Chương 5: tôi xin 1 phút...
Blue
07/06/2016
hihi cám ơn bạn...
Thật lòng mà nói tôi chưa bao giờ là một nhà văn thực thụ cả....Tôi chỉ là 1 người viết lách.
Tôi yêu viết lách như yêu tách cà phê vào buổi sáng, như yêu vòng tay của mẹ hay cái hôn lên má của mấy đứa em thơ. Tôi đến với viết lách cũng chỉ vì viết lách cho tôi sống thật với bản thân mình....
Có lẽ với nhiều người cũng ko thể sống với cá tính thật của mình và tôi cũng thế...Cuộc sống của tôi thật sự bắt đầu khi đến với enternet. Bạn biết ko tôi không viết để nhận những lượt vote mà tôi viết để tìm lại chính mình, viết để trút bỏ những tâm sự của bản thân. Tôi yêu những bình luận của những người đọc trên mạng ngoài việc để mình rút ra kinh nghiệm cho bài viết lần sau ra còn bởi vì tôi muốn được kết bạn với họ...
Tôi ngoài đời là một người không để lộ cá tính thật sự của mình với ai và tôi có rất ít bạn thân nhưng bạn bè thì không ít, nếu tôi nói từ nhỏ đến lớn tôi chỉ tin và thân với hai người bạn bạn có tin ko? Nhưng tôi cũng ko để lộ bí mật cuối cùng với họ...Tôi đến với mạng enternet không chỉ để trút bỏ tâm sự, viết lách còn giúp tôi có thật nhiều bạn bè dù chỉ nói chuyện hợp nhau cũng được...
Thật ra tôi ko chán vì không ai đọc truyện của tôi mà là tôi có cảm giác mình bị lạc lõng khi ko còn ai bình luận truyện của mình. Bạn nói tôi là một người nhiều chuyện hay bà tám cũng được. Thật sự tôi chỉ muốn được nói chuyện với mọi người để thấy mình có thể sống với bản chất thật của mình và tôi yêu viết lách cũng vì thế...
Mỗi lần lên xem bình luận của bạn đọc trên truyện của mình tôi thật sự hạnh phúc.... Cứ như là gặp được bạn tri âm vậy đó ...
Vì vậy có nhiều lần tôi suy sụp tinh thần và muốn bỏ viết lách nhưng chỉ cần nhìn thấy một lời bình luận của 1 bạn đọc nào đó thôi thì cứ như vừa được một lời kích lệ tinh thần hay 1 cái ôm thật chặt của một người bạn thân làm tôi có sức sống trở lại....
Tôi sẽ tiếp tục viết lách và sẽ viết ra nhiều tác phẩm hay hơn nữa, tất nhiên là hay theo thứ tự bài viết trước và sau của mình chứ ko phải là so với người khác *mỉm cười*....
Cảm ơn vì bạn đã đọc những lời tâm sự của tôi
~Blue~
Thật lòng mà nói tôi chưa bao giờ là một nhà văn thực thụ cả....Tôi chỉ là 1 người viết lách.
Tôi yêu viết lách như yêu tách cà phê vào buổi sáng, như yêu vòng tay của mẹ hay cái hôn lên má của mấy đứa em thơ. Tôi đến với viết lách cũng chỉ vì viết lách cho tôi sống thật với bản thân mình....
Có lẽ với nhiều người cũng ko thể sống với cá tính thật của mình và tôi cũng thế...Cuộc sống của tôi thật sự bắt đầu khi đến với enternet. Bạn biết ko tôi không viết để nhận những lượt vote mà tôi viết để tìm lại chính mình, viết để trút bỏ những tâm sự của bản thân. Tôi yêu những bình luận của những người đọc trên mạng ngoài việc để mình rút ra kinh nghiệm cho bài viết lần sau ra còn bởi vì tôi muốn được kết bạn với họ...
Tôi ngoài đời là một người không để lộ cá tính thật sự của mình với ai và tôi có rất ít bạn thân nhưng bạn bè thì không ít, nếu tôi nói từ nhỏ đến lớn tôi chỉ tin và thân với hai người bạn bạn có tin ko? Nhưng tôi cũng ko để lộ bí mật cuối cùng với họ...Tôi đến với mạng enternet không chỉ để trút bỏ tâm sự, viết lách còn giúp tôi có thật nhiều bạn bè dù chỉ nói chuyện hợp nhau cũng được...
Thật ra tôi ko chán vì không ai đọc truyện của tôi mà là tôi có cảm giác mình bị lạc lõng khi ko còn ai bình luận truyện của mình. Bạn nói tôi là một người nhiều chuyện hay bà tám cũng được. Thật sự tôi chỉ muốn được nói chuyện với mọi người để thấy mình có thể sống với bản chất thật của mình và tôi yêu viết lách cũng vì thế...
Mỗi lần lên xem bình luận của bạn đọc trên truyện của mình tôi thật sự hạnh phúc.... Cứ như là gặp được bạn tri âm vậy đó ...
Vì vậy có nhiều lần tôi suy sụp tinh thần và muốn bỏ viết lách nhưng chỉ cần nhìn thấy một lời bình luận của 1 bạn đọc nào đó thôi thì cứ như vừa được một lời kích lệ tinh thần hay 1 cái ôm thật chặt của một người bạn thân làm tôi có sức sống trở lại....
Tôi sẽ tiếp tục viết lách và sẽ viết ra nhiều tác phẩm hay hơn nữa, tất nhiên là hay theo thứ tự bài viết trước và sau của mình chứ ko phải là so với người khác *mỉm cười*....
Cảm ơn vì bạn đã đọc những lời tâm sự của tôi
~Blue~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.