Yêu Anh Sánh Ngang Cùng Trời Đất
Chương 23: Nhẹ nhàng bước đến bên anh (Phần 2)
Nhím Xù
26/02/2017
Dản Tâm quay
lại cùng bát cháo cá trên tay và hai bắp ngô luộc. Cô vừa mở cửa, khí
lạnh đã theo đó tràn vào trong xe. Dĩ Phong vừa quay xuống, một bắp ngô
thơm lừng bốc khói nghi ngút đã được đưa tới trước mặt mình cùng nụ cười tươi tắn:
- Cũng coi như là bồi bổ, ăn nhanh cho nóng
Dĩ Phong nhìn thấy thế mỉm cười,chiếc xe lao nhanh về phía trước, trong mắt cậu ta, chợt có một cảm xúc ấm áp. Cố Thần, mong rằng cậu sẽ bảo vệ thật tốt cô ấy. Chiếc xe lại hòa vào màn đêm, những ngọn đèn rực rỡ nhấp nháy phía xa xa, mang theo sự phồn vinh và nhộn nhịp chàn vào lòng Dản Tâm. Nhìn người đàn ông vừa được cô đặt nằm ngay ngắn bên cạnh, Dản Tâm cảm thấy, cuộc sống của cô, tự do mà cô chọn, có phải đều thay đổi vì sự có mặt của hắn.
Chiếc đồng hồ nhỏ bé đeo trên cổ chỉ đúng 12 giờ
* * *
Giật mình tỉnh giấc, cơn đau choáng váng nơi đỉnh đâu khiến Dản Tâm phải lắc mạnh vài cái. Hóa ra, cô đã ngủ được gần tiếng rồi. Chiếc xe vẫn chạy êm ru như vậy, trong xe thỉnh thoảng vọng đến tiếng hát nho nhỏ. Sờ vào chán Cố Thần khiến Dản Tâm hoảng hốt, sau khi uống thuốc, nhiệt độ không giảm mà còn tăng lên. Cả người hắn nóng rực, thỉnh thoảng lại gồng lên vì khó chịu, khẽ mở chiếc băng quấn vết thương, quả nhiên phần thịt xung quanh vết khâu không ngừng sưng tấy lên, chất dịch mủ màu vàng theo đó rỉ ra. Dản Tâm bóp chán, quay sang nhìn Dĩ Phong:
- Thuốc kháng sinh trong này có vẻ không ổn rồi – cô lắc đầu – chúng không phát huy tác dụng
- Chúng ta không thể đến hiệu thuốc bây giờ, càng không thể tới bệnh viện, quân của Lão Tam biết Cố Thần bị thương, giờ có lẽ đã phong tỏa hết hiệu thuốc và bệnh viện gần đây rồi – Dĩ Phong thở dài. Đôi mắt cậu ta nhíu lại
Dản Tâm cũng gật đầu đồng ý, bọn chúng đương nhiên sẽ không chừa một cơ hội sống xót nào cho Cố Thần.
Phía dưới Cố Thần thỉnh thoảng lại cựa quậy, động đến vết thương, đôi mắt hắn nhíu lại thật chặt. Dản Tâm nhíu mày, mong rằng sau khi rửa lại vết thương bằng oxi già sẽ có hiệu quả. Cởi áo hắn ra, cả người Cố Thần hơi run lên, Dản Tâm đeo găng tay, vừa động vào vết thương lại cảm nhận được một trận run rẩy kịch liệt. Cô cắt một ít chỉ phần cuối vết mổ, lấy bông thấm oxi già, cẩn thận lau qua vết thương cho hắn. Hơi thở Cố Thần bắt đầu nặng nề, bàn tay trong chăn nắm chặt lại. Chiếc bông thấm đẫm dịch mủ cùng oxi già được Dản Tâm vứt vào khay nhựa, lấy tiếp miếng bông thứ hai, lau tới khi chất dịch không còn ra nữa, Dản Tâm mới cẩn thận bôi thuốc trống viêm mủ lên vết thương của hắn. Thuốc ở dạng mỡ, bôi vào man mát nhưng lúc đầu gây xót. Vừa mới bôi vào da hắn, Cố Thần đã hít mạnh một hơi, nắm chặt lấy tay Dản Tâm, cho tới khi bôi xong chỗ bị hắn nắm nổi lên một vết đỏ. Nhẹ ngàng băng một lớp gạc mỏng lên vết thương, rồi lấy thuốc cho hắn uống, Cố Thần vô thức nuốt xuống, lại lấy thêm một chiếc khăn thấm nước đắp lên cho hắn, lúc này mới thực sự yên tâm.
Chiếc xe rẽ vào một con đường mòn, xung quanh là những hàng cây rậm rạp, không có nhà cửa cũng không có biển báo, chỉ thấy thỉnh thoảng có một vệt sáng lóe ra từ một nơi rất xa, ánh sáng ấy yếu ớt, nhỏ bé và cứ thế lịm dần trong màn đêm như vô tận.
Dựa lưng vào ghế, Dản Tâm trầm ngâm suy nghĩ, nếu đã quyết định nhảy vào hố đen này, thì có vài chuyện cô cần làm rõ. Cố Thần đã từng nói, Lão Già nhà hắn nhờ Lão Tam mà lấy được chiếc chiều khóa mở kho thuốc phiện lớn bên Lào, chỉ cần có kho thuốc phiện đó chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, địa vị không những tăng lên mấy chục bậc, mà quan trọng hơn cả, việc soái ngôi Lão Gìa cũng tiến thêm một bước thành công. Lão Tam hẳn là coi chiếc chìa khóa đó như vàng, lại chắc chắn rằng Lão Tam sẽ sai tay chân thân cận nhất của mình là Cố Thần đến lấy về, liền không ngừng đặt bẫy dồn hắn vào đường cùng. Nhưng rõ ràng điểm đến là Tam Đảo – địa bàn Cố Thần vậy nhưng bao vây và dắt mũi bọn cô là cả đội quân hùng hậu của Lão Tam, còn bên Cố Thần, dường như cũng chỉ có cô và hắn. Vì sao?
Dản Tâm nhoài người lên phía trước, hai tay đan vào nhau đặt dưới cằm, đôi mắt nhíu lại, nhìn xoáy vào bóng đêm sâu hun hút. Tiếng nói nhỏ nhẹ vừa mềm mại lại dịu dàng, mang theo một chút hoài nghi:
- Dĩ Phong, anh có thấy lạ rằng vì sao chuyến đi Tam Đảo vừa rồi quân của Cố Thần lại không có lấy một người? Có chuyện gì xảy ra sao?
Dĩ Phong thở dài một hơi, tiếng hắn phát ra đầy bất đắc dĩ:
- Cố Thần là một người rất có khí phách, mặc dù bên ngoài có chút lãnh khốc, nhưng đối với anh em lại vô cùng rộng lượng, vì vậy nên người theo hắn đếm không xuể, mà Lão Tam cũng không thể ngạo mạn như bây giờ. Nhưng lão ta quả là khôn, bắt được điểm yếu của Cố Thần trong tay, lại là thứ vô cùng quan trọng với Cố Thần, liền đưa ra giao dịch bắt cậu ta rút hết quân khỏi Tam Đảo. Vì thứ đó cậu ta sẵn sàng đồng ý một mình chui vào hang cọp.
Dản Tâm có chút thất thần, vì một thứ mà sẵn sàng rút quân khỏi địa bàn, một thứ vô cùng quan trọng sao? Nhìn về phía người đàn ông đầy bí ẩn lẫn nghi vấn đó, hắn đang ngủ rất say, thực chất là hôn mê rồi, đôi mắt phượng tràn đầy khí thế bức người khép lại, khuôn mặt góc cạnh, dáng mũi cao, bờ mỗi mỏng, là người đàn ông mang khí chất chính nghĩa và trưởng thành. Tóc hắn vì mồ hôi làm ướt mà bết vào chán, đôi môi mím lại, ngủ chẳng an lành. Cô rất muốn hỏi, thật sự muốn hỏi thứ quan trọng kia là gì, nhưng cô lại sợ, nếu là một người phụ nữ, người phụ nữ của hắn, người hắn yêu sâu đậm…. Đôi tay đang đạn lại của Dản Tâm đột nhiên bấu chặt, một vết xước nhỏ trên cổ tay khiến Dản Tâm giật mình. Nén cảm xúc chơi vơi vào tim, giọng cô vang lên khàn khàn:
- Sau đó thì sao?
Dĩ Phong dường như đang chờ một câu nói đó của cô, câu chuyện lại tiếp tục xuyên vào màn đêm tăm tối:
- Trên đường tới Tam Đảo, cậu ta không cẩn thận bị bọn chúng tập kích. Nên cho dù Lão Cố có mạnh đến đâu thì mất đi đội quân đắc lực của mình cũng chẳng khác nào một con hổ bị bẻ đi nanh vuốt. Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên Lão Tam sẽ không bỏ qua, Cố Thần một mình đấu với bọn chúng đến bị thương, đêm đó được một người cứu mạng, nếu tôi đoán không nhầm thì người đó là Dản tiểu thư đây. Ha ha
Tiếng cười hào sảng của hắn vang lên, cùng lúc đó bầu trời bên ngoài cũng sáng dần, lại một đêm không ngủ
***
Buôn Akõ Dhông – Buôn Ma Thuật – Đắk Lắk
Xe dừng chân trước một con đường lớn lát bê tông, hai bên đường là rừng núi bạt ngàn, ánh mặt trời trói vô cùng khiến Dản Tâm vô thức đưa hai tay lên che mắt, cô vội vàng đỡ Cố Thần ngồi dậy, hắn khẽ nhíu mày một chút, nhẽ nhàng đứng lên bước ra ngoài. Dĩ Phong lái xe đưa hai người đến bìa rừng này, sau đó có một chiếc xe đen tới đón bọn cô tới đây, còn cậu ta thì mất hút.
Cố Thần bước xuống xe, Bước chân của hắn hơi chậm, nhiều lúc có chút khập khễnh, nhưng chỉ tiếc là một chút thay đổi nhỏ chẳng ai phát hiện ra. Chỉ có Dản Tâm đứng bên cạnh nắm bắt tình hình, chỉ sợ vết thương của hắn cứ như vậy mà nặng thêm. Ánh mắt hắn sắc bén lướt qua một vòng những người đứng xung quanh, không ai dám mất trật tự, cũng không ai dám ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt hung khí đó.
Dản Tâm nhìn có chút xuất thần rồi khẽ rùng mình một cái, vì sao cô không nhận ra hắn còn có bộ mặt này.
Bây giờ cô mới để ý đoàn người đứng thành hai hàng trật tự bên cạnh mình. Họ đều mặc trang phục truyền thống của dân tộc Gia Rai, trên đầu quấn một chiếc khăn tràm, buông nhẹ sang một bên tai. Da ngăm đen, dáng người vạm vỡ, trên người họ quấn khố trang trí hoa văn trắng đỏ xen kẽ, hai đầu khố trước và sau thân kéo xuống thành những sợi tua đen, hầu hết họ đều sơ vin cùng áo, nhưng có một vài người lại cởi trần, bắp tay, bắp chân cuồn cuộn, cứng cáp. Nhưng tuyệt nhiên, trên mặt ai cũng là vẻ trầm ổn, nghiêm túc, không một ai dám nhìn thẳng mặt Cố Thần, cũng chẳng ai dám ngạc nhiên vì sao hôm nay theo sau hắn là một người phụ nữ, nhóm người này hẳn là được huấn luận vô cùng nghiêm khắc. Cố Thần đảo mắt khắp một vòng, sau đó dừng lại nhìn vị trí chống phía đầu hàng, ánh mắt hắn có chút nhíu lại:
- Lục Tiến đâu?
- Dạ, thưa đại ca, A Tiến, hắn ta ….
Tên đó có chút bất lực, thế nào cũng không dám nói ra. Lục Tiến là một người được Cố Thần cứu trong một trận hỏa hoạn, vì cậu ta không có tên nên Cố Thần đặt cho cậu ta một biệt danh là Lục tiến. Đó là người duy nhất gắn bó với hắn từ nhỏ đến lớn, chứng kiến sự trưởng thành của nhau, có thể coi nhau như anh em ruột. Tuy nhiên vì trùng với một chữ “Lục” của Cố Thần nên mọi người đều gọi cậu ta là A Tiến, duy chỉ có Cố Thần mới dám gọi cả họ lẫn tên như vậy
Dường như Cố Thần đã hiểu ra chuyện gì đó, liền gật đầu:
- Lui xuống đi. Cậu ta vắng mặt cũng không phải một ngày. Trừ nửa tháng tiền tiêu vặt. Những người còn lại, lên đường giao đồ cho Lão Đại
(Lão Đại chỉ Lão Gìa)
- Dạ
Tiếng hô khỏe khoắn vang lên, Cố Thần gật đầu, rồi kéo theo Dản Tâm đi về phía trước, giọng nói của hắn lại mang theo chút bí hiểm vang lên:
- Àh quên. Lục Tiến, cậu ta… cấm dục một tháng
Nói tới chữ “cậu ta” liền cố ý dừng lại, mang theo chút ám mị cùng ý vị sâu xa. Mấy tên đằng sau cuối cùng cũng chỉ biết cảm thán, A Tiến, lần này chú xác cmn định là THẢM rồi. Ai chẳng biết A Tiến cậu ta một ngày không tiêu tiền thì cả người bứt rứt khó chịu, mà một ngày không có gái thì tông tường chết quánh đi cho rồi. Lão đại lần này quả là trình độ chơi thâm lại đạt tới một level mới.
***
Ở một căn nhà sàn nào đó, trên chiếc thảm giữa sàn nhà là ba cô gái nằm co quắp cạnh nhau, cả người không một mảnh vải, da thị trắng nõn, cảnh xuân kiều diễm. Nằm giữa là một người đàn ông, khuôn mặt tuấn tú, làn da ngăm đen, thân hình hoàn mỹ đạt theo tiêu chuẩn của người Hy Lạp cổ. Hai tay nhẹ nhàng vắt qua eo người phụ nữ, bàn tay còn lại khẽ vuốt nhẹ cằm người phụ nữa bên cạnh, giọng nói ái mình xen lẫn khàn khàn vang lên:
- Cục cưng, hình như anh lại quên một việc nào đó vô cùng quan trọng rồi
Người phụ nữ lả lướt khẽ cọ cọ vào thân hình vạm vỡ của người đàn ông, đôi mắt màu xanh nhạt quyến rũ khiến lòng người mê đắm:
- Ah. Đáng ghét. Rõ ràng đêm qua quên mất em lại còn….
- Haha. Chết thật, tại sao lại quên cục cưng ngọt ngào rồi. Muốn đền bù? Hửm…
- Ah. Không cần nha..
* * *
- Lão Lục, phương tiện qua suối đã chuẩn bị xong rồi ạ
Một trong số nhưng tên đứng dưới cung kính nói vớn hắn.
Dòng suối phía trước được ánh nắng tô lên một màu vàng rạng rỡ, hai bên bờ là những rặng cây xanh ngát, nước suối trong veo dường như còn có thể uống được, lại có vẻ rất ngọt và mát. Hai bên bờ là những cô gái Gia Rai với nụ cười rạng rỡ đang rửa chân, giặt quần áo. Nụ cười hồn nhiên mà tươi đẹp đến ngọt ngào. Nụ cười tươi trẻ của tuổi mới chớm nở, như đóa hoa xuân đang hé nụ trong nắng mai, chẳng ai nỡ chạm vào, vì sợ quá mỏng manh. Dản Tâm chỉ tiếc là đã trải qua cái tuổi đẹp đẽ ấy, hoặc là… Ah đau đầu quá. Dản Tâm lắc nhẹ đầu, có chút choáng váng, một bàn tay ấm áp lập tức đưa lên đầu cô ướm thử:
- Em sốt?
Cả người hắn cúi sát gần cô, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, đôi mắt mênh mang như hút lấy người khác rồi khóa chặt tại nơi đó, khóe môi khẽ gợn, hương thơm nam tính ương ngạnh luồn vào hõm cổ cô. Dảm Tâm đỏ bừng mặt, ánh mắt bắt đầu lạng tránh:
- Sốt..sốt á. Nào có… - Cả người bắt đầu nhộn nhạo
- Khụ - Người đàn ông bên cạnh vội bụm miệng. Dản Tâm ngẩng lên, cái gì! Hắn đang cố nhịn cười sao. Ôi cái người đàn ông này. Dản Tâm lại càng xấu hổ, chỉ thiếu chút nữa tìm lỗ chui xuống.
- Thôi được rồi. Không đùa em nữa. Em có biết cưỡi voi không?
Voi. Cưỡi voi sao? Hai mắt Dản Tâm sáng lên, dịch lui người về phía sau Cố Thần, quả nhiên có một đàn voi vô cùng to lớn, trên lưng là chiếc ghế ngồi làm bằng gỗ, chiếc vòi của chúng to dài, khỏe khoắn, quật xuống dòng nước khiến nước bắn tung tóe. Dản Tâm không cưỡng nổi liền chạy tới phía con voi đầu đàn, quả nhiên là to lớn khổng lồ, cái tai nó phải to gấp ba lần khuôn mặt của cô, không ngừng ve vẩy. Dản Tâm không những không sợ mà còn mạnh dãn sờ vào bụng nó. Qủa nhiên là voi bản, săn chắc và mạnh mẽ như vậy. Dường như cảm nhận được thái độ dịu dàng của Dản Tâm, chú voi rú lên một tiếng vang động đất trời, chân trước của nó đạp vào nước làm rung động cả mặt nước khiến cô suýt chút nữa mất thăng bằng mà ngã. Mấy chú voi phía sau nghe thấy tiếng cũng gầm lên, tiếng gầm to nhỏ trầm thấp mà như tiếng thác nước đổ ầm xuống, vang động khắp rừng núi. Dản Tâm giật mình đến nỗi phải bịt cả hai tai.
Cố Thần không biết tới cạnh cô từ lúc nào, hắn lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu con voi đầu đàn, ánh mắt nhìn nó có ý cười nhẹ. Con voi dường như hiểu được ý tứ của chủ nhân, cũng khẽ áp mặt mình vào lòng bàn tay hắn, cả người dướn lên, cái chân phía trước không ngừng quơ vào dòng nước.
- Tôi thường gọi nó là A Bảo, từ lúc 18 tuổi, tôi đã đến đây, nó đã theo tôi cho đến tận bây giờ
- A Bảo, một cái tên thật hay – Dản Tâm buông lời khen ngợi từ tận đáy lòng, thì ra tuổi thơ hắn gắn liền với nơi này, chẳng trách vì sao hắn lại quen thuộc nơi này đến thế.
Cố Thần đạp một bước hẹ nhàng nhảy lên lưng voi, sau đó liền quay xuống chìa tay ý bảo cô lên cùng:
- Ầy, tôi có thể chiếm một mình một con mà
- Rõ ràng là em ngại tôi
- Ai bảo. Tôi muốn một mình ngồi một con voi
- Thế vì sao lại không muốn ngồi cùng một con voi với tôi. Ngại sao. Hửm?
Cố Thần cúi người xuống nhìn Dản Tâm, vẻ mặt cợt nhả hiển nhiên muốn trêu đùa đến cùng
- Thế tại sao tôi không thể ngồi một mình. Anh rõ ràng là quá đáng… - Cô chính là muốn cãi tay đôi đến cùng
- Tại vì tôi không an tâm.
Ẹc. Cái này thì biết nói sao giờ? Dản Tâm mang vẻ mặt đỏ như tôm luộc nắm lấy tay hắn trèo lên con voi, rất nhanh đã nghe thấy tiếng nói không nhanh không chậm:
- Tôi sợ con voi bị em ép chết mất
Qủa nhiên là một câu nói vô cùng ý vị
Sau đó rất nhanh luồn hai tay qua eo cô, cả người hắn áp tới. Dản Tâm giật mình theo phản xạ liền dãy dụa, sau đó lại nghe thấy tiếng thì thào kèm theo tiếng rên nhỏ:
- Đừng động đậy. Em động vào vết thương của tôi
Sau đó hắn khẽ gục lên người cô, mặt đặt vào hõm cổ của cô dụi dụi, hai mắt nhắm nghiền. Dản Tâm lấy tay sờ lên chán hắn, nóng bừng, mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.
