Chương 122: "Tôi bị bắt cóc, là Tống Tư Hàn cứu tôi."
Nguyễn Hồng Đào ( SONG TỬ)
08/08/2023
Trời về đêm ở bệnh viện có khí lạnh, toàn thân Doãn Mộ Tư bị máu dính ẩm ướt, toàn thân cô lạnh buốt không tự chủ rút người lại.
Từ hành lang truyền đến tiếng bước chân, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.
"Cô nhỏ."
Doãn Mộ Tư ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Hân Nghi đang đứng nhìn cô.
Lục Hân Nghi mang áo khoác đưa về phía Doãn Mộ Tư:"Chú nhỏ nói cháu mang áo khoác cho cô."
Doãn Mộ Tư nhìn áo khoác trên tay Lục Hân Nghi, không do dự lắc đầu:"Cảm ơn, tôi không cần."
Cô hiểu rõ, đây không phải là ý tưởng của Lục Vũ Thần.
Doãn Mộ Tư nghĩ Lục Vũ Thần đang muốn Lục Hân Nghi đến đây để hỏi cô lý do tại sao cô ở bệnh viện, còn chiếc áo khoác này… có lẽ là do Hân Nghi tự động chủ trương.
Lục Hân Nghi biết Doãn Mộ Tư vẫn còn giận việc chủ nhỏ đuổi cô đi, nên ngồi xuống bên cạnh Doãn Mộ Tư nói tiếp:"Mộ Mộ, chuyện năm xưa Lục lão thái thái đã tra ra rồi, năm đó người tài xế chở chủ nhỏ tông một thai phụ… nhưng chú nhỏ ngồi phía sau, lúc ấy chú nhỏ vội đuổi theo mẹ và em gái nên mới không cứu người, lúc ấy chủ nhỏ chỉ mới mười hai tuổi… suy nghĩ bồng bột không trưởng thành… còn việc của Hứa Doanh chắc chắn không liên quan đến chú nhỏ, lúc ấy chú ấy ở nước M là vì muốn điều tra việc của Tiểu Vũ mà thôi."
"Bà nội cũng đã giải thích rõ ràng, sáng mai nhất định chủ nhỏ sẽ sang Doãn gia đón cô về."
Sự giải thích cặn kẽ của Lục Hân Nghi thật khiến người khác nể phục, còn đặc biệt nói lên sự quan trọng rằng Lục Vũ Thần sẽ trực tiếp đến đón cô?
Lục Hân Nghi nói Lục Vũ Thần sẽ đích thân đến đón cô về Lục gia, điều đó chứng minh Lục Vũ Thần chịu nhận sai mà cúi đầu trước cô, cho nên trong lòng Doãn Mộ Tư có bao nhiêu hờn giận cũng nên buông bỏ qua về đoàn tụ gia đình.
Tất nhiên, đây là sẽ khiến Doãn Mộ Tư đẹp mặt ra sao, bởi vì Lục Vũ Thần chính là thần thánh ở đất Nam Sơn.
Nhưng…
Nếu không có sự việc của Doãn Danh.
Cô nghe lời giải thích của Lục Hân Nghi trước đó, có lẽ cô sẽ tha thứ cho Lục Vũ Thần vì sự hiểu nhầm này, ngu ngốc cho rằng Lục Vũ Thần sẽ đến Doãn gia đón cô.
Nhưng bây giờ, cô không tin lời nói của Lục Hân Nghi.
Lục Vũ Thần sẽ cúi đầu nhận lỗi mà đón cô về nhà? Chuyện hoang đường nhất cô từng nghe.
Trong lòng hắn ta căn bản không có cô.
Cô có quay về hay không, điều đó đối với anh ta không quan trọng,
Lục Hân Nghi lại nói:"Hôm qua, Lục gia tử bị ám sát, trên vai trúng một viên đạn, rất may phẫu thuật thành công, không có nguy hiểm tính mạng, chủ nhỏ luôn túc trực ở bệnh viện."
Doãn Mộ Tư chỉ khẽ gật đầu:"Vậy là tốt rồi."
"Vậy còn cô nhỏ, sao cô ở nơi này, chuyện gì đã xảy ra."
Doãn Mộ Tư cũng không giấu giếm, giấu cũng không giấu được:"Tôi bị bắt cóc, là Tống Tư Hàn cứu tôi."
