Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Chương 1: Đêm kinh hoàng

Army

13/01/2024

[ Đây là ba hố đầu tiên tui ra có liên quan đến nhau nhé! Các độc giả của Army hãy đón đọc nhá!

Hố 1: ĐÓA HOA KIỀU DIỄM. ( Hoắc Dạ Diễm x Lam Nhược Hy) [ ĐÃ HOÀN ]

Hố 2: BOSS DẠ ĐEN TỐI: ANH ĐÚNG LÀ ĐỒ MẶT DÀY! ( Dạ Tiêu Phàm x Cung Thiên Di) [ ĐÃ HOÀN ]

Hố 3: YÊU ANH THẬT KHÔNG DỄ DÀNG.

( Mạc Thiên Kỳ x Âu Nam Diệp) ]

[ Army: Tất cả nội dung cốt truyện đều là hư cấu, không liên quan đến thực tế. Các địa điểm, nhân vật, sự kiện,...đều là tưởng tượng, không có thực.

Tác phẩm chỉ được đăng tải độc quyền trên app Noveltoon.

Toàn bộ truyện đều là chất xám của Army, vui lòng không ăn cắp ý tưởng mang đi Reup lung tung! Trân thành cảm ơn! ]

...

Bầu trời đêm tuyệt đẹp phô diễn ra trước mắt, hàng nghìn ngôi sao chen lấn nhau tỏa sáng giữa màn đêm tăm tối.

Phía dưới, một thành phố phồn hoa, diễm lệ hiện lên với những ánh đèn neon đa màu sắc không ngừng tỏa sáng. Nơi đây được biết đến là thành phố D, một thành phố tập trung những gia tộc lớn hùng mạnh, với nền kinh tế phát triển bậc nhất nước T.

Giữa nơi phồn hoa nhất nước T, một tòa biệt thự cổ kính hiện ra thu hút người nhìn. Xung quanh nó được bao phủ bởi rừng thông bạt ngàn, nằm biệt lập trên một ngọn núi cách biệt với thế giới phồn hoa bên ngoài, nhưng vẻ xa hoa lộng lẫy của nó lại khiến cho người ta phải choáng ngợp.

Tòa biệt thự cổ kính này được biết đến là của Âu gia, một gia tộc lớn nhất nhì nước T, có tầm ảnh hưởng rất lớn đến mạch kinh tế, chính trị của nước T. Bởi trong tay họ nắm giữ nền công nghệ tiên tiến bậc nhất thế giới, thứ mà bất cứ gia tộc hùng mạnh nào cũng muốn đoạt, thậm trí cả những ông trùm mafia khét tiếng cũng dòm ngó.

Bên trong tòa biệt thự, không khí có vẻ âm u lạnh lẽo, không hề có dáng vẻ xinh đẹp xa hoa như ta nhìn thấy bên ngoài. Từ ngoài cửa bước vào đại sảnh, hàng hoạt đồ vật đổ vỡ nằm ngổn ngang dưới sàn nhà đã đập vào mắt. Đi sâu hơn nữa, mùi máu tanh nồng đậm sộc thẳng vào mũi, lác đác là một vài thi thể của người làm, trông thật đáng sợ.

Trên tầng, bên trong thư phòng, tiếng thút thít của một người phụ nữ trung niên truyền đến. Theo sau là những tiếng hăm dọa của một người đàn ông trung niên với khuôn mặt man rợ đầy rẫy vết sẹo.

"Nói! Con chip kia ở chỗ nào?!"

Ánh mắt người đàn ông trở nên thâm hiểm, bàn tay to lớn nắm chặt cổ áo của một người đàn ông trung niên khác, lực tay theo đó mà mạnh hơn theo thời gian, sự kiên nhẫn cũng dần mất đi. Nhưng đổi lại người đàn ông trung niên kia lại không hé nửa lời, ánh mắt vẫn kiên định không một tia dao động.

"Hừ! Được lắm, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi!"

Nói đoạn, người đàn ông hung tợn buông tay khỏi cổ áo của người đàn ông trung niên, phất tay cho thuộc hạ lôi kéo người phụ nữ kia lại gần. Hắn ta không kiêng dè mà chĩa súng vào đầu người phụ nữ đó, khóe môi khẽ giương lên, ánh mắt trở nên tà khí.

"Âu Nghiên Thành, nếu như không nói, ta sẽ giết chết vợ ngươi!" Hắn ta gằn lên từng chữ, tia nhẫn nại cuối cùng dường như muốn tiêu tan.

"Tam gia, đừng nói..."

Âu phu nhân nước mắt dàn dụa nhìn chồng mình, không ngừng lắc đầu, bà thà hy sinh bản thân cũng không muốn con chip kia rơi vào tay kẻ xấu. Bà chỉ tiếc nuối một chuyện, đó chính là không được gặp mặt cô con gái bảo bối của bà lần cuối thôi. Bà hy vọng con gái sống thật tốt, tránh xa vòng xoáy quyền lực dẫn đến diệt vong này.

