Chương 119: Hàn Sở Nguyên
Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
07/08/2023
Vùng ngoại ô thành phố Nam Sơn tràn ngập mùi tanh của máu.
Lục Băng Thanh ngã trong vũng máu, bên cạnh là mấy thi thể, tiếng súng vang lên một lần nữa bắn xuống, người của Nhất Đường vừa chạy đến, đỡ lấy Lục Băng Thanh đã bị trúng đạn vào trong xe.
Cận vệ Nhất Đường dùng súng bắn trả, mở đường cho chiếc xe rời đi ngay lập tức.
Sát thủ từ điểm phục kích nhìn theo hướng xe chạy mất, tay phải hắn máu tươi không ngừng tuôn ra, khẩu súng rơi xuống chân hắn, nhuốm đầy máu đỏ.
"Ông chủ, thất bại rồi."
Nửa giờ sau, Bạch Mai nhận được tin tức này.
Gương mặt Bạch Mai trắng bệt, bà đau đớn nhắm mắt lại, mấy giây sau mới mở mắt ra soạn một tin nhắn:"Thân phận của anh có bị bại lộ không?"
"Đừng lo cho anh, yên tâm đi bọn chúng không tra được." - Hàn Sở Nguyên nhẹ giọng.
Bạch Mai tin tưởng Hàn Sở Nguyên, hắn luôn làm việc cẩn trọng, cho dù có tra thân phận thi thể cũng không thể tra đến ông ta.
"Hắn đâu rồi?" - Bạch Mai hỏi.
"Hắn bị trúng đạn ở tay, đang ở bệnh viện."
Sát thủ Hàn Sở Nguyên phái đi là một tay bắn tỉa rất giỏi vậy mà phát súng nhắm vào tim kia lại trượt mất, chỉ cần một chút nữa thôi đã có thể lấy mạng hắn.
Nhất Đường lại xuất hiện quá kịp thời.
"Sở Nguyên, anh cũng nên cẩn thận đừng để bị lộ, nếu có cơ hội ra tay, đừng để hắn còn sống xuất viện."
Sự căm phẫn mà Bạch Mai dành cho Lục Băng Thanh lên đến đỉnh điểm, không muốn hắn sống thêm một giây nào nữa. Ai biết được tên đại ác ma kia sẽ làm gì với Lục Vũ Thần con trai của bà.
Lúc này, Lục Vũ Thần ngồi trước cửa phòng mổ, ánh mắt dán lên cửa phòng đống chặt.
Cận vệ theo Lục Băng Thanh đang quỳ xuống môt dãy trước mặt Lục Vũ Thần.
Y tá và bác sĩ nhìn thấy cảnh này không ai dám tiến đến gần, từ xa nhìn thấy một cảnh quá đáng sợ.
Một lúc sau, cửa phòng giải phẩu mở ra, bác sĩ thông báo Lục Băng Thanh giải phẫu thành công, không nguy hiểm đến tính mạng.
Lục Vũ Thần liếc nhìn đám cận vệ nhếch môi:"Tìm ra kẻ đứng sau, nếu không tra được các người không cần trở về."
"Rõ, thưa bang chủ."
Cận vệ hô to cúi đầu, sau đó lần lượt rời đi.
Lục Vũ Thần tiến vào phòng bệnh, nhìn Lục Băng Thanh vẫn còn mê mang, ánh mắt hắn trở nên phức tạp.
Sáng hôm sau, Doãn Mộ Tư đến Doãn thị đi làm, cô chuẩn bị dự án ổn thỏa để chuẩn bị mang đến Bạch Kim Toàn Cầu, con số Hàn Dĩnh cho chắc chắn sẽ khiến Hàn Thương Nguyên hài lòng.
Để thể hiện thành ý, cô trực tiếp đến Bạch Kim Toàn Cầu tìm Hàn Thương Nguyên ký kết hợp tác, nhưng vẫn nhận lấy cái gương mặt lạnh như băng của lễ tân, không cho gặp.
Doãn Mộ Tư:"..."
Cô xoay người ra khỏi Bạch Kim Toàn Cầu lấy điện thoại ra hướng về phía xe, vừa đi được vài bước màn hình điện thoại chợt lóe lên một tia sáng. Cô vội vàng xoay người lại, liền nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai che nữa gương mặt đang đứng sau lưng cô.
Sắc mặt Doãn Mộ Tư trắng bệch, bởi vì người đàn ông đứng trước mặt cô hiện tại là Doãn Danh vừa vượt ngục, trên trán cô còn có một khẩu súng.
"Doãn tiểu thư."
Nhìn thấy một màn này, Cao Trí sắc mặt biến sắc, vội vàng xuống xe tiến đến Doãn Danh nói:"Doãn Danh, ngươi muốn làm gì, mau thả Doãn tiểu thư ra."
Khẩu súng lạnh lùng ở trên trán Doãn Mộ Tư nên Cao Trí không dám lại gần, bãi xe giờ làm việc lại không có người.
Cao Trí liền dùng lời lẽ khuyên bảo Doãn Danh đừng kích động:"Doãn Danh, ông có gì muốn nói thì nên nói rõ, kẻ thù của ông chính là Lục Vũ Thần, chính hắn là kẻ đẩy ông vào tù, không phải Doãn tiểu thư, ông vất vả mới thoát được nói đó, sao không trốn đi…"
"Câm miệng."
Doãn Danh một tay túm lấy cổ áo của Doãn Mộ Tư, hướng súng từ trán cô hướng về phía Cao Trí, không do dự nổ súng.
"Cạch." - Tiếng súng giảm thanh vang lên
"Không…."
Tiếng súng và tiếng hét của Doãn Mộ Tư vang lên gần như cùng một lúc.
Cao Trí trúng đạn, máu từ trong bụng tràn ra ướt đẫm quần áo, thân hình cao lớn ngã xuống.
"Cao Trí."
Doãn Mộ Tư nhìn thấy cảnh này liền rét rung:"Doãn Danh, sao ông lại giết anh ta, ông muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ làm theo ý ông, tại sao ông lại giết anh ta."
Họng súng lại dí sát vào thái dương của Doãn Mộ Tư, ánh mắt ông ta như ma quỷ khát máu:"Không giết hắn, để hắn tìm người đến cứu mày."
Trán Doãn Mộ Tư đổ một lớp mồ hôi lạnh, cô biết lần này hắn ta tìm cô là để trả thù, muốn lấy mạng cô, ngay lúc này hắn không hề nhắc đến cổ phần mà một mực bắn vào Cao Trí.
"Doãn Danh, chú khó khăn lắm mới có thể thoát được nơi đó. Tôi sẽ cho chú một số tiền lớn, chú rời khỏi Nam Sơn bắt đầu lại cuộc sống mới."
Doãn Mộ Tư liếc nhìn Cao Trí máu chảy càng lúc càng nhiều, trong lòng cảm thấy lo lắng liền nói:"Chú cầm tiền đi đi, tôi sẽ xem như chưa từng gặp chú."
Doãn Danh cười lạnh:"Doãn Mộ Tư, mày xem tao là kẻ ngu sao?"
Doãn Mộ Tư bị đẩy lên xe, cô xoay người nhìn lại Cao Trí đang nằm đau đớn dưới sàn bê tông, hao tay bấu víu dưới đất, máu đỏ nhuộm đỏ dưới sàn, dấu hiệu của cái chết đang tiến gần.
"Doãn Danh, hãy nghĩ về tương lai của Doãn Tu Thành, tôi sẽ đưa hai người ra nước ngoài."
"Câm miệng lại."
Cô hiện tại lúc này thật sự run rẩy, cô thật sự sợ chết… cô chết rồi cha cô chắc chắn không sống nổi.
Doãn Danh lập tức thu thập điện thoại của Doãn Mộ Tư, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Lúc này, cô chỉ có thể cầu nguyện cho Cao Trí có ai đó giúp đỡ. Cô hiện tại cũng không rõ, chuyện gì sẽ đợi cô ở phía trước.
