Chương 15
Hoàng PhươngAnh
17/04/2021
“Con Ếch, sao mày ở đây?”
Tuyết Băng ôm chầm lấy cô và nói “Mày ơi, thằng Minh không còn thương tao nữa rồi”
“Có chuyện gì thì vào nhà rồi nói” Cô ôm lấy cô bạn của mình rồi nói
Cả hai cùng đi vào trong nhà ngồi, vừa vào trong thì Tuyết Băng nhìn thấy Thành Lương đang ngồi ăn sáng liền lên tiếng chào hỏi. Sau khi nhận được cái gật đầu của anh thì công nàng quay sang nhìn cô bạn thân của mình với ánh mắt khó hiểu. Phương Anh thấy vậy thì liền lên tiếng giải thích thắc mắc của Tuyết Băng “Anh Lương vừa về tối qua”
“Anh ấy về mà không ai biết sao? Tao thấy báo chí hay cộng đồng fan của anh ấy chẳng đăng tin tức gì cả”
Cô vừa đặt ly nước cam xuống cho Tuyết Băng và nói
“Đi trong đêm thì ai biết được chứ. Mà rốt cuộc mày với thằng Minh xảy ra chuyện gì?”
Tuyết Băng bực bội nói
“Từ hôm ăn uống ở nhà tao đến giờ nó lạ lắm, lúc nào cũng cầm khư khư cái điện thoại, tao đòi kiểm tra thì nhất quyết không cho. Chắc là đang nhắn với con nào nên mới thế”
“Thế mày đã hỏi thằng Duy chưa? Bình thường tụi nó hay kể cho nhau lắm cơ mà”
“Tao hỏi rồi, nó bảo không có gì cả”
Thành Lương đi đến ngồi cạnh Phương Anh và nói “Đôi khi chính sự kiểm soát của em đã khiến cho cậu ấy cảm thấy không được tự do”
“Em đâu có kiểm soát anh ấy đâu, trong nhóm tụi em thì con Phanh là đứa hay kiểm soát người yêu nhất đấy”
Phương Anh ngồi nghịch tay của Thành Lương và hỏi “Thế giờ mày định thế nào đây, chẳng nhẽ chia tay”
“Tao cũng từng nghĩ đến nhưng không biết có nên không? Chỉ là giờ tao không muốn nhìn thấy anh ấy chút nào cả”
“Thế thì em cứ ở lại đây với Phương Anh, sáng mai anh thì về nhà thăm bố mẹ một chút rồi lại bay vào trong kia luôn.”
“Đúng đấy, mày cứ ở laỊ đây vói tao”
Sau khi thống nhất cho Tuyết Băng ở lại thì cả ba người cùng nhau ra ngoài ăn trưa và đi mua sắm một chút cho thoải mái đầu óc. Cô biết là khi yêu anh thì cô sẽ phải hi sinh nhiều thứ nhưng không vì vậy mà cô muốn dừng lại, cả ngày được ở bên anh, được anh chăm sóc khi cô cảm thấy rất vui lòng. Mọi buồn phiền trước đấy đều tan biến sạch. “Đúng vậy, cô phải tin tưởng anh, nếu thực sự giữa anh và Hoàng Anh xảy ra chuyện thì nó đã xảy ra từ 3 năm trước rồi chứ không phải bây giờ” cô nghĩ rồi chạy theo khoác tay anh.
Buổi tối hôm đó anh đang ngồi sấy tóc cho cô vừa hỏi “Yêu anh như vậy em có thây buồn lòng không?”
Cô khá ngạc nhiên khi anh hỏi như vậy “Đương nhiên là không rồi, đây là lựa chọn của em mà”
“Hay chúng ta công khai đi nha” Anh tắt máy sấy rồi xoa tóc cô nhẹ nhàng nói
“Em không muốn vì em mà sự nghiệp của anh bị ảnh hưởng chút nào”
“Nhưng anh không muốn em phải chịu đựng như vậy, anh muốn em được danh chính ngôn thuận đi cạnh anh. Anh muốn luôn có em đồng hành trong mọi chặng đường sắp tới có được không?”
