Chương 32: Nguyện Ý
Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
18/07/2023
Buổi trưa hôm sau.
Doãn Mộ Tư thức dậy như mọi ngày, nhưng quyết tâm giả ngủ trên giường lớn.
Tiểu Vũ thấy cô xinh đẹp ngủ cũng không làm phiền, rất an tĩnh ngồi một chỗ tự chơi xếp hình.
Cô không bài xích việc kết hôn với Lục Vũ Thần, nhưng một cô gái kết hôn rất muốn được người nhà hai bên có mặt, bạn bè chúc mừng. Với tính cách của Lục Vũ Thần, chắc chắn không gióng trống khua chiêng nói cho người đời biết hắn đã kết hôn.
Lúc Doãn Mộ Tư không thể nằm được nữa, ngồi dậy đã không nhìn thấy Tiểu Vũ ở đâu, bên dưới cũng không nghe thấy tiếng động gì, kỳ lạ hơn là Lục Vũ Thần cũng không cho người gọi cô, cũng không tức giận phát tiết với cô.
Cô rón rén xuống lầu, rất nhanh đã nhìn thấy Lục lão thái thái, sắc mặt bà hồng nhuận, tinh thần phấn chấn, gương mặt hiền hòa, toát lên một vẻ hiền lành phúc hậu.
Kinh ngạc hơn, ở chiếc ghế bên cạnh là Từ Oánh và Hàn Dĩnh cũng đang có mặt trong nhà của Lục Vũ Thần.
Còn cả Tiểu Vũ, trên người cũng đang mặc một bộ vest nghiêm trang rất ra dáng, cậu nhóc đang ngồi trên đùi của Lục Vũ Thần, hắn ngồi ghế sopha quay lưng lại với cầu thang, nên Doãn Mộ Tư cũng không biết biểu cảm trên mặt hắn là gì?
“Con chào bà.” - Doãn Mộ Tư cúi đầu chào.
“Mộ Mộ tỉnh rồi sao, mau mau đến đây ăn chút gì đó rồi còn đến cục dân chính kẻo không kịp.”
Cục dân chính?
Hết thảy mọi người ngồi ở đây là đợi cô cùng đi đến cục dân chính?
Ánh mắt Lục Vũ Thần không có chút tạp chất, cũng không lộ nét tức giận, Tiểu Vũ thấy Doãn Mộ Tư liền tụt xuống khỏi chân Lục Vũ Thần, chạy đến ngồi trong lòng cô xinh đẹp.
“Bà nội hôm nay đến, muốn nói chuyện hôn sự giữa con và Thần Thần, kết hôn là việc hệ trọng, Thần Thần là không muốn con nghĩ thằng bé qua loa.” - Lục lão thái thái có chút rưng rưng.
Doãn Mộ Tư liếc nhìn Lục Vũ Thần, đại ác ma đúng là đại ác ma, anh ta đọc được suy nghĩ của cô.
Lục lão thái thái không vội thì ai vội, nghe đứa cháu trai thông báo muốn kết hôn liền đặt vé cấp tốc bay từ Hải Sơn về Nam Sơn trong đêm. Bà còn tưởng cả đời không được gặp cháu dâu, còn sợ có thêm một đứa cháu trai khác họ.
“Kết hôn là chuyện đại sự của đời người, hôm nay đi đăng ký, đợi bà nội xem một ngày tốt, nhất định tổ chức hôn lễ, đường đường chính chính đón con về nhà họ Lục.”
Lục lão thái thái nhìn gương mặt trắng hồng, hai mắt to tròn đen láy, chiếc mũi cao vừa phải, đôi môi chúm chím của Doãn Mộ Tư vô cùng hài lòng.
Không biết Doãn gia chỉ một cha một con, lại nuôi ra được một đứa con gái xinh xắn đáng yêu như vậy. Nhà họ Lục có phúc, Thần Thần quá có phúc.
Doãn Mộ Tư bị nhìn đến mất tự nhiên, cô uống một ly sữa len lén nhìn Lục Vũ Thần.
“Hôn lễ đợi ba cô ấy tỉnh sẽ tiến hành.”
Doãn Mộ Tư cảm động không thôi, lời cô nói Lục Thần Vũ đều để ý, không hề qua loa, cô muốn ba cô chứng kiến ngày cô xuất giá, ngày cô hạnh phúc nhất.
Gả cho Lục Vũ Thần, có hạnh phúc hay không cô không rõ, nhưng hiện tại anh là lựa chọn tốt nhất, không ai ở Nam Sơn này tốt hơn anh.
“Bà nội, con nghe theo sắp xếp của anh ấy.”
Cô đưa mắt nhìn Từ Oánh và Hàn Dĩnh đang ngồi im bất động, có lẽ đã bị cái lạnh của Lục Vũ Thần đóng băng một chỗ.
“Con ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Cục dân chính 3h chiều.
Buổi chiều nên khá vắng vẻ, hai người rất nhanh làm xong thủ tục kết hôn. Kế tiếp là chụp ảnh kết hôn, hai người ngồi cạnh bên nhau nhưng không ai cười.
“Hai vị, ai cũng đẹp trai đẹp gái, sao lại không cười.”
Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư có chút thâm trầm:”Có nguyện ý?”
Doãn Mộ Tư gật đầu:”Nguyện ý.”
Anh đưa tay ôm cô sát lại thêm một chút, hai người nhìn máy ảnh, cười nhẹ.
Doãn Mộ Tư, nếu em đã nguyện ý… cả đời trói buộc bên cạnh tôi, đừng nghĩ tới việc rời xa.
Không bao lâu, hai quyển giấy chứng nhận kết hôn đã nằm trong tay họ, mỗi người nắm trong tay một quyển.
Từ Oánh và Hàn Dĩnh khoác lấy tay nhau nhìn Doãn Mộ Tư mỉm cười hạnh phúc:”Mộ Mộ, cuối cùng cậu cũng kết hôn rồi., chúc mừng cậu.”
Doãn Mộ Tư có chút xấu hổ:”Cảm ơn các cậu đã đến.”
Hàn Dĩnh nhìn Lục Vũ Thần, muốn gửi gắm bạn thân nhưng nhìn ánh mắt người đàn ông này quá lạnh nhạt với thế giới xung quanh, khí thế hơn người, vừa nhìn đã sợ nên không dám mở miệng.
Lúc này, Lục lão thái thái đưa cho Tiểu Vũ một chiếc hộp vuông đi đến phía hai người đang đứng mở ra đưa về phía trước.
Đó mà một cặp nhẫn cưới làm bằng bạch kim, bên trên khảm kim cương sáng lấp lánh, bên trong còn khắc chữ MT.
Ý nghĩa của cái tên Mộ Mộ - Thần Thần.
"Thần Thần, mau đeo cho Mộ Mộ đi, sau này các con chính là vợ chồng, trăm năm hòa hợp."- Lục lão thái thái xúc động nói.
Đại ác ma đã đeo lên tay tân nương chiếc nhẫn cưới, kéo cuộc sống của cô gắn chặt với anh, không được phép buông tay.
Rất vừa vặn, đại ác ma cái gì cũng biết.
Vậy là cô đã trở thành vợ của Lục Vũ Thần.
Doãn Mộ Tư đưa chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, đặt lên giấy chứng nhận kết hôn chụp lại một tấm. Sau đó liền đưa lên trang cá nhân.
"Nam Sơn đẹp trời, em kết hôn."
Sau khi đăng thông báo không bao lâu, mấy người bạn liền nhao nhao hỏi cô thật hay đùa, chú rể là ai.
Ở thành phố Hải Sơn, Trần Chí Kiên ngồi trong phòng làm việc nhìn bàn tay đeo nhẫn của Doãn Mộ Tư liền mỉm cười, cuối cùng cô đã chọn ác ma thành phố Nam Sơn để nương tựa… ai cũng được, miễn họ tốt với cô.
Di động của Doãn Mộ Tư run lên, Trần Chí Kiên gửi tin nhắn:"Mộ Mộ, chúc mừng em."
Trần Chí Kiên đang suy nghĩ, Tống Tư Hàn sẽ ra sao nếu thấy bức ảnh này?