Lục Hân Nghi tất nhiên biết rõ mối quan hệ này, sắc mặt trở nên nặng nề, nhìn vào phòng phẫu thuật:"Anh ta có sao không?"
Doãn Mộ Tư gật đầu:"Anh ấy bị bắn."
Lúc này, cận vệ thân cận của Tống Tư Hàn nãy giờ vẫn luôn im lặng, hừ lạnh một tiếng:"Ông chủ của chúng tôi vì Doãn tiểu thư mà cản một phát súng, hiện tại còn chưa rõ sống chết, người có thể đi sao?"
Hắn liếc nhìn Lục Hân Nghi đang muốn dành người.
Lục Hân Nghi nhanh chóng nhận định tình hình, ta mà muốn dành thì đánh với các ngươi chưa chắc đấu lại mà hùng hổ. Lục Hân Nghi mang áo khoác trong tay khoác lên người Doãn Mộ Tư:"Cô nhỏ, chú nhỏ còn giao con một số việc, con đi trước."
"Tạm biệt, Hân Nghi."
Doãn Mộ Tư muốn cởi áo ra, bị Lục Hân Nghi cản lại:"Cô nhỏ, ở đây rất lạnh, đừng từ chối lòng thành của chú nhỏ… cháu đi trước, hy vọng Tống Tư Hàn tốt đẹp."
Cận vệ nhìn thấy áo khoác liền chướng mắt:"Xem ra Lục Vũ Thần đối với cô rất tốt, lời đồn đại đều là giả."
Doãn Mộ Tư nghiêng mặt nhìn hắn:"Anh muốn nói gì?"
"Cô biết ông chủ muốn cái gì."
"Điều đó là không thể được."
Cận vệ ngữ khí có chút kích động:"Ông chủ vừa đỡ cho cô một mạng."
"Vậy thì sao?"
Doãn Mộ Tư rất tỉnh táo, lời nói mang chút vô tình.
Lục Hân Nghi nhanh chóng chạy đến phòng bệnh, Lục Vũ Thần đang ngồi bên trong, trên giường bệnh Lục Băng Thanh đang ngủ say.
"Chú nhỏ, cô nhỏ…" - Lục Hân Nghi nhẹ giọng.
Lục Vũ Thần lắc đầu, ra hiệu Lục Hân Nghi ra ngoài, cô vội vàng chạy theo.
Lục Vũ Thần đứng ở hành lang, Lục Hân Nghi nhanh chóng nói:"Chú nhỏ, cô nhỏ đêm qua bị bắt cóc, là Tông Tư Hàn cứu được cô ấy, hắn ta… hắn ta còn vì cô ấy mà cản một phát đạn."
Lục Vũ Thần nhìn về phía hành lang xa xăm, khó có thể đoán được hắn đang nghĩ cái gì, một lúc sâu liền nói:"Tra đi."
Lục Hân Nghi lập tức gật đầu, sau đó liền chạy đi tra xét.
Tốc độ điều tra của Lục Hân Nghi nhanh như trinh sát. Chỉ sau ba mươi phút, Lục Vũ Thần đã biết toàn bộ quá trình, Doãn Danh và Doãn Tu Thành đã chết… còn Mạc Tứ và hai tên kia bị thương không hề nhẹ nhàng.
Không nghe Lục Vũ Thần nói gì, Lục Hân Nghi mở miệng:"Ba tên kia, giải quyết thế nào?"
"Là Mạc Tứ phải không?"
Lục Vũ Thân nhắc lại cái tên này, mang theo một sự khát máu khiến Lục Hân Nghi rét rung.
"Chú muốn nhốt hắn vào địa lao?"
Lục Vũ Thần lắc đầu:"Không cần, trước tiên không cần chú ý đến hắn. Còn hai tên kia, nhốt lại… không có ngày trở ra."
Lục Hân Nghi gật đầu:"Cháu liền đi làm, nhưng việc này có nên để cô nhỏ biết không?"
Ánh mắt Lục Vũ Thần u ám:"Chuyện này cô ấy không nên biết."
Bên trong phòng phẩu thuật, tình trạng của Tống Tư Hàn vô cùng nghiệm trọng, vì hắn là một người có mặt mũi tại Nam Sơn nên hàng loạt chuyên gia lần lượt ra vào phòng mổ, mãi cho đến tận sáng cánh cửa được mở ra, bác sĩ bước ra với vẻ mặt nặng nề.