Dản Tâm lấy trong túi áo ra hai vỉ thuốc, vì biết hắn bị thương nên cô vẫn luôn mang theo thuốc bên người.
Một vỉ giảm sốt, một vỉ cầm máu
Nhưng chỉ sợ cũng chẳng cầm được bao lâu, chỉ tại người đàn ông này chẳng chịu nghỉ ngơi. Dản Tâm thực sự rất lo lắng, cô chưa từng gặp bệnh nhân nào ương bướng như hắn ta.
Cầm hai viên nhét vào miệng hắn, đôi môi mỏng hơi khô rát, sau đó liền nuốt lấy. Một sự ấm áp nào đó truyền tới tay rồi chảy vào tận đáy tim cô. Dản Tâm giật mình rút nhanh tay về, hắn vẫn không động đậy, dường như đã kiệt sức.
* * *
Đoàn voi hùng dũng tiến sang sông, sau nửa canh giờ trôi lội trên suối liền dừng trước lán lau sậy vượt quá chân người, Cố Thần đã tỉnh dậy từ trước đó, chầm chậm nhảy xuống.
Dản Tâm khẽ đưa tay ra đỡ liền bắt gặp ánh mắt chấn an của hắn. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, trước mặt cô là một nhóm người, dường như là một bộ tộc nào đó sống ở đây. Phụ nữ đứng trước, đàn ông theo sau. Một vài người phụ nữ phía sau còn đẹo con nhỏ hay dắt theo một đứa trẻ.
Đây hẳn là một bộ tộc người Gia Rai, nhìn cách sắp xếp vị trí đứng và trang phục trên người họ, Dản Tâm liền có suy đoán như vậy. Dân tộc Gia Rai là một dân tộc tôn vinh vẻ đẹp và phẩm chất của người phụ nữ một cách sâu sắc nhất. Ở đây, khi con chết thì theo mẹ, chồng cưới thì theo về nhà vợ, con gái có quyền được chọn bạn đời của mình và đến nhà nam xin chỉ hôn. Phong tục và nét văn hóa của họ lại vô cùng đặc sắc, họ có thể nhảy múa vui vẻ bên đốm lửa bất kể nam hay nữ, già hay trẻ. Trong những bữa tiệc hay ngày lễ của họ hẳn là không thể thiếu được rượu. Dân tộc Gia Rai cũng độc đáo trong nghệ thuật chơi chiêng, cồng, cạnh đó là đàn Trưng, đàn Tưng-nưng, đàm Krông-pút. Những nhạc cụ truyền thống này gắn liền với đời sống tinh thần của đồng bào. Trang phục của họ cũng vô cùng phong phú, Thường nhật, nam đội khăn, theo lối quấn nhiều vòng trên đầu rồi buông sang một bên tai, hoặc quấn gọn ghẽ như khăn xếp của người Kinh. Khăn màu chàm. Nhìn chung nam giới Gia Rai đóng khố. Khố này thường ngắn hơn khố ngày hội, là loại vải trắng có kẻ sọc. Phụ nữ để tóc dài búi sau gáy hoặc quấn gọn trên đỉnh đầu. Trên nền chàm áo được trang trí các sọc hoa văn theo bố cục ngang thân áo ở cổ, vai, ống tay, giữa ngực, gấu áo và hai cổ tay áo.Váy là loại váy hở quấn vào thân. Trang sức có vòng cổ, vòng tay.
Nhưng người khiến Dản Tâm chú ý nhất lại là một người đàn ông đứng ở đầu hàng. Có lẽ đã ngoài 50, ông ta chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt mang theo nét phong trần của năm tháng. Đôi mắt híp và tia nhìn sắc xảo, khuôn miệng dày mang theo nét ám hiểm. Dáng người không quá cao, hơi thấp béo nhưng không làm mất đi vẻ nghiêm khắc và nét phong độ tỏa ra trên người ông ta. Nếu như Dản Tâm gặp ông ta tại Hà Nôi, có lẽ cô đã nghĩ đây hẳn là một chủ tịch của công ty giàu có, bụng bia, dáng hơi thấp, ánh mắt đầy vết chân chim, dáng người toát ra sự xa hoa và bí ẩn. Dản Tâm cảm thán.
Nhưng từ đã, Dản Tâm chợt nhớ tới người đàn ông khi Cố Thần và Dĩ Phong kể với cô ở Tam Đảo, ông ta hẳn là Lão Gìa. Cô lại nhớ tới mục đích đoàn người của hắn ta đến đây.
Không sai. Đây chắc chắn là Lão Gìa trong truyền thuyết
Đám thuộc hạ phía sau hắn đã xuống voi, đứng thành hai hàng thẳng tắp. Dản Tâm ngó ngang ngó dọc, sau đó cũng lúng túng bước xuống, đứng cạnh Cố Thần. Hắn nhìn sang, liền không nói gì nắm lấy tay cô. Dản Tâm cũng không định rút về, ở đây, ngoài hắn ra tất cả mọi thứ đều xa lạ. Cô rất muốn cứ như vậy mà nắm lấy tay hắn.
Đang suy nghĩ, Cố Thần đã dẫn cô đến trước mặt Lão Gìa. Từ môi hắn bật ra một câu nói xa lạ, hẳn là ngôn ngữ của dân tộc Gia Rai. Sau khi hắn dứt lời, người đàn ông liền đặt một tay lên vai Cố Thần, đuôi mắt híp lại, trên môi nở nụ cười nhẹ. Tiếp đến một tràng vỗ tay vang lên. Dản Tâm đoán rằng, có lẽ Cố Thần đang nói tới chuyện về chiếc chìa khóa, nhưng ở đây đông người, hẳn là Cố Thần sẽ không nhắc đến chuyện Lão Tam lấy nó làm của riêng. Dù sao thì nơi này còn người dân, không những thế, hắn sẽ không làm mất mặt Lão Tam tại nơi này. Đây là quy tắc trong giới, đôi khi mất đi một cánh tay hay vắng một chỗ ngồi cũng không phải là chuyện tốt. Lão Gìa vốn quá hiểu sự thật này. Lão ta có thể khống chế Lão Tam, nhưng chưa phải là lúc đá hắn ta, đây là sự cân bằng, để lão ta có thể vững vàng trên ngôi vị này.
Ai cũng biết Lão Tam là người muốn lấy chiếc chìa khóa đó làm của riêng, nhưng Lão Tam không nói Lão ta cũng không mở miệng, chuyện này coi như kết thúc êm đẹp. Dản tâm vừa đưa mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của ông ta. Ánh mắt vô cùng bình thản, không ngạc nhiên cũng không một cảm xúc chen ngang nhưng lại khiến cả người cô rùng mình, bất chợt bồn chồn lo lắng.
