Chương 28: "chúng ta liệu có sau này?"
Army
24/01/2024
“Mạng cậu cũng lớn nhỉ?”
Hoắc Dạ Diễm cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, buông ra lời giễu cợt. Ánh mắt ảm đạm liếc nhìn Mạc Thiên Kỳ đang ngồi đối diện, vẻ mặt không mấy quan tâm đến thương tích của cậu bạn, dường như anh đến đây chỉ để xem trò vui vậy.
“Yên tâm, cậu chưa chết nên tôi cũng không nỡ rời đi trước đâu. Sợ cậu ở lại một mình lại cô đơn.”
Mạc Thiên Kỳ cũng không thua kém, khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý đáp lại ai đó, khiến sắc mặt ai đó trở nên tối đi.
“Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu! Hừ!” Hoắc Dạ Diễm đặt mạnh tách trà xuống bàn, liếc xéo Mạc Thiên Kỳ, nói.
Phải nói, trong hội, Hoắc Dạ Diễm với Mạc Thiên Kỳ luôn như chó với mèo, hễ gặp nhau là nói móc nhau, không có lúc nào là bình yên. Dù họ luôn tỏ ra như vậy, nhưng sâu trong lòng họ lại coi nhau như anh em ruột thịt trong nhà, bởi họ đã cùng nhau vào sinh ra tử rất nhiều lần.
“Âyza…hai cậu lại đấu khẩu à, Diễm à, Kỳ đang là bệnh nhân đó, cậu nhường cậu ấy chút đi.”
Dạ Tiêu Phàm vừa đẩy cửa thư phòng bước vào, thấy bầu không khí có chút bức bối bèn lên tiếng giải vây. Cái tình cảnh này anh đã chứng kiến rất nhiều lần rồi, anh thừa biết dù bên ngoài hai người kia tỏ ra như vậy, nhưng thực chất không phải vậy. Cũng chỉ có người trong cuộc như họ mới hiểu được, tình bạn ấy à, nó đơn giản lắm mà cũng rất phức tạp.
“Cậu rất rảnh à?! Phía Trung Đông còn thiếu một chân sai vặt đó, tôi nghĩ nó rất phù hợp với cậu.”
Hoắc Dạ Diễm nở một nụ cười tà mị nhìn Dạ Tiêu Phàm, khiến Dạ Tiêu Phàm lạnh cả sống lưng, con mẹ nó, anh ngậm miệng lại là được chứ gì. Sao suốt ngày anh bị tên ‘yêu nghiệt’ kia bắt nạt vậy, huhu…anh thật đáng thương mà.
“Đừng mà…haha…tôi chỉ đùa thôi, các cậu tiếp tục đi, đừng quan tâm tôi.”
Dạ Tiêu Phàm ngậm ngùi ngồi xuống một bên ghế sofa, khẽ cười cười nhìn Hoắc Dạ Diễm, yên phận ngồi kia thưởng thức trà. Mạc Thiên Kỳ nhìn một màn kia thì bĩu môi khinh bỉ, lôi một sấp tài liệu ra đặt lên bàn, hếch mắt nhìn Hoắc Dạ Diễm, ý bảo anh xem.
Hoắc Dạ Diễm cầm lấy sấp tài liệu lật qua lật lại xem một chút, ánh mắt không mấy biểu tình, qua vài phút khẽ đặt chúng xuống bàn.
“Muốn thanh lý môn hộ cả thể à? Không sợ sẽ gặp rắc rối?”
Hoắc Dạ Diễm đan hai tay lại với nhau, dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào tập tài liệu trên bàn, hỏi Mạc Thiên Kỳ. Đối với Hoắc Dạ Diễm anh, việc thanh lý môn hộ đám người kia không thành vấn đề, nhưng anh chỉ sợ liên lụy đến Mạc Thiên Kỳ mà thôi.
Dẫu sao thì Mạc Thiên Kỳ vẫn mang thân phận đặc biệt hơn anh, nếu những việc làm kia bị đám người xấu xa kia biết, e là sẽ gây khó dễ cho cậu ta.
“Ừ. Tôi quyết định rồi, tôi cần cậu giúp đỡ.” Mạc Thiên Kỳ đáp, suy nghĩ một chút, tiếp tục:
“Còn nữa, phía Tần gia tôi cũng cần cậu tạo thêm một số mối giao dịch, tiện thể nắm thêm thóp của lão già kia.”
“Ừ.” Hoắc Dạ Diễm nhàn nhạt đáp một tiếng.
Mạc Thiên Kỳ nhận được câu trả lời thì rơi vào suy tư, trong đầu không ngừng vạch ra một số kế hoạch, có lẽ anh sẽ phải đẩy nhanh tiến độ một chút so với dự định. Bởi lẽ có sự xuất hiện của Âu Nam Diệp nên mọi thứ đã chệch hướng khỏi quỹ đạo ban đầu, trong dự định lúc đầu của anh không hề có cô, nhưng hiện tại đã không như vậy nữa rồi.
“Khoảng thời gian này có lẽ tôi sẽ ít xuất đầu lộ diện, có gì cứ liên hệ với Dạ Kiêu đi. Tôi đi trước.”
Hoắc Dạ Diễm đứng dậy, bỏ lại một câu rồi quay người rời khỏi thư phòng của Mạc Thiên Kỳ. Nhìn theo bóng dáng của cậu bạn ‘yêu nghiệt’ rời đi, Dạ Tiêu Phàm như chút được gánh nặng trong lòng, may quá anh không phải đến Trung Đông chết tiệt kia chạy vặt rồi, quá tốt.
“Nghe nói cậu vì nữ nhân mà bị thương à? Tiểu thư nhà nào vậy?”
Dạ Tiêu Phàm huýt sáo liếc nhìn Mạc Thiên Kỳ dò hỏi, không có Hoắc Dạ Diễm ở đây làm anh thoải mái hơn hẳn, vậy nên phải tiếp tục dò hỏi chuyện dang dở kia thôi. Từ trước tới nay Mạc Thiên Kỳ luôn mang cái mác nam nhân cấm dục bậc nhất Thành Đô, để xem lần này cậu ta đã bị ai hớp mất hồn rồi, ngay cả mạng sống cũng không cần.
“Cậu hỏi làm gì?!” Mạc Thiên Kỳ lạnh giọng hỏi lại.
“Chỉ là muốn biết thôi mà, sao cậu nhỏ nhen thế không biết.”
Nghe Dạ Tiêu Phàm nói vậy, khóe miệng Mạc Thiên Kỳ giật giật, cái tên Dạ Tiêu Phàm này không dạy cho cậu ta một chút bài học thì cậu ta chắc không biết lễ độ đâu.
“Tôi nhỏ nhen?! Vốn dĩ tôi định tiết lộ, nhưng mà cậu đã nói vậy thì thôi, tôi vốn là vậy.”
Mạc Thiên Kỳ tỏ ra thất vọng nói, ánh mắt dửng dưng liếc ra bên ngoài cửa sổ, tâm hồn đã lơ lửng tận chín tầng mây. Hiện tại trong tâm trí anh chỉ ngập tràn toàn hình bóng của Âu Nam Diệp mà thôi, đâu còn tâm trạng để ý đến những thứ khác nữa chứ.
“Này, Mạc Thiên Kỳ, cậu ngơ ngẩn cái gì vậy?! Tôi đang hỏi cậu đó!”
Thấy bản thân bị ai đó cho ăn bơ, Dạ Tiêu Phàm bực mình quơ quơ tay trước mặt Mạc Thiên Kỳ, nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng cùng ánh mắt thẫn thờ của ai đó.
“Con mẹ nó! Cậu…”
Dạ Tiêu Phàm tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Thiên Kỳ, không thèm để ý đến cậu ta luôn, bực dọc đứng dậy rời khỏi thư phòng. Bỏ lại một mình Mạc Thiên Kỳ ngồi kia thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, từng bông tuyết trắng xóa lại bắt đầu rơi, phủ kín những nơi mà nó dừng lại.
Dạ Tiêu Phàm đi xuống lầu, vốn dĩ định bụng cứ vậy mà rời đi, nhưng bất chợt tiếng cười đùa của một cô gái khiến anh bị thu hút. Nhìn theo hướng phát ra tiếng cười, anh thấy một nữ nhân vô cùng xinh đẹp ngồi kia nói chuyện với Mạc lão phu nhân, bất chợt trong lòng anh nổi lên một tia thích thú.
“Ra là vậy…” Anh khẽ lẩm nhẩm trong miệng, ánh mắt như phát sáng.
“Tiểu Phàm à con, lâu không gặp tiểu tử nhà con nha, mau lại đây ta xem nào.”
Mạc lão phu nhân thấy Dạ Tiêu Phàm từ trên lầu hai đi xuống thì có chút bất ngờ, bà nghĩ hôm nay chỉ có tên tiểu tử nhà Hoắc gia đến thôi chứ, không ngờ lại có cả tiểu tử nhà Dạ lão. Cũng hơn chục năm rồi bà không có trở lại nước H, không biết quê hương cũ của bà hiện tại ra sao, thật lòng cũng có chút nhớ mong.
“Lão thái thái, lâu rồi không gặp người, người khỏe chứ ạ?”
Dạ Tiêu Phàm thu hồi lại biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt, đi về phía Mạc lão phu nhân hỏi thăm, lần này đi sang Anh Quốc có chút vội, anh tuyệt nhiên quên béng mất việc ông nội mình giao, chính là đem quà mà ông nội đã chuẩn bị cho Mạc lão gia và Mạc lão phu nhân.
“Khỏe, ta rất khỏe nha. Lão già Dạ nhà con sao rồi, khỏe không hả? Âyza…ta chưa có dịp trở về nước H nữa, cũng có chút nhớ…”
Mạc lão phu nhân nắm lấy tay Dạ Tiêu Phàm, hỏi han. Ánh mắt bà xẹt qua tia buồn bã, bà nhớ quê hương, nhớ nhà quá, nhưng ở đó lại chứa đựng nỗi đau về quá khứ của bà. Vậy nên, cho dù qua rất nhiều năm, lão già Mạc nhà bà cũng chưa cho phép bà trở lại nơi đó.
“Người yên tâm, ông nội con rất khỏe ạ. Lão gia gia Mạc đâu ạ?”
Dạ Tiêu Phàm có chút thắc mắc hỏi Mạc lão phu nhân, hiếm khi có dịp anh đến “Mạc Phủ” mà gặp được mặt Mạc lão gia, trước kia ông ấy còn làm việc trong quân đội thì không nói. Nhưng hiện tại ông ấy đã nghỉ hưu, nhưng sao ngay cả bóng dáng cũng không thấy, thật là có chút lạ.
“Ôi chao! Lão gia nhà ta ấy hả, con đừng hỏi nữa, nói đến ta lại tức giận đây, lão chắc giờ đang cùng đám bạn già ngồi chơi cờ ở xó xỉnh nào rồi… Có khi nào thấy mặt mũi đâu…”
Mạc lão phu nhân bắt đầu càm ràm về ông chồng già của mình, khi xưa còn chưa về hưu ông ấy luôn cuồng công việc, về hưu rồi thì suốt ngày đi tìm đám bạn già chơi cờ, uống trà. Bóng dáng cũng rất ít khi thấy, bà thật hết cách với ông ấy rồi, nên cứ mặc kệ thôi…
Cứ thế, Dạ Tiêu Phàm ngồi trò chuyện cùng Mạc lão phu nhân hồi lâu, sau đó nhận được điện thoại của Hoắc Dạ Diễm mới rời đi.
Âu Nam Diệp từ lúc có sự xuất hiện của Dạ Tiêu Phàm thì chỉ im lặng ở một bên, thầm đánh giá người bạn tốt của Mạc Thiên Kỳ, trong lòng không khỏi cảm thán rằng toàn cực phẩm. Nhất là Hoắc Dạ Diễm kia, chỉ dùng hai từ để hình dung: ‘Yêu nghiệt!’
Sau khi Dạ Tiêu Phàm rời đi, cô cũng xin phép lên lầu tìm Mạc Thiên Kỳ, Mạc lão phu nhân cười như hoa nói cô mau đi. Thật sự bà rất thích cô gái trước mặt này, vậy nên bà phải thừa cơ hội đẩy thuyền thôi, để còn nhanh chóng được bế cháu nữa.
Đứng trước cửa thư phòng, Âu Nam Diệp do dự một chút rồi khẽ gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh trầm trầm của ai đó, cô mới đẩy cửa bước vào.
Bên trong thư phòng, Mạc Thiên Kỳ lúc này đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu, nhìn anh chăm chú làm việc thật cuốn hút khiến trái tim cô khẽ đập lệch nhịp. Âu Nam Diệp tiến lại gần phía bàn làm việc, nhẹ nhàng quan sát anh, sau đó khẽ lên tiếng.
“Anh đang bận hả? Em có phiền đến anh không vậy?”
Nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, anh dừng lại tất cả động tác làm việc, ngẩng cao đầu lên nhìn cô gái trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên nở một nụ cười ma mị.
“Không bận. Em đến thăm tôi?” Anh khẽ đáp, rồi kinh ngạc hỏi.
“Ừ. Vết thương của anh sao rồi? Em đến là mang chút thuốc trị thương đến, công dụng khá tốt.”
Nói xong, cô khẽ đặt một lọ thuốc lên trên bàn làm việc, bên ngoài lọ thuốc kia có khắc một kí hiệu vô cùng đặc biệt. Theo như anh được biệt thì đây chính là một loại thuốc đặc chế của tổ chức “Saf”, có thể chữa lành vết thương rất hiệu quả.
“Cảm ơn em.”
Âu Nam Diệp khẽ nở một nụ cười nhìn anh, rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời cảm ơn từ anh, sau đó bầu không khí rơi vào im lặng. Vài phút đồng hồ trôi qua không ai nói với ai câu nào cả, chỉ im lặng ở đó mà nhìn nhau, trong trái tim đối phương đều đập rộn ràng.
“À…không có gì thì em đi trước đây.”
Để xua tan bầu không khí ngượng ngùng kia, Âu Nam Diệp vội vã lên tiếng từ biệt, nhưng chưa kịp bước đi đã bị ai đó kéo lại, cô chính thức nằm gọn trong vòng tay của ai đó.
Mạc Thiên Kỳ ôm trọn cô vào lòng, cảm nhận từng hương thơm ngào ngạt trên người cô, không kìm lòng được mà muốn nhiều hơn một chút.
“Tiểu Diệp, anh yêu em…chúng ta hẹn hò đi.” Mạc Thiên Kỳ cúi đầu xuống khẽ hôn lên vành tai cô, thì thầm.
Từng hơi thở ấm nóng, từng lời nói ngọt ngào rót vào tai Âu Nam Diệp khiến cô ngỡ ngàng, trái tim loạn nhịp. Hai má đỏ ửng như trái cà chua chín, trong lòng kích động không thôi, cô không nghĩ lại có thể ở trong trường hợp này được anh tỏ tình.
Nhất thời có chút hoảng loạn, không biết đáp lại anh ra sao, nhưng có một điều rằng trong sâu trong nội tâm cô cũng thích anh, có lẽ là đã yêu anh mất rồi. Không biết ma xui quỷ khiến gì mà cô lại quay sang hỏi anh một câu:
“Chúng ta liệu có sau này?”
Khi nói ra câu này, trong lòng cô cũng có chút giật mình, không hiểu vì sao lại hỏi điều đó. Nhưng suy nghĩ kĩ thì có lẽ là do sâu trong nội tâm của cô luôn muốn có một sự an toàn từ đối phương, hay nói trắng ra là một sự đảm bảo cho một mối quan hệ lâu dài, bởi lẽ cô không muốn phí thời gian cho bất kì mối quan hệ vu vơ nào nữa.
“Sẽ có, anh sẽ dùng cả đời này chứng minh cho em thấy…anh không hề nói dối.”
Mạc Thiên Kỳ khẳng định đáp, trong đôi mắt chim ưng sắc bén kia tràn đầy tình yêu thương đối với cô, anh đã đưa ra quyết định rồi, quyết không thay đổi. Âu Nam Diệp khẽ mỉm cười, xoay người lại đối mặt với Mạc Thiên Kỳ, vòng tay ôm lấy cổ anh, trao cho anh nụ hôn.
Mạc Thiên Kỳ hơi bất ngờ, nhưng sau đó nhắm mắt lại, biến từ bị động thành chủ động. Anh không ngừng gặm nhấm đôi môi anh đào đỏ mọng kia, khẽ cạy hàm răng kia ra, đưa chiếc lưỡi vào bên trong khoang miệng mà càn quét, thu hết tất cả mật ngọt chỉ thuộc về riêng cô.
Cả hai cứ thế hôn nhau say đắm trong thư phòng, như quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, từng hơi thở, từng nhịp đập của họ như hòa quyện vào làm một…
Hoắc Dạ Diễm cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, buông ra lời giễu cợt. Ánh mắt ảm đạm liếc nhìn Mạc Thiên Kỳ đang ngồi đối diện, vẻ mặt không mấy quan tâm đến thương tích của cậu bạn, dường như anh đến đây chỉ để xem trò vui vậy.
“Yên tâm, cậu chưa chết nên tôi cũng không nỡ rời đi trước đâu. Sợ cậu ở lại một mình lại cô đơn.”
Mạc Thiên Kỳ cũng không thua kém, khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý đáp lại ai đó, khiến sắc mặt ai đó trở nên tối đi.
“Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu! Hừ!” Hoắc Dạ Diễm đặt mạnh tách trà xuống bàn, liếc xéo Mạc Thiên Kỳ, nói.
Phải nói, trong hội, Hoắc Dạ Diễm với Mạc Thiên Kỳ luôn như chó với mèo, hễ gặp nhau là nói móc nhau, không có lúc nào là bình yên. Dù họ luôn tỏ ra như vậy, nhưng sâu trong lòng họ lại coi nhau như anh em ruột thịt trong nhà, bởi họ đã cùng nhau vào sinh ra tử rất nhiều lần.
“Âyza…hai cậu lại đấu khẩu à, Diễm à, Kỳ đang là bệnh nhân đó, cậu nhường cậu ấy chút đi.”
Dạ Tiêu Phàm vừa đẩy cửa thư phòng bước vào, thấy bầu không khí có chút bức bối bèn lên tiếng giải vây. Cái tình cảnh này anh đã chứng kiến rất nhiều lần rồi, anh thừa biết dù bên ngoài hai người kia tỏ ra như vậy, nhưng thực chất không phải vậy. Cũng chỉ có người trong cuộc như họ mới hiểu được, tình bạn ấy à, nó đơn giản lắm mà cũng rất phức tạp.
“Cậu rất rảnh à?! Phía Trung Đông còn thiếu một chân sai vặt đó, tôi nghĩ nó rất phù hợp với cậu.”
Hoắc Dạ Diễm nở một nụ cười tà mị nhìn Dạ Tiêu Phàm, khiến Dạ Tiêu Phàm lạnh cả sống lưng, con mẹ nó, anh ngậm miệng lại là được chứ gì. Sao suốt ngày anh bị tên ‘yêu nghiệt’ kia bắt nạt vậy, huhu…anh thật đáng thương mà.
“Đừng mà…haha…tôi chỉ đùa thôi, các cậu tiếp tục đi, đừng quan tâm tôi.”
Dạ Tiêu Phàm ngậm ngùi ngồi xuống một bên ghế sofa, khẽ cười cười nhìn Hoắc Dạ Diễm, yên phận ngồi kia thưởng thức trà. Mạc Thiên Kỳ nhìn một màn kia thì bĩu môi khinh bỉ, lôi một sấp tài liệu ra đặt lên bàn, hếch mắt nhìn Hoắc Dạ Diễm, ý bảo anh xem.
Hoắc Dạ Diễm cầm lấy sấp tài liệu lật qua lật lại xem một chút, ánh mắt không mấy biểu tình, qua vài phút khẽ đặt chúng xuống bàn.
“Muốn thanh lý môn hộ cả thể à? Không sợ sẽ gặp rắc rối?”
Hoắc Dạ Diễm đan hai tay lại với nhau, dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào tập tài liệu trên bàn, hỏi Mạc Thiên Kỳ. Đối với Hoắc Dạ Diễm anh, việc thanh lý môn hộ đám người kia không thành vấn đề, nhưng anh chỉ sợ liên lụy đến Mạc Thiên Kỳ mà thôi.
Dẫu sao thì Mạc Thiên Kỳ vẫn mang thân phận đặc biệt hơn anh, nếu những việc làm kia bị đám người xấu xa kia biết, e là sẽ gây khó dễ cho cậu ta.
“Ừ. Tôi quyết định rồi, tôi cần cậu giúp đỡ.” Mạc Thiên Kỳ đáp, suy nghĩ một chút, tiếp tục:
“Còn nữa, phía Tần gia tôi cũng cần cậu tạo thêm một số mối giao dịch, tiện thể nắm thêm thóp của lão già kia.”
“Ừ.” Hoắc Dạ Diễm nhàn nhạt đáp một tiếng.
Mạc Thiên Kỳ nhận được câu trả lời thì rơi vào suy tư, trong đầu không ngừng vạch ra một số kế hoạch, có lẽ anh sẽ phải đẩy nhanh tiến độ một chút so với dự định. Bởi lẽ có sự xuất hiện của Âu Nam Diệp nên mọi thứ đã chệch hướng khỏi quỹ đạo ban đầu, trong dự định lúc đầu của anh không hề có cô, nhưng hiện tại đã không như vậy nữa rồi.
“Khoảng thời gian này có lẽ tôi sẽ ít xuất đầu lộ diện, có gì cứ liên hệ với Dạ Kiêu đi. Tôi đi trước.”
Hoắc Dạ Diễm đứng dậy, bỏ lại một câu rồi quay người rời khỏi thư phòng của Mạc Thiên Kỳ. Nhìn theo bóng dáng của cậu bạn ‘yêu nghiệt’ rời đi, Dạ Tiêu Phàm như chút được gánh nặng trong lòng, may quá anh không phải đến Trung Đông chết tiệt kia chạy vặt rồi, quá tốt.
“Nghe nói cậu vì nữ nhân mà bị thương à? Tiểu thư nhà nào vậy?”
Dạ Tiêu Phàm huýt sáo liếc nhìn Mạc Thiên Kỳ dò hỏi, không có Hoắc Dạ Diễm ở đây làm anh thoải mái hơn hẳn, vậy nên phải tiếp tục dò hỏi chuyện dang dở kia thôi. Từ trước tới nay Mạc Thiên Kỳ luôn mang cái mác nam nhân cấm dục bậc nhất Thành Đô, để xem lần này cậu ta đã bị ai hớp mất hồn rồi, ngay cả mạng sống cũng không cần.
“Cậu hỏi làm gì?!” Mạc Thiên Kỳ lạnh giọng hỏi lại.
“Chỉ là muốn biết thôi mà, sao cậu nhỏ nhen thế không biết.”
Nghe Dạ Tiêu Phàm nói vậy, khóe miệng Mạc Thiên Kỳ giật giật, cái tên Dạ Tiêu Phàm này không dạy cho cậu ta một chút bài học thì cậu ta chắc không biết lễ độ đâu.
“Tôi nhỏ nhen?! Vốn dĩ tôi định tiết lộ, nhưng mà cậu đã nói vậy thì thôi, tôi vốn là vậy.”
Mạc Thiên Kỳ tỏ ra thất vọng nói, ánh mắt dửng dưng liếc ra bên ngoài cửa sổ, tâm hồn đã lơ lửng tận chín tầng mây. Hiện tại trong tâm trí anh chỉ ngập tràn toàn hình bóng của Âu Nam Diệp mà thôi, đâu còn tâm trạng để ý đến những thứ khác nữa chứ.
“Này, Mạc Thiên Kỳ, cậu ngơ ngẩn cái gì vậy?! Tôi đang hỏi cậu đó!”
Thấy bản thân bị ai đó cho ăn bơ, Dạ Tiêu Phàm bực mình quơ quơ tay trước mặt Mạc Thiên Kỳ, nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng cùng ánh mắt thẫn thờ của ai đó.
“Con mẹ nó! Cậu…”
Dạ Tiêu Phàm tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Thiên Kỳ, không thèm để ý đến cậu ta luôn, bực dọc đứng dậy rời khỏi thư phòng. Bỏ lại một mình Mạc Thiên Kỳ ngồi kia thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, từng bông tuyết trắng xóa lại bắt đầu rơi, phủ kín những nơi mà nó dừng lại.
Dạ Tiêu Phàm đi xuống lầu, vốn dĩ định bụng cứ vậy mà rời đi, nhưng bất chợt tiếng cười đùa của một cô gái khiến anh bị thu hút. Nhìn theo hướng phát ra tiếng cười, anh thấy một nữ nhân vô cùng xinh đẹp ngồi kia nói chuyện với Mạc lão phu nhân, bất chợt trong lòng anh nổi lên một tia thích thú.
“Ra là vậy…” Anh khẽ lẩm nhẩm trong miệng, ánh mắt như phát sáng.
“Tiểu Phàm à con, lâu không gặp tiểu tử nhà con nha, mau lại đây ta xem nào.”
Mạc lão phu nhân thấy Dạ Tiêu Phàm từ trên lầu hai đi xuống thì có chút bất ngờ, bà nghĩ hôm nay chỉ có tên tiểu tử nhà Hoắc gia đến thôi chứ, không ngờ lại có cả tiểu tử nhà Dạ lão. Cũng hơn chục năm rồi bà không có trở lại nước H, không biết quê hương cũ của bà hiện tại ra sao, thật lòng cũng có chút nhớ mong.
“Lão thái thái, lâu rồi không gặp người, người khỏe chứ ạ?”
Dạ Tiêu Phàm thu hồi lại biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt, đi về phía Mạc lão phu nhân hỏi thăm, lần này đi sang Anh Quốc có chút vội, anh tuyệt nhiên quên béng mất việc ông nội mình giao, chính là đem quà mà ông nội đã chuẩn bị cho Mạc lão gia và Mạc lão phu nhân.
“Khỏe, ta rất khỏe nha. Lão già Dạ nhà con sao rồi, khỏe không hả? Âyza…ta chưa có dịp trở về nước H nữa, cũng có chút nhớ…”
Mạc lão phu nhân nắm lấy tay Dạ Tiêu Phàm, hỏi han. Ánh mắt bà xẹt qua tia buồn bã, bà nhớ quê hương, nhớ nhà quá, nhưng ở đó lại chứa đựng nỗi đau về quá khứ của bà. Vậy nên, cho dù qua rất nhiều năm, lão già Mạc nhà bà cũng chưa cho phép bà trở lại nơi đó.
“Người yên tâm, ông nội con rất khỏe ạ. Lão gia gia Mạc đâu ạ?”
Dạ Tiêu Phàm có chút thắc mắc hỏi Mạc lão phu nhân, hiếm khi có dịp anh đến “Mạc Phủ” mà gặp được mặt Mạc lão gia, trước kia ông ấy còn làm việc trong quân đội thì không nói. Nhưng hiện tại ông ấy đã nghỉ hưu, nhưng sao ngay cả bóng dáng cũng không thấy, thật là có chút lạ.
“Ôi chao! Lão gia nhà ta ấy hả, con đừng hỏi nữa, nói đến ta lại tức giận đây, lão chắc giờ đang cùng đám bạn già ngồi chơi cờ ở xó xỉnh nào rồi… Có khi nào thấy mặt mũi đâu…”
Mạc lão phu nhân bắt đầu càm ràm về ông chồng già của mình, khi xưa còn chưa về hưu ông ấy luôn cuồng công việc, về hưu rồi thì suốt ngày đi tìm đám bạn già chơi cờ, uống trà. Bóng dáng cũng rất ít khi thấy, bà thật hết cách với ông ấy rồi, nên cứ mặc kệ thôi…
Cứ thế, Dạ Tiêu Phàm ngồi trò chuyện cùng Mạc lão phu nhân hồi lâu, sau đó nhận được điện thoại của Hoắc Dạ Diễm mới rời đi.
Âu Nam Diệp từ lúc có sự xuất hiện của Dạ Tiêu Phàm thì chỉ im lặng ở một bên, thầm đánh giá người bạn tốt của Mạc Thiên Kỳ, trong lòng không khỏi cảm thán rằng toàn cực phẩm. Nhất là Hoắc Dạ Diễm kia, chỉ dùng hai từ để hình dung: ‘Yêu nghiệt!’
Sau khi Dạ Tiêu Phàm rời đi, cô cũng xin phép lên lầu tìm Mạc Thiên Kỳ, Mạc lão phu nhân cười như hoa nói cô mau đi. Thật sự bà rất thích cô gái trước mặt này, vậy nên bà phải thừa cơ hội đẩy thuyền thôi, để còn nhanh chóng được bế cháu nữa.
Đứng trước cửa thư phòng, Âu Nam Diệp do dự một chút rồi khẽ gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh trầm trầm của ai đó, cô mới đẩy cửa bước vào.
Bên trong thư phòng, Mạc Thiên Kỳ lúc này đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu, nhìn anh chăm chú làm việc thật cuốn hút khiến trái tim cô khẽ đập lệch nhịp. Âu Nam Diệp tiến lại gần phía bàn làm việc, nhẹ nhàng quan sát anh, sau đó khẽ lên tiếng.
