Chương 1
Mạc Lâm
29/05/2014
Mở đầu:
Ở một vùng nông thôn yên tĩnh, những căn nhà thấp bé nằm cạnh nhau dưới ánh chiều tà in bóng ngả về cùng một phía, lộ vẻ cô đơn, có lẽ do trời chiều khiến căn nhà có vẻ cô độc, hay vì căn nhà đã cũ kỹ nên có vẻ tiêu điều, nhưng nhà vẫn là nơi cho ta cảm giác ấm áp.
Nhìn bao quát, cả thôn đều là những căn nhà như vậy, có thể dùng từ nghèo khó để hình dung sinh hoạt của người dân nơi đây, thay vì nói nghèo, nói đúng hơn là không dư dả, nhưng ít ra cuộc sống không quá khó khăn; chưa chắc ăn ngon, nhưng nhất định có thể ăn no.
Cũng vì vậy, người lớn chăm chỉ làm việc kiếm sống, nên đối với trẻ nhỏ, họ không quá nghiêm khắc về việc học hành, hoàn thành giáo dục bắt buộc, nếu không có hứng thú với việc đi học tiếp, vậy thì đi làm!
Nhưng không đại biểu cha mẹ có thể dễ dàng tha thứ cho con khi giáo viên ba ngày hai bữa lại gọi điện thoại một lần, thậm chí đến tận nhà, bởi vì con mình một tuần có năm ngày đi học thì ba ngày quên làm bài tập, hai ngày quên mang bài tập.
Vì vậy ở căn nhà nhỏ phía bên phải, lúc mặt trời đang ngả về phía Tây, truyền ra tiếng gầm giận dữ của người mẹ, làm cửa sổ cũng phải chấn động.
"Uông Xảo Ninh ――"
Quả nhiên tiếng rống giận của người mẹ cũng không khác mấy với tiếng gầm của sư tử Hà Đông, chỉ thấy cửa căn phòng bên phải vội vàng mở ra, một cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh ôm đầu chạy ra khỏi cửa, lè lưỡi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như may mắn vì mình đã chạy trốn nhanh.
Tiếng rống giận này không lớn không nhỏ, nên căn phòng sát vách bên trái cũng nghe thấy, vì vậy người ta cũng mở cửa sổ ra, nhìn một chút xem là tình huống gì.
Cô gái nhỏ đứng ở trước sân nhà, đang suy nghĩ nên hay không trở lại trong cơn gió lốc đi đối mặt với người mẹ đang nổi giận của mình, nhưng không có thời gian cho cô bé suy nghĩ nhiều, mẹ cô đã đi ra cửa; mà sát vách Quý mẹ cũng đang nhô đầu ra, ở vùng nông thôn này, một nhà đánh trẻ vạn nhà hưởng ứng. . . . . .
"Uông Xảo Ninh, con còn dám chạy?"
Cô gái nhỏ xin khoan dung nắm lỗ tai của mình, "Mẹ, con xin lỗi mà!"
Uông mẹ nắm lấy cổ áo con gái, giận đến nói không ra lời, bà biết con gái mình không thích đi học, nhưng làm bài tập nên tính là bổn phận của học sinh đi! Đứa nhỏ này cuối cùng muốn như thế nào?"Xảo Ninh, mẹ biết con không thích học, không thích đi học, nhưng ít nhất bài tập phải làm chứ, giáo viên ba ngày hai bữa lại gọi điện thoại cho mẹ, mặt mũi của mẹ để ở đâu nữa !"
"Con. . . . . . con biết rồi ạ!" Uông Xảo Ninh rất bất đắc dĩ, mỗi lần làm bài tập cô đều sẽ ngủ, cô tình nguyện dùng thời gian đó giúp đỡ mẹ làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm, những chuyện này so việc học thú vị hơn nhiều. . . . . .
Uông mẹ than thở, bà biết con gái rất ngoan ngoãn, bà bận rộn công việc, con gái đều giúp bà một tay chăm sóc chuyện lớn nhỏ trong nhà, có thể nói chuyện trong nhà chưa bao giờ khiến bà phiền não.
Nhưng bà hi vọng con bà học tập chăm chỉ một chút, ít nhất về sau có thể không phải lao động chân tay, không phải khổ cực.
"Nhưng mẹ. . . . . . Những bài tập kia, con không biết làm!" Uông Xảo Ninh nói rất vô tội, giống như cô là người bất đắc dĩ nhất.
Mắt Uông mẹ trợn trắng, "Đó là vì con đi học đều ngủ gà ngủ gật. . . . . . thầy giáo đã nói cho mẹ biết rồi."
"Con. . . . . ."
Uông mẹ thở dài nói tiếp, "Xảo Ninh, con cố gắng học tập một chút, nếu không về sau muốn làm sao đây? Chẳng lẽ muốn giống mẹ đến công xưởng làm công nhân sao?"
"Làm công nhân có cái gì không tốt!" Uông Xảo Ninh vừa nói , giống như rất không thích nghe người ta nói làm công nhân là xấu.
Nói đùa, mẹ của cô đi làm ở công xưởng, rất vất vả đây!
"Rất vất vả ."
"Nhưng. . . . . ." Cô gái nhỏ suy nghĩ một chút, bên trên khuôn mặt thanh tú lộ ra nụ cười sáng lạn, "Cũng không khổ cực bằng việc đọc sách á!"
"Con còn dám nói. . . . . ."
Lúc này từ sau lưng truyền đến giọng nói của một người mẹ khác, giọng nói tương đối dịu dàng, cùng giọng oang oang của Uông mẹ chênh lệch rất nhiều, "Chị Uông! Xảo Ninh rất hiểu chuyện ! Chuyện đi học cứ từ từ không sao đâu !"
Hai mẹ con xoay người nhìn về phía sau lưng, thì ra là Quý mẹ ở sát vách, gia đình này mới chuyển đến đây mấy tháng trước, Uông Xảo Ninh không biết nhiều, nhưng Uông mẹ và Quý mẹ cùng đi làm ở công xưởng, nên cũng biết nhau, hai người tuổi tác tương đương nên trở thành bạn bè tốt không có gì giấu nhau .
Uông mẹ cười cười, kéo con gái nói, "Xảo Ninh, đây là dì Quý."
"Con chào dì Quý ."
Quý mẹ cười cười, "Xảo Ninh thật ngoan, nghe nói đã giúp đỡ mẹ một tay làm việc nhà rồi, thật sự là một đứa trẻ ngoan !"
Uông Xảo Ninh cười cười, nhìn mẹ một cái, trong ánh mắt kia như muốn nói "Chỉ có mẹ mới không phải biết con gái của mình tốt" , khiến mẹ cô mắt trợn trắng.
"Đứa nhỏ này học tập không tốt, tôi đang muốn tức chết rồi."
Nhưng Xảo Ninh khéo léo hiểu chuyện thật sự là an ủi lớn nhất trong lòng Uông mẹ, đại khái chính là cách thể hiện tình cảm của cha mẹ phương Đông đi! Có nhiều hơn nữa cảm động, vui mừng, cũng không muốn nói ra khỏi miệng, cảm giác khen ngợi đứa bé rất khó chịu.
Quý mẹ đứng ở cửa sổ, nhìn hai mẹ con Uông gia trong sân, lúc này, có người đi đến phía sau bà.
"Mẹ, ai vậy?"
Một giọng nam trầm thấp, trong âm thanh lộ ra thành thục chững chạc, Quý mẹ tránh sang một bên, khiến người nói chuyện hiện ra trước cửa sổ.
"Là dì Uông và con gái ."
Người nam sinh kia liền đứng ở bên cạnh mẹ mình cùng nhau nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khi anh thấy ngoài cửa sổ hai mẹ con, dĩ nhiên Uông Xảo Ninh cũng nhìn thấy anh.
Lộ mặt mới biết, nam sinh này đại khái cũng giống cô là học sinh trung học, nhưng âm thanh lại tương đối thành thục, cao hơn cô một cái đầu, gương mặt kia là sự kết hợp giữa ngây thơ của nam sinh và chững chạc của đàn ông, thanh tú lộ ra vẻ khôi ngô, là một nam sinh đang thời kỳ trổ mã, so sánh với Uông Xảo Ninh dinh dưỡng không đầy đủ, gương mặt vẫn còn trẻ con, thật khác xa.
"Xảo Ninh, đây là con trai của dì, gọi là Thạch Khiêm." Quý mẹ hướng Xảo Ninh giới thiệu con của bà, về phần Uông mẹ đã sớm gặp qua con trai của bà rồi.
Nam sinh gật đầu, nhìn về phía Uông mẹ, "Con chào dì Uông ."
Uông mẹ cười cười, không quên dạy bảo con gái, "Xảo Ninh, con phải học hỏi Thạch Khiêm nhiều, Thạch Khiêm cũng giúp mẹ làm việc nhà, quan trọng nhất là, thành tích học tập rất tốt, ít nhất không phải đang làm bài tập thì ngủ."
"Mẹ. . . . . ." Giọng nói bất mãn mẹ cô luôn làm cô nhục chí.
Mặt của cô đỏ hết, hơn nữa cũng tại cái nhìn soi mói của nam sinh kia; ánh mắt của Quý Thạch Khiêm không có nhiều cảm xúc, không có chế giễu, cũng không quá xem trọng, chỉ lẳng lặng nhìn.
Quý mẹ đề nghị, "Nếu không về sau Xảo Ninh đến tìm Thạch Khiêm cùng nhau làm bài tập đi ! Hai đứa chăm sóc lẫn nhau, như vậy chúng ta trực ca đêm cũng tương đối yên tâm."
Uông mẹ vỗ tay khen hay, "Tốt quá! Chỉ sợ sẽ làm phiền Thạch Khiêm rồi. Xảo Ninh rất không chuyên tâm, làm bài tập thì sẽ ngủ, hơn nữa sờ đông sờ tây. . . . . ."
"Mẹ ――" tại đây sao cô cái gì cũng sai vậy?
"Thạch Khiêm, có thể không?" Quý mẹ hỏi con trai.
Quý Thạch Khiêm nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, coi như cho mẹ mình thuận nước giong thuyền ( tự quyết định ); vì vậy tại đây hai mẹ quyết định, nhờ Thạch Khiêm giúp đỡ Xảo Ninh làm bài tập.
"Thạch Khiêm, dì Uông giao quyền cho con, nha đầu này nếu như không chuyên tâm, con có thể dạy dỗ nó ."
Uông Xảo Ninh mở to hai mắt, không thể tin được mẹ cứ như vậy bán cô rồi. Đây coi là cái gì? Bán nữ cầu vinh sao?
Cô thở dài cúi thấp đầu xuống, lúc hai mẹ đang thảo luận rôm rả lại ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với cái nhìn chăm chú của anh.
Cô rất không sợ chết nhìn lại, một chút bộ dạng cô gái xấu hổ cũng không có, cô như vậy, lại gợi lên hứng thú của anh.
Vì vậy Quý Thạch Khiêm nở nụ cười, rất nhẹ, rất cạn, dường như chỉ trong nháy mắt liền biến mất, sau đó anh xoay người rời khỏi cửa sổ.
"Cười cái gì chứ?" Cô lẩm bẩm.
Một khắc kia, bọn họ không có phát hiện, trái tim thế nhưng xuất hiện một loại cảm xúc, gọi là mong đợi.
Nhà họ Uông và nhà họ Quý thật ra có rất nhiều điểm chung, đều là quả phụ mang theo đứa trẻ sống một mình, cha của Uông Xảo Ninh và Quý Thạch Khiêm đều vì tai nạn lao động mà chết, hai nhà đều muốn đi khỏi nơi thương tâm đó, vì vậy lần lượt đi tới vùng nông thôn này.
Cho nên hai đứa bé từ nhỏ đều tương đối hiểu chuyện, hiểu được thế nào là chia sẻ việc nhà với mẹ, khiến mẹ chuyên tâm làm việc, chỉ là phương thức của hai đứa bé không giống nhau.
Uông Xảo Ninh nghĩ, cô có thể giúp mẹ làm các loại việc nhà, như là quét dọn, giặt quần áo, nấu cơm, mọi thứ đều được, chỉ có duy nhất việc học thì cô thật sự không được; mà Quý Thạch Khiêm lại khác, anh biết trừ làm một đứa trẻ chăm chỉ, mẹ đối với anh còn có mong đợi khác, mà chính anh cũng biết, muốn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, chỉ có cố gắng chuyên tâm học tập .
Mà hai đứa trẻ cũng thừa hưởng tính cách của mẹ chúng, Uông Xảo Ninh hoạt bát không câu nệ, Quý Thạch Khiêm ôn hòa kín kẽ. Hai nhà là hàng xóm, nhưng lại có tính cách khác nhau, trong những năm tháng trưởng thành đó, hai nhà cùng giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau.
Kể từ ngày hai bà mẹ sắp xếp cho Uông Xảo Ninh đi theo Quý Thạch Khiêm cùng nhau làm bài tập, năm giờ tan học, nhiệm vụ của Uông Xảo Ninh chính là có mặt ở nhà họ Quý, tiếp nhận Quý Thạch Khiêm "Giám thị" .
Công xưởng tan việc muộn, bình thường người lớn về đến nhà cũng đã hơn tám giờ, vì vậy 3, 4 tiếng để cho hai đứa trẻ chăm sóc lẫn nhau, cũng là chuyện tốt.
Ấn chuông cửa, Uông Xảo Ninh đeo cặp sách, tâm trạng chán nản tới cực điểm. Cùng với mấy ngày qua đến nhà họ Quý làm bài tập, mặc dù bài tập đã làm xong, nhưng thật sự rất nhàm chán, không thú vị.
Hơn nữa Quý Thạch Khiêm là người rất trầm mặc, trừ dạy cô bài tập thì sẽ nói chuyện, còn phần lớn thời gian đều là yên lặng đọc sách của anh.
Không tới nửa phút, đã có người mở cửa, đương nhiên là Quý Thạch Khiêm. Anh đã thay đồng phục, mặc quần áo thể thao, đứng ở trước mặt cô .
"Haizz. . . . . ." Cô thở dài một tiếng, không còn hơi sức nói gì thêm.
Quý Thạch Khiêm không nói cái gì, nghiêng người sang một bên để cho cô đi vào. Nhìn bộ dáng cô nhỏ gầy, đeo một cái cặp sách thật to, tự nhiên trong lòng anh cảm thấy thật buồn bực.
Cô bé này đã là học sinh trung học, sao hành động và tính cách lại giống như học sinh tiểu học vậy?
Đóng cửa lại, đi theo cô vào phòng khách, ngồi trước bàn đọc sách đặt bên cửa sổ. Phòng khách không lớn, nhưng những đồ dùng nên có đều có, bàn đọc sách, còn có một cái bàn trà, từ đó có thể suy ra hoàn cảnh của gia đình này.
Uông Xảo Ninh ngồi ở trên ghế, cả người nhanh chóng gục xuống bàn, một chút ý nghĩ lấy bài tập ra cũng không có.
Quý Thạch Khiêm nhìn cô, nhíu mày nói " Bài tập mỗi ngày đều làm đến hơn mười giờ mới xong, còn không mang bài tập ra làm sớm một chút ?" Âm lượng của anh không lớn, nhưng giọng nói trầm thấp, chợt nghe cảm thấy thật giống thầy giáo ở trường học đang mắng người.
Uông Xảo Ninh vội vàng ngồi thẳng, từ trong cặp xách lấy ra nào là vở Tập làm văn, vở tiếng Anh, Số học, hộp bút, không ngừng gãi đầu, bắt đầu cùng chiến đấu với đống bài tập kia.
Còn Quý Thạch Khiêm ngồi ở chiếc ghế bên cạnh cô, đọc cuốn sách anh mới mượn được từ thư viện trường, sách giáo khoa anh đã sớm lật nát, lúc rãnh rỗi anh sẽ mượn xem một ít sách nâng cao .
Bóng lưng hai người rất tập trung, nhưng nhìn trước mặt có thể phân ra hai loại ── Quý Thạch Khiêm đọc sách, ngồi vững như Thái Sơn, trừ động tác lật sách, mắt động đọc sách, cái khác đều không nhúc nhích.
Mặc dù mắt của Uông Xảo Ninh cũng nhích tới nhích lui, nhưng không phải đọc sách; tay động tới động đi, nhưng không phải đang làm bài tập, cô nhìn những chữ viết kia, phát hiện chúng không biết cô...cô cũng không biết chúng.
"Tại sao không biết bao nhiêu thì phải gọi là X?" Gãi đầu, Uông Xảo Ninh bị bài tập phương trình làm cho đầu sắp nổ tung, cuộc đời là bể khổ, tại sao phải tự ép mình học những thứ này?
Quý Thạch Khiêm liếc nhìn cô, tiếp tục xem sách của anh rồi chậm rãi nói: "Cậu có thể dùng A, dùng B, dùng chữ cái nào cũng được để đại biểu không biết bao nhiêu. Chỉ là ở trong tiếng Anh, chữ X đại biểu cho những điều chưa biết ."
"Hóa ra là vậy!" Uông Xảo Ninh bĩu môi, suy nghĩ một chút, "Khó trách mỗi lần tớ đi thi làm sai đáp án, thầy giáo cũng sẽ ghi cho tớ một chữ X thật to."
Cô tự cho mình thông minh, vì vừa hiểu ra một chuyện lớn không khỏi ở một bên đắc chí; Quý Thạch Khiêm phải khống chế bản thân, mới không bị cô làm cho tức chết.
"Chuyên tâm làm bài tập đi."
"Vâng!"
Nhưng cô chuyên tâm chỉ được năm phút, lại bắt đầu phân tâm nhìn xung quanh, rồi nhìn Quý Thạch Khiêm, lại nhìn quyển sách trong tay anh, cái gì mà " Vật lý học thăm dò thời đại mới" ( cái này mình chém =.=), ông trời! chỉ tên sách cô xem cũng đã không hiểu. . . . . .
"Các cậu ở lớp A có phải mỗi ngày đều chỉ ngồi đọc sách ?"
Quý Thạch Khiêm lại nhìn cô rồi nói: "Không phải."
"Vậy các cậu còn làm cái gì?"
Anh cũng không nhìn cô nói, "Hô hấp, ăn cơm, ngủ. . . . . ."
Uông Xảo Ninh nói lớn, "Đó không phải cũng giống tớ sao ?"
"Tớ cũng không nói không giống nhau."
Uông Xảo Ninh cười cười, "Nhưng thành thật mà nói, cậu rất lợi hại đó ! Bạn học của tớ đều nói tới chuyện của cậu, nói cậu mới chuyển đến đây một học kỳ, lập tức lấy được danh hiệu đứng nhất toàn trường, được vào học lớp A ."
". . . . . ."
"Bạn học của tớ còn nói, hiện tại trong trường có rất nhiều nữ sinh rất thích cậu đó. . . . . ." Nhìn gò má của anh, phát hiện hình dạng này của anh tuyệt đối có thể làm tiền vốn. Khuôn mặt giống như được điêu khắc, sống mũi thẳng tắp, lông mày rậm. . . . . . Uông Xảo Ninh lộ ra vẻ háo sắc, cúi đầu cười cười, thuận tiện che giấu mặt gương mặt đỏ hồng của cô .
Quý Thạch Khiêm lại quay đầu nhìn về phía cô, hoàn toàn không hiểu cô gái này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nhìn trên bàn bài tập số học của cô, nửa giờ đã qua mà vẫn y nguyên một tờ, có mấy chữ, chẳng lẽ tối hôm nay lại muốn đến mười giờ sao?
Lại qua nửa giờ, thời gian hơn sáu giờ, Quý Thạch Khiêm đánh dấu đoạn sách đang đọc trong tay, rồi đóng quyển sách lại, đứng lên, động tác này dĩ nhiên làm cho Uông Xảo Ninh chú ý .
"Cậu. . . . . . cậu phải đi đâu vậy ?"
"Tớ có việc, cậu làm bài tập nhanh lên."
"Cậu không được đi chơi đó! Không được bỏ lại tớ, không thể bỏ lại tớ đối diện với mấy bài tập này á! Như vậy quá tàn nhẫn. . . . . ."
Quý Thạch Khiêm nén giận nói: "Tớ không phải muốn đi chơi."
"Vậy cậu muốn đi đâu?"
"Mẹ tớ sắp về rồi, tớ muốn đi nấu cơm, làm việc nhà."
Uông Xảo Ninh ngẩn người, hơi ngượng ngùng, cô còn vu oan cho anh muốn đi chơi; Quý Thạch Khiêm rời khỏi bàn đọc sách, chuẩn bị đi về phía phòng bếp, xem ra anh muốn đi nấu cơm.
Lúc này, Uông Xảo Ninh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, cô đứng lên, nhanh chóng theo phía sau anh, anh đương nhiên cũng chú ý tới động tác này của cô.
"Cậu đi theo làm gì?"
"Chúng ta thương lượng một chuyện có được hay không?"
Quý Thạch Khiêm cao hơn cô một cái đầu, tự nhiên có thể dùng một loại ánh mắt quan sát tỉ mỉ đánh giá cô, thế nhưng trong ánh mắt của cô gái nhỏ lại thanh tịnh đơn thuần, hình như tràn đầy ý nghĩ chơi đùa.
"Chúng ta trao đổi đi, tớ giúp cậu nấu cơm, cậu giúp tớ làm bài tập."
Vẹn toàn đôi bên a! Cô am hiểu làm việc nhà, anh am hiểu việc học, đều là nhân tài, nhưng mỗi người am hiểu lĩnh vực khác nhau thôi, làm gì cứ nhất định mỗi người đều phải giống nhau?
"Trao đổi?" giọng điệu của anh cao lên, không thể tin được, cô gái này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì ?
"Đúng vậy! Có được hay không ?"
Nói thật Quý Thạch Khiêm rất muốn đồng ý, nếu không mỗi lần cô làm bài tập không hết, anh đều phải ngồi cùng cô đến rất muộn, nếu để cho anh làm, bảo đảm nửa giờ là xong .
Nhưng chuyện này đối với cô không phải chuyện tốt. . . . . . Đáng chết! Anh không quản cô nhiều như vậy, cô đâu có quan tâm đến việc học của bản thân. . . . . .
"Nếu không tớ giúp cậu quét dọn phòng, giặt quần áo, làm cái gì cũng được, có được hay không á!" Cô lôi kéo ống tay áo của anh, lệch trái lệch phải.
Vì vậy phe ma quỷ trong lòng Quý Thạch Khiêm đã chiến thắng lương tâm, cộng thêm bất đắc dĩ, anh liền gật đầu đáp ứng.
Uông Xảo Ninh như nhặt được đặc xá, rời đi bàn đọc sách cái nơi giam cầm linh hồn trẻ tuổi của cô, chạy về phía phòng bếp nơi để cho nàng cảm thấy giống như người thân vậy.
Mà Quý Thạch Khiêm ở một bên tràn đầy lo lắng rồi thở dài ngồi xuống, xem bài tập cô làm, quả thật không biết nên tức giận, hay nên than thở nữa.
"Đáng chết! Rốt cuộc đang làm cái gì. . . . . ." Loại bài tập này, anh 20 phút có thể xử lý xong, thế nhưng cô lại cần mấy giờ mới làm xong được.
Quả nhiên anh làm xong rất nhanh, trong lúc đó còn tốn một chút thời gian, viết giống chữ viết của cô, cộng thêm cố ý làm sai mấy bài, phù hợp với mong đợi của giáo viên đối với cô.
Chưa tới bảy giờ, anh đã đóng lại sách bài tập, kiểm tra sổ ghi chép của cô, xác định đã làm xong tất cả bài tập, xoay người, lập tức nhìn thấy cô ở phòng khách tới tới lui lui, đang quét nhà, mà trên bàn ăn đã có bốn món mặn một canh .
Anh ngẩn người, động tác của cô thật là nhanh!
Bởi vì động tác làm việc nhà của anh chậm, nên mới chọn thời gian cách lúc mẹ tan việc hai giờ để làm, kết quả cô chỉ cần hai ba mươi phút cơ hồ đã
Cô giống như chú ong mật nhỏ bề bộn công việc bay tới bay lui, nhưng trên mặt luôn mang theo nụ cười vui sướng, trong nháy mắt đó làm cho anh bị mê hoặc, thật là một cô gái kỳ quái.
"Tớ đã làm xong. . . . . ." cô đi tới trước mặt anh, "Cậu cũng làm xong rồi à? Hì hì, chúng ta hợp tác thật chặt chẽ."
