Chương 79: Cao Phong à! để em làm việc.
Lani An Diệp
07/08/2023
Mặc chiếc áo phông đen của Gucci có họa tiết trước ngực và quần bò trên mắt cá. An An buộc tóc cao nhưng phát hiện ra trên cổ có vết cắn của Cao
Phong nên lại phải buông tóc xuống. Cô xách túi, đội mũ rồi sang phòng
giáo sư để đi cùng bà.
Khi hai người tới chỉ có người của ban tổ chức còn chưa có nghệ sĩ đến. Cô bắt tay vào chuẩn bị để ngày hôm nay các nghệ sỹ chụp ảnh và chiêm ngưỡng các thiết kế đến từ các nước. Đây là dịp mà các nghệ sĩ phô diễn đủ mọi loại trang phục. Sự xa hoa của tuần lễ này làm nhiều người mong muốn được tham gia.
Đang xem lại kế hoạch sẽ diễn ra trong ngày thì Tống Khả vỗ vai làm An An giật mình:
- Chị, trưa nay mời em cafe nhé!
Cô mỉm cười gật đầu rồi lại quay sang tiếp tục công việc với người bên cạnh. Cao Phong vẫn đứng cạnh chưa chịu đi nên cô phải dừng lại, quay sang nhíu mày nhìn anh:
- Anh vào chuẩn bị đi cho em làm việc.
Cả buổi sáng, anh luôn tìm mọi cách làm phiền cô. Lúc thì mang đến chai nước nhưng khi cô cầm thì lại cố chạm tay cô, lúc lại lấy đâu ra quyển tạp chí đến hỏi khiến cô nổi cáu:
- Anh có để im cho em làm việc không? Anh đang làm phiền em đấy.
Thấy cô nổi cáu, anh giơ tay xin hàng rồi đi ra chỗ khác.
Cô đang rà soát lại chương trình buổi chiều thì anh lại chạy đến:
- An An, ra đây phiên dịch cho anh – Khuôn mặt tỏ rõ sự quan trọng và nghiêm túc.
Cô dừng bút ngẩng lên hỏi giọng đầy nghi ngờ:
- Thật không đấy, em mà biết anh kiếm cớ thì em giết anh đấy.
- Anh cũng mong bị em giết đây. Đi nào, ra đây đi.
Anh cầm tay cô định kéo đi nhưng An An rút tay lại lừ mắt nhìn anh. Biết ý nên anh cười hối lỗi.
Ra chỗ diễn viên người Pháp, cô quay sang anh hỏi:
- Nào bây giờ anh muốn nói gì?
- Anh không biết, chỉ muốn em làm việc cho anh thôi. – Anh mỉm cười nhìn cô.
An An muốn tức chết mà cố dằn lại. Nếu không có phóng viên thì cô sẽ đánh cho anh một trận rồi. Để đỡ ngại, cô đành quay ra hỏi anh chàng diễn viên về điện ảnh và văn học Pháp. Nhưng quay sang Cao Phong thì dở giọng nạt nộ:
- Anh nhớ tội ngày hôm nay đấy, em đang bận muốn chết đi được còn cứ kiếm chuyện.
Cô quay sang tạm biệt rồi đi thẳng vào phòng, kệ anh muốn làm gì thì làm.
Cô đi đâu cũng thấy ánh mắt anh dán lên người mình, nhiều lúc đành phải cười trừ cho qua. Cô chỉ được yên khi anh đi phỏng vấn. An An mong ngày hôm nay dừng lại, đừng trôi qua. Cảm giác hạnh phúc khiến cô cười suốt dù công việc cứ quay như chong chóng.
Đang thất thần thì giáo sư đến đứng cạnh:
- Hôm nay, cô thấy em rất vui nhỉ? Cười suốt đấy. Ai nhìn cũng tưởng em đang yêu đấy An An ạ?
- Dạ không phải đâu ạ? Vì công việc thuận lợi nên em vui thôi.
- Em gặp lại cậu ấy rồi phải không? Từ ngày em sang Pháp thì hôm nay cô mới thấy niềm vui trong mắt em đấy. Cứ tận hưởng đi đừng nghĩ đến ngày mai nữa - Giáo sư vỗ vai cô rồi đi làm việc.
Cao Phong lại từ đâu xuất hiện, tay cầm quyển tạp chí thời trang đến giả đò hỏi chuyện. Anh mở trang đầu ra cho cô xem dòng chữ " Anh rất nhớ em"
An An cười xua anh đi chỗ khác không mọi người nhìn ra họ đang yêu đương mất.
Buổi trưa, cô lại sang quán Cafe ngồi ăn, đọc sách và nghe nhạc. Hôm nay, cô đã cười nhiều hơn, đọc sách thấy vào đầu hơn. Thả nửa người nằm xuống bàn, đầu kê lên tay định nhắm mắt một lát thì cả Tống Khả và Cao Phong đi sang ngồi xuống.
An An vẫn nằm im bỏ tai nghe xuống nhìn hai người:
- Hai cậu không sợ bị chụp ảnh hay sao mà rủ nhau sang đây thế?
Cô bắt gặp Cao Phong đang nhìn mình thì lảng đi bảo Tống Khả gọi đồ uống.
Anh đặt tay xoa đầu cô nhìn cô xót:
- Em mệt lắm hả? Có muốn ăn gì không anh mua.
- Hình như anh chị làm hòa rồi à? Hôm qua nhìn thấy nhau mặt còn sưng lên cơ mà. Có vẻ như đêm qua đã có nhiều chuyện để nói. - Giọng cậu hài hước bông đùa.
Nhắc đến chuyện này, cô chột dạ mặt đỏ lựng lên nhìn Cao Phong, ánh mắt trách cứ, phân trần cùng Tống Khả.
- Chị không nhận ra anh ấy đâu có được yên thân đâu.
Cô giật mình khi thấy Cao Phong cố tình cầm tay cô dưới bàn. Cô lừ mắt nhìn nên anh thả tay ra rồi cười.
Tống Khả cứ hết nhìn An An rồi lại nhìn Cao Phong thấy có gì đó sai sai:
- Hình như em thấy có gì đó như mùi tình cảm ở đây hả?
- Mũi cậu hỏng rồi, đừng có ngồi phán đoán linh tinh nữa. - Cao Phong ấn đầu Tống Khả.
- Hôm nay, ngay từ sáng em đã thấy chị An An cười rất nhiều. Công nhận chị cười làm cho cả người chị như bừng sáng ấy. Tự dưng em lại trào lên cảm giác ghen tị, khó chịu trong lòng quá!
An An cười bảo hai người uống nhanh đi rồi về cho cô còn đọc sách.
Tống Khả vẫn không chịu để An An yên, quay sang nói với Cao Phong:
- Hôm nay anh cũng rất lạ, em thấy anh ra chỗ chị ấy suốt. Có lúc nhìn chị ấy cười một mình. Sáng nay về đến khách sạn thì mắt như gấu trúc nhưng lại hớn hở lạ. Đêm qua, hai người đã có gì rồi à?
- Cậu đừng suy đoán nữa. Chẳng qua chị đã tìm lại được thứ mà chị mong chờ nên cảm thấy vui thôi.
An An ngượng ngùng cười trừ nhưng nụ cười thực sự thoải mái, đưa ánh mắt nhìn Cao Phong âu yếm.
- Em không tin lắm đâu. - Tống Khả uống một hơi hết sạch ly cafe. - Chị này, xong lễ chị có ở lại Milan không? Em sẽ ở đây chơi một ngày nên chị đi với em nhé!
- Chị còn phụ thuộc vào giáo sư, nếu đi được chị sẽ bảo. Thôi hai người về làm việc đi cho chị nghỉ ngơi. Ngồi đây nhỡ phóng viên chộp được thì khó cho chị lắm.
