Chương 1: Tiếng đàn Violong
Tuyết Rơi
25/10/2013
Đường rộng dài thênh thang muôn lối
Không giờ rồi càng náo nhiệt hơn
Thời khắc kia con người nên tránh né
Bởi những hồn ma vất vưởng ghé thăm
Nào ai chú tâm quy luật đặt ra
Để định mệnh được cơ gây cay đắng……!
Bầu trời lúc 12 giờ đêm vốn mang một vẻ huyền bí vốn có của nó. Ở một thành phố nhộn nhịp với ánh đèn nhiều màu sắc rực rỡ , thì nửa đêm càng thêm náo nhiệt. Nhiều người vẫn tay trong tay đi trên con đường đầy rẫy những điều kì lạ, họ nào hay biết đây là thời khắc vàng của những hồn ma..
Một người con trai với dáng vẻ cao cao, gương mặt hào hoa, lạnh buồn đang bước từng bước thong thả. Miệng khẽ nhếch lên, anh vô tình vẽ ra nụ cười trăng khuyết quyến rũ mê hồn.
Với bộ vest đen thanh lịch, Phong Nam như một vị hoàng tử của bóng đêm. Anh hiện giờ trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều cô gái trên đường, dù họ có đang tay trong tay với người con trai khác hay không. Lượn ánh mắt khinh bỉ qua từng người con gái, anh buông thỏng một câu ý vị, ngắn gọn và vô cùng súc tích:- “Toàn là rác rưởi…………”
Âm thanh phát ra từ khuôn miệng đẹp kia làm tan chảy biết bao con tim thiếu nữ. Vấn đề ở đây là tim họ chảy tan vì đau đớn nhiều hơn là vì chất giọng như tảng băng ngàn năm của anh. Không hẹn trước, tất cả bọn họ đều quay đi, bỏ lại hình ảnh tuyệt đẹp của sứ giả âm giới.
Phong Nam ngồi xuống một hàng quán quen thuộc, ánh mắt vẫn không rời khỏi một bóng người bên kia đường. Hình như đó là một cô gái. Anh vừa uống từng ngụm bia, vừa hướng mắt về phía cô gái bí ẩn kia. Bây giờ đã gần 1 giờ sáng rồi mà sao lại có cô gái một mình trên đường thế này nhỉ? Phong Nam tự nhủ.
Anh tính quay sang hỏi chủ quán thì chợt anh thấy có một kẻ khả nghi. Tuy không muốn bận tâm vào chuyện của người khác nhưng đây là nhiệm vụ của anh.Vội đứng dậy, Phong Nam tiến sang bên kia đường.
Anh đến gần thì mới phát hiện ra cô gái lúc nãy chỉ là một cô bé hãy còn nhỏ. Cô bé ngẩng mặt nhìn anh, trong mắt bé, anh có thể cảm nhận được vẻ sợ hãi. Cô bé ôm chặt lấy cây đàn violon trong vòng tay nhỏ. Phong Nam khẽ bật cười, giọng có phần đùa cợt:
- “ Cô bé, làm gì mà sợ anh như thế chứ? Anh đâu có ý ăn thịt em đâu” Câu nói quá nhiều nhã ý của anh càng làm cho cô bé thêm sợ, vai nó run lên và những giọt nước mắt bắt đầu rơi ra. Mái tóc dài của nó rũ xuống che đi gương mặt nhòe nước.
Phong Nam vốn là một kẻ lạnh lùng, cho nên nước mắt con gái đối với anh là một thứ rẻ tiền. Nguyên tắc sống của anh là tránh xa phụ nữ, khi cần họ làm gì thì chỉ cần anh chủ động mở lời vàng ngọc thì họ sẽ đáp ứng ngay. Đối với anh, phụ nữ trên thế gian này chẳng có ai là thật lòng cả. Ngoại trừ mẹ anh- người đã xa anh mãi mãi. Bỗng nhiên, anh chuyển giọng:
- “ Này, có tôi ở đây mà chú em còn dám giở trò à? Mau cút xéo ngay.”Cô bé ngưng khóc , ngơ ngác nhìn anh với vẻ khó hiểu. Rõ ràng chỉ có cô và anh ta ở đây thì lúc nãy anh ta nói chuyện với ai cơ chứ.
