Chương 7: Anh hận thời gian
Tuyết Rơi
25/10/2013
Yêu sứ giả phải chăng là cái tội
Cay đắng này sao quá bất công
Dẫu biết bên nhau tháng ngày ngắn ngủi
Em vẫn kiên trì, vững bước bên anh
Mặc cho anh luôn đuổi xua lạnh giá
Nước mắt rơi, tim em nhói từng cơn
Nếu định mệnh trái ngang phũ phàng sắp đặt
Cớ sao còn tạo hóa chữ yêu thương?
Mãi mãi con người vẫn không sao giải thích được những hiện tượng và sự việc xảy ra xung quanh bản thân mình. Tại sao có kẻ tin vào sự tồn tại của những hồn ma, tuy vậy vẫn không ít người lại chẳng bao giờ tin vào điều đó….Chúng ta có thể nào đơn giản hóa thành một vấn đề khá dễ hiểu mang tên duyên phận. Nhìn hoặc không nhìn thấy đều có cái duyên của nó cả…..
Cũng giống như tình yêu vậy, chẳng một ai có thể định nghĩa được nó. Chỉ vẻn vẹn một chữ tình thôi mà chứa hầu hết tất cả cảm xúc của con người. Hồn nhiên, trong sáng, thơ ngây không thể thiếu. Đau đớn, bi thương lại càng không vắng mặt. Mỗi người có cách suy nghĩ về tình yêu riêng của mình. Nhưng chắc chắn rằng tất cả chúng ta khi yêu đều trải qua hai trạng thái cảm xúc cơ bản: hạnh phúc và đau khổ……
Lưới tình dày đặt bủa vây bởi sự sắp đặt khéo léo và trái ngang của định mệnh. Không một ai có thể nằm trong danh sách ngoại lệ. Sứ giả âm giới- kẻ có khả năng đặc biệt, kẻ lạnh lùng khi cướp đi sinh mạng con người thì lại bị sa lưới. Cái lưới tình vô hình được dệt từ tấm lòng chân thành của cô gái nhỏ……
Đau đớn hay hạnh phúc? Tất cả giờ đây chỉ mới là sự bắt đầu……
Từ hôm đó trở đi, mọi việc vẫn diễn ra hết sức bình thường. Phong Nam không còn đối xử tàn nhẫn với Thương Chi như trước nữa. Mỗi tối, hồn ma Minh Khang đều xuất hiện để bàn công việc với sứ giả âm giới. Những lúc như thế Thương Chi cũng không hề tránh mặt. Nỗi sợ hãi trong cô đã tan biết từ lúc cô hiểu rõ tất cả. Ngày tháng cứ dần trôi qua, cuối cùng đã tới ngày vàng của những linh hồn được ghé thăm nhân gian một cách tự do.
Nơi căn nhà ấm cúng, ánh nắng khẽ nhẹ nhàng chiếu vào. Sứ giả âm giới đang ngồi đọc báo ở ban công. Ánh mắt anh tươi sáng lên một niềm hạnh phúc khó tả. Tuy nhiên , chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Phong Nam chợt thấy bất an: “ Mình không bao giờ quên được cái ngày hôm ấy. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay mình an ủi. Tại sao lúc đó mình lại yếu lòng nhỉ? Phải chăng vì tình cảm dồn nén bấy lâu hay là vì trái tim băng giá này đã mỏi mệt vì cô đơn rồi. Thương Chi- cô gái làm thay đổi cuộc sống tẻ nhạt của mình. Dẫu đang hạnh phúc khi mỗi ngày đều nhìn thấy em , nhưng tận sâu trong lòng luôn cảm thấy bất an và lo lắng. Rõ ràng mình đã ích kỉ trong chuyện này. Quyết định của mình hôm đó có thật sự đúng hay không? Vì từ trước cho tới giờ mình chưa thấy được tác dụng của lời nguyền ra sao nên cũng chưa biết xử lý thế nào. Nếu như……nếu như….nó thật sự như lời Minh Khang nói thì….Ôi! Trong tình yêu, người ta thường mù quáng nhưng một sứ giả âm giới như mình thì lại rất tỉnh táo. Lúc đầu vì muốn Thương Chi được bình an nên mình luôn cố gắng xua đuổi lạnh lùng. Nhưng bây giờ vì tình yêu của em ấy, mình tỏ ra ích kỉ khi để em ở lại bên cạnh. Tất cả đã được định sẵn, chúng ta chỉ còn biết tuân theo.”
Cầm tờ báo trên tay nhưng anh không hề đọc được một nội dung nào cho hoàn chỉnh. Ý nghĩ trái ngang cứ lởn vởn trong tâm trí sứ giả âm giới. Tiếng nói trong trẻo vang lên làm anh giật mình:
- “ Cà phê của anh đây”
Phong Nam nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt. Với nét đẹp thánh thiện, hồn nhiên, Thương Chi xinh xắn trong chiếc váy màu hồng nhạt. Nhờ sự thiên vị của từng tia nắng khẽ chiếu nhẹ vào làm cho cô gái càng thêm rực rỡ. Tim anh lại một lần nữa lỗi nhịp.
Thương Chi ngẩn người nhìn chàng trai như ánh ban mai buổi sớm, ánh mắt cương nghị tha thiết của anh làm cô ngượng và quay sang hướng khác. Cô tiến ra phía những chậu hoa nhỏ. Gió trên ban công thổi làm từng lọn tóc xoăn dài bay bay và vương vào gương mặt đã đỏ lên vì thẹn. Tay Thương Chi khẽ sờ vào một nụ hoa hồng, cảm thán thốt lên:
- “Ô hay, sao hôm qua em không thấy nụ hoa này nhỉ? “
Phong Nam vẫn ngồi tại chỗ, ngắm nhìn cái hình dáng nhỏ bé trước mặt:
- Thì đến thời điểm nó ra hoa thôi. Em cũng rảnh thật, đi quan tâm nụ hoa. Đúng là vớ vẩn.
Anh vẫn lạnh lùng như thế, lúc cô làm gì hoặc nói gì thì anh đều có lý do để mắng cô. Dẫu thế nhưng Thương Chi vẫn nghiện cách nói chuyện như thế này của sứ giả âm giới. Trong lòng cô luôn thầm nhủ rằng: anh quan tâm nên mới nói thế với cô. Thương Chi quay lại mỉm cười nhìn anh:
- Nhanh ghê anh nhỉ?
Phong Nam sửng sờ, đặt tờ báo xuống bàn. Anh nhìn nụ cười trong sáng kia mà đau xót. Cô gái nhỏ kia vô tâm quá, trong hoàn cảnh này lại nói ra sức mạnh của thời gian kia chứ. Phải. Thời gian là thứ quý giá nhất trên đời này. Nó sẽ không bị bất kì thế lực nào làm ảnh hưởng. Dù cho người có tiền hay kẻ có quyền cũng chẳng thể nào thay đổi được quy luật vận hành của thời gian. Sứ giả âm giới lặng im tiến về phía cô. Thương Chi ngạc nhiên và có vẻ bối rối:
- Không phải lần trước đã nói rõ rồi sao. Nếu…..nếu anh có tát em thêm một trăm cái thì quyết định của em vẫn sẽ không thay đổi đâu.
Anh vẫn nhẹ nhàng bước tới và…..kéo cô ôm chặt vào lòng:
- Anh hận thời gian
Thương Chi vô vàng hạnh phúc khi cảm nhận được nhịp đập con tim của kẻ cô yêu thương nhất. Cô hiểu rõ ngụ ý trong câu nói của anh. Đến một lúc nào đó, thời gian thật sự sẽ mang cô rời khỏi anh. Nhưng cô không hề sợ hãi. Cô chỉ trách sao bản thân mình quá vô tâm, lại có thể nói ra câu đó. Vùi mặt vào lòng ngực anh, Thương Chi im lặng không nói lời nào nhưng tim cô đã vang lên tình yêu nồng nhiệt: “ Anh ơi, sứ giả âm giới của em. Em hứa từ nay về sau, sẽ chẳng nói mấy câu làm anh đau lòng như thế nữa. Thật đấy, em sẽ chú ý hơn. Nhưng dẫu cho thời gian có làm gì đi nữa thì anh cũng đừng nên hận nó nhé. Vì nhờ nó mà chúng ta có kí ức đẹp của năm năm về trước và cả tình yêu trọn vẹn hôm nay. Em thì không tham lam đâu. Dù chỉ ở cạnh anh một thời gian ngắn , em cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Em thật sự trân trọng thời gian chúng ta còn ở cạnh nhau.”
Phong Nam khẽ vuốt ve những sợi tóc xoăn dài của cô, anh nói:
- Ở nhà một mình chắc em buồn lắm nhỉ? Hay là lát nữa theo anh đến công ty đi. Ở đó sẽ có việc cho em làm. Có muốn đi cùng anh không?
- Vâng ạ - cô reo lên
Thương Chi sung sướng vô cùng khi anh quan tâm đến cô như thế. Sứ giả âm giới chỉ là lạnh lùng ở vẻ bên ngoài thôi. Thật ra anh có trái tim vô cùng ấm áp. Không phải anh sợ cô buồn mà là vì anh muốn ở cạnh cô mọi lúc mọi nơi. Và Phong Nam nghĩ rằng: cô gái nhỏ kia cũng vậy, cô cũng chẳng muốn xa anh một phút giây nào. Vì thời gian hiện thời rất quý giá với cả hai người họ.
Tại công ty thời trang nổi tiếng nhất nhì thành phố, tất cả nhân viên đều tỏ ra ngạc nhiên khi Giám đốc đích thân láy xe và dẫn theo một cô gái. Kẻ thì bất ngờ, kẻ thì ganh tỵ, người thì xôn xao bàn tán. Thương Chi cứ cảm thấy nơi này quá rộng lớn, cô thấy những ánh mắt kia không có thiện cảm với mình chút nào. Tuy nhiên nhờ bàn tay ai kia lúc nào cũng nắm chặt tay mình nên cô cũng chẳng bận tâm nhiều đến những người xung quanh lắm. Phong Nam dẫn cô đến phòng làm việc của mình. Anh bảo cô ngồi xuống và gọi một cuộc điện thoại. Nội dung cuộc nói chuyện khiến Thương Chi vừa bất ngờ vừa hạnh phúc:
- Ừ , tôi đây. Cậu thông báo cho tất cả nhân viên trong công ty rằng cô gái mà tôi mới dẫn vào là vợ tôi…..Gì? Tôi kết hôn cũng phải thông báo với mấy người à? Nhớ đấy, lần sau tôi còn bắt gặp những ánh mắt không thiện cảm nhìn cô ấy thì bảo họ không cần nộp đơn thôi việc. Tôi đuổi thẳng… Ừ…Được rồi….
Phong Nam cúp máy với thái độ căng thẳng, rõ là anh ban nãy đã để ý thái độ của nhân viên mình. Đa số họ đều ghét Thương Chi ra mặt. Anh đưa cô gái mình yêu đến đây để họ được gần nhau chứ không phải để cô chịu đựng bất cứ tổn thương nào. Tức giận, anh lại gọi thêm cho người quản lý một lần nữa:
- Tôi đây….. Cậu không cần thông báo gì cả. Mười lăm phút nữa, cậu mở ngay cho tôi một cuộc họp gấp. Nhớ là chỉ cần lãnh đạo các bô phận tham gia thôi. Còn nữa, cậu gửi mall cho tất cả nhân viên về thông báo lúc nãy. Ừ…nhanh đi…
Thương Chi nhìn anh ngơ ngác, bất giác cô hỏi:
- Anh đi họp à? Vậy em ngồi đây chờ nhé.
- Không. Em đi cùng anh- Phong Nam đáp không cần suy nghĩ
- Dạ? – Cô cảm thấy khó hiểu rồi.
Anh đến ngồi cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, ánh mắt lạnh lùng:
- Lâu rồi không dạy dỗ nên họ không coi anh ra gì nữa. Giờ thì họ tự chuốc lấy…….
Cay đắng này sao quá bất công
Dẫu biết bên nhau tháng ngày ngắn ngủi
Em vẫn kiên trì, vững bước bên anh
Mặc cho anh luôn đuổi xua lạnh giá
Nước mắt rơi, tim em nhói từng cơn
Nếu định mệnh trái ngang phũ phàng sắp đặt
Cớ sao còn tạo hóa chữ yêu thương?
Mãi mãi con người vẫn không sao giải thích được những hiện tượng và sự việc xảy ra xung quanh bản thân mình. Tại sao có kẻ tin vào sự tồn tại của những hồn ma, tuy vậy vẫn không ít người lại chẳng bao giờ tin vào điều đó….Chúng ta có thể nào đơn giản hóa thành một vấn đề khá dễ hiểu mang tên duyên phận. Nhìn hoặc không nhìn thấy đều có cái duyên của nó cả…..
Cũng giống như tình yêu vậy, chẳng một ai có thể định nghĩa được nó. Chỉ vẻn vẹn một chữ tình thôi mà chứa hầu hết tất cả cảm xúc của con người. Hồn nhiên, trong sáng, thơ ngây không thể thiếu. Đau đớn, bi thương lại càng không vắng mặt. Mỗi người có cách suy nghĩ về tình yêu riêng của mình. Nhưng chắc chắn rằng tất cả chúng ta khi yêu đều trải qua hai trạng thái cảm xúc cơ bản: hạnh phúc và đau khổ……
Lưới tình dày đặt bủa vây bởi sự sắp đặt khéo léo và trái ngang của định mệnh. Không một ai có thể nằm trong danh sách ngoại lệ. Sứ giả âm giới- kẻ có khả năng đặc biệt, kẻ lạnh lùng khi cướp đi sinh mạng con người thì lại bị sa lưới. Cái lưới tình vô hình được dệt từ tấm lòng chân thành của cô gái nhỏ……
Đau đớn hay hạnh phúc? Tất cả giờ đây chỉ mới là sự bắt đầu……
Từ hôm đó trở đi, mọi việc vẫn diễn ra hết sức bình thường. Phong Nam không còn đối xử tàn nhẫn với Thương Chi như trước nữa. Mỗi tối, hồn ma Minh Khang đều xuất hiện để bàn công việc với sứ giả âm giới. Những lúc như thế Thương Chi cũng không hề tránh mặt. Nỗi sợ hãi trong cô đã tan biết từ lúc cô hiểu rõ tất cả. Ngày tháng cứ dần trôi qua, cuối cùng đã tới ngày vàng của những linh hồn được ghé thăm nhân gian một cách tự do.
Nơi căn nhà ấm cúng, ánh nắng khẽ nhẹ nhàng chiếu vào. Sứ giả âm giới đang ngồi đọc báo ở ban công. Ánh mắt anh tươi sáng lên một niềm hạnh phúc khó tả. Tuy nhiên , chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Phong Nam chợt thấy bất an: “ Mình không bao giờ quên được cái ngày hôm ấy. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay mình an ủi. Tại sao lúc đó mình lại yếu lòng nhỉ? Phải chăng vì tình cảm dồn nén bấy lâu hay là vì trái tim băng giá này đã mỏi mệt vì cô đơn rồi. Thương Chi- cô gái làm thay đổi cuộc sống tẻ nhạt của mình. Dẫu đang hạnh phúc khi mỗi ngày đều nhìn thấy em , nhưng tận sâu trong lòng luôn cảm thấy bất an và lo lắng. Rõ ràng mình đã ích kỉ trong chuyện này. Quyết định của mình hôm đó có thật sự đúng hay không? Vì từ trước cho tới giờ mình chưa thấy được tác dụng của lời nguyền ra sao nên cũng chưa biết xử lý thế nào. Nếu như……nếu như….nó thật sự như lời Minh Khang nói thì….Ôi! Trong tình yêu, người ta thường mù quáng nhưng một sứ giả âm giới như mình thì lại rất tỉnh táo. Lúc đầu vì muốn Thương Chi được bình an nên mình luôn cố gắng xua đuổi lạnh lùng. Nhưng bây giờ vì tình yêu của em ấy, mình tỏ ra ích kỉ khi để em ở lại bên cạnh. Tất cả đã được định sẵn, chúng ta chỉ còn biết tuân theo.”
Cầm tờ báo trên tay nhưng anh không hề đọc được một nội dung nào cho hoàn chỉnh. Ý nghĩ trái ngang cứ lởn vởn trong tâm trí sứ giả âm giới. Tiếng nói trong trẻo vang lên làm anh giật mình:
- “ Cà phê của anh đây”
Phong Nam nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt. Với nét đẹp thánh thiện, hồn nhiên, Thương Chi xinh xắn trong chiếc váy màu hồng nhạt. Nhờ sự thiên vị của từng tia nắng khẽ chiếu nhẹ vào làm cho cô gái càng thêm rực rỡ. Tim anh lại một lần nữa lỗi nhịp.
Thương Chi ngẩn người nhìn chàng trai như ánh ban mai buổi sớm, ánh mắt cương nghị tha thiết của anh làm cô ngượng và quay sang hướng khác. Cô tiến ra phía những chậu hoa nhỏ. Gió trên ban công thổi làm từng lọn tóc xoăn dài bay bay và vương vào gương mặt đã đỏ lên vì thẹn. Tay Thương Chi khẽ sờ vào một nụ hoa hồng, cảm thán thốt lên:
- “Ô hay, sao hôm qua em không thấy nụ hoa này nhỉ? “
Phong Nam vẫn ngồi tại chỗ, ngắm nhìn cái hình dáng nhỏ bé trước mặt:
- Thì đến thời điểm nó ra hoa thôi. Em cũng rảnh thật, đi quan tâm nụ hoa. Đúng là vớ vẩn.
Anh vẫn lạnh lùng như thế, lúc cô làm gì hoặc nói gì thì anh đều có lý do để mắng cô. Dẫu thế nhưng Thương Chi vẫn nghiện cách nói chuyện như thế này của sứ giả âm giới. Trong lòng cô luôn thầm nhủ rằng: anh quan tâm nên mới nói thế với cô. Thương Chi quay lại mỉm cười nhìn anh:
- Nhanh ghê anh nhỉ?
Phong Nam sửng sờ, đặt tờ báo xuống bàn. Anh nhìn nụ cười trong sáng kia mà đau xót. Cô gái nhỏ kia vô tâm quá, trong hoàn cảnh này lại nói ra sức mạnh của thời gian kia chứ. Phải. Thời gian là thứ quý giá nhất trên đời này. Nó sẽ không bị bất kì thế lực nào làm ảnh hưởng. Dù cho người có tiền hay kẻ có quyền cũng chẳng thể nào thay đổi được quy luật vận hành của thời gian. Sứ giả âm giới lặng im tiến về phía cô. Thương Chi ngạc nhiên và có vẻ bối rối:
- Không phải lần trước đã nói rõ rồi sao. Nếu…..nếu anh có tát em thêm một trăm cái thì quyết định của em vẫn sẽ không thay đổi đâu.
Anh vẫn nhẹ nhàng bước tới và…..kéo cô ôm chặt vào lòng:
- Anh hận thời gian
Thương Chi vô vàng hạnh phúc khi cảm nhận được nhịp đập con tim của kẻ cô yêu thương nhất. Cô hiểu rõ ngụ ý trong câu nói của anh. Đến một lúc nào đó, thời gian thật sự sẽ mang cô rời khỏi anh. Nhưng cô không hề sợ hãi. Cô chỉ trách sao bản thân mình quá vô tâm, lại có thể nói ra câu đó. Vùi mặt vào lòng ngực anh, Thương Chi im lặng không nói lời nào nhưng tim cô đã vang lên tình yêu nồng nhiệt: “ Anh ơi, sứ giả âm giới của em. Em hứa từ nay về sau, sẽ chẳng nói mấy câu làm anh đau lòng như thế nữa. Thật đấy, em sẽ chú ý hơn. Nhưng dẫu cho thời gian có làm gì đi nữa thì anh cũng đừng nên hận nó nhé. Vì nhờ nó mà chúng ta có kí ức đẹp của năm năm về trước và cả tình yêu trọn vẹn hôm nay. Em thì không tham lam đâu. Dù chỉ ở cạnh anh một thời gian ngắn , em cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Em thật sự trân trọng thời gian chúng ta còn ở cạnh nhau.”
Phong Nam khẽ vuốt ve những sợi tóc xoăn dài của cô, anh nói:
- Ở nhà một mình chắc em buồn lắm nhỉ? Hay là lát nữa theo anh đến công ty đi. Ở đó sẽ có việc cho em làm. Có muốn đi cùng anh không?
- Vâng ạ - cô reo lên
Thương Chi sung sướng vô cùng khi anh quan tâm đến cô như thế. Sứ giả âm giới chỉ là lạnh lùng ở vẻ bên ngoài thôi. Thật ra anh có trái tim vô cùng ấm áp. Không phải anh sợ cô buồn mà là vì anh muốn ở cạnh cô mọi lúc mọi nơi. Và Phong Nam nghĩ rằng: cô gái nhỏ kia cũng vậy, cô cũng chẳng muốn xa anh một phút giây nào. Vì thời gian hiện thời rất quý giá với cả hai người họ.
Tại công ty thời trang nổi tiếng nhất nhì thành phố, tất cả nhân viên đều tỏ ra ngạc nhiên khi Giám đốc đích thân láy xe và dẫn theo một cô gái. Kẻ thì bất ngờ, kẻ thì ganh tỵ, người thì xôn xao bàn tán. Thương Chi cứ cảm thấy nơi này quá rộng lớn, cô thấy những ánh mắt kia không có thiện cảm với mình chút nào. Tuy nhiên nhờ bàn tay ai kia lúc nào cũng nắm chặt tay mình nên cô cũng chẳng bận tâm nhiều đến những người xung quanh lắm. Phong Nam dẫn cô đến phòng làm việc của mình. Anh bảo cô ngồi xuống và gọi một cuộc điện thoại. Nội dung cuộc nói chuyện khiến Thương Chi vừa bất ngờ vừa hạnh phúc:
- Ừ , tôi đây. Cậu thông báo cho tất cả nhân viên trong công ty rằng cô gái mà tôi mới dẫn vào là vợ tôi…..Gì? Tôi kết hôn cũng phải thông báo với mấy người à? Nhớ đấy, lần sau tôi còn bắt gặp những ánh mắt không thiện cảm nhìn cô ấy thì bảo họ không cần nộp đơn thôi việc. Tôi đuổi thẳng… Ừ…Được rồi….
Phong Nam cúp máy với thái độ căng thẳng, rõ là anh ban nãy đã để ý thái độ của nhân viên mình. Đa số họ đều ghét Thương Chi ra mặt. Anh đưa cô gái mình yêu đến đây để họ được gần nhau chứ không phải để cô chịu đựng bất cứ tổn thương nào. Tức giận, anh lại gọi thêm cho người quản lý một lần nữa:
- Tôi đây….. Cậu không cần thông báo gì cả. Mười lăm phút nữa, cậu mở ngay cho tôi một cuộc họp gấp. Nhớ là chỉ cần lãnh đạo các bô phận tham gia thôi. Còn nữa, cậu gửi mall cho tất cả nhân viên về thông báo lúc nãy. Ừ…nhanh đi…
Thương Chi nhìn anh ngơ ngác, bất giác cô hỏi:
- Anh đi họp à? Vậy em ngồi đây chờ nhé.
- Không. Em đi cùng anh- Phong Nam đáp không cần suy nghĩ
- Dạ? – Cô cảm thấy khó hiểu rồi.
Anh đến ngồi cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, ánh mắt lạnh lùng:
- Lâu rồi không dạy dỗ nên họ không coi anh ra gì nữa. Giờ thì họ tự chuốc lấy…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.