Chương 100: Giữa chúng ta tình yêu đã hết
Lani An Diệp
07/08/2023
Hôm nay là ngày cuối cùng của tuần lễ thời trang, cô quay sang bàn giao lại mọi việc cho người đi cùng mình.
- Chiều xong việc anh cứ về trước đi nhé! Em sẽ đi vài nơi nữa mới về.
- Em không về luôn sao. Còn vé máy bay đã đặt thì sao?
- Em có vé về đâu, chỉ anh là có vé thôi. Anh Cường không nói với anh là đợt này em còn đi mấy nước châu Âu nữa sao?
Anh ta nghi ngờ:
- Gia Cường không nói gì cả hay đây là kế hoạch phát sinh của em đấy?
- Anh gọi hỏi sếp anh đi thì rõ. À, anh đặt khách sạn cho em đi. Ở trong hai ngày nhé!
- Em vẫn đang ở nhà Riccardo mà, sao phải thuê khách sạn.
Anh ta vẫn không ngừng thắc mắc lại còn giải thích cho Riccardo bên cạnh nữa. Riccardo lên tiếng.
- Cô có thể ở nhà tôi mà, không phải thuê khách sạn đâu.
- Cảm ơn anh đã đón tiếp một tuần qua nhưng tôi muốn ra ngoài trong hai ngày tới.
Anh ta không nói thêm khi thấy An An tựa cửa sổ nhìn ra ngoài. Cô không muốn ai giữ chân mình khi đã quyết định. Anh Hùng về rồi thì cô cũng không nên ở lại nữa, ra khách sạn ở sẽ thoải mái hơn.
Ngày cuối cùng, không khí sôi nổi hơn cả. Các nghệ sỹ đều đang bận rộn chụp ảnh và phỏng vấn. Cao Phong cũng đang phỏng vấn, tóc hôm nay được vuốt lên thành nếp trông anh đẹp lạ. Nhìn thấy cô, anh mỉm cười giơ tay vẫy nhưng cô không đáp lại đi lướt qua. Hôm nay, cô cũng mặc bộ váy đen của Chanel mà chị dâu đã chuẩn bị. Chiếc áo len cao cấp lệch vai với chân váy qua đầu gối, trông thì khá đơn giản nhưng vẫn đủ làm cô nổi bật giữa đám đông.
Cô không tham gia chụp ảnh bao giờ nên việc ấy giao cho anh Hùng. Ông nội sẽ sắp xếp lấy ảnh nếu cô xuất hiện nên khoản này cô hoàn toàn yên tâm. Chẳng biết đầu tư sẽ thu về cái gì thì cô cũng chưa kịp tìm hiểu.
- Em vẫn giữ thói quen cũ nhỉ?
Cao Phong đã đứng sau từ bao giờ.
- Anh tìm tôi có việc gì không?
Cô lạnh lùng quay lại, khuôn mặt thờ ơ, ánh mắt nhìn anh không chớp.
- Em sẽ ở lại Ý vài ngày chứ?
Anh đứng giữ khoảng cách để cho cô không khó xử.
- Có liên quan gì đến anh không?
Cô khoanh tay nhìn anh như với những người xa lạ khác.
- Anh muốn nói chuyện với em được không?
Nhìn thấy cô gái đi cùng anh đang tới nên cô nhếch miệng cười:
- Nếu muốn nói chuyện thì sang Đức nhé! Tối nay tôi đi Đức rồi. Chào anh!
Nói xong cô quay ra ngoài gặp gỡ một vài đối tác và chào hỏi người bạn của ông nội là người đứng đầu của sự kiện này. Sau khi đã đề đạt hết những gì anh trai dặn, cô chào họ về chỗ.
Cao Phong cứ càng lại gần thì cô càng tạo ra khoảng cách. Với cô, bây giờ anh cũng chỉ như những người khác thôi. Dù có bao nhiêu yêu thương đi nữa thì khi muốn rời xa sẽ có rất nhiều lí do để đưa ra. Mà ngẫu nhiên thì lí do nào cũng thấy thật hợp lí. Đôi khi giữ khoảng cách với anh không phải vì không quan tâm nữa mà cô muốn anh hiểu rằng " họ đã không còn thuộc về nhau." Khẽ mỉm cười chua chát "Dù anh chỉ lướt qua thanh xuân của cô nhưng lại mắc kẹt mãi trong kí ức một đời. Từ giờ, cô xin phép được dừng lại để đóng vai phụ bên đời anh."
