Chương 27: Hội ngộ
Lani An Diệp
07/08/2023
An An vươn người dậy, mắt vẫn trong tình trạng buồn ngủ. Nắng đã rọi thẳng vào giường. Những tia nắng nhẹ nhảy nhót, lấp lánh chiếu qua cửa kính.
Thời tiết hôm nay có vẻ rất đẹp. Trên bậu cửa sổ, đôi chim sẻ với bộ
lông tơ mượt mà nhảy nhót, miệng không ngừng kêu. Vươn vai ngồi dậy, hai tay ôm chân, tựa cằm lên gối, mắt hơi hé vì ánh nắng soi thẳng vào mặt. Hôm nay là cuối tuần, cô muốn lười biếng một chút. Đã lâu rồi, nắng
không xuất hiện, nhìn quanh căn hộ của mình, nắng đã ngập tràn. Bình hoa lavender như nhảy nhót theo nắng, mùi hương nhẹ lan ra khắp phòng. Cô
thích căn hộ của mình. Nó không phải ở khu cao cấp nhưng đủ không gian
yên tĩnh, đủ các tiện ích. Hai anh em đã phải đi xem rất nhiều căn hộ
mới tìm được một căn ưng ý. Cô đã đặt cả tâm huyết vào thiết kế và chọn
nội thất.
Có tiếng chuông cửa, chưa cần mở cô đã biết người đứng sau cánh cửa là ai. Cô xuống giường, xỏ dép, lấy tay cào lại mái tóc bù xù của mình rồi ra mở cửa.
- Em không tranh thủ ngủ nướng đi, chúng ta có cả ngày để mua sắm mà.
Song Nghi ùa vào nhà mang theo hơi lạnh, bám tay cô:
- Ôi mùi hoa thơm quá! Nhà chị thích thật đấy. Em ước sau này cũng mua được một căn hộ thế này cho riêng mình.
Quay sang cười, gõ vào đầu con bé:
- Chăm chỉ làm đi rồi sẽ có. Ngồi đi, uống gì tự lấy trong tủ rồi đợi chị một lát.
Sau 30 phút, hai chị em đã leo lên xe ra khỏi nhà. Chủ nhật, đường phố vắng hơn mọi ngày, An An mở hết cửa sổ cho nắng vào xe. Ánh nắng nhảy nhót, hò hét trên đường. Cây cối rung rinh sau khi bị đày ải bởi mùa đông giá rét.
Cô mở nhạc lên nghe, vừa lái xe, vừa lẩm nhẩm hát theo. Song Nghi ngồi bên cạnh, hình như từ lúc nào đã theo thói quen của chị già thích tựa vào cửa nhìn bên ngoài, khi thấy gì hay là lại kéo tay cô chỉ chỏ.
- Hôm nay không ra đường thì thật có lỗi với thời tiết nhỉ?
- Vậy mà chị còn bảo em ngủ nướng cơ?
Gửi xe dưới tầng hầm của trung tâm thương mại, Song Nghi khoác tay cô lên các tầng mua sắm bên trên.
- Chị, em đã học được mấy câu chào hỏi của tiếng Trung rồi. - Vừa nói cô vừa cười nhìn sếp " già" của mình.
- Chị đã nhắc em học Tiếng Anh mà không chịu học.
Học Tiếng Pháp em đã khổ lắm rồi. Mà công việc của chị em mình có cần Tiếng Anh nhiều đâu nên học làm gì loạn ngôn ngữ đấy bà chị già ạ.
Cô quay sang lườm Song Nghi:
- Cho em nói lại đấy, ngày mai có muốn đi Bắc Kinh không? - Cô thả tay ra bước đi nhanh hơn.
Song Nghi chạy với theo, kêu oai oái:
- Chị không già đâu chỉ hơn em 5 tuổi thôi mà.
An An chẳng nghe cứ băng băng đi đến thang máy lên tầng 3 - Khu mua sắm của nhiều thương hiệu thời trang nổi tiếng.
*****
Hai chị em xuống sân bay là 10h sáng, thời tiết ở Bắc Kinh đã tốt hơn nhiều. Tuyết đã biến mất, nắng cũng đã xuất hiện rồi. An An hít một hơi dài rồi vẫy taxi về khách sạn. Trên xe, Song Nghi cứ mắt tròn, mắt dẹt liên tục kéo tay cô chỉ chỏ. Lần này sang, cô không báo với Trí Duy hay Cao Phong nữa mà chủ động tự di chuyển.
- Chị à, chiều nay đến trường Hí Kịch đi, mai chúng ta mới dự hội thảo mà.
- Chiều nay chị phải tranh thủ dịch nốt còn trả cho nhà xuất bản vào ngày mai đấy. Em không nhớ à!Để chị gọi bạn chị đến đưa em đi nhé!
- Nhưng em không biết tiếng thì làm sao mà đi với các anh ấy được.
- Dùng phần mềm dịch đi mà nói chuyện. - Cô lấy điện thoại chỉ cho Song Nghi phần mềm nên tải về.
*****
Ra khỏi lớp học, Trí Duy chợt nhớ ra An An nên lấy điện thoại ra gọi. Cao Phong và Ngô Minh đứng cạnh hóng theo.
- Chị đang định gọi cho em đây, sao gọi đúng lúc thế? - An An ngồi xuống ghế gọi Song Nghi lại gần.
- Em chào các anh ạ - Song Nghi ghé mặt vào điện thoại chào ba cái mặt cũng đang chui vào màn hình bằng tiếng Trung.
Cả ba đồng thanh chào và giơ tay vẫy.
- Chiều nay các cậu rảnh không? Ghé qua chỗ chị đưa cô bé này đi thăm quan Bắc Kinh với.
Không nói không rằng, cả ba cùng trợn mắt, nói như hét lên:
- Chị đang ở Bắc Kinh hả?- Cô cười gật đầu xác nhận rồi quay cho họ nhìn đường phố làm tin.
- Được chiều em sẽ qua chỗ chị, chị vẫn ở khách sạn cũ đấy chứ - Trí Duy không giấu được vẻ mặt vui mừng. Miệng cứ há to cười nhăn nhở.
- Tại sao cậu sang mà không nói với tôi hả? - Cao Phong giật điện thoại quát lên.
Cô giật cả cáu lại:
- Cậu ăn phải gan hùm hay sao mà dám quát tôi hả? Tôi không thích đấy thì làm sao nào? - cô vênh mặt rồi tắt điện thoại.
Song Nghi ngỡ ngàng nhìn bà chị nổi cáu, miệng lẩm nhẩm cái gì đấy. Sao chị ấy và anh kia lại quát nhau to thế. Không muốn làm sếp thêm nổi điên nên cô lặng lẽ rút lui ra treo quần áo vào tủ.
*****
Cao Phong bảo Tri Duy đi lấy xe đến chỗ An An, Ngô Minh cũng lon ton chạy theo nhảy tót lên xe.
- Vừa nãy cậu ấy có nói ở phòng nào không? - Cao Phong hỏi nhưng cả hai người đi cùng đều lắc đầu.
Vừa xuống xe, cả ba người thấy An An và một cô bé nữa đi ra. Trí Duy lao đến ôm chầm lấy An An:
- Chị yêu của em, cuối cùng chị đã quay lại rồi. - Cô gỡ tay ra rồi đánh vào vai cậu.
- Này đừng có lợi dụng mà ôm chị đấy. - Quay sang Song Nghi thấy nó đang tròn mắt ngạc nhiên lại còn nhìn với ánh mắt muốn rơi liêm sỉ ra ngoài. Cô giật tay con bé cho tỉnh mộng. Cô giới thiệu mọi người với nhau.
Công nhận con gái Việt Nam xinh thật chị ạ - Ngô Minh đứng cạnh An An thì thầm.
- Mọi người ăn cơm chưa? Đi nào, tôi mời. - An An tự nhiên mở cửa xe phía trước lên ngồi vào.
Trí Duy mở cửa cho Song Nghi lên rồi định lên ghế lái nhưng bị Cao Phong lôi lại:
- Để tôi lái xe cho, cậu ngồi ghế sau đi. - Nói rồi cậu lên ghế lái ngồi cùng với An An.
- Thầy Tô của các cậu dạo này thế nào? - An An quay lại hỏi.
- Thầy đã dạy xong và về tuần trước rồi mà chị. Chị chưa gặp thầy ấy sao? - Ngô Minh ngạc nhiên hỏi.
An An quay lên ậm ừ không trả lời. Song Nghi ngồi như vịt nghe sấm không hiểu gì.
- Chị à, chị dịch cho em đi. Mọi người nói mà em chẳng hiểu gì cả?
An An cười rồi nói cho mọi người biết Song Nghi không nói được Tiếng Anh cũng chẳng biết Tiếng Trung nên mọi người tự dùng hình thể mà nói chuyện với nhau. Ngô Minh nhanh nhảu:
- Chị bảo bạn ấy dùng phần mềm dịch tự động Trung Việt đi. Hơi bất tiện một chút nhưng cũng được.
An An cười đồng tình khen cậu ta thông minh mặc dù điều này cô đã dạy Song Nghi rồi.Từ lúc lên xe, An An không nhìn Cao Phong một lần nào.
Đến quán ăn, cả nhóm vào gọi đồ và gọi thêm cả rượu.
- Hôm nay chị uống ít thôi vì chiều còn làm việc. - Cô giải thích khi Ngô Minh rót rượu đưa cho cô.
- Sao chị bảo chiều nay bọn em đưa chị đi chơi mà - Trí Duy thắc mắc.
- Không chỉ Song Nghi thôi. Chiều mấy cậu đưa nó đi hộ chị. - An An xua tay chỉ sang Song Nghi rồi dịch cho con bé nghe.
- Được chiều em sẽ đưa bạn ấy đi chơi cho chị làm việc.- Trí Duy nhận trách nhiệm.
- Chị ơi, cả ba người này đều đẹp trai nhỉ? - Song Nghi thì thầm.
- May mà họ không hiểu Tiếng Việt không thì em lộ bản chất mê trai rồi nhá! - An An quay sang thì thầm lại.
- Sao cả bàn đang ngồi nói chuyện mà hai chị em cậu lại thì thầm to nhỏ nói xấu người khác à? - Cao Phong im lặng khá lâu đã lên tiếng.
- Thế cậu hiểu Tiếng Việt thì cứ nghe đi, có ai bảo sao đâu - Cô nhìn chằm chằm vào Cao Phong thách thức.
- Sao chị với anh ấy cứ cãi nhau thế? - Song Nghi lắc tay cô hỏi.
Trí Duy và Ngô Minh cũng lắc đầu không hiểu nổi.
- Thôi ăn đi, kệ cậu ta. - An An xua tay giục mọi người.
*****
Tô Đức đến văn phòng của An An nhưng cửa đóng im lìm. Ngó nghiêng từ bên ngoài không thấy bóng dáng ai liền gọi cho Song Nghi nhưng điện thoại không liên lạc được. Anh gọi cho Gia Cường:
- Cậu đã về Việt Nam đấy hả Tô Đức - Vừa nghe máy Gia Cường trả lời luôn.
- Ừ tớ về hôm thứ sáu, đang đứng ở văn phòng của An An mà thấy đóng cửa. Hôm nay hai chị em họ nghỉ hay sao vậy?
- An An không nói với cậu sao? Hai chị em đi Bắc Kinh dự hội thảo văn học sáng nay rồi.
Tô Đức thẫn thờ " Từ bao giờ, An An đi đâu đã không còn cho anh biết nữa". Gia Cường gọi mấy lần khiến Tô Đức giật mình.
- Ừ mình đây. Tối cậu rảnh không đi ăn tối nhé! Tớ có chuyện cần nói.
Được thôi, 7h nhé! - Gia Cường vui vẻ đồng ý.
- Nhà hàng cũ nhé! tớ đợi cậu ở đấy. - Tô Đức hẹn.
Tắt điện thoại, anh bước chậm rãi nhìn ban công đầy nắng. Hoa đã bắt đầu nở rồi. An An có vẻ chăm sóc chúng rất tốt. Đứng hút một điếu thuốc xong, anh đi xuống về cơ quan.
*****
Về tới khách sạn, An An xuống xe cho mọi người đi chơi.
- Cậu ở phòng nào? - Cao Phong hỏi rồi xuống xe bảo Trí Duy lên lái xe.
An An không trả lời mà quay sang nhờ họ đưa Song Nghi đi chơi rồi quay lên phòng.
- Các cậu đưa Song Nghi đi chơi nhé! Tôi quay về trường có việc rồi - Cao Phong đóng cửa xe rồi nhắc mọi người đi.
Có tiếng chuông cửa, chưa cần mở cô đã biết người đứng sau cánh cửa là ai. Cô xuống giường, xỏ dép, lấy tay cào lại mái tóc bù xù của mình rồi ra mở cửa.
- Em không tranh thủ ngủ nướng đi, chúng ta có cả ngày để mua sắm mà.
Song Nghi ùa vào nhà mang theo hơi lạnh, bám tay cô:
- Ôi mùi hoa thơm quá! Nhà chị thích thật đấy. Em ước sau này cũng mua được một căn hộ thế này cho riêng mình.
Quay sang cười, gõ vào đầu con bé:
- Chăm chỉ làm đi rồi sẽ có. Ngồi đi, uống gì tự lấy trong tủ rồi đợi chị một lát.
Sau 30 phút, hai chị em đã leo lên xe ra khỏi nhà. Chủ nhật, đường phố vắng hơn mọi ngày, An An mở hết cửa sổ cho nắng vào xe. Ánh nắng nhảy nhót, hò hét trên đường. Cây cối rung rinh sau khi bị đày ải bởi mùa đông giá rét.
Cô mở nhạc lên nghe, vừa lái xe, vừa lẩm nhẩm hát theo. Song Nghi ngồi bên cạnh, hình như từ lúc nào đã theo thói quen của chị già thích tựa vào cửa nhìn bên ngoài, khi thấy gì hay là lại kéo tay cô chỉ chỏ.
- Hôm nay không ra đường thì thật có lỗi với thời tiết nhỉ?
- Vậy mà chị còn bảo em ngủ nướng cơ?
Gửi xe dưới tầng hầm của trung tâm thương mại, Song Nghi khoác tay cô lên các tầng mua sắm bên trên.
- Chị, em đã học được mấy câu chào hỏi của tiếng Trung rồi. - Vừa nói cô vừa cười nhìn sếp " già" của mình.
- Chị đã nhắc em học Tiếng Anh mà không chịu học.
Học Tiếng Pháp em đã khổ lắm rồi. Mà công việc của chị em mình có cần Tiếng Anh nhiều đâu nên học làm gì loạn ngôn ngữ đấy bà chị già ạ.
Cô quay sang lườm Song Nghi:
- Cho em nói lại đấy, ngày mai có muốn đi Bắc Kinh không? - Cô thả tay ra bước đi nhanh hơn.
Song Nghi chạy với theo, kêu oai oái:
- Chị không già đâu chỉ hơn em 5 tuổi thôi mà.
An An chẳng nghe cứ băng băng đi đến thang máy lên tầng 3 - Khu mua sắm của nhiều thương hiệu thời trang nổi tiếng.
*****
Hai chị em xuống sân bay là 10h sáng, thời tiết ở Bắc Kinh đã tốt hơn nhiều. Tuyết đã biến mất, nắng cũng đã xuất hiện rồi. An An hít một hơi dài rồi vẫy taxi về khách sạn. Trên xe, Song Nghi cứ mắt tròn, mắt dẹt liên tục kéo tay cô chỉ chỏ. Lần này sang, cô không báo với Trí Duy hay Cao Phong nữa mà chủ động tự di chuyển.
- Chị à, chiều nay đến trường Hí Kịch đi, mai chúng ta mới dự hội thảo mà.
- Chiều nay chị phải tranh thủ dịch nốt còn trả cho nhà xuất bản vào ngày mai đấy. Em không nhớ à!Để chị gọi bạn chị đến đưa em đi nhé!
