Chương 33: Quyết định
Lani An Diệp
07/08/2023
Cậu không ngủ sao?
Cao Phong quay ra, nở nụ cười rạng rỡ mặc dù cả đêm cậu không ngủ:
- Ở bệnh viện như này tôi không ngủ được. Sao cậu ngủ ít thế? Tôi làm cậu thức giấc à?- Anh nhìn cô dò hỏi.
Sợ cậu ta hỏi về chuyện lúc nãy nên cô vờ ngạc nhiên:
- Cậu vào phòng tôi à? Tôi chỉ giật mình dậy khi có tiếng bác sĩ gọi nhau ngoài hành lang thôi.
- Cậu không biết tôi vào phòng cậu thật à? - Cao Phong quay hẳn người sang nhìn. Anh mong chờ một câu trả lời muốn nghe nhưng không có sự công nhận nào.
- Vậy là cậu đã đắp áo cho tôi hả? Tôi để nó ở đầu giường, lát sẽ trả cho cậu.
Cao Phong thở dài, quay ra nhìn xuống tầng một - nơi xe cấp cứu cứ ra vào liên tục.
- Nếu Song Nghi không sao thì tôi sẽ đưa con bé về Việt Nam rồi kiểm tra lại.
- Sao cậu vội về vậy? Hai ngày cuối tuần chắc cậu được nghỉ chứ? - Anh căng thẳng nhìn cô lộ rõ vẻ thất vọng.
- Công việc của tôi khá nhiều nên có thể không có ngày nghỉ? Cậu thấy đấy, cả tuần nay tôi có làm được việc gì đâu, phải làm bù chứ?
- Tôi thấy cậu đâu phải người thiếu tiền để bán sức lao động như vậy- Anh nhíu mày nhìn mong chờ cô sẽ ở lại thêm.
Cô vờ như không thấy, quay mặt nhìn ra xa:
- Từ nhỏ, tôi đã có may mắn sinh ra trong gia đình có điều kiện, chẳng bao giờ phải lo đến cơm ăn áo mặc nhưng chắc nhiều người không chịu được áp lực như tôi đâu. – mỉm cười, bất chợt tuổi thơ ùa về khiến cô rùng mình.
Anh quay sang nhìn cô âu yếm, ánh nhìn như muốn nuốt trọn người bên cạnh vào trong ánh mắt nhưng cô lại quay đi không nhìn lại.
- Cậu lạnh hả? - Anh giơ tay định kéo cô vào lòng nhưng cô giơ tay từ chối.
- Cảm ơn, tôi không lạnh. Lúc nãy tôi hơi say nên thất lễ rồi hi vọng cậu đừng để bụng. - quay sang bắt gặp cậu ta đang nhìn nên lại quay đi.
- Tôi thấy lúc say người ta mới bộc lộ cảm xúc thật nhất mà lúc tỉnh người ta không dám đối diện. Lúc ấy chỉ cậu say thôi còn tôi đâu có say.
Cô không muốn tiếp tục để cậu có cơ hội bày tỏ nên chuyển chủ đề:
- Tôi sinh ra đã ở vạch đích nhưng không vì thế mà được sống nhàn hạ. Từ nhỏ đi một bước là có người đưa đi nên bạn bè rất ít. Nên có mọi người là bạn khiến tôi rất trân trọng tình cảm ấy. - Cô dừng lại hít thở quan sát ánh mắt cậu nhìn cô buồn nên lại chuyển chủ đề không nói nốt ý của mình - Ngày nhỏ thì tôi ít có cơ hội chơi với nhiều bạn vì các bạn sợ ông tôi. Lớn một chút thì có nhiều người ghen tị lại thêm tính tôi hơi lạnh lùng nữa nên càng sống khép kín. Còn học tập thì ngoài việc đến trường, ông nội còn mời giáo viên về tận nhà dạy cho mình tôi. Mà cậu biết đấy, họ đều là những người được ông chọn nên học quả là ám ảnh.
- Nhưng hình như cậu đã học rất tốt thì phải - Được nghe cô tâm sự tự dưng anh thấy vui lạ.
- Cũng có lúc này lúc khác, môn tôi sợ nhất là Piano đấy.
Anh nhìn cô như không tin:
- Cậu đã chơi nó như nghệ sỹ thực thụ. Nhìn cậu chơi đàn rất chú tâm khiến tôi như bị thôi miên vậy. Có lẽ mọi người đều nghĩ như tôi thôi.
Tôi đã khóc rất nhiều suốt những năm tháng học đàn. Vì không có năng khiếu nên học rất cực. Ngày nào cũng vậy, cứ lúc học văn hóa xong là tôi lại quay sang học đàn. Có lúc, các ngón tay không thể cử động nổi nữa. Nhưng giáo viên bảo tôi kiếm cớ để lười biếng. Nhưng điều tôi sợ nhất không phải giáo viên phạt mà sợ ông không nói gì.
- Nghe chừng cậu rất sợ ông nhỉ?
Cô gật đầu khẳng định. Cao Phong an ủi:
- Nhưng bây giờ tôi thấy cậu đã làm công việc cậu thích rồi mà. Tại sao cậu lại thích học Tiếng Pháp mà không phải các ngôn ngữ khác?
- Tôi đi Pháp năm học lớp 5, lần đầu đến đó nghe họ nói đã thích. Sau đó về nhà đã xin ông cho học. Nhưng ông yêu cầu tôi phải học song song với Tiếng Anh. Lên cấp 3 thì tôi sử dụng cả hai thứ tiếng như tiếng mẹ đẻ. Nếu ông tôi đồng ý, có lẽ tôi sẽ qua Pháp sống và tiếp tục học.
- Cậu đi Pháp hả? Vậy là cậu không có ý định sổng ở Việt Nam sao?
Bất ngờ như bị ném xuống từ trên cao, rất cao xuống đất. Trong tim chợt nhói lên mà không kiềm chế nổi, anh nhìn cô hoang mang.
- Đúng vậy, đó là mong ước của tôi, tôi sẽ từng bước thực hiện nó. - cô khẳng định lại lần nữa.
Anh bất giác thở dài, trong lòng thấy buồn, một nỗi buồn vô hình và sợ."Vậy là cô ấy sẽ đi rất xa, cuộc sống mà cô ấy muốn là ở nơi xa đó mà có lẽ anh sẽ không thể tìm thấy."
- Cậu làm sao thế? - Tự dưng thấy cậu im lặng thì cô lay lay tay.
- Không sao, vậy cậu học đại học thế nào?
- Tôi thi đỗ hai trường đại học, một trường ông muốn và một trường tôi thích. Ông muốn tôi đi Mỹ học để về làm việc cho gia đình nhưng anh trai tôi đã thuyết phục cho tôi đi Pháp. Nên cậu thấy đấy, tôi đã làm được việc mình thích. Tôi đã xuất sắc lấy được hai tấm bằng đỏ của hai trường danh tiếng ở Pháp. - An An cười tự hào về chính mình.
- Thật may mắn khi được làm quen với một người xuất sắc như cậu.
- Nếu cậu sinh ra trong gia đình tôi thì buộc cậu sẽ phải chiến đấu như tôi thôi. Ngày xưa ông còn bảo nếu không học thì sau này ông làm từ thiện hết cho chết đói - Cô cười thành tiếng - Sau khi anh em tôi chứng minh được không phải là bất tài thì tôi được làm công việc hiện tại vì yêu thích chứ không phải vì tiền. Nên bây giờ đi đâu anh trai hay cho tiền chứ không cũng nghèo lắm.
Cậu rất khác với những người mà tôi gặp.
Cô quay sang cười, tâm trạng thanh thản lạ.
- Sau này, cậu sẽ gặp được nhiều người đặc biệt hơn tôi. Người đặc biệt nhất sẽ là người cậu yêu. Chúng ta đi vào xem hai đứa thế nào thôi.
Cô quay đi nhưng anh vẫn đang đứng im tại chỗ nhìn theo dáng cô bước đi." Tôi chỉ cần một người đặc biệt như cậu mà thôi".
*****
Song Nghi chỉ bị phần mềm nên được ra viện ngay nhưng Trí Duy xương chân có vấn đề nên cần phải mổ. An An lấy điện thoại ra gọi cho Tô Đức. Rất lâu mới thấy nhấc máy nhưng lại là giọng một cô gái:
- Xin lỗi, đây có phải số điện thoại của Tô Đức không? - Lạnh lùng buông giọng sắc như dao.
Cô nghe thấy cô ấy gọi Tô Đức nghe điện thoại:
- An An à, em đang ở đâu, nghe anh giải thích đã. - Tô Đức bối rối khi thấy tên người gọi đến.
- Tôi không gọi để nghe giải thích nên anh cứ yên tâm vui vẻ nốt đi? Hôm nay anh về Việt Nam đúng không?
- Đúng vậy, anh định đi chuyến hơn 12h. Em về cùng anh chứ?
- Tôi sẽ đổi vé cho Song Nghi, anh đưa con bé về hộ tôi. Tôi có việc nên về sau, thế nhé! - Cô tắt điện thoại mà không cho anh nói thêm câu gì tự dưng có cảm giác đã rõ hơn về quyết định của mình.
- Cậu làm sao vậy? - Thấy cô đứng thất thần nên Cao Phong lo lắng.
An An ngước đôi mắt nhìn anh mỉm cười:
- Không sao đâu, bây giờ tôi đưa Song Nghi về khách sạn rồi cho em ấy ra sân bay. Cậu ở đây đợi gia đình Trí Duy nhé! Tôi sẽ ở lại đến lúc cậu ấy bình an rồi mới về Việt Nam.
Nói xong, cô đi thẳng vào phòng Song Nghi giúp con bé dọn đồ, trả phòng bệnh viện.
*****
Đưa Song Nghi ra sân bay rồi dặn dò cô bé mọi việc. Cô đã mua được kem và thuốc bôi cho vết thương của em ấy. Sau 15 phút thì cô thấy Tô Đức xuất hiện ở sân bay nhưng anh ta có người đi cùng, cô gật đầu chào Tiểu Lệ nhưng mặt lạnh như đá.
- Song Nghi bị làm sao thế kia? - Tô Đức hỏi thăm khi thấy một bên mặt con bé bị sưng lên.
- Một tai nạn nhỏ thôi, anh giúp tôi đưa con bé về Việt Nam, vì có việc ngoài mong muốn nên tôi sẽ ở lại vài ngày.
- Anh có thể biết lí do giữ chân em ở lại được không? - Tô Đức hình như mong chờ cơn tức giận, ghen tuông từ cô mà điều ấy lại không xảy ra.
Cô lạnh lùng, đưa hành lí cho anh:
- Khi nào về tôi sẽ đến tìm anh, còn bây giờ thì tôi phải đi rồi.
Cô quay sang lấy tiền đưa cho Song Nghi:
- Em về đi khám lại cho chị nhé! Về bình an, cứ nghỉ ngơi đi không phải đi làm đâu. Về thì chị sẽ gọi em.
Cô chào ba người rồi nhanh chóng ra ngoài vẫy một chiếc taxi đi đến bệnh viện.
*****
Cao Phong đợi cô trước cổng bệnh viện. Thấy cô xuống xe liền chạy đến:
- Gia đình cậu ấy đến rồi, 2h chiều nay sẽ mổ. - Cao Phong đi song song với cô.
- Chúng ta đi ăn đã nhỉ? Tôi đói quá rồi - cô đề nghị.
- Được rồi, bây giờ có người ở đấy nên chúng ta đi ăn nhanh quay lại trước giờ mổ là được.
Họ quay lại ra khỏi bệnh viện để tìm quán ăn.
- Cậu có mệt không hay lát nữa để tôi ở đây, cậu về khách sạn nghỉ đi. - Cao Phong kéo ghế cho cô ngồi.
- Tôi đâu có yếu đến thế đâu. Tôi là dân võ đấy. Hôm nào thỉnh giáo cậu nhé! - cô nháy mắt trêu.
- Nếu có dịp được so tài thì tôi cũng không dám đánh cậu đâu. - Cao Phong cười thành tiếng.
Phục vụ bê ra hai nồi mì nóng hổi và hai chai bia mát. Cao Phong lấy đũa lau rồi đưa cho cô
- Cậu ăn thử đi, quán mì này ăn khá ngon đấy.
Cô mỉm cười rồi thổi ăn, bây giờ đã quen với hương vị ở đây rồi nên ăn gì cũng thấy ngon. Cao Phong gắp cho cô một miếng rau trong bát mình. Cô giơ đũa gắp nhưng anh lắc đầu yêu cầu há miệng. Cô nhìn quanh rồi há miệng ra ăn thử.
- Ngon phải không? - Anh cười nhìn mặt cô đỏ lên.
Cô gật đầu mỉm cười thật tươi, anh còn tận dụng cơ hội đút thêm một số thứ nữa vậy mà cô vẫn ăn hết sạch mì trong bát mình. Bưng bát nước lên húp sạch, miệng còn dính cả ớt. Cô gật gù cười:
- Tôi ăn khỏe hơn cậu rồi. Chắc tại hôm qua uống rượu nhiều quá nên bụng rỗng thì phải.
Cô định lấy khăn giấy lau miệng nhưng ai kia đã nhanh tay hơn lau cho cô rồi.
Cảm ơn cậu, đừng đối xử với tôi như trẻ con vậy?
Anh cười đưa chai bia cho cô.
- Tôi chỉ làm những gì mà mình muốn thôi.
Cô lảng tránh ánh mắt âu yếm ấy, uống một hơi hết chai bia làm cho cậu bật cười. Không biết vì bia hay vì ánh nhìn của người đối diện làm mặt cô nóng bừng.
- Cậu đừng nhìn nữa, tôi ngại đấy, đi thôi nào.
Trong khi anh vẫn ngơ ngẩn thì An An đã trả tiền xong và đi ra ngoài.
Phi ra khỏi quán đuổi theo, thấy An An đang ngồi cạnh một đứa bé. Cô xòe tay đưa cho nó tiền trên tay mình. Mặt thằng bé cứ ngơ ra chắc không hiểu. Cao Phong mỉm cười đến ngồi xuống cạnh:
- Chị ấy muốn hỏi em đã ăn cơm chưa nên cho tiền em ăn cơm đấy. - Cao Phong phiên dịch.
Thằng bé cầm tiền rồi gật đầu cảm ơn. Thấy hàng bán bánh đi qua, cô đứng bật dậy kéo thằng bé đứng lên. Cô hất mặt nhìn anh ý bảo dịch.
- Em muốn ăn bánh nào? chị ấy sẽ mua cho em - Cao Phong nói với thằng bé.
- Em có hai đứa em nữa đang ở nhà, anh chị có thể mua cả cho chúng nó được không? - Nó rụt rè đề nghị.
Cao Phong dịch lại, cô bảo người bán hàng bán cho mỗi loại 5 chiếc được một túi to rồi đưa cho thằng bé. Nó nhận bánh cúi đầu cảm ơn rồi khóc. An An lấy tay lau nước mắt cho nó.
- Em mang về đi. Chị cho em thêm tiền để đừng ngồi đây hôm nay nữa nhé! Hãy nghỉ một ngày để chơi với các em nhé. - Cô rút tiền ra đưa cho thằng bé.
Nó cúi người cảm ơn lần nữa mới chạy đi. Cao Phong đi song song nhìn cô cười.
- Cậu có tin nó nói thật không?
- Tôi không giúp đỡ ai mà so đo như vậy. Kệ thôi, giúp được thì giúp. Với tôi nó cũng chẳng đáng bao nhiêu nhưng có lẽ với thằng bé thì khác. Đi đường tôi hay cho như vậy, đây là việc mà ông tôi ủng hộ nhất đấy. Dù sao khi bằng tuổi chúng nó, tôi đã ... mà thôi không nhắc lại nữa. Chúng ta đi nhanh lên sắp tới giờ Trí Duy mổ rồi.
Cô nắm tay tay Cao Phong đi nhanh về phía bệnh viện. Cao Phong bất ngờ nhưng lại tỏ ra vô tội nên nắm lại chặt hơn, vào đến sảnh vẫn không buông. Trí Duy nằm xe đang được đẩy đến phòng mổ.
- Hai anh chị có gì giấu em à - Cậu nhỏm hẳn người dậy chỉ vào tay hai người.
Lúc này, cô mới giật mình thả tay Cao Phong ra giải thích:
- Chị vội kéo cậu ta đi về đây gặp em nên nhất thời quên mất. - Cô quay ra nổi cáu - Sao cậu không bỏ tay tôi ra hả?
Cao Phong không trả lời quay sang Trí Duy:
- Em thấy đau lắm không? Bình tĩnh chỉ một lát là xong thôi. Bọn anh ở bên ngoài đợi nhé! - Anh nắm tay cậu động viên.
- Vì em mà chị lại lỡ mất chuyến bay rồi - Trí Duy nhìn An An hối lỗi.
- Em làm sao vậy, em là bạn chị mà. Công việc của chị hết rồi nên tự cho mình nghỉ. Chị sẽ ở đây với em đến lúc khỏe thì thôi - Cô cười xoa đầu cậu.
Trí Duy cảm động, nắm tay cô không muốn buông nhưnh y tá nhắc nhở đến giờ đi vào phòng.
*****
Sau ca mổ, Trí Duy phải ngồi xe lăn. An An và Cao Phong vẫn ở cùng trong những ngày cậu nằm viện. Ngày cậu ra viện thì cũng là lúc An An phải về nước. Đưa Trí Duy về đến nhà, Cao Phong dặn dò:
Em sẽ phải quay lại trường rồi nên hàng ngày, anh sẽ đưa cậu đến trường và đón cậu về nhà để không phải làm phiền ai nữa.
- Em cố gắng rồi đợi ngày tháo đinh, tháo bột thì chịu khó tập đi lại nhé! Chắc chị không ở cạnh em đến lúc đó được rồi. - An An ngồi xuống đặt tay lên chân Trí Duy cười.
- Em cảm ơn chị. Chị sẽ sang thăm em nữa chứ!
- Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi. Chị sẽ sắp xếp sang nhìn em tập luyện. Chân của em rất quan trọng với công việc sau này đấy nên phải tập và kiêng cẩn thận vào nhé!
Vâng, em biết rồi. Hôm nay thì em không đưa chị ra sân bay được rồi. Chị có thể ôm em một cái được không? - Trí Duy dang tay ra chờ đợi.
Cô đứng lên ôm cậu em thân thiết của mình.
- Em sẽ nhớ chị lắm đấy chị đẹp ạ.
- Chị cũng sẽ nhớ em - Cô vỗ lưng của Trí Duy rồi thả ra.
- Chị về nhé! giữ gìn sức khỏe đấy.
*****
Cao Phong đưa cô ra sân bay, đến quầy làm thủ tục, anh giúp cô nhấc hành lí lên kí gửi rồi ra ngồi ghế chờ.
- Cậu chăm chỉ học đi nhé! sắp hết năm học rồi đấy.
- Cậu vẫn dạy tôi chứ! - Anh nhìn cô chờ đợi.
- Tất nhiên rồi, cậu nghĩ mình đã nói tốt lắm sao. Bài tập ngữ pháp sai nhiều lắm. Với kiểu nói này khi ra nước ngoài lưu diễn thì họ chẳng hiểu cậu nói gì đâu. - Cô cười thành tiếng.
- Tôi cũng mong không tốt nghiệp được lớp của cậu. Chắc sẽ làm phiền cậu lâu đấy.
- Tôi sẽ phải nghiêm khắc hơn để trước khi tốt nghiệp đại học thì sẽ tốt nghiệp lớp của tôi. Thôi cậu về đi, tôi vào trong đây.
- Đi về bình an nhé!
Cô quay bước đi nhưng Cao Phong lôi lại ôm chặt. An An đưa tay lên ôm lại, vỗ vào lưng cậu:
- Tôi sẽ trở lại mà, không cần nhớ tôi vậy đâu.
- Tôi sẽ nhớ cậu, rất nhớ nên sớm quay lại nhé! - Anh dịu dàng vuốt tóc cô, buông cô ra nhưng lại giữ hai vai, nhìn cô chăm chú không muốn rời.
- Tôi sẽ trễ chuyến bay mất. Ánh mắt cậu ma mị lắm nên đừng nhìn tôi ám ảnh như vậy?
Anh không nói gì, nhẹ nhàng kéo cô lại hôn lên trán.
- Giữ gìn sức khỏe nhé! - Anh xoa má cô mỉm cười, ánh mắt đượm buồn.
Cô gật đầu, cầm túi xách đi thẳng vào khu làm thủ tục lên máy bay mà không dám quay lại.
Đợi cho cô ấy đi khuất rồi, anh mới quay ra đi về.
*****
Gia Cường ra sân bay đón em gái. Vừa lấy xong hành lí, An An chạy lại ôm anh mình:
- Mới đi có hơn một tuần mà em nhớ anh quá!
- Em lại có chuyện cần thông báo với anh thì phải. - Gia Cường gỡ tay em gái ra khỏi cổ mình.
Không có mà, em nhớ anh thật. - Cô khoác tay anh đi ra xe.
- Hôm nay thời tiết âm u quá anh nhỉ? Tháng 3 rồi mà vẫn se lạnh.
Em có tâm sự gì nói đi, đừng có mà lấy cảnh gợi ý nữa, anh nghe không quen. - Đang lướt điện thoại không nhìn em nhưng anh biết nó đang muốn nói chuyện.
Cô quay vào dựa đầu lên vai anh. Anh thở dài tắt điện thoại khoác tay lên vai em mình chờ đợi.
- Em sẽ chia tay anh Đức. Dù có cố gắng cũng vậy thôi. Em để cho anh ấy tìm cơ hội với người sẽ mang lại hạnh phúc cho anh ấy. Anh không giận em chứ - Cô ngước mắt nhìn anh.
- Em gái ngốc, hạnh phúc của em mới là quan trọng nhất. Tình yêu cần từ hai phía nên em cứ làm theo những gì trái tim em muốn. Anh sẽ ủng hộ em mà.
Anh vỗ tay trên vai em mình trấn an. "Nếu bố mẹ mà biết chuyện này thế nào cũng bị mắng. Dù sao hai gia đình cũng biết nhau. Họ gần như đã ấn định dâu rể rồi". - Anh nhìn con bé đang nghịch tay mình liền nắm tay nó an ủi.
*****
An An hẹn Tô Đức ở quán cafe hai người vẫn ngồi. Cô đến trước gọi cafe, vẫn là cốc cafe có sữa nhưng không đường. Thấy Tô Đức vào quán, cô đưa tay vẫy.
- Em về khi nào thế? Công việc giải quyết xong chưa - Tô Đức với gọi cafe.
- Em về hôm qua nên gặp anh luôn đây. Anh không phiền khi ra ngoài giờ này chứ! Anh có gì cần nói không thì nói trước đi. - Cô nhấc cafe lên uống chờ đợi.
Tô Đức im lặng ngắm nhìn cô đầy hi vọng. Mấy ngày mà nhìn cô gầy đi nhưng ánh mắt và cử chỉ dành cho anh chỉ thấy sự xa cách.
Thấy anh nhìn mình không chớp mắt, cô không muốn kéo dài sự im lặng nên lên tiếng:
- Thực ra em nghĩ cũng không cần thiết phải nghe lời giải thích nào cả. Với em mọi việc liên quan đến anh không còn quan trọng nữa. Chắc anh hiểu ý em nói chứ?
Không được, anh không chấp nhận ý của em. Chúng ta hãy cố gắng đi. Anh hứa sẽ luôn chăm sóc tốt cho em mà.
Cô cười nửa miệng:
- Theo anh thì em cần người chăm sóc chỗ nào? Anh không thấy em được giáo dục rất tốt là phải tự lực cánh sinh sao?
- Nhưng anh không muốn chia tay, em cho anh cơ hội được không? Em nghĩ đến bố mẹ chúng ta nữa.
- Tình yêu chứ không phải kinh doanh nên tại sao phải nghĩ đến người khác. Em là đứa sống ích kỉ lắm chỉ nghĩ cho bản thân thôi.
- Không phải vậy, rõ là chúng ta vẫn rất vui vẻ mà.
- Nhưng em chưa từng yêu anh. Hãy chấm dứt ở đây đi. Em phải về rồi, anh còn muốn nói gì nữa không?
Anh im lặng, khuôn mặt thất thần thất vọng. Vậy là điều anh không mong chờ đã xảy ra. Co ấy không hề ghen tuông để giữ anh mà lại đưa ra quyết định nhanh chóng hơn. Anh giữ tay cô lại khi cô đứng dậy.
An An gỡ tay anh ra:
- Em xin lỗi, chúng ta kết thúc ở đây đi. Anh sẽ thoải mái đi với những người khác mà không cần để ý tới em nữa.
Cô bước nhanh ra khỏi quán, sang đường lên xe. Tô Đức chạy theo ra gõ cửa kính. Cô hạ kính xe xuống:
- Còn chuyện gì nữa sao? - Cô lạnh lùng đeo kính lên nói tiếp - Nếu không có gì nữa thì em về làm việc đây.
Cô để mặc anh đứng chôn chân tại chỗ, lái xe ra khỏi vỉa hè đi về. Đã mấy tháng nay, cô suy nghĩ rất nhiều, cũng đã định cố gắng sống bên anh nhưng cô thực sự quyết tâm chấm dứt từ khi nghe được tiếng cô gái trong điện thoại. Đây cũng là cách mà cô muốn để anh ấy sống thoải mái với những gì thuộc về anh ấy. Cô bật nhạc trong xe lên rồi đi thẳng về nhà. Hôm nay, cô sẽ về ăn cơm với mọi người.
Cao Phong quay ra, nở nụ cười rạng rỡ mặc dù cả đêm cậu không ngủ:
- Ở bệnh viện như này tôi không ngủ được. Sao cậu ngủ ít thế? Tôi làm cậu thức giấc à?- Anh nhìn cô dò hỏi.
Sợ cậu ta hỏi về chuyện lúc nãy nên cô vờ ngạc nhiên:
- Cậu vào phòng tôi à? Tôi chỉ giật mình dậy khi có tiếng bác sĩ gọi nhau ngoài hành lang thôi.
- Cậu không biết tôi vào phòng cậu thật à? - Cao Phong quay hẳn người sang nhìn. Anh mong chờ một câu trả lời muốn nghe nhưng không có sự công nhận nào.
- Vậy là cậu đã đắp áo cho tôi hả? Tôi để nó ở đầu giường, lát sẽ trả cho cậu.
Cao Phong thở dài, quay ra nhìn xuống tầng một - nơi xe cấp cứu cứ ra vào liên tục.
- Nếu Song Nghi không sao thì tôi sẽ đưa con bé về Việt Nam rồi kiểm tra lại.
- Sao cậu vội về vậy? Hai ngày cuối tuần chắc cậu được nghỉ chứ? - Anh căng thẳng nhìn cô lộ rõ vẻ thất vọng.
- Công việc của tôi khá nhiều nên có thể không có ngày nghỉ? Cậu thấy đấy, cả tuần nay tôi có làm được việc gì đâu, phải làm bù chứ?
- Tôi thấy cậu đâu phải người thiếu tiền để bán sức lao động như vậy- Anh nhíu mày nhìn mong chờ cô sẽ ở lại thêm.
Cô vờ như không thấy, quay mặt nhìn ra xa:
- Từ nhỏ, tôi đã có may mắn sinh ra trong gia đình có điều kiện, chẳng bao giờ phải lo đến cơm ăn áo mặc nhưng chắc nhiều người không chịu được áp lực như tôi đâu. – mỉm cười, bất chợt tuổi thơ ùa về khiến cô rùng mình.
Anh quay sang nhìn cô âu yếm, ánh nhìn như muốn nuốt trọn người bên cạnh vào trong ánh mắt nhưng cô lại quay đi không nhìn lại.
- Cậu lạnh hả? - Anh giơ tay định kéo cô vào lòng nhưng cô giơ tay từ chối.
- Cảm ơn, tôi không lạnh. Lúc nãy tôi hơi say nên thất lễ rồi hi vọng cậu đừng để bụng. - quay sang bắt gặp cậu ta đang nhìn nên lại quay đi.
- Tôi thấy lúc say người ta mới bộc lộ cảm xúc thật nhất mà lúc tỉnh người ta không dám đối diện. Lúc ấy chỉ cậu say thôi còn tôi đâu có say.
Cô không muốn tiếp tục để cậu có cơ hội bày tỏ nên chuyển chủ đề:
- Tôi sinh ra đã ở vạch đích nhưng không vì thế mà được sống nhàn hạ. Từ nhỏ đi một bước là có người đưa đi nên bạn bè rất ít. Nên có mọi người là bạn khiến tôi rất trân trọng tình cảm ấy. - Cô dừng lại hít thở quan sát ánh mắt cậu nhìn cô buồn nên lại chuyển chủ đề không nói nốt ý của mình - Ngày nhỏ thì tôi ít có cơ hội chơi với nhiều bạn vì các bạn sợ ông tôi. Lớn một chút thì có nhiều người ghen tị lại thêm tính tôi hơi lạnh lùng nữa nên càng sống khép kín. Còn học tập thì ngoài việc đến trường, ông nội còn mời giáo viên về tận nhà dạy cho mình tôi. Mà cậu biết đấy, họ đều là những người được ông chọn nên học quả là ám ảnh.
- Nhưng hình như cậu đã học rất tốt thì phải - Được nghe cô tâm sự tự dưng anh thấy vui lạ.
- Cũng có lúc này lúc khác, môn tôi sợ nhất là Piano đấy.
Anh nhìn cô như không tin:
- Cậu đã chơi nó như nghệ sỹ thực thụ. Nhìn cậu chơi đàn rất chú tâm khiến tôi như bị thôi miên vậy. Có lẽ mọi người đều nghĩ như tôi thôi.
Tôi đã khóc rất nhiều suốt những năm tháng học đàn. Vì không có năng khiếu nên học rất cực. Ngày nào cũng vậy, cứ lúc học văn hóa xong là tôi lại quay sang học đàn. Có lúc, các ngón tay không thể cử động nổi nữa. Nhưng giáo viên bảo tôi kiếm cớ để lười biếng. Nhưng điều tôi sợ nhất không phải giáo viên phạt mà sợ ông không nói gì.
- Nghe chừng cậu rất sợ ông nhỉ?
Cô gật đầu khẳng định. Cao Phong an ủi:
- Nhưng bây giờ tôi thấy cậu đã làm công việc cậu thích rồi mà. Tại sao cậu lại thích học Tiếng Pháp mà không phải các ngôn ngữ khác?
- Tôi đi Pháp năm học lớp 5, lần đầu đến đó nghe họ nói đã thích. Sau đó về nhà đã xin ông cho học. Nhưng ông yêu cầu tôi phải học song song với Tiếng Anh. Lên cấp 3 thì tôi sử dụng cả hai thứ tiếng như tiếng mẹ đẻ. Nếu ông tôi đồng ý, có lẽ tôi sẽ qua Pháp sống và tiếp tục học.
- Cậu đi Pháp hả? Vậy là cậu không có ý định sổng ở Việt Nam sao?
Bất ngờ như bị ném xuống từ trên cao, rất cao xuống đất. Trong tim chợt nhói lên mà không kiềm chế nổi, anh nhìn cô hoang mang.
- Đúng vậy, đó là mong ước của tôi, tôi sẽ từng bước thực hiện nó. - cô khẳng định lại lần nữa.
Anh bất giác thở dài, trong lòng thấy buồn, một nỗi buồn vô hình và sợ."Vậy là cô ấy sẽ đi rất xa, cuộc sống mà cô ấy muốn là ở nơi xa đó mà có lẽ anh sẽ không thể tìm thấy."
- Cậu làm sao thế? - Tự dưng thấy cậu im lặng thì cô lay lay tay.
- Không sao, vậy cậu học đại học thế nào?
- Tôi thi đỗ hai trường đại học, một trường ông muốn và một trường tôi thích. Ông muốn tôi đi Mỹ học để về làm việc cho gia đình nhưng anh trai tôi đã thuyết phục cho tôi đi Pháp. Nên cậu thấy đấy, tôi đã làm được việc mình thích. Tôi đã xuất sắc lấy được hai tấm bằng đỏ của hai trường danh tiếng ở Pháp. - An An cười tự hào về chính mình.
- Thật may mắn khi được làm quen với một người xuất sắc như cậu.
- Nếu cậu sinh ra trong gia đình tôi thì buộc cậu sẽ phải chiến đấu như tôi thôi. Ngày xưa ông còn bảo nếu không học thì sau này ông làm từ thiện hết cho chết đói - Cô cười thành tiếng - Sau khi anh em tôi chứng minh được không phải là bất tài thì tôi được làm công việc hiện tại vì yêu thích chứ không phải vì tiền. Nên bây giờ đi đâu anh trai hay cho tiền chứ không cũng nghèo lắm.
Cậu rất khác với những người mà tôi gặp.
Cô quay sang cười, tâm trạng thanh thản lạ.
- Sau này, cậu sẽ gặp được nhiều người đặc biệt hơn tôi. Người đặc biệt nhất sẽ là người cậu yêu. Chúng ta đi vào xem hai đứa thế nào thôi.
Cô quay đi nhưng anh vẫn đang đứng im tại chỗ nhìn theo dáng cô bước đi." Tôi chỉ cần một người đặc biệt như cậu mà thôi".
*****
Song Nghi chỉ bị phần mềm nên được ra viện ngay nhưng Trí Duy xương chân có vấn đề nên cần phải mổ. An An lấy điện thoại ra gọi cho Tô Đức. Rất lâu mới thấy nhấc máy nhưng lại là giọng một cô gái:
- Xin lỗi, đây có phải số điện thoại của Tô Đức không? - Lạnh lùng buông giọng sắc như dao.
Cô nghe thấy cô ấy gọi Tô Đức nghe điện thoại:
- An An à, em đang ở đâu, nghe anh giải thích đã. - Tô Đức bối rối khi thấy tên người gọi đến.
- Tôi không gọi để nghe giải thích nên anh cứ yên tâm vui vẻ nốt đi? Hôm nay anh về Việt Nam đúng không?
- Đúng vậy, anh định đi chuyến hơn 12h. Em về cùng anh chứ?
- Tôi sẽ đổi vé cho Song Nghi, anh đưa con bé về hộ tôi. Tôi có việc nên về sau, thế nhé! - Cô tắt điện thoại mà không cho anh nói thêm câu gì tự dưng có cảm giác đã rõ hơn về quyết định của mình.
- Cậu làm sao vậy? - Thấy cô đứng thất thần nên Cao Phong lo lắng.
An An ngước đôi mắt nhìn anh mỉm cười:
- Không sao đâu, bây giờ tôi đưa Song Nghi về khách sạn rồi cho em ấy ra sân bay. Cậu ở đây đợi gia đình Trí Duy nhé! Tôi sẽ ở lại đến lúc cậu ấy bình an rồi mới về Việt Nam.
Nói xong, cô đi thẳng vào phòng Song Nghi giúp con bé dọn đồ, trả phòng bệnh viện.
*****
Đưa Song Nghi ra sân bay rồi dặn dò cô bé mọi việc. Cô đã mua được kem và thuốc bôi cho vết thương của em ấy. Sau 15 phút thì cô thấy Tô Đức xuất hiện ở sân bay nhưng anh ta có người đi cùng, cô gật đầu chào Tiểu Lệ nhưng mặt lạnh như đá.
- Song Nghi bị làm sao thế kia? - Tô Đức hỏi thăm khi thấy một bên mặt con bé bị sưng lên.
- Một tai nạn nhỏ thôi, anh giúp tôi đưa con bé về Việt Nam, vì có việc ngoài mong muốn nên tôi sẽ ở lại vài ngày.
- Anh có thể biết lí do giữ chân em ở lại được không? - Tô Đức hình như mong chờ cơn tức giận, ghen tuông từ cô mà điều ấy lại không xảy ra.
Cô lạnh lùng, đưa hành lí cho anh:
- Khi nào về tôi sẽ đến tìm anh, còn bây giờ thì tôi phải đi rồi.
Cô quay sang lấy tiền đưa cho Song Nghi:
- Em về đi khám lại cho chị nhé! Về bình an, cứ nghỉ ngơi đi không phải đi làm đâu. Về thì chị sẽ gọi em.
Cô chào ba người rồi nhanh chóng ra ngoài vẫy một chiếc taxi đi đến bệnh viện.
*****
Cao Phong đợi cô trước cổng bệnh viện. Thấy cô xuống xe liền chạy đến:
- Gia đình cậu ấy đến rồi, 2h chiều nay sẽ mổ. - Cao Phong đi song song với cô.
- Chúng ta đi ăn đã nhỉ? Tôi đói quá rồi - cô đề nghị.
- Được rồi, bây giờ có người ở đấy nên chúng ta đi ăn nhanh quay lại trước giờ mổ là được.
Họ quay lại ra khỏi bệnh viện để tìm quán ăn.
- Cậu có mệt không hay lát nữa để tôi ở đây, cậu về khách sạn nghỉ đi. - Cao Phong kéo ghế cho cô ngồi.
- Tôi đâu có yếu đến thế đâu. Tôi là dân võ đấy. Hôm nào thỉnh giáo cậu nhé! - cô nháy mắt trêu.
- Nếu có dịp được so tài thì tôi cũng không dám đánh cậu đâu. - Cao Phong cười thành tiếng.
Phục vụ bê ra hai nồi mì nóng hổi và hai chai bia mát. Cao Phong lấy đũa lau rồi đưa cho cô
- Cậu ăn thử đi, quán mì này ăn khá ngon đấy.
Cô mỉm cười rồi thổi ăn, bây giờ đã quen với hương vị ở đây rồi nên ăn gì cũng thấy ngon. Cao Phong gắp cho cô một miếng rau trong bát mình. Cô giơ đũa gắp nhưng anh lắc đầu yêu cầu há miệng. Cô nhìn quanh rồi há miệng ra ăn thử.
- Ngon phải không? - Anh cười nhìn mặt cô đỏ lên.
Cô gật đầu mỉm cười thật tươi, anh còn tận dụng cơ hội đút thêm một số thứ nữa vậy mà cô vẫn ăn hết sạch mì trong bát mình. Bưng bát nước lên húp sạch, miệng còn dính cả ớt. Cô gật gù cười:
- Tôi ăn khỏe hơn cậu rồi. Chắc tại hôm qua uống rượu nhiều quá nên bụng rỗng thì phải.
Cô định lấy khăn giấy lau miệng nhưng ai kia đã nhanh tay hơn lau cho cô rồi.
Cảm ơn cậu, đừng đối xử với tôi như trẻ con vậy?
Anh cười đưa chai bia cho cô.
- Tôi chỉ làm những gì mà mình muốn thôi.
Cô lảng tránh ánh mắt âu yếm ấy, uống một hơi hết chai bia làm cho cậu bật cười. Không biết vì bia hay vì ánh nhìn của người đối diện làm mặt cô nóng bừng.
- Cậu đừng nhìn nữa, tôi ngại đấy, đi thôi nào.
Trong khi anh vẫn ngơ ngẩn thì An An đã trả tiền xong và đi ra ngoài.
Phi ra khỏi quán đuổi theo, thấy An An đang ngồi cạnh một đứa bé. Cô xòe tay đưa cho nó tiền trên tay mình. Mặt thằng bé cứ ngơ ra chắc không hiểu. Cao Phong mỉm cười đến ngồi xuống cạnh:
- Chị ấy muốn hỏi em đã ăn cơm chưa nên cho tiền em ăn cơm đấy. - Cao Phong phiên dịch.
Thằng bé cầm tiền rồi gật đầu cảm ơn. Thấy hàng bán bánh đi qua, cô đứng bật dậy kéo thằng bé đứng lên. Cô hất mặt nhìn anh ý bảo dịch.
- Em muốn ăn bánh nào? chị ấy sẽ mua cho em - Cao Phong nói với thằng bé.
- Em có hai đứa em nữa đang ở nhà, anh chị có thể mua cả cho chúng nó được không? - Nó rụt rè đề nghị.
Cao Phong dịch lại, cô bảo người bán hàng bán cho mỗi loại 5 chiếc được một túi to rồi đưa cho thằng bé. Nó nhận bánh cúi đầu cảm ơn rồi khóc. An An lấy tay lau nước mắt cho nó.
- Em mang về đi. Chị cho em thêm tiền để đừng ngồi đây hôm nay nữa nhé! Hãy nghỉ một ngày để chơi với các em nhé. - Cô rút tiền ra đưa cho thằng bé.
Nó cúi người cảm ơn lần nữa mới chạy đi. Cao Phong đi song song nhìn cô cười.
- Cậu có tin nó nói thật không?
- Tôi không giúp đỡ ai mà so đo như vậy. Kệ thôi, giúp được thì giúp. Với tôi nó cũng chẳng đáng bao nhiêu nhưng có lẽ với thằng bé thì khác. Đi đường tôi hay cho như vậy, đây là việc mà ông tôi ủng hộ nhất đấy. Dù sao khi bằng tuổi chúng nó, tôi đã ... mà thôi không nhắc lại nữa. Chúng ta đi nhanh lên sắp tới giờ Trí Duy mổ rồi.
Cô nắm tay tay Cao Phong đi nhanh về phía bệnh viện. Cao Phong bất ngờ nhưng lại tỏ ra vô tội nên nắm lại chặt hơn, vào đến sảnh vẫn không buông. Trí Duy nằm xe đang được đẩy đến phòng mổ.
- Hai anh chị có gì giấu em à - Cậu nhỏm hẳn người dậy chỉ vào tay hai người.
Lúc này, cô mới giật mình thả tay Cao Phong ra giải thích:
- Chị vội kéo cậu ta đi về đây gặp em nên nhất thời quên mất. - Cô quay ra nổi cáu - Sao cậu không bỏ tay tôi ra hả?
Cao Phong không trả lời quay sang Trí Duy:
- Em thấy đau lắm không? Bình tĩnh chỉ một lát là xong thôi. Bọn anh ở bên ngoài đợi nhé! - Anh nắm tay cậu động viên.
- Vì em mà chị lại lỡ mất chuyến bay rồi - Trí Duy nhìn An An hối lỗi.
- Em làm sao vậy, em là bạn chị mà. Công việc của chị hết rồi nên tự cho mình nghỉ. Chị sẽ ở đây với em đến lúc khỏe thì thôi - Cô cười xoa đầu cậu.
Trí Duy cảm động, nắm tay cô không muốn buông nhưnh y tá nhắc nhở đến giờ đi vào phòng.
*****
Sau ca mổ, Trí Duy phải ngồi xe lăn. An An và Cao Phong vẫn ở cùng trong những ngày cậu nằm viện. Ngày cậu ra viện thì cũng là lúc An An phải về nước. Đưa Trí Duy về đến nhà, Cao Phong dặn dò:
Em sẽ phải quay lại trường rồi nên hàng ngày, anh sẽ đưa cậu đến trường và đón cậu về nhà để không phải làm phiền ai nữa.
- Em cố gắng rồi đợi ngày tháo đinh, tháo bột thì chịu khó tập đi lại nhé! Chắc chị không ở cạnh em đến lúc đó được rồi. - An An ngồi xuống đặt tay lên chân Trí Duy cười.
- Em cảm ơn chị. Chị sẽ sang thăm em nữa chứ!
- Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi. Chị sẽ sắp xếp sang nhìn em tập luyện. Chân của em rất quan trọng với công việc sau này đấy nên phải tập và kiêng cẩn thận vào nhé!
Vâng, em biết rồi. Hôm nay thì em không đưa chị ra sân bay được rồi. Chị có thể ôm em một cái được không? - Trí Duy dang tay ra chờ đợi.
Cô đứng lên ôm cậu em thân thiết của mình.
- Em sẽ nhớ chị lắm đấy chị đẹp ạ.
- Chị cũng sẽ nhớ em - Cô vỗ lưng của Trí Duy rồi thả ra.
- Chị về nhé! giữ gìn sức khỏe đấy.
*****
Cao Phong đưa cô ra sân bay, đến quầy làm thủ tục, anh giúp cô nhấc hành lí lên kí gửi rồi ra ngồi ghế chờ.
- Cậu chăm chỉ học đi nhé! sắp hết năm học rồi đấy.
- Cậu vẫn dạy tôi chứ! - Anh nhìn cô chờ đợi.
- Tất nhiên rồi, cậu nghĩ mình đã nói tốt lắm sao. Bài tập ngữ pháp sai nhiều lắm. Với kiểu nói này khi ra nước ngoài lưu diễn thì họ chẳng hiểu cậu nói gì đâu. - Cô cười thành tiếng.
- Tôi cũng mong không tốt nghiệp được lớp của cậu. Chắc sẽ làm phiền cậu lâu đấy.
- Tôi sẽ phải nghiêm khắc hơn để trước khi tốt nghiệp đại học thì sẽ tốt nghiệp lớp của tôi. Thôi cậu về đi, tôi vào trong đây.
- Đi về bình an nhé!
Cô quay bước đi nhưng Cao Phong lôi lại ôm chặt. An An đưa tay lên ôm lại, vỗ vào lưng cậu:
- Tôi sẽ trở lại mà, không cần nhớ tôi vậy đâu.
- Tôi sẽ nhớ cậu, rất nhớ nên sớm quay lại nhé! - Anh dịu dàng vuốt tóc cô, buông cô ra nhưng lại giữ hai vai, nhìn cô chăm chú không muốn rời.
- Tôi sẽ trễ chuyến bay mất. Ánh mắt cậu ma mị lắm nên đừng nhìn tôi ám ảnh như vậy?
Anh không nói gì, nhẹ nhàng kéo cô lại hôn lên trán.
- Giữ gìn sức khỏe nhé! - Anh xoa má cô mỉm cười, ánh mắt đượm buồn.
Cô gật đầu, cầm túi xách đi thẳng vào khu làm thủ tục lên máy bay mà không dám quay lại.
Đợi cho cô ấy đi khuất rồi, anh mới quay ra đi về.
*****
Gia Cường ra sân bay đón em gái. Vừa lấy xong hành lí, An An chạy lại ôm anh mình:
- Mới đi có hơn một tuần mà em nhớ anh quá!
- Em lại có chuyện cần thông báo với anh thì phải. - Gia Cường gỡ tay em gái ra khỏi cổ mình.
Không có mà, em nhớ anh thật. - Cô khoác tay anh đi ra xe.
- Hôm nay thời tiết âm u quá anh nhỉ? Tháng 3 rồi mà vẫn se lạnh.
Em có tâm sự gì nói đi, đừng có mà lấy cảnh gợi ý nữa, anh nghe không quen. - Đang lướt điện thoại không nhìn em nhưng anh biết nó đang muốn nói chuyện.
Cô quay vào dựa đầu lên vai anh. Anh thở dài tắt điện thoại khoác tay lên vai em mình chờ đợi.
- Em sẽ chia tay anh Đức. Dù có cố gắng cũng vậy thôi. Em để cho anh ấy tìm cơ hội với người sẽ mang lại hạnh phúc cho anh ấy. Anh không giận em chứ - Cô ngước mắt nhìn anh.
- Em gái ngốc, hạnh phúc của em mới là quan trọng nhất. Tình yêu cần từ hai phía nên em cứ làm theo những gì trái tim em muốn. Anh sẽ ủng hộ em mà.
Anh vỗ tay trên vai em mình trấn an. "Nếu bố mẹ mà biết chuyện này thế nào cũng bị mắng. Dù sao hai gia đình cũng biết nhau. Họ gần như đã ấn định dâu rể rồi". - Anh nhìn con bé đang nghịch tay mình liền nắm tay nó an ủi.
*****
An An hẹn Tô Đức ở quán cafe hai người vẫn ngồi. Cô đến trước gọi cafe, vẫn là cốc cafe có sữa nhưng không đường. Thấy Tô Đức vào quán, cô đưa tay vẫy.
- Em về khi nào thế? Công việc giải quyết xong chưa - Tô Đức với gọi cafe.
- Em về hôm qua nên gặp anh luôn đây. Anh không phiền khi ra ngoài giờ này chứ! Anh có gì cần nói không thì nói trước đi. - Cô nhấc cafe lên uống chờ đợi.
Tô Đức im lặng ngắm nhìn cô đầy hi vọng. Mấy ngày mà nhìn cô gầy đi nhưng ánh mắt và cử chỉ dành cho anh chỉ thấy sự xa cách.
Thấy anh nhìn mình không chớp mắt, cô không muốn kéo dài sự im lặng nên lên tiếng:
- Thực ra em nghĩ cũng không cần thiết phải nghe lời giải thích nào cả. Với em mọi việc liên quan đến anh không còn quan trọng nữa. Chắc anh hiểu ý em nói chứ?
Không được, anh không chấp nhận ý của em. Chúng ta hãy cố gắng đi. Anh hứa sẽ luôn chăm sóc tốt cho em mà.
Cô cười nửa miệng:
- Theo anh thì em cần người chăm sóc chỗ nào? Anh không thấy em được giáo dục rất tốt là phải tự lực cánh sinh sao?
- Nhưng anh không muốn chia tay, em cho anh cơ hội được không? Em nghĩ đến bố mẹ chúng ta nữa.
- Tình yêu chứ không phải kinh doanh nên tại sao phải nghĩ đến người khác. Em là đứa sống ích kỉ lắm chỉ nghĩ cho bản thân thôi.
- Không phải vậy, rõ là chúng ta vẫn rất vui vẻ mà.
- Nhưng em chưa từng yêu anh. Hãy chấm dứt ở đây đi. Em phải về rồi, anh còn muốn nói gì nữa không?
Anh im lặng, khuôn mặt thất thần thất vọng. Vậy là điều anh không mong chờ đã xảy ra. Co ấy không hề ghen tuông để giữ anh mà lại đưa ra quyết định nhanh chóng hơn. Anh giữ tay cô lại khi cô đứng dậy.
An An gỡ tay anh ra:
- Em xin lỗi, chúng ta kết thúc ở đây đi. Anh sẽ thoải mái đi với những người khác mà không cần để ý tới em nữa.
Cô bước nhanh ra khỏi quán, sang đường lên xe. Tô Đức chạy theo ra gõ cửa kính. Cô hạ kính xe xuống:
- Còn chuyện gì nữa sao? - Cô lạnh lùng đeo kính lên nói tiếp - Nếu không có gì nữa thì em về làm việc đây.
Cô để mặc anh đứng chôn chân tại chỗ, lái xe ra khỏi vỉa hè đi về. Đã mấy tháng nay, cô suy nghĩ rất nhiều, cũng đã định cố gắng sống bên anh nhưng cô thực sự quyết tâm chấm dứt từ khi nghe được tiếng cô gái trong điện thoại. Đây cũng là cách mà cô muốn để anh ấy sống thoải mái với những gì thuộc về anh ấy. Cô bật nhạc trong xe lên rồi đi thẳng về nhà. Hôm nay, cô sẽ về ăn cơm với mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.