*****
Một tuần dài đằng đẵng đã qua, cô đã làm tốt vai trò của mình. Sau khi đưa anh Hùng ra sân bay, cô nhờ Riccardo đưa mình đến khách sạn.
- Cô thật cứng nhắc quá! Sao ngày trước Gia Cường học ở đây không thấy cô qua chơi nhỉ?
- Khi ấy, tôi đang học trung học làm sao đi được. Khi đó còn phải học hành vất vả lắm.
- Hồi ấy, Gia Cường hay nói về cô, thật tiếc là bây giờ mới được gặp. Tôi đã hiểu vì sao cậu ấy luôn tự hào về em mình rồi.
- Anh ấy là niềm tự hào của tôi còn việc khen em gái mình không phải là trách nhiệm của anh trai sao?
Anh ta cười, nụ cười tươi hơn cả nắng nữa. Một con người có tính cách dễ gần lại có dáng hình một nghệ sỹ như kia sao lại vẫn độc thân được. Có vẻ như đọc được suy nghĩ của cô, anh chớp thời cơ nói:
- Tôi cũng đã từng yêu nhưng đều không đến đâu cả và bây giờ vẫn đang ế đây. Liệu cô có giúp tôi thoát ế được không?
- Nếu anh có nhu cầu, tôi sẽ giới thiệu cho anh những người bạn ưu tú nhất của tôi nhé! Họ đều rất đẹp đấy.
- Cô thật thông minh và biết cách tránh những lời tán tỉnh của đàn ông nhỉ?
Cô cười tán đồng. Đó chẳng phải là sở trường của cô sao. Cô đã từng phải cắt bao nhiêu cái đuôi rồi và anh chàng đang ngồi cạnh cô đây cũng không là trường hợp ngoại lệ. Cái gì dễ đến thì cũng dễ đi mà thôi. Mỗi người nên tự tạo cho mình giá trị đích thực của riêng mình.
Xuống xe, cô chặn anh ta lại khi có ý định gửi xe đưa cô lên.
- Cảm ơn anh vì tất cả, tôi có thể tự lên được. Muộn rồi, anh về nghỉ ngơi nhé!
- Mai tôi qua đón cô đi chơi được không? - Anh ta cố tìm cách gặp lại.
- Tôi có việc riêng cần giải quyết nên đi cùng anh không tiện. Dù sao cũng cảm ơn anh nhiều. Khi nào có dịp, tôi sẽ trả ơn anh.
Cô quay bước kéo hành lí vào sảnh khách sạn đọc tên lấy chìa khóa phòng.
Quay lại thấy anh ta vẫn đứng ở đó nên vẫy tay chào cho phải phép.
*****
Mặc một bộ đồ đen từ trong ra ngoài, An An xuống bắt xe đi đến nhà thờ Dumo. Đường phố khá lạnh, những tán lá xào xạc vẫy gọi nhau xít lại. Gió rít từng cơn ớn lạnh, cô kéo cao cổ áo lên sát cằm cho ấm.
Đứng trước cửa nhà thờ, mọi cảnh vật vẫn đứng im ở đó chỉ khác là hôm nay cô đi một mình. Ánh nắng yếu ớt cố gắng xuyên qua đám mây xám rải xuống sảnh. Những chú chim bồ câu không sợ người vẫn sà xuống bên cạnh bức tượng điêu khắc ngay trước mặt nhà thờ. Đến nơi đây, bao nhiêu hồi ức của năm ấy hiện lên rõ đến từng chi tiết nhỏ nhất. Bất giác, cô ngồi xuống cằm dựa vào đầu gối đưa tay trêu những chú chim bồ câu như hai năm trước đã làm. Một bóng dáng cao lớn xuất hiện dưới nền làm cô chợt ngẩng lên nhanh như chớp. Tưởng rằng mình đang hồi tưởng về hai năm trước nên khẽ mỉm cười nhưng khi nhìn thấy những người bạn anh thì nụ cười lại tắt ngấm. Cao Phong từ tốn lên tiếng, ánh mắt nhìn cô đượm buồn:
- Chào cô, hôm nay cô cũng đi tham quan sao?
Cô đứng dậy gật đầu chào họ, nụ cười khách sáo. Một cô gái trong đoàn của anh lên tiếng:
- Chị đi một mình sao? Hay đi cùng chúng tôi cho vui.