Cô bé rụt rè:- “ Chú nói chuyện với ai thế ạ?” Nghe giọng điệu non nớt ấy, Phong Nam cảm thấy vô cùng tức cười.
- “ Chú? Tôi già đến thế sao? Mà sao giờ này cô bé còn ở đây? Sao chưa chịu về nhà?”
- “ Con đến nhà cô giáo học đàn ạ. Nhưng Bố bận việc, bố bảo là cứ ngồi đây chờ ạ”. Thương Chi thành thật đáp.
Phong Nam không giấu nổi ngạc nhiên:
- “Ồ…Thế sao bé không chờ ở nhà cô giáo nhỉ?”
- “ Thì đây là trước cửa nhà cô ạ. Lúc nãy khi Bố đưa con đến là vội vã đi ngay. Con thì hậu đậu quên là hôm nay cô giáo về quê nên cho nghỉ.”
Phong Nam cắt ngang: -“ Và bé đã ngồi chờ suốt ở đây chứ gì. Sao ngốc thế? Sao bé không gọi điện thoại cho bố hả” Thương Chi chu mỏ trông đáng yêu cực:
- “ Eo! Bố con lúc làm việc thì luôn tắt máy ạ”
Phong Nam cảm thấy khá bất ngờ vì đây là lần đầu tiên anh nói chuyện thoải mái với một người như vậy. Từ trước tới nay, ngoài phục vụ cho nhu cầu công việc thì anh nào có thân thiện với ai. Cô bé này sao mà có sức hút lạ kì đến thế, anh toan quay đi nhưng lại không nỡ bỏ cô lại một mình.
Thương Chi chăm chú nhìn từng nét mặt có sự thay đổi nhanh chóng của anh. Cô bỗng đứng dậy, lấy cây đàn violin ra và nói:
- “ Con kéo một bản cho chú nghe nhé”. Sửng sờ trước lời đề nghị này, anh thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn lạnh lùng:
- “ Thôi, tiếng violin anh nghe buồn lắm. Với lại anh đang yêu đời.” Cô bé không nói gì vẫn tiếp tục tư thế kéo violon. Anh nhìn cái dáng vẻ thanh tao, thuần khiết ấy bằng ánh mắt khó hiểu. Trong đáy mắt hiện lên hình ảnh một cô gái nhỏ đang nghiêng đầu , những ngón tay thon dài , quyến rũ lả lướt kéo trên dây đàn , tạo nên một âm thanh đẹp lạ lùng.
Âm thanh du dương ấy đã và đang len lõi vào những nơi sâu thẳm trong trái tim anh. Nhẹ nhàng, trìu mến, tự nguyện dấn thân vào cảm giác say sưa mới mẻ. Phong Nam như tan chảy, hòa quyện vào từng hơi thở của bản nhạc kia. Tuy cô bé chơi đàn không chuyên nghiệp và cũng không phải là hay lắm, nhưng sao anh vẫn cảm thấy âm ấm trong lòng. Nhìn cặp mắt đen lay láy đang nhắm nghiền lại, mơ màng trong từng cung bậc cảm xúc của âm nhạc. Hàng mi cong dài khẽ rung rung kết hợp hài hòa với cái miệng nhỏ xinh xắn như nụ hoa hồng vừa hé. Phong Nam không khỏi bàng hoàng với ý nghĩ của mình: “ Sau này, bé sẽ là một mỹ nhân. Tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại anh.”
Phong Nam chợt hét lên làm Thương Chi giật cả mình: -“ Từ lúc biết nghe nhạc tới giờ, anh chưa bao giờ nghe được một bản violon tệ đến thế. Em quả là làm anh sáng mắt.”
Thương Chi ngừng kéo, mắt cô bé ầng ậc nước, khóe mi nhíu lại, môi mím chặt:- “ Con chỉ muốn kéo một bản để cảm ơn vì chú đã cùng con đứng ở đây. Con biết là con kéo không hay, nhưng chú cũng không cần hét lên như thế đâu ạ”
Phong Nam lạnh lùng, ánh mắt giễu cợt nhìn cô không cảm xúc: - “ Này nhé. Anh chỉ mới vừa qua tuổi 25 thôi, còn em thì khoảng 13 là cùng. Thế nên đừng có mà chú này chú nọ nữa . Đúng là con nít bây giờ chẳng ra sao cả. Ban đêm ban hôm, nếu Bố không tới thì không biết tự mình về nhà à. Tôi có việc nên mới đứng đây thôi. Tôi không rảnh để chờ bố cùng cô bé. Bé đừng có nghĩ là mình lúc nào cũng đúng nhá.”
- “ Chú….chú…chú….”.
Nước mắt nghẹn ngào, bao tủi hổ vì Bố chưa tới chợt vỡ òa, Thương Chi uất ức nói không nên lời.Phong Nam vẫn tiếp tục:
- “Ôi giào! Lại nước mắt. Tôi không quan tâm là bé khóc nhiều cỡ nào đâu. Mà bé quả là vừa làm hỏng cả buổi tối của tôi rồi đó. Đàn quái gì mà làm cho tâm trạng tôi thêm bực bội. Tôi khuyên bé một câu: lần sau nếu gặp tôi thì nên tránh xa một chút, kẻo lại mang họa vào người nhé.”
Hai bàn tay nhỏ xinh của Thương Chi đan vào nhau, cô bé cương nghị hướng ánh mắt long lanh nước về phía anh:
- “ Tại con thấy chú buồn nên mới đàn cho chú nghe mà. Sao chú cứ mắng con hoài vậy?” Cả cái câu nói và ánh mắt hồn nhiên ấy như ánh nắng mùa xuân xâm nhập vào tảng băng đã lâu không được quan tâm của Phong Nam. Đôi chân mày đậm khẽ nhíu lại, anh nhìn thật kĩ Thương Chi- người thứ hai trên thế gian này biết anh đang buồn. Và kẻ đầu tiên nhìn thấu anh , đó chính là bản thân anh.
Sự thật thì Phong Nam vốn là thần tượng là mục tiêu tấn công của rất nhiều ngôi sao ca nhạc, người mẫu, diễn viên. Họ đến bên anh vì danh vọng và hơn thế nữa ở anh vĩnh viễn có một sự quyến rũ không thể chối từ. Nhưng nực cười thay, trong số họ chưa ai phải chết cả. Vì sao ư? Vì Phong Nam còn là sứ giả của âm giới, cho nên kẻ yêu anh thật lòng sẽ chịu một hình phạt ghê gớm. Anh biết rõ điều đó, anh luôn cố gắng thờ ơ với tất cả phụ nữ vây quanh. Một lý do không hề nhỏ nữa là Phong Nam vốn không tin vào họ. Nhưng đối diện với vẻ ngây thơ thánh thiện này thì anh cảm thấy mình lại phải tàn nhẫn hơn nữa. Tiếng cười chua xót, kèm theo lời nói cay độc:
- “Ồ! Có vẻ cô bé đang hành nghề thầy bói nhỉ? Tôi không muốn đùa nữa rồi. Mau gọi điện cho ông bố vô trách nhiệm đi. Ở đây giờ này, là nơi không dành cho cô.”
Thương Chi tức giận, em hét lên:- “ Chú không được nói bố con như thế. Mà con đường này nào phải của một mình chú đâu.” Vẻ bướng bỉnh ấy càng làm cho Phong Nam muốn làm tổn thương cô. Có lẽ đó là cách duy nhất để tim anh không thể lỗi nhịp vì Thương Chi một lần nữa.
Anh túm lấy cổ áo cô , kề ánh mắt sâu thẳm lạnh giá vào mắt nai long lanh phẳng lặng. Phong Nam thì thầm: - “ Sự thật con đường vào giờ này là của chúng tôi. Hãy nhớ lấy. Giờ thì biến đi.”
