Chương 88: Muốn được bình yên như vậy
Linhh yy
06/08/2022
Sau khi anh tắm xong thì bước ra ngoài, nhìn xung quanh không thấy cô
đâu,anh đi xung tìm thấy cô đang ngồi ở ngoài bàn công, anh đi ra đó
thấy cô đang chóng tay cằm lên nhìn ra xa, anh đi lại gần hỏi cô.
- - Sao lại ra đây?
- - Ngắm mặt trời lăng.
- - Ừm... hôm nay không khí rất mát mẻ.
- - Đúng vậy rất yên bình, em ước nó có thể mãi như vậy.
- - Tất nhiên là được rồi, không cần phải ước gì đâu.
- - Sóng gió không biết chừng nào sẽ đến nữa, yên hay ngày nào hay ngày nấy.
- - Em không cần phải lo lắng vậy đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- - Hy vọng là vậy.
Hai người cùng nhau nhắm mặt trời lăng, đến gió thổi rì rào mát mẻ vào da thịt, trời cũng dần tối anh và cô đi vào trong, cô lấy quần áo để đi tắm, còn anh trên giường tay cầm điện thoại đang nhắn tin ai đó. Cô mở vòi nước xả xuống bồn tắm, cô bước vào trong đó ngâm cơ thể mệt nhoài, đầy năng nề này, cô ngâm mình trong dòng nước ấm để có thể giải tỏa căng thẳng. Ở bên ngoài anh nhắn tin xong, thì nhìn vào cửa phòng tắm, tuy mờ ảo nhưng thấy cô đang ngâm mình trong bồn nước, chắc cô đã mệt mỏi lắm, lòng anh rất xót rất đau cho cô,anh không bảo vệ tốt cho cô, để cô phải lo sợ như vậy thật là không đáng để cô yêu anh sâu đậm như vậy.
Cô bên trong tắm xong liền đi ra ngoài, đồ cô mặc là một chiếc đầm ngủ rất dễ thương, đáng yêu nhìn cô như vậy làm anh muốn cưng chiều,ôm cô vào lòng, cô bước ra ngoài bị nhìn chằm chằm như vậy, cô khó hiểu nhìn xuống chiếc đầm vẫn bình thường không có gì khác, ngước lên vẫn thấy anh nhìn cô rồi còn cười nữa, cô thắc mắc hỏi anh.
- - Anh sao lại nhìn em như vậy, lại còn cười nữa là ý gì?
- - Không có gì, chỉ thấy em rất đáng yêu.
- - Đáng yêu sao?
- - Ừm. Em mau qua đây, nhìn xem trên áo em có con Doraemon nè rất dễ thương.
- - Ồ dễ thương thật.
- - Nhưng không dễ thương bằng em.
- - Dẻo miệng.
- - Được rồi xuống ăn tối thôi.
- - Cõng em.
- - Em đó, lên nào anh cõng.
Cô lên người anh,anh cõng cô ra khỏi phòng xuống phòng ăn, người làm thấy hai người tình tứ như vậy thì mỉm cười, cũng vui cho anh thiếu gia nhà họ cũng đã yêu đúng người, không như lúc trước bị Ngô Diệp Nhi xoay vòng vòng khiến ai cũng ghét cô ta, từ ngày vụ việc cô ta giả tạo đều được vạch ra ai cũng ghét,khinh bỉ cô ta không thôi, mà người tổn thương nhất lại là anh, bây giờ thấy anh vui vẻ hạnh phúc như vậy thì cũng mừng thay cho anh.
Anh và cô xuống phòng ăn, cả hai bắt đầu ăn tối với nhau, buổi tối đó cả hai người ăn tối rất vui vẻ, mọi chuyện buồn phiền, lo lắng đều tan biến đi, tiếng cười của cô vang lên trong biệt thự, anh thấy nụ cười vui vẻ của cô làm anh cảm thấy, những mệt mỏi trong người đều vơi đi,trong buổi tối đó anh ở thư phòng giải quyết công việc, còn cô thì ngồi trên đùi anh nằm trong lòng mà nghịch điện thoại rất vui vẻ.Nghịch một lúc cũng chán, cô bỏ điện thoại xuống nhìn anh làm việc, tuy cô không học bên ngành này nhưng cũng hiểu một chút, vì khi còn học ở đây cô hay thấy ba cô làm,nên cũng biết chút đỉnh. Anh thấy cô nhìn chăm chú như vậy thì hỏi.
- - Hiểu không?
- - Hiểu được chút chút.
- - Vậy sao?
- - Ừm...thiệt đó đừng nhìn em như vậy chứ?
- - Vậy em giải thích cho anh cái mục này đi.
- - Mục sản xuất sao?
- - Ừm.
- - Thật ra mục này nếu nói về sản xuất thiết kế ra các vật dụng trong nhà,em nghĩ nên thiết kế ra các vật cần dùng chủ yếu những món đồ đó sẽ cải tiến lên để dùng cảm thấy mỗi đợt sẽ đổi mới hơn, không bị phía sau những món đồ khác.
- - Ừm...cũng có lý.
- - Theo em biết anh đâu có chuyên về cái này.
- - Thật ra dự án này anh mới thầu thôi,tuy không chuyên bề cái này nhưng muốn thử xem sao, không chừng nó sẽ lan rộng ra thế giới được nhiều người biết đến.
- - Ồ..ý kiến cũng hay đấy.
- - Tất nhiên rồi.
- - Vậy câu trả lời của em qua rồi chứ.
- - Qua rồi không hổ danh là Lam tiểu thư kim luôn Dương thiếu phu nhân.
- - Ai thèm làm Dương thiếu phu nhân của anh chứ.
- - Em không muốn cũng phải muốn thôi, muốn trốn cũng không được.
- - Hơ...cho cũng không..aa..đừng chọc..mà nhột quá à...haha.
- - Cho em nhột chết luôn.
- - Không đừng mà....aaaaa....haha...nhột..
- - Sao em chịu chưa.
- - Chịu rồi, à không.
- - Hửm...cho em nói lại lần nữa.
- - Chịu được chưa, anh chỉ biết ăn hiếp em thôi.
- - Ai kêu em dễ thương như vậy chứ,thật là muốn ăn em vào bụng.
- - Em là người đấy.
- - Ừm..là người được chưa.
- - Được, ngoan lắm haha.
Tiếng của hai người cười giỡn với nhau trong buổi tối,ai cũng chuẩn bị đi ngủ, chỉ có anh và cô là còn thức để trêu đùa với nhau. Mệt mỏi anh bế cô về phòng chuẩn bị ngủ, đêm đó cả hai ôm nhau nằm ngủ trên giường rất hạnh phúc, giống như một đôi vợ chồng thực thụ vậy, khiến người khác cũng ao ước có một người chồng như anh, vừa đẹp trai vừa tài giỏi ai mà chẳng muốn có.
- - Sao lại ra đây?
- - Ngắm mặt trời lăng.
- - Ừm... hôm nay không khí rất mát mẻ.
- - Đúng vậy rất yên bình, em ước nó có thể mãi như vậy.
- - Tất nhiên là được rồi, không cần phải ước gì đâu.
- - Sóng gió không biết chừng nào sẽ đến nữa, yên hay ngày nào hay ngày nấy.
- - Em không cần phải lo lắng vậy đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- - Hy vọng là vậy.
Hai người cùng nhau nhắm mặt trời lăng, đến gió thổi rì rào mát mẻ vào da thịt, trời cũng dần tối anh và cô đi vào trong, cô lấy quần áo để đi tắm, còn anh trên giường tay cầm điện thoại đang nhắn tin ai đó. Cô mở vòi nước xả xuống bồn tắm, cô bước vào trong đó ngâm cơ thể mệt nhoài, đầy năng nề này, cô ngâm mình trong dòng nước ấm để có thể giải tỏa căng thẳng. Ở bên ngoài anh nhắn tin xong, thì nhìn vào cửa phòng tắm, tuy mờ ảo nhưng thấy cô đang ngâm mình trong bồn nước, chắc cô đã mệt mỏi lắm, lòng anh rất xót rất đau cho cô,anh không bảo vệ tốt cho cô, để cô phải lo sợ như vậy thật là không đáng để cô yêu anh sâu đậm như vậy.
Cô bên trong tắm xong liền đi ra ngoài, đồ cô mặc là một chiếc đầm ngủ rất dễ thương, đáng yêu nhìn cô như vậy làm anh muốn cưng chiều,ôm cô vào lòng, cô bước ra ngoài bị nhìn chằm chằm như vậy, cô khó hiểu nhìn xuống chiếc đầm vẫn bình thường không có gì khác, ngước lên vẫn thấy anh nhìn cô rồi còn cười nữa, cô thắc mắc hỏi anh.
- - Anh sao lại nhìn em như vậy, lại còn cười nữa là ý gì?
- - Không có gì, chỉ thấy em rất đáng yêu.
- - Đáng yêu sao?
- - Ừm. Em mau qua đây, nhìn xem trên áo em có con Doraemon nè rất dễ thương.
- - Ồ dễ thương thật.
- - Nhưng không dễ thương bằng em.
- - Dẻo miệng.
- - Được rồi xuống ăn tối thôi.
- - Cõng em.
- - Em đó, lên nào anh cõng.
Cô lên người anh,anh cõng cô ra khỏi phòng xuống phòng ăn, người làm thấy hai người tình tứ như vậy thì mỉm cười, cũng vui cho anh thiếu gia nhà họ cũng đã yêu đúng người, không như lúc trước bị Ngô Diệp Nhi xoay vòng vòng khiến ai cũng ghét cô ta, từ ngày vụ việc cô ta giả tạo đều được vạch ra ai cũng ghét,khinh bỉ cô ta không thôi, mà người tổn thương nhất lại là anh, bây giờ thấy anh vui vẻ hạnh phúc như vậy thì cũng mừng thay cho anh.
Anh và cô xuống phòng ăn, cả hai bắt đầu ăn tối với nhau, buổi tối đó cả hai người ăn tối rất vui vẻ, mọi chuyện buồn phiền, lo lắng đều tan biến đi, tiếng cười của cô vang lên trong biệt thự, anh thấy nụ cười vui vẻ của cô làm anh cảm thấy, những mệt mỏi trong người đều vơi đi,trong buổi tối đó anh ở thư phòng giải quyết công việc, còn cô thì ngồi trên đùi anh nằm trong lòng mà nghịch điện thoại rất vui vẻ.Nghịch một lúc cũng chán, cô bỏ điện thoại xuống nhìn anh làm việc, tuy cô không học bên ngành này nhưng cũng hiểu một chút, vì khi còn học ở đây cô hay thấy ba cô làm,nên cũng biết chút đỉnh. Anh thấy cô nhìn chăm chú như vậy thì hỏi.
- - Hiểu không?
- - Hiểu được chút chút.
- - Vậy sao?
- - Ừm...thiệt đó đừng nhìn em như vậy chứ?
- - Vậy em giải thích cho anh cái mục này đi.
- - Mục sản xuất sao?
- - Ừm.
- - Thật ra mục này nếu nói về sản xuất thiết kế ra các vật dụng trong nhà,em nghĩ nên thiết kế ra các vật cần dùng chủ yếu những món đồ đó sẽ cải tiến lên để dùng cảm thấy mỗi đợt sẽ đổi mới hơn, không bị phía sau những món đồ khác.
- - Ừm...cũng có lý.
- - Theo em biết anh đâu có chuyên về cái này.
- - Thật ra dự án này anh mới thầu thôi,tuy không chuyên bề cái này nhưng muốn thử xem sao, không chừng nó sẽ lan rộng ra thế giới được nhiều người biết đến.
- - Ồ..ý kiến cũng hay đấy.
- - Tất nhiên rồi.
- - Vậy câu trả lời của em qua rồi chứ.
- - Qua rồi không hổ danh là Lam tiểu thư kim luôn Dương thiếu phu nhân.
- - Ai thèm làm Dương thiếu phu nhân của anh chứ.
- - Em không muốn cũng phải muốn thôi, muốn trốn cũng không được.
- - Hơ...cho cũng không..aa..đừng chọc..mà nhột quá à...haha.
- - Cho em nhột chết luôn.
- - Không đừng mà....aaaaa....haha...nhột..
- - Sao em chịu chưa.
- - Chịu rồi, à không.
- - Hửm...cho em nói lại lần nữa.
- - Chịu được chưa, anh chỉ biết ăn hiếp em thôi.
- - Ai kêu em dễ thương như vậy chứ,thật là muốn ăn em vào bụng.
- - Em là người đấy.
- - Ừm..là người được chưa.
- - Được, ngoan lắm haha.
Tiếng của hai người cười giỡn với nhau trong buổi tối,ai cũng chuẩn bị đi ngủ, chỉ có anh và cô là còn thức để trêu đùa với nhau. Mệt mỏi anh bế cô về phòng chuẩn bị ngủ, đêm đó cả hai ôm nhau nằm ngủ trên giường rất hạnh phúc, giống như một đôi vợ chồng thực thụ vậy, khiến người khác cũng ao ước có một người chồng như anh, vừa đẹp trai vừa tài giỏi ai mà chẳng muốn có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.