Quay về biệt phủ Nam Sơn, Tiểu Vũ lúc này vùi vào lòng Doãn Mộ Tư, hai tay nắm chặt tay cô, mân mê chiếc nhẫn ở ngón tay út.
"Mẹ." - Tiểu Vũ đỏ mặt, ghi ra một tờ giấy đưa cho Doãn Mộ Tư.
Doãn Mộ Tư vui mừng ôm lấy Tiểu Vũ, khẽ nói:"Tiểu Vũ, mẹ đây."
Cô không biết phải hình dung tâm tình lúc này ra sao, chỉ cảm thấy cả thế giới trở nên ấm áp, trên đời này bỗng dưng xuất hiện thêm hai người thân mà cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận.
Tiểu Vũ nghe một chữ mẹ, liền vui cùng vui vẻ, hôn lên má Doãn Mộ Tư một cái.
Bà nội Lục không cho cô vào bếp, bảo cô đi đăng ký kết hôn mệt rồi nên về phòng nghỉ ngơi, bà sẽ tự nấu cơm cho cháu dâu mới.
Đăng ký kết hôn thì có gì mệt.
Lục Vũ Thần cũng không về nhà, đăng ký xong liền nhận cuộc gọi rời đi ngay.
Nằm trên giường lớn, nhìn nhẫn kim cương trên ngón áp út, trong lòng cô ngập tràn miên man.
Cuộc đời cô chỉ có một lý tưởng chính là kết hôn với người cô yêu, sinh vài đứa trẻ, cùng nhau bên nhau nhìn chúng lớn lên, vô cùng đơn giản, sống an nhiên đến hết cuộc đời.
Vốn tưởng, người này chính là Tống Tư Hàn… nhưng cuối cùng anh ta chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của cô. Yêu thầm anh ba năm, bên cạnh nhau hai năm, Tống Tư Hàn khiến cô học được rằng không được quá tin tưởng vào người khác, không được dành cả tâm tư tình cảm cho người khác.
Cô đã chọn lựa con đường của mình, Lục Vũ Thần… cô sẽ gắn kết cả đời cùng anh.
Doãn Mộ Tư thức dậy như mọi ngày, nhưng quyết tâm giả ngủ trên giường lớn.
Tiểu Vũ thấy cô xinh đẹp ngủ cũng không làm phiền, rất an tĩnh ngồi một chỗ tự chơi xếp hình.
Cô không bài xích việc kết hôn với Lục Vũ Thần, nhưng một cô gái kết hôn rất muốn được người nhà hai bên có mặt, bạn bè chúc mừng. Với tính cách của Lục Vũ Thần, chắc chắn không gióng trống khua chiêng nói cho người đời biết hắn đã kết hôn.
Lúc Doãn Mộ Tư không thể nằm được nữa, ngồi dậy đã không nhìn thấy Tiểu Vũ ở đâu, bên dưới cũng không nghe thấy tiếng động gì, kỳ lạ hơn là Lục Vũ Thần cũng không cho người gọi cô, cũng không tức giận phát tiết với cô.
Cô rón rén xuống lầu, rất nhanh đã nhìn thấy Lục lão thái thái, sắc mặt bà hồng nhuận, tinh thần phấn chấn, gương mặt hiền hòa, toát lên một vẻ hiền lành phúc hậu.
Kinh ngạc hơn, ở chiếc ghế bên cạnh là Từ Oánh và Hàn Dĩnh cũng đang có mặt trong nhà của Lục Vũ Thần.
Còn cả Tiểu Vũ, trên người cũng đang mặc một bộ vest nghiêm trang rất ra dáng, cậu nhóc đang ngồi trên đùi của Lục Vũ Thần, hắn ngồi ghế sopha quay lưng lại với cầu thang, nên Doãn Mộ Tư cũng không biết biểu cảm trên mặt hắn là gì?
“Con chào bà.” - Doãn Mộ Tư cúi đầu chào.
“Mộ Mộ tỉnh rồi sao, mau mau đến đây ăn chút gì đó rồi còn đến cục dân chính kẻo không kịp.”
Cục dân chính?
Hết thảy mọi người ngồi ở đây là đợi cô cùng đi đến cục dân chính?
Ánh mắt Lục Vũ Thần không có chút tạp chất, cũng không lộ nét tức giận, Tiểu Vũ thấy Doãn Mộ Tư liền tụt xuống khỏi chân Lục Vũ Thần, chạy đến ngồi trong lòng cô xinh đẹp.
“Bà nội hôm nay đến, muốn nói chuyện hôn sự giữa con và Thần Thần, kết hôn là việc hệ trọng, Thần Thần là không muốn con nghĩ thằng bé qua loa.” - Lục lão thái thái có chút rưng rưng.
Doãn Mộ Tư liếc nhìn Lục Vũ Thần, đại ác ma đúng là đại ác ma, anh ta đọc được suy nghĩ của cô.
Lục lão thái thái không vội thì ai vội, nghe đứa cháu trai thông báo muốn kết hôn liền đặt vé cấp tốc bay từ Hải Sơn về Nam Sơn trong đêm. Bà còn tưởng cả đời không được gặp cháu dâu, còn sợ có thêm một đứa cháu trai khác họ.
“Kết hôn là chuyện đại sự của đời người, hôm nay đi đăng ký, đợi bà nội xem một ngày tốt, nhất định tổ chức hôn lễ, đường đường chính chính đón con về nhà họ Lục.”
Lục lão thái thái nhìn gương mặt trắng hồng, hai mắt to tròn đen láy, chiếc mũi cao vừa phải, đôi môi chúm chím của Doãn Mộ Tư vô cùng hài lòng.
Không biết Doãn gia chỉ một cha một con, lại nuôi ra được một đứa con gái xinh xắn đáng yêu như vậy. Nhà họ Lục có phúc, Thần Thần quá có phúc.
Doãn Mộ Tư bị nhìn đến mất tự nhiên, cô uống một ly sữa len lén nhìn Lục Vũ Thần.
“Hôn lễ đợi ba cô ấy tỉnh sẽ tiến hành.”
Doãn Mộ Tư cảm động không thôi, lời cô nói Lục Thần Vũ đều để ý, không hề qua loa, cô muốn ba cô chứng kiến ngày cô xuất giá, ngày cô hạnh phúc nhất.
Gả cho Lục Vũ Thần, có hạnh phúc hay không cô không rõ, nhưng hiện tại anh là lựa chọn tốt nhất, không ai ở Nam Sơn này tốt hơn anh.
“Bà nội, con nghe theo sắp xếp của anh ấy.”
Cô đưa mắt nhìn Từ Oánh và Hàn Dĩnh đang ngồi im bất động, có lẽ đã bị cái lạnh của Lục Vũ Thần đóng băng một chỗ.
“Con ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Cục dân chính 3h chiều.
Buổi chiều nên khá vắng vẻ, hai người rất nhanh làm xong thủ tục kết hôn. Kế tiếp là chụp ảnh kết hôn, hai người ngồi cạnh bên nhau nhưng không ai cười.
“Hai vị, ai cũng đẹp trai đẹp gái, sao lại không cười.”
Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư có chút thâm trầm:”Có nguyện ý?”
Doãn Mộ Tư gật đầu:”Nguyện ý.”
Anh đưa tay ôm cô sát lại thêm một chút, hai người nhìn máy ảnh, cười nhẹ.
Doãn Mộ Tư, nếu em đã nguyện ý… cả đời trói buộc bên cạnh tôi, đừng nghĩ tới việc rời xa.
Không bao lâu, hai quyển giấy chứng nhận kết hôn đã nằm trong tay họ, mỗi người nắm trong tay một quyển.
Từ Oánh và Hàn Dĩnh khoác lấy tay nhau nhìn Doãn Mộ Tư mỉm cười hạnh phúc:”Mộ Mộ, cuối cùng cậu cũng kết hôn rồi., chúc mừng cậu.”
Doãn Mộ Tư có chút xấu hổ:”Cảm ơn các cậu đã đến.”
Hàn Dĩnh nhìn Lục Vũ Thần, muốn gửi gắm bạn thân nhưng nhìn ánh mắt người đàn ông này quá lạnh nhạt với thế giới xung quanh, khí thế hơn người, vừa nhìn đã sợ nên không dám mở miệng.
Lúc này, Lục lão thái thái đưa cho Tiểu Vũ một chiếc hộp vuông đi đến phía hai người đang đứng mở ra đưa về phía trước.
Đó mà một cặp nhẫn cưới làm bằng bạch kim, bên trên khảm kim cương sáng lấp lánh, bên trong còn khắc chữ MT.
Ý nghĩa của cái tên Mộ Mộ - Thần Thần.
"Thần Thần, mau đeo cho Mộ Mộ đi, sau này các con chính là vợ chồng, trăm năm hòa hợp."- Lục lão thái thái xúc động nói.
Đại ác ma đã đeo lên tay tân nương chiếc nhẫn cưới, kéo cuộc sống của cô gắn chặt với anh, không được phép buông tay.
Rất vừa vặn, đại ác ma cái gì cũng biết.
Vậy là cô đã trở thành vợ của Lục Vũ Thần.
Doãn Mộ Tư đưa chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, đặt lên giấy chứng nhận kết hôn chụp lại một tấm. Sau đó liền đưa lên trang cá nhân.
"Nam Sơn đẹp trời, em kết hôn."
Sau khi đăng thông báo không bao lâu, mấy người bạn liền nhao nhao hỏi cô thật hay đùa, chú rể là ai.
Ở thành phố Hải Sơn, Trần Chí Kiên ngồi trong phòng làm việc nhìn bàn tay đeo nhẫn của Doãn Mộ Tư liền mỉm cười, cuối cùng cô đã chọn ác ma thành phố Nam Sơn để nương tựa… ai cũng được, miễn họ tốt với cô.
Di động của Doãn Mộ Tư run lên, Trần Chí Kiên gửi tin nhắn:"Mộ Mộ, chúc mừng em."
Trần Chí Kiên đang suy nghĩ, Tống Tư Hàn sẽ ra sao nếu thấy bức ảnh này?
Quay về biệt phủ Nam Sơn, Tiểu Vũ lúc này vùi vào lòng Doãn Mộ Tư, hai tay nắm chặt tay cô, mân mê chiếc nhẫn ở ngón tay út.
"Mẹ." - Tiểu Vũ đỏ mặt, ghi ra một tờ giấy đưa cho Doãn Mộ Tư.
Doãn Mộ Tư vui mừng ôm lấy Tiểu Vũ, khẽ nói:"Tiểu Vũ, mẹ đây."
Cô không biết phải hình dung tâm tình lúc này ra sao, chỉ cảm thấy cả thế giới trở nên ấm áp, trên đời này bỗng dưng xuất hiện thêm hai người thân mà cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận.
Tiểu Vũ nghe một chữ mẹ, liền vui cùng vui vẻ, hôn lên má Doãn Mộ Tư một cái.
Bà nội Lục không cho cô vào bếp, bảo cô đi đăng ký kết hôn mệt rồi nên về phòng nghỉ ngơi, bà sẽ tự nấu cơm cho cháu dâu mới.
Đăng ký kết hôn thì có gì mệt.
Lục Vũ Thần cũng không về nhà, đăng ký xong liền nhận cuộc gọi rời đi ngay.
Nằm trên giường lớn, nhìn nhẫn kim cương trên ngón áp út, trong lòng cô ngập tràn miên man.
Cuộc đời cô chỉ có một lý tưởng chính là kết hôn với người cô yêu, sinh vài đứa trẻ, cùng nhau bên nhau nhìn chúng lớn lên, vô cùng đơn giản, sống an nhiên đến hết cuộc đời.
Vốn tưởng, người này chính là Tống Tư Hàn… nhưng cuối cùng anh ta chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của cô. Yêu thầm anh ba năm, bên cạnh nhau hai năm, Tống Tư Hàn khiến cô học được rằng không được quá tin tưởng vào người khác, không được dành cả tâm tư tình cảm cho người khác.
Cô đã chọn lựa con đường của mình, Lục Vũ Thần… cô sẽ gắn kết cả đời cùng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.