Chương 62: “cô ấy...thật sự bỏ tôi rồi...”
Army
29/05/2024
“Chủ nhân, không hay rồi, đã mất liên lạc với Hồ Điệp!” Tony sốt sắng chạy về phía Dạ Bắc Đình đang ngồi, lo lắng lên tiếng.
“Mất liên lạc?!” Dạ Bắc Đình nhíu mày cả kinh hỏi lại, bàn tay đang lật tài liệu cũng khựng lại.
“Vâng, tôi đã cố gắng liên lạc với cô ấy, nhưng…không thể liên lạc! Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, tôi sợ…”
Nói đến đây, Tony không dám nói tiếp, anh biết thực lực của Hồ Điệp rất mạnh, nhưng hành động một mình rất nguy hiểm. Điều đáng để tâm hơn là sau sự việc lần trước, Hồ Điệp đã không còn sự nhạy bén như trước nữa, tất cả đều do di chứng của vết thương chí mạng kia để lại.
Hơn hết lần này người Hồ Điệp phải ám sát là Trần Lập, một tên xã hội đen khét tiếng, còn có tên Luis Trần cũng không thể xem nhẹ.
“Mau chóng đi đến du thuyền đó đi, liên lạc với Dạ Kiêu!”
Dạ Bắc Đình gập sấp tài liệu lại, đứng dậy khoác áo rời đi, Tony cũng nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ.
Phía bên kia, Hồ Điệp đã gắng gượng hết sức núp ở một góc trong khoang du thuyền, hơi thở trở nên yếu ớt vì mất máu quá nhiều. Cô thật sự không sợ chết, nhưng lại sợ không thể gặp lại Dạ Kiêu, cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.
Cô yêu anh rất nhiều, nếu như có kiếp sau, cô nguyện làm một người bình thường để yêu anh…
Tránh xa những thị phi trong giang hồ, tránh xa những vòng xoáy trong Hắc đạo, chỉ muốn an ổn sống qua ngày cùng người mình thương. Còn có, cô cũng rất muốn gặp Âu Nam Diệp, cô muốn nói với tiểu thư là hãy sống thật tốt, nếu có kiếp sau cô vẫn muốn làm bạn với tiểu thư.
“Mau tìm kiếm cô ta! Đừng để cô ta chạy thoát!”
Tiếng bước chân, tiếng quát tháo không ngừng vang lên bên tai, nhưng lúc này đây cô đã không còn nghe thấy được nữa. Bởi thật sự cô rất mệt, cô muốn ngủ, muốn nghỉ ngơi…
“Chết tiệt! Vẫn chưa tìm ra sao?!” Bên trong một căn phòng, Trần Lập khó khăn ôm lấy vết thương đã băng bó, chửi thề một câu.
Dù chiếc phi tiêu của Hồ Điệp ghim vào ngực hắn ta, nhưng may mắn hắn ta đã chuẩn bị từ trước, mặc áo chống đạn, nhưng vẫn bị thương. Do trên chiếc phi tiêu kia có tẩm độc nên hắn ta mới phải khổ sở như vậy.
“Chỉ cần du thuyền không cập bến, cô ta không thể nào trốn thoát, trừ phi nhảy xuống biển. Nhưng mà…với vết thương trên người cô ta cũng lành ít giữ nhiều, ông không cần quá lo lắng!”
Luis Trần thư thái ngắm nghía chiếc phi tiêu trên tay, khẽ nói, ánh mắt hắn ta tràn ngập thích thú. “Điệp Ưng” là cái tên hắn ta đã nghe qua vô số lần, rất muốn có cơ hội so tài, không nghĩ tới hôm nay lại chạm mặt.
Nhưng xem ra sau này e là sẽ không còn cơ hội, bởi hắn ta đã tinh ý phát hiện ra cô đang bị thương, chỉ là muốn xem kịch hay nên hắn ta không ra tay.
Hơn nữa Luis Trần cũng không có hứng thú thừa nước đục thả câu, chỉ là lần này giao dịch của hắn ta với Trần Lập e là không thành, rất có khả năng đêm nay sẽ có một trận huyết chiến.
“Hừ!” Trần Lập khẽ hừ lạnh một tiếng, ngước đôi mắt sắc bén lên nhìn Luis Trần, “Ngài Luis, vậy giao dịch của chúng ta thì sao?”