Xe chạy rất nhanh, không bao lâu liền dừng ở một khúc cua nguy hiểm, một bên là rừng sâu, một bên là biển sâu.
Doãn Danh dùng dây thừng chói hai tay Doãn Mộ Tư về phía sau, dùng băng kéo dán miệng cô lại, sau đó mở cửa xe:"Xuống xe."
Sau khi xuống xe, Doãn Danh ép Doãn Mộ Tư vào rừng sâu.
Tên tài xế đưa bọn họ đến cũng đi theo phía sau.
Doãn Mộ Tư nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng của hắn đảo qua cô, trong vô cùng nham hiểm.
Lúc này cô chợt nhớ đến gương mặt này, cô đã nhớ đến hắn là ai, là Mạc Tứ, em trai của Mạc Tử Khiêm.
Hắn ta lại cùng Doãn Danh lại là một phe, hắn ta tìm cô để trả thù cho anh trai và Mạc thị.
Đi không bao lâu liền nhìn thấy một căn nhà gỗ bên trong rừng.
Bên trong căn nhà gỗ, có hai người đàn ông bước ra, nhìn về phía Mạc Tứ.
"Anh Mạc phải không?"
Mạc Tứ hơi nhếch chiếc nón đáp:"Là tôi."
Nghe tiếng người quen, bọn chúng liền đi tới gần, Doãn Mộ Tư lúc này mới nhìn rõ bọn chúng, cả hai đều gầy đen mang một gương mặt xấu xí ghê tởm.
Đôi mắt lau láu nhìn Doãn Mộ Tư thèm thuồng:"Quá xuất sắc, quá đẹp, ta sống bao nhiêu năm chưa từng nhìn qua nữ nhân nào xinh đẹp như vậy.
Người đàn ông xấu xí còn lại cũng nuốt nước bọt, nhìn chăm chăm vào ngực Doãn Mộ Tư:"Không chỉ có gương mặt đẹp mà dáng dấp rất ngon miệng…đêm nay chúng ta cùng nhau thưởng thức."
Vừa nói hắn vừa đưa tay muốn chạm vào ngực cô, Doãn Mộ Tư vội tháo lui, ánh mắt cô trừng lên nhìn Mạc Tứ bên cạnh.
Thì ra đây là cách mà Mạc Tứ muốn trả thù cho anh trai hắn, hắn muốn làm nhục và tiêu diệt cô hoàn toàn.
Doãn Danh muốn giết cô.
Mạc Tứ muốn hủy hoại cô như cách anh trai hắn trải qua.
"CHÁT"
Mạc Tứ giơ tay tát mạnh vào gương mặt Doãn Mộ Tư, túm tóc cô giật ngược ra phía sau, nâng mặt cô xe băng dính trên miệng, nở một nụ cười quỷ ma:"Doãn Mộ Tư, cuối cùng cô cũng rơi vào tay tôi, cô phải nếm trải những gì anh trai tôi trải qua."
Doãn Mộ Tư bị tát rất đau, da đầu bị kéo đến tê dại, cô nén đau nói với hắn:"Anh là kẻ hèn nhát chỉ biết bắt nạt phụ nữ, có giỏi thì tìm Lục Vũ Thần mà báo thù, chẳng phải anh cũng rõ ràng chính anh ta tiêu diệt Mạc gia các người."
Bị nói trúng tim đen, Mạc Tứ đen mặt mắng:"Câm miệng, thứ đàn bà rẻ tiền."
Sau đó lại dáng năm ngón tay lên gương mặt cô, Doãn Sâm liền đưa tay ngăn lại:"Phát tin cho Hàn Thương Nguyên rồi, trước khi hắn tới không được đụng vào nó."
Mạc Tứ muốn Doãn Mộ Tư bị làm nhục ngay lập tức, nhưng trên tay Doãn Danh có súng, hắn không dám tranh:"Con khốn, một lát xem bọn tao chơi chết mày."
