Chương 69: Căng thẳng gia đình
Lani An Diệp
07/08/2023
Bác sĩ và y tá vào phòng nhìn cô an ủi:
- Ông tỉnh phải mừng chứ sao nước mắt ngắn nước mắt dài thế kia.
Sau khi thăm khám một lượt, vị bác sĩ trung tuổi cười nói:
- Ông đã hồi phục khá tốt đấy. Sau khi não ổn định thì ông sẽ được ra viện và tập phục hồi chức năng. Chân ông bị liệt nên cần châm cứu và tập mới hồi phục được. Nhưng với người tuổi cao bị tai biến như ông là may mắn lắm rồi ạ nên ông cố giữ gìn sức khỏe. Cháu gái ông ở viện chắc chán lắm rồi.
Ông nhìn An An cười, giọng nói thì thào:
- Cảm ơn bác sĩ nhiều.
An An tiễn họ ra cửa rồi chạy vào nắm tay ông:
- Vậy là ông đã tỉnh rồi. Sao ông nằm lâu vậy? Con lo lắm ông biết không hả?
Cô đặt bàn tay nhăn nheo của ông vào tay mình.
- Ai vừa làm con khóc thế? Vì nghe thấy con khóc mà ông phải mở mắt đấy.
Bàn tay nhăn nheo của ông lau nước mắt còn lại trên má cô.
- Tại ông mãi không tỉnh nên con khóc đấy.
- Hôm nay ngày bao nhiêu rồi, sắp đến ngày con đi học chưa?
- Đã qua ngày con nhập học một tuần rồi ông ạ. Con đã xin bảo lưu kết quả đợi khi nào ông khỏe thì mới đi.
- Vậy là ông lại làm lỡ mất việc con thích rồi. Sau này ông sẽ tìm cách hỗ trợ con nhé!
- Ông ngủ đi ạ, đang đêm nên con không gọi ai nữa. Sáng mai ba mẹ con sẽ vào ạ. Con đọc sách cho ông nghe dễ ngủ nhé!
Ông mỉm cười, gật đầu rồi nhắm mắt. Cô vẫn nắm tay ông rồi bắt đầu đọc sách. Điện thoại lại có tin nhắn đến của người tên Cao Phong nhưng cô ấn nó vào thùng rác.
******
- Sao ông tỉnh lại mà em không gọi ai vậy? - Gia Cường vào phòng nhìn An An trách.
- Em không muốn phiền mọi người đêm hôm thôi.
Mẹ cau mày nhìn cô con gái trông mặt mũi đến tệ:
- Con đưa em về nghỉ 1 ngày đi, nhìn con bé giống dân tị nạn quá. Đầu tóc bù xù, quần áo thì....
Cô xua tay từ chối:
- Khi nào ông ra viện về nhà là mẹ lại biến con thành công chúa ngay thôi. Ở viện như này là tốt lắm rồi đấy mẹ ạ. Mẹ không tin hỏi bác sĩ xem, ai cũng khen con mẹ xinh, khéo ra khỏi viện con lại làm vài bác sĩ ốm tương tư ấy.
Ông đang nằm cũng phải cười, giọng nói hiền từ:
- Con về nghỉ đi, ông khỏe lại rồi. Mai con lại vào đọc truyện cho ông nghe nhé!
Cô nắm tay ông, giọng nói nhõng nhẽo:
- Ông vừa tỉnh thì đã không cần con nữa rồi. Vậy con về mai sẽ lại vào với ông ạ. Ông giữ gìn sức khỏe nhé!
- Để anh đưa em về, mà về thì nhớ soi gương đi nhé! Có bao giờ trông mất hình tượng như này đâu nhỉ?
Cô ném túi về phía anh la lên:
- Anh dám chê em hả? Có muốn chết không?
- Anh chỉ góp ý chân thành thôi. Nào về đi, anh đưa em đến spa.
- Không cần, em tự làm được. Em cũng tự về được vì xe vẫn ở đây. Anh và ba mẹ ở lại chơi cho ông vui.