Một cái nhìn thoáng qua nhanh chóng. Nhưng Cố Thần bắt được ánh mắt đó, liền nói với ông ta thứ gì đó. Sau đó Lão Gìa liền gật đầu và đi về phía trước. Đoàn người sau đó cũng nối đuôi theo ông ta. Đoàn người Cố Thần tiến sâu vào trong ngôi làng nhỏ.
- Cũng coi như là bồi bổ, ăn nhanh cho nóng
Dĩ Phong nhìn thấy thế mỉm cười,chiếc xe lao nhanh về phía trước, trong mắt cậu ta, chợt có một cảm xúc ấm áp. Cố Thần, mong rằng cậu sẽ bảo vệ thật tốt cô ấy. Chiếc xe lại hòa vào màn đêm, những ngọn đèn rực rỡ nhấp nháy phía xa xa, mang theo sự phồn vinh và nhộn nhịp chàn vào lòng Dản Tâm. Nhìn người đàn ông vừa được cô đặt nằm ngay ngắn bên cạnh, Dản Tâm cảm thấy, cuộc sống của cô, tự do mà cô chọn, có phải đều thay đổi vì sự có mặt của hắn.
Chiếc đồng hồ nhỏ bé đeo trên cổ chỉ đúng 12 giờ
* * *
Giật mình tỉnh giấc, cơn đau choáng váng nơi đỉnh đâu khiến Dản Tâm phải lắc mạnh vài cái. Hóa ra, cô đã ngủ được gần tiếng rồi. Chiếc xe vẫn chạy êm ru như vậy, trong xe thỉnh thoảng vọng đến tiếng hát nho nhỏ. Sờ vào chán Cố Thần khiến Dản Tâm hoảng hốt, sau khi uống thuốc, nhiệt độ không giảm mà còn tăng lên. Cả người hắn nóng rực, thỉnh thoảng lại gồng lên vì khó chịu, khẽ mở chiếc băng quấn vết thương, quả nhiên phần thịt xung quanh vết khâu không ngừng sưng tấy lên, chất dịch mủ màu vàng theo đó rỉ ra. Dản Tâm bóp chán, quay sang nhìn Dĩ Phong:
- Thuốc kháng sinh trong này có vẻ không ổn rồi – cô lắc đầu – chúng không phát huy tác dụng
- Chúng ta không thể đến hiệu thuốc bây giờ, càng không thể tới bệnh viện, quân của Lão Tam biết Cố Thần bị thương, giờ có lẽ đã phong tỏa hết hiệu thuốc và bệnh viện gần đây rồi – Dĩ Phong thở dài. Đôi mắt cậu ta nhíu lại
Dản Tâm cũng gật đầu đồng ý, bọn chúng đương nhiên sẽ không chừa một cơ hội sống xót nào cho Cố Thần.
Phía dưới Cố Thần thỉnh thoảng lại cựa quậy, động đến vết thương, đôi mắt hắn nhíu lại thật chặt. Dản Tâm nhíu mày, mong rằng sau khi rửa lại vết thương bằng oxi già sẽ có hiệu quả. Cởi áo hắn ra, cả người Cố Thần hơi run lên, Dản Tâm đeo găng tay, vừa động vào vết thương lại cảm nhận được một trận run rẩy kịch liệt. Cô cắt một ít chỉ phần cuối vết mổ, lấy bông thấm oxi già, cẩn thận lau qua vết thương cho hắn. Hơi thở Cố Thần bắt đầu nặng nề, bàn tay trong chăn nắm chặt lại. Chiếc bông thấm đẫm dịch mủ cùng oxi già được Dản Tâm vứt vào khay nhựa, lấy tiếp miếng bông thứ hai, lau tới khi chất dịch không còn ra nữa, Dản Tâm mới cẩn thận bôi thuốc trống viêm mủ lên vết thương của hắn. Thuốc ở dạng mỡ, bôi vào man mát nhưng lúc đầu gây xót. Vừa mới bôi vào da hắn, Cố Thần đã hít mạnh một hơi, nắm chặt lấy tay Dản Tâm, cho tới khi bôi xong chỗ bị hắn nắm nổi lên một vết đỏ. Nhẹ ngàng băng một lớp gạc mỏng lên vết thương, rồi lấy thuốc cho hắn uống, Cố Thần vô thức nuốt xuống, lại lấy thêm một chiếc khăn thấm nước đắp lên cho hắn, lúc này mới thực sự yên tâm.
Chiếc xe rẽ vào một con đường mòn, xung quanh là những hàng cây rậm rạp, không có nhà cửa cũng không có biển báo, chỉ thấy thỉnh thoảng có một vệt sáng lóe ra từ một nơi rất xa, ánh sáng ấy yếu ớt, nhỏ bé và cứ thế lịm dần trong màn đêm như vô tận.
Dựa lưng vào ghế, Dản Tâm trầm ngâm suy nghĩ, nếu đã quyết định nhảy vào hố đen này, thì có vài chuyện cô cần làm rõ. Cố Thần đã từng nói, Lão Già nhà hắn nhờ Lão Tam mà lấy được chiếc chiều khóa mở kho thuốc phiện lớn bên Lào, chỉ cần có kho thuốc phiện đó chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, địa vị không những tăng lên mấy chục bậc, mà quan trọng hơn cả, việc soái ngôi Lão Gìa cũng tiến thêm một bước thành công. Lão Tam hẳn là coi chiếc chìa khóa đó như vàng, lại chắc chắn rằng Lão Tam sẽ sai tay chân thân cận nhất của mình là Cố Thần đến lấy về, liền không ngừng đặt bẫy dồn hắn vào đường cùng. Nhưng rõ ràng điểm đến là Tam Đảo – địa bàn Cố Thần vậy nhưng bao vây và dắt mũi bọn cô là cả đội quân hùng hậu của Lão Tam, còn bên Cố Thần, dường như cũng chỉ có cô và hắn. Vì sao?
Dản Tâm nhoài người lên phía trước, hai tay đan vào nhau đặt dưới cằm, đôi mắt nhíu lại, nhìn xoáy vào bóng đêm sâu hun hút. Tiếng nói nhỏ nhẹ vừa mềm mại lại dịu dàng, mang theo một chút hoài nghi:
- Dĩ Phong, anh có thấy lạ rằng vì sao chuyến đi Tam Đảo vừa rồi quân của Cố Thần lại không có lấy một người? Có chuyện gì xảy ra sao?
Dĩ Phong thở dài một hơi, tiếng hắn phát ra đầy bất đắc dĩ:
- Cố Thần là một người rất có khí phách, mặc dù bên ngoài có chút lãnh khốc, nhưng đối với anh em lại vô cùng rộng lượng, vì vậy nên người theo hắn đếm không xuể, mà Lão Tam cũng không thể ngạo mạn như bây giờ. Nhưng lão ta quả là khôn, bắt được điểm yếu của Cố Thần trong tay, lại là thứ vô cùng quan trọng với Cố Thần, liền đưa ra giao dịch bắt cậu ta rút hết quân khỏi Tam Đảo. Vì thứ đó cậu ta sẵn sàng đồng ý một mình chui vào hang cọp.
Dản Tâm có chút thất thần, vì một thứ mà sẵn sàng rút quân khỏi địa bàn, một thứ vô cùng quan trọng sao? Nhìn về phía người đàn ông đầy bí ẩn lẫn nghi vấn đó, hắn đang ngủ rất say, thực chất là hôn mê rồi, đôi mắt phượng tràn đầy khí thế bức người khép lại, khuôn mặt góc cạnh, dáng mũi cao, bờ mỗi mỏng, là người đàn ông mang khí chất chính nghĩa và trưởng thành. Tóc hắn vì mồ hôi làm ướt mà bết vào chán, đôi môi mím lại, ngủ chẳng an lành. Cô rất muốn hỏi, thật sự muốn hỏi thứ quan trọng kia là gì, nhưng cô lại sợ, nếu là một người phụ nữ, người phụ nữ của hắn, người hắn yêu sâu đậm…. Đôi tay đang đạn lại của Dản Tâm đột nhiên bấu chặt, một vết xước nhỏ trên cổ tay khiến Dản Tâm giật mình. Nén cảm xúc chơi vơi vào tim, giọng cô vang lên khàn khàn:
- Sau đó thì sao?
Dĩ Phong dường như đang chờ một câu nói đó của cô, câu chuyện lại tiếp tục xuyên vào màn đêm tăm tối:
- Trên đường tới Tam Đảo, cậu ta không cẩn thận bị bọn chúng tập kích. Nên cho dù Lão Cố có mạnh đến đâu thì mất đi đội quân đắc lực của mình cũng chẳng khác nào một con hổ bị bẻ đi nanh vuốt. Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên Lão Tam sẽ không bỏ qua, Cố Thần một mình đấu với bọn chúng đến bị thương, đêm đó được một người cứu mạng, nếu tôi đoán không nhầm thì người đó là Dản tiểu thư đây. Ha ha
Tiếng cười hào sảng của hắn vang lên, cùng lúc đó bầu trời bên ngoài cũng sáng dần, lại một đêm không ngủ
***
Buôn Akõ Dhông – Buôn Ma Thuật – Đắk Lắk
Xe dừng chân trước một con đường lớn lát bê tông, hai bên đường là rừng núi bạt ngàn, ánh mặt trời trói vô cùng khiến Dản Tâm vô thức đưa hai tay lên che mắt, cô vội vàng đỡ Cố Thần ngồi dậy, hắn khẽ nhíu mày một chút, nhẽ nhàng đứng lên bước ra ngoài. Dĩ Phong lái xe đưa hai người đến bìa rừng này, sau đó có một chiếc xe đen tới đón bọn cô tới đây, còn cậu ta thì mất hút.
Cố Thần bước xuống xe, Bước chân của hắn hơi chậm, nhiều lúc có chút khập khễnh, nhưng chỉ tiếc là một chút thay đổi nhỏ chẳng ai phát hiện ra. Chỉ có Dản Tâm đứng bên cạnh nắm bắt tình hình, chỉ sợ vết thương của hắn cứ như vậy mà nặng thêm. Ánh mắt hắn sắc bén lướt qua một vòng những người đứng xung quanh, không ai dám mất trật tự, cũng không ai dám ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt hung khí đó.
Dản Tâm nhìn có chút xuất thần rồi khẽ rùng mình một cái, vì sao cô không nhận ra hắn còn có bộ mặt này.
Bây giờ cô mới để ý đoàn người đứng thành hai hàng trật tự bên cạnh mình. Họ đều mặc trang phục truyền thống của dân tộc Gia Rai, trên đầu quấn một chiếc khăn tràm, buông nhẹ sang một bên tai. Da ngăm đen, dáng người vạm vỡ, trên người họ quấn khố trang trí hoa văn trắng đỏ xen kẽ, hai đầu khố trước và sau thân kéo xuống thành những sợi tua đen, hầu hết họ đều sơ vin cùng áo, nhưng có một vài người lại cởi trần, bắp tay, bắp chân cuồn cuộn, cứng cáp. Nhưng tuyệt nhiên, trên mặt ai cũng là vẻ trầm ổn, nghiêm túc, không một ai dám nhìn thẳng mặt Cố Thần, cũng chẳng ai dám ngạc nhiên vì sao hôm nay theo sau hắn là một người phụ nữ, nhóm người này hẳn là được huấn luận vô cùng nghiêm khắc. Cố Thần đảo mắt khắp một vòng, sau đó dừng lại nhìn vị trí chống phía đầu hàng, ánh mắt hắn có chút nhíu lại:
- Lục Tiến đâu?
- Dạ, thưa đại ca, A Tiến, hắn ta ….
Tên đó có chút bất lực, thế nào cũng không dám nói ra. Lục Tiến là một người được Cố Thần cứu trong một trận hỏa hoạn, vì cậu ta không có tên nên Cố Thần đặt cho cậu ta một biệt danh là Lục tiến. Đó là người duy nhất gắn bó với hắn từ nhỏ đến lớn, chứng kiến sự trưởng thành của nhau, có thể coi nhau như anh em ruột. Tuy nhiên vì trùng với một chữ “Lục” của Cố Thần nên mọi người đều gọi cậu ta là A Tiến, duy chỉ có Cố Thần mới dám gọi cả họ lẫn tên như vậy
Dường như Cố Thần đã hiểu ra chuyện gì đó, liền gật đầu:
- Lui xuống đi. Cậu ta vắng mặt cũng không phải một ngày. Trừ nửa tháng tiền tiêu vặt. Những người còn lại, lên đường giao đồ cho Lão Đại
(Lão Đại chỉ Lão Gìa)
- Dạ
Tiếng hô khỏe khoắn vang lên, Cố Thần gật đầu, rồi kéo theo Dản Tâm đi về phía trước, giọng nói của hắn lại mang theo chút bí hiểm vang lên:
- Àh quên. Lục Tiến, cậu ta… cấm dục một tháng
Nói tới chữ “cậu ta” liền cố ý dừng lại, mang theo chút ám mị cùng ý vị sâu xa. Mấy tên đằng sau cuối cùng cũng chỉ biết cảm thán, A Tiến, lần này chú xác cmn định là THẢM rồi. Ai chẳng biết A Tiến cậu ta một ngày không tiêu tiền thì cả người bứt rứt khó chịu, mà một ngày không có gái thì tông tường chết quánh đi cho rồi. Lão đại lần này quả là trình độ chơi thâm lại đạt tới một level mới.
***
Ở một căn nhà sàn nào đó, trên chiếc thảm giữa sàn nhà là ba cô gái nằm co quắp cạnh nhau, cả người không một mảnh vải, da thị trắng nõn, cảnh xuân kiều diễm. Nằm giữa là một người đàn ông, khuôn mặt tuấn tú, làn da ngăm đen, thân hình hoàn mỹ đạt theo tiêu chuẩn của người Hy Lạp cổ. Hai tay nhẹ nhàng vắt qua eo người phụ nữ, bàn tay còn lại khẽ vuốt nhẹ cằm người phụ nữa bên cạnh, giọng nói ái mình xen lẫn khàn khàn vang lên:
- Cục cưng, hình như anh lại quên một việc nào đó vô cùng quan trọng rồi
Người phụ nữ lả lướt khẽ cọ cọ vào thân hình vạm vỡ của người đàn ông, đôi mắt màu xanh nhạt quyến rũ khiến lòng người mê đắm:
- Ah. Đáng ghét. Rõ ràng đêm qua quên mất em lại còn….
- Haha. Chết thật, tại sao lại quên cục cưng ngọt ngào rồi. Muốn đền bù? Hửm…
- Ah. Không cần nha..
* * *
- Lão Lục, phương tiện qua suối đã chuẩn bị xong rồi ạ
Một trong số nhưng tên đứng dưới cung kính nói vớn hắn.
Dòng suối phía trước được ánh nắng tô lên một màu vàng rạng rỡ, hai bên bờ là những rặng cây xanh ngát, nước suối trong veo dường như còn có thể uống được, lại có vẻ rất ngọt và mát. Hai bên bờ là những cô gái Gia Rai với nụ cười rạng rỡ đang rửa chân, giặt quần áo. Nụ cười hồn nhiên mà tươi đẹp đến ngọt ngào. Nụ cười tươi trẻ của tuổi mới chớm nở, như đóa hoa xuân đang hé nụ trong nắng mai, chẳng ai nỡ chạm vào, vì sợ quá mỏng manh. Dản Tâm chỉ tiếc là đã trải qua cái tuổi đẹp đẽ ấy, hoặc là… Ah đau đầu quá. Dản Tâm lắc nhẹ đầu, có chút choáng váng, một bàn tay ấm áp lập tức đưa lên đầu cô ướm thử:
- Em sốt?
Cả người hắn cúi sát gần cô, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, đôi mắt mênh mang như hút lấy người khác rồi khóa chặt tại nơi đó, khóe môi khẽ gợn, hương thơm nam tính ương ngạnh luồn vào hõm cổ cô. Dảm Tâm đỏ bừng mặt, ánh mắt bắt đầu lạng tránh:
- Sốt..sốt á. Nào có… - Cả người bắt đầu nhộn nhạo
- Khụ - Người đàn ông bên cạnh vội bụm miệng. Dản Tâm ngẩng lên, cái gì! Hắn đang cố nhịn cười sao. Ôi cái người đàn ông này. Dản Tâm lại càng xấu hổ, chỉ thiếu chút nữa tìm lỗ chui xuống.
- Thôi được rồi. Không đùa em nữa. Em có biết cưỡi voi không?
Voi. Cưỡi voi sao? Hai mắt Dản Tâm sáng lên, dịch lui người về phía sau Cố Thần, quả nhiên có một đàn voi vô cùng to lớn, trên lưng là chiếc ghế ngồi làm bằng gỗ, chiếc vòi của chúng to dài, khỏe khoắn, quật xuống dòng nước khiến nước bắn tung tóe. Dản Tâm không cưỡng nổi liền chạy tới phía con voi đầu đàn, quả nhiên là to lớn khổng lồ, cái tai nó phải to gấp ba lần khuôn mặt của cô, không ngừng ve vẩy. Dản Tâm không những không sợ mà còn mạnh dãn sờ vào bụng nó. Qủa nhiên là voi bản, săn chắc và mạnh mẽ như vậy. Dường như cảm nhận được thái độ dịu dàng của Dản Tâm, chú voi rú lên một tiếng vang động đất trời, chân trước của nó đạp vào nước làm rung động cả mặt nước khiến cô suýt chút nữa mất thăng bằng mà ngã. Mấy chú voi phía sau nghe thấy tiếng cũng gầm lên, tiếng gầm to nhỏ trầm thấp mà như tiếng thác nước đổ ầm xuống, vang động khắp rừng núi. Dản Tâm giật mình đến nỗi phải bịt cả hai tai.
Cố Thần không biết tới cạnh cô từ lúc nào, hắn lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu con voi đầu đàn, ánh mắt nhìn nó có ý cười nhẹ. Con voi dường như hiểu được ý tứ của chủ nhân, cũng khẽ áp mặt mình vào lòng bàn tay hắn, cả người dướn lên, cái chân phía trước không ngừng quơ vào dòng nước.
- Tôi thường gọi nó là A Bảo, từ lúc 18 tuổi, tôi đã đến đây, nó đã theo tôi cho đến tận bây giờ
- A Bảo, một cái tên thật hay – Dản Tâm buông lời khen ngợi từ tận đáy lòng, thì ra tuổi thơ hắn gắn liền với nơi này, chẳng trách vì sao hắn lại quen thuộc nơi này đến thế.
Cố Thần đạp một bước hẹ nhàng nhảy lên lưng voi, sau đó liền quay xuống chìa tay ý bảo cô lên cùng:
- Ầy, tôi có thể chiếm một mình một con mà
- Rõ ràng là em ngại tôi
- Ai bảo. Tôi muốn một mình ngồi một con voi
- Thế vì sao lại không muốn ngồi cùng một con voi với tôi. Ngại sao. Hửm?
Cố Thần cúi người xuống nhìn Dản Tâm, vẻ mặt cợt nhả hiển nhiên muốn trêu đùa đến cùng
- Thế tại sao tôi không thể ngồi một mình. Anh rõ ràng là quá đáng… - Cô chính là muốn cãi tay đôi đến cùng
- Tại vì tôi không an tâm.
Ẹc. Cái này thì biết nói sao giờ? Dản Tâm mang vẻ mặt đỏ như tôm luộc nắm lấy tay hắn trèo lên con voi, rất nhanh đã nghe thấy tiếng nói không nhanh không chậm:
- Tôi sợ con voi bị em ép chết mất
Qủa nhiên là một câu nói vô cùng ý vị
Sau đó rất nhanh luồn hai tay qua eo cô, cả người hắn áp tới. Dản Tâm giật mình theo phản xạ liền dãy dụa, sau đó lại nghe thấy tiếng thì thào kèm theo tiếng rên nhỏ:
- Đừng động đậy. Em động vào vết thương của tôi
Sau đó hắn khẽ gục lên người cô, mặt đặt vào hõm cổ của cô dụi dụi, hai mắt nhắm nghiền. Dản Tâm lấy tay sờ lên chán hắn, nóng bừng, mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.
Dản Tâm lấy trong túi áo ra hai vỉ thuốc, vì biết hắn bị thương nên cô vẫn luôn mang theo thuốc bên người.
Một vỉ giảm sốt, một vỉ cầm máu
Nhưng chỉ sợ cũng chẳng cầm được bao lâu, chỉ tại người đàn ông này chẳng chịu nghỉ ngơi. Dản Tâm thực sự rất lo lắng, cô chưa từng gặp bệnh nhân nào ương bướng như hắn ta.
Cầm hai viên nhét vào miệng hắn, đôi môi mỏng hơi khô rát, sau đó liền nuốt lấy. Một sự ấm áp nào đó truyền tới tay rồi chảy vào tận đáy tim cô. Dản Tâm giật mình rút nhanh tay về, hắn vẫn không động đậy, dường như đã kiệt sức.
* * *
Đoàn voi hùng dũng tiến sang sông, sau nửa canh giờ trôi lội trên suối liền dừng trước lán lau sậy vượt quá chân người, Cố Thần đã tỉnh dậy từ trước đó, chầm chậm nhảy xuống.
Dản Tâm khẽ đưa tay ra đỡ liền bắt gặp ánh mắt chấn an của hắn. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, trước mặt cô là một nhóm người, dường như là một bộ tộc nào đó sống ở đây. Phụ nữ đứng trước, đàn ông theo sau. Một vài người phụ nữ phía sau còn đẹo con nhỏ hay dắt theo một đứa trẻ.
Đây hẳn là một bộ tộc người Gia Rai, nhìn cách sắp xếp vị trí đứng và trang phục trên người họ, Dản Tâm liền có suy đoán như vậy. Dân tộc Gia Rai là một dân tộc tôn vinh vẻ đẹp và phẩm chất của người phụ nữ một cách sâu sắc nhất. Ở đây, khi con chết thì theo mẹ, chồng cưới thì theo về nhà vợ, con gái có quyền được chọn bạn đời của mình và đến nhà nam xin chỉ hôn. Phong tục và nét văn hóa của họ lại vô cùng đặc sắc, họ có thể nhảy múa vui vẻ bên đốm lửa bất kể nam hay nữ, già hay trẻ. Trong những bữa tiệc hay ngày lễ của họ hẳn là không thể thiếu được rượu. Dân tộc Gia Rai cũng độc đáo trong nghệ thuật chơi chiêng, cồng, cạnh đó là đàn Trưng, đàn Tưng-nưng, đàm Krông-pút. Những nhạc cụ truyền thống này gắn liền với đời sống tinh thần của đồng bào. Trang phục của họ cũng vô cùng phong phú, Thường nhật, nam đội khăn, theo lối quấn nhiều vòng trên đầu rồi buông sang một bên tai, hoặc quấn gọn ghẽ như khăn xếp của người Kinh. Khăn màu chàm. Nhìn chung nam giới Gia Rai đóng khố. Khố này thường ngắn hơn khố ngày hội, là loại vải trắng có kẻ sọc. Phụ nữ để tóc dài búi sau gáy hoặc quấn gọn trên đỉnh đầu. Trên nền chàm áo được trang trí các sọc hoa văn theo bố cục ngang thân áo ở cổ, vai, ống tay, giữa ngực, gấu áo và hai cổ tay áo.Váy là loại váy hở quấn vào thân. Trang sức có vòng cổ, vòng tay.
Nhưng người khiến Dản Tâm chú ý nhất lại là một người đàn ông đứng ở đầu hàng. Có lẽ đã ngoài 50, ông ta chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt mang theo nét phong trần của năm tháng. Đôi mắt híp và tia nhìn sắc xảo, khuôn miệng dày mang theo nét ám hiểm. Dáng người không quá cao, hơi thấp béo nhưng không làm mất đi vẻ nghiêm khắc và nét phong độ tỏa ra trên người ông ta. Nếu như Dản Tâm gặp ông ta tại Hà Nôi, có lẽ cô đã nghĩ đây hẳn là một chủ tịch của công ty giàu có, bụng bia, dáng hơi thấp, ánh mắt đầy vết chân chim, dáng người toát ra sự xa hoa và bí ẩn. Dản Tâm cảm thán.
Nhưng từ đã, Dản Tâm chợt nhớ tới người đàn ông khi Cố Thần và Dĩ Phong kể với cô ở Tam Đảo, ông ta hẳn là Lão Gìa. Cô lại nhớ tới mục đích đoàn người của hắn ta đến đây.
Không sai. Đây chắc chắn là Lão Gìa trong truyền thuyết
Đám thuộc hạ phía sau hắn đã xuống voi, đứng thành hai hàng thẳng tắp. Dản Tâm ngó ngang ngó dọc, sau đó cũng lúng túng bước xuống, đứng cạnh Cố Thần. Hắn nhìn sang, liền không nói gì nắm lấy tay cô. Dản Tâm cũng không định rút về, ở đây, ngoài hắn ra tất cả mọi thứ đều xa lạ. Cô rất muốn cứ như vậy mà nắm lấy tay hắn.
Đang suy nghĩ, Cố Thần đã dẫn cô đến trước mặt Lão Gìa. Từ môi hắn bật ra một câu nói xa lạ, hẳn là ngôn ngữ của dân tộc Gia Rai. Sau khi hắn dứt lời, người đàn ông liền đặt một tay lên vai Cố Thần, đuôi mắt híp lại, trên môi nở nụ cười nhẹ. Tiếp đến một tràng vỗ tay vang lên. Dản Tâm đoán rằng, có lẽ Cố Thần đang nói tới chuyện về chiếc chìa khóa, nhưng ở đây đông người, hẳn là Cố Thần sẽ không nhắc đến chuyện Lão Tam lấy nó làm của riêng. Dù sao thì nơi này còn người dân, không những thế, hắn sẽ không làm mất mặt Lão Tam tại nơi này. Đây là quy tắc trong giới, đôi khi mất đi một cánh tay hay vắng một chỗ ngồi cũng không phải là chuyện tốt. Lão Gìa vốn quá hiểu sự thật này. Lão ta có thể khống chế Lão Tam, nhưng chưa phải là lúc đá hắn ta, đây là sự cân bằng, để lão ta có thể vững vàng trên ngôi vị này.
Ai cũng biết Lão Tam là người muốn lấy chiếc chìa khóa đó làm của riêng, nhưng Lão Tam không nói Lão ta cũng không mở miệng, chuyện này coi như kết thúc êm đẹp. Dản tâm vừa đưa mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của ông ta. Ánh mắt vô cùng bình thản, không ngạc nhiên cũng không một cảm xúc chen ngang nhưng lại khiến cả người cô rùng mình, bất chợt bồn chồn lo lắng.
Một cái nhìn thoáng qua nhanh chóng. Nhưng Cố Thần bắt được ánh mắt đó, liền nói với ông ta thứ gì đó. Sau đó Lão Gìa liền gật đầu và đi về phía trước. Đoàn người sau đó cũng nối đuôi theo ông ta. Đoàn người Cố Thần tiến sâu vào trong ngôi làng nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.