"Phu nhân...tôi xin lỗi, đã không bảo vệ được bà...khụ khụ..."



Âu lão gia cũng nước mắt rưng rưng nhìn vợ mình. Đời này ông đã phụ vợ mình, không thể cho vợ con một cuộc sống hạnh phúc, khiến vợ con bị kéo vào vòng xoáy quyền lực đầy rẫy hiểm nguy, ông thật có lỗi...

Tên man rợ kia dường như không nhìn nổi cảnh tình chàng ý thiếp này, dứt khoát ghìm chặt họng súng vào thái dương của Âu phu nhân, khiến bà đau đớn không thôi. Nước mắt theo đó mà chảy nhiều hơn, hai mắt bà nhắm nghiền lại, buông thả bản thân, sẵn sàng nhận cái chết.

"Đoàng!"

Tiếng súng vang lên xé tan bầu không khí tĩnh lặng, mọi thứ xung quanh như dừng lại. Cơ thể nhỏ nhắn của Âu phu nhân ngã xuống, hàng màu đỏ chói dọc theo thái dương chảy xuống, vừa diễm lệ vừa khiến con người ta cảm thấy kinh sợ.

Âu lão gia từ từ nhắm mắt lại, khóe môi khẽ giương lên, nở một nụ cười khiến người đàn ông man rợ kia nhíu mày khó hiểu. Chưa kịp định hình, ông ta đã thấy cơ thể Âu lão gia ngã xuống, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ pha chút sắc đen.

"Chết tiệt! Không ngờ ngươi lại chọn cách này để kết thúc tính mạng."

Người đàn ông man rợ khẽ chửi thề, ánh mắt bức bối nhìn về phía hai cơ thể bất động dưới sàn, lòng thầm tính toán, một hồi lâu sau mới nói:

"Rút lui! Thiêu hủy nơi này đi, đừng để bất kì kẻ nào trốn thoát." Người đàn ông man rợ ra lệnh, dùng ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn hai thi thể kia một lần cuối rồi hiên ngang rời đi.

Đoàn người áo đen theo sau người đàn ông man rợ kia đi ra khỏi biệt thự, họ lần lượt lên xe, rồi phóng mất dạng. Họ vừa rời đi không lâu, một tiếng nổ "Bùm" kinh hoàng vang lên, xé tan cả bầu trời. Sau đó là cả một ngọn lửa rừng rực cháy, thiêu rụi hết thảy căn biệt thự cổ kính, nó không ngần ngại mà nuốt chửng tất cả mọi thứ mà nó đi qua...

Dưới chân núi, một chiếc BMW bạc đang hướng về phía biệt thự kia đi đến, bên trong xe là một cô gái trẻ tuổi, với làn da trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú, đường nét sắc sảo. Tổng kết lại một câu: 'cô ấy là một mỹ nữ, với giá trị nhan sắc này có lẽ sau này sẽ gây nên một trận dông bão.'

Cô đang chuyên tâm lái xe, miệng không ngừng ngân nga câu hát, lâu lâu lại nở một nụ cười. Trong lòng ngập tràn hạnh phúc cùng niềm vui, bởi sau 1 năm đi xa cô đã quay về, cô sắp được gặp lại ba mẹ rồi.

Đến sườn núi, chiếc BMW bạc lướt qua dàn xe màu đen tuyền của người đàn ông man rợ, ánh mắt người đàn ông kia khẽ liếc nhìn cô, rồi nhíu mày một cái. Nhưng đoàn xe kia không hề có ý dừng lại, cứ thế cả hai bên lướt qua nhau, cô đâu biết rằng bản thân vừa trạm mặt kẻ thù, ở phía trước đang đợi cô là cả một địa ngục tăm tối.

Chiếc BMW bạc phanh gấp dừng lại, cô gái trẻ vội vã xuống xe, nhìn cảnh tượng trước mặt mà thân thể run lên, hai chân mềm nhũn vô lực mà lui về phía sau hai bước. Đôi mắt cô mở to hết cỡ, đầu óc trở nên trống rỗng, từng hàng lệ thi nhau rơi xuống hai bên gò má. Cả thế giới xung quanh như dừng lại, từng hô hấp, từng nhịp thở đều trở nên khó khăn.

"Ba mẹ!"

Cô hét lên đầy đau đớn cùng tuyệt vọng, cơ thể lảo đảo theo từng bước chân nặng nề đi về phía biệt thự đang bị ngọn lửa nuốt chửng kia. Trái tim thắt lại, từng cơn đau đớn ập đến khiến cô khó thở, ý thức trở nên mơ hồ, đáy lòng như có hàng vạn mũi kim đâm vào.

