Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Chương 10: Tôi bằng tuổi cậu...

Lani An Diệp

07/08/2023

Sau khi tắm xong, An An chạy xuống dưới khi chưa kịp sấy tóc.

Cao Phong nhăn mặt:

- Tôi bảo sẽ đợi mà nên cứ từ từ mà làm.

An An lên xe, xua tay:

- Không phải do cậu mà thầy của cậu đang gọi giục tôi đến từ lúc nãy đến giờ. - An An giơ điện thoại lên cho Cao Phong nhìn thấy 5 cuộc gọi nhỡ của thầy Tô.

Trên xe, cô mở cửa hong tóc ra gió cho nhanh khô. Tự dưng lúc này cô lại ghét tóc dài thế. Về Việt Nam lần này sẽ cắt bớt đi vậy.

Cao Phong nhìn An An bới tung tóc của mình lên thì cười thầm:

- Sao trước mặt người khác mà cô không sợ xấu sao? Tóc tai bù xù hết cả rồi.

An An với gương nhìn, quay sang cười:

- Không sao nó vào nếp ngay ấy mà - Nói xong cô lấy tay cào cho tóc thẳng thắn lại rồi quay sang Cao Phong.

- Sao còn bù xù nữa không? Lại xinh rồi chứ!

Cao Phong lắc đầu cười lớn hơn:

- Cô đúng là rất lạ, tự tin thì có thừa mà cứ bị chê cái là chột dạ.

An An cảm thấy hơi tức nên không nói nữa mà lấy dây buộc cao tóc lên để lát ăn uống cho tiện. Đến nhà hàng thì mọi người đã có mặt đông đủ. An An đi vào cùng Cao Phong nên mọi người im bặt, chiếu mắt nhìn hai người họ.

Tô Đức đi ra cầm tay An An nói:

- Thầy nhờ Cao Phong đưa An An về nhà thay đồ thôi - Anh kéo An An về bàn ngồi.

Cao Phong đến chỗ Trí Duy và Ngô Minh ngồi xuống. Trí Duy ghé tai nói:

- Anh toàn ăn mảnh nhé! Từ hôm qua tới giờ em toàn thấy anh đi với cô ấy.

Cao Phong nháy mắt với Trí Duy " Tai họa thôi"

An An đứng lên:

- Hôm nay thật sự xin lỗi đã để mọi người lo lắng. Tôi thật sự xin lỗi.

Cả lớp vỗ tay nói không sao nên cô mời mọi người ăn tối. Bàn cô có mười người thì cô đã biết năm rồi còn năm người còn lại Tô Đức lần lượt giới thiệu. An An làm quen xong thì bắt đầu ăn. Cô rất đói nên ăn khá ngon, chẳng để ý xem mọi người nói gì nữa. Ngô Minh hỏi liền mấy câu nhưng Tô Đức đã trả lời hết rồi giải thích:

- An An có thói quen ăn không nói chuyện nên em đợi cô ấy ăn xong rồi hỏi.

An An nhìn Ngô Minh cười rồi giơ một ngón tay lên ý bảo đợi cô lúc nữa. Thầy Hà lúc này mới lên tiếng:

- Chắc ở nhà An An được gia đình dạy khắt khe lắm hả em. Thầy thấy Tô Đức nhiều khi hơi nguyên tắc với em. Nhưng dù sao như vậy cũng tốt.

An An nuốt nốt, lau miệng rồi nhìn thầy cười:

- Thầy rất hiểu em luôn ấy ạ. Nếu vậy thầy hãy bảo thầy Tô đừng khắt khe với em nữa có được không? Như bữa ăn hôm nay chẳng hạn. Có lẽ em sẽ không còn đủ tiền về Việt Nam mất. - An An nói đầy vẻ tiếc nuối.

Thầy Hà cười lớn hơn nhìn Tô Đức lắc đầu. An An ăn xong thì bắt đầu uống rượu. Một cô gái cùng bàn nói:

- Từ lúc An An đến đây, các thanh niên khoa mình bắt đầu có mục tiêu sang Việt Nam lấy vợ rồi thầy Tô ạ.

An An xua tay:

- Con gái Trung là xinh nhất, bên nước chúng tôi con gái ghê gớm lắm. Mọi người không nên dây vào đâu.

Cả bàn cười phá lên. Thầy Hà nhìn An An cười nói:

- Hình như An An nhà thầy Tô uống rượu rất tốt đấy. Nào mời em.

An An nghe thầy nói giật mình nhìn. Trên bàn đã hết ba chai và trên tay đang một chai sắp hết. Cô ngượng ngùng cười trả lời thầy:

- Dạ cũng bình thường thôi ạ. Em mời thầy ạ.

An An ngửa cổ uống nốt chai còn dở.

Ngô Minh cười lớn vỗ tay rồi lại mở cho An An chai mới. Mọi người mời An An, có mấy người bàn khác cũng sang chúc cô nên hôm nay An An uống hơi nhiều. Mặt cô đã bắt đầu đỏ lên. Trí Duy bày trò:

- Bây giờ chúng ta chơi trò " nói thật " đi.



Cả nhóm vỗ tay hưởng ứng.

- Là chơi như nào? - An An thắc mắc.

Ngô Minh chỉ tay vào chai rượu hết nằm ngang trên bàn nói:

- Khi chai rượu này xoay, phần đầu chỉ vào ai thì phải trả lời thật câu hỏi của người đang trong bàn này.

An An vỗ tay cười:

- Được, chơi thì chơi.Một vài sinh viên bàn khác cũng kê ghế sang ngồi góp vui.

Ngay lần đầu Trí Duy đã quay vào An An. An An nhìn cậu ta chờ câu hỏi:

- An An, cậu bao nhiêu tuổi? Sao cậu không học tiếng Trung?

An An cầm đũa đứng hẳn lên:

- Tôi không thích người Trung Quốc nên không học. - Cả nhóm đang ồn ào bỗng im bặt.

An An nói thêm:

- Nhưng đấy là trước kia thôi, bây giờ tôi yêu các bạn rồi.

Cả nhóm xôn xao trở lại. An An nói tiếp:

- Các cậu thử đoán xem tôi bao nhiêu tuổi? Đoán trúng tôi sẽ uống thêm một chai nữa.

- Khoảng 23 tuổi vì cậu đi làm rồi. Nhưng không, cậu rất trẻ làm sao 23 được. Cùng lắm là bằng tuổi chúng tôi. - Ngô Minh nói.

Một vài người khác xen vào đoán nhưng chẳng ai đoán được.

An An hỏi:

- Ở đây ai nhiều tuổi nhất?

- Thầy Hà chứ ai! - Một cậu sinh viên nói

An An xua tay:

- Không phải, trong số các cậu đang ngồi đây cơ.

Mọi người chỉ vào Cao Phong:

- Tôi hai mươi bảy tuổi. - Cao Phong trả lời.

An An chỉ đũa về phía Cao Phong:

- Vậy thì tôi bằng tuổi cậu.

Cả đám ồ lên bảo An An nói dối, đòi xem hộ chiếu của cô. An An lấy hộ chiếu mở ra đọc to:

- Đây nhé! Các cậu nhìn đi xem có đúng là năm nay tôi đã hai mươi bảy tuổi. Vừa qua sinh nhật mấy ngày nên đã bước sang tuổi hai mươi tám.

Cả đám cầm hộ chiếu truyền nhau xem. Tô Đức lấy lại hộ chiếu của An An cất đi. Thầy Hà nói vào tai cậu:

- An An say rồi, cậu nên đưa cô ấy về đi.

- Cô ấy uống tốt lắm, như này chưa là gì đâu thầy ạ. Phải để cô ấy nói bớt đi không em điếc tai lắm - Tô Đức cười với thầy Hà rồi lại ngồi xem họ chơi trò chơi.

Vòng hai, chai rượu quay vào Tô Đức. Một sinh viên nữ mạnh dạn hỏi:

- Em có thể trồng cây si thầy được không ạ?

Cả nhóm vỗ tay rầm rầm, An An nhìn Tô Đức cười:

- Được chứ, còn việc yêu hay không là của thầy đúng không?

Càng lúc mọi ngươi càng hào hứng với trò chơi này. Nhưng hôm nay cái chai có thù với An An. Sau một hồi đi thì lại quay về phía An An:

- An An, chị có người yêu chưa? Em có thể đăng kí một chỗ trong tim chị không?- Ngô Minh hỏi.

- Cậu có bằng lái máy bay chưa? - An An cười vang.



Cả bàn cùng cười nghiêng ngả.Trí Duy nhắc khéo:

- Chị trả lời câu hỏi đi, đề nghị không hỏi lại.

An An ném hạt đậu về phía cậu ta rồi nhìn Tô Đức:

- Đã từng có nhưng bị bỏ rồi.

Hội con trai vỗ tay rầm rầm:

- Vậy thì từ mai sẽ thi lấy bằng lái máy bay chị đẹp.

An An cười lớn nhìn Tô Đức hếch mặt " Ai bảo anh dám giới thiệu em là em gái"

Thầy Hà nhìn đám sinh viên chơi với An An cũng cười, vỗ vai an ủi Tô Đức.

- Người bỏ cậu đúng là không có mắt - Cao Phong từ đầu ngồi im bất ngờ lên tiếng.

An An nhìn thấy cậu ta chưa uống hết một chai nên hỏi:

- Cậu không biết uống rượu à?

- Anh ấy không uống được, nếu uống lát chúng tôi phải bê về mất - Một bạn nam khoác vai Cao Phong nói.

Ngô Minh vỗ tay rầm rầm:

- Đúng ai bỏ chị đúng là không có mắt. Vậy nên từ mai em sẽ chính thức đăng kí làm em rể thầy Tô.

An An nhìn mặt Tô Đức đang nghệt ra mà bật cười. Mấy cậu sinh viên khác cũng réo tên Tô Đức cho xin làm rể. Một bạn gái lên tiếng:

- Chị An, mũi chị rất cao. Liệu là thật hay giả đấy ạ?

An An rất bất ngờ với câu hỏi này vì từ bé mọi người đều bảo cô giống ông nội nhất là cái mũi cao như lai. Để cho mọi người vui cô hỏi lại:

- Bây giờ chúng ta cá cược nhé! Ai cho rằng tôi nâng mũi đặt bên phải còn lại thì bên trái.

Cả hội rất hào hứng bỏ luôn quay chai mà sang cá cược. Thầy Hà bảo An An đúng là lắm trò. Sau 5 phút đặt tiền thì chỉ có Trí Duy, Cao Phong và Ngô Minh đặt bên không còn lại thì sang bên có. Thầy Tô và thầy Hà ngoài cuộc không tham gia. An An cầm chai rượu lên uống vì hơi tự ái.

- Xin thông báo với các bạn đặt bên tay phải hãy để tiền lại cho những người bên trái vì Từ lúc sinh ta đến giờ tôi chưa từng thẩm mĩ vậy nên mũi tôi một trăm phần trăm là thật.

Ngô Minh đứng lên lấy tiền. Nhóm kia thì nhao nhao lên không tin đòi động thử. Một bạn gái cố tình nhéo mũi cô làm cho An An đau. Tô Đức đứng lên can thiệp:

- Nhà thầy mọi người đều rất khó tính nên An An sẽ không được nâng mũi hay làm đẹp bất kì bộ phận nào. Thầy xin đảm bảo mũi An An là hàng thật.

Cả đám ỉu xìu chịu mất tiền. Có người vẫn đòi mai đưa cô đi kiểm tra. Ngô Minh đưa cho An An tiền vừa cá cược được bảo góp với cô trả tiền ăn hôm nay. Nhưng An An từ chối nói có đủ tiền. Một bạn gái lại mời An An uống rượu nhưng Cao Phong cản lại:

- Hình như cậu ấy say rồi đừng mời nữa.

An An nhìn cậu ta:

- Cậu có dám uống thi với tôi không? Dù từ nãy cậu không uống nhưng cũng không sao cả.

Cậu ta xua tay:

- Hôm nay cậu uống nhiều rồi để lần khác tôi sẽ thi với cậu.

Trí Duy và Ngô Minh cũng bảo An An không nên uống nữa. Tô Đức gọi thanh toán rồi đưa hóa đơn cho An An. Cô lấy ví đưa cho Tô Đức:

- Anh lấy trả đi, em không nhìn rõ.

Thanh toán xong, mọi người chào nhau đi về. An An đứng dậy người cũng bắt đầu lảo đảo. Tô Đức ôm cô đi xuống lấy xe. Thầy Hà vỗ vai:

- Hôm nay An An say rồi, cậu đưa cô ấy về khách sạn thì ở lại với cô ấy.

- Trời lạnh đấy, thầy khoác áo cho An An đi ạ - Cao Phong nhắc thầy Tô.

- Tôi không sao đâu, rượu bên này nhẹ mà.- Nói rồi An An đứng thẳng dậy, gạt tay Tô Đức ra.

Tô Đức nhờ mọi người để ý An An để đi lấy xe.

- Chị uống tốt thật đấy! Mai chị đi đâu thì em sẽ qua đưa chị đi nhé!- Trí Duy đề nghị.

- Cảm ơn cậu nhiều! - An An vỗ vai Trí Duy.

Tô Đức lái xe đến, An An lảo đảo bước đi. Cao Phong giúp cô lên xe. An An mở cửa vẫy tay chào mọi người về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook