Chương 79: "Lục bang chủ, anh làm tôi đau."
Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
24/07/2023
Lục Vũ Thần nhìn dáng vẻ cười cợt không nghiêm túc của cô liền vòng tay qua ót cô mà bế lên, sải bước mang cô vào phòng tắm.
Bị ném thẳng vào bồn tắm đầy nước, Doãn Mộ Tư sợ đến hét lớn.
Đúng là không nên chọc giận đại ác ma.
Hắn muốn dìm chết rồi rồi giấu xác phải không?
Nước trong bồn tắm rất nóng, cô cảm giác bản thân như con cua sắp bị luộc chín, da cô đều đỏ lên đau rát. Hắn muốn lột da cô chắc.
"Lục bang chủ, anh làm tôi đau."
Lục Vũ Thần làm ngơ lời cô oán than, dùng khăn bông chà lên lưng cô, chà cổ tay bên trái của cô, còn dùng vòi xịt xịt vào tóc cô.
Đêm hôm trước, Hàn Thương Nguyên xoa đầu, lúc cô hơi chóng mặt liền nắm cổ tay và đỡ lấy lưng cô… tất cả đều thu vào tầm mắt của hắn.
Hắn đang tức giận sao, hắn để ý người đàn ông khác chạm vào người cô.
Doãn Mộ Tư thật sự chịu không nổi nữa, cô không muốn bị hắn dìm chết như vậy. Cô yếu thế, không thể đối đầu được với hắn, cô phải lấy lòng hắn thì mới mong có thể sống được, phải lấy lòng, phải lấy lòng, phải lấy lòng…
Nén lại bao nhiêu giận dữ, cô chưa từng phải hèn mọn như hiện tại.
Cô xoay người, đột nhiên ôm lấy cổ hắn, đôi môi cô đột nhiên hướng về làn môi mỏng của hắn chạm vào, bàn tay hắn bóp lấy cổ họng cô đẩy ra, dán thân thể cô vào bờ tường lạnh lẽo.
Ánh mắt Lục Vũ Thần sắc bén, mang theo sự hung tàn như muốn đoạt mạng con mồi:"Trả lời cho đàng hoàng."
Doãn Mộ Tư siết chặt đôi bàn tay, cô rất muốn nổi nóng, nếu ngại cô trong ngoài không đồng nhất, ở bên cạnh hắn ta luôn tơ tưởng đàn ông khác, ngại cô dơ bẩn thì đừng chạm vào cô, cần gì dùng hành động này sỉ nhục cô.
Nhưng cô lại quyết định chọn hèn mọn:"Chỉ là bạn cũ lâu ngày gặp lại."
Lục Vũ Thần cười lạnh lẽo, bàn tay lạnh buốt vẫn không buông cổ họng của cô:"Gặp bạn cũ liền động chạm cơ thể, cô cho tôi thấy một tầm cao lớn của bộ dạng gái nhà lành."
Doãn Mộ Tư nghe ba chữ gái nhà lành liền ngứa ngáy cơ thể, mỗi lần sỉ nhục cô hắn đều dùng cái giọng điệu này.
"Tôi với anh khác nhau cái gì? Chẳng phải anh cũng động chạm cơ thể với người khác… muốn làm sạch, chúng ta phải làm sạch chung mới hợp lý."
Tôi chỉ là vô tình va chạm, còn anh thì sao, kiểu như anh phải nấu nước sôi luộc như tôm cho chín đỏ mới hài lòng tôi.
"Vậy cô làm sạch nó đi." - Lục Vũ Thần nhếch môi cười lạnh.
Doãn Mộ Tư không hiểu Lục Vũ Thần đang ngụ ý cái gì, chỉ thấy hắn buông cổ họng cô ra, nắm lấy cổ tay của cô kéo ra ngoài.
Sự lôi kéo thô kệch, bàn tay bị nắm chặt đến mức Doãn Mộ Tư cảm giác như xương cổ tay muốn gãy nát.
Lục Vũ Thần hung hắn đẩy Doãn Mộ Tư ngã xuống giường lớn, bàn tay kéo chiếc váy trên người cô xuống một cách dễ dàng, quăng xuống góc giường, ánh mắt âm u lạnh lẽo xẹt qua thân thể mịn hơi ửng đỏ đầy mê hoặc.
"Lục Vũ Thần, anh cút đi… tôi không muốn, không có hứng thú." - Doãn Mộ Tư dùng tay che chắn cơ thể, đêm qua hắn ta chạm vào Lâm Y Đinh, hôm nay lại muốn cô, cô không thích dùng chung đồ với người khác.
"Cút đi, cô đã quá lớn gan rồi."
Lục Vũ Thần dùng thắt lưng trói hai bàn tay cô lại, không một chút nhẹ nhàng hay dạo đầu, tiểu bang chủ thô bạo điên cuồng hung hăng như mãnh thú phá nát cánh hoa hồng nhạt.
Doãn Mộ Tư cảm giác đau đớn, đau từ thể xác lẫn tinh thần, nó làm cảm giác tuyệt vọng khi điều cô mong đợi đã đi quá xa rồi… hai mươi năm qua chưa từng chịu sỉ nhục nào như hôm nay, nhưng sỉ nhục này cũng chưa là gì với sự phát tiết của Lục Vũ Thần.
Cô cảm thấy bản thân lúc này mới dơ bẩn, dơ bẩn vô cùng…
Không bao lâu, cơ thể Doãn Mộ Tư lại trở nên nhạy cảm, cảm giác đau đớn vì sự khô rát ban đầu đã thay bằng sự thích ứng với vật to lớn mạnh mẽ bên dưới, dần dần đã trở nên ướt át.
Mật ngọt trong suốt chảy ra khiên cô không con đau đớn, một khoái cảm kịch liệt xen vào tâm trí.
Hắn rút tiểu bang chủ ra ngoài, đưa bàn tay thô lạnh lẽo chạm vào mật ngọt, đôi môi mỏng dần nhếch lên lạnh lẽo:"Không muốn, không hứng thú… vậy đây là cái gì?"
"Vô sỉ, xong rồi thì thả tôi ra." - Doãn Mộ Tư tức giận rống lên.
"Nằm mơ."
Bàn tay thon dài trắng sáng nắm lấy cằm của cô, đôi môi mỏng nhếch lên, giọng nói đầy dục vọng:"Không phải muốn làm sạch nó sao, tôi chiều ý cô."
Tiểu bang chủ lại tiếp tục va chạm mạnh mẽ, khoái cảm của dục vọng bao trùm lấy cơ thể hai con người, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc vang lên.
Doãn Mộ Tư cắn răng cắn lợi để không phát ra tiếng rên rỉ khoái cảm, chỉ sợ bản thân bị hắn giễu cợt.
Sự va chạm càng ngày càng mạnh bạo khiến cô không thể chịu nổi gần như muốn ngất đi. Hai chân cô mỏi nhừ buông lỏng trên bờ vai săn chắc của hắn, mồ hôi của hắn nhỏ giọt lăn dài xuống bờ ngực hững hờ.
Lục Vũ Thần chuyển động thân mình, tiểu bang chủ một lần nữa rời khỏi huyệt động, tức giận vì sự kìm nén của cô, nhìn gương mặt chịu đựng của cô dưới thân liền đùng đùng nổi giận.
Bàn tay hắn siết chặt lấy khuôn cằm tinh tế, dùng sức mạnh lớn lao kéo cô quỳ dưới hai chân hắn.
Doãn Mộ Tư trừng mắt nhìn lên, tiểu bang chủ đã kề sát bờ môi cô cắn chặt của cô…
Hắn muốn làm cái gì?
Ngón tay Lục Vũ Thần đầy mùi dục vọng chà sát lên bờ môi đã dần nhạt đi vì sợ hãi của cô:"Há miệng."
Doãn Mộ Tư cắn răng thật mạnh, mắt trừng lên căm phẫn:"Không."
Cô muốn dẫy dụa thoát khỏi bàn tay của hắn, sao hắn lại đối với cô thô bạo như vậy?
Bờ môi cô bị hắn bóp mạnh đau đến há ra, hắn dùng ngón tay siết mạnh vào khoang miệng cô, giữ lấy chiếc miệng nhỏ nhắn không cho khép lại. Doãn Mộ Tư trợn tròn mắt nhìn tiểu bang chủ tiến vào bên trong.
Chỉ tiến vào hơn một nửa đã lấp đầy khoang miệng của cô, Lục Vũ Thần hơi kéo ra một chút lại nhấn sâu vào bên trong, nước bọt không có đường nuốt vào liền chảy ngược ra, khung cảnh cực kì khó xem.
Cô muốn thoát ra liền bị hắn giữ lấy, muốn cắn mạnh xuống nhưng khoang miệng đã bị sức mạnh của bàn tay giữ lại không thể di chuyển.
Phần to lớn cứng rắn của người đàn ông tiếp tục di chuyển bên trong miệng nhỏ, khiến hơi thở cũng khó khăn, muốn hét cũng không hét được, chỉ có thể thuần thục tiếp nhận lấy sự ra vào của hắn.
