Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Chương 119: Hạnh phúc bất ngờ

Lani An Diệp

07/08/2023

Tỉnh giấc lúc 7h sáng, anh vẫn đang ôm chặt lấy mình trong lòng thì An An nhẹ nhàng trườn ra khỏi vòng tay anh. Nhìn anh vẫn ngủ ngon, cô đưa tay vuốt nhẹ từng đường nét trên khuôn mặt anh. Đã 10 năm rồi, anh thay đổi rất nhiều, nhiều tới mức có lúc cô còn không nhận ra anh nữa. Chỉ có ánh mắt và nụ cười vẫn như thế? Ánh mắt anh ấm áp lạ thường, còn nụ cười luôn tỏa ra sự thân thiện, gần gũi. Hôn lên khuôn mặt anh, cô nhẹ nhàng ra khỏi giường tránh làm anh thức giấc.

Ngắm mình trong gương, cô chẳng nhận ra mình, một cô gái hừng hực sức sống với khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt long lanh hạnh phúc, mặc dù chẳng được coi là mĩ nhân nhưng hôm nay tự dưng cô thấy mình đẹp. "Chẳng lẽ chỉ sau một đêm yêu đương nồng nhiệt mà lại khiến phụ nữ đẹp ra sao?". Gương mặt An An đỏ lên xua đi suy nghĩ về đêm qua.

Ra khỏi phòng tắm, An An nhặt xếp gọn lại quần áo vương vãi trên sàn, lấy cho mình bộ quần áo mua giống anh mặc vào người. Cô ra khỏi phòng xuống nhà bếp khách sạn. Sáng nay, cô muốn tự tay làm đồ ăn sáng và pha cafe cho anh. Dưới sự hỗ trợ nhiệt tình từ vị đầu bếp người Pháp thì cô đã nấu xong súp, bánh mì kẹp và 2 li cafe thơm phức. Lên đến phòng, anh đã quần áo chỉnh tề ngồi lướt điện thoại:

- Anh dậy rồi sao? Đừng nói với em là đang chơi điện tử nhé!

Nhanh tay tắt điện thoại nhìn cô cười, anh lại gần bê đồ ăn đặt xuống bàn rồi lại nhanh nhẹn ôm lấy An An.

- Sao không gọi họ mang lên mà phải tự đi lấy thế này?

Anh dịu dàng hít hà mùi hương quen thuộc, không kìm lòng, anh vừa hôn lên cổ cô vừa cười mãn nguyện khi thấy An An vẫn còn nguyên dấu tích yêu đương cuồng nhiệt của anh. Còn An An dường như không để ý thấy hành động lén ngắm nhìn của anh mà vẫn bình thản sắp xếp đồ ăn.

- Em tự đi làm đấy. Anh ăn thử xem sao. Cafe thì em đã thay đường bằng sữa rồi. - Cô quay lại hôn lên má anh.

- Cái gì em cũng làm được nhỉ? Anh tưởng là em sẽ không biết nấu ăn chứ? - anh chưa vội ăn mà vẫn ôm chặt lấy cô cười.

- Anh coi thường em thế? Mẹ dạy em nấu ăn từ năm học lớp 7 đấy. Hơn nữa, em sống tự lập nhiều, không biết nấu thì chết đói mất.

Cô gỡ tay anh ra kéo ngồi xuống ghế. Đặt phần của anh trước mặt rồi chống tay lên cằm nhìn anh ăn chờ đợi. Cao Phong ăn thử súp, mặt chẳng biểu hiện gì nhưng lại ăn khá nhanh khiến cô hơi thất vọng. Định cầm thìa lên ăn thì anh lên tiếng:

- Em nấu ít thế? Anh ăn vẫn còn thèm đây, ngon quá!

Cô bật cười, nhìn mặt anh thấy được sự thành thật trong lời nói. Cô lấy thìa đút cho anh ăn cả phần súp của mình. Anh cười, ăn hết sạch sẽ đồ ăn cô chuẩn bị mặc dù có hơi nhiều.

- Nếu anh ăn nhiều như này e là sẽ khó giảm cân đấy - cầm li cafe uống cô nháy mắt trêu.

- Vì em nấu ngon quá thôi. Nếu ở với em thế này thì không thể giảm cân nổi. Mà sao em không béo thế nhỉ? - anh nựng nhẹ má cô.

- Em số hưởng mà, ăn bao nhiêu cũng không béo được đâu.

Cô nhanh tay dọn gọn lại chén bát. Anh đòi bê đi trả nhưng cô không đồng ý. Bây giờ anh mà xuất hiện ở nhà bếp chắc chẳng sớm thì muộn chuyện cũng đến tai báo giới. Lúc ấy chắc họ sẽ xử lí cô nhanh, gọn, nhẹ như một con lợn còi mất thôi.

*****

Tống Khả gọi điện tới, An An không có mặt nên Cao Phong thản nhiên nghe máy. Mở cửa phòng thấy rõ là điện thoại của mình đang được anh trả lời. Cô giật mình ngồi xuống áp tai nghe nhưng hai người họ lại nói bằng tiếng Trung thành ra chẳng hiểu được gì cả. Họ nói với nhau gì đó mà Cao Phong cứ lúc thì cau mày, lúc lại tươi cười, chẳng hiểu anh em họ thế nào nữa.

Tắt điện thoại, anh quay sang khoác vai cô cười:

- Nó bảo sẽ đưa em ra sân bay đấy. Nếu em không muốn anh đưa đi thì gọi lại cho nó đi. - giọng anh nói pha chút hờn dỗi.

- Nhưng anh hứa là chỉ ra tới nơi, không được xuống xe, em sẽ tự vào trong được chứ? Bây giờ anh nổi tiếng lắm, chỉ cần có bóng dáng thôi là bị tóm rồi. Em không muốn phiền phức đâu.

- Được rồi, sẽ làm theo ý em, anh cũng mong cuộc sống của em yên bình mà. Mọi sóng gió hãy để anh lo được không?

Cô gật đầu, quay sang ôm anh, tay vỗ vỗ vào cái bụng có vẻ hơi tròn của anh nghịch ngợm. Anh nghiêm mặt nhắc nhở nhưng cô vẫn đùa mặc kệ.

- Anh sẽ giảm béo cho em xem, lúc ấy đẹp quá lại phi từ Pháp về bắt vạ thì sao.

- Thế thôi đừng giảm nữa, béo tý cũng được. - cô cười giòn tan, tay lại vỗ cái bụng mỡ của anh.

- An An này, tại sao em cứ thích đi Pháp vậy? Ở Việt Nam cũng tốt mà.

- Em đi Pháp nhưng trái tim sẽ gửi lại chỗ anh nhé! Khi nào không muốn giữ nữa thì hãy trả lại cho em được không? Anh thử sống ở Pháp đi sẽ biết lí do vì sao em lại thích nơi đó. Hẹn gặp anh một ngày gần nhất ở Pháp nhé!

- Anh sẽ giữ trái tim em cả đời không trả đâu. Khi rảnh nhất định sẽ sang Pháp để kiểm chứng lời em nói, làm cho em chán Pháp mà về Trung Quốc ở với anh. Anh còn muốn chúng ta quay lại Milan nữa, sẽ cùng nhau đi những nơi đã đi qua nhé!

Cô không nói gì, lặng thinh để cho anh nghĩ đến điều anh muốn. Cuộc đời không nói trước được điều gì? Biết đâu anh lại đưa được cô từ Pháp về. Thấy cô lặng thinh, anh suốt ruột:



- Em nghĩ gì thế? Anh hứa....- cô nhoẻn miệng cười che miệng anh lại lắc đầu.

- Đừng hứa hẹn gì cả? Lời hứa sẽ cản bước chân anh, sau này khi anh có dự định khác sẽ không thể thực hiện được. Cuộc sống của anh không đơn giản như người khác nên không phải hứa với ai bất kì điều gì cả dù người đó là em. Bây giờ anh đâu có sống mà làm theo ý mình được, vậy nên cứ để thuận theo tự nhiên thôi. Hi vọng gặp lại anh vào một ngày gần nhất tại Pháp.

Anh gật đầu nhìn cô âu yếm, cô vòng tay ôm cổ anh ngắm nhìn gương mặt mà mình đã yêu suốt 10 năm qua - Người mà cô yêu hơn cả bản thân ấy sẽ luôn hằn lên trong kí ức, trong trái tim cô mỗi ngày.

- Dù có làm gì thì hãy giữ sức khỏe nhé! Em tin anh sẽ luôn thành công trên con đường đã chọn.

- Em cũng vậy nhé! Hãy luôn vui vẻ làm những gì mình muốn, sống thật hạnh phúc. Em phải hạnh phúc thì anh mới yên lòng được. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở nơi em mong muốn.

Cô ôm thật chặt anh lần nữa, chỉ sau buổi sáng nay, cô sẽ trả lại anh về cho fan của anh, sẽ không giữ anh cho riêng mình nữa. Anh không còn là nắng của riêng cô nữa mà đã là ánh hào quang của nhiều người khác rồi. Mấy hôm nay, cô đã tham lam giữ lại anh cho riêng mình quá nhiều. Nếu có thể, cô chỉ mong sẽ giữ lại anh mãi bên mình không cho ai nữa.

- Em nhìn anh không chớp mắt vậy? Sao không nỡ rời đi hả? Vậy hay ở lại với anh thêm đi. Mai đi quay cùng với anh được không?

Cô véo mũi anh nhăn mặt:

- Không được, đến lúc em phải về rồi. Chuẩn bị đi thôi nhỉ? Cứ ngồi thế này thì em đến đóng gói anh về Việt Nam luôn mất.

Anh đứng dậy bắt đúng môi An An quấn lấy lần nữa đến lúc môi cô đỏ au tê đi thì mới chịu dừng lại trong tiếc nuối. Trong khi cô xếp đồ, anh cứ ngồi bên cạnh hít hà hương thơm trên mái tóc cô rồi bàn tay nghịch ngợm không yên khiến An An nhiều lần phải dừng lại nhắc nhở.

*****

Cao Phong mang đồ của cả hai xuống xếp vào cốp xe, anh đưa thẻ cho nhân viên khách sạn thanh toán. Mọi việc diễn ra nhanh chóng và gọn lẹ, hai người mặc cả bộ quần áo đen còn thêm mũ đen nữa nhìn không khác gì đi làm nhiệm vụ mật. Cô nhìn anh còn thêm khẩu trang đen nữa nên khẽ bật cười thích thú.

- Em đang nghĩ xấu về anh đấy hả? - vừa nói anh vừa lái xe ra khỏi hầm xe của khách sạn.

- Anh làm gì có điểm gì xấu đâu. Anh có thấy chúng ta mặc đen thui trông buồn cười lắm không?

- Không, ngược lại anh thích mặc giống em như này. - một tay anh nắm tay cô không rời khi xe đi trên đường.

- Em chẳng muốn đi một mình chút nào, chỉ muốn có anh đi cùng thôi.

- Anh biến mong muốn của em thành hiện thực nhé!

Anh vui vẻ cười, dù qua lớp khẩu trang vẫn thấy được ánh mắt anh rất vui.

- Anh đang giấu gì em sao?

Anh lắc đầu, nhìn cô đầy bí hiểm.

- Em sẽ ở Hàng Châu trong bao lâu?

- Khoảng 2 ngày gì đấy? Em còn nhiều thứ phải chuẩn bị cho chuyến đi lắm.

- Vậy à? Hay anh đưa em đi Pháp nhé! Anh chưa sắp việc cho ngày từ 20 đến 22.

- Thôi, anh Cường đưa em đi rồi. Anh lo công việc của mình đi.

- Anh sẽ sang Pháp thăm em ngay khi xong việc, chờ anh nhé!