Luis Trần cười tà, suy tư một lúc mới lên tiếng đáp, “Sẽ diễn ra như bình thường.”
Nghe được đáp án mong muốn, Trần Lập hài lòng gật đầu, hắn ta mất rất nhiều công sức để có được lô hàng hôm nay, không thể để trắng tay được.
“Vậy hợp tác vui vẻ!”
Trần Lập vừa dứt lời, một tên đàn em hớt hải từ bên ngoài chạy vào, thở gấp gáp nói:
“Không hay rồi, phía bên ngoài có rất nhiều trực thăng tiếp cận du thuyền. Hình như là người của tổ chức “Saf”, còn có cả bang “Diễm Lục”!”
Hai mắt Trần Lập mở to hết cỡ, giật mình trước tin khủng khiếp này, hắn ta lăn lộn bấy nhiêu năm nay trong Hắc đạo vẫn là rất kiêng dè bang “Diễm Lục” của Hoắc Dạ Diễm nhất. Hắn ta luôn không dám đụng chạm đến họ, nhưng tại sao hôm nay người của bang “Diễm Lục” lại đến chứ, lần này coi như xong đời.
“Mau triệu tập anh em ra ứng phó!” Trần Lập ra lệnh, hai tay siết chặt.
Đối diện Luis Trần cũng không khá là bao, hắn ta không sợ tổ chức “Saf” nhưng người của bang “Diễm Lục” lại khác, hắn ta không muốn dây dưa.
Bên ngoài du thuyền, hàng loạt tiếng súng nổ ra, người của tổ chức “Saf” lần lượt nhảy xuống phía dưới, còn có Dạ Kiêu, Dạ Bắc Đình, Tony và người của “Diễm Lục”, hôm nay có lẽ đám người Trần Lập kia lành ít dữ nhiều.
“Dạ Kiêu, cậu đi tìm Hồ Điệp đi, ở đây giao cho chúng tôi.” Tony quăng cho Dạ Kiêu một cái thiết bị tân tiến, “Thứ này đến gần chỗ Hồ Điệp sẽ phát sáng.”
Dạ Kiêu chộp lấy, gật đầu, rồi chạy vào bên trong khoang du thuyền, anh không thể chậm trễ. Khi nghe tin Hồ Điệp mất liên lạc khi làm nhiệm vụ, anh đã cấp tốc đến đây, trong lòng tràn ngập lo lắng.
Chưa bao giờ Dạ Kiêu cảm thấy bất an như tối nay, trái tim anh cứ nhói lên từng hồi, như có cái gì đó sắp mất đi vậy. Anh cầu mong cô sẽ không có chuyện gì, nếu không anh không biết phải sống ra sao nữa.
Dọc theo hành lang dài, Dạ Kiêu nhanh chóng bước đi, xử lí hết đám người cản đường, khi đi qua một góc khuất, thiết bị khi nãy Tony đưa cho anh đã phát sáng.
Dạ Kiêu hồi hộp bước từng bước lại gần phía góc khuất kia, trái tim thấp thỏm lo âu, vết máu dài trên sàn đập vào mắt, sự lo lắng lan tỏa toàn thân. Không chậm trễ, anh chạy về phía góc khuất đó, thân ảnh Hồ Điệp đập vào mắt anh, mọi thứ xung quanh anh như ngừng lại.
Trước ngực Hồ Điệp là một mảng máu đó tươi, giống như bông hoa mẫu đơn đang nở rộ, vô cùng chói mắt. Hô hấp Dạ Kiêu trở nên khó khăn, lao đến ôm chầm lấy cơ thể Hồ Điệp vào lòng, run rẩy gọi tên cô.
“Tiểu Điệp,…mau tỉnh lại, làm ơn…”
Trong cơn mê man, Hồ Điệp như nghe thấy giọng nói của Dạ Kiêu, cô lấy hết sức lực còn lại gắng gượng mở lên đôi mắt nặng trĩu, bóng dáng mơ hồ của Dạ Kiêu rõ dần.
“Kiêu…”, cô khó khăn gọi tên anh, “Cuối cùng…anh cũng đến…”
“Ừ, anh đây! Cố chịu một chút…anh sẽ đưa em đến bệnh viện…” Giọng Dạ Kiêu run rẩy không thôi, xót xa nhìn người con gái mình yêu yếu ớt trong lòng.
Anh thật vô dụng, không thể bảo vệ cô chu toàn, anh đáng chết! Cứ như vậy, những giọt nước mắt chảy dài trên đôi gò má của nam nhân, vô cùng bi thương.
“Đừng… Kiêu…em yêu anh, rất yêu…” Hồ Điệp cũng rơi lệ, khẽ vươn bàn tay run rẩy chạm vào má anh, “Hứa…hứa với em…hãy sống thật tốt, nếu có kiếp sau…em vẫn muốn làm người yêu anh…”
“Được…được, cả kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau! Nên làm ơn…anh xin em đừng bỏ anh ở lại một mình…” Dạ Kiêu nức nở van cầu Hồ Điệp, anh không thể sống thiếu cô.
“Vâng…kiếp sau…kiếp sau sau nữa…vĩnh viễn không xa rời…” Cô run rẩy đáp lại lời anh, hai mắt nặng trĩu, hơi thở trở nên yếu ớt.
“Ừ, Tiểu Điệp, anh yêu em…” Dạ Kiêu nắm lấy bàn tay run rẩy của cô, đặt vào trước ngực, thì thào.
Hồ Điệp hạnh phúc nở một nụ cười thỏa mãn, cô đã không còn gì để lưu luyến nữa rồi, “Kiêu…hãy sống thật tốt…”, cô khẽ lẩm nhẩm câu cuối cùng, sau đó hai mắt nhắm nghiền lại.
Cánh tay trong lòng anh từ từ trượt xuống, buông thõng xuống dưới, cô thật sự đi rồi…
Thân thể Dạ Kiêu như chết lặng, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự, đầu óc trống rỗng, nước mắt không ngừng chảy dài…
Đến khi Tony và Dạ Bắc Đình giải quyết xong đám người kia, tìm thấy hai người họ, mọi thứ đã quá muộn màng. Hai người kia chỉ thấy Dạ Kiêu như kẻ mất hồn, ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của Hồ Điệp mà khóc nức nở, khóc đến tê tâm liệt phế.
“Dạ Kiêu…” Tony run rẩy gọi tên Dạ Kiêu, không tin vào những gì trước mắt, cô bạn của anh…không thể nào…
“Tony… Cô ấy…thật sự bỏ tôi rồi…” Dạ Kiêu run rẩy đáp, nỗi đau mất đi người mình yêu nhất, mấy ai hiểu được…
Nó đau lắm, rất đau, tại sao ông trời lại nhẫn tâm cướp mất cô đi chứ?! Tại sao?!
Dạ Bắc Đình khẽ cụp mắt, ánh mắt tràn ngập u buồn, anh không chỉ coi Hồ Điệp là một thuộc hạ, từ lâu anh đã coi cô như một người bạn, người em gái. Không ngờ lần này chính anh lại gián tiếp gây ra cái chết của cô…
Tang lễ của Hồ Điệp là một ngày mưa tầm tã, dường như ông trời cũng muốn khóc thương cho một số phận bi thương của cô, rất nhiều người đến đưa tiễn.
Âu Nam Diệp khi nghe tin đã khóc rất nhiều, còn không trụ được mà ngất đi, khiến Mạc Thiên Kỳ rất lo lắng. Anh biết Âu Nam Diệp rất yêu quý Hồ Điệp, nhưng người đã ra đi không thể quay lại, chỉ có thể ôm cô vào lòng mà an ủi.
Ai ai cũng đau lòng, nhưng có lẽ người đau khổ nhất chính là Dạ Kiêu, rõ ràng họ đã hẹn ước cùng nhau răng long đầu bạc, ấy vậy mà giờ lại âm dương cách biệt…
Thử hỏi thế gian này có mấy ai có thể chịu đựng được?
__Góc tâm sự nhỏ: __
__Army: Chào các bạn độc giả, có lẽ các bạn sẽ không hài lòng hoặc không thể chấp nhận được cái kết của CP Dạ Kiêu và Hồ Điệp. Nhưng như mình đã nói từ trước, nếu ai đã đọc hố 1 và hố 2 của mình là sẽ biết kết cục của CP này, hố 3 này để thỏa mãn lòng tỏ mò của một vài độc giả về câu chuyện tình bi thương của Dạ Kiêu nên mình đã xen kẽ vô, vậy nên hy vọng các bạn độc giả đừng ném đá tác giả nhé!