- Nhưng em không biết tiếng thì làm sao mà đi với các anh ấy được.
- Dùng phần mềm dịch đi mà nói chuyện. - Cô lấy điện thoại chỉ cho Song Nghi phần mềm nên tải về.
*****
Ra khỏi lớp học, Trí Duy chợt nhớ ra An An nên lấy điện thoại ra gọi. Cao Phong và Ngô Minh đứng cạnh hóng theo.
- Chị đang định gọi cho em đây, sao gọi đúng lúc thế? - An An ngồi xuống ghế gọi Song Nghi lại gần.
- Em chào các anh ạ - Song Nghi ghé mặt vào điện thoại chào ba cái mặt cũng đang chui vào màn hình bằng tiếng Trung.
Cả ba đồng thanh chào và giơ tay vẫy.
- Chiều nay các cậu rảnh không? Ghé qua chỗ chị đưa cô bé này đi thăm quan Bắc Kinh với.
Không nói không rằng, cả ba cùng trợn mắt, nói như hét lên:
- Chị đang ở Bắc Kinh hả?- Cô cười gật đầu xác nhận rồi quay cho họ nhìn đường phố làm tin.
- Được chiều em sẽ qua chỗ chị, chị vẫn ở khách sạn cũ đấy chứ - Trí Duy không giấu được vẻ mặt vui mừng. Miệng cứ há to cười nhăn nhở.
- Tại sao cậu sang mà không nói với tôi hả? - Cao Phong giật điện thoại quát lên.
Cô giật cả cáu lại:
- Cậu ăn phải gan hùm hay sao mà dám quát tôi hả? Tôi không thích đấy thì làm sao nào? - cô vênh mặt rồi tắt điện thoại.
Song Nghi ngỡ ngàng nhìn bà chị nổi cáu, miệng lẩm nhẩm cái gì đấy. Sao chị ấy và anh kia lại quát nhau to thế. Không muốn làm sếp thêm nổi điên nên cô lặng lẽ rút lui ra treo quần áo vào tủ.
*****
Cao Phong bảo Tri Duy đi lấy xe đến chỗ An An, Ngô Minh cũng lon ton chạy theo nhảy tót lên xe.
- Vừa nãy cậu ấy có nói ở phòng nào không? - Cao Phong hỏi nhưng cả hai người đi cùng đều lắc đầu.
Vừa xuống xe, cả ba người thấy An An và một cô bé nữa đi ra. Trí Duy lao đến ôm chầm lấy An An:
- Chị yêu của em, cuối cùng chị đã quay lại rồi. - Cô gỡ tay ra rồi đánh vào vai cậu.
- Này đừng có lợi dụng mà ôm chị đấy. - Quay sang Song Nghi thấy nó đang tròn mắt ngạc nhiên lại còn nhìn với ánh mắt muốn rơi liêm sỉ ra ngoài. Cô giật tay con bé cho tỉnh mộng. Cô giới thiệu mọi người với nhau.
Công nhận con gái Việt Nam xinh thật chị ạ - Ngô Minh đứng cạnh An An thì thầm.
- Mọi người ăn cơm chưa? Đi nào, tôi mời. - An An tự nhiên mở cửa xe phía trước lên ngồi vào.
Trí Duy mở cửa cho Song Nghi lên rồi định lên ghế lái nhưng bị Cao Phong lôi lại:
- Để tôi lái xe cho, cậu ngồi ghế sau đi. - Nói rồi cậu lên ghế lái ngồi cùng với An An.
- Thầy Tô của các cậu dạo này thế nào? - An An quay lại hỏi.
- Thầy đã dạy xong và về tuần trước rồi mà chị. Chị chưa gặp thầy ấy sao? - Ngô Minh ngạc nhiên hỏi.
An An quay lên ậm ừ không trả lời. Song Nghi ngồi như vịt nghe sấm không hiểu gì.
- Chị à, chị dịch cho em đi. Mọi người nói mà em chẳng hiểu gì cả?
An An cười rồi nói cho mọi người biết Song Nghi không nói được Tiếng Anh cũng chẳng biết Tiếng Trung nên mọi người tự dùng hình thể mà nói chuyện với nhau. Ngô Minh nhanh nhảu:
- Chị bảo bạn ấy dùng phần mềm dịch tự động Trung Việt đi. Hơi bất tiện một chút nhưng cũng được.
An An cười đồng tình khen cậu ta thông minh mặc dù điều này cô đã dạy Song Nghi rồi.Từ lúc lên xe, An An không nhìn Cao Phong một lần nào.
Đến quán ăn, cả nhóm vào gọi đồ và gọi thêm cả rượu.
- Hôm nay chị uống ít thôi vì chiều còn làm việc. - Cô giải thích khi Ngô Minh rót rượu đưa cho cô.
- Sao chị bảo chiều nay bọn em đưa chị đi chơi mà - Trí Duy thắc mắc.
- Không chỉ Song Nghi thôi. Chiều mấy cậu đưa nó đi hộ chị. - An An xua tay chỉ sang Song Nghi rồi dịch cho con bé nghe.
- Được chiều em sẽ đưa bạn ấy đi chơi cho chị làm việc.- Trí Duy nhận trách nhiệm.
- Chị ơi, cả ba người này đều đẹp trai nhỉ? - Song Nghi thì thầm.
- May mà họ không hiểu Tiếng Việt không thì em lộ bản chất mê trai rồi nhá! - An An quay sang thì thầm lại.
- Sao cả bàn đang ngồi nói chuyện mà hai chị em cậu lại thì thầm to nhỏ nói xấu người khác à? - Cao Phong im lặng khá lâu đã lên tiếng.
- Thế cậu hiểu Tiếng Việt thì cứ nghe đi, có ai bảo sao đâu - Cô nhìn chằm chằm vào Cao Phong thách thức.
- Sao chị với anh ấy cứ cãi nhau thế? - Song Nghi lắc tay cô hỏi.
Trí Duy và Ngô Minh cũng lắc đầu không hiểu nổi.
- Thôi ăn đi, kệ cậu ta. - An An xua tay giục mọi người.
*****
Tô Đức đến văn phòng của An An nhưng cửa đóng im lìm. Ngó nghiêng từ bên ngoài không thấy bóng dáng ai liền gọi cho Song Nghi nhưng điện thoại không liên lạc được. Anh gọi cho Gia Cường:
- Cậu đã về Việt Nam đấy hả Tô Đức - Vừa nghe máy Gia Cường trả lời luôn.
- Ừ tớ về hôm thứ sáu, đang đứng ở văn phòng của An An mà thấy đóng cửa. Hôm nay hai chị em họ nghỉ hay sao vậy?
- An An không nói với cậu sao? Hai chị em đi Bắc Kinh dự hội thảo văn học sáng nay rồi.
Tô Đức thẫn thờ " Từ bao giờ, An An đi đâu đã không còn cho anh biết nữa". Gia Cường gọi mấy lần khiến Tô Đức giật mình.
- Ừ mình đây. Tối cậu rảnh không đi ăn tối nhé! Tớ có chuyện cần nói.
Được thôi, 7h nhé! - Gia Cường vui vẻ đồng ý.
- Nhà hàng cũ nhé! tớ đợi cậu ở đấy. - Tô Đức hẹn.
Tắt điện thoại, anh bước chậm rãi nhìn ban công đầy nắng. Hoa đã bắt đầu nở rồi. An An có vẻ chăm sóc chúng rất tốt. Đứng hút một điếu thuốc xong, anh đi xuống về cơ quan.
*****
Về tới khách sạn, An An xuống xe cho mọi người đi chơi.
- Cậu ở phòng nào? - Cao Phong hỏi rồi xuống xe bảo Trí Duy lên lái xe.
An An không trả lời mà quay sang nhờ họ đưa Song Nghi đi chơi rồi quay lên phòng.
- Các cậu đưa Song Nghi đi chơi nhé! Tôi quay về trường có việc rồi - Cao Phong đóng cửa xe rồi nhắc mọi người đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.