Yêu Anh Có Thật Sự Hạnh Phúc

Chương 12: Nỗi sợ hãi ùa về trong kí ức

Con Gái Diêm Vương

01/11/2013

Buổi sáng hôm nay là buổi đầu tiên đi học ở ngôi trường mới của ba cô gái nhỏ này. Ba cô mỗi cô tâm trạng đều mang máng nhau.

Đều vui vì đây là buổi học đầu tiên, và được làm quen với những người bạn mới.Sợ vì lí do đây cũng là buổi học đầu tiên và mình sẽ làm quen với những người bạn mới để làm sao để họ không ghét mình. Và làm sao để có một ấn tượng tốt với thầy cô giáo.

Nhưng trong đó có một người nỗi sợ hãi lại tăng nên gấp đôi. Sợ nó rất sợ, sợ gặp lại hắn ta. Vì gặp hắn ta cái buổi tối hôm đó cái buổi tối mà nó muốn quên nhất. Lại hiện về trong kí ức lại quay lại trong đầu nó như đoạn phim tua chậm.

Cái đoạn phim tua chậm đó nó sẽ dằn vặt nó rất khổ sở. Sẽ làm cho nó có những cái suy nghĩ lung tung và lơ mơ. Vì thế nó rất sợ rất sợ gặp hắn ta. Hắn ta cứ như là một ác quỷ của đời nó vậy.

- Ê chúng mày ăn sáng chưa _ tiếng nói của Nhi đã cắt ngang suy nghĩ và nỗi lo sợ của nó.

- Tao chưa _ nó lạnh nhạt trả lời.

- Tao cũng vậy _ Hân cũng nói theo.

- Thế mình cùng đi mua nào _ Nhi nói cần tay của hau đứa bạn mình nên va dắt đi như người mẹ dắt hai đứa con của mình vậy.

Còn về nó, nó vẫn chưa thực sự thoát ra khỏi cái suy nghĩ mông lung và nỗi lo sợ kia của mình. Nó vãn cứ suy nghĩ không biết Nhi mua bánh mì gì cho mình chỉ biết cầm lấy và ăn không hề nói câu nào cả.

Và nó cũng chỉ có biết trên tay mình là một chiếc bánh mỳ mà thôi. Chứ không hề biết rằng bánh mì của mình có nhân gì mùi vị chua, cay, mặn, ngọt như thế nào cả.



- Oa. Bánh mỳ ở đây ngon thiệt à nha_ Nhi vừa đi vừa cầm bánh mỳ nhai nhồm nhoàm và nói

- Ừm. Ngon thật đó nha_ Hân cũng vậy nhiến ngấy chiếc bánh mỳ trên tay vừa ăn vừa nói.

Còn nó vẫn im lặng không nói gì cả. Mà chính ra từ nãy tới nó đâu có biết là Nhi và Hân đang bàn về vấn đề gì đâu mà nói chứ. Hồn của nó bây giờ đanh lơ lửng ở đâu rồi chỉ còn lại cái xác không đang cầm cái bánh mì mà thôi.

Thấy nó không nói gì cả chiếc bánh mì ăn từ nãy tới giờ mà vẫn chưa hết phân nửa chiếc bánh mì.Thấy vậy Nhi liền hích vào tay nói một nhát và hỏi.

- Bánh mì ở đây không ngon sao mà ăn từ nãy tới giờ chưa hết nửa cá bánh vậy mày.

- Không. Không phải. Bánh mỳ ở đây ngon lắm. Ngon lắm. Chỉ là tao...tao _ nó ấp a ấp úng chưa tìm được câu trả lời thích hợp cho Nhi

- Tao, tao cái gì. Mày đang nghĩ gì vậy?_ thấy nó ấp úng là Nhi đoán ngay là nó đang suy nghĩ linh tinh cái gì rồi.

- Ờm tao chỉ nghĩ là. Vào năm học mới rồi, chúng ta sẽ không được học cùng nhau như những năm trước nữa, và chúng ta cũng sẽ gặp và làm quen với những người bạn mới. Như vậy thì tao sợ chúng ta sẽ dần dần tách khỏi nhau ra khoảng cách của chúng ta sẽ ngày càng xa. Không được thân nhau như ngày xưa nữa. Tao... _ nó đang nói liền bị Nhi cắt ngang và khuyesn mại thêm một phát đánh vào đầu nữa

- Con kia mày nghĩ linh tinh cái gì thế hả_ Nhi hét nhỏ đủ để ba đứa nghe thấy.

- Á con kia đau tao_ nó đua tay nên ôm đầu và nhìn Nhi với một ánh mắt hờn dỗi.

- Ê mày nhìn kìa ở cổng trường mình có vụ gì kìa_ Hân hét to và chạy ù ra trước cổng trường để xem náo nhiệt.



Thấy Hân chạy nó và Nhi cũng chạy theo ra cổng trường mình để xem cái vụ náo nhiệt kia.

Chạy đến nơi nó gần như đông cứng cả người chân không thể bước được bước nào nữa. Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía chiếc ôtô và người con trai đang đứng đó.

Người con trai mặc áo trắng dài tay, trên cổ có thắt cái nơ đen. Mái tóc màu đen bóng nàn da trắng đôi môi hơi đỏ và đôi mắt đôi mắt nó không bao giờ quên được. Đôi mắt màu xanh ngọc bích.

" Không....không thể nào. Tại sao lại có thể gặp anh ta trong một khoảng thời gian sớm như vậy chứ. Không thể... Không thể" nó thầm hét nên trong đầu. Luôn phủ nhận cuộc gặp gỡ này.

Nó đứng như vậy khoảng cách không xa mà cũng không gần. Nhưng cũng có thể làm cho nó nhìn rõ hắn. Nhìn rõ khuôn mặt hắn lạnh như băng đôi môi dính chặt vào nhau. Đôi lông mày nhìu lại tỏ ra khó chịu khi bị nhiều người vây lại như này.

Còn Hân khi nhìn vào ba người con trai kia cô có cảm giác rất quen mà không thể nào mà nhớ ra được rằng mình đã từng gặp ở đâu.

Cô biết ba người này cô đã gặp từ hôm khai giảng của trường. Và cái cảm giác quen quen này cũng có với cô trong lúc đó và bây giờ cũng vậy.

Về Nhi nhỏ đã bị cuốn hút luôn bởi người con trai có mái tóc vàng vàng và một đôi mắt nâu nâu, sống mũi cao đôi môi nở ra một nụ cười đẹp như thiên thần vậy.

Và như vậy ba cô gái một cô có sự phân vân một cô thì giật mình cùng với sợ hãi còn cô cuối cùng thì chìm đắm trong vẻ đẹp như thiên thần.

Mỗi tâm trạng mỗi suy nghĩ của ba cô gái hiện giờ đều có liên quan đến ba chàng trai kia. Nhưng ba chàng trai này lại không hề biết rằng nơi đây có ba cô gái này đều là định mệnh của đời các anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Anh Có Thật Sự Hạnh Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook