Chương 57: Gật đầu yêu
Lani An Diệp
07/08/2023
Rời khỏi văn phòng khoa sau khi đã hỏi về tình hình của cả nhóm, An
An đi chầm chậm ngắm nhìn xung quanh trường. Không biết đến bao giờ cô
mới trở lại đây nữa. Ngôi trường này đã trở nên thân quen hơn bao giờ
hết trong tâm trí cô. Nắng hắt lên đầu, rớt xuống bờ vai trần trong
suốt. Nhìn thấy hàng ghế đặt hai bên bờ sông, cô lặng lẽ đến ngồi xuống
nghỉ chân. Thời tiết ở đây thật lạ, dù trời mùa hè nhưng lại khá dễ
chịu. Mùi sông nước theo gió hắt lên, cây lá rung rinh trong gió nhẹ.
Thỉnh thoảng những chiếc lá già chòng chành rơi xuống, bay chao đảo
trước khi hạ cánh xuống nước. " Tôi thấy cậu rồi, quay lại đi". Giật
mình quay lại nhưng không thấy người phát ra giọng nói ấy, cô khẽ mỉm
cười về sự ảo tưởng của mình. Chợt nhớ lần trước cô cũng lạc ở đây để
anh phải đi tìm. Lần nào cũng vậy, cứ lạc ở Bắc Kinh là anh đều tìm ra
cô. Những tháng ngày ấy sắp kết thúc rồi, liệu sau này có còn cơ hội để
gặp lại nhau. Cô xua đi ý nghĩ ấy, cô không được phép gặp lại anh. Khi
đã trở thành người của công chúng rồi thì anh không nên có mối quan hệ
nào với cô cả.
Mải vẩn vơ suy nghĩ, Cao Phong lại gần ngồi cạnh lúc nào mà cô cũng không biết.
- Sao cậu lại ngồi ở đây?
Cô giật mình nhìn lại xem có phải mình lại hoang tưởng không, khi thấy anh bằng xương bằng thịt ngồi ngay cạnh thì cô mỉm cười.
- Cậu lại tìm thấy tôi rồi nhỉ?
Anh ngây người nhìn, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt làm nụ cười cô rạng rỡ như chứa nắng chiều. Thấy cô nhìn mình chờ đợi, anh giật mình cười trừ:
- Tôi đứng trên tầng nhìn thấy cậu vào đây nên đi xuống. Cậu có muốn đi dạo một vòng không?
- Ngồi một lát rồi về thôi, tôi còn việc cần giải quyết.
- Dạo này công việc của cậu vẫn bận thế nhỉ?
- Tôi muốn một cuộc sống bận rộn như vậy. Làm việc nhiều bớt nghĩ, bớt thời gian vô bổ cho những điều không nên làm.
- Chắc khi ra trường, tôi cũng sẽ cố gắng như vậy. Những lúc rảnh có thể nói chuyện với cậu được không?
- Tôi nghĩ cậu sẽ không có thời gian mà nghỉ đâu. Nhất cử nhất động sẽ bị để ý nên phải cẩn thận vào. Giai đoạn đầu càng sạch đời tư càng tốt. Khi đã bước trên con đường này thì cậu nên học cách hi sinh bớt ham muốn cá nhân mới thành công được.
Một chiếc lá rụng dưới chân, cô cúi xuống nhặt lên, ngửa mặt nhìn ánh nắng xuyên qua chiếc lá mỏng. Ánh nắng lấp lánh như pha lên chảy cả lên mặt.
- Hi vọng bầu trời của cậu sẽ luôn trong xanh thế này. Nếu có giông bão hãy dừng lại trú chân nhé! Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng thôi, không cần phải nói nhiều. Khi càng giải thích thì sẽ càng rối, làm cho mọi người tưởng là có tật mới giật mình. Đôi khi cuộc sống sẽ dạy cho chúng ta biết cách điềm tĩnh trước mọi việc và kiểm soát được cảm xúc.
- Tôi học được rất nhiều thứ từ cậu. Thật may mắn khi được biết cậu....- Cao Phong ghé tai cô thì thầm - và yêu cậu.
Cô quay sang anh, đôi mắt sáng bỗng chốc như có mấy đen bao phủ. Không nói thêm gì, cô đứng lên đi khỏi ghế về phía cổng trường.
Vẫy một chiếc taxi lại gần, cô mở cửa lên xe thì anh cũng chạy tới giữ cửa và lên ngồi cạnh.