Hai dòng nước mắt cô chảy xuống, đúng là đại ác ma, hắn mang cô từ nỗi nhục này đến nỗi nhục khác, ngày càng cao hơn.
Sự kích thích khiến tiểu bang chủ ngày càng cứng rắn và to dài hơn, lấp đầy khoang miệng cô, phần đầu trơn tròn va chạm đến cuống họng.
Hắn cử động ngày một nhanh hơn và sâu hơn, đại ác ma tàn bạo muốn tàn phá tất cả, khiến một cô gái non nớt như Doãn Mộ Tư kinh hãi.
Một tay hắn siết chặt khoang miệng, một tay đặt trên đỉnh đầu Doãn Mộ Tư đầy thưởng thức, nhịp ra vào dường như có chút tăng tốc, sau đó vật thể bên trong phóng thích tinh hoa quý giá vào bên trong cuống họng, ác độc đẩy thật sâu khiến cô không thể dãy dụa cũng như nhả ra. Muốn thở phải nuốt xuống.
Cơn cầm thú trôi qua, tiểu bang chủ cuối cùng cũng rời khỏe chiếc miệng của Doãn Mộ Tư, cô vội chạy vào nhà vệ sinh nôn tháo, chất nhờn trôi nhanh xuống cuống họng, nôn cách mấy vẫn cảm thấy mùi tanh không tan.
Cô biết rồi, vì cô nhắc đến cô tình nhân bé nhỏ mà anh ta muốn dạy dỗ cho cô một bài học.
Chưa bao giờ cô cảm giác nhục nhã như hiện tại, hắn ta vậy mà… vậy mà dùng cách ghê tởm này để sỉ nhục cô.
Đầu tóc cô rối bời, nước mắt đỏ ửng hai mắt, trên miệng đã đỏ lên vì va chạm… Doãn Mộ Tư chống đỡ đi ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy Lục Vũ Thần ngồi trên ghế uống trà. Ánh mắt xẹt qua Doãn Mộ Tư đầy chật vật.
"Không cam tâm?"
"Không phải cô muốn làm sạch nó."
Doãn Mộ Tư không đáp, trực tiếp nằm xuống giường.
Vì cô nhắc đến nhân tình của hắn nên hắn dùng cách tàn bạo nhất mà đối với cô.
"Lục bang chủ, tôi không muốn cố gắng nữa, rời khỏi anh thì mất mạng, ở bên anh thì cũng có lúc phải chết tâm. Chúng ta ly hôn đi, giải thoát đi."
Bị ném thẳng vào bồn tắm đầy nước, Doãn Mộ Tư sợ đến hét lớn.
Đúng là không nên chọc giận đại ác ma.
Hắn muốn dìm chết rồi rồi giấu xác phải không?
Nước trong bồn tắm rất nóng, cô cảm giác bản thân như con cua sắp bị luộc chín, da cô đều đỏ lên đau rát. Hắn muốn lột da cô chắc.
"Lục bang chủ, anh làm tôi đau."
Lục Vũ Thần làm ngơ lời cô oán than, dùng khăn bông chà lên lưng cô, chà cổ tay bên trái của cô, còn dùng vòi xịt xịt vào tóc cô.
Đêm hôm trước, Hàn Thương Nguyên xoa đầu, lúc cô hơi chóng mặt liền nắm cổ tay và đỡ lấy lưng cô… tất cả đều thu vào tầm mắt của hắn.
Hắn đang tức giận sao, hắn để ý người đàn ông khác chạm vào người cô.
Doãn Mộ Tư thật sự chịu không nổi nữa, cô không muốn bị hắn dìm chết như vậy. Cô yếu thế, không thể đối đầu được với hắn, cô phải lấy lòng hắn thì mới mong có thể sống được, phải lấy lòng, phải lấy lòng, phải lấy lòng…
Nén lại bao nhiêu giận dữ, cô chưa từng phải hèn mọn như hiện tại.
Cô xoay người, đột nhiên ôm lấy cổ hắn, đôi môi cô đột nhiên hướng về làn môi mỏng của hắn chạm vào, bàn tay hắn bóp lấy cổ họng cô đẩy ra, dán thân thể cô vào bờ tường lạnh lẽo.
Ánh mắt Lục Vũ Thần sắc bén, mang theo sự hung tàn như muốn đoạt mạng con mồi:"Trả lời cho đàng hoàng."
Doãn Mộ Tư siết chặt đôi bàn tay, cô rất muốn nổi nóng, nếu ngại cô trong ngoài không đồng nhất, ở bên cạnh hắn ta luôn tơ tưởng đàn ông khác, ngại cô dơ bẩn thì đừng chạm vào cô, cần gì dùng hành động này sỉ nhục cô.
