Chương 12: Đắng cay và hối tiếc
Tuyết Rơi
31/10/2013
Anh ơi, buông tay, em về nơi ấy
Chẳng hẹn gặp nhau tại chốn tối tăm
Mỉm cười, em rời xa bến đỗ
Đau thương, một chút kỉ niệm thôi
Ghi khắc bóng ai vào tiềm thức
Tim yêu anh giữ lại trao người
Vì duyên số cách chia đôi ngã
Mãi mãi xin anh hai chữ thứ tha……
( An Lệ Tuyết)
Vẫn biết lỗi lầm trong quá khứ không thể nào sửa đổi, cũng như thời gian sẽ chẳng quay lại bao giờ. Nhưng sao qua bao năm dài như thế mà cô vẫn cảm thấy đau đớn dằn vặt khôn nguôi. Con người ta vốn mãi mãi chẳng thể biết trước được mọi chuyện sắp xảy ra, cho nên họ thường hay thốt lên từ : “ Nếu như”.
Khải Du đứng lặng lẽ ở một góc nhà, nhấp một ít rượu, ánh mắt cô mơ màng về ngày xa xăm ấy. Cái ngày định mệnh khi Phong Nam nói hết toàn bộ bí mật cho cô nghe. Miệng khẽ nhếch lên, cô cười nhạt cho sự nông cạn của mình :
- “ Yêu ư? Mày có tư cách gì để nói ra từ ấy. Mày còn ngu ngốc lắm, để một linh hồn dạy như thế nào mới là yêu cơ đấy. Thật nực cười mà.”
Nước mắt lăn dài trên gương mặt sắc sảo kia, cô hối hận về việc mình đã làm. Lúc đó, Khải Du là người mẫu trẻ của công ty sứ giả âm giới. Cô ngây thơ và hồn nhiên biết bao nhiêu. Khi biết được thân phận thật sự của Phong Nam ,cùng với lời nguyền ác độc ấy thì cô đã vô cùng sợ hãi. Tâm trạng hoảng loạn dẫn đến quyết định phũ phàng, cô rời bỏ anh để giữ lại mạng sống nhỏ bé này. Và ngày hôm nay đây, cô xót xa, ân hận và chỉ mong nhận được từ anh lời tha thứ. Nhưng khi Khải Du len lén đến nhà anh thì đập ngay vào mắt cô là khung cảnh hạnh phúc ngày nào. Ở ban công mát mẻ, Phong Nam đang ngồi đọc báo, còn cô gái nào đó đang ngắm hoa hồng tím. Chốc chốc, anh và cô gái nhỏ ấy nói chuyện gì đó rất vui vẻ. Khải Du quan sát thật kĩ cô gái lạ kia. Thân hình nhỏ nhắn, gương mặt dễ thương cùng với mái tóc xoăn dài quyến rũ. Có thể khẳng định một điều rằng : cô đẹp sắc sảo hơn cô gái lạ kia rất nhiều. Nhưng ở cô bé đó có nét ngây thơ, hồn nhiên và tình yêu chân thành nhất trao anh. Bản thân Khải Du nhận thức được mình không sánh bằng người anh yêu hiện tại .Lẽ ra hạnh phúc này đã thuộc về cô. Chính bàn tay cô đã vô tình xóa bỏ nó.
Đứng lặng vài phút , Khải Du khẽ mỉm cười vì hiểu ra một sự thật muộn màng: Cô thua Thương Chi bởi tấm chân tình thành thật cùng với tình yêu mãnh liệt. Yêu đến mức chẳng màng đến mạng sống của bản thân mình. Yêu đến mức toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ cho đối phương. Bản thân cô sẽ không bao giờ làm được. Chua chát, cô nhủ thầm với chính mình :
- Tuy mình xinh đẹp, nổi tiếng thì có ích gì đâu chứ. Mình chẳng thể bằng người con gái ấy. Điều an ủi và làm mình bớt đi cảm giác tội lỗi là quyết định năm ấy không hoàn toàn sai. Vì mình ra đi, cô bé ấy mới có cơ hội gặp anh. Tất cả đã được định mệnh an bày từ trước rồi. Mỗi chúng ta phải chăng đã và đang là con cờ trong tay số phận. Nếu đúng là như thế thì mình muốn mau chóng kết thúc vai trò này. Vì…..biết đâu được ở kiếp sau, mình sẽ sáng suốt và mạnh mẽ hơn để toàn ý yêu một người chân thành nhất.
Hướng ánh mắt buồn rười rượi ra khung cảnh đêm của thành phố. Dù đã gần 12 giờ nhưng không khí vẫn nhộn nhịp và tấp nập người qua kẻ lại. Trong tâm trí Khải Du lúc này chỉ muốn thực hiện nguyện vọng sau cùng. Uống hết cả chai rượu, cô không cảm thấy say mà lại thấy càng tỉnh táo hơn nữa. Thật lòng, cô muốn gặp mặt anh.
Sáng sớm hôm sau, tại căn nhà cạnh bờ biển :
- Em nhanh lên nào. Dù là vợ của Tổng giám đốc thì cũng không cần làm điệu lâu như thế chứ nhỉ.
Hôm nay, Thương Chi lại cùng Phong Nam đến công ty của anh. Như thường lệ là câu nói càu nhàu của anh khi cô sửa soạn khá lâu. Lần nào sứ giả âm giới cũng ngồi ở ghế sô pha và nói vọng vào phòng cô. Linh hồn Minh Khang thì lại hay quát lên mỗi lần như thế :
- Thật tôi không thể sống nổi với hai người. Hôm nào cũng ồn ào như vậy cả.
Nhưng Minh Khang bỗng im bặt khi ánh mặt lạnh lẽo của ai kia đang bắn thẳng về phía mình. Linh hồn chợt rùng mình :
- À….ừ…à…tôi chỉ nói thế thôi. Cậu cứ tự nhiên mà càu nhàu tiếp đi nhé.
Buối sáng lúc nào cũng diễn ra trong không khí vui vẻ , náo nhiệt. Thương Chi chạy ra thật nhanh với bộ váy màu hồng nhạt cùng đôi giày búp bê cầm trên tay. Phong Nam đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cô :
- Sao không mang giày vào? Không lẽ xu hướng thời trang giày năm nay là cầm trên tay chứ không mang vào chân à?- Anh liếc xéo cô một cái.
- Anh không để ý đấy thôi, em lúc nào trước khi lên xe đều tháo giày ra…
Giọng Thương Chi lí nhí làm anh cũng tò mò :
- Vì sao?- Anh vẫn luôn lạnh lùng như thế đấy.
Thương Chi ngồi xuống cạnh anh, hai chân trần trắng nhỏ đung đưa vẽ gì đó xuống nền nhà. Gương mặt đỏ lên thú nhận :
- Em sợ làm bẩn xe anh.
Lời giải thích ấy làm ai kia sững sờ, cô gái nhỏ quay sang nhìn anh thì phát hiện ra anh cũng đang nhìn cô chằm chằm. Sau đó không hiểu vì sao, Phong Nam bật cười sảng khoái. Thương Chi càng xấu hổ hơn khi thấy anh như thế này. Cô cứ nghĩ anh đang trêu chọc mình.
Đang suy nghĩ xem nên làm thế nào thì cô bỗng giật mình khi sứ giả âm giới giật mạnh đôi giày trên tay cô. Phong Nam quỳ xuống trước mặt Thương Chi, anh từ tốn mang giày vào giúp cô. Hành động này vừa làm cho cô bất ngờ hạnh phúc, còn làm cho linh hồn phấn khích vô cùng :
- Ồ ! Sứ giả âm giới mà cũng biết trò lãng mạn này sao? Thật là không có cái gì là anh không biết cả.
Phong Nam quay phắt lại nhìn linh hồn, ánh mắt chợt chùng xuống:
- Có một điều tôi rất muốn biết đấy chứ. Nhưng có lẽ mãi mãi cũng không thể biết được rồi.
Minh Khang hiểu rõ mình đã nói sai, anh càng hiểu hơn những lời sứ giả nói. Thương Chi đang vui sướng , đột nhiên nghe anh nói thế thì cô liền đứng dậy, nắm lấy tay anh:
- Chúng ta đi thôi. Dù là Tổng giám đốc cũng không nên đi muộn đúng không? Còn Minh Khang, anh ở lại trông nhà nhé.
Nhìn bóng hai người cùng bước lên xe và mất hút, linh hồn khẽ thở dài. Vì anh hiểu điều mà sứ giả âm giới muốn biết nhất bây giờ là làm sao để hóa giải lời nguyền ác độc kia. Quả thật, rất khó để phá giải nó vì ngay chính bản thân anh và sứ giả đã đi dò hỏi và điều tra nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm ra được một chút manh mối nào.
Phong Nam đang mải mê làm việc trong phòng, Thương Chi thì đang tung tăng xuống căn tin của công ty để mua thức ăn và đồ uống cho cả hai. Từ hôm Tổng giám đốc nổi trận lôi đình thì hầu như tất cả nhân viên trong công ty đều sợ cô. Nhưng qua cách nói chuyện của vợ ngài Tổng giám đốc thì họ vừa sợ vừa quý mến cô hơn trước. Vì vốn là công ty thời trang cho nên có rất nhiều nhân vật nổi tiếng ra vào. Nhiều người trong giới ca sĩ, diễn viên, người mẫu vẫn chẳng hề biết cô là ai và có vai trò gì ở công ty này. Và…..hôm nay đã có một cô người mẫu không biết trời cao đất dày.
- Cô ơi, bán cho cháu hai phần ăn trưa cùng với hai ly café nữa ạ - Giọng Thương Chi nhỏ nhẹ và đáng yêu của một cô bé 18 tuổi.
Cô nhân viên đứng tuổi vừa nghe đã biết ngay là vợ Tổng giám đốc. Vì thật ra ít có ai còn trẻ mà lại lễ phép như cô:
- Của cháu đây. Ăn vui vẻ nhé.
Đón thức ăn , nước uống từ tay cô nhân viên, Thương Chi cười cười rồi xoay lưng bước đi. Nhưng mới đi được vài bước thì có người nào đó đụng mạnh vào khiến cô ngã nhào ra nền, café và cơm bị văng ra làm bẩn cả váy áo. Lúc này, Thương Chi cảm thấy đau rát ở tay, nhìn kĩ lại thì ra nó bị trầy và rướm máu. Cô chưa kịp đứng dậy thì cô nhân viên lúc nãy vội vàng đến đỡ. Đồng thời là tiếng thét chói tai của thủ phạm:
- Cái con bé này đang làm gì vậy? Có biết nhìn đường không hả?
Thương Chi ngẩng lên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp và rất cao. Cô thầm đoán chắc cô ấy là người mẫu.
- Lúc nãy, rõ ràng tôi thấy cô Ngọc Lan đụng vào cô bé này trước mà. Với lại, cô dạo này ít tới công ty nên không biết đó thôi. Thương Chi là…..
Cô nhân viên chưa nói hết câu đã bị cô người mẫu chen vào:
- Tôi mặc kệ con nhóc này là ai. Mau xin lỗi ngay. Mà cô có tư cách gì nói chuyện với tôi chứ. Lo làm tốt công việc của mình đi thì hơn.
Thương Chi vốn định xin lỗi rồi cho qua mọi chuyện nhưng cách giao tiếp của cô Ngọc Lan này thật quá đáng. Cô ta lại còn xúc phạm đến cô bán hàng hiền lành này nữa chứ. Với giọng dịu dàng, từ tốn, Thương Chi nhìn thẳng vào mắt đối phương :
- Trước hết tôi xin lỗi cô. Nhưng không phải tôi xin lỗi vì việc cô làm tôi ngã. Vì rõ ràng là cô sai. Tôi chỉ xin lỗi vì mấy lời sau đây : Thứ nhất : Cô đã làm người khác ngã mà còn la làng lên và yêu cầu người bị thương xin lỗi. Điều này thật trái với lẽ phải. Thứ hai : Dù cô có là người mẫu nổi tiếng đi chăng nữa thì cũng không nên nói nặng lời như thế với cô bán hàng. Ai cũng có nghề nghiệp riêng và có thu nhập chính đáng của mình. Lời cô nói quả là làm bẩn và sỉ nhục cả giới người mẫu rồi.
Tất cả mọi người ở căn tin đều trầm trồ và thầm than phục cô bé này. Tuy lời nói ấy ai cũng có thể nói ra được , nhưng cái thái độ và biểu hiện chân thành kia thì quả là hiếm gặp và đáng khen ngợi. Ngọc Lan giương mắt nhìn cô khiêu khích, lửa giận sôi lên, cô đưa tay lên cao dự là tát cho Thương Chi một cái.
Cánh tay ấy lập tức được ngăn lại bởi một người. Ngọc Lan ngước nhìn và miệng ấp úng :
- Chị …chị…Khải Du…
Chẳng hẹn gặp nhau tại chốn tối tăm
Mỉm cười, em rời xa bến đỗ
Đau thương, một chút kỉ niệm thôi
Ghi khắc bóng ai vào tiềm thức
Tim yêu anh giữ lại trao người
Vì duyên số cách chia đôi ngã
Mãi mãi xin anh hai chữ thứ tha……
( An Lệ Tuyết)
Vẫn biết lỗi lầm trong quá khứ không thể nào sửa đổi, cũng như thời gian sẽ chẳng quay lại bao giờ. Nhưng sao qua bao năm dài như thế mà cô vẫn cảm thấy đau đớn dằn vặt khôn nguôi. Con người ta vốn mãi mãi chẳng thể biết trước được mọi chuyện sắp xảy ra, cho nên họ thường hay thốt lên từ : “ Nếu như”.
Khải Du đứng lặng lẽ ở một góc nhà, nhấp một ít rượu, ánh mắt cô mơ màng về ngày xa xăm ấy. Cái ngày định mệnh khi Phong Nam nói hết toàn bộ bí mật cho cô nghe. Miệng khẽ nhếch lên, cô cười nhạt cho sự nông cạn của mình :
- “ Yêu ư? Mày có tư cách gì để nói ra từ ấy. Mày còn ngu ngốc lắm, để một linh hồn dạy như thế nào mới là yêu cơ đấy. Thật nực cười mà.”
Nước mắt lăn dài trên gương mặt sắc sảo kia, cô hối hận về việc mình đã làm. Lúc đó, Khải Du là người mẫu trẻ của công ty sứ giả âm giới. Cô ngây thơ và hồn nhiên biết bao nhiêu. Khi biết được thân phận thật sự của Phong Nam ,cùng với lời nguyền ác độc ấy thì cô đã vô cùng sợ hãi. Tâm trạng hoảng loạn dẫn đến quyết định phũ phàng, cô rời bỏ anh để giữ lại mạng sống nhỏ bé này. Và ngày hôm nay đây, cô xót xa, ân hận và chỉ mong nhận được từ anh lời tha thứ. Nhưng khi Khải Du len lén đến nhà anh thì đập ngay vào mắt cô là khung cảnh hạnh phúc ngày nào. Ở ban công mát mẻ, Phong Nam đang ngồi đọc báo, còn cô gái nào đó đang ngắm hoa hồng tím. Chốc chốc, anh và cô gái nhỏ ấy nói chuyện gì đó rất vui vẻ. Khải Du quan sát thật kĩ cô gái lạ kia. Thân hình nhỏ nhắn, gương mặt dễ thương cùng với mái tóc xoăn dài quyến rũ. Có thể khẳng định một điều rằng : cô đẹp sắc sảo hơn cô gái lạ kia rất nhiều. Nhưng ở cô bé đó có nét ngây thơ, hồn nhiên và tình yêu chân thành nhất trao anh. Bản thân Khải Du nhận thức được mình không sánh bằng người anh yêu hiện tại .Lẽ ra hạnh phúc này đã thuộc về cô. Chính bàn tay cô đã vô tình xóa bỏ nó.
Đứng lặng vài phút , Khải Du khẽ mỉm cười vì hiểu ra một sự thật muộn màng: Cô thua Thương Chi bởi tấm chân tình thành thật cùng với tình yêu mãnh liệt. Yêu đến mức chẳng màng đến mạng sống của bản thân mình. Yêu đến mức toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ cho đối phương. Bản thân cô sẽ không bao giờ làm được. Chua chát, cô nhủ thầm với chính mình :
- Tuy mình xinh đẹp, nổi tiếng thì có ích gì đâu chứ. Mình chẳng thể bằng người con gái ấy. Điều an ủi và làm mình bớt đi cảm giác tội lỗi là quyết định năm ấy không hoàn toàn sai. Vì mình ra đi, cô bé ấy mới có cơ hội gặp anh. Tất cả đã được định mệnh an bày từ trước rồi. Mỗi chúng ta phải chăng đã và đang là con cờ trong tay số phận. Nếu đúng là như thế thì mình muốn mau chóng kết thúc vai trò này. Vì…..biết đâu được ở kiếp sau, mình sẽ sáng suốt và mạnh mẽ hơn để toàn ý yêu một người chân thành nhất.
