Chương 148: "Phá cửa đi, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
15/08/2023
Hàn Dĩnh thật sự làm việc luôn luôn nhanh nhạy, thật sự trong đêm cùng mấy cận vệ đi trở về.
Doãn Mộ Tư đưa Từ Oánh vào nhà, đêm đã rất khuya, cô cũng từ chối mời Hàn Thương Nguyên ly nước, mọi người cần nghỉ ngơi mai còn phải đến công ty.
Từ Oánh vẫn còn say nên vào nhà rửa mặt xong liền đi ngủ.
Doãn Mộ Tư ngồi có chút lo cho Hàn Dĩnh, cô ấy chắc chắn không đấu lại Sandy.
Hàn Dĩnh xinh đẹp, tính tình rất tốt, trầm tư ưu nhã không vội vàng nóng nảy, gia thế cũng không thua kém danh môn như cô.
Tình yêu là thứ dễ dàng thay đổi?
Giống như Cố Triết của mấy năm trước sẽ không bao giờ nghĩ bản thân sẽ phản bội Hàn Dĩnh mà chạy theo người khác.
Lòng người rất nhanh thay đổi, giống như trước đây Doãn Mộ Tư sẽ không bao giờ tin rằng cô sẽ yêu một người đàn ông khác ngoài Tống Tư Hàn.
Cô nhận ra rằng, trong cuộc sống này không ai sẽ không sống nổi nếu thiếu đi người nào đó, nếu có chỉ là do bạn chưa đủ bình tĩnh.
Giống như cô, Tống Tư Hàn và cả Lục Vũ Thần đều là quá khứ của nhau.
Cô tin tưởng cô sẽ gặp một nam nhân khác, thay thế Lục Vũ Thần trong lòng cô, cũng giống như Lục Vũ Thần đã thay thế Tống Tư Hàn.
Tìm được một người tốt hơn, cảm giác tiếc nuối sẽ nhanh chóng qua đi.
Doãn Mộ Tư cảm thấy muốn tìm người đàn ông tốt hơn Lục Vũ Thần cũng không khó, dù sao ngoài giàu có ra anh ta có quá nhiều tính xấu.
Đang thẫn thờ thì bụng đột nhiên réo vang. Đúng là cả buổi chiều cô còn chưa ăn cái gì.
Doãn Mộ Tư liền đi vào bếp tự nấu ăn, đêm đã khuya người làm cũng đã ngủ.
Khi nấu xong, Doãn Mộ Tư lại phát hiện mì trong bát lại nấu dựa vào sở thích của Lục Vũ Thần.
Cô không ngăn được suy nghĩ, anh ta hiện có đói không?
Dạ dày đã không tốt, bình thường không thích rượu nhưng đêm nay có thấy anh ta uống không ít.
Nhưng, cô và anh ta đã ly hôn rồi, cô chỉ lắc đầu rồi thầm nghĩ: những điều quen thuộc lặp lại theo thói, thật sự khiến người ta sợ.
Lục Vũ Thần đi từ nhà tắm ra ngoài, liền nhìn thấy Tiểu Vũ ôm con heo bông nhỏ đứng trước cửa, oán hận nhìn hắn.
Đã qua nửa đêm còn chưa đi ngủ, Lục Vũ Thần sắc mặt chìm xuống:"Sao còn chưa ngủ?"
Tiểu Vũ đứng im bất động trừng mắt nhìn Lục Vũ Thần, gương mặt tràn đầy bất mãn.
Lục Vũ Thần ném chiếc khăn đang lau trên tóc xuống giường, giọng nói lạnh lùng mạnh mẽ:"Nếu con không muốn nói thì cứ đứng đó đến sáng đi."
Lục Vũ Thần kéo tủ, mang máy sấy tóc ra sấy, một mực lạnh lùng không nhìn Tiểu Vũ thêm lần nào.
Tiểu Vũ tức giận siết chặt lấy heo bông, từng bước chạy lại tiến gần Lục Vũ Thần đưa cho hắn một quyển tập.