Nhưng cô lại quyết định chọn hèn mọn:"Chỉ là bạn cũ lâu ngày gặp lại."
Lục Vũ Thần cười lạnh lẽo, bàn tay lạnh buốt vẫn không buông cổ họng của cô:"Gặp bạn cũ liền động chạm cơ thể, cô cho tôi thấy một tầm cao lớn của bộ dạng gái nhà lành."
Doãn Mộ Tư nghe ba chữ gái nhà lành liền ngứa ngáy cơ thể, mỗi lần sỉ nhục cô hắn đều dùng cái giọng điệu này.
"Tôi với anh khác nhau cái gì? Chẳng phải anh cũng động chạm cơ thể với người khác… muốn làm sạch, chúng ta phải làm sạch chung mới hợp lý."
Tôi chỉ là vô tình va chạm, còn anh thì sao, kiểu như anh phải nấu nước sôi luộc như tôm cho chín đỏ mới hài lòng tôi.
"Vậy cô làm sạch nó đi." - Lục Vũ Thần nhếch môi cười lạnh.
Doãn Mộ Tư không hiểu Lục Vũ Thần đang ngụ ý cái gì, chỉ thấy hắn buông cổ họng cô ra, nắm lấy cổ tay của cô kéo ra ngoài.
Sự lôi kéo thô kệch, bàn tay bị nắm chặt đến mức Doãn Mộ Tư cảm giác như xương cổ tay muốn gãy nát.
Lục Vũ Thần hung hắn đẩy Doãn Mộ Tư ngã xuống giường lớn, bàn tay kéo chiếc váy trên người cô xuống một cách dễ dàng, quăng xuống góc giường, ánh mắt âm u lạnh lẽo xẹt qua thân thể mịn hơi ửng đỏ đầy mê hoặc.
"Lục Vũ Thần, anh cút đi… tôi không muốn, không có hứng thú." - Doãn Mộ Tư dùng tay che chắn cơ thể, đêm qua hắn ta chạm vào Lâm Y Đinh, hôm nay lại muốn cô, cô không thích dùng chung đồ với người khác.
"Cút đi, cô đã quá lớn gan rồi."
Lục Vũ Thần dùng thắt lưng trói hai bàn tay cô lại, không một chút nhẹ nhàng hay dạo đầu, tiểu bang chủ thô bạo điên cuồng hung hăng như mãnh thú phá nát cánh hoa hồng nhạt.
Doãn Mộ Tư cảm giác đau đớn, đau từ thể xác lẫn tinh thần, nó làm cảm giác tuyệt vọng khi điều cô mong đợi đã đi quá xa rồi… hai mươi năm qua chưa từng chịu sỉ nhục nào như hôm nay, nhưng sỉ nhục này cũng chưa là gì với sự phát tiết của Lục Vũ Thần.
Cô cảm thấy bản thân lúc này mới dơ bẩn, dơ bẩn vô cùng…
Không bao lâu, cơ thể Doãn Mộ Tư lại trở nên nhạy cảm, cảm giác đau đớn vì sự khô rát ban đầu đã thay bằng sự thích ứng với vật to lớn mạnh mẽ bên dưới, dần dần đã trở nên ướt át.
Mật ngọt trong suốt chảy ra khiên cô không con đau đớn, một khoái cảm kịch liệt xen vào tâm trí.
Hắn rút tiểu bang chủ ra ngoài, đưa bàn tay thô lạnh lẽo chạm vào mật ngọt, đôi môi mỏng dần nhếch lên lạnh lẽo:"Không muốn, không hứng thú… vậy đây là cái gì?"
"Vô sỉ, xong rồi thì thả tôi ra." - Doãn Mộ Tư tức giận rống lên.
"Nằm mơ."
Bàn tay thon dài trắng sáng nắm lấy cằm của cô, đôi môi mỏng nhếch lên, giọng nói đầy dục vọng:"Không phải muốn làm sạch nó sao, tôi chiều ý cô."
Tiểu bang chủ lại tiếp tục va chạm mạnh mẽ, khoái cảm của dục vọng bao trùm lấy cơ thể hai con người, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc vang lên.
Doãn Mộ Tư cắn răng cắn lợi để không phát ra tiếng rên rỉ khoái cảm, chỉ sợ bản thân bị hắn giễu cợt.
Sự va chạm càng ngày càng mạnh bạo khiến cô không thể chịu nổi gần như muốn ngất đi. Hai chân cô mỏi nhừ buông lỏng trên bờ vai săn chắc của hắn, mồ hôi của hắn nhỏ giọt lăn dài xuống bờ ngực hững hờ.