Hướng ánh mắt buồn rười rượi ra khung cảnh đêm của thành phố. Dù đã gần 12 giờ nhưng không khí vẫn nhộn nhịp và tấp nập người qua kẻ lại. Trong tâm trí Khải Du lúc này chỉ muốn thực hiện nguyện vọng sau cùng. Uống hết cả chai rượu, cô không cảm thấy say mà lại thấy càng tỉnh táo hơn nữa. Thật lòng, cô muốn gặp mặt anh.
Sáng sớm hôm sau, tại căn nhà cạnh bờ biển :
- Em nhanh lên nào. Dù là vợ của Tổng giám đốc thì cũng không cần làm điệu lâu như thế chứ nhỉ.
Hôm nay, Thương Chi lại cùng Phong Nam đến công ty của anh. Như thường lệ là câu nói càu nhàu của anh khi cô sửa soạn khá lâu. Lần nào sứ giả âm giới cũng ngồi ở ghế sô pha và nói vọng vào phòng cô. Linh hồn Minh Khang thì lại hay quát lên mỗi lần như thế :
- Thật tôi không thể sống nổi với hai người. Hôm nào cũng ồn ào như vậy cả.
Nhưng Minh Khang bỗng im bặt khi ánh mặt lạnh lẽo của ai kia đang bắn thẳng về phía mình. Linh hồn chợt rùng mình :
- À….ừ…à…tôi chỉ nói thế thôi. Cậu cứ tự nhiên mà càu nhàu tiếp đi nhé.
Buối sáng lúc nào cũng diễn ra trong không khí vui vẻ , náo nhiệt. Thương Chi chạy ra thật nhanh với bộ váy màu hồng nhạt cùng đôi giày búp bê cầm trên tay. Phong Nam đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cô :
- Sao không mang giày vào? Không lẽ xu hướng thời trang giày năm nay là cầm trên tay chứ không mang vào chân à?- Anh liếc xéo cô một cái.
- Anh không để ý đấy thôi, em lúc nào trước khi lên xe đều tháo giày ra…
Giọng Thương Chi lí nhí làm anh cũng tò mò :
- Vì sao?- Anh vẫn luôn lạnh lùng như thế đấy.
Thương Chi ngồi xuống cạnh anh, hai chân trần trắng nhỏ đung đưa vẽ gì đó xuống nền nhà. Gương mặt đỏ lên thú nhận :
- Em sợ làm bẩn xe anh.
Lời giải thích ấy làm ai kia sững sờ, cô gái nhỏ quay sang nhìn anh thì phát hiện ra anh cũng đang nhìn cô chằm chằm. Sau đó không hiểu vì sao, Phong Nam bật cười sảng khoái. Thương Chi càng xấu hổ hơn khi thấy anh như thế này. Cô cứ nghĩ anh đang trêu chọc mình.
Đang suy nghĩ xem nên làm thế nào thì cô bỗng giật mình khi sứ giả âm giới giật mạnh đôi giày trên tay cô. Phong Nam quỳ xuống trước mặt Thương Chi, anh từ tốn mang giày vào giúp cô. Hành động này vừa làm cho cô bất ngờ hạnh phúc, còn làm cho linh hồn phấn khích vô cùng :
- Ồ ! Sứ giả âm giới mà cũng biết trò lãng mạn này sao? Thật là không có cái gì là anh không biết cả.
Phong Nam quay phắt lại nhìn linh hồn, ánh mắt chợt chùng xuống:
- Có một điều tôi rất muốn biết đấy chứ. Nhưng có lẽ mãi mãi cũng không thể biết được rồi.
Minh Khang hiểu rõ mình đã nói sai, anh càng hiểu hơn những lời sứ giả nói. Thương Chi đang vui sướng , đột nhiên nghe anh nói thế thì cô liền đứng dậy, nắm lấy tay anh:
- Chúng ta đi thôi. Dù là Tổng giám đốc cũng không nên đi muộn đúng không? Còn Minh Khang, anh ở lại trông nhà nhé.
Nhìn bóng hai người cùng bước lên xe và mất hút, linh hồn khẽ thở dài. Vì anh hiểu điều mà sứ giả âm giới muốn biết nhất bây giờ là làm sao để hóa giải lời nguyền ác độc kia. Quả thật, rất khó để phá giải nó vì ngay chính bản thân anh và sứ giả đã đi dò hỏi và điều tra nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm ra được một chút manh mối nào.
Phong Nam đang mải mê làm việc trong phòng, Thương Chi thì đang tung tăng xuống căn tin của công ty để mua thức ăn và đồ uống cho cả hai. Từ hôm Tổng giám đốc nổi trận lôi đình thì hầu như tất cả nhân viên trong công ty đều sợ cô. Nhưng qua cách nói chuyện của vợ ngài Tổng giám đốc thì họ vừa sợ vừa quý mến cô hơn trước. Vì vốn là công ty thời trang cho nên có rất nhiều nhân vật nổi tiếng ra vào. Nhiều người trong giới ca sĩ, diễn viên, người mẫu vẫn chẳng hề biết cô là ai và có vai trò gì ở công ty này. Và…..hôm nay đã có một cô người mẫu không biết trời cao đất dày.
- Cô ơi, bán cho cháu hai phần ăn trưa cùng với hai ly café nữa ạ - Giọng Thương Chi nhỏ nhẹ và đáng yêu của một cô bé 18 tuổi.
Cô nhân viên đứng tuổi vừa nghe đã biết ngay là vợ Tổng giám đốc. Vì thật ra ít có ai còn trẻ mà lại lễ phép như cô:
- Của cháu đây. Ăn vui vẻ nhé.
Đón thức ăn , nước uống từ tay cô nhân viên, Thương Chi cười cười rồi xoay lưng bước đi. Nhưng mới đi được vài bước thì có người nào đó đụng mạnh vào khiến cô ngã nhào ra nền, café và cơm bị văng ra làm bẩn cả váy áo. Lúc này, Thương Chi cảm thấy đau rát ở tay, nhìn kĩ lại thì ra nó bị trầy và rướm máu. Cô chưa kịp đứng dậy thì cô nhân viên lúc nãy vội vàng đến đỡ. Đồng thời là tiếng thét chói tai của thủ phạm:
- Cái con bé này đang làm gì vậy? Có biết nhìn đường không hả?
Thương Chi ngẩng lên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp và rất cao. Cô thầm đoán chắc cô ấy là người mẫu.
- Lúc nãy, rõ ràng tôi thấy cô Ngọc Lan đụng vào cô bé này trước mà. Với lại, cô dạo này ít tới công ty nên không biết đó thôi. Thương Chi là…..
Cô nhân viên chưa nói hết câu đã bị cô người mẫu chen vào:
- Tôi mặc kệ con nhóc này là ai. Mau xin lỗi ngay. Mà cô có tư cách gì nói chuyện với tôi chứ. Lo làm tốt công việc của mình đi thì hơn.
Thương Chi vốn định xin lỗi rồi cho qua mọi chuyện nhưng cách giao tiếp của cô Ngọc Lan này thật quá đáng. Cô ta lại còn xúc phạm đến cô bán hàng hiền lành này nữa chứ. Với giọng dịu dàng, từ tốn, Thương Chi nhìn thẳng vào mắt đối phương :
- Trước hết tôi xin lỗi cô. Nhưng không phải tôi xin lỗi vì việc cô làm tôi ngã. Vì rõ ràng là cô sai. Tôi chỉ xin lỗi vì mấy lời sau đây : Thứ nhất : Cô đã làm người khác ngã mà còn la làng lên và yêu cầu người bị thương xin lỗi. Điều này thật trái với lẽ phải. Thứ hai : Dù cô có là người mẫu nổi tiếng đi chăng nữa thì cũng không nên nói nặng lời như thế với cô bán hàng. Ai cũng có nghề nghiệp riêng và có thu nhập chính đáng của mình. Lời cô nói quả là làm bẩn và sỉ nhục cả giới người mẫu rồi.
Tất cả mọi người ở căn tin đều trầm trồ và thầm than phục cô bé này. Tuy lời nói ấy ai cũng có thể nói ra được , nhưng cái thái độ và biểu hiện chân thành kia thì quả là hiếm gặp và đáng khen ngợi. Ngọc Lan giương mắt nhìn cô khiêu khích, lửa giận sôi lên, cô đưa tay lên cao dự là tát cho Thương Chi một cái.
Cánh tay ấy lập tức được ngăn lại bởi một người. Ngọc Lan ngước nhìn và miệng ấp úng :
- Chị …chị…Khải Du…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.