Bac sĩ nói, đạn trúng dây thần kinh, ảnh hướng đến việc đi lại, có thể đôi chân sẽ không thể cử động được nữa, trừ khi có phép màu xảy ra.
Doãn Mộ Tư quyết định ở lại bệnh viện chăm sóc Tống Tư Hàn, cô sợ anh ta tỉnh lại sẽ không chịu được đả kích này.
Tống Tư Hàn là người kiêu ngạo, đẹp đẽ và hoàn mỹ, kết quả này anh sao có thể chấp nhận dễ dàng.
Vậy nên trước khi anh ta tỉnh lại, Doãn Mộ Tư quyết định không rời đi nữa bước.
Tình huống này của Tống Tư Hàn, rất nhanh được Lục Hân Nghi truyền đạt lại cho Lục Vũ Thần:"Chú nhỏ, Tống Tư Hàn bị trúng đạn ở lưng, sau này có thể sẽ không thể đi lại được nữa."
Lục Vũ Thần trầm mặt:"Cô ấy đâu?"
"Cô nhỏ túc trực bên anh ta, vẫn không rời đi nữa bước."
Nghe vậy, Lục Vũ Thần trầm mặt một lát liền nói:"Đi tìm tất cả chuyên gia cao cấp nhất tìm về cho tôi."
Lục Hân Nghi ngơ ngác một chút, sau đó liền gật đầu:"Con đi ngay."
Tống Tư Hàn không thể ngã xuống.
Càng không thể vì cứu Doãn Mộ Tư mà ngã xuống, nếu không Doãn Mộ Tư cả đời đều phải nghĩ đến hắn ta.
Sau khi Lục Hân Nghi rời đi, Lục Băng Thanh ở phía sau lưng lên tiếng:"Vũ Thần."
Lục Vũ Thần xoay người, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lục Băng Thanh, những gì hắn nói với Lục Hân Nghi đều đã được Lục Băng Thanh nghe thấy.
Lục Vũ Thần kìm nén cảm xúc, đi đến giường bệnh:"Ba, phẫu thuật thành công, không lâu sẽ xuất viện."
Lục Băng Thanh giọng nói tràn đầy tức giận:"Con quên lời ba đã nói với con sao?"
Lục Vũ Thần bình tình nhìn ông ta đáp:"Con không quên."
Ông ta nhìn hắn rất lâu, nhịn cơn đau cầm thật chặt tay hắn nói:"Vũ Thần, rời xa cô ta đi, đừng để ba thất vọng."
Từ hành lang truyền đến tiếng bước chân, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.
"Cô nhỏ."
Doãn Mộ Tư ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Hân Nghi đang đứng nhìn cô.
Lục Hân Nghi mang áo khoác đưa về phía Doãn Mộ Tư:"Chú nhỏ nói cháu mang áo khoác cho cô."
Doãn Mộ Tư nhìn áo khoác trên tay Lục Hân Nghi, không do dự lắc đầu:"Cảm ơn, tôi không cần."
Cô hiểu rõ, đây không phải là ý tưởng của Lục Vũ Thần.
Doãn Mộ Tư nghĩ Lục Vũ Thần đang muốn Lục Hân Nghi đến đây để hỏi cô lý do tại sao cô ở bệnh viện, còn chiếc áo khoác này… có lẽ là do Hân Nghi tự động chủ trương.
Lục Hân Nghi biết Doãn Mộ Tư vẫn còn giận việc chủ nhỏ đuổi cô đi, nên ngồi xuống bên cạnh Doãn Mộ Tư nói tiếp:"Mộ Mộ, chuyện năm xưa Lục lão thái thái đã tra ra rồi, năm đó người tài xế chở chủ nhỏ tông một thai phụ… nhưng chú nhỏ ngồi phía sau, lúc ấy chú nhỏ vội đuổi theo mẹ và em gái nên mới không cứu người, lúc ấy chủ nhỏ chỉ mới mười hai tuổi… suy nghĩ bồng bột không trưởng thành… còn việc của Hứa Doanh chắc chắn không liên quan đến chú nhỏ, lúc ấy chú ấy ở nước M là vì muốn điều tra việc của Tiểu Vũ mà thôi."
"Bà nội cũng đã giải thích rõ ràng, sáng mai nhất định chủ nhỏ sẽ sang Doãn gia đón cô về."
Sự giải thích cặn kẽ của Lục Hân Nghi thật khiến người khác nể phục, còn đặc biệt nói lên sự quan trọng rằng Lục Vũ Thần sẽ trực tiếp đến đón cô?
