Chương 13
Tào Đình
03/10/2013
Mễ Bối bị sét đánh trúng, cũng may lúc đó cô đang giơ tay lên che
mặt, nên chỉ bị bỏng phần cánh tay. Điều làm người ta kinh ngạc nhất là
tốc độ phục hồi của cô nhanh đến giật mình, buổi sáng vừa thoa thuốc,
đến chiều đã mọc da non. Lớp da mới mọc hồng hồng như hoa đào tháng Ba,
sau đó hai ngày đã trắng ngần như cũ. Mễ Bối đã thoát khỏi nguy hiểm, có điều vẫn phải nằm viện để theo dõi.
Bà Mạc ngày nào cũng bảo vú Lý nấu món canh gà hầm rong biển mà Mễ Bối thích nhất mang tới, đích thân đút cho cô ăn. Mạc Ngôn Hy thì hầu như lúc nào cũng ở bên cô, nhưng chỉ đứng xa xa nhìn lại, không hề bước lại gần giường bệnh dù chỉ một bước.
Canh gà vừa tươi vừa ngon, mỗi lần mở hộp ra, các bác sĩ đi qua bên ngoài đều trầm trồ:
- Chà, thơm quá!
Bà Mạc chăm sóc Mễ Bối rất cẩn thận, sợ canh làm cô bị bỏng, lần nào cũng phải thử trước, thấy vừa rồi mới nhẹ nhàng đút vào cái miệng nhỏ xinh xắn của cô.
- Mễ Bối, có ngon không?
Bà Mạc hỏi.
Mễ Bối ngoan ngoãn gật đầu. Ánh mắt nhìn theo bóng người bên ngoài cửa sổ.
Mạc Ngôn Hy thường ngồi cách giường của cô chừng vài mét, lúc thì tắm nắng, lúc thì nhàn rỗi xem sách. Mỗi lần bác sĩ đến thay băng cho Mễ bối đều rất căng thẳng, không ai muốn nhìn thấy những vết sẹo lớn sẹo nhỏ lưu lại trên người một thiếu nữ xinh đẹp trong trắng nhường này, đó là một điều vô cùng đáng tiếc. Nhưng lần nào mở băng ra, mọi người cũng đều rất kinh ngạc… Vết thương còn lành nhanh hơn họ tưởng. Mạc Ngôn Hy từngtúm áo bác sĩ của Mễ Bối doạ dẫm:
- Để lại sẹo thì tôi đốt luôn cái bệnh viện này của mấy người.
Thực ra, anh ta cũng rất lo lắng.
Lúc thay băng, xung quanh giường Mễ Bối vây kín các y tá và bác sĩ, Mạc Ngôn Hy đứng bên ngoài, từ đầu đến cuối đều không dám lại gần, nhưng những lúc quan trọng, anh ta đều nhón chân, nghển cổ lên, cố gắng nhìn vào bên trong. Đợi cho mọi việc xong hết, anh ta trở lại góc quen thuộc củ mình, thản nhiên ngồi đọc sách.
?oMạc Ngôn Hy, anh ấy sợ lại gần mình rồi.?
Suy nghĩ này làm Mễ Bối rất đau khổ. Mạc Ngôn Hy có lý do của mình, anh ta nói bây giờ Mễ Bối quá yếu.
- ??
Giải thích kiểu gì vậy?
- Ừm? Chỉ cần lại gần em, anh sẽ không kiềm chế được mà đánh em một trận! Ai bảo em ngu thế, tự dưng đi nhận lấy tia sét đó! Ngu như heo ấy,cứ nghĩ đến là anh lại tức! Vì vậy, tốt nhất la anh không lại gần em. Em yếu quá, chỉ sợ không chịu nổi một đấm!
Mạc Ngôn Hy ra vẻ hung hăng nói.
Giải thích như vậy cơ bản là chấp nhận được.
Nửa tháng sau, Mễ Bối đã gần khoẻ hẳn, nhà họ mạc tổ chức một buổi đón rước long trọng, đưa cô từ bệnh viện về nhà. Sau khi xuất viện, cô vẫn được ?onhồi? cho vô số đồ ăn bổ dưỡng.
- Hì hì, Mễ Bối, cô sắp nặng bằng tôi rồi đấy!
Mạc Ngôn Hy trêu đùa.
- Này, cô dạo này sao thế, đen sì sì, lại còn béo nữa, gả cho ai được bây giờ?
Anh ta lại còn lắc đầu ngán ngẩm:
- Vừa đen vừa béo lại câm nữa, cô hết thuốc chữa rồi.
- ?!!!
Mễ Bối nghe những lời này, giật mình hoảng hốt bỏ chạy về phòng soi gương.
Bà Mạc nhìn dáng vẻ tất tả của cô, không nén nổi cười. Thực ra, sau một thời gian bồi dưỡng, Mễ Bối đã khoẻ lên rất nhiều, còn hồng nhuận hơn trước nữa, thân hình vẫn thon thả nhưng không mất đi vẻ khoẻ mạnh, so với dáng vẻ yếu ớt gió thổi cũng bay trước đây thì hoàn toàn khác hẳn. Mễ Bối giờ như một đoá hoa đang nở rộ, một đóa hoa đang ở thời kì đẹp nhất của đời hoa.
Mỗi lần Mạc Ngôn Hy nhắm mắt lại, cảnh tượng Mễ Bối vừa chân thành vừa nghiêm túc nói ba tiếng em yêu anh lại hiện ra trước mắt.
Vừa đau lòng lại vừa chua chát.
Vì vậy, anh ta không thể không xử phũ cô, để cô thôi không còn đặt hy vọng ở mình nữa.
Mễ Bối đã đi học trở lại, nhưng Mạc Ngôn Hy thì đã thay đổi. Ngay ngày đầu tiên anh ta đã tuyên bố trước toàn trường, người nào còn gán ghép anh ta và Mễ Bối là một đôi, người ấy chết chắc. Giờ lên lớp,chỉ cần Mễ Bối bất cẩn chạm phải Mạc Ngôn Hy một cái là anh ta sẽ nổi giận đùng đùng, nhảy dựng lên quát:
- Có phải cô muốn chết không? Đã bảo đừng đụng vào tôi rồi mà lại!
-?
Mễ Bối oan ức ngước mắt nhìn Mạc Ngôn Hy, đôi mắt trong sáng của cô lúc này ngập tràn vẻ thương tâm.
- Nhìn cái gì mà nhìn! Cô có biết cái đồ câm như cô rất là vô vị không!
Mạc Ngôn Hy tàn nhẫn đay đi đay lại chữ ?ocâm?, cuối cùng cũng bất nhẫn không dám nhìn thẳng vào cặp mắt đang ngân ngấn nước kia, gục xuống bàn, lăn ra ngủ.
Không ai biết rằng Mạc Ngôn Hy đang nhắm chặt mắt, cố ngăn không cho nước mắt chảy ra. Có người bắt đầu xì xào bàn tán, họ tìm một nơi Mạc Ngôn Hy không nghe thấy mà mắng chửi sau lưng:
- Tên Mạc Ngôn Hy đó thật đáng ghét! Chỉ biết bắt nạt người khác! Cậu xem Mễ Bối thật đáng thương! Hồi trước hắn ta còn xem cô ấy như bảo bối trên tay, từ sau khi cô ấy bị thương, hắn liền trở mặt vô tình ngay!
- Thì đó! Đúng là đồ vô ơn, hắn không nghĩ xem ai đã xả thân cứu hắn nữa!
- Phải, phải! Mỗi lần bắt gặp ánh mắt đáng thương của Mễ Bối là tớ lại muốn lao đến bảo vệ cô ấy!
Câu nói cuối cùng, không hiểu vì sao lại lọt đến tai Mạc Ngôn Hy. Trưa hôm ấy, anh ta đánh cho cậu sinh viên nói câu đó một trận bán sống bán chết, vừa đánh vừa mắng chửi:
- Mày có tư cách gì mà bảo vệ Mễ Bối? Mày xứng không?
?
Buổi chiều lên lớp, Mễ Bối thấy mặt Mạc Ngôn Hy sưng vù lên, thì lo lắng vô cùng, vội vội vàng vàng lấy khăn tay ra, đến phòng y tế xin một cục đá, cầm tới chườm vết thương cho anh ta.
