Chương 6: Chương 2.2
Mạc Lâm
18/01/2016
Từ sau ngày đầu tiên, Nghiêm Sĩ Dương bắt đầu chú ý đến Thẩm Bội Tuyền, trên thực tế, không
muốn chú ý cũng khó, cô nữ sinh này cứ như vậy xuất hiện ở nơi toàn nam
sinhcủa đội bóng chày, mỗi ngày cứ chạy tới chạy lui, rất khó để không
nhìn thấy cô.
Nhưng mà làm anh ngạc nhiên nhất chính là, năng lực làm việc của cô bé này rất đáng khen ngợi. Việc lớn nhỏ của đội bóng, bất kể việc nhỏ như mua đồ ăn thức uống, đến việc sắp xếp ăn ở lúc thi đấu, Thẩm Bội Tuyền đều làm rất tốt.
Khiến cho Nghiêm Sĩ Dương khen ngợi chính là, cô bé này rất thông minh, phản ứng nhanh, anh mới nói qua một lần, cô đã biết cách làm thế nào làm sạch bao tay quý giá của anh, ít nhất sẽ không ngốc như những quản lý trước đây, cầm khăn tay ướt trực tiếp làm sạch bao tay của anh.
Hơn nữa cô cũng sẽ không giống như hoa si (e hèm, là người mê trai đấy ạ), vào đội bóng chày chỉ muốn tìm bạn trai đẹp trai.
Thẩm Bội Tuyền nhìn thấy những đồng đội này, luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, không quá nhiệt tình, cũng không quá lạnh nhạt.
Cho dù cô đang bận việc gì, chỉ cần bọn họ có yêu cầu, cô lập tức đi làm. Muốn gì được nấy như vậy, còn có thể xử lý mọi việc có trật tự, quả thật cô đã trở thành bảo mẫu không thể thiếu của đội bóng chày.
Rất nhanh, cô đã trở thành bạn tốtvới tất cả mọi người trong đội bóng chày. Cô nhanh chóng nhớ tên tất cả mọi người, vào trong môi trường toàn nam sinh, cô cũng ngày càng giống nam sinh, có chút mạnh mẽ, không quá nhu nhược, nhất là ở chung với những đồng đội có thói quen không tốt này.
Cô giống như bảo mẫu, trở thành thành viên không thể thiếu của đội bóng chày, mặc dù cô không thể ra sân chơi bóng, nhưng tất cả mọi người đều biết, nếu bây giờ đội bóng chày thiếu Tiểu Tuyền, cả đội bóng đồng nghĩa với tan rã.
Bởi vì, vào những ngày nắng nóng, ai mang cho bọn họ nước lạnh? Ai giúp bọn họ mang quần áo toàn mùi mồ hôi đi giặt? Ai giúp bọn họ sắp xếp chỗ ăn ở vào những ngày bọn họ ra ngoài thi đấu, để cho bọn họ yên tâm ra sân thi đấu?
Tất cả đều nhờ Tiểu Tuyền.......
Nghiêm Sĩ Dương đều thấy rõ những việc này, mặc dù miệng anh không nói, nhưng trong lòng đã thầm công nhận Tiểu Tuyền là người quan trọng nhất của đội bóng chày.
Dù thỉnh thoảng, anh vẫn lớn giọng nói chuyện với cô, nhưng ở lâu, anh vẫn sẽ nghe lời của cô.
"Tại sao phải vội vàng như vậy? Thi đấu kết thúc, sao không ở lại nghỉ ngơi một đêm mà phải đi chuyến tàu đêm trở về?" Không biết đang ồn ào chuyện gì bên trong phòng làm việc, nhưng mà tất cả mọi người đều rất rõ ràng, trong đội bóng chày còn có ai có thể lớn giọng, nói chuyện không coi ai ra gì như vậy?
"Thi đấu kết thúc thứ sáu, thứ hai chính là thi giữa học kỳ, rất nhiều bạn học đều phải về thi, trước khi thi đi nhờ xe trở về, mọi người có thể có thêm một ngày nghỉ ngơi, chuẩn bị cho kì thi."
"Vội vàng như vậy có phải quá mệt không?" Nghiêm Sĩ Dương nhìn bảng kế hoạch, rất bất mãn, giọng nói cũng lớn thêm: “Bốn giờ rưỡi thi đấu kết thúc, bảy giờ rưỡi phải lên xe, cũng không phải vội vàng làm ra vẻ."
Thẩm Bội Tuyền nhìn bảng kế hoạch, thở dài: “Nếu không để tôi đi sắp xếp lại một chút."
Nhìn cô cầm bảng kế hoạch xoay người rời đi, phó đội trưởng ở bên cạnh vội vàng đi lên: “Cậu lại nữa rồi, sao lại hung dữ với Tiểu Tuyền như vậy?"
"Tôi đâu có?" Anh rất vô tội, anh chỉ đang thảo luận thôi mà.
"Cậu xem, tất cả mọi người đều đang trừng cậu!"
Nghiêm Sĩ Dương nhìn về phía mọi người, quả nhiên mọi người ở đây đều đang trừng anh, hung dữ nhìn chằm chằm!
Tất cả đồng đội của đội bóng chày, mỗi người đều bị Tiểu Tuyền thu phục, tất cả đều đứng về phía cô, bây giờ ngay cả đội trưởng anh cũng dám trừng? "Làm gì thế?"
"Sĩ Dương, tôi nói thật, nếu như lần này Tiểu Tuyền chạy mất không làm, chúng tôi không trở mặt với cậu mới là lạ!"
Nghiêm Sĩ Dương bị nhắc nhở rất không thoải mái, nhưng khi ánh mắt của anh nhìn đến bóng lưng ngồi trước máy vi tính của Thẩm Bội Tuyền, trong lòng đột nhiên cảm thấy áy náy. "Tôi cũng không phải cố ý muốn hung dữ với cô ấy."
Huống chi anh cũng không hung dữ với cô, anh chỉ đang thảo luậnvới cô thôi mà!
Trên thực tế, anh rất bội phục cô, anh biết biểu hiện của cô trong khoảng thời gian này, biết cô rất cố gắng hoàn thành trách nhiệm của quản lý, thật sự thì anh rất biết ơn cô.
A!Nếu như Tiểu Tuyền thật sự chạy mất thì làm sao bây giờ?
"Đội trưởng ---"
"Sĩ Dương ---"
Tất cả mọi người bên cạnh đều đang trừng anh, anh đã trở thành kẻ thù của toàn đội!
Được rồi! Hiện tại Tiểu Tuyền đã thu phục mọi người, so với đội trưởng như anh còn xứng đáng với chức vụ hơn. Bất quá lần đầu tiên Nghiêm Sĩ Dương cảm thấy, mình thật sự rất hung dữ, Tiểu Tuyền nghiêm túc như vậy, anh cũng phải dịu dàng một chút, nói nhỏ thôi....... Mẹ kiếp, nếu như anh có thể dịu dàng một chút, nói nhỏ thôi, vậy thì anh đã không phảilà Nghiêm Sĩ Dươngrồi!
"Được rồi! Tôi biết rồi!" Nghiêm Sĩ Dương đứng lên, cảm thấy mình nên hào phóng một chút nói xin lỗi với Tiểu Tuyền.
Nhưng khi mọi người thấy anh cử động, tưởng rằng anh lại muốn hung dữ với Tiểu Tuyền, một đám người lập tức đứng lên ngăn anh lại.
"Các cậu đang làm gì vậy?" Nghiêm Sĩ Dương gào to.
"Đội trưởng, không thể được!" Không thể hù dọa Tiểu Tuyền được....
Thẩm Bội Tuyền đang chăm chú nhìn bảng kế hoạch thì nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu lên, thấy mọi người trong đội bóng không biết đang làm gì, mấy người ôm Nghiêm Sĩ Dương không thả. "Các anh đang làm gì vậy?"
Mọi người giả vờ như không có việc gì: “Không có việc gì! Không có việc gì!"
Nghiêm Sĩ Dương hừ một tiếng, hạ lệnh đuổi khách: “Toàn bộ các cậu đi ra ngoài bãi tập rèn luyện thể lực, tôi muốn nói chuyện với quản lý một chút."
"Đội trưởng....."
"Get Out!"
Thế là, một đám người không thể làm gì khác hơn là đi khỏi phòng làm việc, trong nháy mắt, phòng làm việc chỉ còn hai người Nghiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền.
Nghiêm Sĩ Dương đi đến bên cạnh bàn máy vi tính nhìn cô, lời như vậy thật đúng là khó mở miệng....... Muốn anh nói xin lỗi, còn nói xin lỗi với một nữ sinh.... .... Nhưng mọi người nói không sai, quản lý như Tiểu Tuyền rất khó tìm được, tuyệt đối không thể để cô giận bỏ đi. "Tiểu Tuyền....... Tôi......."
"Sắp xếp xong rồi!" Thẩm Bội Tuyền nhấn lưu trữ, in tài liệu của nhóm ra: “Tôi nghĩ chúng ta nên ở lại một ngày, buổi sáng thứ bảy đi nhờ xe trở về....... Anh nói không sai, tôi không có nghĩ đến mọi người sau khi thi đấu xong sẽ rất mệt mỏi, ban đêm còn phải đi xe trở về, như vậy quá cực khổ, cho nên chúng ta ở thêm một ngày.... .... Chỉ là nếu như vậy thì phải ở trọ thêm một đêm, nhưng mà không sao, kinh phí còn đủ......."
"Tiểu Tuyền, cô....... cô không giận tôi sao?"
Thẩm Bội Tuyền nhìn anh: “Tại sao tôi phải giận anh?"
Lần này đổi thành Nghiêm Sĩ Dương không biết phải làm sao, gãi gãi đầu: “Tôi nghĩ vừa rồi tôi lớn giọng với cô, cô sẽ tức giận."
Thẩm Bội Tuyền cười: “Anh nói chuyện quả thật rất lớn giọng, tôi còn nghĩ rằng anh không biết điều đó cơ đấy?"
"Hắc hắc......." Nghiêm Sĩ Dương cười xin lỗi.
"Nhưng mà tôi cảm thấy vậy cũng tốt, bình thường anh phải hướng dẫn thành viên trong đội, nói chuyện lớn tiếng một chút cũng bình thường, nếu không thì làm sao tạo được uy tín?"
"Đúng vậy!"
Lại còn dám đồng ý, người đàn ông này.... ... Thẩm Bội tuyền cười nhìn tài liệu trên tay: “Hơn nữa thay vì tức giận với anh, không bằng nhanh chóng giải quyết vấn đề, tôi còn tương đối thoải mái."
Nghiêm Sĩ Dương kéo ghế: “Những quản lý trước kia nghĩ được như cô vậy có phải tốt không?"
"Anh còn không tự hỏi lại chính mình! Kiềm chế giọng nói của mình, không nên động một tí liền hung dữ." Thẩm Bội Tuyền tốt bụng nhắc nhở anh, đưa tài liệu cho anh: “Xem một chút đi, nếu như không có vấn đề gì, tôi sẽ trình lên tổ thể dục."
Anh phất tay một cái: “Không cần xem, cô nhất định làm rất tốt."
Thẩm Bội Tuyền biết, đội trưởng khó tính này bây giờ đã chấp nhận cô, khi vừa mới bắt đầu công việc, đã nghe nói qua anh nóng nảy lại khó tính, mấy quản lý trước kia đều nói phải cẩn thận với anh, ngàn vạn lần đừng để bị anh dọa.
Nhưng mà sau khi thật sự tiếp xúc, mới phát hiện ra anh rất giống trẻ con, hơn nữa người cũng rất hiền lành, với ai cũng chung đụng được, với bạn bè cũng đều rất tốt, có tinh thần chính nghĩa.
Chẳng qua đối với những chuyện anh quan tâm, ví dụ như bóng chày, anh tuyệt đối sẽ không cho phép người khác qua loa tùy ý làm việc, vì vậy mà mấy quản lý trước kia bị anh đuổi đi.
"Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi."
"Vậy..... Chúng ta cũng được xem là bạn tốt phải không? Hiện tại đội bóng chày cực kì cần cô, cô so với tôi còn quan trọng hơn, cho nên cô tuyệt đối không thể bỏ đội, nếu không tôi sẽ bị những người khác hận chết." Nói xong anh cũng rất buồn bực.
Thẩm Bội Tuyền nghe xong, bật cười: “Anh quá khoa trương rồi, anh là đội trưởng đội bóng chày! Hơn nữa lại là quản gia của cây gậy thứ tư, nếu như mọi người không phục anh, sẽ nguyện ý để cho anh làm đội trưởng sao?"
Nghiêm Sĩ Dương quay ghế lại, đầu cứ như vậy tựa lưng vào ghế ngồi, mắt híp lại, cảm giác như mình bị tiêm thuốc mê.
"Chẳng qua là....... Bạn học à, anh vẫn còn đang học đại học, có phải cũng nên dành chút thời gian để lên lớp hay không?" Thẩm Bội Tuyền quan tâm khuyên nhủ.
"Ah! Đi học?" Nghiêm Sĩ Dương hình như chưa hiểu lắm.
"Chẳng lẽ anh nghĩ rằng mình thật sự là vận động viên bóng chày à?"
"Ahh! Tôi mệt quá, tôi muốn ngủ một giấc." Sợ bị giáo huấn, Nghiêm Sĩ Dương vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Trên thực tế, may sao đồng đội đã bị anh đuổi ra ngoài, nếu không ở trước mặt mọi người bị người ta khuyên đừng trốn học, anh nhất định sẽ cãi lại nói không cần cô phải bận tâm.
Nhưng mà Tiểu Tuyền là bạn tốt nhất của anh, hơn nữa còn là quản lý duy nhất có thể chịu đựng được tính cách của anh! Cho nên khi cô khuyên anh, anh cũng sẽ miễn cưỡng nghe theo.
Nhưng mà làm anh ngạc nhiên nhất chính là, năng lực làm việc của cô bé này rất đáng khen ngợi. Việc lớn nhỏ của đội bóng, bất kể việc nhỏ như mua đồ ăn thức uống, đến việc sắp xếp ăn ở lúc thi đấu, Thẩm Bội Tuyền đều làm rất tốt.
Khiến cho Nghiêm Sĩ Dương khen ngợi chính là, cô bé này rất thông minh, phản ứng nhanh, anh mới nói qua một lần, cô đã biết cách làm thế nào làm sạch bao tay quý giá của anh, ít nhất sẽ không ngốc như những quản lý trước đây, cầm khăn tay ướt trực tiếp làm sạch bao tay của anh.
Hơn nữa cô cũng sẽ không giống như hoa si (e hèm, là người mê trai đấy ạ), vào đội bóng chày chỉ muốn tìm bạn trai đẹp trai.
Thẩm Bội Tuyền nhìn thấy những đồng đội này, luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, không quá nhiệt tình, cũng không quá lạnh nhạt.
Cho dù cô đang bận việc gì, chỉ cần bọn họ có yêu cầu, cô lập tức đi làm. Muốn gì được nấy như vậy, còn có thể xử lý mọi việc có trật tự, quả thật cô đã trở thành bảo mẫu không thể thiếu của đội bóng chày.
Rất nhanh, cô đã trở thành bạn tốtvới tất cả mọi người trong đội bóng chày. Cô nhanh chóng nhớ tên tất cả mọi người, vào trong môi trường toàn nam sinh, cô cũng ngày càng giống nam sinh, có chút mạnh mẽ, không quá nhu nhược, nhất là ở chung với những đồng đội có thói quen không tốt này.
Cô giống như bảo mẫu, trở thành thành viên không thể thiếu của đội bóng chày, mặc dù cô không thể ra sân chơi bóng, nhưng tất cả mọi người đều biết, nếu bây giờ đội bóng chày thiếu Tiểu Tuyền, cả đội bóng đồng nghĩa với tan rã.
Bởi vì, vào những ngày nắng nóng, ai mang cho bọn họ nước lạnh? Ai giúp bọn họ mang quần áo toàn mùi mồ hôi đi giặt? Ai giúp bọn họ sắp xếp chỗ ăn ở vào những ngày bọn họ ra ngoài thi đấu, để cho bọn họ yên tâm ra sân thi đấu?
Tất cả đều nhờ Tiểu Tuyền.......
Nghiêm Sĩ Dương đều thấy rõ những việc này, mặc dù miệng anh không nói, nhưng trong lòng đã thầm công nhận Tiểu Tuyền là người quan trọng nhất của đội bóng chày.
Dù thỉnh thoảng, anh vẫn lớn giọng nói chuyện với cô, nhưng ở lâu, anh vẫn sẽ nghe lời của cô.
"Tại sao phải vội vàng như vậy? Thi đấu kết thúc, sao không ở lại nghỉ ngơi một đêm mà phải đi chuyến tàu đêm trở về?" Không biết đang ồn ào chuyện gì bên trong phòng làm việc, nhưng mà tất cả mọi người đều rất rõ ràng, trong đội bóng chày còn có ai có thể lớn giọng, nói chuyện không coi ai ra gì như vậy?
"Thi đấu kết thúc thứ sáu, thứ hai chính là thi giữa học kỳ, rất nhiều bạn học đều phải về thi, trước khi thi đi nhờ xe trở về, mọi người có thể có thêm một ngày nghỉ ngơi, chuẩn bị cho kì thi."
"Vội vàng như vậy có phải quá mệt không?" Nghiêm Sĩ Dương nhìn bảng kế hoạch, rất bất mãn, giọng nói cũng lớn thêm: “Bốn giờ rưỡi thi đấu kết thúc, bảy giờ rưỡi phải lên xe, cũng không phải vội vàng làm ra vẻ."
Thẩm Bội Tuyền nhìn bảng kế hoạch, thở dài: “Nếu không để tôi đi sắp xếp lại một chút."
Nhìn cô cầm bảng kế hoạch xoay người rời đi, phó đội trưởng ở bên cạnh vội vàng đi lên: “Cậu lại nữa rồi, sao lại hung dữ với Tiểu Tuyền như vậy?"
"Tôi đâu có?" Anh rất vô tội, anh chỉ đang thảo luận thôi mà.
"Cậu xem, tất cả mọi người đều đang trừng cậu!"
Nghiêm Sĩ Dương nhìn về phía mọi người, quả nhiên mọi người ở đây đều đang trừng anh, hung dữ nhìn chằm chằm!
Tất cả đồng đội của đội bóng chày, mỗi người đều bị Tiểu Tuyền thu phục, tất cả đều đứng về phía cô, bây giờ ngay cả đội trưởng anh cũng dám trừng? "Làm gì thế?"
"Sĩ Dương, tôi nói thật, nếu như lần này Tiểu Tuyền chạy mất không làm, chúng tôi không trở mặt với cậu mới là lạ!"
Nghiêm Sĩ Dương bị nhắc nhở rất không thoải mái, nhưng khi ánh mắt của anh nhìn đến bóng lưng ngồi trước máy vi tính của Thẩm Bội Tuyền, trong lòng đột nhiên cảm thấy áy náy. "Tôi cũng không phải cố ý muốn hung dữ với cô ấy."
Huống chi anh cũng không hung dữ với cô, anh chỉ đang thảo luậnvới cô thôi mà!
Trên thực tế, anh rất bội phục cô, anh biết biểu hiện của cô trong khoảng thời gian này, biết cô rất cố gắng hoàn thành trách nhiệm của quản lý, thật sự thì anh rất biết ơn cô.
A!Nếu như Tiểu Tuyền thật sự chạy mất thì làm sao bây giờ?
"Đội trưởng ---"
"Sĩ Dương ---"
Tất cả mọi người bên cạnh đều đang trừng anh, anh đã trở thành kẻ thù của toàn đội!
Được rồi! Hiện tại Tiểu Tuyền đã thu phục mọi người, so với đội trưởng như anh còn xứng đáng với chức vụ hơn. Bất quá lần đầu tiên Nghiêm Sĩ Dương cảm thấy, mình thật sự rất hung dữ, Tiểu Tuyền nghiêm túc như vậy, anh cũng phải dịu dàng một chút, nói nhỏ thôi....... Mẹ kiếp, nếu như anh có thể dịu dàng một chút, nói nhỏ thôi, vậy thì anh đã không phảilà Nghiêm Sĩ Dươngrồi!
"Được rồi! Tôi biết rồi!" Nghiêm Sĩ Dương đứng lên, cảm thấy mình nên hào phóng một chút nói xin lỗi với Tiểu Tuyền.
Nhưng khi mọi người thấy anh cử động, tưởng rằng anh lại muốn hung dữ với Tiểu Tuyền, một đám người lập tức đứng lên ngăn anh lại.
"Các cậu đang làm gì vậy?" Nghiêm Sĩ Dương gào to.
"Đội trưởng, không thể được!" Không thể hù dọa Tiểu Tuyền được....
Thẩm Bội Tuyền đang chăm chú nhìn bảng kế hoạch thì nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu lên, thấy mọi người trong đội bóng không biết đang làm gì, mấy người ôm Nghiêm Sĩ Dương không thả. "Các anh đang làm gì vậy?"
Mọi người giả vờ như không có việc gì: “Không có việc gì! Không có việc gì!"
Nghiêm Sĩ Dương hừ một tiếng, hạ lệnh đuổi khách: “Toàn bộ các cậu đi ra ngoài bãi tập rèn luyện thể lực, tôi muốn nói chuyện với quản lý một chút."
"Đội trưởng....."
"Get Out!"
Thế là, một đám người không thể làm gì khác hơn là đi khỏi phòng làm việc, trong nháy mắt, phòng làm việc chỉ còn hai người Nghiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền.
Nghiêm Sĩ Dương đi đến bên cạnh bàn máy vi tính nhìn cô, lời như vậy thật đúng là khó mở miệng....... Muốn anh nói xin lỗi, còn nói xin lỗi với một nữ sinh.... .... Nhưng mọi người nói không sai, quản lý như Tiểu Tuyền rất khó tìm được, tuyệt đối không thể để cô giận bỏ đi. "Tiểu Tuyền....... Tôi......."
"Sắp xếp xong rồi!" Thẩm Bội Tuyền nhấn lưu trữ, in tài liệu của nhóm ra: “Tôi nghĩ chúng ta nên ở lại một ngày, buổi sáng thứ bảy đi nhờ xe trở về....... Anh nói không sai, tôi không có nghĩ đến mọi người sau khi thi đấu xong sẽ rất mệt mỏi, ban đêm còn phải đi xe trở về, như vậy quá cực khổ, cho nên chúng ta ở thêm một ngày.... .... Chỉ là nếu như vậy thì phải ở trọ thêm một đêm, nhưng mà không sao, kinh phí còn đủ......."
"Tiểu Tuyền, cô....... cô không giận tôi sao?"
Thẩm Bội Tuyền nhìn anh: “Tại sao tôi phải giận anh?"
Lần này đổi thành Nghiêm Sĩ Dương không biết phải làm sao, gãi gãi đầu: “Tôi nghĩ vừa rồi tôi lớn giọng với cô, cô sẽ tức giận."
Thẩm Bội Tuyền cười: “Anh nói chuyện quả thật rất lớn giọng, tôi còn nghĩ rằng anh không biết điều đó cơ đấy?"
"Hắc hắc......." Nghiêm Sĩ Dương cười xin lỗi.
"Nhưng mà tôi cảm thấy vậy cũng tốt, bình thường anh phải hướng dẫn thành viên trong đội, nói chuyện lớn tiếng một chút cũng bình thường, nếu không thì làm sao tạo được uy tín?"
"Đúng vậy!"
Lại còn dám đồng ý, người đàn ông này.... ... Thẩm Bội tuyền cười nhìn tài liệu trên tay: “Hơn nữa thay vì tức giận với anh, không bằng nhanh chóng giải quyết vấn đề, tôi còn tương đối thoải mái."
Nghiêm Sĩ Dương kéo ghế: “Những quản lý trước kia nghĩ được như cô vậy có phải tốt không?"
"Anh còn không tự hỏi lại chính mình! Kiềm chế giọng nói của mình, không nên động một tí liền hung dữ." Thẩm Bội Tuyền tốt bụng nhắc nhở anh, đưa tài liệu cho anh: “Xem một chút đi, nếu như không có vấn đề gì, tôi sẽ trình lên tổ thể dục."
Anh phất tay một cái: “Không cần xem, cô nhất định làm rất tốt."
Thẩm Bội Tuyền biết, đội trưởng khó tính này bây giờ đã chấp nhận cô, khi vừa mới bắt đầu công việc, đã nghe nói qua anh nóng nảy lại khó tính, mấy quản lý trước kia đều nói phải cẩn thận với anh, ngàn vạn lần đừng để bị anh dọa.
Nhưng mà sau khi thật sự tiếp xúc, mới phát hiện ra anh rất giống trẻ con, hơn nữa người cũng rất hiền lành, với ai cũng chung đụng được, với bạn bè cũng đều rất tốt, có tinh thần chính nghĩa.
Chẳng qua đối với những chuyện anh quan tâm, ví dụ như bóng chày, anh tuyệt đối sẽ không cho phép người khác qua loa tùy ý làm việc, vì vậy mà mấy quản lý trước kia bị anh đuổi đi.
"Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi."
"Vậy..... Chúng ta cũng được xem là bạn tốt phải không? Hiện tại đội bóng chày cực kì cần cô, cô so với tôi còn quan trọng hơn, cho nên cô tuyệt đối không thể bỏ đội, nếu không tôi sẽ bị những người khác hận chết." Nói xong anh cũng rất buồn bực.
Thẩm Bội Tuyền nghe xong, bật cười: “Anh quá khoa trương rồi, anh là đội trưởng đội bóng chày! Hơn nữa lại là quản gia của cây gậy thứ tư, nếu như mọi người không phục anh, sẽ nguyện ý để cho anh làm đội trưởng sao?"
Nghiêm Sĩ Dương quay ghế lại, đầu cứ như vậy tựa lưng vào ghế ngồi, mắt híp lại, cảm giác như mình bị tiêm thuốc mê.
"Chẳng qua là....... Bạn học à, anh vẫn còn đang học đại học, có phải cũng nên dành chút thời gian để lên lớp hay không?" Thẩm Bội Tuyền quan tâm khuyên nhủ.
"Ah! Đi học?" Nghiêm Sĩ Dương hình như chưa hiểu lắm.
"Chẳng lẽ anh nghĩ rằng mình thật sự là vận động viên bóng chày à?"
"Ahh! Tôi mệt quá, tôi muốn ngủ một giấc." Sợ bị giáo huấn, Nghiêm Sĩ Dương vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Trên thực tế, may sao đồng đội đã bị anh đuổi ra ngoài, nếu không ở trước mặt mọi người bị người ta khuyên đừng trốn học, anh nhất định sẽ cãi lại nói không cần cô phải bận tâm.
Nhưng mà Tiểu Tuyền là bạn tốt nhất của anh, hơn nữa còn là quản lý duy nhất có thể chịu đựng được tính cách của anh! Cho nên khi cô khuyên anh, anh cũng sẽ miễn cưỡng nghe theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.