Chương 3: Điều thứ ba: Xin em, đừng hận anh
Tuyết Rơi
25/10/2013
Khi tất cả đã nằm trong sự khống chế của ta, thì ta có bao giờ nghĩ rằng đó chỉ là chủ quan thôi. Bất chợt, bỗng nhiên xuất hiện hay phát sinh điều ngoài dự tính thì ta sẽ thế nào nhỉ?
Vẫn biết bên nhau là hạnh phúc.
Nhưng é.o le này vẫn phải nặng mang
Tình một chữ trăm ngàn cay đắng
Tim yêu đau khi nước mắt ai rơi
Dẫu số kiếp còn nhiều ngang trái
Tay trong tay vững bước bên ai
Nắng nhẹ vương mong manh bờ vai nhỏ
Khẽ tựa vào tim lạnh giá kề bên……
Chủ tịch của công ty thời trang Sao Đêm có một ngôi nhà không như những kẻ giàu có và nổi tiếng khác. Ven bờ biển, ngôi nhà rộng rãi, thoáng mát được trang trí khá giản đơn. Tất cả mọi thứ trong căn nhà đều giống như anh- đơn giản mà đầy sức hút.
Thương Chi còn đang ngơ ngác với nơi này thì người đứng phía sau cô lại mang một ý nghĩ khác. Có vẻ như Phong Nam dần dần hối hận vể quyết định của mình. Ánh mắt đượm vẻ ưu tư, anh nhìn vào cái dáng bé nhỏ ấy mà không khỏi xót xa: “ Cô bé à, anh thật sự………cảm thấy mình quá ngu ngốc rồi…..”
Sau khi sắp xếp đồ đạc và mọi thứ cần thiết xong, hai anh em họ cùng nhau nấu ăn. Một khung cảnh vô cùng hạnh phúc diễn ra. Cái không khí ấm áp không hề thể hiện qua bất cứ hành động tình cảm nào, chỉ đơn giản là ánh mắt trao nhau. Đôi khi hạnh phúc chỉ giản đơn như thế……….Giọng nói họa mi vang lên trong căn nhà nhỏ:
- Anh ơi! Chẳng phải anh là người nổi tiếng sao? Em thấy nhiều bài báo nằm trên bàn này. - Phong Nam đang loay hoay với mấy con cá, anh quay sang nhìn cô với vẻ mặt không mấy hài lòng . Trong ánh mắt sâu, lạnh có cái gì đó âm ấm nhưng cố kìm lại. Mỗi lần anh nhìn Thương Chi, cô đều cảm thấy thế. Nhiều lúc cô cố gắng mắt đối mắt với anh nhưng hình như mọi việc đều diễn ra như lần đầu gặp mặt. Cô vẫn là kẻ thua khi tự mình ngoảnh sang hướng khác.
Cô thầm nghĩ: “ Sao lạ vậy nè. Anh ấy…..mắt anh ấy thật ra là nhìn mình hay là nhìn ai khác. Nét biểu cảm trên gương mặt lạnh lùng kia phải chăng chỉ là một chiếc mặt nạ được đeo vào khéo léo. Nhưng tại sao chứ? Tại sao mỗi khi mình trông vào đôi mắt ấy thì lại có cảm giác bi ai.”. Tiếng nói anh làm cô giật mình:
- Ý em là sao hả? Có phải em thấy lạ vì nhà anh không đẹp, lại không có người giúp việc nữa chứ gì?
- Dạ không ạ. Em chỉ thấy lạ sao anh chỉ sống có một mình thôi.- Cô ấp úng.
- Là sao?- đôi chân mày rậm khẽ nhíu lại. Thương Chi thấy thái độ anh như thế cũng không thấy thoải mái, cô nhận thức được điều mình sắp nói sẽ làm anh nổi giận:
- Ồ. Em không thấy chị dâu ạ. Trái với suy nghĩ ban đầu vốn còn ngây thơ, hồn nhiên của cô thiếu nữ 18 tuổi. Phong Nam bật cười thành tiếng. Ôi! Cái giọng cười làm người nghe thoáng ngạc nhiên. Sau vài giây bất ngờ đó, Thương Chi để tay lên ngực trái mình. Có một cái gì đó vỡ ra trong cô, nó nghẹn lại, xót xa khi tiếng cười anh vang ra không chủ ý. Cô nhìn cái dáng vẻ kia, mi cong chớp chớp.
