Chương 81: Hứa đi, em phải yêu anh cả đời
Lani An Diệp
07/08/2023
An An nhìn anh hơi bất ngờ trước đề nghị thẳng thắn này. Cô mỉm cười:
- Hai ngày nay chúng ta không sử dụng bất kì biện pháp phòng ngừa nào cả nên nếu anh và em đều bình thường thì chắc có baby rồi đấy.
Khuôn mặt anh bừng sáng, tay vuốt ve khuôn mặt cô hạnh phúc. Thấy cô nhăn mặt, anh lo lắng:
- Xin lỗi...tại anh thấy vui quá!
Anh ôm lấy cô an ủi rồi nhẹ nhàng kết thúc còn khuôn mặt cứ cười mãi không thôi. Không biết là anh đã nói cảm ơn cô đến bao nhiêu lần nữa.
Chiếc ghế thì nhỏ mà hai đứa thì to nên phải nằm sát nhất có thể để không bị rơi xuống đất. Họ cứ nhìn nhau bật cười không có lí do. Nằm gọn vào lòng anh, cô thì thầm:
- Có con chỉ làm anh vướng bận mà sao lại thích vậy chứ?
- Vướng bận gì chứ? Anh sẽ dành thời gian chăm sóc em và con, còn ai nói gì cũng không quan tâm nữa. Anh đã chờ đợi để được ở bên em lâu quá rồi. Chúng ta nên tạo dựng một gia đình đi thôi phải không?
- Em không muốn nói trước điều gì cả. Anh cứ lo công việc đi rồi em sẽ lo hậu phương cho anh. Bây giờ thì đến giờ anh phải về rồi đấy.
- Chúng ta đến đó cùng nhau đi, anh muốn công khai chuyện này.
Cô hốt hoảng ngồi bật dậy xua tay rối rít:
- Không được, anh đừng yêu quá hóa liều được không? Công khai bây giờ không phải là thời điểm, hơn nữa em sợ lên báo lắm. Gia đình em là gia đình kinh doanh nên sẽ ảnh hưởng ít nhiều. Hơn nữa, em muốn gia đình em chấp nhận anh đã. Thôi cứ bên nhau như này là em mãn nguyện lắm rồi đừng làm rắc rối mọi việc lên được không?
- Vậy thì em hứa đi, hứa sẽ không vô cớ đá anh nữa, không được phép bỏ anh nữa.
Cô xoa hai má anh, đôi mắt lấp lánh niềm vui:
- Được rồi, không đá cũng không bỏ chỉ buông tay nếu có chuyện xảy ra thôi.
Anh quá khích nằm đè lên cô hôn tới tấp:
- Em lại thích bướng hả? Hôm nay thì không cho em đi được luôn. Có nói lại không hả?
Cô né tránh, tay giơ lên cản anh lại:
- Được rồi không bỏ, tha cho em đi. Em hứa sẽ yêu anh cả đời, không yêu ai khác ngoài anh được chưa?
Anh buông cô ra kéo ngồi dậy véo mũi cô:
- Tạm chấp nhận tha cho em đấy. Hôm nay đi đâu thì cẩn thận nhé! Đừng để bị lạc làm anh lo lắng.
- Em biết rồi mà. Anh đứng lên chuẩn bị về đi hơn 5h rồi này. Nhanh nào, em sẽ đi mua sắm và mua luôn đồ cho anh nữa. Mặc hãng gì em mua cho?
Anh ngồi dậy mặc lại quần áo trêu cô:
- Bán em cho anh là đủ rồi không cần mua gì hết?
- Trả tiền đây em bán luôn.
Anh lẳng lặng mở ví đặt vào tay cô chiếc thẻ tín dụng của mình:
- Cho em toàn bộ tài sản của anh và cộng thêm anh nữa.
Cô sững sờ nhìn anh pha lẫn ngạc nhiên:
- Anh tin tưởng em vậy sao? Không sợ trắng tay à?
- Nếu được em lợi dụng để luôn ở bên thì anh chấp nhận, chỉ sợ em không lợi dụng, không nói gì, không liên lạc, không yêu nữa thôi. Em sử dụng mà đi mua đồ, hãy mua tất cả những gì em muốn.
Cô trả lại thẻ vào tay anh mỉm cười trêu:
- Em chỉ cần anh thôi. Nếu thiếu tiền thì anh không phải đối tượng của em. Còn so về tài sản chắc thẻ của em có khi nhiều hơn đấy. Chúng ta không thiếu gì chỉ thiếu tình thôi phải không?
Anh ôm cô vào lòng, xiết chặt:
- Anh đã từng cảm thấy rất tự ti khi yêu em An An à! Nhưng bây giờ anh tin rằng sẽ làm cho em hạnh phúc. Chúng ta đã bỏ lỡ nhau quá lâu rồi phải không?
- Được rồi, chuyện sau này để sau nói đi. Anh đi về cẩn thận nhé!
Cô lấy mũ đội và đeo khẩu trang cho anh rồi mới đẩy anh ra ngoài đi về.
Cao Phong đi rồi, An An mở nhạc tập yoga rồi đi tắm. Chọn cho mình chiếc quần ống suông với áo len mỏng để mặc, cô trang điểm nhẹ rồi ra ngoài. Hôm nay cô sẽ tranh thủ đi thăm một số nơi ở đây mà cô đã từng tìm hiểu và mong muốn được đi.
Điểm đầu tiên, An An đi là Tu viện Santa Maria delle Grazie - cô thích nhất ở đây là có bức vẽ của danh họa nổi tiếng thế giới Leonardo da Vinci trên bức tường tu viện “Last Supper”. Bức tranh vẽ về khung cảnh Đức Chúa Giê-su dùng bữa tối cuối cùng với những học trò của mình. Hồi học hội họa, cô đã được nghe kể nhưng chưa tận mắt chiêm ngưỡng. Cô cũng hay chép lại tranh của Leonardo lúc rảnh rỗi. Cô đặc biệt yêu thích tác phẩm của ông và hay tìm hiểu về chúng.
Vì đi sớm nên cô mua được vé vào tham quan. Đi tự do nên cô có thể thoải mái tham quan từng ngóc ngách của tu viện. Nó thật sự rất đẹp và khác xa với trí tưởng tượng của cô. Mở cuốn sổ vẽ mang theo, cô ngồi phác họa lại bức tranh mà cô thích nhất.
Ra khỏi tu viện, An An bắt xe đi thánh đường Duomo. Hầu như ai đến Ý cũng sẽ đến đây. Người lái xe quay lại nhìn cô hiền hậu, ông hỏi thăm:
- Lần đầu cô đến Ý sao?
- Chú nói được Tiếng Anh hay quá! Dạ lần đầu tiên con qua đây. Ở đây chỗ nào cũng mang cảm giác cổ kính và bí ẩn chú nhỉ?
- Đó là một nét đặc trưng ở Ý. Nếu cháu yêu hội họa thì đến Ý quả là ý tưởng không tồi.
Điện thoại đổ chuông nhìn thấy giáo sư gọi nên cô lo lắng:
- Thưa giáo sư, em đây ạ?
- An An, Có người muốn gặp em nhé!
Cô nghe thấy giọng Cao Phong nói nên hơi ngạc nhiên:
- An An, em đang ở đâu đấy?
- Em đang trên đường đến thánh đường Duomo. Sao anh gọi cho em giờ này, quay phỏng vấn xong rồi à?
- Đợi anh ở trước cổng nhé! Bây giờ anh đến với em.
Chẳng để An An kịp trả lời, anh tắt máy cảm ơn giáo sư. Quay ra tìm Tống Khả dặn dò rồi anh lao ra bắt xe đi.
An An tới nơi đứng chờ Cao Phong. Cô khá căng thẳng vì sự liều lĩnh của anh. Nhỡ đâu phóng viên bắt được thì sao. Chỉ nghĩ thôi, cô đã thấy rùng mình sợ hãi.
Có cánh tay ôm từ phía sau làm cô giật mình. Ánh mắt bàng hoàng quay lại thì thấy Cao Phong đội mũ, đeo khẩu trang kín. Mặc dù rất vui có anh đi cùng nhưng lo cho anh nên cô cáu:
- Sao anh lại đến đây? Hôm nay anh phải chụp ảnh cơ mà. Anh có biết em sợ thế nào không?
- Anh chụp xong rồi, giờ tiệc tùng thôi nên anh đi tham quan với em không nhỡ em lại bị lạc thì sao – Anh cầm tay cô an ủi. – Không sao mà, em còn không nhận ra anh thì làm sao ai nhận ra được.
- Có lẽ em nên dạy lại anh rồi đấy, chẳng nhớ địa vị của mình đang ở chỗ nào cả. – Cô càu nhàu đi trước.
Thấy An An giận, anh chạy lên ôm vai làm hòa:
- Anh chỉ muốn bên em thôi mà, để em đi một mình nhỡ bị ai bắt mất thì sao?
- Thôi đi nào, bị bắt gặp thì đừng nhìn mặt em nữa.
Đứng ở mặt trước nhà thờ nhìn lên, An An khá bất ngờ với lối kiến trúc này. Ở Pháp cô cũng đã từng đọc tư liệu về nó nên giới thiệu cho anh nghe:
- Em đã tìm hiểu về nơi này, thực sự nó rất thú vị. Nhà thờ này được dựng theo kiến trúc cuối thời Gothic và là một trong những nhà thờ lớn nhất trên thế giới. Nhà thờ Duomo Milan được xây dựng từ năm 1386 vậy mà vẫn đẹp nhỉ?
Cô chỉ vào những cạnh nhỏ xếp chồng lên nhau hỏi:
- Anh có thấy kiểu kiến trúc này trông như mạng nhện không?
- Sao họ tỉ mỉ thế nhỉ? Đi với em thì anh mới để ý đấy.
- Họ đã mất năm thế kỉ để hoàn thành được kiến trúc này đấy.
An An cười nắm tay anh đi vào bên trong:
- Em thích những kiến trúc kiểu này, thích hội họa nên hay tìm hiểu. Đã mấy lần định sang Ý chơi nhưng chưa sắp xếp được thời gian. Sau đợt này chắc em sẽ đi Rome chơi nữa.
Cô kéo tay anh đến chỗ các bức tranh khổng lồ của chúa Giê - su. An An nói cho anh nghe về nội dung cũng như ý nghĩa của từng bức tranh. Cô mải mê ngắm nhìn thuyết minh mà không biết người đi bên cạnh đang liên tục chụp ảnh mình. Thấy im lặng, cô quay sang nhìn khiến anh giật mình khoác vai cô khen ngợi:
- Sao cái gì em cũng giỏi thế? Thế này anh càng muốn giữ em cho riêng mình đấy.
- Lại nói linh tinh đấy. Em là của em, chẳng ai giữ nổi em đâu kể cả anh .
Cô liếc nhìn anh rồi mỉm cười khi thấy mặt anh thoáng cau lại.
- Anh có muốn chụp một bức ảnh ở đây không? Chúng ta chụp một cái sau lưng đi được không?
- Sao không chụp thẳng mặt chứ? Anh muốn chụp chính diện.
- Vậy thì không chụp nữa, đợi khi nào cưới rồi chụp cũng được.
Cô giận dỗi bỏ đi nhưng anh kéo lại.
- Chụp sau cũng được, miễn là chụp cùng em.
An An đưa máy ảnh cho một khách tham quan nhờ họ chụp. Cô gái trả lại máy ảnh thắc mắc:
- Hai bạn rất đẹp sao không chụp cả đằng trước đi. Tôi sẽ giúp các bạn chụp những bức ảnh đẹp.
- Dạ không cảm ơn cô nhiều.
An An từ chối rồi mở máy lên xem lại bức ảnh. Giờ cô mới có dịp ngắm nhìn họ đứng cạnh nhau. Dáng cả hai đều cao dong dỏng nên nhìn thoáng rất giống nhau.
- Đẹp không anh, kể ra em cao khoảng m8 thì đẹp nhỉ?
Anh ngắm nghía bức ảnh gật gù:
- Em cao như này là quá đẹp rồi, vừa cân đối với anh. Có lẽ chúng ta sinh ra dành cho nhau thật nhỉ?
- Anh lại bắt đầu tự tin thái quá rồi đấy. Nào đi lên trên mái nhà thờ đi, em sẽ chỉ cho anh một số thứ còn đẹp hơn nhiều.
Càng ở gần thì anh càng thấy cô thú vị và đặc biệt có gì đó rất thu hút, rất khó cưỡng lại.
- Anh đang nghĩ gì đấy, em có biến mất đâu mà nhìn ghê thế?
Cô đứng trước mặt lấy tay bóp mũi anh khi anh không nghe cô nói.
- À không? Anh đang thấy tự hào khi có người yêu như em đây.
Anh nói rồi kéo cô lại hôn nhẹ lên trán. Cô mỉm cười kéo anh ra sát bờ rào:
- Nào ra đây đi, anh sẽ nhìn thấy cả thành phố đấy.
Cả hai cùng reo lên thích thú, quả thực đứng ở đây nhìn được rất xa, nhìn bên dưới như một thiên đường vậy.
- Anh thấy các bức tượng đầu thú kia không? Kì lạ nhỉ.
An An nhìn anh cười trừ khi anh chẳng chịu nhìn gì cả, mắt cứ nhìn mình chằm chằm. Cô cười thành tiếng trêu anh:
- Em biến mất nhé!
Anh giơ tay đang nắm chặt tay cô cười hạnh phúc:
- Làm sao em thoát khỏi tay anh được.
Cô khoác tay anh dựa dẫm:
- Anh có định ở lại đi chơi không?
- Nếu em ở lại thì anh sẽ ở lại cùng em.
- Chắc em sẽ về luôn, vẫn còn việc phải làm. Nào xuống dưới đi, lúc nãy chưa kịp ngắm hết bên ngoài nhỉ?
Ra khỏi thánh đường, cô chụp thêm ảnh cho anh.
- Về em sẽ lọc ảnh đẹp trả anh để anh đăng weibo nhé!
- Anh đăng ảnh chúng ta vừa chụp trong thánh đường được không?
- Đó là tài sản riêng của chúng ta, em không muốn cho ai xem cả.
Hiểu ý cô nên anh không đòi nữa. Cô là vậy, cái gì đã cương quyết thì rất cứng đầu nên đôi khi anh phải uy hiếp mới thay đổi được quyết định trong cô.
- Hai ngày nay chúng ta không sử dụng bất kì biện pháp phòng ngừa nào cả nên nếu anh và em đều bình thường thì chắc có baby rồi đấy.
Khuôn mặt anh bừng sáng, tay vuốt ve khuôn mặt cô hạnh phúc. Thấy cô nhăn mặt, anh lo lắng:
- Xin lỗi...tại anh thấy vui quá!
Anh ôm lấy cô an ủi rồi nhẹ nhàng kết thúc còn khuôn mặt cứ cười mãi không thôi. Không biết là anh đã nói cảm ơn cô đến bao nhiêu lần nữa.
Chiếc ghế thì nhỏ mà hai đứa thì to nên phải nằm sát nhất có thể để không bị rơi xuống đất. Họ cứ nhìn nhau bật cười không có lí do. Nằm gọn vào lòng anh, cô thì thầm:
- Có con chỉ làm anh vướng bận mà sao lại thích vậy chứ?
- Vướng bận gì chứ? Anh sẽ dành thời gian chăm sóc em và con, còn ai nói gì cũng không quan tâm nữa. Anh đã chờ đợi để được ở bên em lâu quá rồi. Chúng ta nên tạo dựng một gia đình đi thôi phải không?
- Em không muốn nói trước điều gì cả. Anh cứ lo công việc đi rồi em sẽ lo hậu phương cho anh. Bây giờ thì đến giờ anh phải về rồi đấy.
- Chúng ta đến đó cùng nhau đi, anh muốn công khai chuyện này.
Cô hốt hoảng ngồi bật dậy xua tay rối rít:
- Không được, anh đừng yêu quá hóa liều được không? Công khai bây giờ không phải là thời điểm, hơn nữa em sợ lên báo lắm. Gia đình em là gia đình kinh doanh nên sẽ ảnh hưởng ít nhiều. Hơn nữa, em muốn gia đình em chấp nhận anh đã. Thôi cứ bên nhau như này là em mãn nguyện lắm rồi đừng làm rắc rối mọi việc lên được không?
- Vậy thì em hứa đi, hứa sẽ không vô cớ đá anh nữa, không được phép bỏ anh nữa.
Cô xoa hai má anh, đôi mắt lấp lánh niềm vui:
- Được rồi, không đá cũng không bỏ chỉ buông tay nếu có chuyện xảy ra thôi.
Anh quá khích nằm đè lên cô hôn tới tấp:
- Em lại thích bướng hả? Hôm nay thì không cho em đi được luôn. Có nói lại không hả?
Cô né tránh, tay giơ lên cản anh lại:
- Được rồi không bỏ, tha cho em đi. Em hứa sẽ yêu anh cả đời, không yêu ai khác ngoài anh được chưa?
Anh buông cô ra kéo ngồi dậy véo mũi cô:
- Tạm chấp nhận tha cho em đấy. Hôm nay đi đâu thì cẩn thận nhé! Đừng để bị lạc làm anh lo lắng.
- Em biết rồi mà. Anh đứng lên chuẩn bị về đi hơn 5h rồi này. Nhanh nào, em sẽ đi mua sắm và mua luôn đồ cho anh nữa. Mặc hãng gì em mua cho?
Anh ngồi dậy mặc lại quần áo trêu cô:
- Bán em cho anh là đủ rồi không cần mua gì hết?
- Trả tiền đây em bán luôn.
Anh lẳng lặng mở ví đặt vào tay cô chiếc thẻ tín dụng của mình:
- Cho em toàn bộ tài sản của anh và cộng thêm anh nữa.
Cô sững sờ nhìn anh pha lẫn ngạc nhiên:
- Anh tin tưởng em vậy sao? Không sợ trắng tay à?
- Nếu được em lợi dụng để luôn ở bên thì anh chấp nhận, chỉ sợ em không lợi dụng, không nói gì, không liên lạc, không yêu nữa thôi. Em sử dụng mà đi mua đồ, hãy mua tất cả những gì em muốn.
Cô trả lại thẻ vào tay anh mỉm cười trêu:
- Em chỉ cần anh thôi. Nếu thiếu tiền thì anh không phải đối tượng của em. Còn so về tài sản chắc thẻ của em có khi nhiều hơn đấy. Chúng ta không thiếu gì chỉ thiếu tình thôi phải không?
Anh ôm cô vào lòng, xiết chặt:
- Anh đã từng cảm thấy rất tự ti khi yêu em An An à! Nhưng bây giờ anh tin rằng sẽ làm cho em hạnh phúc. Chúng ta đã bỏ lỡ nhau quá lâu rồi phải không?
- Được rồi, chuyện sau này để sau nói đi. Anh đi về cẩn thận nhé!
Cô lấy mũ đội và đeo khẩu trang cho anh rồi mới đẩy anh ra ngoài đi về.
Cao Phong đi rồi, An An mở nhạc tập yoga rồi đi tắm. Chọn cho mình chiếc quần ống suông với áo len mỏng để mặc, cô trang điểm nhẹ rồi ra ngoài. Hôm nay cô sẽ tranh thủ đi thăm một số nơi ở đây mà cô đã từng tìm hiểu và mong muốn được đi.
Điểm đầu tiên, An An đi là Tu viện Santa Maria delle Grazie - cô thích nhất ở đây là có bức vẽ của danh họa nổi tiếng thế giới Leonardo da Vinci trên bức tường tu viện “Last Supper”. Bức tranh vẽ về khung cảnh Đức Chúa Giê-su dùng bữa tối cuối cùng với những học trò của mình. Hồi học hội họa, cô đã được nghe kể nhưng chưa tận mắt chiêm ngưỡng. Cô cũng hay chép lại tranh của Leonardo lúc rảnh rỗi. Cô đặc biệt yêu thích tác phẩm của ông và hay tìm hiểu về chúng.
Vì đi sớm nên cô mua được vé vào tham quan. Đi tự do nên cô có thể thoải mái tham quan từng ngóc ngách của tu viện. Nó thật sự rất đẹp và khác xa với trí tưởng tượng của cô. Mở cuốn sổ vẽ mang theo, cô ngồi phác họa lại bức tranh mà cô thích nhất.
Ra khỏi tu viện, An An bắt xe đi thánh đường Duomo. Hầu như ai đến Ý cũng sẽ đến đây. Người lái xe quay lại nhìn cô hiền hậu, ông hỏi thăm:
- Lần đầu cô đến Ý sao?
- Chú nói được Tiếng Anh hay quá! Dạ lần đầu tiên con qua đây. Ở đây chỗ nào cũng mang cảm giác cổ kính và bí ẩn chú nhỉ?
- Đó là một nét đặc trưng ở Ý. Nếu cháu yêu hội họa thì đến Ý quả là ý tưởng không tồi.
Điện thoại đổ chuông nhìn thấy giáo sư gọi nên cô lo lắng:
- Thưa giáo sư, em đây ạ?
- An An, Có người muốn gặp em nhé!
Cô nghe thấy giọng Cao Phong nói nên hơi ngạc nhiên:
- An An, em đang ở đâu đấy?
- Em đang trên đường đến thánh đường Duomo. Sao anh gọi cho em giờ này, quay phỏng vấn xong rồi à?
- Đợi anh ở trước cổng nhé! Bây giờ anh đến với em.
Chẳng để An An kịp trả lời, anh tắt máy cảm ơn giáo sư. Quay ra tìm Tống Khả dặn dò rồi anh lao ra bắt xe đi.
An An tới nơi đứng chờ Cao Phong. Cô khá căng thẳng vì sự liều lĩnh của anh. Nhỡ đâu phóng viên bắt được thì sao. Chỉ nghĩ thôi, cô đã thấy rùng mình sợ hãi.
Có cánh tay ôm từ phía sau làm cô giật mình. Ánh mắt bàng hoàng quay lại thì thấy Cao Phong đội mũ, đeo khẩu trang kín. Mặc dù rất vui có anh đi cùng nhưng lo cho anh nên cô cáu:
- Sao anh lại đến đây? Hôm nay anh phải chụp ảnh cơ mà. Anh có biết em sợ thế nào không?
- Anh chụp xong rồi, giờ tiệc tùng thôi nên anh đi tham quan với em không nhỡ em lại bị lạc thì sao – Anh cầm tay cô an ủi. – Không sao mà, em còn không nhận ra anh thì làm sao ai nhận ra được.
- Có lẽ em nên dạy lại anh rồi đấy, chẳng nhớ địa vị của mình đang ở chỗ nào cả. – Cô càu nhàu đi trước.
Thấy An An giận, anh chạy lên ôm vai làm hòa:
- Anh chỉ muốn bên em thôi mà, để em đi một mình nhỡ bị ai bắt mất thì sao?
- Thôi đi nào, bị bắt gặp thì đừng nhìn mặt em nữa.
Đứng ở mặt trước nhà thờ nhìn lên, An An khá bất ngờ với lối kiến trúc này. Ở Pháp cô cũng đã từng đọc tư liệu về nó nên giới thiệu cho anh nghe:
- Em đã tìm hiểu về nơi này, thực sự nó rất thú vị. Nhà thờ này được dựng theo kiến trúc cuối thời Gothic và là một trong những nhà thờ lớn nhất trên thế giới. Nhà thờ Duomo Milan được xây dựng từ năm 1386 vậy mà vẫn đẹp nhỉ?
Cô chỉ vào những cạnh nhỏ xếp chồng lên nhau hỏi:
- Anh có thấy kiểu kiến trúc này trông như mạng nhện không?
- Sao họ tỉ mỉ thế nhỉ? Đi với em thì anh mới để ý đấy.
- Họ đã mất năm thế kỉ để hoàn thành được kiến trúc này đấy.
An An cười nắm tay anh đi vào bên trong:
- Em thích những kiến trúc kiểu này, thích hội họa nên hay tìm hiểu. Đã mấy lần định sang Ý chơi nhưng chưa sắp xếp được thời gian. Sau đợt này chắc em sẽ đi Rome chơi nữa.
Cô kéo tay anh đến chỗ các bức tranh khổng lồ của chúa Giê - su. An An nói cho anh nghe về nội dung cũng như ý nghĩa của từng bức tranh. Cô mải mê ngắm nhìn thuyết minh mà không biết người đi bên cạnh đang liên tục chụp ảnh mình. Thấy im lặng, cô quay sang nhìn khiến anh giật mình khoác vai cô khen ngợi:
- Sao cái gì em cũng giỏi thế? Thế này anh càng muốn giữ em cho riêng mình đấy.
- Lại nói linh tinh đấy. Em là của em, chẳng ai giữ nổi em đâu kể cả anh .
Cô liếc nhìn anh rồi mỉm cười khi thấy mặt anh thoáng cau lại.
- Anh có muốn chụp một bức ảnh ở đây không? Chúng ta chụp một cái sau lưng đi được không?
- Sao không chụp thẳng mặt chứ? Anh muốn chụp chính diện.
- Vậy thì không chụp nữa, đợi khi nào cưới rồi chụp cũng được.
Cô giận dỗi bỏ đi nhưng anh kéo lại.
- Chụp sau cũng được, miễn là chụp cùng em.
An An đưa máy ảnh cho một khách tham quan nhờ họ chụp. Cô gái trả lại máy ảnh thắc mắc:
- Hai bạn rất đẹp sao không chụp cả đằng trước đi. Tôi sẽ giúp các bạn chụp những bức ảnh đẹp.
- Dạ không cảm ơn cô nhiều.
An An từ chối rồi mở máy lên xem lại bức ảnh. Giờ cô mới có dịp ngắm nhìn họ đứng cạnh nhau. Dáng cả hai đều cao dong dỏng nên nhìn thoáng rất giống nhau.
- Đẹp không anh, kể ra em cao khoảng m8 thì đẹp nhỉ?
Anh ngắm nghía bức ảnh gật gù:
- Em cao như này là quá đẹp rồi, vừa cân đối với anh. Có lẽ chúng ta sinh ra dành cho nhau thật nhỉ?
- Anh lại bắt đầu tự tin thái quá rồi đấy. Nào đi lên trên mái nhà thờ đi, em sẽ chỉ cho anh một số thứ còn đẹp hơn nhiều.
Càng ở gần thì anh càng thấy cô thú vị và đặc biệt có gì đó rất thu hút, rất khó cưỡng lại.
- Anh đang nghĩ gì đấy, em có biến mất đâu mà nhìn ghê thế?
Cô đứng trước mặt lấy tay bóp mũi anh khi anh không nghe cô nói.
- À không? Anh đang thấy tự hào khi có người yêu như em đây.
Anh nói rồi kéo cô lại hôn nhẹ lên trán. Cô mỉm cười kéo anh ra sát bờ rào:
- Nào ra đây đi, anh sẽ nhìn thấy cả thành phố đấy.
Cả hai cùng reo lên thích thú, quả thực đứng ở đây nhìn được rất xa, nhìn bên dưới như một thiên đường vậy.
- Anh thấy các bức tượng đầu thú kia không? Kì lạ nhỉ.
An An nhìn anh cười trừ khi anh chẳng chịu nhìn gì cả, mắt cứ nhìn mình chằm chằm. Cô cười thành tiếng trêu anh:
- Em biến mất nhé!
Anh giơ tay đang nắm chặt tay cô cười hạnh phúc:
- Làm sao em thoát khỏi tay anh được.
Cô khoác tay anh dựa dẫm:
- Anh có định ở lại đi chơi không?
- Nếu em ở lại thì anh sẽ ở lại cùng em.
- Chắc em sẽ về luôn, vẫn còn việc phải làm. Nào xuống dưới đi, lúc nãy chưa kịp ngắm hết bên ngoài nhỉ?
Ra khỏi thánh đường, cô chụp thêm ảnh cho anh.
- Về em sẽ lọc ảnh đẹp trả anh để anh đăng weibo nhé!
- Anh đăng ảnh chúng ta vừa chụp trong thánh đường được không?
- Đó là tài sản riêng của chúng ta, em không muốn cho ai xem cả.
Hiểu ý cô nên anh không đòi nữa. Cô là vậy, cái gì đã cương quyết thì rất cứng đầu nên đôi khi anh phải uy hiếp mới thay đổi được quyết định trong cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.