Lục Hân Nghi nói Lục Vũ Thần sẽ đích thân đến đón cô về Lục gia, điều đó chứng minh Lục Vũ Thần chịu nhận sai mà cúi đầu trước cô, cho nên trong lòng Doãn Mộ Tư có bao nhiêu hờn giận cũng nên buông bỏ qua về đoàn tụ gia đình.
Tất nhiên, đây là sẽ khiến Doãn Mộ Tư đẹp mặt ra sao, bởi vì Lục Vũ Thần chính là thần thánh ở đất Nam Sơn.
Nhưng…
Nếu không có sự việc của Doãn Danh.
Cô nghe lời giải thích của Lục Hân Nghi trước đó, có lẽ cô sẽ tha thứ cho Lục Vũ Thần vì sự hiểu nhầm này, ngu ngốc cho rằng Lục Vũ Thần sẽ đến Doãn gia đón cô.
Nhưng bây giờ, cô không tin lời nói của Lục Hân Nghi.
Lục Vũ Thần sẽ cúi đầu nhận lỗi mà đón cô về nhà? Chuyện hoang đường nhất cô từng nghe.
Trong lòng hắn ta căn bản không có cô.
Cô có quay về hay không, điều đó đối với anh ta không quan trọng,
Lục Hân Nghi lại nói:"Hôm qua, Lục gia tử bị ám sát, trên vai trúng một viên đạn, rất may phẫu thuật thành công, không có nguy hiểm tính mạng, chủ nhỏ luôn túc trực ở bệnh viện."
Doãn Mộ Tư chỉ khẽ gật đầu:"Vậy là tốt rồi."
"Vậy còn cô nhỏ, sao cô ở nơi này, chuyện gì đã xảy ra."
Doãn Mộ Tư cũng không giấu giếm, giấu cũng không giấu được:"Tôi bị bắt cóc, là Tống Tư Hàn cứu tôi."
Lục Hân Nghi tất nhiên biết rõ mối quan hệ này, sắc mặt trở nên nặng nề, nhìn vào phòng phẫu thuật:"Anh ta có sao không?"
Doãn Mộ Tư gật đầu:"Anh ấy bị bắn."
Lúc này, cận vệ thân cận của Tống Tư Hàn nãy giờ vẫn luôn im lặng, hừ lạnh một tiếng:"Ông chủ của chúng tôi vì Doãn tiểu thư mà cản một phát súng, hiện tại còn chưa rõ sống chết, người có thể đi sao?"
Hắn liếc nhìn Lục Hân Nghi đang muốn dành người.
Lục Hân Nghi nhanh chóng nhận định tình hình, ta mà muốn dành thì đánh với các ngươi chưa chắc đấu lại mà hùng hổ. Lục Hân Nghi mang áo khoác trong tay khoác lên người Doãn Mộ Tư:"Cô nhỏ, chú nhỏ còn giao con một số việc, con đi trước."
"Tạm biệt, Hân Nghi."
Doãn Mộ Tư muốn cởi áo ra, bị Lục Hân Nghi cản lại:"Cô nhỏ, ở đây rất lạnh, đừng từ chối lòng thành của chú nhỏ… cháu đi trước, hy vọng Tống Tư Hàn tốt đẹp."
Cận vệ nhìn thấy áo khoác liền chướng mắt:"Xem ra Lục Vũ Thần đối với cô rất tốt, lời đồn đại đều là giả."
Doãn Mộ Tư nghiêng mặt nhìn hắn:"Anh muốn nói gì?"
"Cô biết ông chủ muốn cái gì."
"Điều đó là không thể được."
Cận vệ ngữ khí có chút kích động:"Ông chủ vừa đỡ cho cô một mạng."
"Vậy thì sao?"
Doãn Mộ Tư rất tỉnh táo, lời nói mang chút vô tình.
Lục Hân Nghi nhanh chóng chạy đến phòng bệnh, Lục Vũ Thần đang ngồi bên trong, trên giường bệnh Lục Băng Thanh đang ngủ say.
"Chú nhỏ, cô nhỏ…" - Lục Hân Nghi nhẹ giọng.
Lục Vũ Thần lắc đầu, ra hiệu Lục Hân Nghi ra ngoài, cô vội vàng chạy theo.
Lục Vũ Thần đứng ở hành lang, Lục Hân Nghi nhanh chóng nói:"Chú nhỏ, cô nhỏ đêm qua bị bắt cóc, là Tông Tư Hàn cứu được cô ấy, hắn ta… hắn ta còn vì cô ấy mà cản một phát đạn."
Lục Vũ Thần nhìn về phía hành lang xa xăm, khó có thể đoán được hắn đang nghĩ cái gì, một lúc sâu liền nói:"Tra đi."
Lục Hân Nghi lập tức gật đầu, sau đó liền chạy đi tra xét.
Tốc độ điều tra của Lục Hân Nghi nhanh như trinh sát. Chỉ sau ba mươi phút, Lục Vũ Thần đã biết toàn bộ quá trình, Doãn Danh và Doãn Tu Thành đã chết… còn Mạc Tứ và hai tên kia bị thương không hề nhẹ nhàng.
Không nghe Lục Vũ Thần nói gì, Lục Hân Nghi mở miệng:"Ba tên kia, giải quyết thế nào?"
"Là Mạc Tứ phải không?"
Lục Vũ Thân nhắc lại cái tên này, mang theo một sự khát máu khiến Lục Hân Nghi rét rung.
"Chú muốn nhốt hắn vào địa lao?"
Lục Vũ Thần lắc đầu:"Không cần, trước tiên không cần chú ý đến hắn. Còn hai tên kia, nhốt lại… không có ngày trở ra."
Lục Hân Nghi gật đầu:"Cháu liền đi làm, nhưng việc này có nên để cô nhỏ biết không?"
Ánh mắt Lục Vũ Thần u ám:"Chuyện này cô ấy không nên biết."
Bên trong phòng phẩu thuật, tình trạng của Tống Tư Hàn vô cùng nghiệm trọng, vì hắn là một người có mặt mũi tại Nam Sơn nên hàng loạt chuyên gia lần lượt ra vào phòng mổ, mãi cho đến tận sáng cánh cửa được mở ra, bác sĩ bước ra với vẻ mặt nặng nề.
Bac sĩ nói, đạn trúng dây thần kinh, ảnh hướng đến việc đi lại, có thể đôi chân sẽ không thể cử động được nữa, trừ khi có phép màu xảy ra.
Doãn Mộ Tư quyết định ở lại bệnh viện chăm sóc Tống Tư Hàn, cô sợ anh ta tỉnh lại sẽ không chịu được đả kích này.
Tống Tư Hàn là người kiêu ngạo, đẹp đẽ và hoàn mỹ, kết quả này anh sao có thể chấp nhận dễ dàng.
Vậy nên trước khi anh ta tỉnh lại, Doãn Mộ Tư quyết định không rời đi nữa bước.
Tình huống này của Tống Tư Hàn, rất nhanh được Lục Hân Nghi truyền đạt lại cho Lục Vũ Thần:"Chú nhỏ, Tống Tư Hàn bị trúng đạn ở lưng, sau này có thể sẽ không thể đi lại được nữa."
Lục Vũ Thần trầm mặt:"Cô ấy đâu?"
"Cô nhỏ túc trực bên anh ta, vẫn không rời đi nữa bước."
Nghe vậy, Lục Vũ Thần trầm mặt một lát liền nói:"Đi tìm tất cả chuyên gia cao cấp nhất tìm về cho tôi."
Lục Hân Nghi ngơ ngác một chút, sau đó liền gật đầu:"Con đi ngay."
Tống Tư Hàn không thể ngã xuống.
Càng không thể vì cứu Doãn Mộ Tư mà ngã xuống, nếu không Doãn Mộ Tư cả đời đều phải nghĩ đến hắn ta.
Sau khi Lục Hân Nghi rời đi, Lục Băng Thanh ở phía sau lưng lên tiếng:"Vũ Thần."
Lục Vũ Thần xoay người, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lục Băng Thanh, những gì hắn nói với Lục Hân Nghi đều đã được Lục Băng Thanh nghe thấy.
Lục Vũ Thần kìm nén cảm xúc, đi đến giường bệnh:"Ba, phẫu thuật thành công, không lâu sẽ xuất viện."
Lục Băng Thanh giọng nói tràn đầy tức giận:"Con quên lời ba đã nói với con sao?"
Lục Vũ Thần bình tình nhìn ông ta đáp:"Con không quên."
Ông ta nhìn hắn rất lâu, nhịn cơn đau cầm thật chặt tay hắn nói:"Vũ Thần, rời xa cô ta đi, đừng để ba thất vọng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.