Phong Nam ngẩn người khi xoáy sâu vào đôi mắt đen huyền lay láy ấy, long lanh một hạt nước trong suốt. Anh vội quay sang chỗ mấy con cá, tay anh cố gắng đập thật mạnh vào đầu chúng. Miệng thì khẽ mắng cô:
- Này. Em tiểu thư vừa thôi chứ. Nãy giờ có mỗi việc nhặt rau em cũng làm không xong à? - Câu nói lãng sang chuyện khác để tránh đi ánh mắt ai kia vì sự bi ai của anh mà nhỏ lệ.
- Vì lúc nhỏ, em được bố chiều chuộng quen rồi. Còn 5 năm nay em có bao giờ nấu ăn đâu mà biết. Này nhé: trưa chiều thì em ăn ở chỗ làm rồi. Tối về thì nấu mì ăn thôi. Em nấu ngon nhất là mì gói anh ạ - Cô tự nhiên kể rành rọt về cuộc sống của mình.
Mặc dù đang cố tập trung vào việc rửa sạch mấy con cá nhưng trong anh có cái gì đó nghẹn lại. Tim anh khẽ nhói đau bởi từng lời nói hồn nhiên ấy. Một phút bối rối xen lẫn xót xa hiện lên trên khuôn mặt cương nghị. Phong Nam thở dài, chiếc mặt nạ bao năm nay chỉ vỉ câu nói vô tư kia mà dần dần mất đi tính hoàn hảo vốn có của nó rồi.Không gian này sao mà vương một nỗi niềm bi ai đến thế. Nhẽ ra khung cảnh êm đềm của hai anh em nhà họ Huỳnh nên ấm êm mới phải. Nhưng vẻ ngoài vô tư, hồn nhiên lại đang che dấu một tình cảm thầm kín của cô gái trẻ. Còn chiếc mặt nạ lạnh lùng kia, cũng như cái ranh giới anh em mà sứ giả âm giới đặt ra lại làm chính bản thân anh nhức nhối. Hai người đang cố chịu đựng điều gì? Lẽ nào định mệnh vẫn không muốn buông tha??????
Bữa cơm diễn ra trong sự nhạt nhẽo đến khó hiểu. Sau khi Thương Chi rửa chén xong thì Phong Nam gọi cô cùng ngồi nói chuyện ở phòng khách. Anh thầm nghĩ: “ Nếu muốn chắc chắn không có chuyện gì xảy ra với em ấy , thì ngay từ lúc này mình phải thông báo trước những điều cấm kị. Như thế mình mới có thể yên tâm được.”
- Gì thế anh? - giọng cô trong trẻo
- Không có gì quan trọng lắm. Anh chỉ muốn nói cho em biết về những quy tắc trong ngôi nhà này. Em phải tuyệt đối tuân thủ có được không?- anh nhìn chằm chằm vào cô tỏ vẻ rất nghiêm túc. Thương Chi trông anh trai như thế thì cũng ngay lập tức gật đầu đồng ý ngay:
- Vâng ạ. Anh cứ nói đi. Em sẽ cố gắng không sai phạm.
Chỉ là không thể đối diện với vẻ mặt thánh thiện đó, anh đứng dậy, tiến về phía cửa sổ. Ánh mắt nhìn xa xăm vào màn đêm chứa nhiều điều kì lạ, tiếng anh to rõ từng chữ một:
- Thứ nhất em không được hỏi về những việc anh làm. Thứ hai em phải luôn luôn ngủ trước 12 giờ đêm. Nếu trong nhà có nghe thấy âm thanh nào kì lạ thì cũng phải ở yên trong phòng. Sắp tới ngày rằm tháng bảy rồi, em hãy ghi sâu điều này vào tâm can rằng vào ngày đó tốt nhất là ở trong phòng, tuyệt đối không được đi lại lung tung. Em có nhớ những điều anh nói hay không?