Anh cười tươi, tay vẫn nắm chặt tay cô bóp nhẹ. Vì quen với đường đi ở Bắc Kinh nên anh đi khá nhanh đã tới sân bay. Lái xe vào bãi, anh tháo dây bảo hiểm rồi định bước xuống nhưng cô giữ lại:

- Đừng xuống, vầng sáng quanh người anh đang tỏa ra mạnh lắm, chỉ bước xuống xe là bị phóng viên phát hiện ra ngay đấy.

Anh gật đầu, giữ tay cô lại không chịu buông ra.

- Thả em ra đi, anh không định cho em đi sao.

Anh kéo cô lại liều lĩnh tháo khẩu trang ra hôn tạm biệt khiến cô sợ hãi lẫn hoảng hốt. Trái với lo lắng của An An thì anh lại cười như chẳng sợ gì cả.

- Em vào đi, anh sẽ gặp lại em ngay thôi. - anh nháy mắt cười.



- Làm sao mà gặp lại ngay được chứ?

- Em chỉ cần luôn nghĩ đến anh, thầm gọi tên là anh sẽ biến đến chỗ em ngay. Nhớ thử nhé!

Anh cười thành tiếng khiến cô ngạc nhiên:

- Sao chia tay em mà anh lại vui vậy hả?

- Đúng rồi, cuối cùng anh đã đuổi được của nợ đi nhưng mà...- anh ngập ngừng - thôi xuống nhanh đi không muộn.

Anh hôn lên trán tạm biệt, miệng vẫn cười mà cô thì không hiểu gì. Tự dưng thấy tự ái dã man, chẳng lẽ anh lại coi cô là cục nợ thật.

Xuống xe, cô ra sau lấy hành lí, chẳng thèm chào lại anh mà đi thẳng vào trong nhà ga. Đi vào đến cửa, quay lại nhìn đã không thấy xe anh đứng đấy nữa. Tự dưng thấy buồn vô hạn, sao chẳng như cô tưởng tượng gì cả. Trong phim thì nam chính sẽ âu yếm đứng nhìn tiếc nuối thì đáng lẽ anh sẽ phải đứng nhìn cô, vẫy tay đến lúc không còn thấy nữa chứ? Đằng này, cô chưa đi khuất thì anh đã đi rồi. Mang tâm trạng ấm ức vào khu khách Vip làm thủ tục cho chuyến đi Hàng Châu.

Hôm nay, chuyến bay khá vắng người đi ở hạng thương gia nên hàng xếp cũng ngắn. Đang đứng đợi nhân viên kiểm tra mã vé, hộ chiếu thì người đằng sau cứ đẩy cô nhanh lên. Vì lịch sự nên cô không quay lại. Người gì mà vô duyên, hay thấy cô xinh nên lợi dụng. Chuẩn bị sẵn tư thế nếu còn lần nữa sẽ quay lại đánh. Nhân viên vừa trả giấy tờ thì người phía sau giật lấy luôn số giấy tờ ấy. Máu nóng bừng bừng lên mặt, cô trợn mắt quay lại nhưng ngọn lửa đã ngay lập tức tắt luôn khi thấy Cao Phong đang đứng sau cười, anh cũng đưa vé và giấy tờ cho người kiểm tra an ninh. Cô ngạc nhiên không thốt lên lời " anh nói gặp lại ngay là đi với cô sao?". Kiểm tra xong, thấy cô vẫn đứng im, mắt long lanh ngạc nhiên, hàng lông mi cứ liên tục chớp chớp, anh vui vẻ nắm tay cô vào khoang nối lên máy bay. Bước theo anh, cô vui đến mức cứ nhìn anh cười suốt. Lên đến máy bay, cô còn ngạc nhiên hơn là anh còn có vé ngồi ngay cạnh khoang của cô nữa.

- Anh cũng có việc đi Hàng Châu sao? Sao anh không nói gì với em vậy?

- Không, anh chỉ muốn đi cùng em thôi. Đưa em tới nơi thì anh sẽ quay về luôn.

- Vậy mệt lắm, anh xuống đi, em tự đi được mà. Sao anh vào sân bay mà không bị phát hiện vậy? Fan anh đâu rồi lôi anh về hộ em cái đi.

