Chương 84: Con đường anh đi chẳng bao giờ có dấu chân của cô.
Lani An Diệp
07/08/2023
Cảm giác mọi thứ đang tệ đi rất, rất nhiều, cô phải làm gì bây giờ. Nếu
chuyện này lên báo, anh sẽ ra sao. Gia đình cô sẽ phản ứng thế nào. Mặc
dù rất bình tĩnh nhưng cảm giác sợ hãi, hoang mang vẫn ùa về. Cô lấy
điện thoại nhắn tin thông tin chi tiết về gã phóng viên cho Gia Cường "
Anh giúp em tìm hiểu về gã này, càng chi tiết càng tốt. Em lại gây ra
rắc rối rồi."
Gia Cường gọi lại nhưng cô tắt máy không nghe. Cô đi ra chỗ diễn viên người Pháp nói chuyện.
Gần 12h đêm tiệc mới kết thúc, cô chào họ xin phép ra về nhưng anh chàng diễn viên đã mau lẹ đề nghị:
- Tôi có thể đưa cô về không? Chúng ta ở cùng một khách sạn đấy.
- Cảm ơn anh, tôi tự về được không cần làm phiền anh đâu.
- Cô và em cùng về thì đi được chứ? - Giáo sư đi ra vẫy cô đi theo.
Cô theo giáo sư ra xe của anh ta về khách sạn.
******
Về đến phòng, đang tra chìa khóa mở cửa, cô giật mình thấy Cao Phong đi ra từ góc tối, mặt đằng đằng sát khí.
- Sao giờ em mới về tới đây?
Cô mở cửa, hai người vào phòng nhưng chưa trả lời anh.
- Nhìn anh kìa, quần áo còn chưa thay nữa. Em đi cùng giáo sư chứ có phải đi với một mình anh ta đâu. Thôi anh nghỉ sớm đi, chắc hôm nay mệt rồi.
Anh ôm từ phía sau hôn lên phần cổ trần của cô. An An gỡ tay anh ra phản đối:
- Người em toàn phấn phủ đấy không thì lộ hết dấu vết anh để lại. Anh bỏ áo vest ra lên giường nghỉ đi. Em đi tắm đã.
Anh kéo cô ngồi lên lòng mình thí thỏn:
- Chúng ta tắm chung đi, vừa tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm nước.
Cô nhăn mặt, gõ vào trán anh:
- Không được, sao anh vô duyên thế? Hôm nay nhịn đi, em đến ngày rồi.
Cô gỡ tay anh ra đứng lên lấy khăn tắm.
- Em có biết nói dối sẽ bị phạt nặng không hả?
An An không nói gì đi vào xả nước ra bồn, nhỏ tinh dầu vào nước rồi bỏ quần áo nằm kê đầu lên khăn tắm thư giãn. Mùi tinh dầu thoang thoảng dễ chịu giúp xua đi mệt mỏi tức thì. Nhớ đến hai người gặp lúc tối, cô lại thấy ngán ngẩm. Sao yêu một người thôi mà cũng khó khăn đến vậy? Lúc này, cô chỉ ước anh là người bình thường thôi đừng là idol gì cả, cô lại hối hận vì không kéo anh khỏi con đường đó. Trợ lí của anh nói đúng " Con đường anh đi chưa tới đích và trên con đường ấy không có dấu chân của cô".
Mải suy nghĩ, cô còn không biết anh đã vào ngồi trên thành bồn tắm cúi xuống hôn cô.
An An giật mình mở mắt thấy anh không mảnh vải che thân. Cô hét lên đuổi ra ngoài nhưng anh không chịu cứ bước vào bồn tắm mặc cô hất nước tứ tung.
- Anh sinh vào giờ gì vậy? Dây thần kinh xấu hổ của anh đâu rồi.
Anh giữ tay cô lại, khuôn mặt rạng rỡ:
- Có muốn anh kì lưng cho không? Quay ra đây nào?
Sau khi hết phấn, anh thấy người cô nham nhở vết hôn của anh. Cao Phong cười trêu:
- Cơ thể em nhạy cảm thật đấy, xin lỗi anh hơi thô bạo. Bao giờ những vết này sẽ hết?
- Chắc vài ngày, nhưng anh hứa đừng tạo thêm nữa thì sẽ nhanh thôi.
- Vậy thì anh tạo thêm ít nữa, khi em về Pháp còn nhớ tới anh chứ?
An An cau mặt lườm. Anh kéo cô lại hôn lên đôi môi đang mím lại. Dùng hết sức đẩy anh ra nhưng không được. Tay anh đặt lên ngực làm cô nhột nên giữ tay anh lại cáu:
- Sao anh không chịu yên khi ở cạnh em thế?
- Anh phạt em tội nói dối nhé! Hôm nay thì đừng có mong được ngủ.
Anh thì thầm rồi hôn cô tới tấp.
- Thôi mà, tắm xong đi đã chứ ngâm này lạnh lắm.
Cô rùng mình khi anh nhất định không có ý định dừng còn cố tình khiêu khích. Anh mải ham mê với yêu đương nên cô phải mở nước nóng xả thêm cho ấm.
Càng lúc cô càng không chịu nổi với cách yêu của anh, mặc dù rất ngại nhưng không thể kìm nén được ham muốn của mình. Bàn tay thon dài của cô vuốt dọc sống lưng anh, bây giờ chính cô cũng không làm chủ được chính mình khi anh không ngừng hôn lên cơ thể cô.
- Anh à, em không chịu được nữa đâu thật đấy.
Mắt cô nhìn anh cầu xin nhưng hình như anh chẳng để ý vẫn say sưa hôn thỉnh thoảng còn cắn làm cô ré lên.
Anh kéo cô đứng thẳng dậy rồi bế ra khỏi bồn tắm, lấy khăn khoác lên người nhưng vẫn không chịu rời cô ra. Khi người cô run lên vì lạnh và hưng phấn anh mới chịu dừng lại. Giữ cô trên tay anh thì thầm:
- Chúng ta phải tích cực mới có em bé được.
- Anh hư quá, em không sinh con cho anh nữa đâu.
Mặc cho cô giận dỗi, anh lấy nước xả lên hai người rồi cúi xuống bế cô đi vào, lấy khăn lau khô người cả hai. Cô lấy quần áo mặc, cắm máy sấy tóc bị ướt. Cô kéo tay anh xuống ghế.
- Anh ngồi đi, em sấy tóc cho.
Tay anh ôm hông cô:
- Chúng ra kết hôn đi em?
Cô sững lại bối rối tìm lí do từ chối:
- Chưa đến lúc đâu anh, hiện tại em chưa sẵn sàng.
Tắt máy sấy tóc đi, cô ngồi xuống dưới chân anh:
- Cảm ơn anh đã yêu em, đã nghĩ đến em nhưng….- Cô bỏ lửng câu nói khi thấy ánh mắt anh nhìn cô âu yếm. – Thôi để nói sau đi. Anh giúp em chứ? – Cô đưa máy sấy cho anh.
Đứng lên khẽ thở dài, anh cầm máy sấy:
- Nào quay lại đi anh làm cho.
An An không quay lại mà cứ vậy ôm anh ngửa mặt lên nhìn ngắm người mình yêu.
- Đợt này anh đẹp nhỉ? Có ai nói với anh như vậy không? Hình như xa em thì anh hợp hơn đấy.
Anh trừng mắt nhìn cô rồi tiếp tục làm giọng dọa nạt:
- Em mà còn nói như vậy nữa thì anh sẽ bê em về Trung Quốc đấy. – Anh đe dọa rồi hôn nhẹ lên môi cô – Nào quay lại đi, hay là nhìn anh đẹp quá lại thèm hả?
- Thèm chứ! Anh không biết mình tuyệt thế nào đâu.
Anh ngỡ ngàng trước lời cô nói, cúi xuống thì thầm:
- Anh nghiện em mất rồi nên chắc không cai được đâu.
Cô cười mà mặt méo xệch, quay người lại cho anh sấy phần tóc đằng sau.
*****
Mở điện thoại thấy nhiều cuộc gọi của Gia Cường nên cô ra ghế ngồi. Cao Phong lại gần hôn lên tóc cô:
- Đi ngủ thôi em, có chuyện gì sao ngồi thần người ra vậy.
- Anh lên giường đi, em nói chuyện với anh Cường một lát.
- Nhanh lên nhé, anh đợi em rồi ngủ.
Vì Cao Phong không biết Tiếng Việt nên cô ngồi im trong phòng nói chuyện với anh trai.
- Sự kiện ồn ào nên em không nghe máy, anh đi tập về chưa?
- Tất nhiên là xong rồi và đã điều tra cho cô xong. Cao Phong cũng đang ở đấy phải không?
Quay lên giường nhìn anh đang đọc sách, cô trả lời:
- Vâng, sao anh biết?
- Cô có cần anh gửi cho danh sách lịch trình hai đứa ở cạnh nhau không? Lũ phóng viên le ve đã bị anh giải quyết xong mà vẫn để lọt được. Toàn bộ ảnh có mặt em đã được xử lí sạch sẽ. Còn gã phóng viên em gửi là làm cho một tờ báo lá cải chuyên đi săn đời tư nghệ sỹ để bới lên cho fan chửi bới. Nhưng gã ham tiền và ham gái nên cũng từng dính phốt rồi. Hôm nay hắn đã đàm phán gì với em rồi.
- Hắn đề nghị em một cuộc hẹn nên em sẽ gặp hắn vào trưa mai.
- Em cứ đến gặp đi, anh sẽ cho người qua gặp hắn nên cứ yên tâm ngủ đi. Mấy nay hạnh phúc chứ?
Cô bật cười thành tiếng:
- Vâng, nhưng em ghét bị theo dõi đấy. Anh tha cho em được không?
- Anh chỉ cho người theo giải quyết rắc rối thôi. Còn bọn em yêu đương gì không ai can thiệp nên cứ tự nhiên đi. Lớn rồi, cứ sống sao thấy hạnh phúc là được còn chuyện gì cũng có cách giải quyết. Chúc em gái của anh hạnh phúc!
Cô cảm động, khóe mắt cay cay:
- Em cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh nhiều.
Tắt điện thoại, cô ngồi thần người một lúc. Tưởng rằng họ đã kín đáo yêu nhau mà vẫn nhiều rắc rối quá. Tiếng Cao Phong gọi khiến cô giật mình, đặt điện thoại xuống bàn. Lên giường nằm xuống bên cạnh anh. Cô thí cho anh ngủ nhưng mình lại không ngủ được, mắt nhìn anh âu yếm, tay mân mê sờ khuôn mặt anh. Thỉnh thoảng lại hôn trộm khi thấy anh đã ngủ. Cô sợ nghĩ đến ngày mai nhưng nó cứ ám ảnh trong lòng. Không ngủ được, An An dậy lấy sách ra đọc.
- Em không ngủ được à?
- Em tưởng anh ngủ rồi, mai em làm việc ít nên sẽ ngủ bù sau.
- Thôi đừng đọc sách nữa, có việc khác làm cho em dễ ngủ hơn đấy.
Anh lấy sách từ tay cô gấp lại. Nhìn mặt anh thì đoán được ý định nên cô kéo chăn quấn quanh người mình lùi vào sát tường.
- Em không chơi trò này nữa đâu, anh chơi một mình đi. – Cô cười, tay đẩy anh ra.
- Thì em cứ để mình anh chơi, anh chỉ mượn người em thôi được không? – Anh kéo chăn ra nhưng cô quyết giữ chặt.
- Thôi mà đi ngủ đi, mai anh phải dự cả ngày đấy.
- Em không thích thì thôi vậy, anh ngủ đây. – Giận dỗi, anh nằm xuống quay lưng vào cô vờ nhắm mắt ngủ.
Thấy anh đã nghe lời nên cô bỏ chăn ra đắp lên cho anh nhưng vừa nằm xuống thì anh đã quay lại giữ chặt cô dưới người mình:
- Anh sẽ cho em biết thế nào là bướng bỉnh, không chịu nghe lời người yêu nhé!
- Anh lừa em, không chơi đâu, đừng mà.
Cô chỉ kịp hét lên khi anh đã chui tọt vào chăn, chỉ trong chớp mắt đã không còn quần áo trên người nữa. Anh nhẹ nhàng hôn lên cơ thể đã đầy dấu tích của những lần yêu trước. Tay anh không ngừng chạm vào những vùng nhạy cảm làm cô bám chặt vào vai anh.
- Anh à, đừng mà, em muốn … em… đừng làm vậy nữa, em…. - Giọng nói đứt quãng, tay nắm chặt xuống ga giường.
- Anh yêu em, An An à. – Anh vừa hôn vừa thì thầm bên tai cô.
- Em cũng yêu anh, thực sự rất yêu. – mắt cô nhắm nghiền lại tận hưởng giây phút ngọt ngào anh mang lại – Thôi anh dừng lại đi, tha cho em đi mà .
Cô đẩy đầu anh ra khỏi mình rồi hôn lên môi anh. Có lẽ, giây phút này sẽ nhanh chóng biến mất. Hai ngày nữa xong việc, cô sẽ rời khỏi anh. Nghĩ vậy nên cô càng hôn anh sâu hơn.
Xong việc, anh nằm xuống kéo An An gối lên tay mình thì thầm:
- Nếu có em bé nhớ bảo anh đấy. Thực sự anh muốn em sinh con cho anh. Chúng ta sẽ vượt qua mọi chuyện, anh sẽ bảo vệ em trước dư luận, tin anh không?
Cô không nói gì rúc vào ngực anh nằm im.
- Em mệt rồi, chúng ta ngủ thôi – Cô nhắm mắt cố ngăn cho mình không khóc.
Anh nhìn cô thở dài, không hiểu cô đang nghĩ gì nữa. Tắt điện nằm hẳn xuống ôm chặt cô vào lòng.
Gia Cường gọi lại nhưng cô tắt máy không nghe. Cô đi ra chỗ diễn viên người Pháp nói chuyện.
Gần 12h đêm tiệc mới kết thúc, cô chào họ xin phép ra về nhưng anh chàng diễn viên đã mau lẹ đề nghị:
- Tôi có thể đưa cô về không? Chúng ta ở cùng một khách sạn đấy.
- Cảm ơn anh, tôi tự về được không cần làm phiền anh đâu.
- Cô và em cùng về thì đi được chứ? - Giáo sư đi ra vẫy cô đi theo.
Cô theo giáo sư ra xe của anh ta về khách sạn.
******
Về đến phòng, đang tra chìa khóa mở cửa, cô giật mình thấy Cao Phong đi ra từ góc tối, mặt đằng đằng sát khí.
- Sao giờ em mới về tới đây?
Cô mở cửa, hai người vào phòng nhưng chưa trả lời anh.
- Nhìn anh kìa, quần áo còn chưa thay nữa. Em đi cùng giáo sư chứ có phải đi với một mình anh ta đâu. Thôi anh nghỉ sớm đi, chắc hôm nay mệt rồi.
Anh ôm từ phía sau hôn lên phần cổ trần của cô. An An gỡ tay anh ra phản đối:
- Người em toàn phấn phủ đấy không thì lộ hết dấu vết anh để lại. Anh bỏ áo vest ra lên giường nghỉ đi. Em đi tắm đã.
Anh kéo cô ngồi lên lòng mình thí thỏn:
- Chúng ta tắm chung đi, vừa tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm nước.
Cô nhăn mặt, gõ vào trán anh:
- Không được, sao anh vô duyên thế? Hôm nay nhịn đi, em đến ngày rồi.
Cô gỡ tay anh ra đứng lên lấy khăn tắm.
- Em có biết nói dối sẽ bị phạt nặng không hả?
An An không nói gì đi vào xả nước ra bồn, nhỏ tinh dầu vào nước rồi bỏ quần áo nằm kê đầu lên khăn tắm thư giãn. Mùi tinh dầu thoang thoảng dễ chịu giúp xua đi mệt mỏi tức thì. Nhớ đến hai người gặp lúc tối, cô lại thấy ngán ngẩm. Sao yêu một người thôi mà cũng khó khăn đến vậy? Lúc này, cô chỉ ước anh là người bình thường thôi đừng là idol gì cả, cô lại hối hận vì không kéo anh khỏi con đường đó. Trợ lí của anh nói đúng " Con đường anh đi chưa tới đích và trên con đường ấy không có dấu chân của cô".
Mải suy nghĩ, cô còn không biết anh đã vào ngồi trên thành bồn tắm cúi xuống hôn cô.
An An giật mình mở mắt thấy anh không mảnh vải che thân. Cô hét lên đuổi ra ngoài nhưng anh không chịu cứ bước vào bồn tắm mặc cô hất nước tứ tung.
- Anh sinh vào giờ gì vậy? Dây thần kinh xấu hổ của anh đâu rồi.
Anh giữ tay cô lại, khuôn mặt rạng rỡ:
- Có muốn anh kì lưng cho không? Quay ra đây nào?
Sau khi hết phấn, anh thấy người cô nham nhở vết hôn của anh. Cao Phong cười trêu:
- Cơ thể em nhạy cảm thật đấy, xin lỗi anh hơi thô bạo. Bao giờ những vết này sẽ hết?
- Chắc vài ngày, nhưng anh hứa đừng tạo thêm nữa thì sẽ nhanh thôi.
- Vậy thì anh tạo thêm ít nữa, khi em về Pháp còn nhớ tới anh chứ?
An An cau mặt lườm. Anh kéo cô lại hôn lên đôi môi đang mím lại. Dùng hết sức đẩy anh ra nhưng không được. Tay anh đặt lên ngực làm cô nhột nên giữ tay anh lại cáu:
- Sao anh không chịu yên khi ở cạnh em thế?
- Anh phạt em tội nói dối nhé! Hôm nay thì đừng có mong được ngủ.
Anh thì thầm rồi hôn cô tới tấp.
- Thôi mà, tắm xong đi đã chứ ngâm này lạnh lắm.
Cô rùng mình khi anh nhất định không có ý định dừng còn cố tình khiêu khích. Anh mải ham mê với yêu đương nên cô phải mở nước nóng xả thêm cho ấm.
Càng lúc cô càng không chịu nổi với cách yêu của anh, mặc dù rất ngại nhưng không thể kìm nén được ham muốn của mình. Bàn tay thon dài của cô vuốt dọc sống lưng anh, bây giờ chính cô cũng không làm chủ được chính mình khi anh không ngừng hôn lên cơ thể cô.
- Anh à, em không chịu được nữa đâu thật đấy.
Mắt cô nhìn anh cầu xin nhưng hình như anh chẳng để ý vẫn say sưa hôn thỉnh thoảng còn cắn làm cô ré lên.
Anh kéo cô đứng thẳng dậy rồi bế ra khỏi bồn tắm, lấy khăn khoác lên người nhưng vẫn không chịu rời cô ra. Khi người cô run lên vì lạnh và hưng phấn anh mới chịu dừng lại. Giữ cô trên tay anh thì thầm:
- Chúng ta phải tích cực mới có em bé được.
- Anh hư quá, em không sinh con cho anh nữa đâu.
Mặc cho cô giận dỗi, anh lấy nước xả lên hai người rồi cúi xuống bế cô đi vào, lấy khăn lau khô người cả hai. Cô lấy quần áo mặc, cắm máy sấy tóc bị ướt. Cô kéo tay anh xuống ghế.
- Anh ngồi đi, em sấy tóc cho.
Tay anh ôm hông cô:
- Chúng ra kết hôn đi em?
Cô sững lại bối rối tìm lí do từ chối:
- Chưa đến lúc đâu anh, hiện tại em chưa sẵn sàng.
Tắt máy sấy tóc đi, cô ngồi xuống dưới chân anh:
- Cảm ơn anh đã yêu em, đã nghĩ đến em nhưng….- Cô bỏ lửng câu nói khi thấy ánh mắt anh nhìn cô âu yếm. – Thôi để nói sau đi. Anh giúp em chứ? – Cô đưa máy sấy cho anh.
Đứng lên khẽ thở dài, anh cầm máy sấy:
- Nào quay lại đi anh làm cho.
An An không quay lại mà cứ vậy ôm anh ngửa mặt lên nhìn ngắm người mình yêu.
- Đợt này anh đẹp nhỉ? Có ai nói với anh như vậy không? Hình như xa em thì anh hợp hơn đấy.
Anh trừng mắt nhìn cô rồi tiếp tục làm giọng dọa nạt:
- Em mà còn nói như vậy nữa thì anh sẽ bê em về Trung Quốc đấy. – Anh đe dọa rồi hôn nhẹ lên môi cô – Nào quay lại đi, hay là nhìn anh đẹp quá lại thèm hả?
- Thèm chứ! Anh không biết mình tuyệt thế nào đâu.
Anh ngỡ ngàng trước lời cô nói, cúi xuống thì thầm:
- Anh nghiện em mất rồi nên chắc không cai được đâu.
Cô cười mà mặt méo xệch, quay người lại cho anh sấy phần tóc đằng sau.
*****
Mở điện thoại thấy nhiều cuộc gọi của Gia Cường nên cô ra ghế ngồi. Cao Phong lại gần hôn lên tóc cô:
- Đi ngủ thôi em, có chuyện gì sao ngồi thần người ra vậy.
- Anh lên giường đi, em nói chuyện với anh Cường một lát.
- Nhanh lên nhé, anh đợi em rồi ngủ.
Vì Cao Phong không biết Tiếng Việt nên cô ngồi im trong phòng nói chuyện với anh trai.
- Sự kiện ồn ào nên em không nghe máy, anh đi tập về chưa?
- Tất nhiên là xong rồi và đã điều tra cho cô xong. Cao Phong cũng đang ở đấy phải không?
Quay lên giường nhìn anh đang đọc sách, cô trả lời:
- Vâng, sao anh biết?
- Cô có cần anh gửi cho danh sách lịch trình hai đứa ở cạnh nhau không? Lũ phóng viên le ve đã bị anh giải quyết xong mà vẫn để lọt được. Toàn bộ ảnh có mặt em đã được xử lí sạch sẽ. Còn gã phóng viên em gửi là làm cho một tờ báo lá cải chuyên đi săn đời tư nghệ sỹ để bới lên cho fan chửi bới. Nhưng gã ham tiền và ham gái nên cũng từng dính phốt rồi. Hôm nay hắn đã đàm phán gì với em rồi.
- Hắn đề nghị em một cuộc hẹn nên em sẽ gặp hắn vào trưa mai.
- Em cứ đến gặp đi, anh sẽ cho người qua gặp hắn nên cứ yên tâm ngủ đi. Mấy nay hạnh phúc chứ?
Cô bật cười thành tiếng:
- Vâng, nhưng em ghét bị theo dõi đấy. Anh tha cho em được không?
- Anh chỉ cho người theo giải quyết rắc rối thôi. Còn bọn em yêu đương gì không ai can thiệp nên cứ tự nhiên đi. Lớn rồi, cứ sống sao thấy hạnh phúc là được còn chuyện gì cũng có cách giải quyết. Chúc em gái của anh hạnh phúc!
Cô cảm động, khóe mắt cay cay:
- Em cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh nhiều.
Tắt điện thoại, cô ngồi thần người một lúc. Tưởng rằng họ đã kín đáo yêu nhau mà vẫn nhiều rắc rối quá. Tiếng Cao Phong gọi khiến cô giật mình, đặt điện thoại xuống bàn. Lên giường nằm xuống bên cạnh anh. Cô thí cho anh ngủ nhưng mình lại không ngủ được, mắt nhìn anh âu yếm, tay mân mê sờ khuôn mặt anh. Thỉnh thoảng lại hôn trộm khi thấy anh đã ngủ. Cô sợ nghĩ đến ngày mai nhưng nó cứ ám ảnh trong lòng. Không ngủ được, An An dậy lấy sách ra đọc.
- Em không ngủ được à?
- Em tưởng anh ngủ rồi, mai em làm việc ít nên sẽ ngủ bù sau.
- Thôi đừng đọc sách nữa, có việc khác làm cho em dễ ngủ hơn đấy.
Anh lấy sách từ tay cô gấp lại. Nhìn mặt anh thì đoán được ý định nên cô kéo chăn quấn quanh người mình lùi vào sát tường.
- Em không chơi trò này nữa đâu, anh chơi một mình đi. – Cô cười, tay đẩy anh ra.
- Thì em cứ để mình anh chơi, anh chỉ mượn người em thôi được không? – Anh kéo chăn ra nhưng cô quyết giữ chặt.
- Thôi mà đi ngủ đi, mai anh phải dự cả ngày đấy.
- Em không thích thì thôi vậy, anh ngủ đây. – Giận dỗi, anh nằm xuống quay lưng vào cô vờ nhắm mắt ngủ.
Thấy anh đã nghe lời nên cô bỏ chăn ra đắp lên cho anh nhưng vừa nằm xuống thì anh đã quay lại giữ chặt cô dưới người mình:
- Anh sẽ cho em biết thế nào là bướng bỉnh, không chịu nghe lời người yêu nhé!
- Anh lừa em, không chơi đâu, đừng mà.
Cô chỉ kịp hét lên khi anh đã chui tọt vào chăn, chỉ trong chớp mắt đã không còn quần áo trên người nữa. Anh nhẹ nhàng hôn lên cơ thể đã đầy dấu tích của những lần yêu trước. Tay anh không ngừng chạm vào những vùng nhạy cảm làm cô bám chặt vào vai anh.
- Anh à, đừng mà, em muốn … em… đừng làm vậy nữa, em…. - Giọng nói đứt quãng, tay nắm chặt xuống ga giường.
- Anh yêu em, An An à. – Anh vừa hôn vừa thì thầm bên tai cô.
- Em cũng yêu anh, thực sự rất yêu. – mắt cô nhắm nghiền lại tận hưởng giây phút ngọt ngào anh mang lại – Thôi anh dừng lại đi, tha cho em đi mà .
Cô đẩy đầu anh ra khỏi mình rồi hôn lên môi anh. Có lẽ, giây phút này sẽ nhanh chóng biến mất. Hai ngày nữa xong việc, cô sẽ rời khỏi anh. Nghĩ vậy nên cô càng hôn anh sâu hơn.
Xong việc, anh nằm xuống kéo An An gối lên tay mình thì thầm:
- Nếu có em bé nhớ bảo anh đấy. Thực sự anh muốn em sinh con cho anh. Chúng ta sẽ vượt qua mọi chuyện, anh sẽ bảo vệ em trước dư luận, tin anh không?
Cô không nói gì rúc vào ngực anh nằm im.
- Em mệt rồi, chúng ta ngủ thôi – Cô nhắm mắt cố ngăn cho mình không khóc.
Anh nhìn cô thở dài, không hiểu cô đang nghĩ gì nữa. Tắt điện nằm hẳn xuống ôm chặt cô vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.