- Cảm ơn, tôi muốn đi một mình thôi. Chúc mọi người đi chơi vui vẻ. Tôi xin phép.
Nói rồi cô bước đi nhanh vào bên trong nhà thờ né ánh nhìn trách cứ từ phía Cao Phong. Hai năm trước, cũng tại nơi này, cô từng hăng hái giới thiệu cho anh nghe về mọi thứ. Hôm nay, họ cũng cùng nhau có mặt ở đây nhưng tất cả đã khác. Họ chỉ là những con người xa lạ. Bất giác chợt nhớ lời anh nói " chúng ta sẽ quay lại đây chứ?"
Anh từng nắm tay và hứa sẽ đưa cô trở lại đây. Thế mà, bây giờ anh đang vui vẻ đi cùng người khác còn cô chỉ có một mình. Cảm giác có chút ấm ức và tủi thân xâm lấn.
Vào trong nhà thờ, cô lấy bút và giấy vẽ ra ngồi xuống ghế phác lại bức tranh trên cửa kính. Đã lâu rồi không vẽ, bàn tay có hơi ngượng ngùng nhưng chỉ qua vài nét đã tìm lại cảm hứng. Khi vẽ dường như cô không quan tâm lắm đến xung quanh, bức tranh khó hơn cô tưởng nhiều nên đôi khi dừng lại ngắm nhìn hồi lâu mới hình dung ra. Khá lâu sau, nó cũng được hoàn thành, đưa lên ngắm nhìn và so sánh với bức chính thấy vẫn không ưng lắm nên định vò lại bỏ đi. Một người phụ nữ nói với cô bằng tiếng Ý nhưng cô không hiểu bèn hỏi lại bằng Tiếng Anh.
- Xin lỗi, tôi không biết tiếng Ý.
Bà nhìn cô cười phúc hậu:
- Cô gái có thể cho tôi bức vẽ đó được không?
Sau khi hiểu ra thì cô nhanh chóng gật đầu đồng ý tặng lại. Bà ngỏ ý xin cô kí lên nó, An An ngượng ngùng từ chối nhưng cuối cùng vẫn đặt bút kí tên.
- Cô còn biết vẽ tranh nữa sao?
Một người trong nhóm đi cùng Cao Phong hỏi khi thấy cô tặng tranh.
- Mọi người vẫn ở đây sao? Tôi chỉ vẽ chơi thôi.
Cô toan dọn dẹp đứng lên đi thì Cao Phong lên tiếng:
- Bức vẽ đó rất đẹp, thật tiếc vì đã có người xin nó trước. Liệu tôi có thể nhờ cô vẽ lại một bức khác không?
- Xin lỗi vì yêu cầu của anh sẽ không được chấp nhận. Tôi không còn nhã hứng để vẽ nữa.
An An chào mọi người rồi nhanh chóng di chuyển lên nóc nhà thờ. Ở đây, cô lại thấy hình ảnh của mình hai năm về trước. Anh ấy đã không ngại ngần nắm chặt tay cô không buông. Khẽ mỉm cười vì quá khứ và hơi chạnh lòng cho hiện tại. Cô lấy máy ảnh ra chụp cảnh từ trên cao, xoay người chụp mọi góc của cảnh vật vô tình Cao Phong cũng đang chụp ảnh với bạn lọt vào ống kính. Định bấm máy nhưng rồi lại thôi. Ánh mắt anh nhìn thấy cô buông máy không chụp thì khá thất vọng. Chẳng lẽ anh mong cô chụp ảnh anh sao? Không, cô không có ý định lưu giữ thêm cái gì về anh nữa.
Cô cất máy ảnh, lấy mũ ra đội, đeo kính lên mắt rồi đi xuống. Có lẽ ở cùng nơi với người đã không muốn gặp thật không thoải mái chút nào. Quay người lại bắt gặp Cao Phong đang đứng nhìn mình, cô mỉm cười rồi bước đi. Tự dặn mình, dù có muốn cũng không thể nữa nên hãy tự tin bước đi thôi. Cô đã lựa chọn rồi nên đừng chùn bước dù sau lưng có là ai đi nữa. Dù tự dặn mình phải bình tĩnh nhưng sao trái tim vẫn cứ loạn nhịp, nó chỉ muốn nhảy ra chạy đến bên anh để nói " Cô vẫn yêu anh, yêu rất nhiều". Cô cố gắng bước đi thật nhanh. " Cô đã luôn cố gắng biến ước mơ của mình thành sự thật thì không có lí do gì để cướp đi giấc mơ của anh. Anh hãy cố gắng để hoàn thành ước mơ ấy đi nhé!"
- Chiều xong việc anh cứ về trước đi nhé! Em sẽ đi vài nơi nữa mới về.
- Em không về luôn sao. Còn vé máy bay đã đặt thì sao?
- Em có vé về đâu, chỉ anh là có vé thôi. Anh Cường không nói với anh là đợt này em còn đi mấy nước châu Âu nữa sao?
Anh ta nghi ngờ:
- Gia Cường không nói gì cả hay đây là kế hoạch phát sinh của em đấy?
- Anh gọi hỏi sếp anh đi thì rõ. À, anh đặt khách sạn cho em đi. Ở trong hai ngày nhé!
- Em vẫn đang ở nhà Riccardo mà, sao phải thuê khách sạn.
Anh ta vẫn không ngừng thắc mắc lại còn giải thích cho Riccardo bên cạnh nữa. Riccardo lên tiếng.
- Cô có thể ở nhà tôi mà, không phải thuê khách sạn đâu.
- Cảm ơn anh đã đón tiếp một tuần qua nhưng tôi muốn ra ngoài trong hai ngày tới.
Anh ta không nói thêm khi thấy An An tựa cửa sổ nhìn ra ngoài. Cô không muốn ai giữ chân mình khi đã quyết định. Anh Hùng về rồi thì cô cũng không nên ở lại nữa, ra khách sạn ở sẽ thoải mái hơn.
Ngày cuối cùng, không khí sôi nổi hơn cả. Các nghệ sỹ đều đang bận rộn chụp ảnh và phỏng vấn. Cao Phong cũng đang phỏng vấn, tóc hôm nay được vuốt lên thành nếp trông anh đẹp lạ. Nhìn thấy cô, anh mỉm cười giơ tay vẫy nhưng cô không đáp lại đi lướt qua. Hôm nay, cô cũng mặc bộ váy đen của Chanel mà chị dâu đã chuẩn bị. Chiếc áo len cao cấp lệch vai với chân váy qua đầu gối, trông thì khá đơn giản nhưng vẫn đủ làm cô nổi bật giữa đám đông.
Cô không tham gia chụp ảnh bao giờ nên việc ấy giao cho anh Hùng. Ông nội sẽ sắp xếp lấy ảnh nếu cô xuất hiện nên khoản này cô hoàn toàn yên tâm. Chẳng biết đầu tư sẽ thu về cái gì thì cô cũng chưa kịp tìm hiểu.
- Em vẫn giữ thói quen cũ nhỉ?
Cao Phong đã đứng sau từ bao giờ.
- Anh tìm tôi có việc gì không?
Cô lạnh lùng quay lại, khuôn mặt thờ ơ, ánh mắt nhìn anh không chớp.
- Em sẽ ở lại Ý vài ngày chứ?
Anh đứng giữ khoảng cách để cho cô không khó xử.
- Có liên quan gì đến anh không?
Cô khoanh tay nhìn anh như với những người xa lạ khác.
- Anh muốn nói chuyện với em được không?
Nhìn thấy cô gái đi cùng anh đang tới nên cô nhếch miệng cười:
- Nếu muốn nói chuyện thì sang Đức nhé! Tối nay tôi đi Đức rồi. Chào anh!
Nói xong cô quay ra ngoài gặp gỡ một vài đối tác và chào hỏi người bạn của ông nội là người đứng đầu của sự kiện này. Sau khi đã đề đạt hết những gì anh trai dặn, cô chào họ về chỗ.
Cao Phong cứ càng lại gần thì cô càng tạo ra khoảng cách. Với cô, bây giờ anh cũng chỉ như những người khác thôi. Dù có bao nhiêu yêu thương đi nữa thì khi muốn rời xa sẽ có rất nhiều lí do để đưa ra. Mà ngẫu nhiên thì lí do nào cũng thấy thật hợp lí. Đôi khi giữ khoảng cách với anh không phải vì không quan tâm nữa mà cô muốn anh hiểu rằng " họ đã không còn thuộc về nhau." Khẽ mỉm cười chua chát "Dù anh chỉ lướt qua thanh xuân của cô nhưng lại mắc kẹt mãi trong kí ức một đời. Từ giờ, cô xin phép được dừng lại để đóng vai phụ bên đời anh."
*****
Một tuần dài đằng đẵng đã qua, cô đã làm tốt vai trò của mình. Sau khi đưa anh Hùng ra sân bay, cô nhờ Riccardo đưa mình đến khách sạn.
- Cô thật cứng nhắc quá! Sao ngày trước Gia Cường học ở đây không thấy cô qua chơi nhỉ?
- Khi ấy, tôi đang học trung học làm sao đi được. Khi đó còn phải học hành vất vả lắm.
- Hồi ấy, Gia Cường hay nói về cô, thật tiếc là bây giờ mới được gặp. Tôi đã hiểu vì sao cậu ấy luôn tự hào về em mình rồi.
- Anh ấy là niềm tự hào của tôi còn việc khen em gái mình không phải là trách nhiệm của anh trai sao?
Anh ta cười, nụ cười tươi hơn cả nắng nữa. Một con người có tính cách dễ gần lại có dáng hình một nghệ sỹ như kia sao lại vẫn độc thân được. Có vẻ như đọc được suy nghĩ của cô, anh chớp thời cơ nói:
- Tôi cũng đã từng yêu nhưng đều không đến đâu cả và bây giờ vẫn đang ế đây. Liệu cô có giúp tôi thoát ế được không?
- Nếu anh có nhu cầu, tôi sẽ giới thiệu cho anh những người bạn ưu tú nhất của tôi nhé! Họ đều rất đẹp đấy.
- Cô thật thông minh và biết cách tránh những lời tán tỉnh của đàn ông nhỉ?
Cô cười tán đồng. Đó chẳng phải là sở trường của cô sao. Cô đã từng phải cắt bao nhiêu cái đuôi rồi và anh chàng đang ngồi cạnh cô đây cũng không là trường hợp ngoại lệ. Cái gì dễ đến thì cũng dễ đi mà thôi. Mỗi người nên tự tạo cho mình giá trị đích thực của riêng mình.
Xuống xe, cô chặn anh ta lại khi có ý định gửi xe đưa cô lên.
- Cảm ơn anh vì tất cả, tôi có thể tự lên được. Muộn rồi, anh về nghỉ ngơi nhé!
- Mai tôi qua đón cô đi chơi được không? - Anh ta cố tìm cách gặp lại.
- Tôi có việc riêng cần giải quyết nên đi cùng anh không tiện. Dù sao cũng cảm ơn anh nhiều. Khi nào có dịp, tôi sẽ trả ơn anh.
Cô quay bước kéo hành lí vào sảnh khách sạn đọc tên lấy chìa khóa phòng.
Quay lại thấy anh ta vẫn đứng ở đó nên vẫy tay chào cho phải phép.
*****
Mặc một bộ đồ đen từ trong ra ngoài, An An xuống bắt xe đi đến nhà thờ Dumo. Đường phố khá lạnh, những tán lá xào xạc vẫy gọi nhau xít lại. Gió rít từng cơn ớn lạnh, cô kéo cao cổ áo lên sát cằm cho ấm.
Đứng trước cửa nhà thờ, mọi cảnh vật vẫn đứng im ở đó chỉ khác là hôm nay cô đi một mình. Ánh nắng yếu ớt cố gắng xuyên qua đám mây xám rải xuống sảnh. Những chú chim bồ câu không sợ người vẫn sà xuống bên cạnh bức tượng điêu khắc ngay trước mặt nhà thờ. Đến nơi đây, bao nhiêu hồi ức của năm ấy hiện lên rõ đến từng chi tiết nhỏ nhất. Bất giác, cô ngồi xuống cằm dựa vào đầu gối đưa tay trêu những chú chim bồ câu như hai năm trước đã làm. Một bóng dáng cao lớn xuất hiện dưới nền làm cô chợt ngẩng lên nhanh như chớp. Tưởng rằng mình đang hồi tưởng về hai năm trước nên khẽ mỉm cười nhưng khi nhìn thấy những người bạn anh thì nụ cười lại tắt ngấm. Cao Phong từ tốn lên tiếng, ánh mắt nhìn cô đượm buồn:
- Chào cô, hôm nay cô cũng đi tham quan sao?
Cô đứng dậy gật đầu chào họ, nụ cười khách sáo. Một cô gái trong đoàn của anh lên tiếng:
- Chị đi một mình sao? Hay đi cùng chúng tôi cho vui.
- Cảm ơn, tôi muốn đi một mình thôi. Chúc mọi người đi chơi vui vẻ. Tôi xin phép.