“Anh sẽ không hối hận chứ?” Cô vừa nói nước mắt vừa rời
Anh lau những giọt nước mắt trên má cô và nói với giọng chắc nịch “Anh chưa từng hối hận vì những lựa chọn của mình”
“Được, em sẽ đồng ý công khai khi mà cả hai học xong đại học”
“Cảm ơn em nhiều” Anh nói rồi hôn nhẹ lên mái tóc của cô.
Cả hai cùng ngồi nói chuyện, kể cho nhau nghe những chuyện đã diễn ra với cả hai trong suốt khoảng thời gian xa nhau. Nghe những lời cô kể thì anh cũng chợ hiểu ra được một số chuyện trong tuần vừa rồi. Thì ra là cô nhóc này đang ghen với Hoàng Anh, vậy thì anh đành chiều lòng cô mà hạn chế tiếp xúc với cả Hoàng Anh rồi. Sau môt hồi nói chuyện thì cô đã ngủ quên mất, anh liền đặt cô nằm xuống giường chỉnh lại tư thế nằm cho cô rồi ra sofa ngủ. Nhà có hai phòng ngủ thì Tuyết Băng chiếm phòng ngủ của cô, còn cô thì lại cướp phòng ngủ của anh, còn anh thì chỉ còn sofa làm bạn mà thôi.
Sáng hôm sau anh dậy thật sớm nấu đồ ăn sáng cho cô và chuẩn bị đồ đi học cẩn thận rồi xuống lái xe về thăm nhà. Về đến nhà thì đã hơn 8 giờ sáng rồi nên bố mẹ và cô em gái của anh không có ở nhà. Vì ở nhà không có ai nên anh mang quà lên nhà của cô trước, mọi lần về thì anh đều sẽ ghé lên nhà cô một chút rồi mới đi đâu thì đi.
Mẹ cô đi ra mở cửa và nói “Lương mới về à”
“Dạ vâng, cháu mới về nên mang cho cô và chú ít quà” Anh lễ phép nói
“Vào nhà uống nước đi, chú với anh Kỳ Anh đi làm rồi nên có mình cô ở nhà thôi”
Anh trai của cô thì đã không còn hoạt động trong lĩnh vực E-sports nữa mà chuyển sang lĩnh vực phần mềm được gần một năm rồi. Anh bảo bố mẹ cũng không còn trẻ gì nữa nên anh liền giải nghệ để về chăm sóc cho bố mẹ.
“Cháu định về với Phương Anh nhưng hôm nay em ấy còn học, mà sáng mai cháu phải bay vào trong kia làm việc rồi nên đành về một mình vậy”
“Không sao, con bé mới đi có một tuần nên cô không thấy nhớ nó lắm. Để dăm bữa nửa tháng rồi hẵng về. Mà cháu đã về thăm bố mẹ hay chưa mà đã sang đây rồi”
“Bố mẹ cháu đi làm hết rồi, em gái thì cũng đang đi học nên cháu sang đây trước rồi tí mới về nhà”
“Hai đứa cũng yêu nhau được hơn 3 năm rồi mà không định công khai à” Mẹ cô hỏi
Nghe câu hỏi của mẹ cô, anh cũng hiểu là mẹ của cô đang muốn anh cho cô một danh phận, được mọi người chúc phúc như các cặp đôi khác. Và đây cũng là điều mà anh đau đầu nhất, biết thế ngay từ đầu anh đòi công khai thì bây giờ đã không khó xử như thế này rồi “Cháu muốn công khai từ lâu rồi như mà cô ấy nhát quyết không chịu, nhưng cháu hứa với cô là sẽ công khai trong thời gian sớm nhất”
“Haizzz, cô là mẹ nó nên cô hiểu chứ. Con bé này nó yêu cháu nhiều lắm nên mới làm như vậy, cháu phải chăm sóc cho con bé thật tốt nhé” Mẹ cô thở dài rồi căn dặn anh
“Cháu hứa với cô là sẽ làm thật tốt”
Tuyết Băng ôm chầm lấy cô và nói “Mày ơi, thằng Minh không còn thương tao nữa rồi”
“Có chuyện gì thì vào nhà rồi nói” Cô ôm lấy cô bạn của mình rồi nói
Cả hai cùng đi vào trong nhà ngồi, vừa vào trong thì Tuyết Băng nhìn thấy Thành Lương đang ngồi ăn sáng liền lên tiếng chào hỏi. Sau khi nhận được cái gật đầu của anh thì công nàng quay sang nhìn cô bạn thân của mình với ánh mắt khó hiểu. Phương Anh thấy vậy thì liền lên tiếng giải thích thắc mắc của Tuyết Băng “Anh Lương vừa về tối qua”
“Anh ấy về mà không ai biết sao? Tao thấy báo chí hay cộng đồng fan của anh ấy chẳng đăng tin tức gì cả”
Cô vừa đặt ly nước cam xuống cho Tuyết Băng và nói
“Đi trong đêm thì ai biết được chứ. Mà rốt cuộc mày với thằng Minh xảy ra chuyện gì?”
Tuyết Băng bực bội nói
“Từ hôm ăn uống ở nhà tao đến giờ nó lạ lắm, lúc nào cũng cầm khư khư cái điện thoại, tao đòi kiểm tra thì nhất quyết không cho. Chắc là đang nhắn với con nào nên mới thế”
“Thế mày đã hỏi thằng Duy chưa? Bình thường tụi nó hay kể cho nhau lắm cơ mà”
“Tao hỏi rồi, nó bảo không có gì cả”
Thành Lương đi đến ngồi cạnh Phương Anh và nói “Đôi khi chính sự kiểm soát của em đã khiến cho cậu ấy cảm thấy không được tự do”
“Em đâu có kiểm soát anh ấy đâu, trong nhóm tụi em thì con Phanh là đứa hay kiểm soát người yêu nhất đấy”
Phương Anh ngồi nghịch tay của Thành Lương và hỏi “Thế giờ mày định thế nào đây, chẳng nhẽ chia tay”
“Tao cũng từng nghĩ đến nhưng không biết có nên không? Chỉ là giờ tao không muốn nhìn thấy anh ấy chút nào cả”
“Thế thì em cứ ở lại đây với Phương Anh, sáng mai anh thì về nhà thăm bố mẹ một chút rồi lại bay vào trong kia luôn.”
“Đúng đấy, mày cứ ở laỊ đây vói tao”
Sau khi thống nhất cho Tuyết Băng ở lại thì cả ba người cùng nhau ra ngoài ăn trưa và đi mua sắm một chút cho thoải mái đầu óc. Cô biết là khi yêu anh thì cô sẽ phải hi sinh nhiều thứ nhưng không vì vậy mà cô muốn dừng lại, cả ngày được ở bên anh, được anh chăm sóc khi cô cảm thấy rất vui lòng. Mọi buồn phiền trước đấy đều tan biến sạch. “Đúng vậy, cô phải tin tưởng anh, nếu thực sự giữa anh và Hoàng Anh xảy ra chuyện thì nó đã xảy ra từ 3 năm trước rồi chứ không phải bây giờ” cô nghĩ rồi chạy theo khoác tay anh.
Buổi tối hôm đó anh đang ngồi sấy tóc cho cô vừa hỏi “Yêu anh như vậy em có thây buồn lòng không?”
Cô khá ngạc nhiên khi anh hỏi như vậy “Đương nhiên là không rồi, đây là lựa chọn của em mà”
“Hay chúng ta công khai đi nha” Anh tắt máy sấy rồi xoa tóc cô nhẹ nhàng nói
“Em không muốn vì em mà sự nghiệp của anh bị ảnh hưởng chút nào”
“Nhưng anh không muốn em phải chịu đựng như vậy, anh muốn em được danh chính ngôn thuận đi cạnh anh. Anh muốn luôn có em đồng hành trong mọi chặng đường sắp tới có được không?”
“Anh sẽ không hối hận chứ?” Cô vừa nói nước mắt vừa rời
Anh lau những giọt nước mắt trên má cô và nói với giọng chắc nịch “Anh chưa từng hối hận vì những lựa chọn của mình”
“Được, em sẽ đồng ý công khai khi mà cả hai học xong đại học”
“Cảm ơn em nhiều” Anh nói rồi hôn nhẹ lên mái tóc của cô.
Cả hai cùng ngồi nói chuyện, kể cho nhau nghe những chuyện đã diễn ra với cả hai trong suốt khoảng thời gian xa nhau. Nghe những lời cô kể thì anh cũng chợ hiểu ra được một số chuyện trong tuần vừa rồi. Thì ra là cô nhóc này đang ghen với Hoàng Anh, vậy thì anh đành chiều lòng cô mà hạn chế tiếp xúc với cả Hoàng Anh rồi. Sau môt hồi nói chuyện thì cô đã ngủ quên mất, anh liền đặt cô nằm xuống giường chỉnh lại tư thế nằm cho cô rồi ra sofa ngủ. Nhà có hai phòng ngủ thì Tuyết Băng chiếm phòng ngủ của cô, còn cô thì lại cướp phòng ngủ của anh, còn anh thì chỉ còn sofa làm bạn mà thôi.
Sáng hôm sau anh dậy thật sớm nấu đồ ăn sáng cho cô và chuẩn bị đồ đi học cẩn thận rồi xuống lái xe về thăm nhà. Về đến nhà thì đã hơn 8 giờ sáng rồi nên bố mẹ và cô em gái của anh không có ở nhà. Vì ở nhà không có ai nên anh mang quà lên nhà của cô trước, mọi lần về thì anh đều sẽ ghé lên nhà cô một chút rồi mới đi đâu thì đi.
Mẹ cô đi ra mở cửa và nói “Lương mới về à”
“Dạ vâng, cháu mới về nên mang cho cô và chú ít quà” Anh lễ phép nói
“Vào nhà uống nước đi, chú với anh Kỳ Anh đi làm rồi nên có mình cô ở nhà thôi”
Anh trai của cô thì đã không còn hoạt động trong lĩnh vực E-sports nữa mà chuyển sang lĩnh vực phần mềm được gần một năm rồi. Anh bảo bố mẹ cũng không còn trẻ gì nữa nên anh liền giải nghệ để về chăm sóc cho bố mẹ.
“Cháu định về với Phương Anh nhưng hôm nay em ấy còn học, mà sáng mai cháu phải bay vào trong kia làm việc rồi nên đành về một mình vậy”
“Không sao, con bé mới đi có một tuần nên cô không thấy nhớ nó lắm. Để dăm bữa nửa tháng rồi hẵng về. Mà cháu đã về thăm bố mẹ hay chưa mà đã sang đây rồi”
“Bố mẹ cháu đi làm hết rồi, em gái thì cũng đang đi học nên cháu sang đây trước rồi tí mới về nhà”
“Hai đứa cũng yêu nhau được hơn 3 năm rồi mà không định công khai à” Mẹ cô hỏi
Nghe câu hỏi của mẹ cô, anh cũng hiểu là mẹ của cô đang muốn anh cho cô một danh phận, được mọi người chúc phúc như các cặp đôi khác. Và đây cũng là điều mà anh đau đầu nhất, biết thế ngay từ đầu anh đòi công khai thì bây giờ đã không khó xử như thế này rồi “Cháu muốn công khai từ lâu rồi như mà cô ấy nhát quyết không chịu, nhưng cháu hứa với cô là sẽ công khai trong thời gian sớm nhất”
“Haizzz, cô là mẹ nó nên cô hiểu chứ. Con bé này nó yêu cháu nhiều lắm nên mới làm như vậy, cháu phải chăm sóc cho con bé thật tốt nhé” Mẹ cô thở dài rồi căn dặn anh
“Cháu hứa với cô là sẽ làm thật tốt”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.