Lục Băng Thanh ngã trong vũng máu, bên cạnh là mấy thi thể, tiếng súng vang lên một lần nữa bắn xuống, người của Nhất Đường vừa chạy đến, đỡ lấy Lục Băng Thanh đã bị trúng đạn vào trong xe.
Cận vệ Nhất Đường dùng súng bắn trả, mở đường cho chiếc xe rời đi ngay lập tức.
Sát thủ từ điểm phục kích nhìn theo hướng xe chạy mất, tay phải hắn máu tươi không ngừng tuôn ra, khẩu súng rơi xuống chân hắn, nhuốm đầy máu đỏ.
"Ông chủ, thất bại rồi."
Nửa giờ sau, Bạch Mai nhận được tin tức này.
Gương mặt Bạch Mai trắng bệt, bà đau đớn nhắm mắt lại, mấy giây sau mới mở mắt ra soạn một tin nhắn:"Thân phận của anh có bị bại lộ không?"
"Đừng lo cho anh, yên tâm đi bọn chúng không tra được." - Hàn Sở Nguyên nhẹ giọng.
Bạch Mai tin tưởng Hàn Sở Nguyên, hắn luôn làm việc cẩn trọng, cho dù có tra thân phận thi thể cũng không thể tra đến ông ta.
"Hắn đâu rồi?" - Bạch Mai hỏi.
"Hắn bị trúng đạn ở tay, đang ở bệnh viện."
Sát thủ Hàn Sở Nguyên phái đi là một tay bắn tỉa rất giỏi vậy mà phát súng nhắm vào tim kia lại trượt mất, chỉ cần một chút nữa thôi đã có thể lấy mạng hắn.
Nhất Đường lại xuất hiện quá kịp thời.
"Sở Nguyên, anh cũng nên cẩn thận đừng để bị lộ, nếu có cơ hội ra tay, đừng để hắn còn sống xuất viện."
Sự căm phẫn mà Bạch Mai dành cho Lục Băng Thanh lên đến đỉnh điểm, không muốn hắn sống thêm một giây nào nữa. Ai biết được tên đại ác ma kia sẽ làm gì với Lục Vũ Thần con trai của bà.
Lúc này, Lục Vũ Thần ngồi trước cửa phòng mổ, ánh mắt dán lên cửa phòng đống chặt.
Cận vệ theo Lục Băng Thanh đang quỳ xuống môt dãy trước mặt Lục Vũ Thần.
Y tá và bác sĩ nhìn thấy cảnh này không ai dám tiến đến gần, từ xa nhìn thấy một cảnh quá đáng sợ.
Một lúc sau, cửa phòng giải phẩu mở ra, bác sĩ thông báo Lục Băng Thanh giải phẫu thành công, không nguy hiểm đến tính mạng.
Lục Vũ Thần liếc nhìn đám cận vệ nhếch môi:"Tìm ra kẻ đứng sau, nếu không tra được các người không cần trở về."
"Rõ, thưa bang chủ."
Cận vệ hô to cúi đầu, sau đó lần lượt rời đi.
Lục Vũ Thần tiến vào phòng bệnh, nhìn Lục Băng Thanh vẫn còn mê mang, ánh mắt hắn trở nên phức tạp.
Sáng hôm sau, Doãn Mộ Tư đến Doãn thị đi làm, cô chuẩn bị dự án ổn thỏa để chuẩn bị mang đến Bạch Kim Toàn Cầu, con số Hàn Dĩnh cho chắc chắn sẽ khiến Hàn Thương Nguyên hài lòng.
Để thể hiện thành ý, cô trực tiếp đến Bạch Kim Toàn Cầu tìm Hàn Thương Nguyên ký kết hợp tác, nhưng vẫn nhận lấy cái gương mặt lạnh như băng của lễ tân, không cho gặp.
Doãn Mộ Tư:"..."