Nói rồi cô bước đi nhanh vào bên trong nhà thờ né ánh nhìn trách cứ từ phía Cao Phong. Hai năm trước, cũng tại nơi này, cô từng hăng hái giới thiệu cho anh nghe về mọi thứ. Hôm nay, họ cũng cùng nhau có mặt ở đây nhưng tất cả đã khác. Họ chỉ là những con người xa lạ. Bất giác chợt nhớ lời anh nói " chúng ta sẽ quay lại đây chứ?"
Anh từng nắm tay và hứa sẽ đưa cô trở lại đây. Thế mà, bây giờ anh đang vui vẻ đi cùng người khác còn cô chỉ có một mình. Cảm giác có chút ấm ức và tủi thân xâm lấn.
Vào trong nhà thờ, cô lấy bút và giấy vẽ ra ngồi xuống ghế phác lại bức tranh trên cửa kính. Đã lâu rồi không vẽ, bàn tay có hơi ngượng ngùng nhưng chỉ qua vài nét đã tìm lại cảm hứng. Khi vẽ dường như cô không quan tâm lắm đến xung quanh, bức tranh khó hơn cô tưởng nhiều nên đôi khi dừng lại ngắm nhìn hồi lâu mới hình dung ra. Khá lâu sau, nó cũng được hoàn thành, đưa lên ngắm nhìn và so sánh với bức chính thấy vẫn không ưng lắm nên định vò lại bỏ đi. Một người phụ nữ nói với cô bằng tiếng Ý nhưng cô không hiểu bèn hỏi lại bằng Tiếng Anh.
- Xin lỗi, tôi không biết tiếng Ý.
Bà nhìn cô cười phúc hậu:
- Cô gái có thể cho tôi bức vẽ đó được không?
Sau khi hiểu ra thì cô nhanh chóng gật đầu đồng ý tặng lại. Bà ngỏ ý xin cô kí lên nó, An An ngượng ngùng từ chối nhưng cuối cùng vẫn đặt bút kí tên.
- Cô còn biết vẽ tranh nữa sao?
Một người trong nhóm đi cùng Cao Phong hỏi khi thấy cô tặng tranh.
- Mọi người vẫn ở đây sao? Tôi chỉ vẽ chơi thôi.
Cô toan dọn dẹp đứng lên đi thì Cao Phong lên tiếng:
- Bức vẽ đó rất đẹp, thật tiếc vì đã có người xin nó trước. Liệu tôi có thể nhờ cô vẽ lại một bức khác không?
- Xin lỗi vì yêu cầu của anh sẽ không được chấp nhận. Tôi không còn nhã hứng để vẽ nữa.
An An chào mọi người rồi nhanh chóng di chuyển lên nóc nhà thờ. Ở đây, cô lại thấy hình ảnh của mình hai năm về trước. Anh ấy đã không ngại ngần nắm chặt tay cô không buông. Khẽ mỉm cười vì quá khứ và hơi chạnh lòng cho hiện tại. Cô lấy máy ảnh ra chụp cảnh từ trên cao, xoay người chụp mọi góc của cảnh vật vô tình Cao Phong cũng đang chụp ảnh với bạn lọt vào ống kính. Định bấm máy nhưng rồi lại thôi. Ánh mắt anh nhìn thấy cô buông máy không chụp thì khá thất vọng. Chẳng lẽ anh mong cô chụp ảnh anh sao? Không, cô không có ý định lưu giữ thêm cái gì về anh nữa.
Cô cất máy ảnh, lấy mũ ra đội, đeo kính lên mắt rồi đi xuống. Có lẽ ở cùng nơi với người đã không muốn gặp thật không thoải mái chút nào. Quay người lại bắt gặp Cao Phong đang đứng nhìn mình, cô mỉm cười rồi bước đi. Tự dặn mình, dù có muốn cũng không thể nữa nên hãy tự tin bước đi thôi. Cô đã lựa chọn rồi nên đừng chùn bước dù sau lưng có là ai đi nữa. Dù tự dặn mình phải bình tĩnh nhưng sao trái tim vẫn cứ loạn nhịp, nó chỉ muốn nhảy ra chạy đến bên anh để nói " Cô vẫn yêu anh, yêu rất nhiều". Cô cố gắng bước đi thật nhanh. " Cô đã luôn cố gắng biến ước mơ của mình thành sự thật thì không có lí do gì để cướp đi giấc mơ của anh. Anh hãy cố gắng để hoàn thành ước mơ ấy đi nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.