Chương 49: Cõng em
Lani An Diệp
07/08/2023
An An đứng lên tập tễnh đi theo nhưng anh đi nhanh quá đuổi mãi không kịp. Biết chẳng đuổi kịp nên cô từ từ đi hưởng gió, ngắm nhìn phong cảnh
trên sông, thỉnh thoảng nhìn xem còn thấy bóng anh không. Vừa đi vừa
nghĩ xem đã làm gì sai khi nói thẳng ra suy nghĩ của mình như vậy. Anh
vẫn đi băng băng chẳng cần biết cô có đi hay không nữa. Hơi tự ái nhưng
chẳng nỡ bỏ đi nên cứ lẽo đẽo đi sau mà chân thì càng lúc càng đau.
Cao Phong đi một lúc không thấy cô đi theo mới giật mình quay lại thì thấy cô đang tập tễnh đi cách khá xa. Đang giận mà nhìn thấy cô như vậy anh lại chùn lòng. Quay lại gần, anh trách móc:
- Chân như vậy còn đi theo làm gì?
Cô cười, đôi mắt ánh lên niềm vui:
- Cậu quay lại rồi, tốt quá! Chân tôi tự dưng đau quá! Thôi lát về khách sạn rồi giận còn bây giờ thì hòa nhé!
Nhìn điệu bộ của cô mà anh muốn ôm vào lòng xin lỗi.
- Tôi không giận nữa đâu. Để tôi xem chân nào.
- Không sao, vẫn như vậy thôi.
- Có đi được không? Tôi cõng cậu nhé!
- Không cần đâu, tôi đi được. Cho tôi mượn cánh tay cậu là được rồi.
Cô bám lấy tay anh bước đi tiếp.
- Cẩn thận một chút, cậu đúng là bướng bỉnh mà.
Cô cười, khẽ nhăn mặt:
- Không sao mà, ngày trước từng đi leo núi còn sưng mọng chân lên mà vẫn xuống được chân núi đấy. Cuộc sống là những con đường nhấp nhô, nếu chỉ vì chân đau khiến cậu dừng lại thì khoảng cách tới đích sẽ càng xa. À cậu có muốn đi nghe hát đường phố không?
- Có xa không? Vì chân cậu đang đau đấy.
- Đã bảo không sao mà, chúng ta đến khu phố cổ Thanh Hà Phong nhé!
Cô cười thành tiếng bám chặt tay anh, chân đi cà nhắc nhưng đã đến đây rồi thì nên tận dụng để đi vậy.
*****
Đây là nơi duy nhất mà cô hay đến khi ở Hàng Châu. Dù đã đi lại nhiều lần nhưng hôm nay tâm trạng phấn khích lạ. Cô chỉ cho anh những quán mà cô đã ngồi khi tới đây.
- Ở đây đẹp chứ?
- Chỉ cần đi với cậu thì đâu cũng đẹp hết.
- Tôi thấy ở Trung Quốc có nét đặc trưng là đèn lồng nhỉ? Việc thắp đèn như này làm cho không gian trở nên cổ xưa, ấm áp và thanh tịnh. Chúng ta uống trà đi, chân tôi hơi biểu tình rồi.
- Trà, cafe và rượu đều là những thứ khiến phụ nữ lão hóa nhanh đấy?
- Vậy mà trông tôi vẫn trẻ hơn cậu đấy thôi. - An An cười thành tiếng.
- Cậu lại tự luyến đấy hả?
Anh đỡ cô ngồi vào ghế. Cô duỗi thẳng chân ra nhăn nhó vì xót, chắc vết rộp đã bị vỡ ra rồi. Cao Phong không ngồi xuống ghế mà lại ngồi xuống dưới chân cô.
- Nào để tôi bôi thuốc lần nữa cho.
Anh nhanh tay tháo giầy ở chân cô ra. Mọi người trong quán nhìn chằm chằm hành động của anh, vì xấu hổ lại ngại nên cô lấy tay che mặt cúi xuống thì thầm:
- Mọi người đang nhìn đấy. Cậu đứng lên đi.
Anh vờ như không nghe thấy, nhẹ nhàng bôi thuốc và dùng gạc quấn lại chỗ vết hở rồi mới đứng lên.
- Chân cậu đã bị nặng hơn rồi đấy.
- Cậu không xỏ giầy vào cho tôi à?
Cao Phong nói gì đó với nhân viên mang trà ra mà cô không hiểu. Cậu ta mang ra một cái túi, Cao Phong nhặt bỏ giầy của cô vào.
- Cậu định bắt tôi đi chân đất đấy à?
- Đấy là việc của tôi, cậu uống trà đi.
Anh không giải thích mà cầm cốc trà lên uống.
Cô chống cằm nhìn anh chằm chằm chờ đợi nhưng anh chỉ liếc qua rồi lại lờ đi.
- Đừng có nhìn tôi như vậy. Đi giày kín sẽ khiến chân cậu bị nặng hơn đấy.
Cô bắt đầu cáu:
- Nhưng tôi không thể đi chân đất được, sẽ bị nhiễm trùng đấy.
- Tôi có bảo cậu đi chân đất đâu, có ăn gì không thì gọi đi.
Cô gọi thêm một vài loại bánh rồi tựa lưng vào ghế, đung đưa chân tránh chạm đất, mặt quay ra nhìn dòng người tấp nập đi dạo phố. Ngồi đây cô cũng có thể nghe thấy tiếng hát của các nghệ sỹ đường phố ngày một đến gần.
- Mọi người bảo Hàng Châu rất đẹp nhưng tôi chưa đi hết được, lần nào sang cũng chỉ đi những chỗ quen thuộc. Tôi luôn thích những thứ thân thuộc, không thích làm quen với những thứ mới lạ lắm thì phải.
- Hình như cậu nghĩ sai rồi, cậu muốn đi nhưng chưa tìm được người phù hợp để đi cùng đấy chứ?
- Ừ cũng có thể cậu nói đúng? Tôi hay đi với ông nội, ba và anh trai thì họ đều không muốn ra khỏi nhà khi sang đây. Một mình thì chỉ lang thang mấy chỗ này thôi.
Cao Phong chống cằm mỉm cười nhìn cô.
- Khi nào quay lại đây thì gọi tôi nhé! Tôi sẵn sàng đi cùng cậu mọi nơi.
An An xua tay.
- Cất ánh mắt của cậu đi giùm cái.
- Hồi sáng, người ngồi đối diện khen cậu và tôi giống nhau nên giờ tôi nhìn xem ngoài mắt ra còn giống gì nữa không?
Cô lấy menu che mặt nhưng anh với tay lấy ra khiến cô nổi cáu:
- Làm sao mà giống được, tôi chẳng thấy giống điểm nào cả?
- Ừ không giống, làm gì mà cáu lên chứ? Tôi tự thấy mình cũng đẹp mà. Cậu giống tôi thì nên thấy tự hào vì mình cũng đẹp chứ.
- Cậu sinh vào giờ hoang tưởng à? Độ tự luyến ngày càng cao rồi.
Anh cầm bánh ăn mỉm cười:
- Tại sao cậu lại đỏ mặt vậy?
- Có liên quan sao?
- Rất liên quan là đằng khác, cậu có muốn nghe không?
Cô không trả lời, cầm cốc trà uống lắc đầu khi thấy anh định nói. Thả hồn ra phố, những nghệ sỹ đường phố đang hát ngay tại cửa quán trà, họ phiêu theo những điệu nhạc, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, nụ cười luôn thường trực trên môi.
- Cuộc sống được làm điều mình thích hạnh phúc biết bao nhỉ?
Cao Phong nhìn theo ánh mắt cô đồng tình:
- Cậu có như vậy không? Đã làm được những điều mình muốn chưa?
- Nhiều rồi chứ? Tôi có cuộc sống hạnh phúc mà.
Anh nhìn cô mỉm cười âu yếm:
- Vậy thì thật tốt nhỉ?
Cô mỉm cười hạnh phúc,định đứng lên ra ngoài thì bị anh giữ lại.
- Cậu định bước đi với đôi chân kia hả? Ngồi im đợi tôi một lát.
Anh đi sang cúi xuống bế cô lên. Bất ngờ quá, cô trợn mắt:
- Thả tôi xuống đi, mọi người đang nhìn kìa.
Thấy mọi người trong quán đều đổ dồn đến thì cô quay mặt vào trong ngực anh càu nhàu đòi thả xuống nhưng anh chẳng để ý mà nhìn mọi người gật đầu mỉm cười rồi đi ra khỏi quán.
Đi qua chỗ đoàn hát, cô đưa tiền cho người ca sĩ:
- Bạn hát hay quá!
- Cảm ơn cô gái, chúc cô buổi tối hạnh phúc. Bạn trai cô thật tuyệt.
Cao Phong cười sung sướng khi được khen đáp lại:
- Cảm ơn anh nhiều. Bạn gái tôi cũng rất xinh phải không?
- Cả hai người đều rất đẹp.
An An lừ mắt, tay xoa tóc anh xù lên cười ngặt nghẽo.
- Bây giờ thì xấu rồi nhé!
Họ cười vang cả góc phố, cô vẫy tay tạm biệt đoàn hát rong.
- Cậu phải ăn nhiều vào không gầy quá!
- Nếu ăn nhiều thành heo thì sao.
- Vậy thì tôi sẽ ném cậu xuống rồi chỉ việc đá cái là lăn về tới nhà rồi. Như vậy có phải rất nhàn không?
Cô bám chặt cổ anh:
- Thế bây giờ cậu ném xuống đi, chắc vẫn lăn được mà.
- Nếu ném xuống bây giờ nghe chừng cậu chẳng còn cái xương nào lành lặn đâu. Tôi không ném đâu nên cậu đừng ôm chặt vậy khiến tôi khó kiềm chế lắm.
Ngượng ngùng, cô thả hai tay ra, mặt đỏ bừng chống chế.
- Chúng ta có nên ngồi xuống kia nghỉ một lát không? Nhiều người nhìn quá nên hơi ngại.
Anh lắc đầu cười thành tiếng:
- Cậu cũng biết ngại cơ à? Nếu tính tiền bế cậu chắc tôi giàu to rồi đấy.
Đặt cô ngồi xuống ghế bên đường rồi anh ngồi xuống bên cạnh.
- Hình như cậu là sao quả tạ của tôi ấy. Cứ gặp cậu là thế nào cũng....mà thôi không phải.
Cô không nói hết khi thấy mặt cậu cau lại nhìn mình. Cô co chân lên nhìn ngó, hình như hôm nay nó biểu tình vì một tuần qua cô hành nó đi bộ suốt thì phải. "Đến mày cũng quay lưng với tao là sao hả? - An An lẩm bẩm.
- Cậu đang nói gì đấy, tôi không hiểu Tiếng Việt nên làm ơn đừng sử dụng ở đây được không?
Cô cười trừ, ngồi co chân lên ngắm nhìn xung quanh mà xui cho cô chẳng có gì ngoài các cặp tình nhân cả. Họ cười nói hạnh phúc, có đôi thản nhiên âu yếm hôn nhau khiến cô giật mình quay đi.
- Nào có về không hay ngồi nhìn người ta đây. Nếu cậu muốn ở đây thì chúng ta cũng nên như họ cho đỡ lạc đàn nhỉ?
Cô lảng tránh:
- Về thôi, hôm nay tôi cũng mệt rồi. Phiền cậu cõng tôi nhé!
Anh gật đầu ngồi xuống quay lưng về phía cô. Cô ngập ngừng đề nghị:
- Hay là đưa giầy cho tôi đi bộ đi.
Anh chẳng quay lại mà vẫn ngồi im không có ý định trả giày nên cô ngoan ngoãn bám cổ cho anh cõng.
Cô tựa cằm vào vai anh, chăm chú quan sát khuôn mặt anh.
- Nhìn trộm người khác là thói xấu đấy.
Anh quay lại nhìn khiến mặt cô đỏ ửng vì bị phát hiện.
- Tôi đang nghĩ xem khi béo lên trông cậu sẽ thế nào thôi.
Cô chống chế làm anh càng cười lớn.
- Không cần lí do đâu, tôi thích được ở trong mắt cậu nên cứ nhìn thoải mái đi, sờ mó cũng không sao?
- Ai thèm sờ mó gì cậu chứ? Càng lúc cậu càng hay nói linh tinh rồi. Chúng ta gọi xe về đi, tôi buồn ngủ quá!
- Không phải cậu đang tìm lí do trốn tránh đấy chứ?
Một chiếc taxi chờ tới, anh cẩn thận đặt cô vào ghế ngồi.
*****
Thả cô ngồi xuống ghế, anh nhấc chân lên kiểm tra rồi đứng dậy:
- Ngồi im đây nhé! Tôi đi lấy lá ngâm chân cho cậu. Ở bên này có những bài thuốc rất hiệu nghiệm. Tôi đi một lát về ngay thôi.
Anh vuốt mũi cô dặn dò rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Dựa người vào ghế, đặt chân lên bàn lười biếng nằm ngả ra. Có lúc cũng muốn sống buông thả một chút có lẽ lại hay. Điện thoại có tin nhắn gửi đến từ một số lạ, cô không có hứng thú xem nên vẫn ngồi im. Tin nhắn báo đến liên tục cũng từ số ấy, cô ngồi thẳng dậy, mở điện thoại lên xem, đập vào mắt cô là những bức ảnh cô và Cao Phong đi chơi, nắm tay hay anh cõng cô đều được chụp lại, góc chụp rõ nét, nhìn ảnh thì ai cũng sẽ nghĩ họ là một cặp đôi hạnh phúc khi bức ảnh nào họ cũng cười rất tươi, ánh mắt cả hai nhìn nhau âu yếm. Cô giật mình đánh rơi điện thoại, một luồng điện chạy dọc sống lưng. Sau khi gửi một loạt ảnh, tin nhắn có chữ cũng đến " Tôi nghĩ chị sẽ muốn thương lượng đấy".
Cao Phong đi một lúc không thấy cô đi theo mới giật mình quay lại thì thấy cô đang tập tễnh đi cách khá xa. Đang giận mà nhìn thấy cô như vậy anh lại chùn lòng. Quay lại gần, anh trách móc:
- Chân như vậy còn đi theo làm gì?
Cô cười, đôi mắt ánh lên niềm vui:
- Cậu quay lại rồi, tốt quá! Chân tôi tự dưng đau quá! Thôi lát về khách sạn rồi giận còn bây giờ thì hòa nhé!
Nhìn điệu bộ của cô mà anh muốn ôm vào lòng xin lỗi.
- Tôi không giận nữa đâu. Để tôi xem chân nào.
- Không sao, vẫn như vậy thôi.
- Có đi được không? Tôi cõng cậu nhé!
- Không cần đâu, tôi đi được. Cho tôi mượn cánh tay cậu là được rồi.
Cô bám lấy tay anh bước đi tiếp.
- Cẩn thận một chút, cậu đúng là bướng bỉnh mà.
Cô cười, khẽ nhăn mặt:
- Không sao mà, ngày trước từng đi leo núi còn sưng mọng chân lên mà vẫn xuống được chân núi đấy. Cuộc sống là những con đường nhấp nhô, nếu chỉ vì chân đau khiến cậu dừng lại thì khoảng cách tới đích sẽ càng xa. À cậu có muốn đi nghe hát đường phố không?
- Có xa không? Vì chân cậu đang đau đấy.
- Đã bảo không sao mà, chúng ta đến khu phố cổ Thanh Hà Phong nhé!
Cô cười thành tiếng bám chặt tay anh, chân đi cà nhắc nhưng đã đến đây rồi thì nên tận dụng để đi vậy.
*****
Đây là nơi duy nhất mà cô hay đến khi ở Hàng Châu. Dù đã đi lại nhiều lần nhưng hôm nay tâm trạng phấn khích lạ. Cô chỉ cho anh những quán mà cô đã ngồi khi tới đây.
- Ở đây đẹp chứ?
- Chỉ cần đi với cậu thì đâu cũng đẹp hết.
- Tôi thấy ở Trung Quốc có nét đặc trưng là đèn lồng nhỉ? Việc thắp đèn như này làm cho không gian trở nên cổ xưa, ấm áp và thanh tịnh. Chúng ta uống trà đi, chân tôi hơi biểu tình rồi.
- Trà, cafe và rượu đều là những thứ khiến phụ nữ lão hóa nhanh đấy?
- Vậy mà trông tôi vẫn trẻ hơn cậu đấy thôi. - An An cười thành tiếng.
- Cậu lại tự luyến đấy hả?
Anh đỡ cô ngồi vào ghế. Cô duỗi thẳng chân ra nhăn nhó vì xót, chắc vết rộp đã bị vỡ ra rồi. Cao Phong không ngồi xuống ghế mà lại ngồi xuống dưới chân cô.
- Nào để tôi bôi thuốc lần nữa cho.
Anh nhanh tay tháo giầy ở chân cô ra. Mọi người trong quán nhìn chằm chằm hành động của anh, vì xấu hổ lại ngại nên cô lấy tay che mặt cúi xuống thì thầm:
- Mọi người đang nhìn đấy. Cậu đứng lên đi.
Anh vờ như không nghe thấy, nhẹ nhàng bôi thuốc và dùng gạc quấn lại chỗ vết hở rồi mới đứng lên.
- Chân cậu đã bị nặng hơn rồi đấy.
- Cậu không xỏ giầy vào cho tôi à?
Cao Phong nói gì đó với nhân viên mang trà ra mà cô không hiểu. Cậu ta mang ra một cái túi, Cao Phong nhặt bỏ giầy của cô vào.
- Cậu định bắt tôi đi chân đất đấy à?
- Đấy là việc của tôi, cậu uống trà đi.
Anh không giải thích mà cầm cốc trà lên uống.
Cô chống cằm nhìn anh chằm chằm chờ đợi nhưng anh chỉ liếc qua rồi lại lờ đi.
- Đừng có nhìn tôi như vậy. Đi giày kín sẽ khiến chân cậu bị nặng hơn đấy.
Cô bắt đầu cáu:
- Nhưng tôi không thể đi chân đất được, sẽ bị nhiễm trùng đấy.
- Tôi có bảo cậu đi chân đất đâu, có ăn gì không thì gọi đi.
Cô gọi thêm một vài loại bánh rồi tựa lưng vào ghế, đung đưa chân tránh chạm đất, mặt quay ra nhìn dòng người tấp nập đi dạo phố. Ngồi đây cô cũng có thể nghe thấy tiếng hát của các nghệ sỹ đường phố ngày một đến gần.
- Mọi người bảo Hàng Châu rất đẹp nhưng tôi chưa đi hết được, lần nào sang cũng chỉ đi những chỗ quen thuộc. Tôi luôn thích những thứ thân thuộc, không thích làm quen với những thứ mới lạ lắm thì phải.
- Hình như cậu nghĩ sai rồi, cậu muốn đi nhưng chưa tìm được người phù hợp để đi cùng đấy chứ?
- Ừ cũng có thể cậu nói đúng? Tôi hay đi với ông nội, ba và anh trai thì họ đều không muốn ra khỏi nhà khi sang đây. Một mình thì chỉ lang thang mấy chỗ này thôi.
Cao Phong chống cằm mỉm cười nhìn cô.
- Khi nào quay lại đây thì gọi tôi nhé! Tôi sẵn sàng đi cùng cậu mọi nơi.
An An xua tay.
- Cất ánh mắt của cậu đi giùm cái.
- Hồi sáng, người ngồi đối diện khen cậu và tôi giống nhau nên giờ tôi nhìn xem ngoài mắt ra còn giống gì nữa không?
Cô lấy menu che mặt nhưng anh với tay lấy ra khiến cô nổi cáu:
- Làm sao mà giống được, tôi chẳng thấy giống điểm nào cả?
- Ừ không giống, làm gì mà cáu lên chứ? Tôi tự thấy mình cũng đẹp mà. Cậu giống tôi thì nên thấy tự hào vì mình cũng đẹp chứ.
- Cậu sinh vào giờ hoang tưởng à? Độ tự luyến ngày càng cao rồi.
Anh cầm bánh ăn mỉm cười:
- Tại sao cậu lại đỏ mặt vậy?
- Có liên quan sao?
- Rất liên quan là đằng khác, cậu có muốn nghe không?
Cô không trả lời, cầm cốc trà uống lắc đầu khi thấy anh định nói. Thả hồn ra phố, những nghệ sỹ đường phố đang hát ngay tại cửa quán trà, họ phiêu theo những điệu nhạc, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, nụ cười luôn thường trực trên môi.
- Cuộc sống được làm điều mình thích hạnh phúc biết bao nhỉ?
Cao Phong nhìn theo ánh mắt cô đồng tình:
- Cậu có như vậy không? Đã làm được những điều mình muốn chưa?
- Nhiều rồi chứ? Tôi có cuộc sống hạnh phúc mà.
Anh nhìn cô mỉm cười âu yếm:
- Vậy thì thật tốt nhỉ?
Cô mỉm cười hạnh phúc,định đứng lên ra ngoài thì bị anh giữ lại.
- Cậu định bước đi với đôi chân kia hả? Ngồi im đợi tôi một lát.
Anh đi sang cúi xuống bế cô lên. Bất ngờ quá, cô trợn mắt:
- Thả tôi xuống đi, mọi người đang nhìn kìa.
Thấy mọi người trong quán đều đổ dồn đến thì cô quay mặt vào trong ngực anh càu nhàu đòi thả xuống nhưng anh chẳng để ý mà nhìn mọi người gật đầu mỉm cười rồi đi ra khỏi quán.
Đi qua chỗ đoàn hát, cô đưa tiền cho người ca sĩ:
- Bạn hát hay quá!
- Cảm ơn cô gái, chúc cô buổi tối hạnh phúc. Bạn trai cô thật tuyệt.
Cao Phong cười sung sướng khi được khen đáp lại:
- Cảm ơn anh nhiều. Bạn gái tôi cũng rất xinh phải không?
- Cả hai người đều rất đẹp.
An An lừ mắt, tay xoa tóc anh xù lên cười ngặt nghẽo.
- Bây giờ thì xấu rồi nhé!
Họ cười vang cả góc phố, cô vẫy tay tạm biệt đoàn hát rong.
- Cậu phải ăn nhiều vào không gầy quá!
- Nếu ăn nhiều thành heo thì sao.
- Vậy thì tôi sẽ ném cậu xuống rồi chỉ việc đá cái là lăn về tới nhà rồi. Như vậy có phải rất nhàn không?
Cô bám chặt cổ anh:
- Thế bây giờ cậu ném xuống đi, chắc vẫn lăn được mà.
- Nếu ném xuống bây giờ nghe chừng cậu chẳng còn cái xương nào lành lặn đâu. Tôi không ném đâu nên cậu đừng ôm chặt vậy khiến tôi khó kiềm chế lắm.
Ngượng ngùng, cô thả hai tay ra, mặt đỏ bừng chống chế.
- Chúng ta có nên ngồi xuống kia nghỉ một lát không? Nhiều người nhìn quá nên hơi ngại.
Anh lắc đầu cười thành tiếng:
- Cậu cũng biết ngại cơ à? Nếu tính tiền bế cậu chắc tôi giàu to rồi đấy.
Đặt cô ngồi xuống ghế bên đường rồi anh ngồi xuống bên cạnh.
- Hình như cậu là sao quả tạ của tôi ấy. Cứ gặp cậu là thế nào cũng....mà thôi không phải.
Cô không nói hết khi thấy mặt cậu cau lại nhìn mình. Cô co chân lên nhìn ngó, hình như hôm nay nó biểu tình vì một tuần qua cô hành nó đi bộ suốt thì phải. "Đến mày cũng quay lưng với tao là sao hả? - An An lẩm bẩm.
- Cậu đang nói gì đấy, tôi không hiểu Tiếng Việt nên làm ơn đừng sử dụng ở đây được không?
Cô cười trừ, ngồi co chân lên ngắm nhìn xung quanh mà xui cho cô chẳng có gì ngoài các cặp tình nhân cả. Họ cười nói hạnh phúc, có đôi thản nhiên âu yếm hôn nhau khiến cô giật mình quay đi.
- Nào có về không hay ngồi nhìn người ta đây. Nếu cậu muốn ở đây thì chúng ta cũng nên như họ cho đỡ lạc đàn nhỉ?
Cô lảng tránh:
- Về thôi, hôm nay tôi cũng mệt rồi. Phiền cậu cõng tôi nhé!
Anh gật đầu ngồi xuống quay lưng về phía cô. Cô ngập ngừng đề nghị:
- Hay là đưa giầy cho tôi đi bộ đi.
Anh chẳng quay lại mà vẫn ngồi im không có ý định trả giày nên cô ngoan ngoãn bám cổ cho anh cõng.
Cô tựa cằm vào vai anh, chăm chú quan sát khuôn mặt anh.
- Nhìn trộm người khác là thói xấu đấy.
Anh quay lại nhìn khiến mặt cô đỏ ửng vì bị phát hiện.
- Tôi đang nghĩ xem khi béo lên trông cậu sẽ thế nào thôi.
Cô chống chế làm anh càng cười lớn.
- Không cần lí do đâu, tôi thích được ở trong mắt cậu nên cứ nhìn thoải mái đi, sờ mó cũng không sao?
- Ai thèm sờ mó gì cậu chứ? Càng lúc cậu càng hay nói linh tinh rồi. Chúng ta gọi xe về đi, tôi buồn ngủ quá!
- Không phải cậu đang tìm lí do trốn tránh đấy chứ?
Một chiếc taxi chờ tới, anh cẩn thận đặt cô vào ghế ngồi.
*****
Thả cô ngồi xuống ghế, anh nhấc chân lên kiểm tra rồi đứng dậy:
- Ngồi im đây nhé! Tôi đi lấy lá ngâm chân cho cậu. Ở bên này có những bài thuốc rất hiệu nghiệm. Tôi đi một lát về ngay thôi.
Anh vuốt mũi cô dặn dò rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Dựa người vào ghế, đặt chân lên bàn lười biếng nằm ngả ra. Có lúc cũng muốn sống buông thả một chút có lẽ lại hay. Điện thoại có tin nhắn gửi đến từ một số lạ, cô không có hứng thú xem nên vẫn ngồi im. Tin nhắn báo đến liên tục cũng từ số ấy, cô ngồi thẳng dậy, mở điện thoại lên xem, đập vào mắt cô là những bức ảnh cô và Cao Phong đi chơi, nắm tay hay anh cõng cô đều được chụp lại, góc chụp rõ nét, nhìn ảnh thì ai cũng sẽ nghĩ họ là một cặp đôi hạnh phúc khi bức ảnh nào họ cũng cười rất tươi, ánh mắt cả hai nhìn nhau âu yếm. Cô giật mình đánh rơi điện thoại, một luồng điện chạy dọc sống lưng. Sau khi gửi một loạt ảnh, tin nhắn có chữ cũng đến " Tôi nghĩ chị sẽ muốn thương lượng đấy".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.