Thương Chi chưa hết bàng hoàng, ngạc nhiên trước lời nói kì lạ của anh thì xa xa ánh đèn xe hơi dần dần chiếu thẳng vào hai người. Phong Nam biết rằng, Bố cô bé đã đến. Thương Chi quay sang, khóe mi ươn ướt:
- “ Chú, con về đây ạ. Hẹn gặp lại ạ” Phong Nam chẳng thèm trả lời, anh quay lưng và bước đi. Trên môi khẽ nhếch nụ cười vì cô bé ấy nói rằng sẽ hẹn gặp lại anh. Tuy bước đi đã khá xa nhưng hình như anh cảm thấy chiếc xe ấy vẫn chưa rời đi. Phong Nam quay lại, anh thoáng bối rối vì ánh mắt trong suốt kia đang nhìn mình chăm chú. Anh cũng không biết phải làm sao. Tim anh tự nhiên lỗi nhịp, bóng dáng nhỏ bé ấy đã bước vào tim anh tự lúc nào. Phong Nam cảm thấy có cái gì đó hụt hẫng, không lẽ trước những lời chửi mắng, thái độ khinh thường của anh vẫn chưa đủ làm cô ghét anh hay sao??
Trong xe có tiếng một người đàn ông trung niên:
- “ Cô Thương Chi à! Lên xe đi ạ, ông chủ đang ở nhà chờ cô.”Giọng nói trong trẻo như tiếng họa mi hót vang lên:
- “ Vâng ạ. Cháu lên ngay đây ạ” Cô bỗng nhìn về phía anh và hét thật to:- “ Chú ơi, hẹn gặp lại"
Phong Nam vẫn đứng đó, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Anh mỉm cười cay đắng với ý nghĩ sẽ gặp lại cô bé kia. Anh khẽ thì thầm: “ Ta sợ gặp lại em, cô bé à!”
Năm năm sau khi hoàn cảnh đã đổi thay nhiều, khi bộn bề cuộc sống cứ cuốn lấy anh. Khi trái tim lỗi nhịp lần đầu vẫn còn vẹn nguyên cảm xúc…..thì anh liệu sẽ tiếp tục gây thương tổn cho cô bé năm xưa hay………..tình yêu sẽ vượt qua tất cả???
Tình yêu vạn kiếp không ai định nghĩa
Lỡ vương vào chẳng thể nào ra
Sáu tháng ngắn ngủi hay cả đời điên đảo
Lựa chọn này sao quá đắng cay………
Không giờ rồi càng náo nhiệt hơn
Thời khắc kia con người nên tránh né
Bởi những hồn ma vất vưởng ghé thăm
Nào ai chú tâm quy luật đặt ra
Để định mệnh được cơ gây cay đắng……!
Bầu trời lúc 12 giờ đêm vốn mang một vẻ huyền bí vốn có của nó. Ở một thành phố nhộn nhịp với ánh đèn nhiều màu sắc rực rỡ , thì nửa đêm càng thêm náo nhiệt. Nhiều người vẫn tay trong tay đi trên con đường đầy rẫy những điều kì lạ, họ nào hay biết đây là thời khắc vàng của những hồn ma..
Một người con trai với dáng vẻ cao cao, gương mặt hào hoa, lạnh buồn đang bước từng bước thong thả. Miệng khẽ nhếch lên, anh vô tình vẽ ra nụ cười trăng khuyết quyến rũ mê hồn.
Với bộ vest đen thanh lịch, Phong Nam như một vị hoàng tử của bóng đêm. Anh hiện giờ trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều cô gái trên đường, dù họ có đang tay trong tay với người con trai khác hay không. Lượn ánh mắt khinh bỉ qua từng người con gái, anh buông thỏng một câu ý vị, ngắn gọn và vô cùng súc tích:- “Toàn là rác rưởi…………”
Âm thanh phát ra từ khuôn miệng đẹp kia làm tan chảy biết bao con tim thiếu nữ. Vấn đề ở đây là tim họ chảy tan vì đau đớn nhiều hơn là vì chất giọng như tảng băng ngàn năm của anh. Không hẹn trước, tất cả bọn họ đều quay đi, bỏ lại hình ảnh tuyệt đẹp của sứ giả âm giới.
Phong Nam ngồi xuống một hàng quán quen thuộc, ánh mắt vẫn không rời khỏi một bóng người bên kia đường. Hình như đó là một cô gái. Anh vừa uống từng ngụm bia, vừa hướng mắt về phía cô gái bí ẩn kia. Bây giờ đã gần 1 giờ sáng rồi mà sao lại có cô gái một mình trên đường thế này nhỉ? Phong Nam tự nhủ.