Mặc cô kéo, anh cứ trơ ra nằm ngả ra ghế của mình. Không muốn gây chú ý cho những hành khách khác nên cô không dám nói to. May hạng thương gia hôm nay khá vắng, chỉ có lác đác một số khách thôi mà mỗi người một khoang nên họ không phát hiện ra. Anh ung dung tháo mũ, khẩu trang ra cười nhăn nhở:

- Em không muốn xa anh mà. Anh đã đặt vé ngay khi biết được mã vé, số hiệu chuyến bay của em rồi. Còn việc có ai phát hiện ra không thì đơn giản lắm nên em đừng lo. Chỉ cần em muốn là được còn mọi chuyện để anh làm.

Đến lúc anh đang ngồi cạnh rồi, tay đang nắm chặt tay cô mà vẫn có cảm giác không thật chút nào. Cô sờ lên mặt mình vỗ vỗ thấy hơi đau nên nhìn anh bật cười:

- Anh đi cùng em thật hả?

Không nói gì, anh kéo cô lại hôn lên trán:

- Chỉ muốn ở bên em thêm chút nữa thôi. Đưa em đi không nhỡ lạc đường thì sao.

Cô hạnh phúc đến phát khóc, điều không bao giờ nghĩ tới thì anh đã làm. Vừa sợ bị phát hiện, vừa sợ ảnh hưởng đến anh nhưng cô rất vui. Đây là chuyến đi mà cô thấy vui nhất, chỉ mong đường dài thêm thôi.

Họ nói chuyện luyên thuyên suốt, vẽ ra đủ thứ cho tương lai khiến cô cười không ngớt. Còn anh cũng cười nhiều hơn mọi lần, tay vẫn luôn nắm tay chặt tay cô suốt chặng bay đến Hàng Châu.

Chuyến bay cất cánh, bầu trời như trong hơn, những đám mây lững thững trôi chầm chậm. Anh nắng vàng xuộm như nhảy nhót hát ca, chúng cũng biết cô đang hạnh phúc thì phải. Ánh mắt liên tục nhìn anh không rời, nụ cười luôn rạng rỡ nở trên môi. Vậy là ánh nắng của cô, mặt trời của cô vẫn đang ở đây. Anh là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà cô có. Dựa vào ghế, ánh mắt rạng ngời của họ chỉ tập trung vào nhau.

Kiếp này, dù chỉ có nhau trong chốc lát nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cả hai. Đối với An An, anh sẽ mãi nằm trong trái tim cô - nơi ấy chỉ dành cho anh.

Cô nắm tay anh thì thầm:

- Cao Phong à! Nếu thời gian có quay lại thì em vẫn chọn yêu anh.

Anh hôn lên trán cô đáp lại:

- Không biết có kiếp sau hay không nên kiếp này anh sẽ luôn cố gắng để xứng đáng với em. Chỉ những lúc bên em thì anh mới được là chính mình. Đến lúc nào cuộc sống bắt đầu thực hiện phép trừ với tình yêu của chúng ta thì anh vẫn hi vọng em luôn là hiệu số bí ẩn như ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Họ nhìn nhau mỉm cười, khi yêu chỉ cần ngồi cạnh nhau, chẳng nói gì cũng thấy thật hạnh phúc.

Tình yêu đến không bao giờ báo trước, xuất hiện thật bất ngờ nhưng bạn hãy nắm lấy đừng để vụt mất. Có thể, tình yêu ấy không vẹn nguyên, không tròn trịa, không hoàn hảo nhưng trong lòng bạn đã từng hạnh phúc - thanh xuân của bạn đã in mãi một bóng hình.

Thật ra trên đời này không có gì là mãi mãi cả, tình yêu cũng vậy, nó đến bất chợt rồi sẽ có ngày bất chợt ra đi. Vì vậy hãy trân trọng những gì mình đang có, có lẽ chỉ một giây sau thôi, nó sẽ không còn thuộc về bạn nữa.

Anh là ánh nắng của bầu trời - Nhưng sẽ mãi là tình yêu của em.

Ai yêu anh không quan trọng - Quan trọng là chúng ta yêu nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook