Chương 35: Gặp lại
Lani An Diệp
07/08/2023
Xuống xe ở trung tâm Cát Lâm, Cao Phong lấy điện thoại gọi cho An An nhưng
không thấy cô bắt máy. Đứng nhìn đoàn khách du lịch xung quanh để hi
vọng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy mà không thấy. Anh liên tục gọi
vào điện thoại cô nhưng càng gọi càng thất vọng. Anh đành vào một khách
sạn gần đấy đặt phòng, đợi đến nửa đêm vẫn không thấy An An gọi lại nên
đi ngủ chờ trời sáng.
*****
An An, dậy đi. Sao giờ này con còn ngủ thế? - Mẹ đi vào phòng kéo hết rèm cửa ra.
Cô nheo mắt khi nắng chiếu thẳng vào mặt. Lười biếng úp mặt xuống gối ngủ tiếp nhưng không được yên với mẹ. Mẹ đã dựng người cô dậy và đặt cái khăn mặt lạnh buốt lên mặt cô. An An đau khổ nói:
- Mẹ ơi, sao mẹ đối xử với con như con ghẻ thế? Tha cho con một ngày đi mà. - Cô ngái ngủ vờ ăn vạ kéo khăn khỏi mặt
- Có dậy ngay không hay là để mẹ tìm gậy đánh cho ra khỏi giường đây - Mẹ cô đứng cạnh giường nhìn con gái.
- Con dậy rồi mà. Con xin hứa từ mai sẽ dậy sớm.
Mắt nhắm mắt mở, cô bò xuống khỏi giường, đầu va vào thành đau điếng. Ngước đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn mẹ nhưng mà mẹ chẳng nhân nhượng.
- Nhanh tay nhanh chân lên, con tự làm tự chịu còn nhìn mẹ làm gì? Mẹ cho con 15 phút nữa phải ra được khỏi phòng đấy - Mẹ cô ra khỏi cửa mà giọng vẫn vang lên trong đầu cô.
Lết vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, cô đã lại nghe thấy tiếng mẹ gọi nên nhanh chóng thay quần áo, lấy dây túm gọn tóc lên rồi bôi kem chống nắng. Đúng 15 phút cô gõ cửa phòng bố mẹ:
- Con chậm 2 phút đấy nhé! - Mẹ cô nhìn đồng hồ nhắc nhở rồi đi vào phòng.
Cô thấy ba mẹ đã chỉnh tề sẵn sàng đi, cúi nhìn mình thấy giật mình. Cô nhìn ba với ánh mắt đầy mệt mỏi nhưng ông lại khoác vai mẹ:
- Ba ở phía mẹ nên con đừng nhìn ba như thế? Nếu muốn có đồng minh thì lấy chồng đi. Trán con làm sao thế kia?
Ông cười thành tiếng rồi kéo mẹ đi ra khỏi phòng cũng chẳng để cô kịp kêu ca về cái quả táo trên trán nữa. Lại bị réo nên cô vội khóa cửa ra khỏi phòng lẽo đẽo đi sau ba mẹ.
Xe đưa họ đến Bảo tàng Hoàng cung Mãn Châu Quốc - đây là hoàng cung lớn còn lại ở Trung Quốc - Cung điện này là nơi ở chính thức do Quân đội Hoàng gia Nhật Bản xây dựng cho hoàng đế cuối cùng của Trung Quốc. Cung điện này có rất nhiều thứ bắt mắt. Cô thấy kiến trúc ở đây rất đẹp lại còn rộng thênh thang, không khí thì thật dễ chịu. Mặc dù tay xách nách mang nhưng cô vẫn cố gắng ngó nghiêng mọi chỗ.
Điện thoại kêu, cô mở lên thấy Cao Phong gọi. Cô cũng quên gọi lại khi sáng nay thấy gần 20 cuộc gọi nhỡ.
- Ừ tôi nghe đây, có việc gì mà đêm qua cậu gọi tôi nhiều vậy. Vì bị hành xác cả ngày nên tôi ngủ không biết gì cả, xin lỗi cậu.
- Không có gì cả, nhớ cậu thì tôi gọi thôi. Cậu có cần người đi cùng cho đỡ buồn không?
- Tất nhiên là muốn rồi, dù sao thì đó là điều không tưởng mà.
- Tôi bay đến đấy với cậu nhé!
- Cậu lại đang mơ giữa ban ngày đấy à, đừng có lừa tôi nữa.
- Tôi có bao giờ lừa cậu đâu, quay ra sau đi.
Cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc ngay sau lưng. Thả điện thoại xuống, cô quay lại phía sau. Đó là cậu ấy, đang đứng ngay sau cô thật. Vẫn chưa tin được vào mắt mình, cô dụi dụi mắt cho rõ. Cao Phong mỉm cười, chầm chậm đi về phía cô, tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
- Tôi ở đây là thật không phải mơ đâu. Bố mẹ cậu đâu rồi.
Anh lại bước ra sau, tháo tóc cô ra buộc lại.
- Cậu đến đây lúc nào thế? Sao biết tôi ở đây?
- Dù cậu ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần có cậu là tôi sẽ tìm ra.
Anh xoay cô lại mỉm cười, ánh mắt ngắm cô chợt khựng lại:
- Cậu đi du lịch mà trông thần sắc tệ quá, ăn mặc thì không giống ai cho lắm, đầu tóc thì...đầu cậu còn làm sao thế này?
Anh đưa tay xoa lên trán cô trách mắng:
- Sao lần nào gặp tôi cũng thấy cậu bị thương thế? Không biết chăm lo cho mình là sao vậy?
- Không sao đâu, thăm thành tủ một tí thôi mà.
Không thấy ai để ý, anh kéo cô lại hôn lên vết thương trên trán rồi nắm tay cô đi tiếp mặc cho ánh mắt cô đang nhìn ngạc nhiên.
- Khoan, bỏ tay ra, ba mẹ tôi phía trước rồi.
Cao Phong buông tay, mỉm cười đi đến cạnh hai người trung tuổi mà người đàn ông khá giống An An. Anh đứng cạnh cúi đầu chào.
- Con chào hai bác ạ.
- Đây là Cao Phong bạn con. Cậu ấy sống ở gần đây nên con nhờ đến đưa ba mẹ đi tham quan.
Ba An An giơ tay ra bắt tay Cao Phong còn mẹ thì chăm chú nhìn như cái cách bà vẫn hay nhìn người lạ, một chút đề phòng, một chút nghiêm nghị.
- Ba mẹ tôi nói được tiếng Trung nhưng không biết Tiếng Anh. Cậu có thể nói chuyện với họ bằng tiếng Trung. - Cô thì thầm.
Sau một hồi quan sát anh chàng cao lớn trước mặt , nước da trắng đặc trưng của người Trung Quốc, khuôn mặt ưa nhìn với đôi mắt sâu và nụ cười rất tươi.
- Con chào hai bác ạ! - Cao Phong hơi chột dạ khi thấy hai người nhìn mình không nói nên chào lại bằng tiếng Trung.
Cơ mặt của mẹ An An giãn ra, bà cười, gật đầu.
- An An lại làm phiền cháu rồi. Con bé này nó cứ hay nũng nịu vì được chiều từ bé nên cháu thông cảm.
Dạ không sao ạ, cháu rất vui được đưa hai bác đi tham quan Cát Lâm ạ.
- Vậy thì tốt quá rồi. Lát tìm một quán nào đấy rồi chúng ta nói chuyện nhé! - Mẹ nói xong lại quay sang khoác tay ba đi tiếp.
Anh xách lấy đồ An An đang cầm, tủm tỉm cười:
- Ba mẹ cậu dễ tính nhỉ?
- Đấy là với một người lạ như cậu thôi. Tôi bị hành mấy ngày nay rồi, cậu không thấy thảm cảnh đây à!
Vì vội cô đã mặc quần bò rách ở gối và một số chỗ, chiếc áo phông kẻ đen trắng trông chẳng ăn nhập gì.
Anh cười nhìn nét mặt của An An ghé sát tai cô nói:
- Nhìn cậu đáng thương ghê, nhưng vẫn đẹp là sao nhỉ?
Cô lườm cậu ta rồi phải cười ngay vì ba cô đang quay lại nhìn cười. Đi một lúc mà chân cô muốn rời ra nên yêu cầu ba mẹ vào một quán cafe nghỉ chân. Cao Phong đi lấy nước cho 4 người.
- Sao con quen cậu ta vậy? Mẹ tưởng con không thích con trai Trung Quốc mà.
- Bạn bè thì sao phải thích hay không ạ? Con quen khi sang đây tham dự hội nghị văn học thôi.
Cô nói dối vì không muốn nhắc tới Tô Đức.
- Con mời hai bác uống nước - Cao Phong đặt cafe và nước cam xuống bàn trước mặt bố mẹ cô. - Còn cafe không đường có sữa của cậu đây.
Cậu kéo ghêa ngồi xuống bên cạnh cô.
- Nhà cháu ở đây à? - Ba cô dò hỏi.
- Dạ cháu ở tỉnh bên cạnh, cháu về thăm nhà nên rẽ sang đây thăm quan thì biết An An đang ở đây nên đi cùng cho vui ạ. - Cao Phong lễ phép.
- Cả nhà bác đều học tiếng Trung vì ông nội con bé người Hàng Châu. Chỉ có mình nó là nhất định không chịu học - Mẹ nói rồi nhìn cô cười.
Cả ba và Cao Phong cũng nhìn nên cô đoán họ đang nói xấu mình.
- Mẹ lại kể tội con đấy à? Con thấy mình bị đối xử không giống con đẻ lắm. - cô quay mặt ra vẻ giận dỗi.
- Nếu không làm gì xấu thì sao phải sợ người khác nói xấu chứ con gái - Ba cô an ủi.
Ngồi nói chuyện mà An An muốn loạn ngôn ngữ. Ba người họ nói tiếng Trung nên An An như vịt nghe sấm. Nói chuyện với bố mẹ bằng Tiếng Việt và nói với Cao Phong bằng Tiếng Anh. Có lúc, cô sử dụng ngôn ngữ lung tung hết cả. Đây không giống đi du lịch mà giống đi tù hơn. Ngồi uống cafe như người thừa vì cô chẳng hiểu ba mẹ và Cao Phong nói chuyện gì mà cười suốt. Thỉnh thoảng nhờ dịch mà không chịu dịch cho cô nghe nữa. Mãi sau cao Phong quay ra bảo:
- Ba cậu bảo kệ đừng dịch để cho cậu thấm vì đã không chịu học tiếng Trung.
- Ba mẹ thật quá đáng! Con mới là con ba mẹ đấy.
Cô đứng lên đi ra ngoài:
- Con đi tham quan đây, ngồi đây chán quá!
Cô hậm hực, dẫm vào chân Cao Phong trút giận.
Ba cô cười lớn rồi đỡ mẹ đứng lên đi ra ngoài.
- Ba mẹ cậu thật thú vị và tình cảm nhỉ?
- Còn phận làm con như mình bị ném đi không thương tiếc. Mới có 3 ngày mà cậu nhìn mình đi có thấy giống đang đi du lịch không? - Bước đi của cô xiên xẹo như người say.
- Có mệt không? tôi cõng cậu nhé!
Nói rồi cậu ngồi xuống trước cô chờ đợi nhưng An An vỗ vào lưng cậu ra điều không cần rồi đi lên trước.
*****
Vào nhà hàng ăn tối, mẹ cô gọi đầy một bàn, nhìn phục vụ bê ra mà cô hoa cả mắt.
- Mẹ à, liệu có ăn được hết không?
- Con và Cao Phong ăn đi, hai đứa đều gầy nên ăn nhiều một chút.
Mẹ cô giải thích rồi gắp bỏ vào bát cho Cao Phong.
- Hôm nay đi nhiều đói rồi, con ăn tự nhiên đi nhé!
- Dạ vâng ạ, con mời hai bác ăn cơm ạ!
Vì đã biết nhà cô ăn không nói chuyện nên Cao Phong cũng chăm chú ăn. Ba mẹ cô cứ thi nhau gắp cho hai đứa. Cao Phong thì cứ ngoan ngoãn nhận rồi ăn bằng hết. An An thắc mắc " Sao hôm nay tự dưng lại ăn khỏe thế?". Vừa nghĩ xong, cô thấy Cao Phong nhìn mình cầu cứu nhưng lại mỉm cười lờ đi. Cuối cùng mẹ còn bắt ăn thêm món gà nhân sâm. Đến đây thì chính An An cũng phải giơ tay xin đầu hàng.
- Mẹ à, tha cho bọn con đi. Bàn ăn như vậy mà sắp hết rồi trong khi ba mẹ chỉ ngồi ngắm nhau thôi.
- Ăn nốt món này nữa thôi là được - Vừa nói mẹ vừa xẻ thịt vào hai bát.
Cả An An và Cao Phong nhìn nhau xoa bụng nhưng vì nể người lớn nên anh lại ăn hết đồ trong bát còn An An không thể nhích nổi nữa nên nhìn ba cầu cứu.
- Thôi được rồi, con gái tối ăn nhiều quá không tốt nên đưa ba ăn cho.
Ba lấy phần gà của An An ăn bị mẹ lườm nhưng ông coi như không thấy.
- Anh cứ bênh nó đi, nhìn nó xem có khác gì cái que không vậy?
- Mẹ ơi, con là con gái mà. Người phải eo ót một chút mới đẹp chứ - An An cố bào chữa rồi lấy nước uống tránh ánh mắt của mẹ.
- Lát đi xem cát kịch mà đói thì đừng kêu.
Nghe đến Cát kịch, An An sặc nước, Cao Phong lấy khăn đưa cho cô.
- Mẹ ơi, mẹ hãy nói với con là mẹ nhầm đi. - An An nhìn mẹ với ánh mắt hoảng sợ.
- Không nhầm đâu - Mặt mẹ lạnh tanh rồi cầm hóa đơn thanh toán từ tay người phục vụ.
Cao Phong lấy ví ra thanh toán nhưng bị mẹ cô ngăn lại.
- Cháu trả tiền là coi thường bác đấy. Cứ để đây bác trai thanh toán.
Cao Phong lễ phép, quay sang nhìn An An.
- Cát kịch ở đây có gì hay không mà mẹ tôi muốn đi xem nó vậy? - Cô ghé tai anh thì thầm.
- Cũng nổi tiếng lắm đấy. Cậu sẽ thích thôi, du khách đến đây thì ai cũng đi xem mà.
An An lắc đầu năn nỉ mẹ:
- Mẹ ơi, Cao Phong đưa hai người đi còn con về phòng nghỉ nhé!
Chẳng thèm nghe cô nói, ba mẹ đã đứng lên đi khỏi bàn. Thấy cô cứ ngồi im không nhúc nhích, mẹ hắng giọng:
- Cháu xách cổ nó đi hộ bác nhé! Hai bác đi trước.
Cao Phong nhìn An An thương cảm, bản thân cũng muốn đi chơi riêng với cô nhưng lệnh người lớn thì không thể cãi lại. Anh đến nắm tay cô kéo đứng lên.
Ngồi xem mà An An cứ ngáp ngắn ngáp dài, cô buồn ngủ thực sự nên không để tâm được là họ đang diễn cái gì nữa. Còn ba con người kia cứ chăm chú xem. Gật gù mãi, cô lại dựa vào vai Cao Phong ngủ ngon lành trong lúc chờ đợi nó kết thúc. Quay sang thấy An An dựa vai mình nên anh khoác vai ôm cho cô khỏi ngã.
- Anh nhìn con gái anh kìa. Không được cái nết gì ra hồn cả - Mẹ quay sang trách ba.
- Chắc cậu ấy mệt bác ạ. Chúng ta cứ xem đi xong rồi gọi cậu ấy dậy về ạ.
Ba cô cũng khoác vai mẹ vỗ về rồi lại chăm chú xem. Cao Phong quay sang nhìn cô ngủ say, tay vén tóc cô lên tai rồi lén hôn lên trán cô mỉm cười.
*****
An An, dậy đi. Sao giờ này con còn ngủ thế? - Mẹ đi vào phòng kéo hết rèm cửa ra.
Cô nheo mắt khi nắng chiếu thẳng vào mặt. Lười biếng úp mặt xuống gối ngủ tiếp nhưng không được yên với mẹ. Mẹ đã dựng người cô dậy và đặt cái khăn mặt lạnh buốt lên mặt cô. An An đau khổ nói:
- Mẹ ơi, sao mẹ đối xử với con như con ghẻ thế? Tha cho con một ngày đi mà. - Cô ngái ngủ vờ ăn vạ kéo khăn khỏi mặt
- Có dậy ngay không hay là để mẹ tìm gậy đánh cho ra khỏi giường đây - Mẹ cô đứng cạnh giường nhìn con gái.
- Con dậy rồi mà. Con xin hứa từ mai sẽ dậy sớm.
Mắt nhắm mắt mở, cô bò xuống khỏi giường, đầu va vào thành đau điếng. Ngước đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn mẹ nhưng mà mẹ chẳng nhân nhượng.
- Nhanh tay nhanh chân lên, con tự làm tự chịu còn nhìn mẹ làm gì? Mẹ cho con 15 phút nữa phải ra được khỏi phòng đấy - Mẹ cô ra khỏi cửa mà giọng vẫn vang lên trong đầu cô.
Lết vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, cô đã lại nghe thấy tiếng mẹ gọi nên nhanh chóng thay quần áo, lấy dây túm gọn tóc lên rồi bôi kem chống nắng. Đúng 15 phút cô gõ cửa phòng bố mẹ:
- Con chậm 2 phút đấy nhé! - Mẹ cô nhìn đồng hồ nhắc nhở rồi đi vào phòng.
Cô thấy ba mẹ đã chỉnh tề sẵn sàng đi, cúi nhìn mình thấy giật mình. Cô nhìn ba với ánh mắt đầy mệt mỏi nhưng ông lại khoác vai mẹ:
- Ba ở phía mẹ nên con đừng nhìn ba như thế? Nếu muốn có đồng minh thì lấy chồng đi. Trán con làm sao thế kia?
Ông cười thành tiếng rồi kéo mẹ đi ra khỏi phòng cũng chẳng để cô kịp kêu ca về cái quả táo trên trán nữa. Lại bị réo nên cô vội khóa cửa ra khỏi phòng lẽo đẽo đi sau ba mẹ.
Xe đưa họ đến Bảo tàng Hoàng cung Mãn Châu Quốc - đây là hoàng cung lớn còn lại ở Trung Quốc - Cung điện này là nơi ở chính thức do Quân đội Hoàng gia Nhật Bản xây dựng cho hoàng đế cuối cùng của Trung Quốc. Cung điện này có rất nhiều thứ bắt mắt. Cô thấy kiến trúc ở đây rất đẹp lại còn rộng thênh thang, không khí thì thật dễ chịu. Mặc dù tay xách nách mang nhưng cô vẫn cố gắng ngó nghiêng mọi chỗ.
Điện thoại kêu, cô mở lên thấy Cao Phong gọi. Cô cũng quên gọi lại khi sáng nay thấy gần 20 cuộc gọi nhỡ.
- Ừ tôi nghe đây, có việc gì mà đêm qua cậu gọi tôi nhiều vậy. Vì bị hành xác cả ngày nên tôi ngủ không biết gì cả, xin lỗi cậu.
- Không có gì cả, nhớ cậu thì tôi gọi thôi. Cậu có cần người đi cùng cho đỡ buồn không?
- Tất nhiên là muốn rồi, dù sao thì đó là điều không tưởng mà.
- Tôi bay đến đấy với cậu nhé!
- Cậu lại đang mơ giữa ban ngày đấy à, đừng có lừa tôi nữa.
- Tôi có bao giờ lừa cậu đâu, quay ra sau đi.
Cô nghe thấy tiếng nói quen thuộc ngay sau lưng. Thả điện thoại xuống, cô quay lại phía sau. Đó là cậu ấy, đang đứng ngay sau cô thật. Vẫn chưa tin được vào mắt mình, cô dụi dụi mắt cho rõ. Cao Phong mỉm cười, chầm chậm đi về phía cô, tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
- Tôi ở đây là thật không phải mơ đâu. Bố mẹ cậu đâu rồi.
Anh lại bước ra sau, tháo tóc cô ra buộc lại.
- Cậu đến đây lúc nào thế? Sao biết tôi ở đây?
- Dù cậu ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần có cậu là tôi sẽ tìm ra.
Anh xoay cô lại mỉm cười, ánh mắt ngắm cô chợt khựng lại:
- Cậu đi du lịch mà trông thần sắc tệ quá, ăn mặc thì không giống ai cho lắm, đầu tóc thì...đầu cậu còn làm sao thế này?
Anh đưa tay xoa lên trán cô trách mắng:
- Sao lần nào gặp tôi cũng thấy cậu bị thương thế? Không biết chăm lo cho mình là sao vậy?
- Không sao đâu, thăm thành tủ một tí thôi mà.
Không thấy ai để ý, anh kéo cô lại hôn lên vết thương trên trán rồi nắm tay cô đi tiếp mặc cho ánh mắt cô đang nhìn ngạc nhiên.
- Khoan, bỏ tay ra, ba mẹ tôi phía trước rồi.
Cao Phong buông tay, mỉm cười đi đến cạnh hai người trung tuổi mà người đàn ông khá giống An An. Anh đứng cạnh cúi đầu chào.
- Con chào hai bác ạ.
- Đây là Cao Phong bạn con. Cậu ấy sống ở gần đây nên con nhờ đến đưa ba mẹ đi tham quan.
Ba An An giơ tay ra bắt tay Cao Phong còn mẹ thì chăm chú nhìn như cái cách bà vẫn hay nhìn người lạ, một chút đề phòng, một chút nghiêm nghị.
- Ba mẹ tôi nói được tiếng Trung nhưng không biết Tiếng Anh. Cậu có thể nói chuyện với họ bằng tiếng Trung. - Cô thì thầm.
Sau một hồi quan sát anh chàng cao lớn trước mặt , nước da trắng đặc trưng của người Trung Quốc, khuôn mặt ưa nhìn với đôi mắt sâu và nụ cười rất tươi.
- Con chào hai bác ạ! - Cao Phong hơi chột dạ khi thấy hai người nhìn mình không nói nên chào lại bằng tiếng Trung.
Cơ mặt của mẹ An An giãn ra, bà cười, gật đầu.
- An An lại làm phiền cháu rồi. Con bé này nó cứ hay nũng nịu vì được chiều từ bé nên cháu thông cảm.
Dạ không sao ạ, cháu rất vui được đưa hai bác đi tham quan Cát Lâm ạ.
- Vậy thì tốt quá rồi. Lát tìm một quán nào đấy rồi chúng ta nói chuyện nhé! - Mẹ nói xong lại quay sang khoác tay ba đi tiếp.
Anh xách lấy đồ An An đang cầm, tủm tỉm cười:
- Ba mẹ cậu dễ tính nhỉ?
- Đấy là với một người lạ như cậu thôi. Tôi bị hành mấy ngày nay rồi, cậu không thấy thảm cảnh đây à!
Vì vội cô đã mặc quần bò rách ở gối và một số chỗ, chiếc áo phông kẻ đen trắng trông chẳng ăn nhập gì.
Anh cười nhìn nét mặt của An An ghé sát tai cô nói:
- Nhìn cậu đáng thương ghê, nhưng vẫn đẹp là sao nhỉ?
Cô lườm cậu ta rồi phải cười ngay vì ba cô đang quay lại nhìn cười. Đi một lúc mà chân cô muốn rời ra nên yêu cầu ba mẹ vào một quán cafe nghỉ chân. Cao Phong đi lấy nước cho 4 người.
- Sao con quen cậu ta vậy? Mẹ tưởng con không thích con trai Trung Quốc mà.
- Bạn bè thì sao phải thích hay không ạ? Con quen khi sang đây tham dự hội nghị văn học thôi.
Cô nói dối vì không muốn nhắc tới Tô Đức.
- Con mời hai bác uống nước - Cao Phong đặt cafe và nước cam xuống bàn trước mặt bố mẹ cô. - Còn cafe không đường có sữa của cậu đây.
Cậu kéo ghêa ngồi xuống bên cạnh cô.
- Nhà cháu ở đây à? - Ba cô dò hỏi.
- Dạ cháu ở tỉnh bên cạnh, cháu về thăm nhà nên rẽ sang đây thăm quan thì biết An An đang ở đây nên đi cùng cho vui ạ. - Cao Phong lễ phép.
- Cả nhà bác đều học tiếng Trung vì ông nội con bé người Hàng Châu. Chỉ có mình nó là nhất định không chịu học - Mẹ nói rồi nhìn cô cười.
Cả ba và Cao Phong cũng nhìn nên cô đoán họ đang nói xấu mình.
- Mẹ lại kể tội con đấy à? Con thấy mình bị đối xử không giống con đẻ lắm. - cô quay mặt ra vẻ giận dỗi.
- Nếu không làm gì xấu thì sao phải sợ người khác nói xấu chứ con gái - Ba cô an ủi.
Ngồi nói chuyện mà An An muốn loạn ngôn ngữ. Ba người họ nói tiếng Trung nên An An như vịt nghe sấm. Nói chuyện với bố mẹ bằng Tiếng Việt và nói với Cao Phong bằng Tiếng Anh. Có lúc, cô sử dụng ngôn ngữ lung tung hết cả. Đây không giống đi du lịch mà giống đi tù hơn. Ngồi uống cafe như người thừa vì cô chẳng hiểu ba mẹ và Cao Phong nói chuyện gì mà cười suốt. Thỉnh thoảng nhờ dịch mà không chịu dịch cho cô nghe nữa. Mãi sau cao Phong quay ra bảo:
- Ba cậu bảo kệ đừng dịch để cho cậu thấm vì đã không chịu học tiếng Trung.
- Ba mẹ thật quá đáng! Con mới là con ba mẹ đấy.
Cô đứng lên đi ra ngoài:
- Con đi tham quan đây, ngồi đây chán quá!
Cô hậm hực, dẫm vào chân Cao Phong trút giận.
Ba cô cười lớn rồi đỡ mẹ đứng lên đi ra ngoài.
- Ba mẹ cậu thật thú vị và tình cảm nhỉ?
- Còn phận làm con như mình bị ném đi không thương tiếc. Mới có 3 ngày mà cậu nhìn mình đi có thấy giống đang đi du lịch không? - Bước đi của cô xiên xẹo như người say.
- Có mệt không? tôi cõng cậu nhé!
Nói rồi cậu ngồi xuống trước cô chờ đợi nhưng An An vỗ vào lưng cậu ra điều không cần rồi đi lên trước.
*****
Vào nhà hàng ăn tối, mẹ cô gọi đầy một bàn, nhìn phục vụ bê ra mà cô hoa cả mắt.
- Mẹ à, liệu có ăn được hết không?
- Con và Cao Phong ăn đi, hai đứa đều gầy nên ăn nhiều một chút.
Mẹ cô giải thích rồi gắp bỏ vào bát cho Cao Phong.
- Hôm nay đi nhiều đói rồi, con ăn tự nhiên đi nhé!
- Dạ vâng ạ, con mời hai bác ăn cơm ạ!
Vì đã biết nhà cô ăn không nói chuyện nên Cao Phong cũng chăm chú ăn. Ba mẹ cô cứ thi nhau gắp cho hai đứa. Cao Phong thì cứ ngoan ngoãn nhận rồi ăn bằng hết. An An thắc mắc " Sao hôm nay tự dưng lại ăn khỏe thế?". Vừa nghĩ xong, cô thấy Cao Phong nhìn mình cầu cứu nhưng lại mỉm cười lờ đi. Cuối cùng mẹ còn bắt ăn thêm món gà nhân sâm. Đến đây thì chính An An cũng phải giơ tay xin đầu hàng.
- Mẹ à, tha cho bọn con đi. Bàn ăn như vậy mà sắp hết rồi trong khi ba mẹ chỉ ngồi ngắm nhau thôi.
- Ăn nốt món này nữa thôi là được - Vừa nói mẹ vừa xẻ thịt vào hai bát.
Cả An An và Cao Phong nhìn nhau xoa bụng nhưng vì nể người lớn nên anh lại ăn hết đồ trong bát còn An An không thể nhích nổi nữa nên nhìn ba cầu cứu.
- Thôi được rồi, con gái tối ăn nhiều quá không tốt nên đưa ba ăn cho.
Ba lấy phần gà của An An ăn bị mẹ lườm nhưng ông coi như không thấy.
- Anh cứ bênh nó đi, nhìn nó xem có khác gì cái que không vậy?
- Mẹ ơi, con là con gái mà. Người phải eo ót một chút mới đẹp chứ - An An cố bào chữa rồi lấy nước uống tránh ánh mắt của mẹ.
- Lát đi xem cát kịch mà đói thì đừng kêu.
Nghe đến Cát kịch, An An sặc nước, Cao Phong lấy khăn đưa cho cô.
- Mẹ ơi, mẹ hãy nói với con là mẹ nhầm đi. - An An nhìn mẹ với ánh mắt hoảng sợ.
- Không nhầm đâu - Mặt mẹ lạnh tanh rồi cầm hóa đơn thanh toán từ tay người phục vụ.
Cao Phong lấy ví ra thanh toán nhưng bị mẹ cô ngăn lại.
- Cháu trả tiền là coi thường bác đấy. Cứ để đây bác trai thanh toán.
Cao Phong lễ phép, quay sang nhìn An An.
- Cát kịch ở đây có gì hay không mà mẹ tôi muốn đi xem nó vậy? - Cô ghé tai anh thì thầm.
- Cũng nổi tiếng lắm đấy. Cậu sẽ thích thôi, du khách đến đây thì ai cũng đi xem mà.
An An lắc đầu năn nỉ mẹ:
- Mẹ ơi, Cao Phong đưa hai người đi còn con về phòng nghỉ nhé!
Chẳng thèm nghe cô nói, ba mẹ đã đứng lên đi khỏi bàn. Thấy cô cứ ngồi im không nhúc nhích, mẹ hắng giọng:
- Cháu xách cổ nó đi hộ bác nhé! Hai bác đi trước.
Cao Phong nhìn An An thương cảm, bản thân cũng muốn đi chơi riêng với cô nhưng lệnh người lớn thì không thể cãi lại. Anh đến nắm tay cô kéo đứng lên.
Ngồi xem mà An An cứ ngáp ngắn ngáp dài, cô buồn ngủ thực sự nên không để tâm được là họ đang diễn cái gì nữa. Còn ba con người kia cứ chăm chú xem. Gật gù mãi, cô lại dựa vào vai Cao Phong ngủ ngon lành trong lúc chờ đợi nó kết thúc. Quay sang thấy An An dựa vai mình nên anh khoác vai ôm cho cô khỏi ngã.
- Anh nhìn con gái anh kìa. Không được cái nết gì ra hồn cả - Mẹ quay sang trách ba.
- Chắc cậu ấy mệt bác ạ. Chúng ta cứ xem đi xong rồi gọi cậu ấy dậy về ạ.
Ba cô cũng khoác vai mẹ vỗ về rồi lại chăm chú xem. Cao Phong quay sang nhìn cô ngủ say, tay vén tóc cô lên tai rồi lén hôn lên trán cô mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.