Thương Chi ngơ ngác, cô phát hiện quy tắc này có điều gì đó kì lạ. Tuy cô không am hiểu nhiều nhưng vẫn biết ngày rằm tháng bảy là thời khắc vàng của những hồn ma. Và vì sao anh lại đưa ra các quy định lạ lùng ấy. Trong lòng cô dâng lên sự tò mò vô hạn. Phong Nam nào có ngờ việc tốt anh nghĩ , lại là con đường vẽ sẵn cho cô tìm đến sự thật mà anh cố công che dấu.
Cô gái trẻ tuy có thắc mắc nhưng vẫn không thể hiện trên vẻ mặt, Thương Chi ngoan ngoãn gật đầu:
- Em hiểu rồi ạ.
- Ừ! Cũng trễ rồi. Em đi ngủ sớm đi. Ngủ ngon.- Phong Nam như trút được lo lắng trong lòng.
- Vâng. Anh cũng ngủ ngon ạ - Miệng nói thế thôi nhưng cô đang hoang mang với dự tính trong đầu.
- Ừ!- Anh khẽ lên tiếng khi bóng cô khuất sau cầu thang dẫn lên lầu.Bây giờ là 11 giờ đêm, trong không gian yên tĩnh này chỉ còn lại mỗi anh. Phong Nam ngồi ngã người trên ghế dài. Tay bất giác đặt lên trán, anh lại thở dài trong chua xót: “ Tại sao mình không nói điều thứ ba với em nhỉ? Rõ là nên nói ngay từ đầu mới công bằng với em và với chính bản thân mình. Dẫu biết thế nhưng sao mình vẫn không thể nào mở lời với em. Mình sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ mình sợ em ấy sẽ giống như cô gái năm xưa ư? Sợ rằng khi sự thật được vén màn thì em ấy cũng sẽ rời xa mình sao? Ôi! Mâu thuẩn thật đấy. Mong muốn em ở bên cạnh để mình có thể chăm sóc, bù đắp cho em. Nhưng ở cạnh sứ giả của âm giới thì quả là điều không đơn giản chút nào.”Phong Nam cứ thế mà suy tư phiền muộn. Anh nào có muốn đeo chiếc mặt nạ này vĩnh viễn. Cái vẻ lạnh lùng, bất cần ấy chỉ đang là lớp bọc hoàn hảo cho một tâm hồn khao khát yêu thương. Hạnh phúc lứa đôi - một thứ rất xa xỉ đối với kẻ làm sứ giả.
Phong Nam đã được định mệnh chọn lựa nhằm gieo rắt tan thương cho những kẻ đáng rời khỏi thế giới này. Trong những lần thực thi nhiệm vụ của sứ giả, anh đều rất dứt khoát đến mức tàn nhẫn. Lần này thì bản thân anh lại nhận lãnh thực tại phũ phàng. Anh không thể nào đối mặt được với tình cảm thật sự của mình. Đó là điều đau đớn nhất.
Trong căn phòng ấm áp, Thương Chi vẫn không sao ngủ được. Ánh mắt buồn rười rượi khi nghĩ về anh: “ Sao lạ vậy nè? Cứ mỗi lần nhắm mắt lại là mình lại nhớ tới khuôn mặt cùng nụ cười của anh. Nụ cười làm tim mình lỗi nhịp. Không phải vì vẻ ngoài cuốn hút ấy, mà là vì mình cảm nhận được sự đau khổ trong nụ cười kia. Anh rất kì lạ, những điều anh căn dặn cũng như vậy nữa. Quan trọng nhất là vì sao mình không được yêu anh. Dẫu cho danh nghĩa mình với anh là anh em. Nhưng cũng đâu phải cùng huyết thống. Lẽ nào anh Phong Nam ghét mình sao? Không. Không phải thế. Rõ ràng con tim mình mách bảo rằng anh cũng có tình cảm với mình.”
Thương Chi thở dài, tâm tư của cô gái trẻ này anh không thể nào đoán trước được. Đó mới chính là điều anh chủ quan và dẫn đến kết cục đáng buồn. Chợt cô nhìn lên đồng hồ, sự tò mò ngay lập tức khiến cô có ý nghĩ dại dột:
- Ồ , gần 12 giờ rồi. Mà sao anh ấy cứ kêu mình ngủ trước 12 giờ nhỉ. Lại còn chuyện âm thanh lạ nữa . Giữa đêm hôm thế này thì làm gì có âm thanh lạ nào chứ. Hay là mình……….
Căn nhà đã đóng hết tất cả cửa nhưng một luồng gió không biết từ đâu lại ồ ạt thổi ngay vào phòng khách. Kèm theo đó là giọng cười nghe rợn cả người:
- Hahahahaha. Chào người anh em. Làm gì mà ưu tư thế? - Phong Nam cũng chẳng thèm trả lời, anh nhắm nghiền mắt lại. Hồn ma kia với hình dạng của một con người, tuy nhiên anh ta không hề có bóng. Nét mặt hắn chợt dãn ra như phát hiện ra có điều bất thường ở người bạn của mình: - Này! Cậu sao thế? Dẹp ngay cái mặt nạ đó đi. Định diễn trò cho tôi xem đó à. Lâu lâu mới có một ngày nghỉ. Thế mà cậu nỡ đối xử với tôi như thế sao? Số tôi đúng là khổ mà. Minh Khang lôi ra cả bài ca cổ mà lần nào gặp sứ giả, anh ta cũng hát như vậy. Cái âm thanh rờn rợn ấy làm cô gái trẻ trên lầu không sao ngủ được. Tuy nhiên cô không hề nghe rõ đó là âm thanh gì. Còn Phong Nam thì ngẩng mặt lên nhìn Minh Khang, sẵn tiện đập tay lên bàn một cái, làm hắn giật cả mình:
- Nín ngay cho tôi. Cậu không biết sáng tác bài mới sao? Còn nữa, từ nay về sau, khi ở nơi này, cấm cậu làm ồn và đi lung tung nữa. - Sửng sờ, ngỡ ngàng trước thái độ xưa nay hiếm có của anh, miệng Minh Khang méo xệch:
- Cậu nói gì vậy? Tôi trước giờ xem đây là nhà của mình rồi. Giờ cậu cấm tôi không được làm ồn cũng chẳng cho đi loanh quanh là sao? cậu biết rằng tôi rất thích bay qua bay lại trong nhà mà.
- Tôi nói thì cậu nghe đi. Hỏi nhiều làm gì.- Phong Nam trừng mắt, cả một màu ảm đảm bao phủ lấy hồn ma kia.Minh Khang nhìn anh chăm chú, trong mắt sáng lên một ý nghĩ không mong muốn. Hồn ma bất chợt hét lên:
- Không lẽ ……….trong nhà ngoài cậu ra thì có thêm một người nữa sao?
Phong Nam im lặng, không phủ định cũng chẳng khẳng định. Điều đó càng làm Minh Khang thêm chắc chắn về dự đoán của mình hơn. Một lần nữa, hồn ma lại không hề có ý định kiểm soát âm thanh mình phát ra:
- Không được, dù là ai thì sáng mai cậu cũng đuổi đi đi. Tôi không muốn thấy cậu bị tổn thương thêm một lần nào nữa.
Sứ giả âm giới chẳng buồn thể hiện thái độ gì. Đối với anh dường như tất cả đã vượt tầm kiểm soát. Và điều làm anh không thể ngờ đã hiện ra trước mắt rồi.
Một hình dáng mong manh, yếu đuối, một nét đẹp thánh thiện rạng ngời đã và đang bất động ở chân cầu thang tự lúc nào……….
Khi một con người bình thường lần đầu tiên thấy một thứ ,mà ngay cả trong giấc mơ họ cũng chẳng dám mơ thấy thì sẽ có phản ứng như thế nào đây? Thương Chi phải chăng đã biết được sự thật hay đó chỉ là suy đoán của cô? Còn sứ giả âm giới sẽ lại nói dối hay cho người con gái kia câu trả lời thành thật? Đó hãy còn là ẩn số……..
Hạt sương nhỏ long lanh trên cành biếc
Thoáng đợi chờ giây phút gió cuốn đi
Nhưng có hay chăng é.o le ngang trái
Gió cuốn đi rồi, sương nhỏ còn không?????????
Vẫn biết bên nhau là hạnh phúc.
Nhưng é.o le này vẫn phải nặng mang
Tình một chữ trăm ngàn cay đắng
Tim yêu đau khi nước mắt ai rơi
Dẫu số kiếp còn nhiều ngang trái
Tay trong tay vững bước bên ai
Nắng nhẹ vương mong manh bờ vai nhỏ
Khẽ tựa vào tim lạnh giá kề bên……
Chủ tịch của công ty thời trang Sao Đêm có một ngôi nhà không như những kẻ giàu có và nổi tiếng khác. Ven bờ biển, ngôi nhà rộng rãi, thoáng mát được trang trí khá giản đơn. Tất cả mọi thứ trong căn nhà đều giống như anh- đơn giản mà đầy sức hút.
Thương Chi còn đang ngơ ngác với nơi này thì người đứng phía sau cô lại mang một ý nghĩ khác. Có vẻ như Phong Nam dần dần hối hận vể quyết định của mình. Ánh mắt đượm vẻ ưu tư, anh nhìn vào cái dáng bé nhỏ ấy mà không khỏi xót xa: “ Cô bé à, anh thật sự………cảm thấy mình quá ngu ngốc rồi…..”
Sau khi sắp xếp đồ đạc và mọi thứ cần thiết xong, hai anh em họ cùng nhau nấu ăn. Một khung cảnh vô cùng hạnh phúc diễn ra. Cái không khí ấm áp không hề thể hiện qua bất cứ hành động tình cảm nào, chỉ đơn giản là ánh mắt trao nhau. Đôi khi hạnh phúc chỉ giản đơn như thế……….Giọng nói họa mi vang lên trong căn nhà nhỏ:
- Anh ơi! Chẳng phải anh là người nổi tiếng sao? Em thấy nhiều bài báo nằm trên bàn này. - Phong Nam đang loay hoay với mấy con cá, anh quay sang nhìn cô với vẻ mặt không mấy hài lòng . Trong ánh mắt sâu, lạnh có cái gì đó âm ấm nhưng cố kìm lại. Mỗi lần anh nhìn Thương Chi, cô đều cảm thấy thế. Nhiều lúc cô cố gắng mắt đối mắt với anh nhưng hình như mọi việc đều diễn ra như lần đầu gặp mặt. Cô vẫn là kẻ thua khi tự mình ngoảnh sang hướng khác.
Cô thầm nghĩ: “ Sao lạ vậy nè. Anh ấy…..mắt anh ấy thật ra là nhìn mình hay là nhìn ai khác. Nét biểu cảm trên gương mặt lạnh lùng kia phải chăng chỉ là một chiếc mặt nạ được đeo vào khéo léo. Nhưng tại sao chứ? Tại sao mỗi khi mình trông vào đôi mắt ấy thì lại có cảm giác bi ai.”. Tiếng nói anh làm cô giật mình:
- Ý em là sao hả? Có phải em thấy lạ vì nhà anh không đẹp, lại không có người giúp việc nữa chứ gì?
- Dạ không ạ. Em chỉ thấy lạ sao anh chỉ sống có một mình thôi.- Cô ấp úng.
- Là sao?- đôi chân mày rậm khẽ nhíu lại. Thương Chi thấy thái độ anh như thế cũng không thấy thoải mái, cô nhận thức được điều mình sắp nói sẽ làm anh nổi giận:
- Ồ. Em không thấy chị dâu ạ. Trái với suy nghĩ ban đầu vốn còn ngây thơ, hồn nhiên của cô thiếu nữ 18 tuổi. Phong Nam bật cười thành tiếng. Ôi! Cái giọng cười làm người nghe thoáng ngạc nhiên. Sau vài giây bất ngờ đó, Thương Chi để tay lên ngực trái mình. Có một cái gì đó vỡ ra trong cô, nó nghẹn lại, xót xa khi tiếng cười anh vang ra không chủ ý. Cô nhìn cái dáng vẻ kia, mi cong chớp chớp.
Phong Nam ngẩn người khi xoáy sâu vào đôi mắt đen huyền lay láy ấy, long lanh một hạt nước trong suốt. Anh vội quay sang chỗ mấy con cá, tay anh cố gắng đập thật mạnh vào đầu chúng. Miệng thì khẽ mắng cô:
- Này. Em tiểu thư vừa thôi chứ. Nãy giờ có mỗi việc nhặt rau em cũng làm không xong à? - Câu nói lãng sang chuyện khác để tránh đi ánh mắt ai kia vì sự bi ai của anh mà nhỏ lệ.
- Vì lúc nhỏ, em được bố chiều chuộng quen rồi. Còn 5 năm nay em có bao giờ nấu ăn đâu mà biết. Này nhé: trưa chiều thì em ăn ở chỗ làm rồi. Tối về thì nấu mì ăn thôi. Em nấu ngon nhất là mì gói anh ạ - Cô tự nhiên kể rành rọt về cuộc sống của mình.
Mặc dù đang cố tập trung vào việc rửa sạch mấy con cá nhưng trong anh có cái gì đó nghẹn lại. Tim anh khẽ nhói đau bởi từng lời nói hồn nhiên ấy. Một phút bối rối xen lẫn xót xa hiện lên trên khuôn mặt cương nghị. Phong Nam thở dài, chiếc mặt nạ bao năm nay chỉ vỉ câu nói vô tư kia mà dần dần mất đi tính hoàn hảo vốn có của nó rồi.Không gian này sao mà vương một nỗi niềm bi ai đến thế. Nhẽ ra khung cảnh êm đềm của hai anh em nhà họ Huỳnh nên ấm êm mới phải. Nhưng vẻ ngoài vô tư, hồn nhiên lại đang che dấu một tình cảm thầm kín của cô gái trẻ. Còn chiếc mặt nạ lạnh lùng kia, cũng như cái ranh giới anh em mà sứ giả âm giới đặt ra lại làm chính bản thân anh nhức nhối. Hai người đang cố chịu đựng điều gì? Lẽ nào định mệnh vẫn không muốn buông tha??????
Bữa cơm diễn ra trong sự nhạt nhẽo đến khó hiểu. Sau khi Thương Chi rửa chén xong thì Phong Nam gọi cô cùng ngồi nói chuyện ở phòng khách. Anh thầm nghĩ: “ Nếu muốn chắc chắn không có chuyện gì xảy ra với em ấy , thì ngay từ lúc này mình phải thông báo trước những điều cấm kị. Như thế mình mới có thể yên tâm được.”
- Gì thế anh? - giọng cô trong trẻo
- Không có gì quan trọng lắm. Anh chỉ muốn nói cho em biết về những quy tắc trong ngôi nhà này. Em phải tuyệt đối tuân thủ có được không?- anh nhìn chằm chằm vào cô tỏ vẻ rất nghiêm túc. Thương Chi trông anh trai như thế thì cũng ngay lập tức gật đầu đồng ý ngay:
- Vâng ạ. Anh cứ nói đi. Em sẽ cố gắng không sai phạm.
Chỉ là không thể đối diện với vẻ mặt thánh thiện đó, anh đứng dậy, tiến về phía cửa sổ. Ánh mắt nhìn xa xăm vào màn đêm chứa nhiều điều kì lạ, tiếng anh to rõ từng chữ một:
- Thứ nhất em không được hỏi về những việc anh làm. Thứ hai em phải luôn luôn ngủ trước 12 giờ đêm. Nếu trong nhà có nghe thấy âm thanh nào kì lạ thì cũng phải ở yên trong phòng. Sắp tới ngày rằm tháng bảy rồi, em hãy ghi sâu điều này vào tâm can rằng vào ngày đó tốt nhất là ở trong phòng, tuyệt đối không được đi lại lung tung. Em có nhớ những điều anh nói hay không?
