Chương 32: Lợi dụng hôn má
Linhh yy
28/07/2022
Anh không chần chừng mà lấy phần bánh đó rồi đứng dậy lại sofa ngồi, lấy bánh ra anh nhìn cô lên tiếng.
- - Em ăn cùng anh đi.
- - Tôi no không muốn ăn.
- - Ăn một ít cũng không được sao? Nếu vậy anh sẽ không ăn tới đó anh bị gì thì em phải chăm sóc anh.
- - Anh... ngang ngược.
- - Vậy rồi có ăn không, không là...
- - Ăn là được chứ gì.
Cô chào thua anh luôn rồi, không biết kiếm lý do ở đâu mà ngang như cua vậy, vã lại còn vô lý nữa, cô đứng dậy lại sofa ngồi xuống, anh mỉm cười rồi lấy một ít đưa cô, cô tỏ ý không ăn, anh lại nói.
- - Há miệng ra, anh đúc.
- - Không cần, tôi tự ăn được.
- - Vậy em muốn ăn bình thường hay là dùng cái khác để đúc.
Cô ngớ người, dùng cái khác để đúc là cái gì chứ? Đột nhiên cô trân mắt nhì anh, còn anh thì gian tà mỉm cười, tất nhiên cô đâu ngốc bị vậy, nên dù không muốn cũng phải muốn, thế là cô há miệng ra ăn, anh hài lòng sau đó anh cũng dùng nĩa để lấy một ít rồi đưa lên miệng ăn, cô nhìn anh vậy có khác nào là hôn môi gián tiếp đâu chứ, đúng là cáo già, lợi dụng mà.
Cứ như vậy anh đúc, cô ăn cuối cùng cũng hết, ăn xong ngay mép môi cô dính kem, anh thấy vậy thì lau giúp cô,khiến cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, anh nhìn cô gương mặt đỏ ửng thì hôn lên má cô một cái, cô giật mình mà lùi ra xa nói.
- - Anh... lợi dụng tôi.
- - Có sao?
- - Anh... lưu manh.
Cô ngại ngùng đứng dậy, đi lại bàn làm việc, tiếp tục bản vẽ, anh thấy cô lúng túng thì hạnh phúc mỉm cười, rồi cũng tiếp công việc, còn cô sau khi bị anh hôn vào má thì không tập trung vào công việc được, tim cô đập rất nhanh,cô lén nhìn lên anh thì bị anh quay qua nhìn thấy, cô chột dạ mà cụp mắt xuống bản vẽ, anh nhìn cô như vậy thì cười thầm không ngờ cô cũng có dáng vẻ ngại ngùng đáng yêu như vậy.
Dù chỉ mới gần cô một chút, như vậy anh cũng cảm thấy hạnh phúc, từ từ anh và cô sẽ gần gũi nhau hơn, và thế tâm trạng của anh vào buổi trưa hôm đó vô cùng vui vẻ, mỉm cười suốt, cô nhìn anh cười vậy thì cũng ớn lạnh. Hết giờ làm cô thu dọn đồ đạc bỏ vào túi chuẩn bị đi về thì anh lên tiếng.
- - Ăn tối cùng anh một bữa được không?
- - Tôi không ăn cùng anh được, tôi phải về nhà...
- - Theo anh biết ba mẹ em đã đi du lịch nên không có ở nhà, em không cần biện lý do.
- - Anh điều tra nhà tôi sao?
- - Không phải là điều tra, mà anh nghe thư ký nói Lam tổng cùng vợ đi du lịch.
- - Anh...
- - Vậy nên em không cò gì để từ chối.
- - Ai nói tôi còn có...aaa. bỏ ra
- - Đi thôi anh đó bụng rồi, chút anh mà ngất là em cõng anh đấy.
- - Mơ đi, người như voi bắt người khác cõng.
- - Thì em không muốn, phải đi ăn chứ.
- - Nhưng tôi không đói.
- - Bụng em bằng sắt sao không đói, mà dù như vậy cũng phải đi ăn.
- - Anh...
Cô bị anh bắt lên xe, rồi lái đi đến nhà hàng, đến nơi cả hai cùng bước xuống xe vào nhà hàng, vào phòng vip anh nhường cô gọi món, cô cũng không khách khí mà gọi, gọi xong cô không biết làm gì nhìn qua anh, mà anh cứ nhìn cô chằm chằm, cô khó chịu lên tiếng.
- - Anh không thể nhìn chỗ khác được sao? Cứ nhìn tôi mãi thế.
- - Em xinh thì anh nhìn thôi, với lại nhìn em rất giống một người.
- - Là ai chứ.
- - Vợ tương lai.
- - Thần khinh.
Anh định nói gì đó thì phục vụ đem món ăn lên, món ăn được trưng bày rất đẹp mắt, nhìn thôi là muốn ăn rồi, anh gắp cho cô một miếng cá bỏ vào bát cô rồi nói.
- - Em ăn nhiều một chút, dạo này thấy em rất ốm.
- - Tôi thấy cũng được không ốm lắm.
- - Nhưng như vậy thì ôm không thích chút nào.
- - Cần anh ôm chắc!!
- - Tất nhiên anh phải ôm rồi, vợ anh không ôm thì ôm ai?!
- - Tôi không phải vợ anh còn nữa muốn ôm thì kiếm người khác mà ôm đi.
- - Ngoài em ra anh sẽ không lấy ai làm vợ, cho nên em cần nói anh như vậy đâu.
- - Kệ anh, mau ăn đi tôi còn về nhà.
Cả hai người cùng ăn không ai nói gì, ăn xong ăn chở cô về nhà, cô xuống xe rồi nói.
- - Cảm ơn anh đã mời tôi bữa tối.
- - Không có gì, em vào trong nghỉ ngơi đi.
- - Ừm.
Cô quay người đi vào trong nhà, cô vào nhà thì anh cũng về biệt thự riêng của mình, mỗi người một nơi, tâm trạng cũng khác nhau, anh thì vui vẻ còn cô thì ngược lại, cô phân vân không biết làm gì cho anh thêm một cơi hội hay là không cho điều này rất khó đối với cô, đau một lần không ai muốn thêm lần nữa, thôi thì cứ để tự nhiên vậy tới đâu hay tới đó.
- -----------
Chap này bù cho hôm qua không ra được.
Mọi người đọc xong cho mình xin một like nhé!!! Cảm ơn ❤❤
- - Em ăn cùng anh đi.
- - Tôi no không muốn ăn.
- - Ăn một ít cũng không được sao? Nếu vậy anh sẽ không ăn tới đó anh bị gì thì em phải chăm sóc anh.
- - Anh... ngang ngược.
- - Vậy rồi có ăn không, không là...
- - Ăn là được chứ gì.
Cô chào thua anh luôn rồi, không biết kiếm lý do ở đâu mà ngang như cua vậy, vã lại còn vô lý nữa, cô đứng dậy lại sofa ngồi xuống, anh mỉm cười rồi lấy một ít đưa cô, cô tỏ ý không ăn, anh lại nói.
- - Há miệng ra, anh đúc.
- - Không cần, tôi tự ăn được.
- - Vậy em muốn ăn bình thường hay là dùng cái khác để đúc.
Cô ngớ người, dùng cái khác để đúc là cái gì chứ? Đột nhiên cô trân mắt nhì anh, còn anh thì gian tà mỉm cười, tất nhiên cô đâu ngốc bị vậy, nên dù không muốn cũng phải muốn, thế là cô há miệng ra ăn, anh hài lòng sau đó anh cũng dùng nĩa để lấy một ít rồi đưa lên miệng ăn, cô nhìn anh vậy có khác nào là hôn môi gián tiếp đâu chứ, đúng là cáo già, lợi dụng mà.
Cứ như vậy anh đúc, cô ăn cuối cùng cũng hết, ăn xong ngay mép môi cô dính kem, anh thấy vậy thì lau giúp cô,khiến cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, anh nhìn cô gương mặt đỏ ửng thì hôn lên má cô một cái, cô giật mình mà lùi ra xa nói.
- - Anh... lợi dụng tôi.
- - Có sao?
- - Anh... lưu manh.
Cô ngại ngùng đứng dậy, đi lại bàn làm việc, tiếp tục bản vẽ, anh thấy cô lúng túng thì hạnh phúc mỉm cười, rồi cũng tiếp công việc, còn cô sau khi bị anh hôn vào má thì không tập trung vào công việc được, tim cô đập rất nhanh,cô lén nhìn lên anh thì bị anh quay qua nhìn thấy, cô chột dạ mà cụp mắt xuống bản vẽ, anh nhìn cô như vậy thì cười thầm không ngờ cô cũng có dáng vẻ ngại ngùng đáng yêu như vậy.
Dù chỉ mới gần cô một chút, như vậy anh cũng cảm thấy hạnh phúc, từ từ anh và cô sẽ gần gũi nhau hơn, và thế tâm trạng của anh vào buổi trưa hôm đó vô cùng vui vẻ, mỉm cười suốt, cô nhìn anh cười vậy thì cũng ớn lạnh. Hết giờ làm cô thu dọn đồ đạc bỏ vào túi chuẩn bị đi về thì anh lên tiếng.
- - Ăn tối cùng anh một bữa được không?
- - Tôi không ăn cùng anh được, tôi phải về nhà...
- - Theo anh biết ba mẹ em đã đi du lịch nên không có ở nhà, em không cần biện lý do.
- - Anh điều tra nhà tôi sao?
- - Không phải là điều tra, mà anh nghe thư ký nói Lam tổng cùng vợ đi du lịch.
- - Anh...
- - Vậy nên em không cò gì để từ chối.
- - Ai nói tôi còn có...aaa. bỏ ra
- - Đi thôi anh đó bụng rồi, chút anh mà ngất là em cõng anh đấy.
- - Mơ đi, người như voi bắt người khác cõng.
- - Thì em không muốn, phải đi ăn chứ.
- - Nhưng tôi không đói.
- - Bụng em bằng sắt sao không đói, mà dù như vậy cũng phải đi ăn.
- - Anh...
Cô bị anh bắt lên xe, rồi lái đi đến nhà hàng, đến nơi cả hai cùng bước xuống xe vào nhà hàng, vào phòng vip anh nhường cô gọi món, cô cũng không khách khí mà gọi, gọi xong cô không biết làm gì nhìn qua anh, mà anh cứ nhìn cô chằm chằm, cô khó chịu lên tiếng.
- - Anh không thể nhìn chỗ khác được sao? Cứ nhìn tôi mãi thế.
- - Em xinh thì anh nhìn thôi, với lại nhìn em rất giống một người.
- - Là ai chứ.
- - Vợ tương lai.
- - Thần khinh.
Anh định nói gì đó thì phục vụ đem món ăn lên, món ăn được trưng bày rất đẹp mắt, nhìn thôi là muốn ăn rồi, anh gắp cho cô một miếng cá bỏ vào bát cô rồi nói.
- - Em ăn nhiều một chút, dạo này thấy em rất ốm.
- - Tôi thấy cũng được không ốm lắm.
- - Nhưng như vậy thì ôm không thích chút nào.
- - Cần anh ôm chắc!!
- - Tất nhiên anh phải ôm rồi, vợ anh không ôm thì ôm ai?!
- - Tôi không phải vợ anh còn nữa muốn ôm thì kiếm người khác mà ôm đi.
- - Ngoài em ra anh sẽ không lấy ai làm vợ, cho nên em cần nói anh như vậy đâu.
- - Kệ anh, mau ăn đi tôi còn về nhà.
Cả hai người cùng ăn không ai nói gì, ăn xong ăn chở cô về nhà, cô xuống xe rồi nói.
- - Cảm ơn anh đã mời tôi bữa tối.
- - Không có gì, em vào trong nghỉ ngơi đi.
- - Ừm.
Cô quay người đi vào trong nhà, cô vào nhà thì anh cũng về biệt thự riêng của mình, mỗi người một nơi, tâm trạng cũng khác nhau, anh thì vui vẻ còn cô thì ngược lại, cô phân vân không biết làm gì cho anh thêm một cơi hội hay là không cho điều này rất khó đối với cô, đau một lần không ai muốn thêm lần nữa, thôi thì cứ để tự nhiên vậy tới đâu hay tới đó.
- -----------
Chap này bù cho hôm qua không ra được.
Mọi người đọc xong cho mình xin một like nhé!!! Cảm ơn ❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.