Chương 20: Từng yêu
Linhh yy
28/07/2022
Sau khi những việc Ngô Diệp Nhi che giấu đều được đưa lên mạng, cô ta ngày đêm đều không dám ra ngoài, vì khi đi ra chắc chắn họ sẽ chửi rủa cô ta, nên cô cứ ru rú trong nhà ai tới cũng không dám đi ra ngoài. Các tài khoản cô ta đều khóa lại không tiếp xúc với điện nữa, vì những người đó luôn nhắn tin chửi rủa cô ta khiến cô ta lo lắng, hoảng sợ, cô ta không ngờ rằng anh lại nhẫn tâm đến như vậy ép cô ta vào đường cùng. Tuy nhiên cô ta sẽ không từ bỏ, mà tìm cách để trả thù những người đã ép cô ta đến ngày hôm nay đều phải sống không bằng chết.
Tất nhiên cô ta đã lên kế hoạch cho mình, cô ta phấn chấn tinh thần lại, sao đó cô ta ăn mặc đẹp một chút nhưng cô ta vẫn sợ những người bên ngoài, nên đã che đi khuôn mặt, ăn mặc cũng kín đáo hơn lúc trước, không còn hở hang nữa. Cô ta đi ra khỏi nhà đến công ty anh, vừa đứng trước cổng cô ta căm thù những lời bàn tán xung quanh cô, dù có tức giận nhưng phải nhẫn nhịn còn việc phải làm, Cô ta bước vào trong lại tiếp tân.
- - Cho hỏi có Dương tổng ở đây không?
- - À có, nhưng cô có hẹn trước không?
- - Không có
- - Vậy thì xin lỗi, cô không hẹn trước nên không cho vào
Cô ta nghe vậy thì liền lấy điện thoại ra gọi cho anh
- - Gọi tôi có chuyện gì?
- - Tôi có chuyện muốn gặp anh, hiện giờ tôi đang dưới sảnh
- - Tôi không còn gì để găp cô
- - Nếu anh không gặp tôi, thì đừng trách tôi ra tay với người con gái anh yêu.
- - Cô dám
- - Có gì mà tôi không dám
- - Được, cô chờ một chút
Quả nhiên cô ta đem cô ra thì anh liền siêu lòng, cô ta không ngờ nhanh như vậy mà anh đã yêu cô ta rồi, cô ta nghĩ tại sao cô không tiếp xúc với anh nhiều nhưng rồi cũng chiếm được trái tim anh, còn cô ta thì cực khổ dùng mọi thủ đoạn để có được anh nhưng cuối cùng vẫn không, thật đúng là ông trời quá bất công với cô ta.
Cô ta được anh cho lên, nên cũng nhanh chóng đi vào, cô ta không tin anh là một người tàn nhẫn như vậy vậy, bây giờ anh là cứu tinh của cô ta, còn những người khác, sao khi thấy những tin tức đó liền không muốn liên quan gì đến nữa, cô ta oán hận những người đó vì đã gây ra cho cô ta, nếu năm đó không bị cưỡng hiếp liệu có được hạnh phúc đẹp không, chắc chắn là không rồi? Dù không bị cưỡng hiếp, nhưng cô ta không thể nào chịu cảnh cực khổ như vậy?
Đến văn phòng anh cô ta bước vào thấy anh thảnh thơi đang ngôi đó nhìn cô ta.
- - Cô tìm tôi có chuyện gì?
- - Anh biết tôi bị anh làm thành ra như thế này rồi anh còn hỏi sao?
- - Ngay từ đầu tôi đã nói đừng có uy hiếp tôi, nên đây là hậu quả cô tự gánh.
- - Anh thật tàn nhẫn, anh không thể niệm tình chúng ta từng yêu nhau sao?
- - Từng yêu sao?Vậy cô cắm tôi bao nhiêu cái sừng rồi.
- - Tôi...
- - Vài cái, vài chục hay là một vườn xanh. Đúng tôi từng yêu cô, nhưng khi cô về đây, tôi thấy cô chẳng giống như trước, cô chỉ biết đi chơi, đi shopping, đi các chỗ, chỗ nào cô muốn đến đều phải đi cho bằng được, tôi cũng đáp ứng dù công việc có bận đến cỡ nào vẫn dẫn cô đi, nhưng thì sao cô vẫn thờ ơ, không cho cô đi thì cô nói tôi không yêu cô. Vậy cô có từng yêu tôi chưa?
- - Có yêu
- - Ha... cô yêu tôi hay yêu tiền, tài sản của tôi.
- - Không như những gì anh nói đâu, em có yêu anh mà.
- - Cô đừng giã tạo trước măt tôi nữa, tôi sẽ không tin đâu, còn nữa niệm tình trước đây chúng ta từng yêu nhau, tôi sẽ không tính toán với cô, nếu cô không biết yên phận thì đừng trách tôi tiễn cô đi đấy.
- - Anh....
- - Còn bây giờ thì cút khỏi mắt tôi ngay lập tức.
Cô ta bị anh phủ phàng, dù không can tâm nhưng cũng phải đi ra ngoài, cô ta thù hận anh đã nói những lời đó, bước ra ngoài cô ta quay đầu lại nói.
- - Anh cứ chờ đi nhất định tôi sẽ khiến anh phải hối hận mà van xin tôi.
Câu nói đó tuy anh không nghe thấy, nhưng vẫn cảm nhận được sự thù hận của cô ta, nếu cô ta không yên phận anh đành ra tay trước vậy.
Vậy là ngày qua ngày, tháng này qua tháng nọ rồi năm này qua năm nọ, cứ như vậy anh luôn âm thầm quan sát cô từ xa, dù có đi công tác anh chỉ nhìn cô từ xa anh không muốn cô phải tổn thương, đau khổ khi thấy anh. Đợi cô về nước anh sẽ theo đuổi cô lại từ đầu, dù cô có lạnh lùng, thờ ơ đi chăng nữa anh sẽ vẫn theo đuổi cô, đến khi cô chấp nhận thì thôi.
Tất nhiên cô ta đã lên kế hoạch cho mình, cô ta phấn chấn tinh thần lại, sao đó cô ta ăn mặc đẹp một chút nhưng cô ta vẫn sợ những người bên ngoài, nên đã che đi khuôn mặt, ăn mặc cũng kín đáo hơn lúc trước, không còn hở hang nữa. Cô ta đi ra khỏi nhà đến công ty anh, vừa đứng trước cổng cô ta căm thù những lời bàn tán xung quanh cô, dù có tức giận nhưng phải nhẫn nhịn còn việc phải làm, Cô ta bước vào trong lại tiếp tân.
- - Cho hỏi có Dương tổng ở đây không?
- - À có, nhưng cô có hẹn trước không?
- - Không có
- - Vậy thì xin lỗi, cô không hẹn trước nên không cho vào
Cô ta nghe vậy thì liền lấy điện thoại ra gọi cho anh
- - Gọi tôi có chuyện gì?
- - Tôi có chuyện muốn gặp anh, hiện giờ tôi đang dưới sảnh
- - Tôi không còn gì để găp cô
- - Nếu anh không gặp tôi, thì đừng trách tôi ra tay với người con gái anh yêu.
- - Cô dám
- - Có gì mà tôi không dám
- - Được, cô chờ một chút
Quả nhiên cô ta đem cô ra thì anh liền siêu lòng, cô ta không ngờ nhanh như vậy mà anh đã yêu cô ta rồi, cô ta nghĩ tại sao cô không tiếp xúc với anh nhiều nhưng rồi cũng chiếm được trái tim anh, còn cô ta thì cực khổ dùng mọi thủ đoạn để có được anh nhưng cuối cùng vẫn không, thật đúng là ông trời quá bất công với cô ta.
Cô ta được anh cho lên, nên cũng nhanh chóng đi vào, cô ta không tin anh là một người tàn nhẫn như vậy vậy, bây giờ anh là cứu tinh của cô ta, còn những người khác, sao khi thấy những tin tức đó liền không muốn liên quan gì đến nữa, cô ta oán hận những người đó vì đã gây ra cho cô ta, nếu năm đó không bị cưỡng hiếp liệu có được hạnh phúc đẹp không, chắc chắn là không rồi? Dù không bị cưỡng hiếp, nhưng cô ta không thể nào chịu cảnh cực khổ như vậy?
Đến văn phòng anh cô ta bước vào thấy anh thảnh thơi đang ngôi đó nhìn cô ta.
- - Cô tìm tôi có chuyện gì?
- - Anh biết tôi bị anh làm thành ra như thế này rồi anh còn hỏi sao?
- - Ngay từ đầu tôi đã nói đừng có uy hiếp tôi, nên đây là hậu quả cô tự gánh.
- - Anh thật tàn nhẫn, anh không thể niệm tình chúng ta từng yêu nhau sao?
- - Từng yêu sao?Vậy cô cắm tôi bao nhiêu cái sừng rồi.
- - Tôi...
- - Vài cái, vài chục hay là một vườn xanh. Đúng tôi từng yêu cô, nhưng khi cô về đây, tôi thấy cô chẳng giống như trước, cô chỉ biết đi chơi, đi shopping, đi các chỗ, chỗ nào cô muốn đến đều phải đi cho bằng được, tôi cũng đáp ứng dù công việc có bận đến cỡ nào vẫn dẫn cô đi, nhưng thì sao cô vẫn thờ ơ, không cho cô đi thì cô nói tôi không yêu cô. Vậy cô có từng yêu tôi chưa?
- - Có yêu
- - Ha... cô yêu tôi hay yêu tiền, tài sản của tôi.
- - Không như những gì anh nói đâu, em có yêu anh mà.
- - Cô đừng giã tạo trước măt tôi nữa, tôi sẽ không tin đâu, còn nữa niệm tình trước đây chúng ta từng yêu nhau, tôi sẽ không tính toán với cô, nếu cô không biết yên phận thì đừng trách tôi tiễn cô đi đấy.
- - Anh....
- - Còn bây giờ thì cút khỏi mắt tôi ngay lập tức.
Cô ta bị anh phủ phàng, dù không can tâm nhưng cũng phải đi ra ngoài, cô ta thù hận anh đã nói những lời đó, bước ra ngoài cô ta quay đầu lại nói.
- - Anh cứ chờ đi nhất định tôi sẽ khiến anh phải hối hận mà van xin tôi.
Câu nói đó tuy anh không nghe thấy, nhưng vẫn cảm nhận được sự thù hận của cô ta, nếu cô ta không yên phận anh đành ra tay trước vậy.
Vậy là ngày qua ngày, tháng này qua tháng nọ rồi năm này qua năm nọ, cứ như vậy anh luôn âm thầm quan sát cô từ xa, dù có đi công tác anh chỉ nhìn cô từ xa anh không muốn cô phải tổn thương, đau khổ khi thấy anh. Đợi cô về nước anh sẽ theo đuổi cô lại từ đầu, dù cô có lạnh lùng, thờ ơ đi chăng nữa anh sẽ vẫn theo đuổi cô, đến khi cô chấp nhận thì thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.