Lục Vũ Thần chuyển động thân mình, tiểu bang chủ một lần nữa rời khỏi huyệt động, tức giận vì sự kìm nén của cô, nhìn gương mặt chịu đựng của cô dưới thân liền đùng đùng nổi giận.
Bàn tay hắn siết chặt lấy khuôn cằm tinh tế, dùng sức mạnh lớn lao kéo cô quỳ dưới hai chân hắn.
Doãn Mộ Tư trừng mắt nhìn lên, tiểu bang chủ đã kề sát bờ môi cô cắn chặt của cô…
Hắn muốn làm cái gì?
Ngón tay Lục Vũ Thần đầy mùi dục vọng chà sát lên bờ môi đã dần nhạt đi vì sợ hãi của cô:"Há miệng."
Doãn Mộ Tư cắn răng thật mạnh, mắt trừng lên căm phẫn:"Không."
Cô muốn dẫy dụa thoát khỏi bàn tay của hắn, sao hắn lại đối với cô thô bạo như vậy?
Bờ môi cô bị hắn bóp mạnh đau đến há ra, hắn dùng ngón tay siết mạnh vào khoang miệng cô, giữ lấy chiếc miệng nhỏ nhắn không cho khép lại. Doãn Mộ Tư trợn tròn mắt nhìn tiểu bang chủ tiến vào bên trong.
Chỉ tiến vào hơn một nửa đã lấp đầy khoang miệng của cô, Lục Vũ Thần hơi kéo ra một chút lại nhấn sâu vào bên trong, nước bọt không có đường nuốt vào liền chảy ngược ra, khung cảnh cực kì khó xem.
Cô muốn thoát ra liền bị hắn giữ lấy, muốn cắn mạnh xuống nhưng khoang miệng đã bị sức mạnh của bàn tay giữ lại không thể di chuyển.
Phần to lớn cứng rắn của người đàn ông tiếp tục di chuyển bên trong miệng nhỏ, khiến hơi thở cũng khó khăn, muốn hét cũng không hét được, chỉ có thể thuần thục tiếp nhận lấy sự ra vào của hắn.
Hai dòng nước mắt cô chảy xuống, đúng là đại ác ma, hắn mang cô từ nỗi nhục này đến nỗi nhục khác, ngày càng cao hơn.
Sự kích thích khiến tiểu bang chủ ngày càng cứng rắn và to dài hơn, lấp đầy khoang miệng cô, phần đầu trơn tròn va chạm đến cuống họng.
Hắn cử động ngày một nhanh hơn và sâu hơn, đại ác ma tàn bạo muốn tàn phá tất cả, khiến một cô gái non nớt như Doãn Mộ Tư kinh hãi.
Một tay hắn siết chặt khoang miệng, một tay đặt trên đỉnh đầu Doãn Mộ Tư đầy thưởng thức, nhịp ra vào dường như có chút tăng tốc, sau đó vật thể bên trong phóng thích tinh hoa quý giá vào bên trong cuống họng, ác độc đẩy thật sâu khiến cô không thể dãy dụa cũng như nhả ra. Muốn thở phải nuốt xuống.
Cơn cầm thú trôi qua, tiểu bang chủ cuối cùng cũng rời khỏe chiếc miệng của Doãn Mộ Tư, cô vội chạy vào nhà vệ sinh nôn tháo, chất nhờn trôi nhanh xuống cuống họng, nôn cách mấy vẫn cảm thấy mùi tanh không tan.
Cô biết rồi, vì cô nhắc đến cô tình nhân bé nhỏ mà anh ta muốn dạy dỗ cho cô một bài học.
Chưa bao giờ cô cảm giác nhục nhã như hiện tại, hắn ta vậy mà… vậy mà dùng cách ghê tởm này để sỉ nhục cô.
Đầu tóc cô rối bời, nước mắt đỏ ửng hai mắt, trên miệng đã đỏ lên vì va chạm… Doãn Mộ Tư chống đỡ đi ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy Lục Vũ Thần ngồi trên ghế uống trà. Ánh mắt xẹt qua Doãn Mộ Tư đầy chật vật.
"Không cam tâm?"
"Không phải cô muốn làm sạch nó."
Doãn Mộ Tư không đáp, trực tiếp nằm xuống giường.
Vì cô nhắc đến nhân tình của hắn nên hắn dùng cách tàn bạo nhất mà đối với cô.
"Lục bang chủ, tôi không muốn cố gắng nữa, rời khỏi anh thì mất mạng, ở bên anh thì cũng có lúc phải chết tâm. Chúng ta ly hôn đi, giải thoát đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.