Cô xoay người ra khỏi Bạch Kim Toàn Cầu lấy điện thoại ra hướng về phía xe, vừa đi được vài bước màn hình điện thoại chợt lóe lên một tia sáng. Cô vội vàng xoay người lại, liền nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai che nữa gương mặt đang đứng sau lưng cô.
Sắc mặt Doãn Mộ Tư trắng bệch, bởi vì người đàn ông đứng trước mặt cô hiện tại là Doãn Danh vừa vượt ngục, trên trán cô còn có một khẩu súng.
"Doãn tiểu thư."
Nhìn thấy một màn này, Cao Trí sắc mặt biến sắc, vội vàng xuống xe tiến đến Doãn Danh nói:"Doãn Danh, ngươi muốn làm gì, mau thả Doãn tiểu thư ra."
Khẩu súng lạnh lùng ở trên trán Doãn Mộ Tư nên Cao Trí không dám lại gần, bãi xe giờ làm việc lại không có người.
Cao Trí liền dùng lời lẽ khuyên bảo Doãn Danh đừng kích động:"Doãn Danh, ông có gì muốn nói thì nên nói rõ, kẻ thù của ông chính là Lục Vũ Thần, chính hắn là kẻ đẩy ông vào tù, không phải Doãn tiểu thư, ông vất vả mới thoát được nói đó, sao không trốn đi…"
"Câm miệng."
Doãn Danh một tay túm lấy cổ áo của Doãn Mộ Tư, hướng súng từ trán cô hướng về phía Cao Trí, không do dự nổ súng.
"Cạch." - Tiếng súng giảm thanh vang lên
"Không…."
Tiếng súng và tiếng hét của Doãn Mộ Tư vang lên gần như cùng một lúc.
Cao Trí trúng đạn, máu từ trong bụng tràn ra ướt đẫm quần áo, thân hình cao lớn ngã xuống.
"Cao Trí."
Doãn Mộ Tư nhìn thấy cảnh này liền rét rung:"Doãn Danh, sao ông lại giết anh ta, ông muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ làm theo ý ông, tại sao ông lại giết anh ta."
Họng súng lại dí sát vào thái dương của Doãn Mộ Tư, ánh mắt ông ta như ma quỷ khát máu:"Không giết hắn, để hắn tìm người đến cứu mày."
Trán Doãn Mộ Tư đổ một lớp mồ hôi lạnh, cô biết lần này hắn ta tìm cô là để trả thù, muốn lấy mạng cô, ngay lúc này hắn không hề nhắc đến cổ phần mà một mực bắn vào Cao Trí.
"Doãn Danh, chú khó khăn lắm mới có thể thoát được nơi đó. Tôi sẽ cho chú một số tiền lớn, chú rời khỏi Nam Sơn bắt đầu lại cuộc sống mới."
Doãn Mộ Tư liếc nhìn Cao Trí máu chảy càng lúc càng nhiều, trong lòng cảm thấy lo lắng liền nói:"Chú cầm tiền đi đi, tôi sẽ xem như chưa từng gặp chú."
Doãn Danh cười lạnh:"Doãn Mộ Tư, mày xem tao là kẻ ngu sao?"
Doãn Mộ Tư bị đẩy lên xe, cô xoay người nhìn lại Cao Trí đang nằm đau đớn dưới sàn bê tông, hao tay bấu víu dưới đất, máu đỏ nhuộm đỏ dưới sàn, dấu hiệu của cái chết đang tiến gần.
"Doãn Danh, hãy nghĩ về tương lai của Doãn Tu Thành, tôi sẽ đưa hai người ra nước ngoài."
"Câm miệng lại."
Cô hiện tại lúc này thật sự run rẩy, cô thật sự sợ chết… cô chết rồi cha cô chắc chắn không sống nổi.
Doãn Danh lập tức thu thập điện thoại của Doãn Mộ Tư, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Lúc này, cô chỉ có thể cầu nguyện cho Cao Trí có ai đó giúp đỡ. Cô hiện tại cũng không rõ, chuyện gì sẽ đợi cô ở phía trước.
Xe chạy rất nhanh, không bao lâu liền dừng ở một khúc cua nguy hiểm, một bên là rừng sâu, một bên là biển sâu.
Doãn Danh dùng dây thừng chói hai tay Doãn Mộ Tư về phía sau, dùng băng kéo dán miệng cô lại, sau đó mở cửa xe:"Xuống xe."
Sau khi xuống xe, Doãn Danh ép Doãn Mộ Tư vào rừng sâu.
Tên tài xế đưa bọn họ đến cũng đi theo phía sau.
Doãn Mộ Tư nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng của hắn đảo qua cô, trong vô cùng nham hiểm.
Lúc này cô chợt nhớ đến gương mặt này, cô đã nhớ đến hắn là ai, là Mạc Tứ, em trai của Mạc Tử Khiêm.
Hắn ta lại cùng Doãn Danh lại là một phe, hắn ta tìm cô để trả thù cho anh trai và Mạc thị.
Đi không bao lâu liền nhìn thấy một căn nhà gỗ bên trong rừng.
Bên trong căn nhà gỗ, có hai người đàn ông bước ra, nhìn về phía Mạc Tứ.
"Anh Mạc phải không?"
Mạc Tứ hơi nhếch chiếc nón đáp:"Là tôi."
Nghe tiếng người quen, bọn chúng liền đi tới gần, Doãn Mộ Tư lúc này mới nhìn rõ bọn chúng, cả hai đều gầy đen mang một gương mặt xấu xí ghê tởm.
Đôi mắt lau láu nhìn Doãn Mộ Tư thèm thuồng:"Quá xuất sắc, quá đẹp, ta sống bao nhiêu năm chưa từng nhìn qua nữ nhân nào xinh đẹp như vậy.
Người đàn ông xấu xí còn lại cũng nuốt nước bọt, nhìn chăm chăm vào ngực Doãn Mộ Tư:"Không chỉ có gương mặt đẹp mà dáng dấp rất ngon miệng…đêm nay chúng ta cùng nhau thưởng thức."
Vừa nói hắn vừa đưa tay muốn chạm vào ngực cô, Doãn Mộ Tư vội tháo lui, ánh mắt cô trừng lên nhìn Mạc Tứ bên cạnh.
Thì ra đây là cách mà Mạc Tứ muốn trả thù cho anh trai hắn, hắn muốn làm nhục và tiêu diệt cô hoàn toàn.
Doãn Danh muốn giết cô.
Mạc Tứ muốn hủy hoại cô như cách anh trai hắn trải qua.
"CHÁT"
Mạc Tứ giơ tay tát mạnh vào gương mặt Doãn Mộ Tư, túm tóc cô giật ngược ra phía sau, nâng mặt cô xe băng dính trên miệng, nở một nụ cười quỷ ma:"Doãn Mộ Tư, cuối cùng cô cũng rơi vào tay tôi, cô phải nếm trải những gì anh trai tôi trải qua."
Doãn Mộ Tư bị tát rất đau, da đầu bị kéo đến tê dại, cô nén đau nói với hắn:"Anh là kẻ hèn nhát chỉ biết bắt nạt phụ nữ, có giỏi thì tìm Lục Vũ Thần mà báo thù, chẳng phải anh cũng rõ ràng chính anh ta tiêu diệt Mạc gia các người."
Bị nói trúng tim đen, Mạc Tứ đen mặt mắng:"Câm miệng, thứ đàn bà rẻ tiền."
Sau đó lại dáng năm ngón tay lên gương mặt cô, Doãn Sâm liền đưa tay ngăn lại:"Phát tin cho Hàn Thương Nguyên rồi, trước khi hắn tới không được đụng vào nó."
Mạc Tứ muốn Doãn Mộ Tư bị làm nhục ngay lập tức, nhưng trên tay Doãn Danh có súng, hắn không dám tranh:"Con khốn, một lát xem bọn tao chơi chết mày."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.