"Đây được coi là hợp tác chặt chẽ à?" Anh lẩm bẩm.
Lúc này Uông Xảo Ninh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vàng đem sách bài tập bỏ vào cặp sách, chuẩn bị đi.
Quý Thạch Khiêm ngơ ngác hỏi: "Cậu không ở lại ăn cơm à?"
"Không cần đâu! Tớ muốn nhanh lên về làm việc nhà, mẹ tớ cũng sắp về rồi, hôm nay cám ơn cậu nhiều!" Nói xong người liền rời đi.
"Cám ơn tớ? Cám ơn tớ cái gì. . . . . ." Anh giống như cái gì cũng không làm.
Tối hôm đó, Quý Thạch Khiêm và mẹ anh cùng nhau ăn cơm, ăn một bàn tác phẩm của Uông Xảo Ninh. Quý mẹ gắp một ít thức ăn, rồi cười nói:"Thạch Khiêm, tài nấu nướng của con tiến bộ."
Quý Thạch Khiêm không biết nên trả lời như thế nào, cứ như vậy cướp công của người khác, giống như không phải chuyện quân tử nên làm, nhưng nếu nói ra, sẽ lộ việc anh giúp cô làm bài tập rồi sao?
Cô gái kia, khiến anh gặp phải tình cảnh này. . . . . .
Thưởng thức món ăn trên bàn, nhớ tới sự việc kia nhưng. . . . . . thật sự, ăn ngon thật.
Loại giao dịch ngầm này tiến hành đã được một thời gian, người lớn hai nhà đều không phát hiện, hai đứa trẻ thì một người trong lòng áy náy, một người tự cho là đã tìm được đường giải quyết, nên tâm trạng rất vui vẻ.
Trong sinh hoạt của Quý Thạch Khiêm cứ như vậy có thêm một cô gái nhà bên cạnh, thời gian sau khi tan lớp trong nhà chỉ một mình, bây giờ nhiều hơn một người giống như em gái làm bạn, bất luận đi học, hay làm bài tập; bất luận nấu cơm, hay quét dọn nhà cửa, mặc dù bài tập đều là anh làm, còn việc nhà đều là cô làm.
Không sai, vừa bắt đầu anh coi cô giống như em gái, một người tự cho mình thông minh, đáng yêu nhưng là cô em gái chăm chỉ, nấu ăn xong, cô sẽ quét dọn nhà anh và nhà cô sạch sẽ; mà anh giống như người anh cưng chiều em gái, giúp cô làm xong tất cả bài tập, để tránh cô lại bị giáo viên và mẹ cô mắng.
Nhưng ở năm thứ ba trung học khi anh nhìn bảng xếp hạng toàn trường thấy tên Uông Xảo Ninh xếp cuối cùng, anh suýt chút nữa bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh ( sét đánh)!
Anh vẫn cho rằng muốn đứng nhất toàn trường và đứng cuối cùng đều là chuyện khó khăn, đều phải đánh bại toàn trường mới có thể giành được vị trí đó, mà cô gái này thế nhưng làm được!
Ngày đó anh giận đùng đùng về đến nhà, thề tuyệt đối không giúp cô làm bài tập nữa, làm như vậy là hại cô, nhưng anh gặp cô ở trước sân, nhìn thấy cô vui vẻ mà chăm chỉ làm việc, phơi chỗ quần áo vừa mới giặt, trên gương mặt hồng hào xinh đẹp.
Cô không hề cảm thấy mệt mỏi, luôn nở nụ cười vui vẻ, giống như cô đang chơi đùa, khoảnh khắc kia, anh thật sự không biết làm sao trách cứ cô nữa.
Có lẽ. . . . . . Mỗi người đều chọn cho mình một phương hướng phát triển, đều có con đường phải đi. . . . . . Nhưng anh thật không nên giúp cô làm bài tập!
Vì vậy hôm đó, lúc cô đến nhà anh thì phát hiện anh đã làm xong việc nhà, đã nấu cơm xong, cô ngẩn người, kêu to:"Cậu làm sao vậy sao có thể cướp công việc của tớ chứ!" Xong rồi! Tối hôm nay anh không phải muốn cô tự làm bài tập đấy chứ ?
Quý Thạch Khiêm nhìn cô một cái, tiếp tục khom lưng quét nhà, giọng trầm ổn nói:"Cậu ngồi xuống trước đi, tớ có lời muốn nói."
Uông Xảo Ninh bĩu môi, ngồi vào ghế trước bàn đọc sách, nhìn động tác của anh, không biết anh muốn nói cái gì với cô.
Không đến mười phút, Quý Thạch Khiêm kết thúc tất cả công việc, ngồi vào bên cạnh cô nói:"Bắt đầu từ hôm nay, cậu tự làm bài tập của cậu, không cần giúp tớ làm việc nhà nữa."
"Tại sao. . . . . ."
Quý Thạch Khiêm thở dài nói:"Cậu còn dám hỏi? Là ai thi đứng cuối toàn trường hả?"
"Là tớ. . . . . ." Âm thanh càng nói càng nhỏ.
"Thi không tốt có thể nói tố chất có vấn đề, là cậu không thích học, nhưng thi toàn trường đứng cuối cùng, thật sự cậu đã quá chớn rồi."
"Tớ. . . . . ." Cô rất ủy khuất, cúi đầu mà xin lỗi.
"Tớ không nên giúp cậu, làm bài tập đã là cơ hội cuối cùng để cậu học tập, tớ lại cướp đoạt hết cơ hội học tập của cậu. . . . . . thật sự tớ không nên giúp cậu. . . . . ."
"Nhưng. . . . . . Thật sự tớ cũng không biết làm. . . . . ."
Quý Thạch Khiêm nhìn cô, vừa hỏi: "Tớ hỏi cậu, cậu có muốn học lên hay không?"
"Học lên?" Cô hỏi lại anh.
Anh gật đầu nói:"Chúng ta sắp lên năm ba rồi, sẽ phải tham gia cuộc thi lên cấp, còn cậu thì sao? Cậu nghĩ như thế nào?"
"Tớ không biết." Cô đối với tương lai rất mờ mịt, hoặc nói cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, dù sao khi đến lúc, luôn có đường đi .
"Vậy cậu có biết suy nghĩ của mẹ cậu không? Tớ đã hỏi dì, dì nói hi vọng cậu có thể học lên, ít nhất đi học ở trường giáo dục thường xuyên hoặc trường dạy nghề."
"À. . . . . ."
Quý Thạch Khiêm nhìn cô, suy nghĩ một chút, anh không hiểu tại sao muốn lo lắng cho cô, tuy nhiên anh cũng không muốn nhìn thấy cô mất đi nụ cười vui tươi, giống như nụ cười anh vừa mới thấy khi cô đang phơi quần áo ở trước sân.
"Xảo Ninh, hãy nghe tớ nói, làm bài tập không khó, tốt nghiệp trung học không khó khăn gian khổ như cậu tưởng tượng, cuộc thi cũng sẽ không ra đề quá khó, chỉ cần cậu chú ý (để tâm), nhất định có thể đối phó được ."
". . . . . ." Cô nghe xong cũng không dám trả lời lại.
Quý Thạch Khiêm trầm tư một lát, giúp cô quyết định, chuẩn bị triển khai kế hoạch tác chiến cấp cứu sự nghiệp học hành của Uông Xảo Ninh, cuộc chiến đấu này khẳng định rất khó khăn gian khổ, nhưng không phải không thể thành công.
Anh hiểu rõ kiến thức cơ bản của cô đến đâu, muốn dùng một năm tiếp theo bổ túc lại kiến thức của ba năm trung học, trừ cố gắng, còn phải có chút may mắn.
"Bắt đầu từ hôm nay, bài tập của cậu phải tự mình làm, trừ làm bài tập ra, tớ sẽ tranh thủ thời gian giúp cậu ôn lại kiến thức của năm một, năm hai."
". . . . . ." Mặt của cô đã bắt đầu co quắp.
" Hơn nửa năm này là thời gian ôn tập, có thể vượt qua hay không là ở nửa năm này. . . . . . Uông Xảo Ninh, cậu có đang nghe hay không đấy ?"
"Có mà!"
Quý Thạch Khiêm gật đầu thoả mãn nói:"Rất tốt, cậu cam chịu số phận đi! Một năm tiếp theo này, đối với việc học của cậu tớ sẽ không để yên đâu."
"Tớ xong đời. . . . . ."
Vì vậy cuộc sống năm ba khổ cực của cô cứ như vậy bắt đầu ── mỗi ngày trừ thời gian làm việc nhà, cô sẽ có rất nhiều thời gian rảnh. . . . . .
Nhưng thời gian rảnh của nàng cũng bị anh cướp mất, anh giúp cô sắp xếp giành rất nhiều thời gian cho việc học, không ngừng dạy cho cô những kiến thức cô đã bị rỗng.
Không ai có thể cứu cô, ngay cả mẹ ruột cũng rất vui vì chuyện này, nói là đã gặp được quý nhân, nhờ Thạch Khiêm cố gắng giúp đỡ cô.
Trong khoảng thời gian này, cô coi như thực sự hiểu rõ tính cách của Quý Thạch Khiêm, mặc dù anh ôn hòa, nhưng lại rất cố chấp, anh không tức giận khi nói nhiều lần với cô nhưng cô nghe không hiểu, ngược lại anh nói không biết bao nhiêu lần, số lần nhiều đến nỗi cô nghe đều có chút ngượng ngùng.
"Thạch Khiêm, cái này tớ biết rồi, cậu đã nói qua rất nhiều lần rồi."
Anh cười nói, "Tớ đang chờ cậu nói những lời này với tớ đây, nếu như cậu chê tớ nói nhiều mà nổi cáu, vậy thì đại biểu cậu thật nhớ ra rồi."
"Cho nên tớ không phải ngu ngốc ?"
"Cậu vốn không phải như thế."
"Thầy giáo lớp chúng tớ đều mắng tớ ngu ngốc, còn nói tớ cút ra khỏi phòng học." Uông Xảo Ninh nói xong, không cảm thấy uất ức chút nào, ngược lại Quý Thạch Khiêm lại nhíu mày.
"Thầy giáo lớp cậu thật không tốt, sao lại có thể mắng người khác như vậy."
"Nhưng tớ nghĩ thầy nói cũng không sai, thật sự tớ cái gì cũng không biết!"
"Ai nói!" Quý Thạch Khiêm không tự chủ giúp cô phản bác, "Cậu nấu cơm ăn thật ngon."
"Có thật không?" Uông Xảo Ninh mỉm cười, nhanh chóng đứng lên, "Vậy hôm nay tớ đi nấu bữa ăn tối nha! Chờ một chút thì có đồ ăn ngon rồi. . . . . ."
"Uông Xảo Ninh, ngồi xuống!" Quý Thạch Khiêm trầm giọng cảnh cáo.
Người cô cứng đờ tại chỗ, ngượng ngùng cười cười, vội vàng ngồi lại chỗ cũ, "Bị phát hiện rồi . . . . . ."
"Tớ đã mua cơm rồi, tối hôm nay ăn cơm hộp." Quý Thạch Khiêm mở đề thi tiếng Anh ra, " Mỗi ngày thời gian đọc sách không thể dưới 3 giờ, bây giờ mới được hai giờ 50 phút."
"Thật lâu a. . . . . ."
Thời gian học bài giống như tuổi trẻ vậy, nhìn như khá dài, kì thực rất ngắn, nếu như nói kiến thức trong cuốn sách ấy buồn chán khiến cô cảm thấy một ngày dài như một năm, vậy anh sẽ ở bên cạnh cô để cho cô cảm thấy thời gian trôi qua nhanh.
Cô bắt đầu đem kiến thức trong mỗi cuốn sách đều gắn với anh, như vậy mới dễ dàng cho trí nhớ của cô như ──Smart nghĩa là thông minh, giống như anh; tướng mạo như Phan An ví dụ cho đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, giống như anh; Học Phú Ngũ Xa nghĩa là học thức uyên bác, giống như anh; chữ X ở tiếng Anh nghĩa là điều chưa biết, giống như anh rất bí ẩn. . . . . .
Vì vậy hình ảnh của anh đều tràn ngập trong đầu của cô, từ khuôn mặt, đến bóng lưng, tất cả đều lưu lại trong mắt cô.