Trên đời này sớm muộn gì cũng phải trải qua cảm giác âm dương cách biệt mà thôi, sớm hay muộn do trời định, vĩnh viễn không ngăn cản nổi…
Cuối cùng, chúc các bạn độc giả đọc truyện vui vẻ!
“Mất liên lạc?!” Dạ Bắc Đình nhíu mày cả kinh hỏi lại, bàn tay đang lật tài liệu cũng khựng lại.
“Vâng, tôi đã cố gắng liên lạc với cô ấy, nhưng…không thể liên lạc! Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, tôi sợ…”
Nói đến đây, Tony không dám nói tiếp, anh biết thực lực của Hồ Điệp rất mạnh, nhưng hành động một mình rất nguy hiểm. Điều đáng để tâm hơn là sau sự việc lần trước, Hồ Điệp đã không còn sự nhạy bén như trước nữa, tất cả đều do di chứng của vết thương chí mạng kia để lại.
Hơn hết lần này người Hồ Điệp phải ám sát là Trần Lập, một tên xã hội đen khét tiếng, còn có tên Luis Trần cũng không thể xem nhẹ.
“Mau chóng đi đến du thuyền đó đi, liên lạc với Dạ Kiêu!”
Dạ Bắc Đình gập sấp tài liệu lại, đứng dậy khoác áo rời đi, Tony cũng nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ.
Phía bên kia, Hồ Điệp đã gắng gượng hết sức núp ở một góc trong khoang du thuyền, hơi thở trở nên yếu ớt vì mất máu quá nhiều. Cô thật sự không sợ chết, nhưng lại sợ không thể gặp lại Dạ Kiêu, cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.
Cô yêu anh rất nhiều, nếu như có kiếp sau, cô nguyện làm một người bình thường để yêu anh…
Tránh xa những thị phi trong giang hồ, tránh xa những vòng xoáy trong Hắc đạo, chỉ muốn an ổn sống qua ngày cùng người mình thương. Còn có, cô cũng rất muốn gặp Âu Nam Diệp, cô muốn nói với tiểu thư là hãy sống thật tốt, nếu có kiếp sau cô vẫn muốn làm bạn với tiểu thư.
“Mau tìm kiếm cô ta! Đừng để cô ta chạy thoát!”
Tiếng bước chân, tiếng quát tháo không ngừng vang lên bên tai, nhưng lúc này đây cô đã không còn nghe thấy được nữa. Bởi thật sự cô rất mệt, cô muốn ngủ, muốn nghỉ ngơi…
“Chết tiệt! Vẫn chưa tìm ra sao?!” Bên trong một căn phòng, Trần Lập khó khăn ôm lấy vết thương đã băng bó, chửi thề một câu.
Dù chiếc phi tiêu của Hồ Điệp ghim vào ngực hắn ta, nhưng may mắn hắn ta đã chuẩn bị từ trước, mặc áo chống đạn, nhưng vẫn bị thương. Do trên chiếc phi tiêu kia có tẩm độc nên hắn ta mới phải khổ sở như vậy.
“Chỉ cần du thuyền không cập bến, cô ta không thể nào trốn thoát, trừ phi nhảy xuống biển. Nhưng mà…với vết thương trên người cô ta cũng lành ít giữ nhiều, ông không cần quá lo lắng!”
Luis Trần thư thái ngắm nghía chiếc phi tiêu trên tay, khẽ nói, ánh mắt hắn ta tràn ngập thích thú. “Điệp Ưng” là cái tên hắn ta đã nghe qua vô số lần, rất muốn có cơ hội so tài, không nghĩ tới hôm nay lại chạm mặt.
Nhưng xem ra sau này e là sẽ không còn cơ hội, bởi hắn ta đã tinh ý phát hiện ra cô đang bị thương, chỉ là muốn xem kịch hay nên hắn ta không ra tay.
Hơn nữa Luis Trần cũng không có hứng thú thừa nước đục thả câu, chỉ là lần này giao dịch của hắn ta với Trần Lập e là không thành, rất có khả năng đêm nay sẽ có một trận huyết chiến.
“Hừ!” Trần Lập khẽ hừ lạnh một tiếng, ngước đôi mắt sắc bén lên nhìn Luis Trần, “Ngài Luis, vậy giao dịch của chúng ta thì sao?”
Luis Trần cười tà, suy tư một lúc mới lên tiếng đáp, “Sẽ diễn ra như bình thường.”
Nghe được đáp án mong muốn, Trần Lập hài lòng gật đầu, hắn ta mất rất nhiều công sức để có được lô hàng hôm nay, không thể để trắng tay được.
“Vậy hợp tác vui vẻ!”
Trần Lập vừa dứt lời, một tên đàn em hớt hải từ bên ngoài chạy vào, thở gấp gáp nói:
“Không hay rồi, phía bên ngoài có rất nhiều trực thăng tiếp cận du thuyền. Hình như là người của tổ chức “Saf”, còn có cả bang “Diễm Lục”!”
Hai mắt Trần Lập mở to hết cỡ, giật mình trước tin khủng khiếp này, hắn ta lăn lộn bấy nhiêu năm nay trong Hắc đạo vẫn là rất kiêng dè bang “Diễm Lục” của Hoắc Dạ Diễm nhất. Hắn ta luôn không dám đụng chạm đến họ, nhưng tại sao hôm nay người của bang “Diễm Lục” lại đến chứ, lần này coi như xong đời.
“Mau triệu tập anh em ra ứng phó!” Trần Lập ra lệnh, hai tay siết chặt.
Đối diện Luis Trần cũng không khá là bao, hắn ta không sợ tổ chức “Saf” nhưng người của bang “Diễm Lục” lại khác, hắn ta không muốn dây dưa.
Bên ngoài du thuyền, hàng loạt tiếng súng nổ ra, người của tổ chức “Saf” lần lượt nhảy xuống phía dưới, còn có Dạ Kiêu, Dạ Bắc Đình, Tony và người của “Diễm Lục”, hôm nay có lẽ đám người Trần Lập kia lành ít dữ nhiều.
“Dạ Kiêu, cậu đi tìm Hồ Điệp đi, ở đây giao cho chúng tôi.” Tony quăng cho Dạ Kiêu một cái thiết bị tân tiến, “Thứ này đến gần chỗ Hồ Điệp sẽ phát sáng.”
Dạ Kiêu chộp lấy, gật đầu, rồi chạy vào bên trong khoang du thuyền, anh không thể chậm trễ. Khi nghe tin Hồ Điệp mất liên lạc khi làm nhiệm vụ, anh đã cấp tốc đến đây, trong lòng tràn ngập lo lắng.
Chưa bao giờ Dạ Kiêu cảm thấy bất an như tối nay, trái tim anh cứ nhói lên từng hồi, như có cái gì đó sắp mất đi vậy. Anh cầu mong cô sẽ không có chuyện gì, nếu không anh không biết phải sống ra sao nữa.
Dọc theo hành lang dài, Dạ Kiêu nhanh chóng bước đi, xử lí hết đám người cản đường, khi đi qua một góc khuất, thiết bị khi nãy Tony đưa cho anh đã phát sáng.
Dạ Kiêu hồi hộp bước từng bước lại gần phía góc khuất kia, trái tim thấp thỏm lo âu, vết máu dài trên sàn đập vào mắt, sự lo lắng lan tỏa toàn thân. Không chậm trễ, anh chạy về phía góc khuất đó, thân ảnh Hồ Điệp đập vào mắt anh, mọi thứ xung quanh anh như ngừng lại.
Trước ngực Hồ Điệp là một mảng máu đó tươi, giống như bông hoa mẫu đơn đang nở rộ, vô cùng chói mắt. Hô hấp Dạ Kiêu trở nên khó khăn, lao đến ôm chầm lấy cơ thể Hồ Điệp vào lòng, run rẩy gọi tên cô.
“Tiểu Điệp,…mau tỉnh lại, làm ơn…”
Trong cơn mê man, Hồ Điệp như nghe thấy giọng nói của Dạ Kiêu, cô lấy hết sức lực còn lại gắng gượng mở lên đôi mắt nặng trĩu, bóng dáng mơ hồ của Dạ Kiêu rõ dần.
“Kiêu…”, cô khó khăn gọi tên anh, “Cuối cùng…anh cũng đến…”
“Ừ, anh đây! Cố chịu một chút…anh sẽ đưa em đến bệnh viện…” Giọng Dạ Kiêu run rẩy không thôi, xót xa nhìn người con gái mình yêu yếu ớt trong lòng.
Anh thật vô dụng, không thể bảo vệ cô chu toàn, anh đáng chết! Cứ như vậy, những giọt nước mắt chảy dài trên đôi gò má của nam nhân, vô cùng bi thương.
“Đừng… Kiêu…em yêu anh, rất yêu…” Hồ Điệp cũng rơi lệ, khẽ vươn bàn tay run rẩy chạm vào má anh, “Hứa…hứa với em…hãy sống thật tốt, nếu có kiếp sau…em vẫn muốn làm người yêu anh…”
“Được…được, cả kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau! Nên làm ơn…anh xin em đừng bỏ anh ở lại một mình…” Dạ Kiêu nức nở van cầu Hồ Điệp, anh không thể sống thiếu cô.
“Vâng…kiếp sau…kiếp sau sau nữa…vĩnh viễn không xa rời…” Cô run rẩy đáp lại lời anh, hai mắt nặng trĩu, hơi thở trở nên yếu ớt.
“Ừ, Tiểu Điệp, anh yêu em…” Dạ Kiêu nắm lấy bàn tay run rẩy của cô, đặt vào trước ngực, thì thào.
Hồ Điệp hạnh phúc nở một nụ cười thỏa mãn, cô đã không còn gì để lưu luyến nữa rồi, “Kiêu…hãy sống thật tốt…”, cô khẽ lẩm nhẩm câu cuối cùng, sau đó hai mắt nhắm nghiền lại.
Cánh tay trong lòng anh từ từ trượt xuống, buông thõng xuống dưới, cô thật sự đi rồi…
Thân thể Dạ Kiêu như chết lặng, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự, đầu óc trống rỗng, nước mắt không ngừng chảy dài…
Đến khi Tony và Dạ Bắc Đình giải quyết xong đám người kia, tìm thấy hai người họ, mọi thứ đã quá muộn màng. Hai người kia chỉ thấy Dạ Kiêu như kẻ mất hồn, ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của Hồ Điệp mà khóc nức nở, khóc đến tê tâm liệt phế.
“Dạ Kiêu…” Tony run rẩy gọi tên Dạ Kiêu, không tin vào những gì trước mắt, cô bạn của anh…không thể nào…
“Tony… Cô ấy…thật sự bỏ tôi rồi…” Dạ Kiêu run rẩy đáp, nỗi đau mất đi người mình yêu nhất, mấy ai hiểu được…
Nó đau lắm, rất đau, tại sao ông trời lại nhẫn tâm cướp mất cô đi chứ?! Tại sao?!
Dạ Bắc Đình khẽ cụp mắt, ánh mắt tràn ngập u buồn, anh không chỉ coi Hồ Điệp là một thuộc hạ, từ lâu anh đã coi cô như một người bạn, người em gái. Không ngờ lần này chính anh lại gián tiếp gây ra cái chết của cô…
Tang lễ của Hồ Điệp là một ngày mưa tầm tã, dường như ông trời cũng muốn khóc thương cho một số phận bi thương của cô, rất nhiều người đến đưa tiễn.
Âu Nam Diệp khi nghe tin đã khóc rất nhiều, còn không trụ được mà ngất đi, khiến Mạc Thiên Kỳ rất lo lắng. Anh biết Âu Nam Diệp rất yêu quý Hồ Điệp, nhưng người đã ra đi không thể quay lại, chỉ có thể ôm cô vào lòng mà an ủi.
Ai ai cũng đau lòng, nhưng có lẽ người đau khổ nhất chính là Dạ Kiêu, rõ ràng họ đã hẹn ước cùng nhau răng long đầu bạc, ấy vậy mà giờ lại âm dương cách biệt…
Thử hỏi thế gian này có mấy ai có thể chịu đựng được?
__Góc tâm sự nhỏ: __
__Army: Chào các bạn độc giả, có lẽ các bạn sẽ không hài lòng hoặc không thể chấp nhận được cái kết của CP Dạ Kiêu và Hồ Điệp. Nhưng như mình đã nói từ trước, nếu ai đã đọc hố 1 và hố 2 của mình là sẽ biết kết cục của CP này, hố 3 này để thỏa mãn lòng tỏ mò của một vài độc giả về câu chuyện tình bi thương của Dạ Kiêu nên mình đã xen kẽ vô, vậy nên hy vọng các bạn độc giả đừng ném đá tác giả nhé!
Trên đời này sớm muộn gì cũng phải trải qua cảm giác âm dương cách biệt mà thôi, sớm hay muộn do trời định, vĩnh viễn không ngăn cản nổi…
Cuối cùng, chúc các bạn độc giả đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.