Lục Vũ Thần đặt máy sấy sang một bên, dùng đôi tay thon dài mở ra, từng nét chữ tràn đầy quyển tập:"Con muốn mẹ Mộ Mộ, con muốn mẹ Mộ Mộ,...."
Lục Vũ Thần lạnh mặt, ném quyển tập sang một bên, lạnh nhạt nhìn Tiểu Vũ tàn nhẫn nói:"Không thể."
Khuôn mặt Tiểu Vũ trở nên trầm trọng, nhanh tay cầm bảng viết một dòng chữ:"Con muốn mẹ Mộ Mộ."
Lục Vũ Thần mặc kệ, tiếp tục sấy tóc.
Bị làm ngơ, Tiểu Vũ lập tức mang bảng nhỏ đập xuống đất, sau đó gầm lên như một con thú nhỏ:"A….a….a….a."
Lục Vũ Thần chỉ lo Tiểu Vũ tự làm đau bản thân, còn lại mọi phẫn nộ của cậu nhóc đều mặc kệ:"Hét có lợi ích gì, có bản lĩnh thì con muốn gì thì liền nói ra, ba lập tức đưa con đi gặp cô ta."
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ đỏ bừng, không ngừng la hét, nhưng lại không thể cất thành lời.
La hét không có tác dụng, Tiểu Vũ bắt đầu đập đồ, nhưng Lục Vũ Thần chỉ đi ra cửa khóa lại cho hắn mặc sức đập phá.
Cho đến khi mọi thứ đều đập nát, Tiểu Vũ thở hổn hễn lao về phía Lục Vũ Thần liền bị hắn dùng tay giữ lại từ đỉnh đầu.
"Ba đã nói con cần cái gì liền mở miệng nói, ba sẽ đáp ứng tất cả. Chỉ có thể A một tiếng thì có tác dụng gì?"
Tiểu Vũ cực độ tức giận, hắn không còn nghe Lục Vũ Thần nói ra cái gì nữa, tóm lấy bàn tay của Lục Vũ Thần mà dùng hết sức cắn lấy.
Lục Vũ Thần để mặc cho Tiểu Vũ cắn, cho đến khi máu nhỏ giọt xuống sàn.
Khi Tiểu Vũ buông ra, máu đã thanh một vết loang.
Nhìn thấy máu đỏ tươi, Tiểu Vũ sợ hãi lùi về sau, bờ mông dính lấy sàn nhà, trườn về phía sau cho đến khi đến góc nhà, cơ thể hoàn toàn run rẩy như muốn trốn tránh.
"Con nhớ cái gì?"
Lục Vũ Thần đi về phía Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ sợ đến mức lây hai tay che mắt lại, toàn thân căng cứng, thanh âm trong cổ họng ư ư ư vang lên, như sợ Lục Vũ Thần đến gần.
Lục Vũ Thần ngồi xổm trước mặt Tiểu Vũ:"Con nhớ ra cái gì, ba sẽ thay con trừng trị bọn xấu xa đó."
Tiểu Vũ che lấy hai tai lại, khóc rống lên, thân thể mềm nhũn rồi ngất đi.
Lục Vũ Thần bế Tiểu Vũ lên giường nằm, hắn xử lý vết thương trên tay một chút liền thay quần áo cho Tiểu Vũ, lau đi mồ hôi trên người.
Nhìn Tiểu Vũ một thân gầy yếu liền đau lòng. Lục lão phu nhân nói nghi ngờ An Nhiên không mang dòng máu Lục gia, hiện tại con bé đã chết cũng không thể điều tra được.
Khi An Nhiên chết trong phòng sinh, đứa bé mất tích, mãi cho đến sau này Lâm Y Đình mới giao Tiểu Vũ cho Lục Vũ Thần, nói ra An Nhiên nhờ cô ta giao phó, hiện cô ta muốn trả lại cho người thân của An Nhiên.
Trong thời gian Lục Vũ Thần làm thủ tục đón Tiểu Vũ quay về, buộc phải để hắn làm tên cha, Lâm Y Đình làm tên mẹ. Đã vậy, trong thời gian Lục Vũ Thần không ở nước M, Tiểu Vũ bị bắt cóc, sau khi cứu được liền trở nên bộ dạng như hôm nay.
Chỉ cần tra ra cha ruột Tiểu Vũ là ai, mọi thứ sẽ sáng tỏ.
Người hầu vào bên trong dọn dẹp rất nhanh chóng.
Hắn nhìn một vòng, hiện tại trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng của Doãn Mộ Tư, hắn nhìn sang bên cạnh một lần, sau đó liền nhắm mắt lại như không có gì đáng để tâm.
Hàn Dĩnh đưa mấy tên cận vệ quay về nhà, cô cảm thấy gần đây cô để mặt Sandy quấy nhiễu cuộc sống của mình, khiến hắn được nước lấn tới.
Hiện tại cô sẽ rõ ràng với bản thân, cô không thích hắn, vì vậy cô sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào?
Nhưng cô không ngờ, cô lại bạn nhốt bên ngoài, không thể vào nhà của mình. Cô quên mất rằng khóa nhà đã bị Sandy đổi hết, mà chìa khóa cô lại không có.
Cô ra lệnh cho cận vệ phá cửa, cận vệ còn hỏi lại:"Hàn tiểu thư, người xác định không đi nhầm chứ?"
Hàn Dĩnh ôm trán:"Không nhầm."
Đây là nhà của cô, mà bây giờ Sandy lại khiến cho cô như người ngoài, ngay cả người ngoài cũng không tin tưởng đây là nhà cô.
Cô nhìn bên trong qua khe cửa, một mảng tối đen không có ánh đèn, Hàn Dĩnh có chút an tâm nói:"Phá cửa đi, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Hai tên cận vệ nhìn nhau, bắt đầu đạp cửa.
Chỉ sau vài cú đá, cánh cửa được kéo ra từ bên trong.
Hai cận vệ bất ngờ không kịp rút chân lại, không đứng vững liền ngã vào bên trong, sau đó liền truyền ra tiếng hét lớn đau đớn.
Bị đánh bất ngờ, cộng thêm thân thủ của Sandy rất tốt, bọn chúng không có cơ hội phản đòn.
"Sandy, ngừng lại… ra là anh ở bên trong."
Sandy sút thêm một cái cuối cùng, ưu nhã sửa lại vết nhăn trên quần áo, hướng mắt về Hàn Dĩnh đôi môi cong lên cười:"Hành lý đều mang đến, tất nhiên là ở đây."
Sandy bỏ qua gương mặt của Hàn Dĩnh, nhìn hai tên cận vệ bị đánh đến đáng thương:"Em đang làm gì vậy, không có chìa khóa thì gọi anh ra mở cửa, em gây ồn ào như vậy thật phiền đến hàng xóm."
Hắn đang nói cái quái gì vậy?
Hàn Dĩnh cắn răng:"Vân Phàm, đây là nhà của tôi, anh đừng có không biết xấu hổ như vậy?"
Sandy dựa vào cửa, gật đầu đồng ý:"Anh có nói đây không phải nhà của em đâu, ngày mai anh đưa em chìa khóa, em muốn về lúc nào cũng được."
Ai nói hắn bình thường, ai nói hắn là đàn ông tốt ra đây cho cô xem mặt… hắn là đồ thần kinh trơ trẽn.
Hàn Dĩnh giận dữ gầm giọng:"Tôi chỉ muốn nói, anh có dọn đi không?"
Sandy vòng tay qua ngực:"Em nghĩ xem."
Được rồi, là do hắn tự nhận lấy, đừng trách cô không nể tình.
Cô hững hờ nhìn Sandy, lui về sau mấy bước, hung hăng mở miệng:"Đánh hắn."
Nói xong, phía sau có thêm bốn vệ sĩ cao lớn bước lên, nhìn thấy đồng đội bị đánh bầm dập liền muốn đánh chết hắn.
Khoảng hơn mười mấy giây, từng tiếng kêu rên vang lên.
Sandy vỗ vỗ bụi trên tay, sau đó hướng mắt về phía Hàn Dĩnh đi tới.
Hàn Dĩnh cảm thấy tình thế không ổn, liền quay đầu bỏ chạy.
Biết thời thế mới là anh hùng.
Vị anh hùng kia chỉ mới quay người chưa kịp chạy đã bị Sandy bắt được, ôm chầm lấy nhấc cô lên, tiến vào bên trong.
"Anh muốn làm gì, tên điên này, mau bỏ tôi xuống."
Sandy đá tên cận vệ đang nằm dưới sân ra ngoài, sau đó đá cửa đóng lại một cái ầm. Bên trong truyền ra giọng nói lạnh lẽo:"Kẻ nào muốn chết cứ việc bước vào."
Mấy tên cận vệ bên ngoài mặt mũi sưng vù, hôm nay ngày gì lại xui xẻo như vậy, cả đám không đánh lại một tên đầu trắng.
Bọn hắn phải làm sao đây, nhào vô đánh cũng không lại mà…
Sandy bế Hàn Dĩnh vào nhà, muốn ném cô nhưng nghĩ lại liền nhẹ nhàng đặt cô xuống sopha, lập tức dùng thân hình cao lớn đè cô xuống.
Hàn Dĩnh nâng chân lên, Sandy nhíu mày biết cô muốn làm gì, dùng tay ấn chân cô xuống, giọng nói đầy đắc ý:"Hủy rồi lấy cái gì làm em sung sướng."
Hàn Dĩnh đỏ mặt tức giận, chân bị khóa liền dùng tay.
Sandy lập tức nắm chặt cổ tay của cô, cúi người cắn vành tai của cô, thổi khí vào cùng giọng nói cợt nhả:"Tốc độ quá chậm, không thể đánh lén."
Hàn Dĩnh bị làm cho nhột, cơ thể cứng đờ, xấu hổ nghiến răng nghiến lợi:"Tên biến thái này."
Hàn Dĩnh gào xong, cô nắm chặt mái tóc dài bạch kim của hắn, xoay người một cái, đá Sandy ngã xuống sàn nhà.
Hàn Dĩnh lập tức ngồi trên người hắn, dùng tay đánh vào gương mặt đẹp trai trắng trẻo của hắn.
Sắc mặt Sandy lúc này cũng biến đổi, hết sức giận dữ:"Em bao nhiêu tuổi, đánh nhau còn chơi trò kéo tóc."
Hàn Dình tức đến xì khói, túm chặt lấy tóc của Sandy, tay còn lại liên tục muốn đánh lên mặt hắn, nhưng Sandy đâu có bị động, hắn liên tục cản được.
Bị tấn công kiểu này, Sandy chỉ có thể dùng hai tay che mặt lại bảo vệ gương mặt không khỏi dính đòn, mở miệng cảnh cáo:"Em còn không dừng lại, anh sẽ không khách khí với em nữa."
Hàn Dĩnh đang ở thế thắng trận liền hùng hồn:"Được, để tôi xem không khách khí anh làm gì tôi."
Sandy đưa tay lên, nắm lấy lỗ tay Hàn Dĩnh mà xách lên.
"Á..á… đau, đau, buông tay."
Hàn Dĩnh đau muốn khóc, vươn cổ lên:"Sandy, anh bao nhiêu tuổi mà đánh nhau còn chơi trò xách tai."
Sandy không buông:"Đây là em ép anh, em kéo tóc anh, đây là ăn miếng trả miếng."
Hàn Dĩnh cắn răng:"Anh có buông không?"
Sandy:"Em buông ra trước."
"Anh nhất định không buông đúng không?"
Hàn Dĩnh giận đến nghiến răng, nhìn thấy dĩa sứ trên bàn liền vươn tay nhấc lên ném lên đầu hắn, Sandy nhanh tức khắc dùng tay đỡ lấy:"Cmn Hàn Dĩnh, cô tính giết chồng à."
Doãn Mộ Tư đưa Từ Oánh vào nhà, đêm đã rất khuya, cô cũng từ chối mời Hàn Thương Nguyên ly nước, mọi người cần nghỉ ngơi mai còn phải đến công ty.
Từ Oánh vẫn còn say nên vào nhà rửa mặt xong liền đi ngủ.
Doãn Mộ Tư ngồi có chút lo cho Hàn Dĩnh, cô ấy chắc chắn không đấu lại Sandy.
Hàn Dĩnh xinh đẹp, tính tình rất tốt, trầm tư ưu nhã không vội vàng nóng nảy, gia thế cũng không thua kém danh môn như cô.
Tình yêu là thứ dễ dàng thay đổi?
Giống như Cố Triết của mấy năm trước sẽ không bao giờ nghĩ bản thân sẽ phản bội Hàn Dĩnh mà chạy theo người khác.
Lòng người rất nhanh thay đổi, giống như trước đây Doãn Mộ Tư sẽ không bao giờ tin rằng cô sẽ yêu một người đàn ông khác ngoài Tống Tư Hàn.
Cô nhận ra rằng, trong cuộc sống này không ai sẽ không sống nổi nếu thiếu đi người nào đó, nếu có chỉ là do bạn chưa đủ bình tĩnh.
Giống như cô, Tống Tư Hàn và cả Lục Vũ Thần đều là quá khứ của nhau.
Cô tin tưởng cô sẽ gặp một nam nhân khác, thay thế Lục Vũ Thần trong lòng cô, cũng giống như Lục Vũ Thần đã thay thế Tống Tư Hàn.
Tìm được một người tốt hơn, cảm giác tiếc nuối sẽ nhanh chóng qua đi.
Doãn Mộ Tư cảm thấy muốn tìm người đàn ông tốt hơn Lục Vũ Thần cũng không khó, dù sao ngoài giàu có ra anh ta có quá nhiều tính xấu.
Đang thẫn thờ thì bụng đột nhiên réo vang. Đúng là cả buổi chiều cô còn chưa ăn cái gì.
Doãn Mộ Tư liền đi vào bếp tự nấu ăn, đêm đã khuya người làm cũng đã ngủ.
Khi nấu xong, Doãn Mộ Tư lại phát hiện mì trong bát lại nấu dựa vào sở thích của Lục Vũ Thần.
Cô không ngăn được suy nghĩ, anh ta hiện có đói không?
Dạ dày đã không tốt, bình thường không thích rượu nhưng đêm nay có thấy anh ta uống không ít.
Nhưng, cô và anh ta đã ly hôn rồi, cô chỉ lắc đầu rồi thầm nghĩ: những điều quen thuộc lặp lại theo thói, thật sự khiến người ta sợ.
Lục Vũ Thần đi từ nhà tắm ra ngoài, liền nhìn thấy Tiểu Vũ ôm con heo bông nhỏ đứng trước cửa, oán hận nhìn hắn.
Đã qua nửa đêm còn chưa đi ngủ, Lục Vũ Thần sắc mặt chìm xuống:"Sao còn chưa ngủ?"
Tiểu Vũ đứng im bất động trừng mắt nhìn Lục Vũ Thần, gương mặt tràn đầy bất mãn.
Lục Vũ Thần ném chiếc khăn đang lau trên tóc xuống giường, giọng nói lạnh lùng mạnh mẽ:"Nếu con không muốn nói thì cứ đứng đó đến sáng đi."
Lục Vũ Thần kéo tủ, mang máy sấy tóc ra sấy, một mực lạnh lùng không nhìn Tiểu Vũ thêm lần nào.
Tiểu Vũ tức giận siết chặt lấy heo bông, từng bước chạy lại tiến gần Lục Vũ Thần đưa cho hắn một quyển tập.
Lục Vũ Thần đặt máy sấy sang một bên, dùng đôi tay thon dài mở ra, từng nét chữ tràn đầy quyển tập:"Con muốn mẹ Mộ Mộ, con muốn mẹ Mộ Mộ,...."
Lục Vũ Thần lạnh mặt, ném quyển tập sang một bên, lạnh nhạt nhìn Tiểu Vũ tàn nhẫn nói:"Không thể."
Khuôn mặt Tiểu Vũ trở nên trầm trọng, nhanh tay cầm bảng viết một dòng chữ:"Con muốn mẹ Mộ Mộ."
Lục Vũ Thần mặc kệ, tiếp tục sấy tóc.
Bị làm ngơ, Tiểu Vũ lập tức mang bảng nhỏ đập xuống đất, sau đó gầm lên như một con thú nhỏ:"A….a….a….a."
Lục Vũ Thần chỉ lo Tiểu Vũ tự làm đau bản thân, còn lại mọi phẫn nộ của cậu nhóc đều mặc kệ:"Hét có lợi ích gì, có bản lĩnh thì con muốn gì thì liền nói ra, ba lập tức đưa con đi gặp cô ta."
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ đỏ bừng, không ngừng la hét, nhưng lại không thể cất thành lời.
La hét không có tác dụng, Tiểu Vũ bắt đầu đập đồ, nhưng Lục Vũ Thần chỉ đi ra cửa khóa lại cho hắn mặc sức đập phá.
Cho đến khi mọi thứ đều đập nát, Tiểu Vũ thở hổn hễn lao về phía Lục Vũ Thần liền bị hắn dùng tay giữ lại từ đỉnh đầu.
"Ba đã nói con cần cái gì liền mở miệng nói, ba sẽ đáp ứng tất cả. Chỉ có thể A một tiếng thì có tác dụng gì?"
Tiểu Vũ cực độ tức giận, hắn không còn nghe Lục Vũ Thần nói ra cái gì nữa, tóm lấy bàn tay của Lục Vũ Thần mà dùng hết sức cắn lấy.
Lục Vũ Thần để mặc cho Tiểu Vũ cắn, cho đến khi máu nhỏ giọt xuống sàn.
Khi Tiểu Vũ buông ra, máu đã thanh một vết loang.
Nhìn thấy máu đỏ tươi, Tiểu Vũ sợ hãi lùi về sau, bờ mông dính lấy sàn nhà, trườn về phía sau cho đến khi đến góc nhà, cơ thể hoàn toàn run rẩy như muốn trốn tránh.
"Con nhớ cái gì?"
Lục Vũ Thần đi về phía Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ sợ đến mức lây hai tay che mắt lại, toàn thân căng cứng, thanh âm trong cổ họng ư ư ư vang lên, như sợ Lục Vũ Thần đến gần.
Lục Vũ Thần ngồi xổm trước mặt Tiểu Vũ:"Con nhớ ra cái gì, ba sẽ thay con trừng trị bọn xấu xa đó."
Tiểu Vũ che lấy hai tai lại, khóc rống lên, thân thể mềm nhũn rồi ngất đi.
Lục Vũ Thần bế Tiểu Vũ lên giường nằm, hắn xử lý vết thương trên tay một chút liền thay quần áo cho Tiểu Vũ, lau đi mồ hôi trên người.
Nhìn Tiểu Vũ một thân gầy yếu liền đau lòng. Lục lão phu nhân nói nghi ngờ An Nhiên không mang dòng máu Lục gia, hiện tại con bé đã chết cũng không thể điều tra được.
Khi An Nhiên chết trong phòng sinh, đứa bé mất tích, mãi cho đến sau này Lâm Y Đình mới giao Tiểu Vũ cho Lục Vũ Thần, nói ra An Nhiên nhờ cô ta giao phó, hiện cô ta muốn trả lại cho người thân của An Nhiên.
Trong thời gian Lục Vũ Thần làm thủ tục đón Tiểu Vũ quay về, buộc phải để hắn làm tên cha, Lâm Y Đình làm tên mẹ. Đã vậy, trong thời gian Lục Vũ Thần không ở nước M, Tiểu Vũ bị bắt cóc, sau khi cứu được liền trở nên bộ dạng như hôm nay.
Chỉ cần tra ra cha ruột Tiểu Vũ là ai, mọi thứ sẽ sáng tỏ.
Người hầu vào bên trong dọn dẹp rất nhanh chóng.
Hắn nhìn một vòng, hiện tại trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng của Doãn Mộ Tư, hắn nhìn sang bên cạnh một lần, sau đó liền nhắm mắt lại như không có gì đáng để tâm.
Hàn Dĩnh đưa mấy tên cận vệ quay về nhà, cô cảm thấy gần đây cô để mặt Sandy quấy nhiễu cuộc sống của mình, khiến hắn được nước lấn tới.
Hiện tại cô sẽ rõ ràng với bản thân, cô không thích hắn, vì vậy cô sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào?
Nhưng cô không ngờ, cô lại bạn nhốt bên ngoài, không thể vào nhà của mình. Cô quên mất rằng khóa nhà đã bị Sandy đổi hết, mà chìa khóa cô lại không có.
Cô ra lệnh cho cận vệ phá cửa, cận vệ còn hỏi lại:"Hàn tiểu thư, người xác định không đi nhầm chứ?"
Hàn Dĩnh ôm trán:"Không nhầm."
Đây là nhà của cô, mà bây giờ Sandy lại khiến cho cô như người ngoài, ngay cả người ngoài cũng không tin tưởng đây là nhà cô.
Cô nhìn bên trong qua khe cửa, một mảng tối đen không có ánh đèn, Hàn Dĩnh có chút an tâm nói:"Phá cửa đi, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Hai tên cận vệ nhìn nhau, bắt đầu đạp cửa.
Chỉ sau vài cú đá, cánh cửa được kéo ra từ bên trong.
Hai cận vệ bất ngờ không kịp rút chân lại, không đứng vững liền ngã vào bên trong, sau đó liền truyền ra tiếng hét lớn đau đớn.
Bị đánh bất ngờ, cộng thêm thân thủ của Sandy rất tốt, bọn chúng không có cơ hội phản đòn.
"Sandy, ngừng lại… ra là anh ở bên trong."
Sandy sút thêm một cái cuối cùng, ưu nhã sửa lại vết nhăn trên quần áo, hướng mắt về Hàn Dĩnh đôi môi cong lên cười:"Hành lý đều mang đến, tất nhiên là ở đây."
Sandy bỏ qua gương mặt của Hàn Dĩnh, nhìn hai tên cận vệ bị đánh đến đáng thương:"Em đang làm gì vậy, không có chìa khóa thì gọi anh ra mở cửa, em gây ồn ào như vậy thật phiền đến hàng xóm."
Hắn đang nói cái quái gì vậy?
Hàn Dĩnh cắn răng:"Vân Phàm, đây là nhà của tôi, anh đừng có không biết xấu hổ như vậy?"
Sandy dựa vào cửa, gật đầu đồng ý:"Anh có nói đây không phải nhà của em đâu, ngày mai anh đưa em chìa khóa, em muốn về lúc nào cũng được."
Ai nói hắn bình thường, ai nói hắn là đàn ông tốt ra đây cho cô xem mặt… hắn là đồ thần kinh trơ trẽn.
Hàn Dĩnh giận dữ gầm giọng:"Tôi chỉ muốn nói, anh có dọn đi không?"
Sandy vòng tay qua ngực:"Em nghĩ xem."
Được rồi, là do hắn tự nhận lấy, đừng trách cô không nể tình.
Cô hững hờ nhìn Sandy, lui về sau mấy bước, hung hăng mở miệng:"Đánh hắn."
Nói xong, phía sau có thêm bốn vệ sĩ cao lớn bước lên, nhìn thấy đồng đội bị đánh bầm dập liền muốn đánh chết hắn.
Khoảng hơn mười mấy giây, từng tiếng kêu rên vang lên.
Sandy vỗ vỗ bụi trên tay, sau đó hướng mắt về phía Hàn Dĩnh đi tới.
Hàn Dĩnh cảm thấy tình thế không ổn, liền quay đầu bỏ chạy.
Biết thời thế mới là anh hùng.
Vị anh hùng kia chỉ mới quay người chưa kịp chạy đã bị Sandy bắt được, ôm chầm lấy nhấc cô lên, tiến vào bên trong.
"Anh muốn làm gì, tên điên này, mau bỏ tôi xuống."
Sandy đá tên cận vệ đang nằm dưới sân ra ngoài, sau đó đá cửa đóng lại một cái ầm. Bên trong truyền ra giọng nói lạnh lẽo:"Kẻ nào muốn chết cứ việc bước vào."
Mấy tên cận vệ bên ngoài mặt mũi sưng vù, hôm nay ngày gì lại xui xẻo như vậy, cả đám không đánh lại một tên đầu trắng.
Bọn hắn phải làm sao đây, nhào vô đánh cũng không lại mà…
Sandy bế Hàn Dĩnh vào nhà, muốn ném cô nhưng nghĩ lại liền nhẹ nhàng đặt cô xuống sopha, lập tức dùng thân hình cao lớn đè cô xuống.
Hàn Dĩnh nâng chân lên, Sandy nhíu mày biết cô muốn làm gì, dùng tay ấn chân cô xuống, giọng nói đầy đắc ý:"Hủy rồi lấy cái gì làm em sung sướng."
Hàn Dĩnh đỏ mặt tức giận, chân bị khóa liền dùng tay.
Sandy lập tức nắm chặt cổ tay của cô, cúi người cắn vành tai của cô, thổi khí vào cùng giọng nói cợt nhả:"Tốc độ quá chậm, không thể đánh lén."
Hàn Dĩnh bị làm cho nhột, cơ thể cứng đờ, xấu hổ nghiến răng nghiến lợi:"Tên biến thái này."
Hàn Dĩnh gào xong, cô nắm chặt mái tóc dài bạch kim của hắn, xoay người một cái, đá Sandy ngã xuống sàn nhà.
Hàn Dĩnh lập tức ngồi trên người hắn, dùng tay đánh vào gương mặt đẹp trai trắng trẻo của hắn.
Sắc mặt Sandy lúc này cũng biến đổi, hết sức giận dữ:"Em bao nhiêu tuổi, đánh nhau còn chơi trò kéo tóc."
Hàn Dình tức đến xì khói, túm chặt lấy tóc của Sandy, tay còn lại liên tục muốn đánh lên mặt hắn, nhưng Sandy đâu có bị động, hắn liên tục cản được.
Bị tấn công kiểu này, Sandy chỉ có thể dùng hai tay che mặt lại bảo vệ gương mặt không khỏi dính đòn, mở miệng cảnh cáo:"Em còn không dừng lại, anh sẽ không khách khí với em nữa."
Hàn Dĩnh đang ở thế thắng trận liền hùng hồn:"Được, để tôi xem không khách khí anh làm gì tôi."
Sandy đưa tay lên, nắm lấy lỗ tay Hàn Dĩnh mà xách lên.
"Á..á… đau, đau, buông tay."
Hàn Dĩnh đau muốn khóc, vươn cổ lên:"Sandy, anh bao nhiêu tuổi mà đánh nhau còn chơi trò xách tai."
Sandy không buông:"Đây là em ép anh, em kéo tóc anh, đây là ăn miếng trả miếng."
Hàn Dĩnh cắn răng:"Anh có buông không?"
Sandy:"Em buông ra trước."
"Anh nhất định không buông đúng không?"
Hàn Dĩnh giận đến nghiến răng, nhìn thấy dĩa sứ trên bàn liền vươn tay nhấc lên ném lên đầu hắn, Sandy nhanh tức khắc dùng tay đỡ lấy:"Cmn Hàn Dĩnh, cô tính giết chồng à."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.