Thương Chi ngơ ngác, cô phát hiện quy tắc này có điều gì đó kì lạ. Tuy cô không am hiểu nhiều nhưng vẫn biết ngày rằm tháng bảy là thời khắc vàng của những hồn ma. Và vì sao anh lại đưa ra các quy định lạ lùng ấy. Trong lòng cô dâng lên sự tò mò vô hạn. Phong Nam nào có ngờ việc tốt anh nghĩ , lại là con đường vẽ sẵn cho cô tìm đến sự thật mà anh cố công che dấu.
Cô gái trẻ tuy có thắc mắc nhưng vẫn không thể hiện trên vẻ mặt, Thương Chi ngoan ngoãn gật đầu:
- Em hiểu rồi ạ.
- Ừ! Cũng trễ rồi. Em đi ngủ sớm đi. Ngủ ngon.- Phong Nam như trút được lo lắng trong lòng.
- Vâng. Anh cũng ngủ ngon ạ - Miệng nói thế thôi nhưng cô đang hoang mang với dự tính trong đầu.
- Ừ!- Anh khẽ lên tiếng khi bóng cô khuất sau cầu thang dẫn lên lầu.Bây giờ là 11 giờ đêm, trong không gian yên tĩnh này chỉ còn lại mỗi anh. Phong Nam ngồi ngã người trên ghế dài. Tay bất giác đặt lên trán, anh lại thở dài trong chua xót: “ Tại sao mình không nói điều thứ ba với em nhỉ? Rõ là nên nói ngay từ đầu mới công bằng với em và với chính bản thân mình. Dẫu biết thế nhưng sao mình vẫn không thể nào mở lời với em. Mình sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ mình sợ em ấy sẽ giống như cô gái năm xưa ư? Sợ rằng khi sự thật được vén màn thì em ấy cũng sẽ rời xa mình sao? Ôi! Mâu thuẩn thật đấy. Mong muốn em ở bên cạnh để mình có thể chăm sóc, bù đắp cho em. Nhưng ở cạnh sứ giả của âm giới thì quả là điều không đơn giản chút nào.”Phong Nam cứ thế mà suy tư phiền muộn. Anh nào có muốn đeo chiếc mặt nạ này vĩnh viễn. Cái vẻ lạnh lùng, bất cần ấy chỉ đang là lớp bọc hoàn hảo cho một tâm hồn khao khát yêu thương. Hạnh phúc lứa đôi - một thứ rất xa xỉ đối với kẻ làm sứ giả.
Phong Nam đã được định mệnh chọn lựa nhằm gieo rắt tan thương cho những kẻ đáng rời khỏi thế giới này. Trong những lần thực thi nhiệm vụ của sứ giả, anh đều rất dứt khoát đến mức tàn nhẫn. Lần này thì bản thân anh lại nhận lãnh thực tại phũ phàng. Anh không thể nào đối mặt được với tình cảm thật sự của mình. Đó là điều đau đớn nhất.
Trong căn phòng ấm áp, Thương Chi vẫn không sao ngủ được. Ánh mắt buồn rười rượi khi nghĩ về anh: “ Sao lạ vậy nè? Cứ mỗi lần nhắm mắt lại là mình lại nhớ tới khuôn mặt cùng nụ cười của anh. Nụ cười làm tim mình lỗi nhịp. Không phải vì vẻ ngoài cuốn hút ấy, mà là vì mình cảm nhận được sự đau khổ trong nụ cười kia. Anh rất kì lạ, những điều anh căn dặn cũng như vậy nữa. Quan trọng nhất là vì sao mình không được yêu anh. Dẫu cho danh nghĩa mình với anh là anh em. Nhưng cũng đâu phải cùng huyết thống. Lẽ nào anh Phong Nam ghét mình sao? Không. Không phải thế. Rõ ràng con tim mình mách bảo rằng anh cũng có tình cảm với mình.”
Thương Chi thở dài, tâm tư của cô gái trẻ này anh không thể nào đoán trước được. Đó mới chính là điều anh chủ quan và dẫn đến kết cục đáng buồn. Chợt cô nhìn lên đồng hồ, sự tò mò ngay lập tức khiến cô có ý nghĩ dại dột:
- Ồ , gần 12 giờ rồi. Mà sao anh ấy cứ kêu mình ngủ trước 12 giờ nhỉ. Lại còn chuyện âm thanh lạ nữa . Giữa đêm hôm thế này thì làm gì có âm thanh lạ nào chứ. Hay là mình……….
Căn nhà đã đóng hết tất cả cửa nhưng một luồng gió không biết từ đâu lại ồ ạt thổi ngay vào phòng khách. Kèm theo đó là giọng cười nghe rợn cả người:
- Hahahahaha. Chào người anh em. Làm gì mà ưu tư thế? - Phong Nam cũng chẳng thèm trả lời, anh nhắm nghiền mắt lại. Hồn ma kia với hình dạng của một con người, tuy nhiên anh ta không hề có bóng. Nét mặt hắn chợt dãn ra như phát hiện ra có điều bất thường ở người bạn của mình: - Này! Cậu sao thế? Dẹp ngay cái mặt nạ đó đi. Định diễn trò cho tôi xem đó à. Lâu lâu mới có một ngày nghỉ. Thế mà cậu nỡ đối xử với tôi như thế sao? Số tôi đúng là khổ mà. Minh Khang lôi ra cả bài ca cổ mà lần nào gặp sứ giả, anh ta cũng hát như vậy. Cái âm thanh rờn rợn ấy làm cô gái trẻ trên lầu không sao ngủ được. Tuy nhiên cô không hề nghe rõ đó là âm thanh gì. Còn Phong Nam thì ngẩng mặt lên nhìn Minh Khang, sẵn tiện đập tay lên bàn một cái, làm hắn giật cả mình:
- Nín ngay cho tôi. Cậu không biết sáng tác bài mới sao? Còn nữa, từ nay về sau, khi ở nơi này, cấm cậu làm ồn và đi lung tung nữa. - Sửng sờ, ngỡ ngàng trước thái độ xưa nay hiếm có của anh, miệng Minh Khang méo xệch:
- Cậu nói gì vậy? Tôi trước giờ xem đây là nhà của mình rồi. Giờ cậu cấm tôi không được làm ồn cũng chẳng cho đi loanh quanh là sao? cậu biết rằng tôi rất thích bay qua bay lại trong nhà mà.
- Tôi nói thì cậu nghe đi. Hỏi nhiều làm gì.- Phong Nam trừng mắt, cả một màu ảm đảm bao phủ lấy hồn ma kia.Minh Khang nhìn anh chăm chú, trong mắt sáng lên một ý nghĩ không mong muốn. Hồn ma bất chợt hét lên:
- Không lẽ ……….trong nhà ngoài cậu ra thì có thêm một người nữa sao?
Phong Nam im lặng, không phủ định cũng chẳng khẳng định. Điều đó càng làm Minh Khang thêm chắc chắn về dự đoán của mình hơn. Một lần nữa, hồn ma lại không hề có ý định kiểm soát âm thanh mình phát ra:
- Không được, dù là ai thì sáng mai cậu cũng đuổi đi đi. Tôi không muốn thấy cậu bị tổn thương thêm một lần nào nữa.
Sứ giả âm giới chẳng buồn thể hiện thái độ gì. Đối với anh dường như tất cả đã vượt tầm kiểm soát. Và điều làm anh không thể ngờ đã hiện ra trước mắt rồi.
Một hình dáng mong manh, yếu đuối, một nét đẹp thánh thiện rạng ngời đã và đang bất động ở chân cầu thang tự lúc nào……….
Khi một con người bình thường lần đầu tiên thấy một thứ ,mà ngay cả trong giấc mơ họ cũng chẳng dám mơ thấy thì sẽ có phản ứng như thế nào đây? Thương Chi phải chăng đã biết được sự thật hay đó chỉ là suy đoán của cô? Còn sứ giả âm giới sẽ lại nói dối hay cho người con gái kia câu trả lời thành thật? Đó hãy còn là ẩn số……..
Hạt sương nhỏ long lanh trên cành biếc
Thoáng đợi chờ giây phút gió cuốn đi
Nhưng có hay chăng é.o le ngang trái
Gió cuốn đi rồi, sương nhỏ còn không?????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.