Ký ức mà cô khắc sâu nhất ── anh ngồi bên cạnh cô, giảng giải kiến thức trong sách, gò má ngược sáng tỏa tia sáng lóng lánh chói lọi.
Nếu như anh là thầy giáo, nhất định cô sẽ thích đọc sách, hoặc có thể nói không phải thích học, mà là anh.
Phải nói sự nghiệp học tập của Uông Xảo Ninh coi như bệnh chưa đến thời kỳ cuối, nhưng cũng là bệnh nặng, để thần y Quý Thạch Khiêm đến cứu, cũng chỉ có thể cứu được năm phần, năm phần này chỉ giúp cô tiếp tục kéo dài hơi tàn, nhưng cũng đủ để cho cô thi được vào trường cấp ba công lập, rốt cuộc cũng có trường học nguyện ý nhận cô vào.
Sự kiện này khiến toàn trường phải rơi mắt kính, Uông Xảo Ninh người đứng cuối cuộc thi toàn trường lại có trường học nhận, cho dù ai cũng không thể tin được, nhưng không có ai biết một năm qua này cô được Quý Thạch Khiêm bí mật dạy bổ túc, vì vậy tất cả mọi người đều cho rằng Uông Xảo Ninh ở một đêm bị sét đánh, thông minh ra, nên mới có bước đột phá này .
Nhưng so sánh với Quý Thạch Khiêm, sự kiện của Uông Xảo Ninh cũng không tính là cái gì, Quý Thạch Khiêm đứng nhất toàn trường trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, được tuyển thẳng vào trường nam sinh Nhất Trung nổi tiếng, ở vùng nông thôn này chính là chuyện lớn.
Khi Uông Xảo Ninh nhìn bảng danh sách, miệng không khép lại được, biết anh rất giỏi, nhưng thành tích như vậy cũng quá mạnh đi! Khó trách có thể cứu được cô , thật sự khiến người khác bội phục .
Hai người rời khỏi trường trung học ở nông thôn, đi học ở thành phố lớn bên cạnh, thái độ của Quý Thạch Khiêm bình thản, còn Uông Xảo Ninh dường như có chút tiếc nuối.
"Cậu đang nghĩ cái gì?"
Cô lắc đầu một cái nói:"Không có gì!"
Nên nói thế nào, bọn họ đã tốt nghiệp trung học, chỉ qua một kỳ nghỉ hè mà thôi, anh đột nhiên cao hẳn lên, đã ra dáng người lớn, thậm chí còn mọc râu.
Bọn họ đều trưởng thành rồi, muốn đi về phía con đường mình đã chọn.
"Chúng ta không còn là bạn học rồi!"
Nhìn cô, Quý Thạch Khiêm mỉm cười, trong lòng tự nhiên dâng lên cảm giác ấm áp, xoa đầu cô rồi nói:"Tớ nghĩ rằng trong quá khứ cũng như hiện tại, quan hệ của chúng ta so với bạn học gần gũi hơn nhiều, bởi vì chúng ta là hàng xóm, lại giống như người nhà vậy ."
Uông Xảo Ninh cười tươi nhìn anh, mà anh cũng cúi đầu nhìn cô, phát hiện cô gái nhỏ đã không giống trong trí nhớ của anh, cô đã trưởng thành, kỳ quái, khuôn mặt của cô. . . . . . lại khiến anh có một loại cảm giác khó thở, không biết hô hấp thế nào.
Anh nghiêng đầu, cố gắng khống chế hơi thở rối loạn của mình, Quý Thạch Khiêm lắc đầu, từ giờ phút này, anh bắt đầu cảm nhận được cô ở trong lòng anh có ảnh hưởng rất lớn.
Loại cảm giác đó thật kỳ quái! Tại sao cô chỉ cười một tiếng, thì có thể làm cho anh quên phải nói cái gì, quên anh phải làm cái gì.
Anh còn không hiểu, nói gì đến cô, nói không chừng cô chỉ coi anh là hàng xóm, đối đãi với anh như một bạn học đã giúp cô thi đỗ cấp ba .
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai người lại bắt đầu cuộc sống học sinh, Quý Thạch Khiêm đi học ở Nhất Trung, Uông Xảo Ninh học ở trường giáo dục thường xuyên.
Trường học của hai người cách nhau rất xa, vì vậy cuộc sống hai người hình như cũng dần cách xa nhau .
Lúc đi học không thể gặp nhau, sau khi tan lớp về đến nhà, cô cũng thường xuyên không gặp được anh, chỉ nghe dì Quý nói, anh thường ở lại trường học để đọc sách.
Cuộc sống cấp ba của bọn họ khác nhau rất nhiều, trường học tốt, nhất định áp lực bài tập rất nặng, cô học ở trường giáo dục thường xuyên, mặc dù cũng có bạn học nghiêm túc đi học, nhưng phần lớn đều giống như cô, chẳng biết tại sao phải đi học, cũng không biết nên học như thế nào.
Ngày đó mẹ cô và mẹ anh phải làm thêm giờ ở công xưởng, họ dặn dò hai đứa trẻ sau khi tan lớp cùng nhau về nhà, Xảo Ninh có Thạch Khiêm chăm sóc tương đối an toàn.
Vì vậy buổi tối trước hôm đó, Quý Thạch Khiêm dặn cô sau khi tan học thì đến trường học của anh tìm anh, hai người cùng nhau bắt xe buýt về nhà.
Uông Xảo Ninh đeo cặp sách, đi đến Nhất Trung, phong cách của trường này và trường học của cô thật khác nhau, cả trường học đều là nam sinh, dĩ nhiên thật náo nhiệt .
Cô đúng hẹn đi tới sân bóng rổ, liếc mắt liền thấy Quý Thạch Khiêm đang cùng bạn học chơi bóng, cô đứng ở một bên chờ, thuận tiện thưởng thức kỹ thuật dẫn bóng của Quý Thạch Khiêm.
Người cao quả nhiên có lợi thế, nhảy lên không tới hai cái liền đoạt đi quả bóng, muốn ném rổ, muốn tránh người đều nhẹ nhàng như thường.
Nửa giờ sau, Quý Thạch Khiêm tạm biệt bạn học, đeo cặp sách lên lưng rồi dẫn Uông Xảo Ninh tới trước bồn rửa tay, lau sạch mồ hôi trên người.
"Trường học của các cậu thật náo nhiệt đó!"
"Đều là nam sinh, sau giờ học thì ầm ĩ chết rồi." Lau khô tóc, mặc vào áo sơ mi trắng.
Anh cùng Uông Xảo Ninh đi ra cửa chính, hai người đang nói chuyện, giữa bọn họ tự nhiên tản ra một loại cảm giác gần gũi, người khác cũng có thể cảm thấy, nhưng chính anh lại không nhận ra.
"Hôm nay bài tập rất nhiều đó!" Uông Xảo Ninh oán trách.
"Cậu tự làm, đừng nghĩ trao đổi."
"Tớ biết rồi mà!"
Quý Thạch Khiêm cố ý nghiêm túc nói xong, thật ra trong bụng đang cười thầm. Nhưng lúc bọn họ đang đi ra cửa trường học thì phía sau có một nữ sinh chạy đến, mặt đỏ rực cầm trong tay một túi đồ lớn tất cả đều đưa cho Quý Thạch Khiêm.
"Bạn học Quý, những thứ đồ này tặng bạn."
Quý Thạch Khiêm chưa kịp phản ứng, nữ sinh kia đã đem túi đồ nhét vào trong tay anh, một túi lớn khá nặng, hiển nhiên đồ vật bên trong rất nhiều.
Tiếp theo nữ sinh đó xấu hổ chạy đi, phía sau còn có một nhóm lớn nữ sinh ở bên kia thập thò.
Uông Xảo Ninh cảm thấy trong tim có loại cảm giác khác thường, lúc này, lại có bạn học của Quý Thạch Khiêm hô to ──
"Quý đại soái, diễm phúc không cạn nha!"
"Đúng vậy a! Người ta bình thường chỉ được nhận một lá, hai lá thư tình là cùng, chỉ bạn là được nhận một túi to."
"Người ta Quý đại soái danh xứng với thực là một người đẹp trai a!"
Thư tình ――
Hai chữ này đem đầu của Uông Xảo Ninh nổ bùm một tiếng, há miệng không thể tin được, khẽ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh.
Anh nhận được thư tình của cô gái khác, sao cô lại không biết?
Sao anh lại không nói cho cô biết?
Quý Thạch Khiêm đem một túi lớn thư tình bỏ vào trong cặp xách, xoay người rời đi, Uông Xảo Ninh vội vàng hồi hồn đuổi theo anh.
Theo sát bên cạnh anh, trong lòng Uông Xảo Ninh càng lúc càng không thoải mái, sao anh có thể nhận thư tình của người khác, thật quá đáng! Còn là một túi lớn như vậy.
Nhìn đồng phục của nữ sinh đó, đều là mấy nữ sinh của các trường xung quanh, xem ra danh tiếng của Thạch Khiêm đã truyền khắp quanh đây rồi."Thạch Khiêm, cậu có biết đó là thư tình không ?"
Hơi quay đầu, nhìn cô đang đứng ở bên phải anh nói:"Biết!"
"Ồ!" giọng điệu của cô rõ ràng mất hứng, nhưng cô không biết vì sao cô cảm thấy không vui.
Ai ui! Chính là mất hứng có người đưa thư tình cho anh đi —— sao có thể như vậy, xâm phạm lãnh địa của cô. . . . . .
Uông Xảo Ninh quyết định, cô không thể ngồi mà không hành động gì được, nhất định trong lòng Thạch Khiêm cảm thấy rất phiền toái, cô phải giúp anh xử lý những phiền hà này mới được nên nói:"Thạch Khiêm, tớ giúp cậu cầm túi sách nhé."
Anh nhìn cô, ngoài mặt không biểu cảm, nhưng trong mắt anh xuất hiện một tia sáng thoáng qua. Anh từ chối cho ý kiến, đưa cặp xách cho cô.
Nàng cầm, đang muốn tìm cơ hội để xử lý đống thư tình trong cặp xách của anh, cô vừa ngẩng đầu mới phát hiện vì anh chân dài đã sớm đi ở phía trước.
Cô thừa dịp ở phía sau anh vài bước, vội vàng đem thư tình trong cặp xách của anh lấy ra, nhét vào trong cặp xách của cô, tâm trạng của cô vui lên hẳn sau đó mỗi vai đeo một cặp sách, bước nhanh về phía trước.
Cô cho rằng anh không biết cô làm cái gì, nghĩ người thi đứng đầu bảng và bản thân cô đều ngốc giống nhau, thậm chí cô còn đắc ý vì đã giúp anh xử lý xong một chuyện phiền phức mà vui vẻ không dứt.
Chỉ là sau này, rất lâu rất lâu sau này, anh mới nói cho cô biết cách anh dùng đối với mấy bức thư tình .
Anh nói: "Mặt giấy có ghi chữ có hai tác dụng, thứ nhất, lúc ấy anh giúp thầy giáo trung học chấm điểm, chấm bài văn của các em khóa dưới, cho nên những bức thư này có thể giúp anh luyện tập viết lời phê; thứ hai, những bức thư tình có thể làm thành chuyện cười để xem, rất nhiều chữ viết sai, lỗi thành ngữ địa phương đều rất buồn cười, một mặt có thể giúp anh học hỏi để không phạm phải, một mặt để giải trí. Giấy trắng phía sau trống có thể làm nháp để tính toán bài tập số học, vật lý, hóa học, một tờ giấy có nhiều công dụng."
Cô cười ha ha, coi như anh thật ác. . . . . .
Lại sau này, không biết bao lâu, chỉ biết thật nhiều năm thật nhiều năm về sau, anh mới nói cho cô biết một chuyện khác ──
Ban đầu tại sao anh đồng ý đem cặp sách cho cô đeo, sau đó đi phía trước, để một mình cô ở phía sau có thời gian xử lý xong những thư tình của tình địch, anh nói:"Nếu như những lá thư tình đó khiến em cảm thấy không thoải mái, thì để em xử lý đi! Đối với anh mà nói,không có vấn đề gì."
Anh chỉ nói những lời này, nhưng ý nghĩa trong lời nói, cô hiểu.
Trong lòng cô cảm thấy thoải mái hay không, vui vẻ hay không, đối với anh là quan trọng nhất. . . . . . Những thứ khác không sao cả, anh đều không quan tâm. . . . . .
Ở một vùng nông thôn yên tĩnh, những căn nhà thấp bé nằm cạnh nhau dưới ánh chiều tà in bóng ngả về cùng một phía, lộ vẻ cô đơn, có lẽ do trời chiều khiến căn nhà có vẻ cô độc, hay vì căn nhà đã cũ kỹ nên có vẻ tiêu điều, nhưng nhà vẫn là nơi cho ta cảm giác ấm áp.
Nhìn bao quát, cả thôn đều là những căn nhà như vậy, có thể dùng từ nghèo khó để hình dung sinh hoạt của người dân nơi đây, thay vì nói nghèo, nói đúng hơn là không dư dả, nhưng ít ra cuộc sống không quá khó khăn; chưa chắc ăn ngon, nhưng nhất định có thể ăn no.
Cũng vì vậy, người lớn chăm chỉ làm việc kiếm sống, nên đối với trẻ nhỏ, họ không quá nghiêm khắc về việc học hành, hoàn thành giáo dục bắt buộc, nếu không có hứng thú với việc đi học tiếp, vậy thì đi làm!
Nhưng không đại biểu cha mẹ có thể dễ dàng tha thứ cho con khi giáo viên ba ngày hai bữa lại gọi điện thoại một lần, thậm chí đến tận nhà, bởi vì con mình một tuần có năm ngày đi học thì ba ngày quên làm bài tập, hai ngày quên mang bài tập.
Vì vậy ở căn nhà nhỏ phía bên phải, lúc mặt trời đang ngả về phía Tây, truyền ra tiếng gầm giận dữ của người mẹ, làm cửa sổ cũng phải chấn động.
"Uông Xảo Ninh ――"
Quả nhiên tiếng rống giận của người mẹ cũng không khác mấy với tiếng gầm của sư tử Hà Đông, chỉ thấy cửa căn phòng bên phải vội vàng mở ra, một cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh ôm đầu chạy ra khỏi cửa, lè lưỡi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như may mắn vì mình đã chạy trốn nhanh.
Tiếng rống giận này không lớn không nhỏ, nên căn phòng sát vách bên trái cũng nghe thấy, vì vậy người ta cũng mở cửa sổ ra, nhìn một chút xem là tình huống gì.
Cô gái nhỏ đứng ở trước sân nhà, đang suy nghĩ nên hay không trở lại trong cơn gió lốc đi đối mặt với người mẹ đang nổi giận của mình, nhưng không có thời gian cho cô bé suy nghĩ nhiều, mẹ cô đã đi ra cửa; mà sát vách Quý mẹ cũng đang nhô đầu ra, ở vùng nông thôn này, một nhà đánh trẻ vạn nhà hưởng ứng. . . . . .
"Uông Xảo Ninh, con còn dám chạy?"
Cô gái nhỏ xin khoan dung nắm lỗ tai của mình, "Mẹ, con xin lỗi mà!"
Uông mẹ nắm lấy cổ áo con gái, giận đến nói không ra lời, bà biết con gái mình không thích đi học, nhưng làm bài tập nên tính là bổn phận của học sinh đi! Đứa nhỏ này cuối cùng muốn như thế nào?"Xảo Ninh, mẹ biết con không thích học, không thích đi học, nhưng ít nhất bài tập phải làm chứ, giáo viên ba ngày hai bữa lại gọi điện thoại cho mẹ, mặt mũi của mẹ để ở đâu nữa !"
"Con. . . . . . con biết rồi ạ!" Uông Xảo Ninh rất bất đắc dĩ, mỗi lần làm bài tập cô đều sẽ ngủ, cô tình nguyện dùng thời gian đó giúp đỡ mẹ làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm, những chuyện này so việc học thú vị hơn nhiều. . . . . .
Uông mẹ than thở, bà biết con gái rất ngoan ngoãn, bà bận rộn công việc, con gái đều giúp bà một tay chăm sóc chuyện lớn nhỏ trong nhà, có thể nói chuyện trong nhà chưa bao giờ khiến bà phiền não.
Nhưng bà hi vọng con bà học tập chăm chỉ một chút, ít nhất về sau có thể không phải lao động chân tay, không phải khổ cực.
"Nhưng mẹ. . . . . . Những bài tập kia, con không biết làm!" Uông Xảo Ninh nói rất vô tội, giống như cô là người bất đắc dĩ nhất.
Mắt Uông mẹ trợn trắng, "Đó là vì con đi học đều ngủ gà ngủ gật. . . . . . thầy giáo đã nói cho mẹ biết rồi."
"Con. . . . . ."
Uông mẹ thở dài nói tiếp, "Xảo Ninh, con cố gắng học tập một chút, nếu không về sau muốn làm sao đây? Chẳng lẽ muốn giống mẹ đến công xưởng làm công nhân sao?"
"Làm công nhân có cái gì không tốt!" Uông Xảo Ninh vừa nói , giống như rất không thích nghe người ta nói làm công nhân là xấu.
Nói đùa, mẹ của cô đi làm ở công xưởng, rất vất vả đây!
"Rất vất vả ."
"Nhưng. . . . . ." Cô gái nhỏ suy nghĩ một chút, bên trên khuôn mặt thanh tú lộ ra nụ cười sáng lạn, "Cũng không khổ cực bằng việc đọc sách á!"
"Con còn dám nói. . . . . ."
Lúc này từ sau lưng truyền đến giọng nói của một người mẹ khác, giọng nói tương đối dịu dàng, cùng giọng oang oang của Uông mẹ chênh lệch rất nhiều, "Chị Uông! Xảo Ninh rất hiểu chuyện ! Chuyện đi học cứ từ từ không sao đâu !"
Hai mẹ con xoay người nhìn về phía sau lưng, thì ra là Quý mẹ ở sát vách, gia đình này mới chuyển đến đây mấy tháng trước, Uông Xảo Ninh không biết nhiều, nhưng Uông mẹ và Quý mẹ cùng đi làm ở công xưởng, nên cũng biết nhau, hai người tuổi tác tương đương nên trở thành bạn bè tốt không có gì giấu nhau .
Uông mẹ cười cười, kéo con gái nói, "Xảo Ninh, đây là dì Quý."
"Con chào dì Quý ."
Quý mẹ cười cười, "Xảo Ninh thật ngoan, nghe nói đã giúp đỡ mẹ một tay làm việc nhà rồi, thật sự là một đứa trẻ ngoan !"
Uông Xảo Ninh cười cười, nhìn mẹ một cái, trong ánh mắt kia như muốn nói "Chỉ có mẹ mới không phải biết con gái của mình tốt" , khiến mẹ cô mắt trợn trắng.
"Đứa nhỏ này học tập không tốt, tôi đang muốn tức chết rồi."
Nhưng Xảo Ninh khéo léo hiểu chuyện thật sự là an ủi lớn nhất trong lòng Uông mẹ, đại khái chính là cách thể hiện tình cảm của cha mẹ phương Đông đi! Có nhiều hơn nữa cảm động, vui mừng, cũng không muốn nói ra khỏi miệng, cảm giác khen ngợi đứa bé rất khó chịu.
Quý mẹ đứng ở cửa sổ, nhìn hai mẹ con Uông gia trong sân, lúc này, có người đi đến phía sau bà.
"Mẹ, ai vậy?"
Một giọng nam trầm thấp, trong âm thanh lộ ra thành thục chững chạc, Quý mẹ tránh sang một bên, khiến người nói chuyện hiện ra trước cửa sổ.
"Là dì Uông và con gái ."
Người nam sinh kia liền đứng ở bên cạnh mẹ mình cùng nhau nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khi anh thấy ngoài cửa sổ hai mẹ con, dĩ nhiên Uông Xảo Ninh cũng nhìn thấy anh.
Lộ mặt mới biết, nam sinh này đại khái cũng giống cô là học sinh trung học, nhưng âm thanh lại tương đối thành thục, cao hơn cô một cái đầu, gương mặt kia là sự kết hợp giữa ngây thơ của nam sinh và chững chạc của đàn ông, thanh tú lộ ra vẻ khôi ngô, là một nam sinh đang thời kỳ trổ mã, so sánh với Uông Xảo Ninh dinh dưỡng không đầy đủ, gương mặt vẫn còn trẻ con, thật khác xa.
"Xảo Ninh, đây là con trai của dì, gọi là Thạch Khiêm." Quý mẹ hướng Xảo Ninh giới thiệu con của bà, về phần Uông mẹ đã sớm gặp qua con trai của bà rồi.
Nam sinh gật đầu, nhìn về phía Uông mẹ, "Con chào dì Uông ."
Uông mẹ cười cười, không quên dạy bảo con gái, "Xảo Ninh, con phải học hỏi Thạch Khiêm nhiều, Thạch Khiêm cũng giúp mẹ làm việc nhà, quan trọng nhất là, thành tích học tập rất tốt, ít nhất không phải đang làm bài tập thì ngủ."
"Mẹ. . . . . ." Giọng nói bất mãn mẹ cô luôn làm cô nhục chí.
Mặt của cô đỏ hết, hơn nữa cũng tại cái nhìn soi mói của nam sinh kia; ánh mắt của Quý Thạch Khiêm không có nhiều cảm xúc, không có chế giễu, cũng không quá xem trọng, chỉ lẳng lặng nhìn.
Quý mẹ đề nghị, "Nếu không về sau Xảo Ninh đến tìm Thạch Khiêm cùng nhau làm bài tập đi ! Hai đứa chăm sóc lẫn nhau, như vậy chúng ta trực ca đêm cũng tương đối yên tâm."
Uông mẹ vỗ tay khen hay, "Tốt quá! Chỉ sợ sẽ làm phiền Thạch Khiêm rồi. Xảo Ninh rất không chuyên tâm, làm bài tập thì sẽ ngủ, hơn nữa sờ đông sờ tây. . . . . ."
"Mẹ ――" tại đây sao cô cái gì cũng sai vậy?
"Thạch Khiêm, có thể không?" Quý mẹ hỏi con trai.
Quý Thạch Khiêm nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, coi như cho mẹ mình thuận nước giong thuyền ( tự quyết định ); vì vậy tại đây hai mẹ quyết định, nhờ Thạch Khiêm giúp đỡ Xảo Ninh làm bài tập.
"Thạch Khiêm, dì Uông giao quyền cho con, nha đầu này nếu như không chuyên tâm, con có thể dạy dỗ nó ."
Uông Xảo Ninh mở to hai mắt, không thể tin được mẹ cứ như vậy bán cô rồi. Đây coi là cái gì? Bán nữ cầu vinh sao?
Cô thở dài cúi thấp đầu xuống, lúc hai mẹ đang thảo luận rôm rả lại ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với cái nhìn chăm chú của anh.
Cô rất không sợ chết nhìn lại, một chút bộ dạng cô gái xấu hổ cũng không có, cô như vậy, lại gợi lên hứng thú của anh.
Vì vậy Quý Thạch Khiêm nở nụ cười, rất nhẹ, rất cạn, dường như chỉ trong nháy mắt liền biến mất, sau đó anh xoay người rời khỏi cửa sổ.
"Cười cái gì chứ?" Cô lẩm bẩm.
Một khắc kia, bọn họ không có phát hiện, trái tim thế nhưng xuất hiện một loại cảm xúc, gọi là mong đợi.
Nhà họ Uông và nhà họ Quý thật ra có rất nhiều điểm chung, đều là quả phụ mang theo đứa trẻ sống một mình, cha của Uông Xảo Ninh và Quý Thạch Khiêm đều vì tai nạn lao động mà chết, hai nhà đều muốn đi khỏi nơi thương tâm đó, vì vậy lần lượt đi tới vùng nông thôn này.
Cho nên hai đứa bé từ nhỏ đều tương đối hiểu chuyện, hiểu được thế nào là chia sẻ việc nhà với mẹ, khiến mẹ chuyên tâm làm việc, chỉ là phương thức của hai đứa bé không giống nhau.
Uông Xảo Ninh nghĩ, cô có thể giúp mẹ làm các loại việc nhà, như là quét dọn, giặt quần áo, nấu cơm, mọi thứ đều được, chỉ có duy nhất việc học thì cô thật sự không được; mà Quý Thạch Khiêm lại khác, anh biết trừ làm một đứa trẻ chăm chỉ, mẹ đối với anh còn có mong đợi khác, mà chính anh cũng biết, muốn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, chỉ có cố gắng chuyên tâm học tập .
Mà hai đứa trẻ cũng thừa hưởng tính cách của mẹ chúng, Uông Xảo Ninh hoạt bát không câu nệ, Quý Thạch Khiêm ôn hòa kín kẽ. Hai nhà là hàng xóm, nhưng lại có tính cách khác nhau, trong những năm tháng trưởng thành đó, hai nhà cùng giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau.
Kể từ ngày hai bà mẹ sắp xếp cho Uông Xảo Ninh đi theo Quý Thạch Khiêm cùng nhau làm bài tập, năm giờ tan học, nhiệm vụ của Uông Xảo Ninh chính là có mặt ở nhà họ Quý, tiếp nhận Quý Thạch Khiêm "Giám thị" .
Công xưởng tan việc muộn, bình thường người lớn về đến nhà cũng đã hơn tám giờ, vì vậy 3, 4 tiếng để cho hai đứa trẻ chăm sóc lẫn nhau, cũng là chuyện tốt.
Ấn chuông cửa, Uông Xảo Ninh đeo cặp sách, tâm trạng chán nản tới cực điểm. Cùng với mấy ngày qua đến nhà họ Quý làm bài tập, mặc dù bài tập đã làm xong, nhưng thật sự rất nhàm chán, không thú vị.
Hơn nữa Quý Thạch Khiêm là người rất trầm mặc, trừ dạy cô bài tập thì sẽ nói chuyện, còn phần lớn thời gian đều là yên lặng đọc sách của anh.
Không tới nửa phút, đã có người mở cửa, đương nhiên là Quý Thạch Khiêm. Anh đã thay đồng phục, mặc quần áo thể thao, đứng ở trước mặt cô .
"Haizz. . . . . ." Cô thở dài một tiếng, không còn hơi sức nói gì thêm.
Quý Thạch Khiêm không nói cái gì, nghiêng người sang một bên để cho cô đi vào. Nhìn bộ dáng cô nhỏ gầy, đeo một cái cặp sách thật to, tự nhiên trong lòng anh cảm thấy thật buồn bực.
Cô bé này đã là học sinh trung học, sao hành động và tính cách lại giống như học sinh tiểu học vậy?
Đóng cửa lại, đi theo cô vào phòng khách, ngồi trước bàn đọc sách đặt bên cửa sổ. Phòng khách không lớn, nhưng những đồ dùng nên có đều có, bàn đọc sách, còn có một cái bàn trà, từ đó có thể suy ra hoàn cảnh của gia đình này.
Uông Xảo Ninh ngồi ở trên ghế, cả người nhanh chóng gục xuống bàn, một chút ý nghĩ lấy bài tập ra cũng không có.
Quý Thạch Khiêm nhìn cô, nhíu mày nói " Bài tập mỗi ngày đều làm đến hơn mười giờ mới xong, còn không mang bài tập ra làm sớm một chút ?" Âm lượng của anh không lớn, nhưng giọng nói trầm thấp, chợt nghe cảm thấy thật giống thầy giáo ở trường học đang mắng người.
Uông Xảo Ninh vội vàng ngồi thẳng, từ trong cặp xách lấy ra nào là vở Tập làm văn, vở tiếng Anh, Số học, hộp bút, không ngừng gãi đầu, bắt đầu cùng chiến đấu với đống bài tập kia.
Còn Quý Thạch Khiêm ngồi ở chiếc ghế bên cạnh cô, đọc cuốn sách anh mới mượn được từ thư viện trường, sách giáo khoa anh đã sớm lật nát, lúc rãnh rỗi anh sẽ mượn xem một ít sách nâng cao .
Bóng lưng hai người rất tập trung, nhưng nhìn trước mặt có thể phân ra hai loại ── Quý Thạch Khiêm đọc sách, ngồi vững như Thái Sơn, trừ động tác lật sách, mắt động đọc sách, cái khác đều không nhúc nhích.
Mặc dù mắt của Uông Xảo Ninh cũng nhích tới nhích lui, nhưng không phải đọc sách; tay động tới động đi, nhưng không phải đang làm bài tập, cô nhìn những chữ viết kia, phát hiện chúng không biết cô...cô cũng không biết chúng.
"Tại sao không biết bao nhiêu thì phải gọi là X?" Gãi đầu, Uông Xảo Ninh bị bài tập phương trình làm cho đầu sắp nổ tung, cuộc đời là bể khổ, tại sao phải tự ép mình học những thứ này?
Quý Thạch Khiêm liếc nhìn cô, tiếp tục xem sách của anh rồi chậm rãi nói: "Cậu có thể dùng A, dùng B, dùng chữ cái nào cũng được để đại biểu không biết bao nhiêu. Chỉ là ở trong tiếng Anh, chữ X đại biểu cho những điều chưa biết ."
"Hóa ra là vậy!" Uông Xảo Ninh bĩu môi, suy nghĩ một chút, "Khó trách mỗi lần tớ đi thi làm sai đáp án, thầy giáo cũng sẽ ghi cho tớ một chữ X thật to."
Cô tự cho mình thông minh, vì vừa hiểu ra một chuyện lớn không khỏi ở một bên đắc chí; Quý Thạch Khiêm phải khống chế bản thân, mới không bị cô làm cho tức chết.
"Chuyên tâm làm bài tập đi."
"Vâng!"
Nhưng cô chuyên tâm chỉ được năm phút, lại bắt đầu phân tâm nhìn xung quanh, rồi nhìn Quý Thạch Khiêm, lại nhìn quyển sách trong tay anh, cái gì mà " Vật lý học thăm dò thời đại mới" ( cái này mình chém =.=), ông trời! chỉ tên sách cô xem cũng đã không hiểu. . . . . .
"Các cậu ở lớp A có phải mỗi ngày đều chỉ ngồi đọc sách ?"
Quý Thạch Khiêm lại nhìn cô rồi nói: "Không phải."
"Vậy các cậu còn làm cái gì?"
Anh cũng không nhìn cô nói, "Hô hấp, ăn cơm, ngủ. . . . . ."
Uông Xảo Ninh nói lớn, "Đó không phải cũng giống tớ sao ?"
"Tớ cũng không nói không giống nhau."
Uông Xảo Ninh cười cười, "Nhưng thành thật mà nói, cậu rất lợi hại đó ! Bạn học của tớ đều nói tới chuyện của cậu, nói cậu mới chuyển đến đây một học kỳ, lập tức lấy được danh hiệu đứng nhất toàn trường, được vào học lớp A ."
". . . . . ."
"Bạn học của tớ còn nói, hiện tại trong trường có rất nhiều nữ sinh rất thích cậu đó. . . . . ." Nhìn gò má của anh, phát hiện hình dạng này của anh tuyệt đối có thể làm tiền vốn. Khuôn mặt giống như được điêu khắc, sống mũi thẳng tắp, lông mày rậm. . . . . . Uông Xảo Ninh lộ ra vẻ háo sắc, cúi đầu cười cười, thuận tiện che giấu mặt gương mặt đỏ hồng của cô .
Quý Thạch Khiêm lại quay đầu nhìn về phía cô, hoàn toàn không hiểu cô gái này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nhìn trên bàn bài tập số học của cô, nửa giờ đã qua mà vẫn y nguyên một tờ, có mấy chữ, chẳng lẽ tối hôm nay lại muốn đến mười giờ sao?
Lại qua nửa giờ, thời gian hơn sáu giờ, Quý Thạch Khiêm đánh dấu đoạn sách đang đọc trong tay, rồi đóng quyển sách lại, đứng lên, động tác này dĩ nhiên làm cho Uông Xảo Ninh chú ý .
"Cậu. . . . . . cậu phải đi đâu vậy ?"
"Tớ có việc, cậu làm bài tập nhanh lên."
"Cậu không được đi chơi đó! Không được bỏ lại tớ, không thể bỏ lại tớ đối diện với mấy bài tập này á! Như vậy quá tàn nhẫn. . . . . ."
Quý Thạch Khiêm nén giận nói: "Tớ không phải muốn đi chơi."
"Vậy cậu muốn đi đâu?"
"Mẹ tớ sắp về rồi, tớ muốn đi nấu cơm, làm việc nhà."
Uông Xảo Ninh ngẩn người, hơi ngượng ngùng, cô còn vu oan cho anh muốn đi chơi; Quý Thạch Khiêm rời khỏi bàn đọc sách, chuẩn bị đi về phía phòng bếp, xem ra anh muốn đi nấu cơm.
Lúc này, Uông Xảo Ninh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, cô đứng lên, nhanh chóng theo phía sau anh, anh đương nhiên cũng chú ý tới động tác này của cô.
"Cậu đi theo làm gì?"
"Chúng ta thương lượng một chuyện có được hay không?"
Quý Thạch Khiêm cao hơn cô một cái đầu, tự nhiên có thể dùng một loại ánh mắt quan sát tỉ mỉ đánh giá cô, thế nhưng trong ánh mắt của cô gái nhỏ lại thanh tịnh đơn thuần, hình như tràn đầy ý nghĩ chơi đùa.
"Chúng ta trao đổi đi, tớ giúp cậu nấu cơm, cậu giúp tớ làm bài tập."
Vẹn toàn đôi bên a! Cô am hiểu làm việc nhà, anh am hiểu việc học, đều là nhân tài, nhưng mỗi người am hiểu lĩnh vực khác nhau thôi, làm gì cứ nhất định mỗi người đều phải giống nhau?
"Trao đổi?" giọng điệu của anh cao lên, không thể tin được, cô gái này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì ?
"Đúng vậy! Có được hay không ?"
Nói thật Quý Thạch Khiêm rất muốn đồng ý, nếu không mỗi lần cô làm bài tập không hết, anh đều phải ngồi cùng cô đến rất muộn, nếu để cho anh làm, bảo đảm nửa giờ là xong .
Nhưng chuyện này đối với cô không phải chuyện tốt. . . . . . Đáng chết! Anh không quản cô nhiều như vậy, cô đâu có quan tâm đến việc học của bản thân. . . . . .
"Nếu không tớ giúp cậu quét dọn phòng, giặt quần áo, làm cái gì cũng được, có được hay không á!" Cô lôi kéo ống tay áo của anh, lệch trái lệch phải.
Vì vậy phe ma quỷ trong lòng Quý Thạch Khiêm đã chiến thắng lương tâm, cộng thêm bất đắc dĩ, anh liền gật đầu đáp ứng.
Uông Xảo Ninh như nhặt được đặc xá, rời đi bàn đọc sách cái nơi giam cầm linh hồn trẻ tuổi của cô, chạy về phía phòng bếp nơi để cho nàng cảm thấy giống như người thân vậy.
Mà Quý Thạch Khiêm ở một bên tràn đầy lo lắng rồi thở dài ngồi xuống, xem bài tập cô làm, quả thật không biết nên tức giận, hay nên than thở nữa.
"Đáng chết! Rốt cuộc đang làm cái gì. . . . . ." Loại bài tập này, anh 20 phút có thể xử lý xong, thế nhưng cô lại cần mấy giờ mới làm xong được.
Quả nhiên anh làm xong rất nhanh, trong lúc đó còn tốn một chút thời gian, viết giống chữ viết của cô, cộng thêm cố ý làm sai mấy bài, phù hợp với mong đợi của giáo viên đối với cô.
Chưa tới bảy giờ, anh đã đóng lại sách bài tập, kiểm tra sổ ghi chép của cô, xác định đã làm xong tất cả bài tập, xoay người, lập tức nhìn thấy cô ở phòng khách tới tới lui lui, đang quét nhà, mà trên bàn ăn đã có bốn món mặn một canh .
Anh ngẩn người, động tác của cô thật là nhanh!
Bởi vì động tác làm việc nhà của anh chậm, nên mới chọn thời gian cách lúc mẹ tan việc hai giờ để làm, kết quả cô chỉ cần hai ba mươi phút cơ hồ đã
Cô giống như chú ong mật nhỏ bề bộn công việc bay tới bay lui, nhưng trên mặt luôn mang theo nụ cười vui sướng, trong nháy mắt đó làm cho anh bị mê hoặc, thật là một cô gái kỳ quái.
"Tớ đã làm xong. . . . . ." cô đi tới trước mặt anh, "Cậu cũng làm xong rồi à? Hì hì, chúng ta hợp tác thật chặt chẽ."
"Đây được coi là hợp tác chặt chẽ à?" Anh lẩm bẩm.
Lúc này Uông Xảo Ninh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vàng đem sách bài tập bỏ vào cặp sách, chuẩn bị đi.
Quý Thạch Khiêm ngơ ngác hỏi: "Cậu không ở lại ăn cơm à?"
"Không cần đâu! Tớ muốn nhanh lên về làm việc nhà, mẹ tớ cũng sắp về rồi, hôm nay cám ơn cậu nhiều!" Nói xong người liền rời đi.
"Cám ơn tớ? Cám ơn tớ cái gì. . . . . ." Anh giống như cái gì cũng không làm.
Tối hôm đó, Quý Thạch Khiêm và mẹ anh cùng nhau ăn cơm, ăn một bàn tác phẩm của Uông Xảo Ninh. Quý mẹ gắp một ít thức ăn, rồi cười nói:"Thạch Khiêm, tài nấu nướng của con tiến bộ."
Quý Thạch Khiêm không biết nên trả lời như thế nào, cứ như vậy cướp công của người khác, giống như không phải chuyện quân tử nên làm, nhưng nếu nói ra, sẽ lộ việc anh giúp cô làm bài tập rồi sao?
Cô gái kia, khiến anh gặp phải tình cảnh này. . . . . .
Thưởng thức món ăn trên bàn, nhớ tới sự việc kia nhưng. . . . . . thật sự, ăn ngon thật.
Loại giao dịch ngầm này tiến hành đã được một thời gian, người lớn hai nhà đều không phát hiện, hai đứa trẻ thì một người trong lòng áy náy, một người tự cho là đã tìm được đường giải quyết, nên tâm trạng rất vui vẻ.
Trong sinh hoạt của Quý Thạch Khiêm cứ như vậy có thêm một cô gái nhà bên cạnh, thời gian sau khi tan lớp trong nhà chỉ một mình, bây giờ nhiều hơn một người giống như em gái làm bạn, bất luận đi học, hay làm bài tập; bất luận nấu cơm, hay quét dọn nhà cửa, mặc dù bài tập đều là anh làm, còn việc nhà đều là cô làm.
Không sai, vừa bắt đầu anh coi cô giống như em gái, một người tự cho mình thông minh, đáng yêu nhưng là cô em gái chăm chỉ, nấu ăn xong, cô sẽ quét dọn nhà anh và nhà cô sạch sẽ; mà anh giống như người anh cưng chiều em gái, giúp cô làm xong tất cả bài tập, để tránh cô lại bị giáo viên và mẹ cô mắng.
Nhưng ở năm thứ ba trung học khi anh nhìn bảng xếp hạng toàn trường thấy tên Uông Xảo Ninh xếp cuối cùng, anh suýt chút nữa bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh ( sét đánh)!
Anh vẫn cho rằng muốn đứng nhất toàn trường và đứng cuối cùng đều là chuyện khó khăn, đều phải đánh bại toàn trường mới có thể giành được vị trí đó, mà cô gái này thế nhưng làm được!
Ngày đó anh giận đùng đùng về đến nhà, thề tuyệt đối không giúp cô làm bài tập nữa, làm như vậy là hại cô, nhưng anh gặp cô ở trước sân, nhìn thấy cô vui vẻ mà chăm chỉ làm việc, phơi chỗ quần áo vừa mới giặt, trên gương mặt hồng hào xinh đẹp.
Cô không hề cảm thấy mệt mỏi, luôn nở nụ cười vui vẻ, giống như cô đang chơi đùa, khoảnh khắc kia, anh thật sự không biết làm sao trách cứ cô nữa.
Có lẽ. . . . . . Mỗi người đều chọn cho mình một phương hướng phát triển, đều có con đường phải đi. . . . . . Nhưng anh thật không nên giúp cô làm bài tập!
Vì vậy hôm đó, lúc cô đến nhà anh thì phát hiện anh đã làm xong việc nhà, đã nấu cơm xong, cô ngẩn người, kêu to:"Cậu làm sao vậy sao có thể cướp công việc của tớ chứ!" Xong rồi! Tối hôm nay anh không phải muốn cô tự làm bài tập đấy chứ ?
Quý Thạch Khiêm nhìn cô một cái, tiếp tục khom lưng quét nhà, giọng trầm ổn nói:"Cậu ngồi xuống trước đi, tớ có lời muốn nói."
Uông Xảo Ninh bĩu môi, ngồi vào ghế trước bàn đọc sách, nhìn động tác của anh, không biết anh muốn nói cái gì với cô.
Không đến mười phút, Quý Thạch Khiêm kết thúc tất cả công việc, ngồi vào bên cạnh cô nói:"Bắt đầu từ hôm nay, cậu tự làm bài tập của cậu, không cần giúp tớ làm việc nhà nữa."
"Tại sao. . . . . ."
Quý Thạch Khiêm thở dài nói:"Cậu còn dám hỏi? Là ai thi đứng cuối toàn trường hả?"
"Là tớ. . . . . ." Âm thanh càng nói càng nhỏ.
"Thi không tốt có thể nói tố chất có vấn đề, là cậu không thích học, nhưng thi toàn trường đứng cuối cùng, thật sự cậu đã quá chớn rồi."
"Tớ. . . . . ." Cô rất ủy khuất, cúi đầu mà xin lỗi.
"Tớ không nên giúp cậu, làm bài tập đã là cơ hội cuối cùng để cậu học tập, tớ lại cướp đoạt hết cơ hội học tập của cậu. . . . . . thật sự tớ không nên giúp cậu. . . . . ."
"Nhưng. . . . . . Thật sự tớ cũng không biết làm. . . . . ."
Quý Thạch Khiêm nhìn cô, vừa hỏi: "Tớ hỏi cậu, cậu có muốn học lên hay không?"
"Học lên?" Cô hỏi lại anh.
Anh gật đầu nói:"Chúng ta sắp lên năm ba rồi, sẽ phải tham gia cuộc thi lên cấp, còn cậu thì sao? Cậu nghĩ như thế nào?"
"Tớ không biết." Cô đối với tương lai rất mờ mịt, hoặc nói cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, dù sao khi đến lúc, luôn có đường đi .
"Vậy cậu có biết suy nghĩ của mẹ cậu không? Tớ đã hỏi dì, dì nói hi vọng cậu có thể học lên, ít nhất đi học ở trường giáo dục thường xuyên hoặc trường dạy nghề."
"À. . . . . ."
Quý Thạch Khiêm nhìn cô, suy nghĩ một chút, anh không hiểu tại sao muốn lo lắng cho cô, tuy nhiên anh cũng không muốn nhìn thấy cô mất đi nụ cười vui tươi, giống như nụ cười anh vừa mới thấy khi cô đang phơi quần áo ở trước sân.
"Xảo Ninh, hãy nghe tớ nói, làm bài tập không khó, tốt nghiệp trung học không khó khăn gian khổ như cậu tưởng tượng, cuộc thi cũng sẽ không ra đề quá khó, chỉ cần cậu chú ý (để tâm), nhất định có thể đối phó được ."
". . . . . ." Cô nghe xong cũng không dám trả lời lại.
Quý Thạch Khiêm trầm tư một lát, giúp cô quyết định, chuẩn bị triển khai kế hoạch tác chiến cấp cứu sự nghiệp học hành của Uông Xảo Ninh, cuộc chiến đấu này khẳng định rất khó khăn gian khổ, nhưng không phải không thể thành công.
Anh hiểu rõ kiến thức cơ bản của cô đến đâu, muốn dùng một năm tiếp theo bổ túc lại kiến thức của ba năm trung học, trừ cố gắng, còn phải có chút may mắn.
"Bắt đầu từ hôm nay, bài tập của cậu phải tự mình làm, trừ làm bài tập ra, tớ sẽ tranh thủ thời gian giúp cậu ôn lại kiến thức của năm một, năm hai."
". . . . . ." Mặt của cô đã bắt đầu co quắp.
" Hơn nửa năm này là thời gian ôn tập, có thể vượt qua hay không là ở nửa năm này. . . . . . Uông Xảo Ninh, cậu có đang nghe hay không đấy ?"
"Có mà!"
Quý Thạch Khiêm gật đầu thoả mãn nói:"Rất tốt, cậu cam chịu số phận đi! Một năm tiếp theo này, đối với việc học của cậu tớ sẽ không để yên đâu."
"Tớ xong đời. . . . . ."
Vì vậy cuộc sống năm ba khổ cực của cô cứ như vậy bắt đầu ── mỗi ngày trừ thời gian làm việc nhà, cô sẽ có rất nhiều thời gian rảnh. . . . . .
Nhưng thời gian rảnh của nàng cũng bị anh cướp mất, anh giúp cô sắp xếp giành rất nhiều thời gian cho việc học, không ngừng dạy cho cô những kiến thức cô đã bị rỗng.
Không ai có thể cứu cô, ngay cả mẹ ruột cũng rất vui vì chuyện này, nói là đã gặp được quý nhân, nhờ Thạch Khiêm cố gắng giúp đỡ cô.
Trong khoảng thời gian này, cô coi như thực sự hiểu rõ tính cách của Quý Thạch Khiêm, mặc dù anh ôn hòa, nhưng lại rất cố chấp, anh không tức giận khi nói nhiều lần với cô nhưng cô nghe không hiểu, ngược lại anh nói không biết bao nhiêu lần, số lần nhiều đến nỗi cô nghe đều có chút ngượng ngùng.
"Thạch Khiêm, cái này tớ biết rồi, cậu đã nói qua rất nhiều lần rồi."
Anh cười nói, "Tớ đang chờ cậu nói những lời này với tớ đây, nếu như cậu chê tớ nói nhiều mà nổi cáu, vậy thì đại biểu cậu thật nhớ ra rồi."
"Cho nên tớ không phải ngu ngốc ?"
"Cậu vốn không phải như thế."
"Thầy giáo lớp chúng tớ đều mắng tớ ngu ngốc, còn nói tớ cút ra khỏi phòng học." Uông Xảo Ninh nói xong, không cảm thấy uất ức chút nào, ngược lại Quý Thạch Khiêm lại nhíu mày.
"Thầy giáo lớp cậu thật không tốt, sao lại có thể mắng người khác như vậy."
"Nhưng tớ nghĩ thầy nói cũng không sai, thật sự tớ cái gì cũng không biết!"
"Ai nói!" Quý Thạch Khiêm không tự chủ giúp cô phản bác, "Cậu nấu cơm ăn thật ngon."
"Có thật không?" Uông Xảo Ninh mỉm cười, nhanh chóng đứng lên, "Vậy hôm nay tớ đi nấu bữa ăn tối nha! Chờ một chút thì có đồ ăn ngon rồi. . . . . ."
"Uông Xảo Ninh, ngồi xuống!" Quý Thạch Khiêm trầm giọng cảnh cáo.
Người cô cứng đờ tại chỗ, ngượng ngùng cười cười, vội vàng ngồi lại chỗ cũ, "Bị phát hiện rồi . . . . . ."
"Tớ đã mua cơm rồi, tối hôm nay ăn cơm hộp." Quý Thạch Khiêm mở đề thi tiếng Anh ra, " Mỗi ngày thời gian đọc sách không thể dưới 3 giờ, bây giờ mới được hai giờ 50 phút."
"Thật lâu a. . . . . ."
Thời gian học bài giống như tuổi trẻ vậy, nhìn như khá dài, kì thực rất ngắn, nếu như nói kiến thức trong cuốn sách ấy buồn chán khiến cô cảm thấy một ngày dài như một năm, vậy anh sẽ ở bên cạnh cô để cho cô cảm thấy thời gian trôi qua nhanh.
Cô bắt đầu đem kiến thức trong mỗi cuốn sách đều gắn với anh, như vậy mới dễ dàng cho trí nhớ của cô như ──Smart nghĩa là thông minh, giống như anh; tướng mạo như Phan An ví dụ cho đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, giống như anh; Học Phú Ngũ Xa nghĩa là học thức uyên bác, giống như anh; chữ X ở tiếng Anh nghĩa là điều chưa biết, giống như anh rất bí ẩn. . . . . .
Vì vậy hình ảnh của anh đều tràn ngập trong đầu của cô, từ khuôn mặt, đến bóng lưng, tất cả đều lưu lại trong mắt cô.
Ký ức mà cô khắc sâu nhất ── anh ngồi bên cạnh cô, giảng giải kiến thức trong sách, gò má ngược sáng tỏa tia sáng lóng lánh chói lọi.
Nếu như anh là thầy giáo, nhất định cô sẽ thích đọc sách, hoặc có thể nói không phải thích học, mà là anh.
Phải nói sự nghiệp học tập của Uông Xảo Ninh coi như bệnh chưa đến thời kỳ cuối, nhưng cũng là bệnh nặng, để thần y Quý Thạch Khiêm đến cứu, cũng chỉ có thể cứu được năm phần, năm phần này chỉ giúp cô tiếp tục kéo dài hơi tàn, nhưng cũng đủ để cho cô thi được vào trường cấp ba công lập, rốt cuộc cũng có trường học nguyện ý nhận cô vào.
Sự kiện này khiến toàn trường phải rơi mắt kính, Uông Xảo Ninh người đứng cuối cuộc thi toàn trường lại có trường học nhận, cho dù ai cũng không thể tin được, nhưng không có ai biết một năm qua này cô được Quý Thạch Khiêm bí mật dạy bổ túc, vì vậy tất cả mọi người đều cho rằng Uông Xảo Ninh ở một đêm bị sét đánh, thông minh ra, nên mới có bước đột phá này .
Nhưng so sánh với Quý Thạch Khiêm, sự kiện của Uông Xảo Ninh cũng không tính là cái gì, Quý Thạch Khiêm đứng nhất toàn trường trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, được tuyển thẳng vào trường nam sinh Nhất Trung nổi tiếng, ở vùng nông thôn này chính là chuyện lớn.
Khi Uông Xảo Ninh nhìn bảng danh sách, miệng không khép lại được, biết anh rất giỏi, nhưng thành tích như vậy cũng quá mạnh đi! Khó trách có thể cứu được cô , thật sự khiến người khác bội phục .
Hai người rời khỏi trường trung học ở nông thôn, đi học ở thành phố lớn bên cạnh, thái độ của Quý Thạch Khiêm bình thản, còn Uông Xảo Ninh dường như có chút tiếc nuối.
"Cậu đang nghĩ cái gì?"
Cô lắc đầu một cái nói:"Không có gì!"
Nên nói thế nào, bọn họ đã tốt nghiệp trung học, chỉ qua một kỳ nghỉ hè mà thôi, anh đột nhiên cao hẳn lên, đã ra dáng người lớn, thậm chí còn mọc râu.
Bọn họ đều trưởng thành rồi, muốn đi về phía con đường mình đã chọn.
"Chúng ta không còn là bạn học rồi!"
Nhìn cô, Quý Thạch Khiêm mỉm cười, trong lòng tự nhiên dâng lên cảm giác ấm áp, xoa đầu cô rồi nói:"Tớ nghĩ rằng trong quá khứ cũng như hiện tại, quan hệ của chúng ta so với bạn học gần gũi hơn nhiều, bởi vì chúng ta là hàng xóm, lại giống như người nhà vậy ."
Uông Xảo Ninh cười tươi nhìn anh, mà anh cũng cúi đầu nhìn cô, phát hiện cô gái nhỏ đã không giống trong trí nhớ của anh, cô đã trưởng thành, kỳ quái, khuôn mặt của cô. . . . . . lại khiến anh có một loại cảm giác khó thở, không biết hô hấp thế nào.
Anh nghiêng đầu, cố gắng khống chế hơi thở rối loạn của mình, Quý Thạch Khiêm lắc đầu, từ giờ phút này, anh bắt đầu cảm nhận được cô ở trong lòng anh có ảnh hưởng rất lớn.
Loại cảm giác đó thật kỳ quái! Tại sao cô chỉ cười một tiếng, thì có thể làm cho anh quên phải nói cái gì, quên anh phải làm cái gì.
Anh còn không hiểu, nói gì đến cô, nói không chừng cô chỉ coi anh là hàng xóm, đối đãi với anh như một bạn học đã giúp cô thi đỗ cấp ba .
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai người lại bắt đầu cuộc sống học sinh, Quý Thạch Khiêm đi học ở Nhất Trung, Uông Xảo Ninh học ở trường giáo dục thường xuyên.
Trường học của hai người cách nhau rất xa, vì vậy cuộc sống hai người hình như cũng dần cách xa nhau .
Lúc đi học không thể gặp nhau, sau khi tan lớp về đến nhà, cô cũng thường xuyên không gặp được anh, chỉ nghe dì Quý nói, anh thường ở lại trường học để đọc sách.
Cuộc sống cấp ba của bọn họ khác nhau rất nhiều, trường học tốt, nhất định áp lực bài tập rất nặng, cô học ở trường giáo dục thường xuyên, mặc dù cũng có bạn học nghiêm túc đi học, nhưng phần lớn đều giống như cô, chẳng biết tại sao phải đi học, cũng không biết nên học như thế nào.
Ngày đó mẹ cô và mẹ anh phải làm thêm giờ ở công xưởng, họ dặn dò hai đứa trẻ sau khi tan lớp cùng nhau về nhà, Xảo Ninh có Thạch Khiêm chăm sóc tương đối an toàn.
Vì vậy buổi tối trước hôm đó, Quý Thạch Khiêm dặn cô sau khi tan học thì đến trường học của anh tìm anh, hai người cùng nhau bắt xe buýt về nhà.
Uông Xảo Ninh đeo cặp sách, đi đến Nhất Trung, phong cách của trường này và trường học của cô thật khác nhau, cả trường học đều là nam sinh, dĩ nhiên thật náo nhiệt .
Cô đúng hẹn đi tới sân bóng rổ, liếc mắt liền thấy Quý Thạch Khiêm đang cùng bạn học chơi bóng, cô đứng ở một bên chờ, thuận tiện thưởng thức kỹ thuật dẫn bóng của Quý Thạch Khiêm.
Người cao quả nhiên có lợi thế, nhảy lên không tới hai cái liền đoạt đi quả bóng, muốn ném rổ, muốn tránh người đều nhẹ nhàng như thường.
Nửa giờ sau, Quý Thạch Khiêm tạm biệt bạn học, đeo cặp sách lên lưng rồi dẫn Uông Xảo Ninh tới trước bồn rửa tay, lau sạch mồ hôi trên người.
"Trường học của các cậu thật náo nhiệt đó!"
"Đều là nam sinh, sau giờ học thì ầm ĩ chết rồi." Lau khô tóc, mặc vào áo sơ mi trắng.
Anh cùng Uông Xảo Ninh đi ra cửa chính, hai người đang nói chuyện, giữa bọn họ tự nhiên tản ra một loại cảm giác gần gũi, người khác cũng có thể cảm thấy, nhưng chính anh lại không nhận ra.
"Hôm nay bài tập rất nhiều đó!" Uông Xảo Ninh oán trách.
"Cậu tự làm, đừng nghĩ trao đổi."
"Tớ biết rồi mà!"
Quý Thạch Khiêm cố ý nghiêm túc nói xong, thật ra trong bụng đang cười thầm. Nhưng lúc bọn họ đang đi ra cửa trường học thì phía sau có một nữ sinh chạy đến, mặt đỏ rực cầm trong tay một túi đồ lớn tất cả đều đưa cho Quý Thạch Khiêm.
"Bạn học Quý, những thứ đồ này tặng bạn."
Quý Thạch Khiêm chưa kịp phản ứng, nữ sinh kia đã đem túi đồ nhét vào trong tay anh, một túi lớn khá nặng, hiển nhiên đồ vật bên trong rất nhiều.
Tiếp theo nữ sinh đó xấu hổ chạy đi, phía sau còn có một nhóm lớn nữ sinh ở bên kia thập thò.
Uông Xảo Ninh cảm thấy trong tim có loại cảm giác khác thường, lúc này, lại có bạn học của Quý Thạch Khiêm hô to ──
"Quý đại soái, diễm phúc không cạn nha!"
"Đúng vậy a! Người ta bình thường chỉ được nhận một lá, hai lá thư tình là cùng, chỉ bạn là được nhận một túi to."
"Người ta Quý đại soái danh xứng với thực là một người đẹp trai a!"
Thư tình ――
Hai chữ này đem đầu của Uông Xảo Ninh nổ bùm một tiếng, há miệng không thể tin được, khẽ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh.
Anh nhận được thư tình của cô gái khác, sao cô lại không biết?
Sao anh lại không nói cho cô biết?
Quý Thạch Khiêm đem một túi lớn thư tình bỏ vào trong cặp xách, xoay người rời đi, Uông Xảo Ninh vội vàng hồi hồn đuổi theo anh.
Theo sát bên cạnh anh, trong lòng Uông Xảo Ninh càng lúc càng không thoải mái, sao anh có thể nhận thư tình của người khác, thật quá đáng! Còn là một túi lớn như vậy.
Nhìn đồng phục của nữ sinh đó, đều là mấy nữ sinh của các trường xung quanh, xem ra danh tiếng của Thạch Khiêm đã truyền khắp quanh đây rồi."Thạch Khiêm, cậu có biết đó là thư tình không ?"
Hơi quay đầu, nhìn cô đang đứng ở bên phải anh nói:"Biết!"
"Ồ!" giọng điệu của cô rõ ràng mất hứng, nhưng cô không biết vì sao cô cảm thấy không vui.
Ai ui! Chính là mất hứng có người đưa thư tình cho anh đi —— sao có thể như vậy, xâm phạm lãnh địa của cô. . . . . .
Uông Xảo Ninh quyết định, cô không thể ngồi mà không hành động gì được, nhất định trong lòng Thạch Khiêm cảm thấy rất phiền toái, cô phải giúp anh xử lý những phiền hà này mới được nên nói:"Thạch Khiêm, tớ giúp cậu cầm túi sách nhé."
Anh nhìn cô, ngoài mặt không biểu cảm, nhưng trong mắt anh xuất hiện một tia sáng thoáng qua. Anh từ chối cho ý kiến, đưa cặp xách cho cô.
Nàng cầm, đang muốn tìm cơ hội để xử lý đống thư tình trong cặp xách của anh, cô vừa ngẩng đầu mới phát hiện vì anh chân dài đã sớm đi ở phía trước.
Cô thừa dịp ở phía sau anh vài bước, vội vàng đem thư tình trong cặp xách của anh lấy ra, nhét vào trong cặp xách của cô, tâm trạng của cô vui lên hẳn sau đó mỗi vai đeo một cặp sách, bước nhanh về phía trước.
Cô cho rằng anh không biết cô làm cái gì, nghĩ người thi đứng đầu bảng và bản thân cô đều ngốc giống nhau, thậm chí cô còn đắc ý vì đã giúp anh xử lý xong một chuyện phiền phức mà vui vẻ không dứt.
Chỉ là sau này, rất lâu rất lâu sau này, anh mới nói cho cô biết cách anh dùng đối với mấy bức thư tình .
Anh nói: "Mặt giấy có ghi chữ có hai tác dụng, thứ nhất, lúc ấy anh giúp thầy giáo trung học chấm điểm, chấm bài văn của các em khóa dưới, cho nên những bức thư này có thể giúp anh luyện tập viết lời phê; thứ hai, những bức thư tình có thể làm thành chuyện cười để xem, rất nhiều chữ viết sai, lỗi thành ngữ địa phương đều rất buồn cười, một mặt có thể giúp anh học hỏi để không phạm phải, một mặt để giải trí. Giấy trắng phía sau trống có thể làm nháp để tính toán bài tập số học, vật lý, hóa học, một tờ giấy có nhiều công dụng."
Cô cười ha ha, coi như anh thật ác. . . . . .
Lại sau này, không biết bao lâu, chỉ biết thật nhiều năm thật nhiều năm về sau, anh mới nói cho cô biết một chuyện khác ──
Ban đầu tại sao anh đồng ý đem cặp sách cho cô đeo, sau đó đi phía trước, để một mình cô ở phía sau có thời gian xử lý xong những thư tình của tình địch, anh nói:"Nếu như những lá thư tình đó khiến em cảm thấy không thoải mái, thì để em xử lý đi! Đối với anh mà nói,không có vấn đề gì."
Anh chỉ nói những lời này, nhưng ý nghĩa trong lời nói, cô hiểu.
Trong lòng cô cảm thấy thoải mái hay không, vui vẻ hay không, đối với anh là quan trọng nhất. . . . . . Những thứ khác không sao cả, anh đều không quan tâm. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.