- Sao chị cứ lo lắng thế nhỉ? Cùng quá thì báo sẽ giật tít “ Hai chàng diễn viên người Trung Quốc ngồi uống café với một cô gái xinh đẹp – họ có quan hệ gì nhỉ?” – Tống Khả cố kéo dài giọng trêu cô.
- Thôi mà, chị không thích leo vào báo ngồi đâu. Cho chị được yên đi.
- Nếu người yêu em là người nổi tiếng chắc không tránh được đâu. – Cao Phong cố tình trêu.
- Anh giấu tình cảm đi một chút được không? Mắt anh kìa, làm em sởn da gà quá đi. Em đang thấy hối tiếc vì đã đưa hai người gần nhau khi lòng em cũng đau như cắt. Cái cảm giác đưa người con gái mình yêu vào vòng tay người khác thật không dễ dàng gì.
Cao Phong gõ trán Tống Khả cảnh cáo:
- Quên ngay chuyện ấy đi nhé! Cô ấy là của anh, của anh biết chưa hả?
An An lắc đầu cười giảng hòa, vỗ tay Tống Khả:
- Thôi về đi mà, để cho chị nghỉ một lát. Chị đang mệt muốn chết vì cả đêm qua không được ngủ.
Nói xong cô mới thấy sai nên cười trừ nhìn hai người đàn ông đang há hốc miệng nhìn vì kinh ngạc.
- Vậy là thật hả? Trái tim em vỡ vụn rồi chị ơi. Hai người cả đêm không ngủ? Nghĩ thôi mà em đã thấy đau lòng rồi.
Cao Phong kéo Tống Khả đứng lên ra khỏi chỗ:
- Về thôi, người yêu anh cần nghỉ ngơi.
- Người yêu anh, ai hôm qua mặt còn như đâm lê mà hôm nay hớn hở thế?
- Đi về đừng nói lảm nhảm nữa.
Tống Khả với tay An An:
- Chị nhớ ở lại đi chơi với em đấy.
Cao Phong đi qua còn giơ tay chạm vào tóc cô. Mỉm cười nhìn theo họ rồi cô lại nằm bò ra bàn nhắm mắt.
*****
Sau khi trình diễn kết thúc, cô vào dọn đồ rồi xin phép giáo sư về.
- Thưa cô, tối nay em không tham gia tiệc nữa được không ạ? Em muốn ra ngoài mua ít đồ ạ.
- Ừ thế em về đi. – Giáo sư vỗ vào tay cô rồi đi vào hội trường.
Cô về khách sạn tắm rửa thay quần áo để đi dạo phố. Rẽ vào hiệu thuốc mua thuốc uống nhưng họ cứ đòi kê đơn nên cô tặc lưỡi bỏ qua. Buổi tối, không khí dễ chịu và mát mẻ. Lang thang vào các cửa hàng trên phố để mua đồ, chỉ đi vài shop lớn thì cô đã mua được kha khá.
Cô tới quận Navigli - nơi hội tụ dãy quán bar và nhà hàng dọc dòng kênh cổ xưa của thành phố. Khách du lịch đến đây khá đông nhưng nó vẫn khá yên tĩnh. Đi bộ dọc bờ kênh, cô nhìn ánh đèn lung linh từ những con thuyền nhỏ. Mọi người tập trung ngồi trên các quán ven kênh. An An cũng tìm được một chỗ ngồi nghỉ chân để lặng lẽ nhìn thành phố về đêm.
*****
Cao Phong tham gia sự kiện nhưng mắt không ngừng tìm kiếm An An mà không thấy liền đi vào phòng chờ tìm cũng không thấy đâu nên anh đánh liều qua chỗ giáo sư hỏi thăm:
- Thưa giáo sư, cô có biết An An đang ở đâu không ạ?
- À con bé tối nay không tham dự, nó đã xin cô về để đi mua đồ rồi.
Giáo sư nhìn người thanh niên trước mặt mỉm cười đánh giá " Chắc chắn đây là người khiến An An cười cả ngày hôm nay, bọn chúng đẹp đôi quá!". Giật mình khi thấy cậu ta hỏi, cô cười trừ.
- Cô có thể gọi cho An An hộ em không ạ? Em có chuyện gấp cần nói chuyện ạ.
Giáo sư mỉm cười rồi lấy điện thoại gọi cho An An.
******
Cô ngồi nhâm nhi cafe, mắt nheo lại nhìn ra xa nơi có một câu cầu bắc qua sông. Ánh đèn mờ ảo làm nó lung linh hơn.
- Em nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? - Cao Phong kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.
An An nhìn anh, đầu đội mũ che nửa mặt, đeo khẩu trang kín mít, bộ quần áo cũng đen sì trông như mật thám vậy. Cô thích anh mặc áo khoác da, quần kaki ôm và đi giày cao cổ thể này, trông anh rất phong trần, rất đẹp. Có thể do anh cao nên mặc nó đẹp đến như vậy. Cô nhìn xung quanh nói khẽ:
- Anh không sợ phóng viên bắt gặp hay sao? Đứng lên về nhanh đi.
- Em không thấy anh trang bị kín à. Mà phóng viên ở hết trong sự kiện rồi, làm gì có ai ra đây nữa.- Cao Phong lấy cốc nước của cô uống.
- Anh không ở sự kiện còn ra đây làm gì?
Cô chỉ dám thì thầm sợ những người xung quanh nghe thấy.
- Chúng ta đi dạo đi, anh đưa em lên cây cầu kia.
Cao Phong xách hết đồ cho cô, một tay nắm tay cô kéo đi. Họ đi bên nhau kể cho nhau nghe về cuộc sống hiện tại. Gió cứ nhè nhẹ thổi, âm thanh thành phố cũng không quá ồn ào. Đứng trên cầu nhìn xuống, dòng sông nước chảy nhẹ, êm ả. Tiếng cười nói, thủ thỉ của các cặp đôi đứng xung quanh cô, họ cũng đang hạnh phúc như cô vậy. Cô ôm và nép vào lòng anh đứng. Dáng anh khá cao nên dù cũng không phải thấp mà cô vẫn lọt thỏm trong lòng anh.
- Cuộc sống của chúng ta cũng như dòng nước nhỉ? Lúc nhẹ nhàng êm đềm, khi lại cuồn cuộn sục sôi, khi lại quá tĩnh lặng. Cuộc sống luôn là như vậy, không phải chuyện gì cũng khiến mình hài lòng nhưng chúng ta vẫn phải vui vẻ sống tiếp.
Anh hôn lên trán cô mỉm cười:
- Ai cũng có lúc này lúc khác, quan trọng là em sẽ vượt qua nó như nào thôi. Anh ước gì thời gian dừng lại ở đây nhỉ?
Nhớ đến vai diễn của anh, cô đùa:
- Anh có thể làm cho thời gian dừng lại mà. Em cũng muốn thời gian chậm lại để tận hưởng hết cái cảm giác này. Thực sự em đang rất, rất hạnh phúc. Cảm ơn anh vì tất cả.
- À hóa ra là em đã xem phim của anh hả? Anh đã dặn là không xem cơ mà.
Giọng cô giận dỗi, pha chút hờn ghen:
- Em chỉ xem trailer thôi, thời gian em học, ăn, ngủ còn không có lấy đâu ra xem anh đóng tình cảm với người khác chứ?
- Em đang ghen hả? Đúng là đang ghen thật này, mặt em đỏ quá! À hóa ra người yêu anh cũng biết ghen cơ.
Cô chống chế:
- Không có, làm sao phải ghen chứ? Em chỉ ….
Cô không nói được nữa vì bị anh cúi xuống giữ chặt môi bằng nụ hôn kiểu Pháp. Cô mỉm cười ôm anh còn hơi cắn nhẹ vào môi làm anh dừng lại:
- Em lại bắt đầu nghịch rồi đấy nhé! Chảy máu rồi này.
Khi hai người tới chỉ có người của ban tổ chức còn chưa có nghệ sĩ đến. Cô bắt tay vào chuẩn bị để ngày hôm nay các nghệ sỹ chụp ảnh và chiêm ngưỡng các thiết kế đến từ các nước. Đây là dịp mà các nghệ sĩ phô diễn đủ mọi loại trang phục. Sự xa hoa của tuần lễ này làm nhiều người mong muốn được tham gia.
Đang xem lại kế hoạch sẽ diễn ra trong ngày thì Tống Khả vỗ vai làm An An giật mình:
- Chị, trưa nay mời em cafe nhé!
Cô mỉm cười gật đầu rồi lại quay sang tiếp tục công việc với người bên cạnh. Cao Phong vẫn đứng cạnh chưa chịu đi nên cô phải dừng lại, quay sang nhíu mày nhìn anh:
- Anh vào chuẩn bị đi cho em làm việc.
Cả buổi sáng, anh luôn tìm mọi cách làm phiền cô. Lúc thì mang đến chai nước nhưng khi cô cầm thì lại cố chạm tay cô, lúc lại lấy đâu ra quyển tạp chí đến hỏi khiến cô nổi cáu:
- Anh có để im cho em làm việc không? Anh đang làm phiền em đấy.
Thấy cô nổi cáu, anh giơ tay xin hàng rồi đi ra chỗ khác.
Cô đang rà soát lại chương trình buổi chiều thì anh lại chạy đến:
- An An, ra đây phiên dịch cho anh – Khuôn mặt tỏ rõ sự quan trọng và nghiêm túc.
Cô dừng bút ngẩng lên hỏi giọng đầy nghi ngờ:
- Thật không đấy, em mà biết anh kiếm cớ thì em giết anh đấy.
- Anh cũng mong bị em giết đây. Đi nào, ra đây đi.
Anh cầm tay cô định kéo đi nhưng An An rút tay lại lừ mắt nhìn anh. Biết ý nên anh cười hối lỗi.
Ra chỗ diễn viên người Pháp, cô quay sang anh hỏi:
- Nào bây giờ anh muốn nói gì?
- Anh không biết, chỉ muốn em làm việc cho anh thôi. – Anh mỉm cười nhìn cô.
An An muốn tức chết mà cố dằn lại. Nếu không có phóng viên thì cô sẽ đánh cho anh một trận rồi. Để đỡ ngại, cô đành quay ra hỏi anh chàng diễn viên về điện ảnh và văn học Pháp. Nhưng quay sang Cao Phong thì dở giọng nạt nộ:
- Anh nhớ tội ngày hôm nay đấy, em đang bận muốn chết đi được còn cứ kiếm chuyện.
Cô quay sang tạm biệt rồi đi thẳng vào phòng, kệ anh muốn làm gì thì làm.
Cô đi đâu cũng thấy ánh mắt anh dán lên người mình, nhiều lúc đành phải cười trừ cho qua. Cô chỉ được yên khi anh đi phỏng vấn. An An mong ngày hôm nay dừng lại, đừng trôi qua. Cảm giác hạnh phúc khiến cô cười suốt dù công việc cứ quay như chong chóng.
Đang thất thần thì giáo sư đến đứng cạnh:
- Hôm nay, cô thấy em rất vui nhỉ? Cười suốt đấy. Ai nhìn cũng tưởng em đang yêu đấy An An ạ?
- Dạ không phải đâu ạ? Vì công việc thuận lợi nên em vui thôi.
- Em gặp lại cậu ấy rồi phải không? Từ ngày em sang Pháp thì hôm nay cô mới thấy niềm vui trong mắt em đấy. Cứ tận hưởng đi đừng nghĩ đến ngày mai nữa - Giáo sư vỗ vai cô rồi đi làm việc.
Cao Phong lại từ đâu xuất hiện, tay cầm quyển tạp chí thời trang đến giả đò hỏi chuyện. Anh mở trang đầu ra cho cô xem dòng chữ " Anh rất nhớ em"
An An cười xua anh đi chỗ khác không mọi người nhìn ra họ đang yêu đương mất.
Buổi trưa, cô lại sang quán Cafe ngồi ăn, đọc sách và nghe nhạc. Hôm nay, cô đã cười nhiều hơn, đọc sách thấy vào đầu hơn. Thả nửa người nằm xuống bàn, đầu kê lên tay định nhắm mắt một lát thì cả Tống Khả và Cao Phong đi sang ngồi xuống.
An An vẫn nằm im bỏ tai nghe xuống nhìn hai người:
- Hai cậu không sợ bị chụp ảnh hay sao mà rủ nhau sang đây thế?
Cô bắt gặp Cao Phong đang nhìn mình thì lảng đi bảo Tống Khả gọi đồ uống.
Anh đặt tay xoa đầu cô nhìn cô xót:
- Em mệt lắm hả? Có muốn ăn gì không anh mua.
- Hình như anh chị làm hòa rồi à? Hôm qua nhìn thấy nhau mặt còn sưng lên cơ mà. Có vẻ như đêm qua đã có nhiều chuyện để nói. - Giọng cậu hài hước bông đùa.
Nhắc đến chuyện này, cô chột dạ mặt đỏ lựng lên nhìn Cao Phong, ánh mắt trách cứ, phân trần cùng Tống Khả.
- Chị không nhận ra anh ấy đâu có được yên thân đâu.
Cô giật mình khi thấy Cao Phong cố tình cầm tay cô dưới bàn. Cô lừ mắt nhìn nên anh thả tay ra rồi cười.
Tống Khả cứ hết nhìn An An rồi lại nhìn Cao Phong thấy có gì đó sai sai:
- Hình như em thấy có gì đó như mùi tình cảm ở đây hả?
- Mũi cậu hỏng rồi, đừng có ngồi phán đoán linh tinh nữa. - Cao Phong ấn đầu Tống Khả.
- Hôm nay, ngay từ sáng em đã thấy chị An An cười rất nhiều. Công nhận chị cười làm cho cả người chị như bừng sáng ấy. Tự dưng em lại trào lên cảm giác ghen tị, khó chịu trong lòng quá!
An An cười bảo hai người uống nhanh đi rồi về cho cô còn đọc sách.
Tống Khả vẫn không chịu để An An yên, quay sang nói với Cao Phong:
- Hôm nay anh cũng rất lạ, em thấy anh ra chỗ chị ấy suốt. Có lúc nhìn chị ấy cười một mình. Sáng nay về đến khách sạn thì mắt như gấu trúc nhưng lại hớn hở lạ. Đêm qua, hai người đã có gì rồi à?
- Cậu đừng suy đoán nữa. Chẳng qua chị đã tìm lại được thứ mà chị mong chờ nên cảm thấy vui thôi.
An An ngượng ngùng cười trừ nhưng nụ cười thực sự thoải mái, đưa ánh mắt nhìn Cao Phong âu yếm.
- Em không tin lắm đâu. - Tống Khả uống một hơi hết sạch ly cafe. - Chị này, xong lễ chị có ở lại Milan không? Em sẽ ở đây chơi một ngày nên chị đi với em nhé!
- Chị còn phụ thuộc vào giáo sư, nếu đi được chị sẽ bảo. Thôi hai người về làm việc đi cho chị nghỉ ngơi. Ngồi đây nhỡ phóng viên chộp được thì khó cho chị lắm.
- Sao chị cứ lo lắng thế nhỉ? Cùng quá thì báo sẽ giật tít “ Hai chàng diễn viên người Trung Quốc ngồi uống café với một cô gái xinh đẹp – họ có quan hệ gì nhỉ?” – Tống Khả cố kéo dài giọng trêu cô.
- Thôi mà, chị không thích leo vào báo ngồi đâu. Cho chị được yên đi.
- Nếu người yêu em là người nổi tiếng chắc không tránh được đâu. – Cao Phong cố tình trêu.
- Anh giấu tình cảm đi một chút được không? Mắt anh kìa, làm em sởn da gà quá đi. Em đang thấy hối tiếc vì đã đưa hai người gần nhau khi lòng em cũng đau như cắt. Cái cảm giác đưa người con gái mình yêu vào vòng tay người khác thật không dễ dàng gì.
Cao Phong gõ trán Tống Khả cảnh cáo:
- Quên ngay chuyện ấy đi nhé! Cô ấy là của anh, của anh biết chưa hả?
An An lắc đầu cười giảng hòa, vỗ tay Tống Khả:
- Thôi về đi mà, để cho chị nghỉ một lát. Chị đang mệt muốn chết vì cả đêm qua không được ngủ.
Nói xong cô mới thấy sai nên cười trừ nhìn hai người đàn ông đang há hốc miệng nhìn vì kinh ngạc.
- Vậy là thật hả? Trái tim em vỡ vụn rồi chị ơi. Hai người cả đêm không ngủ? Nghĩ thôi mà em đã thấy đau lòng rồi.
Cao Phong kéo Tống Khả đứng lên ra khỏi chỗ:
- Về thôi, người yêu anh cần nghỉ ngơi.
- Người yêu anh, ai hôm qua mặt còn như đâm lê mà hôm nay hớn hở thế?
- Đi về đừng nói lảm nhảm nữa.
Tống Khả với tay An An:
- Chị nhớ ở lại đi chơi với em đấy.
Cao Phong đi qua còn giơ tay chạm vào tóc cô. Mỉm cười nhìn theo họ rồi cô lại nằm bò ra bàn nhắm mắt.
*****
Sau khi trình diễn kết thúc, cô vào dọn đồ rồi xin phép giáo sư về.
- Thưa cô, tối nay em không tham gia tiệc nữa được không ạ? Em muốn ra ngoài mua ít đồ ạ.
- Ừ thế em về đi. – Giáo sư vỗ vào tay cô rồi đi vào hội trường.
Cô về khách sạn tắm rửa thay quần áo để đi dạo phố. Rẽ vào hiệu thuốc mua thuốc uống nhưng họ cứ đòi kê đơn nên cô tặc lưỡi bỏ qua. Buổi tối, không khí dễ chịu và mát mẻ. Lang thang vào các cửa hàng trên phố để mua đồ, chỉ đi vài shop lớn thì cô đã mua được kha khá.
Cô tới quận Navigli - nơi hội tụ dãy quán bar và nhà hàng dọc dòng kênh cổ xưa của thành phố. Khách du lịch đến đây khá đông nhưng nó vẫn khá yên tĩnh. Đi bộ dọc bờ kênh, cô nhìn ánh đèn lung linh từ những con thuyền nhỏ. Mọi người tập trung ngồi trên các quán ven kênh. An An cũng tìm được một chỗ ngồi nghỉ chân để lặng lẽ nhìn thành phố về đêm.
*****
Cao Phong tham gia sự kiện nhưng mắt không ngừng tìm kiếm An An mà không thấy liền đi vào phòng chờ tìm cũng không thấy đâu nên anh đánh liều qua chỗ giáo sư hỏi thăm:
- Thưa giáo sư, cô có biết An An đang ở đâu không ạ?
- À con bé tối nay không tham dự, nó đã xin cô về để đi mua đồ rồi.
Giáo sư nhìn người thanh niên trước mặt mỉm cười đánh giá " Chắc chắn đây là người khiến An An cười cả ngày hôm nay, bọn chúng đẹp đôi quá!". Giật mình khi thấy cậu ta hỏi, cô cười trừ.
- Cô có thể gọi cho An An hộ em không ạ? Em có chuyện gấp cần nói chuyện ạ.
Giáo sư mỉm cười rồi lấy điện thoại gọi cho An An.
******
Cô ngồi nhâm nhi cafe, mắt nheo lại nhìn ra xa nơi có một câu cầu bắc qua sông. Ánh đèn mờ ảo làm nó lung linh hơn.
- Em nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? - Cao Phong kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.
An An nhìn anh, đầu đội mũ che nửa mặt, đeo khẩu trang kín mít, bộ quần áo cũng đen sì trông như mật thám vậy. Cô thích anh mặc áo khoác da, quần kaki ôm và đi giày cao cổ thể này, trông anh rất phong trần, rất đẹp. Có thể do anh cao nên mặc nó đẹp đến như vậy. Cô nhìn xung quanh nói khẽ:
- Anh không sợ phóng viên bắt gặp hay sao? Đứng lên về nhanh đi.
- Em không thấy anh trang bị kín à. Mà phóng viên ở hết trong sự kiện rồi, làm gì có ai ra đây nữa.- Cao Phong lấy cốc nước của cô uống.
- Anh không ở sự kiện còn ra đây làm gì?
Cô chỉ dám thì thầm sợ những người xung quanh nghe thấy.
- Chúng ta đi dạo đi, anh đưa em lên cây cầu kia.
Cao Phong xách hết đồ cho cô, một tay nắm tay cô kéo đi. Họ đi bên nhau kể cho nhau nghe về cuộc sống hiện tại. Gió cứ nhè nhẹ thổi, âm thanh thành phố cũng không quá ồn ào. Đứng trên cầu nhìn xuống, dòng sông nước chảy nhẹ, êm ả. Tiếng cười nói, thủ thỉ của các cặp đôi đứng xung quanh cô, họ cũng đang hạnh phúc như cô vậy. Cô ôm và nép vào lòng anh đứng. Dáng anh khá cao nên dù cũng không phải thấp mà cô vẫn lọt thỏm trong lòng anh.
- Cuộc sống của chúng ta cũng như dòng nước nhỉ? Lúc nhẹ nhàng êm đềm, khi lại cuồn cuộn sục sôi, khi lại quá tĩnh lặng. Cuộc sống luôn là như vậy, không phải chuyện gì cũng khiến mình hài lòng nhưng chúng ta vẫn phải vui vẻ sống tiếp.
Anh hôn lên trán cô mỉm cười:
- Ai cũng có lúc này lúc khác, quan trọng là em sẽ vượt qua nó như nào thôi. Anh ước gì thời gian dừng lại ở đây nhỉ?
Nhớ đến vai diễn của anh, cô đùa:
- Anh có thể làm cho thời gian dừng lại mà. Em cũng muốn thời gian chậm lại để tận hưởng hết cái cảm giác này. Thực sự em đang rất, rất hạnh phúc. Cảm ơn anh vì tất cả.
- À hóa ra là em đã xem phim của anh hả? Anh đã dặn là không xem cơ mà.
Giọng cô giận dỗi, pha chút hờn ghen:
- Em chỉ xem trailer thôi, thời gian em học, ăn, ngủ còn không có lấy đâu ra xem anh đóng tình cảm với người khác chứ?
- Em đang ghen hả? Đúng là đang ghen thật này, mặt em đỏ quá! À hóa ra người yêu anh cũng biết ghen cơ.
Cô chống chế:
- Không có, làm sao phải ghen chứ? Em chỉ ….
Cô không nói được nữa vì bị anh cúi xuống giữ chặt môi bằng nụ hôn kiểu Pháp. Cô mỉm cười ôm anh còn hơi cắn nhẹ vào môi làm anh dừng lại:
- Em lại bắt đầu nghịch rồi đấy nhé! Chảy máu rồi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.