Nói rồi, cô biến mất sau cánh cửa ra về. Mùa thu đã đến rồi, nắng hanh hao vàng rực. Sau những ngày trong bệnh viện thì mắt cô không quen với nắng. Vươn mình hít thở sau những ngày đến thở cô cũng không dám. Giơ tay che ánh chiếu vào mắt, cô nghe quanh mình có tiếng nói "Em đừng che vậy, làm sao anh chạm vào em được". Cô giật mình ngó quanh nhưng toàn là người lạ. Lắc đầu cho tỉnh lại, vừa xuống lấy xe vừa lẩm bẩm như vừa bước ra từ viện tâm thần " Chắc mình cũng sắp ảo tưởng rồi, làm sao anh ấy ở đây được".
Vào xe, mở hết cửa rồi lái ra khỏi bãi, An An kệ cho nắng nhảy nhót trên mặt và khắp xe rồi đi nhanh về nhà.
*****
An An đẩy xe đưa ông ra ngoài sân, chốt chặt các bánh xe rồi ngồi xuống cạnh ông.
- Ông thấy chân thế nào rồi ạ. Con thử nhé!
Cô gõ vào chân ông kêu bôm bốp rồi ngước nhìn phản ứng của ông. Ông mỉm cười hiền hậu xoa đầu cô:
- Con làm ông đau đấy.
- Vậy là ông sắp tự đi được rồi đấy. Nào con giúp ông đứng lên tự đi nhé!
Cô đứng lên bám tay cho ông đứng thẳng dậy. Nhưng vừa đứng lên thì ông lại đòi ngồi xuống:
- Chân ông chưa quen lắm đâu, để ông ngồi lại đi.
Cô nghiêm mặt, bắt chước cách ra lệnh như trước kia ông hay làm.
- Không được, nếu ông không bước thì không đi được đâu.
- Con dám lên mặt với ông hả?
Nhìn ông nghiêm nghị, cô lại mang vẻ mặt đáng thương:
- Không dám, con làm sao dám nhưng con không cho ông ngồi đâu.
Cô cười khúc khích nhưng nhất định không để ông ngồi xuống.
Cô dìu ông bước đi từng bước một vòng quanh sân. Chỉ một lát mà hai ông cháu đã vã hết mồ hôi, lưng áo ướt sũng. Ông vỗ vai cô đàm phán:
- Con cho ông nghỉ một lát nhé!
- Chỉ một lát thôi đấy, ông khỏe hẳn đi con mới đi Pháp được chứ?
Cô đỡ ông ngồi xuống xe lăn rồi gọi bác Lan:
- Bác ơi, mang cho con cái quạt ra đây với.
Ông cốc vào trán cô:
- Con gái nói nhỏ thôi, gào lên như thế bao giờ.
- Thì con gọi xa mà, nếu không gọi thế bác ấy hơi bị nặng tai không nghe thấy đâu. Đấy con gọi vậy mà đã thấy bác thưa đâu. Thôi ông ngồi đây con vào lấy.
Gia Cường đi làm về thấy ông ngồi một mình ngoài sân thì gọi An An ầm ầm:
- An An, em làm gì mà để ông ngồi đây một mình thế?
- Chưa về đến nhà đã gào lên rồi, em đi lấy quạt cho mát thôi. Anh xách quạt ra cho em đi.
Bê được cái quạt ra ngoài hiên cô vứt đấy cho Gia Cường vào làm.
- Em cứ liệu hồn đấy, làm gì thì làm không được để ông ngồi một mình.
Cô lườm anh rồi phi ra ngồi cạnh ông:
- Anh chỉ biết mắng cháu thôi ông ạ. Dạo này cháu không làm ra tiền nên có người ghét rồi.
Ông bật cười nhìn hạnh phúc nhìn hai anh em chí chóe.
Gia Cường bật quạt lên rồi ra cầm tay ông ngồi xuống:
- Ông thấy chân tay sao rồi ạ?
- Em đánh vào chân ông đã biết đau rồi đấy.
An An lại gõ vào chân ông vài cái nữa.
- Ơ con bé này, em định bắt nạt ông đấy hả?
- Nó chỉ thử ông thôi mà, con đi vào thay quần áo đi. Để ông nói chuyện với em một lát. - Ông vẫy tay đuổi Gia Cường vào nhà.
An An tựa cằm vào xe lăn của ông.
- Ông định nói gì với con thế?
Ông khẽ xoa đầu cô thủ thỉ:
- Tô Đức có hay gọi điện về cho con không?
- Thỉnh thoảng ông ạ, dù sao cũng không có chuyện gì nói thì gọi làm gì nhiều ạ.
- Hay ông từ hôn cho con nhé!
An An ngồi thẳng dậy ngạc nhiên:
- Sao ông lại nói vậy? Con không nghe nhầm đấy chứ?
- Không đâu, con chăm sóc ông hơn một năm nay rồi. Ông đã nhận ra con không hề yêu cậu ta. Nếu đã như vậy thì ông không ép con kết hôn nữa. Năm học tới con đi Pháp học đi, nếu có thể thì ông cho con ở luôn bên ấy. Nhưng thỉnh thoảng phải về thăm ông đấy.
Mẹ về đứng nghe chuyện từ bao giờ, nghe thấy ông nói đến chuyện từ hôn thì gay gắt phản đối:
- Con phản đối chuyện từ hôn. Đây là chuyện người lớn có phải trẻ con đâu ba.
- Con dâu à, sao con lại căng thẳng vậy. Ba sẽ đứng ra lo chuyện này.
- Chỉ có cậu ấy mới xứng đáng và chịu được con bé thôi. Năm nay nó cũng 31 tuổi rồi, cần phải lấy chồng rồi.
- Nhưng con gái con không yêu cậu ta, ba không muốn để cháu mình cưới một người không có tình yêu được.
- Ba có biết nó yêu ai không? Nó yêu một cậu diễn viên người Trung Quốc đấy. Mà cậu ta còn là sinh viên của Tô Đức nữa.
- Chuyện này là sao con.
Ông nhìn cô chờ đợi nhưng cô chẳng biết phải giải thích thế nào nữa. Mẹ cô lại lên tiếng:
- Nếu chuyện này vỡ lở ra thì hai chúng nó cùng kéo nhau xuống bùn đấy ba ạ. Rồi cả nhà mình sẽ ảnh hưởng thế nào đây. Cả xã hội sẽ chỉ chích, coi thường nó và cả cậu ta nữa. Ai đời đi cướp mất người yêu của thầy giáo mình bao giờ. Chúng nó yêu mù quáng nên không nghĩ đến hậu quả đâu.
Những tưởng đã quên anh rồi nhưng khi được nhắc đến thì vẫn như vết thương vừa mới bị đứt ngày hôm qua. Cô cảm thấy khó thở, ngước đôi mắt đã có nước trực sẵn nhìn mẹ:
- Mẹ à, con đã quên anh ấy rồi mà. Con đã chia tay rồi nên không liên quan đến anh ấy nữa.
- Không yêu ư, hôm qua con ngủ quên mẹ tắt máy tính cho con. Cậu ta vẫn liên lạc với con đấy thôi. Từ weibo, wechat đến cái mạng gì đấy chỉ toàn những lời nói yêu con, nhớ con còn gì. Còn còn bảo quên sao? Quên mà có bao nhiêu cái màn hình điện thoại, máy tính đều để hình ảnh cậu ta đấy thôi. Cách tốt nhất để cậu ta không hi vọng nữa và con có cuộc sống mới là con hãy lấy chồng đi.
- Mẹ ơi, con sẽ đi học, sẽ không yêu anh ấy. Con chỉ đọc tin nhắn thôi chứ không trả lời. Để thời gian nữa, anh ấy sẽ quên con mà. Con hứa sẽ quên, hứa sẽ xóa hết hình ảnh của anh ấy.
Ông nhìn An An khóc, nhẹ nhàng xoa đầu cô lên tiếng xoa dịu:
- Thôi được rồi, để ba nói chuyện với An An đã. Con không cần căng thẳng thế đâu. Tình cảm đâu phải ngày một ngày hai quên là quên được.
Gia Cường từ trong nhà đi ra lao đến ôm em gái đứng lên:
- Mẹ à, mẹ lại làm gì vậy? Tại sao mẹ cứ cố chấp để nó đau lòng thế? Con đã nói mẹ rồi, nó giống mẹ đấy nên có lẽ mẹ nên hiểu em hơn ai hết. Còn chuyện từ hôn thì con ủng hộ ông, con sẽ không gả em con cho Tô Đức đâu.
Mẹ tức giận mặt đỏ tía tai:
- Hai anh em mày giỏi lắm, mẹ nuôi lớn rồi bây giờ chống đối cả mẹ đấy à! Mẹ chỉ muốn nó nhận ra ai mới là người thực sự xứng đáng thôi.
Gia Cường không nói gì thêm đưa An An vào nhà rồi nhắc bác Lan ra đưa ông về phòng. Chị dâu từ trên phòng chạy xuống nhưng thấy mẹ đang cáu cũng không dám tham gia. Hai vợ chồng anh đi vào phòng với An An.
- Cô bình tĩnh đi, rồi mẹ sẽ hiểu thôi. Để anh chị sẽ tác động thêm. Nhưng chị nghĩ, mẹ nói đúng đấy. Nếu báo chí biết cậu ấy yêu em thì sẽ bị tẩy chay đấy. Đó là điều em không muốn phải không?
An An ngước mắt đỏ hoe nhìn chị gật đầu.
- Yêu đôi khi là phải hi sinh em ạ. Chị biết việc yêu mà không được yêu rất đau lòng. Nhưng hai đứa quá khác nhau, có lẽ đã gặp đúng người nhưng lại không đúng thời điểm. Hãy quên cậu ấy đi để đón nhận tình cảm của người khác em ạ.
- Ông tỉnh phải mừng chứ sao nước mắt ngắn nước mắt dài thế kia.
Sau khi thăm khám một lượt, vị bác sĩ trung tuổi cười nói:
- Ông đã hồi phục khá tốt đấy. Sau khi não ổn định thì ông sẽ được ra viện và tập phục hồi chức năng. Chân ông bị liệt nên cần châm cứu và tập mới hồi phục được. Nhưng với người tuổi cao bị tai biến như ông là may mắn lắm rồi ạ nên ông cố giữ gìn sức khỏe. Cháu gái ông ở viện chắc chán lắm rồi.
Ông nhìn An An cười, giọng nói thì thào:
- Cảm ơn bác sĩ nhiều.
An An tiễn họ ra cửa rồi chạy vào nắm tay ông:
- Vậy là ông đã tỉnh rồi. Sao ông nằm lâu vậy? Con lo lắm ông biết không hả?
Cô đặt bàn tay nhăn nheo của ông vào tay mình.
- Ai vừa làm con khóc thế? Vì nghe thấy con khóc mà ông phải mở mắt đấy.
Bàn tay nhăn nheo của ông lau nước mắt còn lại trên má cô.
- Tại ông mãi không tỉnh nên con khóc đấy.
- Hôm nay ngày bao nhiêu rồi, sắp đến ngày con đi học chưa?
- Đã qua ngày con nhập học một tuần rồi ông ạ. Con đã xin bảo lưu kết quả đợi khi nào ông khỏe thì mới đi.
- Vậy là ông lại làm lỡ mất việc con thích rồi. Sau này ông sẽ tìm cách hỗ trợ con nhé!
- Ông ngủ đi ạ, đang đêm nên con không gọi ai nữa. Sáng mai ba mẹ con sẽ vào ạ. Con đọc sách cho ông nghe dễ ngủ nhé!
Ông mỉm cười, gật đầu rồi nhắm mắt. Cô vẫn nắm tay ông rồi bắt đầu đọc sách. Điện thoại lại có tin nhắn đến của người tên Cao Phong nhưng cô ấn nó vào thùng rác.
******
- Sao ông tỉnh lại mà em không gọi ai vậy? - Gia Cường vào phòng nhìn An An trách.
- Em không muốn phiền mọi người đêm hôm thôi.
Mẹ cau mày nhìn cô con gái trông mặt mũi đến tệ:
- Con đưa em về nghỉ 1 ngày đi, nhìn con bé giống dân tị nạn quá. Đầu tóc bù xù, quần áo thì....
Cô xua tay từ chối:
- Khi nào ông ra viện về nhà là mẹ lại biến con thành công chúa ngay thôi. Ở viện như này là tốt lắm rồi đấy mẹ ạ. Mẹ không tin hỏi bác sĩ xem, ai cũng khen con mẹ xinh, khéo ra khỏi viện con lại làm vài bác sĩ ốm tương tư ấy.
Ông đang nằm cũng phải cười, giọng nói hiền từ:
- Con về nghỉ đi, ông khỏe lại rồi. Mai con lại vào đọc truyện cho ông nghe nhé!
Cô nắm tay ông, giọng nói nhõng nhẽo:
- Ông vừa tỉnh thì đã không cần con nữa rồi. Vậy con về mai sẽ lại vào với ông ạ. Ông giữ gìn sức khỏe nhé!
- Để anh đưa em về, mà về thì nhớ soi gương đi nhé! Có bao giờ trông mất hình tượng như này đâu nhỉ?
Cô ném túi về phía anh la lên:
- Anh dám chê em hả? Có muốn chết không?
- Anh chỉ góp ý chân thành thôi. Nào về đi, anh đưa em đến spa.
- Không cần, em tự làm được. Em cũng tự về được vì xe vẫn ở đây. Anh và ba mẹ ở lại chơi cho ông vui.
Nói rồi, cô biến mất sau cánh cửa ra về. Mùa thu đã đến rồi, nắng hanh hao vàng rực. Sau những ngày trong bệnh viện thì mắt cô không quen với nắng. Vươn mình hít thở sau những ngày đến thở cô cũng không dám. Giơ tay che ánh chiếu vào mắt, cô nghe quanh mình có tiếng nói "Em đừng che vậy, làm sao anh chạm vào em được". Cô giật mình ngó quanh nhưng toàn là người lạ. Lắc đầu cho tỉnh lại, vừa xuống lấy xe vừa lẩm bẩm như vừa bước ra từ viện tâm thần " Chắc mình cũng sắp ảo tưởng rồi, làm sao anh ấy ở đây được".
Vào xe, mở hết cửa rồi lái ra khỏi bãi, An An kệ cho nắng nhảy nhót trên mặt và khắp xe rồi đi nhanh về nhà.
*****
An An đẩy xe đưa ông ra ngoài sân, chốt chặt các bánh xe rồi ngồi xuống cạnh ông.
- Ông thấy chân thế nào rồi ạ. Con thử nhé!
Cô gõ vào chân ông kêu bôm bốp rồi ngước nhìn phản ứng của ông. Ông mỉm cười hiền hậu xoa đầu cô:
- Con làm ông đau đấy.
- Vậy là ông sắp tự đi được rồi đấy. Nào con giúp ông đứng lên tự đi nhé!
Cô đứng lên bám tay cho ông đứng thẳng dậy. Nhưng vừa đứng lên thì ông lại đòi ngồi xuống:
- Chân ông chưa quen lắm đâu, để ông ngồi lại đi.
Cô nghiêm mặt, bắt chước cách ra lệnh như trước kia ông hay làm.
- Không được, nếu ông không bước thì không đi được đâu.
- Con dám lên mặt với ông hả?
Nhìn ông nghiêm nghị, cô lại mang vẻ mặt đáng thương:
- Không dám, con làm sao dám nhưng con không cho ông ngồi đâu.
Cô cười khúc khích nhưng nhất định không để ông ngồi xuống.
Cô dìu ông bước đi từng bước một vòng quanh sân. Chỉ một lát mà hai ông cháu đã vã hết mồ hôi, lưng áo ướt sũng. Ông vỗ vai cô đàm phán:
- Con cho ông nghỉ một lát nhé!
- Chỉ một lát thôi đấy, ông khỏe hẳn đi con mới đi Pháp được chứ?
Cô đỡ ông ngồi xuống xe lăn rồi gọi bác Lan:
- Bác ơi, mang cho con cái quạt ra đây với.
Ông cốc vào trán cô:
- Con gái nói nhỏ thôi, gào lên như thế bao giờ.
- Thì con gọi xa mà, nếu không gọi thế bác ấy hơi bị nặng tai không nghe thấy đâu. Đấy con gọi vậy mà đã thấy bác thưa đâu. Thôi ông ngồi đây con vào lấy.
Gia Cường đi làm về thấy ông ngồi một mình ngoài sân thì gọi An An ầm ầm:
- An An, em làm gì mà để ông ngồi đây một mình thế?
- Chưa về đến nhà đã gào lên rồi, em đi lấy quạt cho mát thôi. Anh xách quạt ra cho em đi.
Bê được cái quạt ra ngoài hiên cô vứt đấy cho Gia Cường vào làm.
- Em cứ liệu hồn đấy, làm gì thì làm không được để ông ngồi một mình.
Cô lườm anh rồi phi ra ngồi cạnh ông:
- Anh chỉ biết mắng cháu thôi ông ạ. Dạo này cháu không làm ra tiền nên có người ghét rồi.
Ông bật cười nhìn hạnh phúc nhìn hai anh em chí chóe.
Gia Cường bật quạt lên rồi ra cầm tay ông ngồi xuống:
- Ông thấy chân tay sao rồi ạ?
- Em đánh vào chân ông đã biết đau rồi đấy.
An An lại gõ vào chân ông vài cái nữa.
- Ơ con bé này, em định bắt nạt ông đấy hả?
- Nó chỉ thử ông thôi mà, con đi vào thay quần áo đi. Để ông nói chuyện với em một lát. - Ông vẫy tay đuổi Gia Cường vào nhà.
An An tựa cằm vào xe lăn của ông.
- Ông định nói gì với con thế?
Ông khẽ xoa đầu cô thủ thỉ:
- Tô Đức có hay gọi điện về cho con không?
- Thỉnh thoảng ông ạ, dù sao cũng không có chuyện gì nói thì gọi làm gì nhiều ạ.
- Hay ông từ hôn cho con nhé!
An An ngồi thẳng dậy ngạc nhiên:
- Sao ông lại nói vậy? Con không nghe nhầm đấy chứ?
- Không đâu, con chăm sóc ông hơn một năm nay rồi. Ông đã nhận ra con không hề yêu cậu ta. Nếu đã như vậy thì ông không ép con kết hôn nữa. Năm học tới con đi Pháp học đi, nếu có thể thì ông cho con ở luôn bên ấy. Nhưng thỉnh thoảng phải về thăm ông đấy.
Mẹ về đứng nghe chuyện từ bao giờ, nghe thấy ông nói đến chuyện từ hôn thì gay gắt phản đối:
- Con phản đối chuyện từ hôn. Đây là chuyện người lớn có phải trẻ con đâu ba.
- Con dâu à, sao con lại căng thẳng vậy. Ba sẽ đứng ra lo chuyện này.
- Chỉ có cậu ấy mới xứng đáng và chịu được con bé thôi. Năm nay nó cũng 31 tuổi rồi, cần phải lấy chồng rồi.
- Nhưng con gái con không yêu cậu ta, ba không muốn để cháu mình cưới một người không có tình yêu được.
- Ba có biết nó yêu ai không? Nó yêu một cậu diễn viên người Trung Quốc đấy. Mà cậu ta còn là sinh viên của Tô Đức nữa.
- Chuyện này là sao con.
Ông nhìn cô chờ đợi nhưng cô chẳng biết phải giải thích thế nào nữa. Mẹ cô lại lên tiếng:
- Nếu chuyện này vỡ lở ra thì hai chúng nó cùng kéo nhau xuống bùn đấy ba ạ. Rồi cả nhà mình sẽ ảnh hưởng thế nào đây. Cả xã hội sẽ chỉ chích, coi thường nó và cả cậu ta nữa. Ai đời đi cướp mất người yêu của thầy giáo mình bao giờ. Chúng nó yêu mù quáng nên không nghĩ đến hậu quả đâu.
Những tưởng đã quên anh rồi nhưng khi được nhắc đến thì vẫn như vết thương vừa mới bị đứt ngày hôm qua. Cô cảm thấy khó thở, ngước đôi mắt đã có nước trực sẵn nhìn mẹ:
- Mẹ à, con đã quên anh ấy rồi mà. Con đã chia tay rồi nên không liên quan đến anh ấy nữa.
- Không yêu ư, hôm qua con ngủ quên mẹ tắt máy tính cho con. Cậu ta vẫn liên lạc với con đấy thôi. Từ weibo, wechat đến cái mạng gì đấy chỉ toàn những lời nói yêu con, nhớ con còn gì. Còn còn bảo quên sao? Quên mà có bao nhiêu cái màn hình điện thoại, máy tính đều để hình ảnh cậu ta đấy thôi. Cách tốt nhất để cậu ta không hi vọng nữa và con có cuộc sống mới là con hãy lấy chồng đi.
- Mẹ ơi, con sẽ đi học, sẽ không yêu anh ấy. Con chỉ đọc tin nhắn thôi chứ không trả lời. Để thời gian nữa, anh ấy sẽ quên con mà. Con hứa sẽ quên, hứa sẽ xóa hết hình ảnh của anh ấy.
Ông nhìn An An khóc, nhẹ nhàng xoa đầu cô lên tiếng xoa dịu:
- Thôi được rồi, để ba nói chuyện với An An đã. Con không cần căng thẳng thế đâu. Tình cảm đâu phải ngày một ngày hai quên là quên được.
Gia Cường từ trong nhà đi ra lao đến ôm em gái đứng lên:
- Mẹ à, mẹ lại làm gì vậy? Tại sao mẹ cứ cố chấp để nó đau lòng thế? Con đã nói mẹ rồi, nó giống mẹ đấy nên có lẽ mẹ nên hiểu em hơn ai hết. Còn chuyện từ hôn thì con ủng hộ ông, con sẽ không gả em con cho Tô Đức đâu.
Mẹ tức giận mặt đỏ tía tai:
- Hai anh em mày giỏi lắm, mẹ nuôi lớn rồi bây giờ chống đối cả mẹ đấy à! Mẹ chỉ muốn nó nhận ra ai mới là người thực sự xứng đáng thôi.
Gia Cường không nói gì thêm đưa An An vào nhà rồi nhắc bác Lan ra đưa ông về phòng. Chị dâu từ trên phòng chạy xuống nhưng thấy mẹ đang cáu cũng không dám tham gia. Hai vợ chồng anh đi vào phòng với An An.
- Cô bình tĩnh đi, rồi mẹ sẽ hiểu thôi. Để anh chị sẽ tác động thêm. Nhưng chị nghĩ, mẹ nói đúng đấy. Nếu báo chí biết cậu ấy yêu em thì sẽ bị tẩy chay đấy. Đó là điều em không muốn phải không?
An An ngước mắt đỏ hoe nhìn chị gật đầu.
- Yêu đôi khi là phải hi sinh em ạ. Chị biết việc yêu mà không được yêu rất đau lòng. Nhưng hai đứa quá khác nhau, có lẽ đã gặp đúng người nhưng lại không đúng thời điểm. Hãy quên cậu ấy đi để đón nhận tình cảm của người khác em ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.