Vì quá đau lòng và lo lắng, nên cặp môi mỏng của cô khẽ rung lên, cánh tay trắng muốt mềm mại, bị đá lạnh làm cho đỏ ửng lên, nhưng cô vẫn kiên quyết giữ chặt cục đá , động tác rất nhẹ nhàng như sợ Mạc Ngôn Hy bị đau…
- Cô làm cái gì vậy! Đừng có đụng vào người tôi! Đã bảo bao nhiêu lần rồi!
Mạc Ngôn Hy cuối cùng cũng phát cáu, anh ta thô lỗ hất văng tay Mễ bối ra, cục đá bay khỏi tay cô rơi xuống đất.
Vỡ tan. Mặt trời chiếu xuống. Đá tan thành nước.
Mễ Bối cúi đầu im lặng một lúc lâu, rồi lại chạy về phía phòng y tế lần nữa.
Cô lại gói một cục đá nữa, nghiến răng, khăng khăng đòi chườm vết thương cho Mạc Ngôn Hy.
Bàn tay Mạc Ngôn Hy nắm chặt lại, kêu răng rắc:
-Có phải cô câm rồi điếc luôn không?
Tay Mễ Bối khẽ run lên, nhưng vẫn kiên trì áp cục đá lên mặt Mạc Ngôn Hy.
Một cánh tay vung lên hất tay Mễ Bối ra. Mễ bối ngẩn người ra, rồi lại đưa tay lên lần nữa. Bị hất ra, lại đưa lên, cứ như vậy đến khi chuông vào lớp réo vang. Tiếng mắng chửi, tiếng bàn tán rì rầm vang lên.Có người nói Mạc Ngôn Hy quá lạnh lùng, có người nói Mễ Bối quá hạ mình. Một vài cô nữ sinh đa sầu đa cảm, mắt đã ươn ướt. Trong một buổi chiều thu, cô gái xinh đẹp như tiên nữ ấy đang kiên quyết bảo vệ, chăm sóc người mình yêu.
-Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn chạm vào tôi lần nữa thì đừng trách tôi vô tình vô nghĩa!
Mễ Bối như không hề nghe thấy, lặng lẽ cất khăn tay đi, cầm sách, ngồi chăm chú nghe giảng, khoé mắt có gì đó lấp lánh.
- Khục…
Mọi người đều hiếu kì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mạc Ngôn Hy lại gục mặt xuống bàn, dáng vẻ như sắp ngủ.
?oMễ Bối ngốc! Tại sao em lại tốt với anh như vậy! Tại sao phải nói em yêu anh! Tại sao lại nói vậy!Nếu em là em gái anh, anh sẽ mãi mãi che chở em, bao bọc em! Nhưng tại sao em lại nói em yêu anh? xin lỗi, Mễ Bối! Anh là một kẻ sắp chết? anh không thể cho em hạnh phúc? xin lỗi??
Mạc Ngôn Hy thầm gào thét, lòng đau như cắt.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa, bên ngoài vang lên tiếng của thầy chủ nhiệm khoa:
- Mở cửa, là tôi đây!
Thầy giáo ra mở cửa, chủ nhiệm khoa đi vào, theo sau thầy là một anh chàng cao lớn điển trai.
Đây là sinh viên mới chuyển đến, tên là Vương Tử, chữ Tử gồm chữ Mộc và chữ Tân.
Anh chàng mới chuyển đến lịch sự gật đầu chào cả lớp, làm vô số nữ sinh phải xuýt xoa trầm trồ. Vẻ đẹp của anh ta khiến cả đàn ông cũng phải nín thở. Trên gương mặt tuấn tú không tì vết là đôi mắt màu xanh da trời thăm thẳm, thi thoảng lại sáng lên như có điện, dịu dàng, mềm mại mê hoặc lòng người. Anh ta có mái tóc vàng rực rỡ như muôn ngàn tia sáng mặt trời, môi đỏ như son, làn da hơi trắng, bộ đồng phục bình thường khoác trên người không che giấu nổi khí chất quý tộc cao quý. Toàn thân anh ta toát lên một vẻ uy nghiêm khác biệt hẳn với người thường.
- Vương Tử? Gọi là hoàng tử luôn cho rồi, có phải con lại Trung Pháp không nhỉ?
Nữ sinh A nói.
- Đúng đấy, đúng đấy! Cứ như hoàng tử trong cổ tích sống lại vậy!
Nữ sinh B phụ hoạ.
Nét mặt Vương Tử lạnh như băng, cặp mắt đảo một vòng quanh lớp học, những nữ sinh bị ánh mắt anh ta chạm phải đều có cảm giác như bị điện giật, giật bắn mình kêu lên khe khẽ. Mễ Bối đang nhìn ra ngoài cử sổ, không hề để ý đến hai người mới bước vào lớp học, nghe thấy tiếng xì xầm hỗn loạn trong lớp, cô mới từ từ quay người lại.Khi gương mặt Vương Tử lọt vào tầm mắt cô, Mễ Bối sững sờ, trái tim nghẹn thắt.
?oLà Cửu Hoàng tử! Chàng đã đến rồi!?
Đúng lúc này, ánh mắt của Vương Tử cũng dựng lại trên mặt Mễ Bối, mãi không di chuyển đi nơi khác. Vừa hay lúc này, Mạc Ngôn Hy cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy có người đang nhìn chăm chăm vào Mễ Bối bên cạnh mình. Anh ta nheo nheo mắt nhìn đối phương, phát ra những tính hiệu cảnh báo nguy hiểm.
Những nữ sinh ngồi giữa Mễ Bối và Vương Tử không hiểu sao đều rú lên những tiếng hoảng hốt.
- Tôi muốn ngồi đó!
Ngón tay trắng thon thả của Vương Tử khẽ cất lên, chỉ về phía Mễ Bối, nhẹ nhàng nói:
- Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.
Nữ sinh ngồi ngay bên trên Mễ Bối đột nhiên thở hắt ra một hơi, không kêu được tiếng nào đã lăn ra ngất xỉu.
Vương Tử đi về phía Mễ Bối, đầu hơi ngẩng lên, bước chân nhẹ nhàngmà cao quý, hoàn mỹ đến mức tưởng chừng như không có thật. Nắm tay Mạc Ngôn Hy kêu răng rắc, vang vang khắp lớp. Vương tử lại gần Mễ Bối, cúi đầu, cầm tay phải cô lên, khom người đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Cả lớp đều rùng mình, ánh mắt tập trung vào Mạc Ngôn Hy đang ngồi bên cạnh Mễ Bối. Thầy chủ nhiệm khoa cũng kinh ngạc đến nỗi tròng mắt như muốn rơi xuống đất.
Hôn tay Mễ bối xong, Vương tử ngẩng đầu lên, liếc nhìn Mạc Ngôn Hy đang đờ người ra bằng ánh mắt khinh miệt, nói với giọng hết sức oai nghiêm, oai nghiêm đến độ không thể kháng cự:
- Làm ơn tránh ra!
Giọng nói không lớn, nhưng khí thế đủ để người ta không lạnh mà run.
Ánh mắt của mọi người dừng lại cả trên người Mạc Ngôn Hy, thi nhau đoán xem Mạc Ngôn Hy sẽ xử sự thế nào.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, một đôi mắt xanh như tia chớp trên bầu trời, một đôi mắt thản nhiên mang theo chút phẫn nộ? Đại chiến thế giới liệu có bùng nổ không?
Bộ đồng phục màu trắng của Vương tử như sáng lên ánh vàng. Bộ đồng phục của Mạc Ngôn Hy thì nhàu nhĩ rúm ró, đeo đủ thứ dây xích lanh ca lanh canh.
Mạc Ngôn Hy đứng dậy rồi!
Anh ta lười nhác vươn vai, mặt trơ khấc nói:
- Muốn ngồi đây à?
- Phải!
Vương Tử bình tĩnh trả lời.
- Vậy? được thôi.
A?
Tròng mắt cả lớp như muốn lọt ra ngoài. Tinh thần Mễ Bối căng như dây đàn, hai tay vặn vẹo nắm chặt lại, lúc nhìn người này, lúc lại liếc trộm người kia, đến khi thấy Mạc Ngôn Hy chịu thoả hiệp, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Được, ngồi đi!
Mạc Ngôn Hy nói, rồi lùi ra sau.
- Ừm?
Vương Tử bước lên một bước.
Đúng vào khoảnh khắc đó, một nắm đấm nhanh như điện, nặng như chuỳ sắt thoi vào giữa bụng Vương Tử.
Bà Mạc ngày nào cũng bảo vú Lý nấu món canh gà hầm rong biển mà Mễ Bối thích nhất mang tới, đích thân đút cho cô ăn. Mạc Ngôn Hy thì hầu như lúc nào cũng ở bên cô, nhưng chỉ đứng xa xa nhìn lại, không hề bước lại gần giường bệnh dù chỉ một bước.
Canh gà vừa tươi vừa ngon, mỗi lần mở hộp ra, các bác sĩ đi qua bên ngoài đều trầm trồ:
- Chà, thơm quá!
Bà Mạc chăm sóc Mễ Bối rất cẩn thận, sợ canh làm cô bị bỏng, lần nào cũng phải thử trước, thấy vừa rồi mới nhẹ nhàng đút vào cái miệng nhỏ xinh xắn của cô.
- Mễ Bối, có ngon không?
Bà Mạc hỏi.
Mễ Bối ngoan ngoãn gật đầu. Ánh mắt nhìn theo bóng người bên ngoài cửa sổ.
Mạc Ngôn Hy thường ngồi cách giường của cô chừng vài mét, lúc thì tắm nắng, lúc thì nhàn rỗi xem sách. Mỗi lần bác sĩ đến thay băng cho Mễ bối đều rất căng thẳng, không ai muốn nhìn thấy những vết sẹo lớn sẹo nhỏ lưu lại trên người một thiếu nữ xinh đẹp trong trắng nhường này, đó là một điều vô cùng đáng tiếc. Nhưng lần nào mở băng ra, mọi người cũng đều rất kinh ngạc… Vết thương còn lành nhanh hơn họ tưởng. Mạc Ngôn Hy từngtúm áo bác sĩ của Mễ Bối doạ dẫm:
- Để lại sẹo thì tôi đốt luôn cái bệnh viện này của mấy người.
Thực ra, anh ta cũng rất lo lắng.
Lúc thay băng, xung quanh giường Mễ Bối vây kín các y tá và bác sĩ, Mạc Ngôn Hy đứng bên ngoài, từ đầu đến cuối đều không dám lại gần, nhưng những lúc quan trọng, anh ta đều nhón chân, nghển cổ lên, cố gắng nhìn vào bên trong. Đợi cho mọi việc xong hết, anh ta trở lại góc quen thuộc củ mình, thản nhiên ngồi đọc sách.
?oMạc Ngôn Hy, anh ấy sợ lại gần mình rồi.?
Suy nghĩ này làm Mễ Bối rất đau khổ. Mạc Ngôn Hy có lý do của mình, anh ta nói bây giờ Mễ Bối quá yếu.
- ??
Giải thích kiểu gì vậy?
- Ừm? Chỉ cần lại gần em, anh sẽ không kiềm chế được mà đánh em một trận! Ai bảo em ngu thế, tự dưng đi nhận lấy tia sét đó! Ngu như heo ấy,cứ nghĩ đến là anh lại tức! Vì vậy, tốt nhất la anh không lại gần em. Em yếu quá, chỉ sợ không chịu nổi một đấm!
Mạc Ngôn Hy ra vẻ hung hăng nói.
Giải thích như vậy cơ bản là chấp nhận được.
Nửa tháng sau, Mễ Bối đã gần khoẻ hẳn, nhà họ mạc tổ chức một buổi đón rước long trọng, đưa cô từ bệnh viện về nhà. Sau khi xuất viện, cô vẫn được ?onhồi? cho vô số đồ ăn bổ dưỡng.
- Hì hì, Mễ Bối, cô sắp nặng bằng tôi rồi đấy!
Mạc Ngôn Hy trêu đùa.
- Này, cô dạo này sao thế, đen sì sì, lại còn béo nữa, gả cho ai được bây giờ?
Anh ta lại còn lắc đầu ngán ngẩm:
- Vừa đen vừa béo lại câm nữa, cô hết thuốc chữa rồi.