- Cậu đi theo tôi làm gì? Ở lại trường giúp mọi người làm xong đi.
An An yêu cầu lái xe chưa đi vội. Cô muốn anh xuống xe không cho đi cùng nhưng anh đã nói gì đó với lái xe nên anh ta nhìn cô cười rồi cho xe đi.
- Tôi không yên tâm để cậu về một mình. Tôi nói sẽ luôn bảo vệ cậu mà.
Anh nắm chặt tay cô trong tay mình.
- Tôi có cần cậu phải bảo vệ đâu. Có lẽ người tôi nên đề phòng là cậu mới phải.
Cô rút tay ra nhưng bị giữ chặt bằng cả hai tay.
- Tôi phải giữ như này thì cậu mới không chạy mất.
An An nhăn mặt lườm lại nhưng anh lờ đi, tay vẫn nghịch ngợm các ngón tay cô.
*****
Cao Phong lẽo đẽo đi theo An An mặc dù cô cứ đuổi như đuổi tà từ lúc xuống xe. Quá bất lực trước độ lì của anh nên cô chẳng muốn nói nữa mà lên phòng. Cô định sẽ lừa anh rồi đóng cửa lại không cho vào.
- Cậu có thể đi mua cafe được không? Tôi muốn một cốc cafe mát.
- Thật là muốn uống cafe không?
- Nói dối cậu làm gì chứ? Bây giờ phải làm việc nên cafe sẽ giúp tôi tỉnh táo. - An An mở cửa phòng rồi đứng lại chặn cửa. - Cậu đi mua đi.
Anh nhấc tay cô ra bình thản đi vào phòng:
- Cậu đang nói dối, mỗi lúc nói dối tôi thấy tai cậu đỏ lên đấy.
Cô giơ tay lên sờ mặt không hiểu trên mặt có ghi chữ " lừa" không mà chẳng bao giờ cô lừa được ai. Đóng cửa vào phòng lấy nước uống, theo phép lịch sự, cô lấy thêm chai nước đưa cho anh.
- Đưa chai dở đây. Cậu muốn uống cafe thì tôi đặt họ mang tới tận phòng, có muốn ăn thêm gì nữa không?
- Không, chỉ cần cafe thôi.
Nói rồi để mặc anh ngồi đấy, cô lấy đồ đi thay mặt cứ xị ra, miệng lẩm bẩm " Đúng là người mặt dầy, đuổi đi như vậy mà không biết ý".
- Cậu đừng nặng mặt ra với tôi thế? Soi gương đi, da mặt xệ xuống sẽ rất xấu đấy?
- Đấy là việc của tôi chứ có liên quan gì đến cậu đâu.
- Việc giữ gìn nhan sắc cho phụ nữ và đặc biệt với người mình yêu là một trách nhiệm lớn lao đấy, cậu không biết à?
Cô quay ra lườm khi thấy anh cứ nhăn nhở cười.
- Tôi đặt cafe sữa đá rồi đấy, lát họ gọi thì lấy nhé! Tôi có thể mượn giường ngủ một lát không? Cả đêm qua nhớ cậu không ngủ được.
Nói rồi anh tự nhiên tháo giầy lên giường nằm. Cô đứng lên lại gần nổi cáu:
- Cậu về nhà mà ngủ, ở đây tôi có mỗi cái giường mà.
Cao Phong mắt nhắm mắt mở nhìn rồi cầm tay cô kéo ngã xuống giường. Lật người dậy giữ chặt tay cô, khuôn mặt đặt sát khuôn mặt cô, nhìn không chớp mắt.
- Tôi nhớ cậu, rất nhớ. Cứ mỗi lần gặp là chỉ muốn ở bên cậu thôi.
- Tôi giúp cậu nhiều việc vậy mà có mỗi việc tôi nhờ, cậu cũng không làm được là sao?
Cô nhăn nhó khó chịu khi khuôn mặt quá gần nhau, tay thì bị ghì chặt không nhúc nhích được.
- Mùi nước hoa này lạ quá! Tôi chưa thấy cậu dùng bao giờ?
Anh cúi xuống ngửi rồi nói tiếp.
- Hơi có mùi bạc hà nhỉ?
Cô quay mặt đi chỗ khác, cau có nói:
- Đúng rồi, mùa hè thì dùng hương mát một chút sẽ dễ chịu hơn. Cậu xuống đi, nặng quá!
Anh không làm theo mà còn cúi xuống giữ mặt cô lại để hôn mặc cho cô đang cố đẩy xuống. Chỉ một lát, An An cũng bị cuốn vào nụ hôn ấy. Anh ôm chặt cô xoay người lại, nhìn cô âu yếm:
- Anh nhớ em, nhớ muốn phát điên lên được. Đừng chạy trốn nữa được không?
Cô vuốt tay lên khuôn mặt anh mỉm cười:
- Làm sao mà làm được việc lớn khi nhớ đến một người không xứng đáng chứ? Tôi đã nói rồi, đường cậu chọn đi cần phải biết hi sinh ham muốn cá nhân đi cơ mà....
Anh ngắt lời cô:
- Nhưng anh không thể làm được, cũng muốn quên đi nhưng mỗi lần nghĩ đến thì trong lòng rất khó chịu chỉ muốn đi tìm em ngay.
- Tôi không đủ can đảm vượt qua mọi chuyện để nắm tay cậu được.
Anh không nói gì, tâm trạng hỗn loạn, cảm giác như muốn dày xé người con gái trước mặt " tại sao em yêu tôi mà lại không thừa nhận vậy". Ánh mắt anh nhìn cô đau đáu và bất lực trước sự cố chấp ấy. Đầu óc trống rỗng anh thì thầm :
- Nếu hôm nay đi quá giới hạn thì hãy để anh chịu trách nhiệm được không?
Chẳng để cô trả lời, anh cởi hàng cúc áo sơ mi của mình. An An lắc đầu, nắm lấy tay anh giữ lại.
- Nếu có xảy ra đi nữa là do tôi hoàn toàn tự nguyện, cậu không phải chịu trách nhiệm gì cả.
- An An à, em điên rồi. Tôi phải làm gì cho em hiểu được đây. Xin em đấy, hãy sống thật với tình cảm của mình đi.
Anh ngồi dậy ôm đầu mình nhìn cô nghẹn họng.
An An ngồi dậy, dựa vào anh thì thầm:
- Đến lúc cần thì hãy buông tay em nhé được không?
Anh quay người lại nhìn, khuôn mặt giãn ra, nụ cười hạnh phúc nở trên môi, anh ôm chặt cô vào lòng:
- Anh sẽ vì em mà cố gắng, chỉ cần em đừng buông tay được không?
Cô gật đầu ôm lại anh. Tim anh đập mạnh hơn và trái tim cô cũng vậy. Nâng mặt cô lên anh thì thầm:
- Em đẹp quá! Tại sao lại có người đẹp như em nhỉ?
Cô bật cười thành tiếng, mặt đỏ dựng lên, ngồi lọt thỏm vào lòng anh:
- Mắt anh có nhìn thấy ai nữa ngoài em đâu mà chẳng thấy đẹp nhất. Khi yêu đầu óc thường không tỉnh táo đâu, thậm chí hơi bất bình thường đấy.
Anh xiết chặt cô vào lòng, hôn lên trán cười thật tươi:
- Anh sẽ giữ em thật chặt như này không cho đi đâu nữa.
Cô mỉm cười hạnh phúc ngửa cổ ngắm nhìn anh.
- Bây giờ thì không đi nhưng sau này thì không biết.
Anh nhéo cằm cô dằn mặt vì câu nói vừa xong. Khẽ nhăn mặt, cô bá cổ anh hôn xin lỗi nhưng không thả ra được vì anh đã giữ chặt môi cô lại. Tay anh kéo vai váy cô tuột xuống, An An chủ động ngồi lên đùi anh.
Tiếng chuông cửa vang lên làm cả hai giật mình dừng lại nhìn nhau bật cười
- Chắc cafe đến rồi. Có lẽ những tiếng chuông cửa luôn đến đúng lúc nhỉ?
Tiếng chuông dồn dập, An An rời khỏi anh chỉnh lại váy mới phi ra mở cửa nhận cafe và bánh.
- Anh có muốn ăn cùng em không?
- Bây giờ chỉ muốn ăn cái khác thôi. Em lại đây đi.
An An cầm cafe uống lắc đầu không đến gần:
- Anh ngủ đi một lát, bây giờ em phải làm việc rồi. Tối nay chắc về muộn nên sẽ không làm được.
- Vậy em làm đi, mấy ngày không ngủ nên anh cũng mệt quá!
Cô gật đầu cầm bánh và cafe lại bàn làm việc. Vừa mở máy lên đã thấy Song Nghi giục loạn xạ. Cao Phong xuống khỏi giường đến ôm cổ cô.
- Có cần anh giúp gì không?
An An quay lại bá cổ lắc đầu:
- Anh đi ngủ đi là giúp em rồi. Nếu anh cứ bám lấy em thế này làm sao mà làm việc được.
- Hay anh ngồi cạnh xem em làm việc, hứa chỉ nhìn không làm gì cả.
Cô cương quyết lắc đầu từ chối:
- Anh cứ cầm tay rồi chốc chốc lại hôn làm sao em tập trung được, làm sai phải đền hợp đồng đấy. Thôi đi ngủ đi mà, em chỉ còn hơn 1h làm việc thôi.
Anh lại hôn cô mới chịu rời ra lên giường nằm.
- Nếu anh cứ nhìn vậy thì em ra khỏi phòng đấy.
Biết không thay đổi được ý định của cô nên anh quay mặt vào trong đắp chăn ngủ.
Mải vẩn vơ suy nghĩ, Cao Phong lại gần ngồi cạnh lúc nào mà cô cũng không biết.
- Sao cậu lại ngồi ở đây?
Cô giật mình nhìn lại xem có phải mình lại hoang tưởng không, khi thấy anh bằng xương bằng thịt ngồi ngay cạnh thì cô mỉm cười.
- Cậu lại tìm thấy tôi rồi nhỉ?
Anh ngây người nhìn, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt làm nụ cười cô rạng rỡ như chứa nắng chiều. Thấy cô nhìn mình chờ đợi, anh giật mình cười trừ:
- Tôi đứng trên tầng nhìn thấy cậu vào đây nên đi xuống. Cậu có muốn đi dạo một vòng không?
- Ngồi một lát rồi về thôi, tôi còn việc cần giải quyết.
- Dạo này công việc của cậu vẫn bận thế nhỉ?
- Tôi muốn một cuộc sống bận rộn như vậy. Làm việc nhiều bớt nghĩ, bớt thời gian vô bổ cho những điều không nên làm.
- Chắc khi ra trường, tôi cũng sẽ cố gắng như vậy. Những lúc rảnh có thể nói chuyện với cậu được không?
- Tôi nghĩ cậu sẽ không có thời gian mà nghỉ đâu. Nhất cử nhất động sẽ bị để ý nên phải cẩn thận vào. Giai đoạn đầu càng sạch đời tư càng tốt. Khi đã bước trên con đường này thì cậu nên học cách hi sinh bớt ham muốn cá nhân mới thành công được.
Một chiếc lá rụng dưới chân, cô cúi xuống nhặt lên, ngửa mặt nhìn ánh nắng xuyên qua chiếc lá mỏng. Ánh nắng lấp lánh như pha lên chảy cả lên mặt.
- Hi vọng bầu trời của cậu sẽ luôn trong xanh thế này. Nếu có giông bão hãy dừng lại trú chân nhé! Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng thôi, không cần phải nói nhiều. Khi càng giải thích thì sẽ càng rối, làm cho mọi người tưởng là có tật mới giật mình. Đôi khi cuộc sống sẽ dạy cho chúng ta biết cách điềm tĩnh trước mọi việc và kiểm soát được cảm xúc.
- Tôi học được rất nhiều thứ từ cậu. Thật may mắn khi được biết cậu....- Cao Phong ghé tai cô thì thầm - và yêu cậu.
Cô quay sang anh, đôi mắt sáng bỗng chốc như có mấy đen bao phủ. Không nói thêm gì, cô đứng lên đi khỏi ghế về phía cổng trường.
Vẫy một chiếc taxi lại gần, cô mở cửa lên xe thì anh cũng chạy tới giữ cửa và lên ngồi cạnh.
- Cậu đi theo tôi làm gì? Ở lại trường giúp mọi người làm xong đi.
An An yêu cầu lái xe chưa đi vội. Cô muốn anh xuống xe không cho đi cùng nhưng anh đã nói gì đó với lái xe nên anh ta nhìn cô cười rồi cho xe đi.
- Tôi không yên tâm để cậu về một mình. Tôi nói sẽ luôn bảo vệ cậu mà.
Anh nắm chặt tay cô trong tay mình.
- Tôi có cần cậu phải bảo vệ đâu. Có lẽ người tôi nên đề phòng là cậu mới phải.
Cô rút tay ra nhưng bị giữ chặt bằng cả hai tay.
- Tôi phải giữ như này thì cậu mới không chạy mất.
An An nhăn mặt lườm lại nhưng anh lờ đi, tay vẫn nghịch ngợm các ngón tay cô.
*****
Cao Phong lẽo đẽo đi theo An An mặc dù cô cứ đuổi như đuổi tà từ lúc xuống xe. Quá bất lực trước độ lì của anh nên cô chẳng muốn nói nữa mà lên phòng. Cô định sẽ lừa anh rồi đóng cửa lại không cho vào.
- Cậu có thể đi mua cafe được không? Tôi muốn một cốc cafe mát.
- Thật là muốn uống cafe không?
- Nói dối cậu làm gì chứ? Bây giờ phải làm việc nên cafe sẽ giúp tôi tỉnh táo. - An An mở cửa phòng rồi đứng lại chặn cửa. - Cậu đi mua đi.
Anh nhấc tay cô ra bình thản đi vào phòng:
- Cậu đang nói dối, mỗi lúc nói dối tôi thấy tai cậu đỏ lên đấy.
Cô giơ tay lên sờ mặt không hiểu trên mặt có ghi chữ " lừa" không mà chẳng bao giờ cô lừa được ai. Đóng cửa vào phòng lấy nước uống, theo phép lịch sự, cô lấy thêm chai nước đưa cho anh.
- Đưa chai dở đây. Cậu muốn uống cafe thì tôi đặt họ mang tới tận phòng, có muốn ăn thêm gì nữa không?
- Không, chỉ cần cafe thôi.
Nói rồi để mặc anh ngồi đấy, cô lấy đồ đi thay mặt cứ xị ra, miệng lẩm bẩm " Đúng là người mặt dầy, đuổi đi như vậy mà không biết ý".
- Cậu đừng nặng mặt ra với tôi thế? Soi gương đi, da mặt xệ xuống sẽ rất xấu đấy?
- Đấy là việc của tôi chứ có liên quan gì đến cậu đâu.
- Việc giữ gìn nhan sắc cho phụ nữ và đặc biệt với người mình yêu là một trách nhiệm lớn lao đấy, cậu không biết à?
Cô quay ra lườm khi thấy anh cứ nhăn nhở cười.
- Tôi đặt cafe sữa đá rồi đấy, lát họ gọi thì lấy nhé! Tôi có thể mượn giường ngủ một lát không? Cả đêm qua nhớ cậu không ngủ được.
Nói rồi anh tự nhiên tháo giầy lên giường nằm. Cô đứng lên lại gần nổi cáu:
- Cậu về nhà mà ngủ, ở đây tôi có mỗi cái giường mà.
Cao Phong mắt nhắm mắt mở nhìn rồi cầm tay cô kéo ngã xuống giường. Lật người dậy giữ chặt tay cô, khuôn mặt đặt sát khuôn mặt cô, nhìn không chớp mắt.
- Tôi nhớ cậu, rất nhớ. Cứ mỗi lần gặp là chỉ muốn ở bên cậu thôi.
- Tôi giúp cậu nhiều việc vậy mà có mỗi việc tôi nhờ, cậu cũng không làm được là sao?
Cô nhăn nhó khó chịu khi khuôn mặt quá gần nhau, tay thì bị ghì chặt không nhúc nhích được.
- Mùi nước hoa này lạ quá! Tôi chưa thấy cậu dùng bao giờ?
Anh cúi xuống ngửi rồi nói tiếp.
- Hơi có mùi bạc hà nhỉ?
Cô quay mặt đi chỗ khác, cau có nói:
- Đúng rồi, mùa hè thì dùng hương mát một chút sẽ dễ chịu hơn. Cậu xuống đi, nặng quá!
Anh không làm theo mà còn cúi xuống giữ mặt cô lại để hôn mặc cho cô đang cố đẩy xuống. Chỉ một lát, An An cũng bị cuốn vào nụ hôn ấy. Anh ôm chặt cô xoay người lại, nhìn cô âu yếm:
- Anh nhớ em, nhớ muốn phát điên lên được. Đừng chạy trốn nữa được không?
Cô vuốt tay lên khuôn mặt anh mỉm cười:
- Làm sao mà làm được việc lớn khi nhớ đến một người không xứng đáng chứ? Tôi đã nói rồi, đường cậu chọn đi cần phải biết hi sinh ham muốn cá nhân đi cơ mà....
Anh ngắt lời cô:
- Nhưng anh không thể làm được, cũng muốn quên đi nhưng mỗi lần nghĩ đến thì trong lòng rất khó chịu chỉ muốn đi tìm em ngay.
- Tôi không đủ can đảm vượt qua mọi chuyện để nắm tay cậu được.
Anh không nói gì, tâm trạng hỗn loạn, cảm giác như muốn dày xé người con gái trước mặt " tại sao em yêu tôi mà lại không thừa nhận vậy". Ánh mắt anh nhìn cô đau đáu và bất lực trước sự cố chấp ấy. Đầu óc trống rỗng anh thì thầm :
- Nếu hôm nay đi quá giới hạn thì hãy để anh chịu trách nhiệm được không?
Chẳng để cô trả lời, anh cởi hàng cúc áo sơ mi của mình. An An lắc đầu, nắm lấy tay anh giữ lại.
- Nếu có xảy ra đi nữa là do tôi hoàn toàn tự nguyện, cậu không phải chịu trách nhiệm gì cả.
- An An à, em điên rồi. Tôi phải làm gì cho em hiểu được đây. Xin em đấy, hãy sống thật với tình cảm của mình đi.
Anh ngồi dậy ôm đầu mình nhìn cô nghẹn họng.
An An ngồi dậy, dựa vào anh thì thầm:
- Đến lúc cần thì hãy buông tay em nhé được không?
Anh quay người lại nhìn, khuôn mặt giãn ra, nụ cười hạnh phúc nở trên môi, anh ôm chặt cô vào lòng:
- Anh sẽ vì em mà cố gắng, chỉ cần em đừng buông tay được không?
Cô gật đầu ôm lại anh. Tim anh đập mạnh hơn và trái tim cô cũng vậy. Nâng mặt cô lên anh thì thầm:
- Em đẹp quá! Tại sao lại có người đẹp như em nhỉ?
Cô bật cười thành tiếng, mặt đỏ dựng lên, ngồi lọt thỏm vào lòng anh:
- Mắt anh có nhìn thấy ai nữa ngoài em đâu mà chẳng thấy đẹp nhất. Khi yêu đầu óc thường không tỉnh táo đâu, thậm chí hơi bất bình thường đấy.
Anh xiết chặt cô vào lòng, hôn lên trán cười thật tươi:
- Anh sẽ giữ em thật chặt như này không cho đi đâu nữa.
Cô mỉm cười hạnh phúc ngửa cổ ngắm nhìn anh.
- Bây giờ thì không đi nhưng sau này thì không biết.
Anh nhéo cằm cô dằn mặt vì câu nói vừa xong. Khẽ nhăn mặt, cô bá cổ anh hôn xin lỗi nhưng không thả ra được vì anh đã giữ chặt môi cô lại. Tay anh kéo vai váy cô tuột xuống, An An chủ động ngồi lên đùi anh.
Tiếng chuông cửa vang lên làm cả hai giật mình dừng lại nhìn nhau bật cười
- Chắc cafe đến rồi. Có lẽ những tiếng chuông cửa luôn đến đúng lúc nhỉ?
Tiếng chuông dồn dập, An An rời khỏi anh chỉnh lại váy mới phi ra mở cửa nhận cafe và bánh.
- Anh có muốn ăn cùng em không?
- Bây giờ chỉ muốn ăn cái khác thôi. Em lại đây đi.
An An cầm cafe uống lắc đầu không đến gần:
- Anh ngủ đi một lát, bây giờ em phải làm việc rồi. Tối nay chắc về muộn nên sẽ không làm được.
- Vậy em làm đi, mấy ngày không ngủ nên anh cũng mệt quá!
Cô gật đầu cầm bánh và cafe lại bàn làm việc. Vừa mở máy lên đã thấy Song Nghi giục loạn xạ. Cao Phong xuống khỏi giường đến ôm cổ cô.
- Có cần anh giúp gì không?
An An quay lại bá cổ lắc đầu:
- Anh đi ngủ đi là giúp em rồi. Nếu anh cứ bám lấy em thế này làm sao mà làm việc được.
- Hay anh ngồi cạnh xem em làm việc, hứa chỉ nhìn không làm gì cả.
Cô cương quyết lắc đầu từ chối:
- Anh cứ cầm tay rồi chốc chốc lại hôn làm sao em tập trung được, làm sai phải đền hợp đồng đấy. Thôi đi ngủ đi mà, em chỉ còn hơn 1h làm việc thôi.
Anh lại hôn cô mới chịu rời ra lên giường nằm.
- Nếu anh cứ nhìn vậy thì em ra khỏi phòng đấy.
Biết không thay đổi được ý định của cô nên anh quay mặt vào trong đắp chăn ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.