Anh tính quay sang hỏi chủ quán thì chợt anh thấy có một kẻ khả nghi. Tuy không muốn bận tâm vào chuyện của người khác nhưng đây là nhiệm vụ của anh.Vội đứng dậy, Phong Nam tiến sang bên kia đường.
Anh đến gần thì mới phát hiện ra cô gái lúc nãy chỉ là một cô bé hãy còn nhỏ. Cô bé ngẩng mặt nhìn anh, trong mắt bé, anh có thể cảm nhận được vẻ sợ hãi. Cô bé ôm chặt lấy cây đàn violon trong vòng tay nhỏ. Phong Nam khẽ bật cười, giọng có phần đùa cợt:
- “ Cô bé, làm gì mà sợ anh như thế chứ? Anh đâu có ý ăn thịt em đâu” Câu nói quá nhiều nhã ý của anh càng làm cho cô bé thêm sợ, vai nó run lên và những giọt nước mắt bắt đầu rơi ra. Mái tóc dài của nó rũ xuống che đi gương mặt nhòe nước.
Phong Nam vốn là một kẻ lạnh lùng, cho nên nước mắt con gái đối với anh là một thứ rẻ tiền. Nguyên tắc sống của anh là tránh xa phụ nữ, khi cần họ làm gì thì chỉ cần anh chủ động mở lời vàng ngọc thì họ sẽ đáp ứng ngay. Đối với anh, phụ nữ trên thế gian này chẳng có ai là thật lòng cả. Ngoại trừ mẹ anh- người đã xa anh mãi mãi. Bỗng nhiên, anh chuyển giọng:
- “ Này, có tôi ở đây mà chú em còn dám giở trò à? Mau cút xéo ngay.”Cô bé ngưng khóc , ngơ ngác nhìn anh với vẻ khó hiểu. Rõ ràng chỉ có cô và anh ta ở đây thì lúc nãy anh ta nói chuyện với ai cơ chứ.
Cô bé rụt rè:- “ Chú nói chuyện với ai thế ạ?” Nghe giọng điệu non nớt ấy, Phong Nam cảm thấy vô cùng tức cười.
- “ Chú? Tôi già đến thế sao? Mà sao giờ này cô bé còn ở đây? Sao chưa chịu về nhà?”
- “ Con đến nhà cô giáo học đàn ạ. Nhưng Bố bận việc, bố bảo là cứ ngồi đây chờ ạ”. Thương Chi thành thật đáp.
Phong Nam không giấu nổi ngạc nhiên:
- “Ồ…Thế sao bé không chờ ở nhà cô giáo nhỉ?”
- “ Thì đây là trước cửa nhà cô ạ. Lúc nãy khi Bố đưa con đến là vội vã đi ngay. Con thì hậu đậu quên là hôm nay cô giáo về quê nên cho nghỉ.”
Phong Nam cắt ngang: -“ Và bé đã ngồi chờ suốt ở đây chứ gì. Sao ngốc thế? Sao bé không gọi điện thoại cho bố hả” Thương Chi chu mỏ trông đáng yêu cực:
- “ Eo! Bố con lúc làm việc thì luôn tắt máy ạ”
Phong Nam cảm thấy khá bất ngờ vì đây là lần đầu tiên anh nói chuyện thoải mái với một người như vậy. Từ trước tới nay, ngoài phục vụ cho nhu cầu công việc thì anh nào có thân thiện với ai. Cô bé này sao mà có sức hút lạ kì đến thế, anh toan quay đi nhưng lại không nỡ bỏ cô lại một mình.
Thương Chi chăm chú nhìn từng nét mặt có sự thay đổi nhanh chóng của anh. Cô bỗng đứng dậy, lấy cây đàn violin ra và nói:
- “ Con kéo một bản cho chú nghe nhé”. Sửng sờ trước lời đề nghị này, anh thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn lạnh lùng:
- “ Thôi, tiếng violin anh nghe buồn lắm. Với lại anh đang yêu đời.” Cô bé không nói gì vẫn tiếp tục tư thế kéo violon. Anh nhìn cái dáng vẻ thanh tao, thuần khiết ấy bằng ánh mắt khó hiểu. Trong đáy mắt hiện lên hình ảnh một cô gái nhỏ đang nghiêng đầu , những ngón tay thon dài , quyến rũ lả lướt kéo trên dây đàn , tạo nên một âm thanh đẹp lạ lùng.
Âm thanh du dương ấy đã và đang len lõi vào những nơi sâu thẳm trong trái tim anh. Nhẹ nhàng, trìu mến, tự nguyện dấn thân vào cảm giác say sưa mới mẻ. Phong Nam như tan chảy, hòa quyện vào từng hơi thở của bản nhạc kia. Tuy cô bé chơi đàn không chuyên nghiệp và cũng không phải là hay lắm, nhưng sao anh vẫn cảm thấy âm ấm trong lòng. Nhìn cặp mắt đen lay láy đang nhắm nghiền lại, mơ màng trong từng cung bậc cảm xúc của âm nhạc. Hàng mi cong dài khẽ rung rung kết hợp hài hòa với cái miệng nhỏ xinh xắn như nụ hoa hồng vừa hé. Phong Nam không khỏi bàng hoàng với ý nghĩ của mình: “ Sau này, bé sẽ là một mỹ nhân. Tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại anh.”
Phong Nam chợt hét lên làm Thương Chi giật cả mình: -“ Từ lúc biết nghe nhạc tới giờ, anh chưa bao giờ nghe được một bản violon tệ đến thế. Em quả là làm anh sáng mắt.”
Thương Chi ngừng kéo, mắt cô bé ầng ậc nước, khóe mi nhíu lại, môi mím chặt:- “ Con chỉ muốn kéo một bản để cảm ơn vì chú đã cùng con đứng ở đây. Con biết là con kéo không hay, nhưng chú cũng không cần hét lên như thế đâu ạ”
Phong Nam lạnh lùng, ánh mắt giễu cợt nhìn cô không cảm xúc: - “ Này nhé. Anh chỉ mới vừa qua tuổi 25 thôi, còn em thì khoảng 13 là cùng. Thế nên đừng có mà chú này chú nọ nữa . Đúng là con nít bây giờ chẳng ra sao cả. Ban đêm ban hôm, nếu Bố không tới thì không biết tự mình về nhà à. Tôi có việc nên mới đứng đây thôi. Tôi không rảnh để chờ bố cùng cô bé. Bé đừng có nghĩ là mình lúc nào cũng đúng nhá.”
- “ Chú….chú…chú….”.
Nước mắt nghẹn ngào, bao tủi hổ vì Bố chưa tới chợt vỡ òa, Thương Chi uất ức nói không nên lời.Phong Nam vẫn tiếp tục:
- “Ôi giào! Lại nước mắt. Tôi không quan tâm là bé khóc nhiều cỡ nào đâu. Mà bé quả là vừa làm hỏng cả buổi tối của tôi rồi đó. Đàn quái gì mà làm cho tâm trạng tôi thêm bực bội. Tôi khuyên bé một câu: lần sau nếu gặp tôi thì nên tránh xa một chút, kẻo lại mang họa vào người nhé.”
Hai bàn tay nhỏ xinh của Thương Chi đan vào nhau, cô bé cương nghị hướng ánh mắt long lanh nước về phía anh:
- “ Tại con thấy chú buồn nên mới đàn cho chú nghe mà. Sao chú cứ mắng con hoài vậy?” Cả cái câu nói và ánh mắt hồn nhiên ấy như ánh nắng mùa xuân xâm nhập vào tảng băng đã lâu không được quan tâm của Phong Nam. Đôi chân mày đậm khẽ nhíu lại, anh nhìn thật kĩ Thương Chi- người thứ hai trên thế gian này biết anh đang buồn. Và kẻ đầu tiên nhìn thấu anh , đó chính là bản thân anh.
Sự thật thì Phong Nam vốn là thần tượng là mục tiêu tấn công của rất nhiều ngôi sao ca nhạc, người mẫu, diễn viên. Họ đến bên anh vì danh vọng và hơn thế nữa ở anh vĩnh viễn có một sự quyến rũ không thể chối từ. Nhưng nực cười thay, trong số họ chưa ai phải chết cả. Vì sao ư? Vì Phong Nam còn là sứ giả của âm giới, cho nên kẻ yêu anh thật lòng sẽ chịu một hình phạt ghê gớm. Anh biết rõ điều đó, anh luôn cố gắng thờ ơ với tất cả phụ nữ vây quanh. Một lý do không hề nhỏ nữa là Phong Nam vốn không tin vào họ. Nhưng đối diện với vẻ ngây thơ thánh thiện này thì anh cảm thấy mình lại phải tàn nhẫn hơn nữa. Tiếng cười chua xót, kèm theo lời nói cay độc:
- “Ồ! Có vẻ cô bé đang hành nghề thầy bói nhỉ? Tôi không muốn đùa nữa rồi. Mau gọi điện cho ông bố vô trách nhiệm đi. Ở đây giờ này, là nơi không dành cho cô.”
Thương Chi tức giận, em hét lên:- “ Chú không được nói bố con như thế. Mà con đường này nào phải của một mình chú đâu.” Vẻ bướng bỉnh ấy càng làm cho Phong Nam muốn làm tổn thương cô. Có lẽ đó là cách duy nhất để tim anh không thể lỗi nhịp vì Thương Chi một lần nữa.
Anh túm lấy cổ áo cô , kề ánh mắt sâu thẳm lạnh giá vào mắt nai long lanh phẳng lặng. Phong Nam thì thầm: - “ Sự thật con đường vào giờ này là của chúng tôi. Hãy nhớ lấy. Giờ thì biến đi.”
Thương Chi chưa hết bàng hoàng, ngạc nhiên trước lời nói kì lạ của anh thì xa xa ánh đèn xe hơi dần dần chiếu thẳng vào hai người. Phong Nam biết rằng, Bố cô bé đã đến. Thương Chi quay sang, khóe mi ươn ướt:
- “ Chú, con về đây ạ. Hẹn gặp lại ạ” Phong Nam chẳng thèm trả lời, anh quay lưng và bước đi. Trên môi khẽ nhếch nụ cười vì cô bé ấy nói rằng sẽ hẹn gặp lại anh. Tuy bước đi đã khá xa nhưng hình như anh cảm thấy chiếc xe ấy vẫn chưa rời đi. Phong Nam quay lại, anh thoáng bối rối vì ánh mắt trong suốt kia đang nhìn mình chăm chú. Anh cũng không biết phải làm sao. Tim anh tự nhiên lỗi nhịp, bóng dáng nhỏ bé ấy đã bước vào tim anh tự lúc nào. Phong Nam cảm thấy có cái gì đó hụt hẫng, không lẽ trước những lời chửi mắng, thái độ khinh thường của anh vẫn chưa đủ làm cô ghét anh hay sao??
Trong xe có tiếng một người đàn ông trung niên:
- “ Cô Thương Chi à! Lên xe đi ạ, ông chủ đang ở nhà chờ cô.”Giọng nói trong trẻo như tiếng họa mi hót vang lên:
- “ Vâng ạ. Cháu lên ngay đây ạ” Cô bỗng nhìn về phía anh và hét thật to:- “ Chú ơi, hẹn gặp lại"
Phong Nam vẫn đứng đó, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Anh mỉm cười cay đắng với ý nghĩ sẽ gặp lại cô bé kia. Anh khẽ thì thầm: “ Ta sợ gặp lại em, cô bé à!”
Năm năm sau khi hoàn cảnh đã đổi thay nhiều, khi bộn bề cuộc sống cứ cuốn lấy anh. Khi trái tim lỗi nhịp lần đầu vẫn còn vẹn nguyên cảm xúc…..thì anh liệu sẽ tiếp tục gây thương tổn cho cô bé năm xưa hay………..tình yêu sẽ vượt qua tất cả???
Tình yêu vạn kiếp không ai định nghĩa
Lỡ vương vào chẳng thể nào ra
Sáu tháng ngắn ngủi hay cả đời điên đảo
Lựa chọn này sao quá đắng cay………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.