàn tay bay về phía ông ta, sượt qua vành tai trong gang tấc khiến ông ta kinh hãi.
Lúc này, Lục Vũ Thần không nhanh không chậm nói:"Ông nôi, cháu hiện tại không còn là đứa trẻ trói gà không chặt như trước đây, hiện tại ba cháu cũng đã chết rồi, cái nhà này không ai có thể cản trở cháu được. Cho nên từ nay về sau tất cả mọi người mang họ Lục tại nơi này, muốn làm trò quỷ gì sau lưng cháu, nên cân nhắc cái mạng trước."
"Bà nội, mời bà."
Lục lão thái thái lấy từ trong tiệp hồ sơ một số giấy tờ nói:"Đây là chứng nhận của bệnh viện cha và ông nội của các người thần kinh bất ổn, hiện tại phải nhốt lại để không gây tổn hại cho người khác… Lục Vũ Thần đã nói sẽ phụ trách cho người canh giữ và chăm sóc, ta cũng đã đồng ý."
Lục lão gia tử:"Bà… bà… sao bà giám…"
Lục lão thái thái không quan tâm ông ta liền nói:"Lục thị ở Hải Sơn và Nam Sơn sáp nhập, do Lục Vũ Thần cháu trai làm tổng giám đốc."
Lục Hàn và vợ nhìn cận vệ đứng phía sau cũng không dám lên tiếng.
Lục lão thái thái tiếp tục nói:"Lục Hàn, tuy Lục thị chính là do cha cậu sáng lập, nhưng một năm trước nếu không nhờ Thần Thần lật ngược tình thế thì nó đã phá sản."
"Cậu cũng là mang dòng máu Lục gia, tôi cũng không bạc đãi cậu. Lục thị hiện được Vũ Thần quản lý đang phát triển, trong tay các người đều có cổ phần, cuối năm đều có thể lấy được không ít… Nếu cậu muốn phát triển và có tài, hãy mở một công ty riêng, tại sao phải đến tranh giành."
Sau đó lại nhìn Lục Thanh Hy:"Con cũng vậy, nếu con thực sự có tài tại sao không thể hiện tài năng của con, nếu thiếu cứ đến tìm bà nội, bà vẫn còn một số tài sản riêng, bà có thể cho con."
Lục Thanh Hy ngoan ngoãn vội đáp:"Bà nội đừng lo, cháu không có ý tranh giành bất cứ thứ gì với anh hai, anh ấy cho cháu cái gì cháu sẽ cầm cái đó. Tiền của bà cháu không cần nhận, cháu thiếu cái gì sẽ tìm anh hai xin, anh ấy rất thương cháu."
Đêm đó, Lục lão thái thái liền dọn khỏi nhà cũ ở Hải Sơn, như là không muốn quay lại nơi này nữa, mang tất cả dọn về Nam Sơn Diamond.
Lục lão gia tử bị nhốt tại gia, thuê người chăm sóc, cận vệ luôn canh giữ cẩn trọng, ngoài khuôn viên Lục gia nhà cũ, không được phép ra ngoài, con cháu đến thăm liền phải xin phép Lục Vũ Thần, có camera quản lý.
Doãn Thị…
Doãn Mộ Tư ở Doãn thị giải quyết công việc liền nhìn vào lịch trên bàn, sau đó đưa tay xoa xoa cái bụng phẳng lỳ. Bác sĩ nói thai không tốt, cô thật sự không thể liều lĩnh mà tham gia thi đấu, nhưng nếu cô không tham gia, có lẽ Trình Khải sẽ rất thất vọng vì Hoàng Tước không lấy lại được danh tiếng.
Doãn Mộ Tư nhắn vào group bạn bè:"Tối nay chúng ta gặp nhau nhé. Trần đại gia chi hầu bao."
Từ Oánh:"Chốt."
Hàn Dĩnh:"Liền phát vị trí."
Đến tối, Doãn Mộ Tư nói với Từ Oánh về cuộc thi, Từ Oánh liền sờ trán cô:"Cậu không có sốt đến hư não rồi à."
Doãn Mộ Tư nắm chặt tay Từ Oánh:"Oánh Oanh, mình nghiêm túc."
Từ Oánh nhìn về phía Hàn Dĩnh và Trần Chí Kiên đang nhìn cô đầy tin tưởng mới biết Doãn Mộ Tư không lừa cô.
Từ Oánh lúc này mới nghiêm túc:"Các cậu chớ mà nhìn mình, tớ không có năng lực đấu, đi thi chỉ sợ mang nhục… đã vậy còn là thi với đại thần Dương Tân."
Doãn Mộ Tư liền nói:"Oánh Oánh, vốn cậu và mình đều chung từ một lò đào tạo, kỹ thuật nắm như nhau, sao có thể nói không có năng lực…"
Từ Oánh nhớ lại khoảng thời gian đó, sau đó Cố Hải Ninh thích con gái dịu dàng thùy mị cô liền từ bỏ… rõ ràng đểu cáng gạt người, nhìn Hoàng Châu xem cô ta cũng là một tay đua.
Trần Chí Kiên lên tiếng:"Anh tin em làm được, kỹ năng em vững, chỉ cần luyện tập thường xuyên sẽ không vấn đề."
Hàn Dĩnh lại nói:"Đừng so với Dương Tân… chúng ta nghiền nát con gà tật Hoàng Châu."
Từ Oánh nghe xong liền nói:"Vậy thì trước tiên tớ sẽ tập trung tập luyện mấy, ngày, nếu tốc độ của tớ có thể bắt kịp Mộ Mộ, cuộc thi này tớ sẽ đấu."
"Tốt, tớ sẽ cùng cậu tập." - Doãn Mộ Tư vui vẻ nói.
Cánh cửa phòng bao lại mở ra, bên ngoài thấy Sandy và Tầng Hải Châu bước vào?
Hàn Dĩnh nhíu mày về phía Doãn Mộ Tư:"Cậu hẹn?"
Doãn Mộ Tư lắc đầu, hai người nhìn về phía Từ Oánh thấy cô nàng cười cười:"Tớ chỉ hẹn anh rễ."
Gần đây Sandy mất tích, buổi tối lâu lâu ghé về nhìn Hàn Dĩnh mấy phút rồi lại rời đi. Vừa đi vào liền đi về phía Trần Chí Kiên đang ngồi bên cạnh Hàn Dĩnh. Trần Chí Kiên chỉ cười nhường chỗ.
Hàn Dĩnh:"..."
Tầng Hải Châu kéo ghế ngồi bên cạnh Từ Oánh. Cô liền hỏi:"Sao anh lại ở đây?"
Lần đó cứu Từ Oánh, bị người nhà Tầng gia chụp được mấy bức ảnh, ôm ôm ấp ấp nữ nhân, còn đặc biệt điều tra thân thế. Vậy mà Tầng lão gia tử cực kì hài lòng về Từ Oánh, còn nói Tầng Hải Châu vớ được cô gái tốt, đời này không cưới được về nhà họ Tầng liền chế thuốc cho hắn không cần sinh con. Sau đó hắn nghĩ đến Từ Oánh, tinh xảo dễ thương như vậy cưới về làm vợ cũng rất tốt.
Sau đó nghĩ tới Sandy tán tỉnh Hàn Dĩnh cách nào chỉ trong vài ngày anh ta khiến Hàn Dĩnh có thai, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, muốn học hỏi.
"Vân tiên sinh hẹn đến."
"À." - Từ Oánh không hỏi thêm.
Tầng Hải Châu dùng một chút, giả vờ bình tĩnh nói với Từ Oánh:"Ăn tối xong tôi đưa cô về, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Từ Oánh:"Được."
"Ăn đi."
Tầng Hải Châu gắp cho Từ Oánh rất nhiều món, vô tình hay cố ý đều là món cô thích.
Từ Oánh:"..."
Không lẽ thổi ba cái vô tai, ôm ấp giả vờ một lần, tên nam nhân này đã có cảm tình với cô?
Bên kia, Sandy kéo dĩa tôm lại gần, bắt đầu đeo găng tay bóc vỏ cho Hàn Dĩnh, chất thành đống như núi mới cởi bao tay ra, cười với Hàn Dĩnh:"Ăn đi, con chúng ta cần canxi."