“Anh đang bận hả? Em có phiền đến anh không vậy?”
Nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, anh dừng lại tất cả động tác làm việc, ngẩng cao đầu lên nhìn cô gái trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên nở một nụ cười ma mị.
“Không bận. Em đến thăm tôi?” Anh khẽ đáp, rồi kinh ngạc hỏi.
“Ừ. Vết thương của anh sao rồi? Em đến là mang chút thuốc trị thương đến, công dụng khá tốt.”
Nói xong, cô khẽ đặt một lọ thuốc lên trên bàn làm việc, bên ngoài lọ thuốc kia có khắc một kí hiệu vô cùng đặc biệt. Theo như anh được biệt thì đây chính là một loại thuốc đặc chế của tổ chức “Saf”, có thể chữa lành vết thương rất hiệu quả.
“Cảm ơn em.”
Âu Nam Diệp khẽ nở một nụ cười nhìn anh, rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời cảm ơn từ anh, sau đó bầu không khí rơi vào im lặng. Vài phút đồng hồ trôi qua không ai nói với ai câu nào cả, chỉ im lặng ở đó mà nhìn nhau, trong trái tim đối phương đều đập rộn ràng.
“À…không có gì thì em đi trước đây.”
Để xua tan bầu không khí ngượng ngùng kia, Âu Nam Diệp vội vã lên tiếng từ biệt, nhưng chưa kịp bước đi đã bị ai đó kéo lại, cô chính thức nằm gọn trong vòng tay của ai đó.
Mạc Thiên Kỳ ôm trọn cô vào lòng, cảm nhận từng hương thơm ngào ngạt trên người cô, không kìm lòng được mà muốn nhiều hơn một chút.
“Tiểu Diệp, anh yêu em…chúng ta hẹn hò đi.” Mạc Thiên Kỳ cúi đầu xuống khẽ hôn lên vành tai cô, thì thầm.
Từng hơi thở ấm nóng, từng lời nói ngọt ngào rót vào tai Âu Nam Diệp khiến cô ngỡ ngàng, trái tim loạn nhịp. Hai má đỏ ửng như trái cà chua chín, trong lòng kích động không thôi, cô không nghĩ lại có thể ở trong trường hợp này được anh tỏ tình.
Nhất thời có chút hoảng loạn, không biết đáp lại anh ra sao, nhưng có một điều rằng trong sâu trong nội tâm cô cũng thích anh, có lẽ là đã yêu anh mất rồi. Không biết ma xui quỷ khiến gì mà cô lại quay sang hỏi anh một câu:
“Chúng ta liệu có sau này?”
Khi nói ra câu này, trong lòng cô cũng có chút giật mình, không hiểu vì sao lại hỏi điều đó. Nhưng suy nghĩ kĩ thì có lẽ là do sâu trong nội tâm của cô luôn muốn có một sự an toàn từ đối phương, hay nói trắng ra là một sự đảm bảo cho một mối quan hệ lâu dài, bởi lẽ cô không muốn phí thời gian cho bất kì mối quan hệ vu vơ nào nữa.
“Sẽ có, anh sẽ dùng cả đời này chứng minh cho em thấy…anh không hề nói dối.”
Mạc Thiên Kỳ khẳng định đáp, trong đôi mắt chim ưng sắc bén kia tràn đầy tình yêu thương đối với cô, anh đã đưa ra quyết định rồi, quyết không thay đổi. Âu Nam Diệp khẽ mỉm cười, xoay người lại đối mặt với Mạc Thiên Kỳ, vòng tay ôm lấy cổ anh, trao cho anh nụ hôn.
Mạc Thiên Kỳ hơi bất ngờ, nhưng sau đó nhắm mắt lại, biến từ bị động thành chủ động. Anh không ngừng gặm nhấm đôi môi anh đào đỏ mọng kia, khẽ cạy hàm răng kia ra, đưa chiếc lưỡi vào bên trong khoang miệng mà càn quét, thu hết tất cả mật ngọt chỉ thuộc về riêng cô.
Cả hai cứ thế hôn nhau say đắm trong thư phòng, như quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, từng hơi thở, từng nhịp đập của họ như hòa quyện vào làm một…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.