- ?!!!
Mễ Bối nghe những lời này, giật mình hoảng hốt bỏ chạy về phòng soi gương.
Bà Mạc nhìn dáng vẻ tất tả của cô, không nén nổi cười. Thực ra, sau một thời gian bồi dưỡng, Mễ Bối đã khoẻ lên rất nhiều, còn hồng nhuận hơn trước nữa, thân hình vẫn thon thả nhưng không mất đi vẻ khoẻ mạnh, so với dáng vẻ yếu ớt gió thổi cũng bay trước đây thì hoàn toàn khác hẳn. Mễ Bối giờ như một đoá hoa đang nở rộ, một đóa hoa đang ở thời kì đẹp nhất của đời hoa.
Mỗi lần Mạc Ngôn Hy nhắm mắt lại, cảnh tượng Mễ Bối vừa chân thành vừa nghiêm túc nói ba tiếng em yêu anh lại hiện ra trước mắt.
Vừa đau lòng lại vừa chua chát.
Vì vậy, anh ta không thể không xử phũ cô, để cô thôi không còn đặt hy vọng ở mình nữa.
Mễ Bối đã đi học trở lại, nhưng Mạc Ngôn Hy thì đã thay đổi. Ngay ngày đầu tiên anh ta đã tuyên bố trước toàn trường, người nào còn gán ghép anh ta và Mễ Bối là một đôi, người ấy chết chắc. Giờ lên lớp,chỉ cần Mễ Bối bất cẩn chạm phải Mạc Ngôn Hy một cái là anh ta sẽ nổi giận đùng đùng, nhảy dựng lên quát:
- Có phải cô muốn chết không? Đã bảo đừng đụng vào tôi rồi mà lại!
-?
Mễ Bối oan ức ngước mắt nhìn Mạc Ngôn Hy, đôi mắt trong sáng của cô lúc này ngập tràn vẻ thương tâm.
- Nhìn cái gì mà nhìn! Cô có biết cái đồ câm như cô rất là vô vị không!
Mạc Ngôn Hy tàn nhẫn đay đi đay lại chữ ?ocâm?, cuối cùng cũng bất nhẫn không dám nhìn thẳng vào cặp mắt đang ngân ngấn nước kia, gục xuống bàn, lăn ra ngủ.
Không ai biết rằng Mạc Ngôn Hy đang nhắm chặt mắt, cố ngăn không cho nước mắt chảy ra. Có người bắt đầu xì xào bàn tán, họ tìm một nơi Mạc Ngôn Hy không nghe thấy mà mắng chửi sau lưng:
- Tên Mạc Ngôn Hy đó thật đáng ghét! Chỉ biết bắt nạt người khác! Cậu xem Mễ Bối thật đáng thương! Hồi trước hắn ta còn xem cô ấy như bảo bối trên tay, từ sau khi cô ấy bị thương, hắn liền trở mặt vô tình ngay!
- Thì đó! Đúng là đồ vô ơn, hắn không nghĩ xem ai đã xả thân cứu hắn nữa!
- Phải, phải! Mỗi lần bắt gặp ánh mắt đáng thương của Mễ Bối là tớ lại muốn lao đến bảo vệ cô ấy!
Câu nói cuối cùng, không hiểu vì sao lại lọt đến tai Mạc Ngôn Hy. Trưa hôm ấy, anh ta đánh cho cậu sinh viên nói câu đó một trận bán sống bán chết, vừa đánh vừa mắng chửi:
- Mày có tư cách gì mà bảo vệ Mễ Bối? Mày xứng không?
?
Buổi chiều lên lớp, Mễ Bối thấy mặt Mạc Ngôn Hy sưng vù lên, thì lo lắng vô cùng, vội vội vàng vàng lấy khăn tay ra, đến phòng y tế xin một cục đá, cầm tới chườm vết thương cho anh ta.
Vì quá đau lòng và lo lắng, nên cặp môi mỏng của cô khẽ rung lên, cánh tay trắng muốt mềm mại, bị đá lạnh làm cho đỏ ửng lên, nhưng cô vẫn kiên quyết giữ chặt cục đá , động tác rất nhẹ nhàng như sợ Mạc Ngôn Hy bị đau…
- Cô làm cái gì vậy! Đừng có đụng vào người tôi! Đã bảo bao nhiêu lần rồi!
Mạc Ngôn Hy cuối cùng cũng phát cáu, anh ta thô lỗ hất văng tay Mễ bối ra, cục đá bay khỏi tay cô rơi xuống đất.
Vỡ tan. Mặt trời chiếu xuống. Đá tan thành nước.
Mễ Bối cúi đầu im lặng một lúc lâu, rồi lại chạy về phía phòng y tế lần nữa.
Cô lại gói một cục đá nữa, nghiến răng, khăng khăng đòi chườm vết thương cho Mạc Ngôn Hy.
Bàn tay Mạc Ngôn Hy nắm chặt lại, kêu răng rắc:
-Có phải cô câm rồi điếc luôn không?
Tay Mễ Bối khẽ run lên, nhưng vẫn kiên trì áp cục đá lên mặt Mạc Ngôn Hy.
Một cánh tay vung lên hất tay Mễ Bối ra. Mễ bối ngẩn người ra, rồi lại đưa tay lên lần nữa. Bị hất ra, lại đưa lên, cứ như vậy đến khi chuông vào lớp réo vang. Tiếng mắng chửi, tiếng bàn tán rì rầm vang lên.Có người nói Mạc Ngôn Hy quá lạnh lùng, có người nói Mễ Bối quá hạ mình. Một vài cô nữ sinh đa sầu đa cảm, mắt đã ươn ướt. Trong một buổi chiều thu, cô gái xinh đẹp như tiên nữ ấy đang kiên quyết bảo vệ, chăm sóc người mình yêu.
-Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn chạm vào tôi lần nữa thì đừng trách tôi vô tình vô nghĩa!
Mễ Bối như không hề nghe thấy, lặng lẽ cất khăn tay đi, cầm sách, ngồi chăm chú nghe giảng, khoé mắt có gì đó lấp lánh.
- Khục…
Mọi người đều hiếu kì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mạc Ngôn Hy lại gục mặt xuống bàn, dáng vẻ như sắp ngủ.
?oMễ Bối ngốc! Tại sao em lại tốt với anh như vậy! Tại sao phải nói em yêu anh! Tại sao lại nói vậy!Nếu em là em gái anh, anh sẽ mãi mãi che chở em, bao bọc em! Nhưng tại sao em lại nói em yêu anh? xin lỗi, Mễ Bối! Anh là một kẻ sắp chết? anh không thể cho em hạnh phúc? xin lỗi??
Mạc Ngôn Hy thầm gào thét, lòng đau như cắt.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa, bên ngoài vang lên tiếng của thầy chủ nhiệm khoa:
- Mở cửa, là tôi đây!
Thầy giáo ra mở cửa, chủ nhiệm khoa đi vào, theo sau thầy là một anh chàng cao lớn điển trai.
Đây là sinh viên mới chuyển đến, tên là Vương Tử, chữ Tử gồm chữ Mộc và chữ Tân.
Anh chàng mới chuyển đến lịch sự gật đầu chào cả lớp, làm vô số nữ sinh phải xuýt xoa trầm trồ. Vẻ đẹp của anh ta khiến cả đàn ông cũng phải nín thở. Trên gương mặt tuấn tú không tì vết là đôi mắt màu xanh da trời thăm thẳm, thi thoảng lại sáng lên như có điện, dịu dàng, mềm mại mê hoặc lòng người. Anh ta có mái tóc vàng rực rỡ như muôn ngàn tia sáng mặt trời, môi đỏ như son, làn da hơi trắng, bộ đồng phục bình thường khoác trên người không che giấu nổi khí chất quý tộc cao quý. Toàn thân anh ta toát lên một vẻ uy nghiêm khác biệt hẳn với người thường.
- Vương Tử? Gọi là hoàng tử luôn cho rồi, có phải con lại Trung Pháp không nhỉ?
Nữ sinh A nói.
- Đúng đấy, đúng đấy! Cứ như hoàng tử trong cổ tích sống lại vậy!
Nữ sinh B phụ hoạ.
Nét mặt Vương Tử lạnh như băng, cặp mắt đảo một vòng quanh lớp học, những nữ sinh bị ánh mắt anh ta chạm phải đều có cảm giác như bị điện giật, giật bắn mình kêu lên khe khẽ. Mễ Bối đang nhìn ra ngoài cử sổ, không hề để ý đến hai người mới bước vào lớp học, nghe thấy tiếng xì xầm hỗn loạn trong lớp, cô mới từ từ quay người lại.Khi gương mặt Vương Tử lọt vào tầm mắt cô, Mễ Bối sững sờ, trái tim nghẹn thắt.
?oLà Cửu Hoàng tử! Chàng đã đến rồi!?
Đúng lúc này, ánh mắt của Vương Tử cũng dựng lại trên mặt Mễ Bối, mãi không di chuyển đi nơi khác. Vừa hay lúc này, Mạc Ngôn Hy cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy có người đang nhìn chăm chăm vào Mễ Bối bên cạnh mình. Anh ta nheo nheo mắt nhìn đối phương, phát ra những tính hiệu cảnh báo nguy hiểm.
Những nữ sinh ngồi giữa Mễ Bối và Vương Tử không hiểu sao đều rú lên những tiếng hoảng hốt.
- Tôi muốn ngồi đó!
Ngón tay trắng thon thả của Vương Tử khẽ cất lên, chỉ về phía Mễ Bối, nhẹ nhàng nói:
- Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.
Nữ sinh ngồi ngay bên trên Mễ Bối đột nhiên thở hắt ra một hơi, không kêu được tiếng nào đã lăn ra ngất xỉu.
Vương Tử đi về phía Mễ Bối, đầu hơi ngẩng lên, bước chân nhẹ nhàngmà cao quý, hoàn mỹ đến mức tưởng chừng như không có thật. Nắm tay Mạc Ngôn Hy kêu răng rắc, vang vang khắp lớp. Vương tử lại gần Mễ Bối, cúi đầu, cầm tay phải cô lên, khom người đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Cả lớp đều rùng mình, ánh mắt tập trung vào Mạc Ngôn Hy đang ngồi bên cạnh Mễ Bối. Thầy chủ nhiệm khoa cũng kinh ngạc đến nỗi tròng mắt như muốn rơi xuống đất.
Hôn tay Mễ bối xong, Vương tử ngẩng đầu lên, liếc nhìn Mạc Ngôn Hy đang đờ người ra bằng ánh mắt khinh miệt, nói với giọng hết sức oai nghiêm, oai nghiêm đến độ không thể kháng cự:
- Làm ơn tránh ra!
Giọng nói không lớn, nhưng khí thế đủ để người ta không lạnh mà run.
Ánh mắt của mọi người dừng lại cả trên người Mạc Ngôn Hy, thi nhau đoán xem Mạc Ngôn Hy sẽ xử sự thế nào.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, một đôi mắt xanh như tia chớp trên bầu trời, một đôi mắt thản nhiên mang theo chút phẫn nộ? Đại chiến thế giới liệu có bùng nổ không?
Bộ đồng phục màu trắng của Vương tử như sáng lên ánh vàng. Bộ đồng phục của Mạc Ngôn Hy thì nhàu nhĩ rúm ró, đeo đủ thứ dây xích lanh ca lanh canh.
Mạc Ngôn Hy đứng dậy rồi!
Anh ta lười nhác vươn vai, mặt trơ khấc nói:
- Muốn ngồi đây à?
- Phải!
Vương Tử bình tĩnh trả lời.
- Vậy? được thôi.
A?
Tròng mắt cả lớp như muốn lọt ra ngoài. Tinh thần Mễ Bối căng như dây đàn, hai tay vặn vẹo nắm chặt lại, lúc nhìn người này, lúc lại liếc trộm người kia, đến khi thấy Mạc Ngôn Hy chịu thoả hiệp, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Được, ngồi đi!
Mạc Ngôn Hy nói, rồi lùi ra sau.
- Ừm?
Vương Tử bước lên một bước.
Đúng vào khoảnh khắc đó, một nắm đấm nhanh như điện, nặng như chuỳ sắt thoi vào giữa bụng Vương Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.