Hàn Dĩnh:"..."
Hàn Dĩnh đưa tôm vào trong miệng, hốc mắt có chút ướt át, cô đột nhiên đứng lên, đi vào trong toilet tại phòng riêng.
Sandy lo lắng liền đuổi theo, đứng trước phòng liền gọi:"Dĩnh Dĩnh, sao vậy, em không khỏe chổ nào, lại nghén sao, không phải lần trước còn nói thèm tôm… cả đêm tìm tôm cho em, hôm nay lại không thèm nữa sao… em thích ăn cái gì anh liền đáp ứng…"
Cánh cửa phòng hé ra, một bàn tay hướng về phía hắn, dùng sức kéo hắn vào bên trong.
Cánh cửa lập tức đóng lại, Sandy bị Hàn Dình chèn ép trên cánh cửa ra vào.
"Dĩnh…"
Sandy vừa mở miệng, môi liền bị Hàn Dĩnh ngăn chặn.
'
Nụ hôn chủ động từ cô khiến Sandy bất ngờ. Thật lâu, Sandy mới phản ứng lại được.
Sau đó, hắn lập tức ôm eo cô, đem cô đè ép trên tấm cửa ra vào, ánh mắt sắc bén nhìn cô, giọng nói khàn đục:"Dĩnh Dĩnh… muốn anh thịt em ở nơi này sao?"
Bị cô bỏ đói gần đây, Sandy không đợi cô mắng liền ngậm chặt lấy đôi môi Hàn Dĩnh, bất quá thì cho anh nếm một chút hương vị trên môi cô.
Hàn Dĩnh cuồng nhiệt đáp trả, còn chủ động đưa tay ôm cổ Sandy.
Tâm cô đối với Cố Triết đã chết, cô cảm nhận được Sandy yêu cô, quan tâm lo lắng cho cô cho dù cô mắng hắn, cô từ chối hắn… cho dù nghĩ đứa bé không phải của hắn.
Cô không muốn thu mình trong mai rùa nữa, ly hôn thì đã sao, cô không có quyền được yêu sao?
Sandy buông bờ môi cô ra, nếu còn hôn anh sợ ở nơi này thật sự sẽ muốn cô.
Sandy nhìn Hàn Dĩnh, ôn nhu áp trán lên đầu cô hỏi:"Dĩnh Dĩnh, nói cho anh biết, em đang nghĩ gì?"
Hàn Dĩnh nói:"Sandy, chúng ta hẹn hò đi."
Sandy lắc đầu:"Đừng hẹn hò, hãy kết hôn."
Cô biết Sandy là lời nói nghiêm túc, nhưng cô chưa sẵn sàng.
Sandy như đọc được suy nghĩ của cô liền nói:"Kết hôn với anh đi, anh sẽ tận lục hầu hạ em thật tốt."
Câu nói này cực kỳ mập mờ, vành tại Hàn Dĩnh nóng bừng, cô đẩy anh ra mở cửa:"Chúng ta phải ra ngoài."
Còn chưa dứt lời, mấy người đang nằm trên cánh cửa nghe lén liền ngã xuống.
Mọi người:"..."
"Hàn tiêu thư, sao còn chưa đồng ý, đứa bé kia cũng phải nên mang họ cha ruột, đúng không?" - Tầng Hải Châu trêu chọc.
Từ Oánh và Doãn Mộ Tư nhìn nhau liền vỗ tay hô:"Kết hôn, Kết hôn, kết hôn…"
"Ba ruột?" - Sandy nhìn Hàn Dĩnh nói.
Hàn Dĩnh liếc tên lang băm Tầng Hải Châu, sau đó nhìn Sandy mỉm cười gật đầu.
"Hàn Dĩnh…mang thai con của anh, em còn dám không gả."
Cơm còn chưa kịp ăn xong, Sandy đã kéo Hàn Dĩnh đi mất.
Doãn Mộ Tư mỉm cười sờ vào bụng, nếu Lục Vũ Thần biết anh cũng có một đứa bé, liệu có kéo cô đi kết hôn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.