Cô điên cuồng muốn chạy vào ngọn lửa kia, không ngừng gào thét gọi tên ba mẹ, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng côn trùng kêu cùng ngọn lửa vô tri đang rừng rực cháy, không một ai trả lời cô...

Khi cơ thể mảnh mai sắp lao vào bên trong ngọn lửa, thì bất ngờ một thân ảnh vọt tới kéo cô ra xa, theo sau là một giọng nói tràn đầy nghẹn ngào cùng bi thương vang lên.

"Tiểu thư, người không thể vào đó."

Chủ nhân của giọng nói ấy là Hồ Điệp, người đã đi theo cô từ nhỏ, là người được ba cô tín nhiệm giao cho nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của cô.

"Huhu, buông tôi ra đi, ba mẹ tôi còn ở trong đó... Hồ Điệp...van xin cô...huhu..."

Âu Nam Diệp khóc nấc lên từng hồi, bản thân không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế của Hồ Điệp, nhưng với sức lực hiện tại của cô thì không thể.

Nhìn tiểu thư của mình như vậy, Hồ Điệp rất đau lòng, khi đám người kia đến cô vốn dĩ có thể giúp lão gia và phu nhân trốn thoát. Nhưng lão gia lại ép buộc cô phải mang con chip kia đi, giao cho tiểu thư nắm giữ, cô không thể không tuân theo, bản thân chỉ có thể vô lực nhìn lão gia và phu nhân bị đám người kia bắt lại.

"Tiểu thư, người đừng như vậy có được không? Lão gia và phu nhân không hy vọng người vì họ mà làm chuyện ngu xuẩn, người phải sống tiếp, phải sống tiếp để khiến những kẻ kia thân bại danh liệt!"



Hồ Điệp chế ngự Âu Nam Diệp lại, kéo cô mặt đối mặt với mình, nói ra những lời lẽ thức tỉnh cô. Âu Nam Diệp buông thõng hai tay, ngừng giãy giụa, nước mắt vẫn theo khóe mắt mà chảy xuống, trong đầu hiện lên suy nghĩ: 'Đúng, cô không thể chết, cô phải sống tiếp, cô phải khiến những người kia phải trả giá đắt. Nợ máu phải trả bằng máu!'

Nghĩ như vậy, Âu Nam Diệp khẽ lau khóe mắt, ngước nhìn về phía ngọn lửa đang thiêu rụi tất cả mọi thứ kia, lòng thề nhất định phải báo thù. Ánh mắt cô trở nên đỏ rực như ngọn lửa đang bùng cháy, ánh mắt đó dường như muốn thiêu rụi hết thảy mọi thứ, bao gồm tất cả những thứ trong tầm mắt.

"Tiểu thư..."

Hồ Điệp nghẹn ngào cất giọng, khóe mi ươn ướt nhìn Âu Nam Diệp, cô là người đi theo tiểu thư từ nhỏ, chứng kiến người trưởng thành, cùng người lớn lên. Cô biết người rất yếu đuối, mỏng manh, cú sốc này chắc chắn người sẽ không thể chịu được, Hồ Điệp cô rất đau lòng, đau lòng vì tiểu thư. Bản thân Hồ Điệp còn cảm thấy hổ thẹn vì đã không thể bảo vệ được mạng sống cho lão gia và phu nhân.

"Hồ Điệp... Từ nay về sau sẽ không còn một Âu Nam Diệp yếu đuối nữa, cô yên tâm, tôi sẽ không phụ lòng kì vọng của cô. Nhất định tôi sẽ khiến những người kia phải trả giá đắt!"

Ánh mắt Âu Nam Diệp trở nên tà khí đến bức người, không còn dáng vẻ đau đớn, tuyệt vọng như lúc đầu, mà hiện tại trong cô chỉ còn lại nỗi hận thù. Là do những người kia ép buộc cô, từ nay cô đã không còn là cô tiểu thư bé bỏng của Âu gia, luôn sống dưới sự bao bọc của ba mẹ nữa. Bởi Âu gia đã không còn để có thể bảo vệ cô nữa rồi.

Sau này, Âu Nam Diệp cô phải tự lực cánh sinh, phải tự chiến đấu thì mới có thể tồn tại trên thế giới tàn khốc này.

"Tiểu thư, đây là thứ mà lũ người kia muốn cướp đi, lão gia đã căn dặn tôi mang đi..."

Hồ Điệp lấy từ trong người ra một sợi dây chuyền, bên trong mặt dây chuyền hình giọt nước là một thứ gì đó màu đỏ hình vuông, giống như một con chip. Âu Nam Diệp nhận lấy sợi dây chuyền, quan sát kĩ lưỡng, hóa ra đây chính là thứ khiến cả gia tộc của cô phải diệt vong...

"Là thứ này sao? Thứ mà bất cứ gia tộc nào cũng muốn đoạt..."

Âu Nam Diệp vân vê mặt dây chuyền, tâm trạng trùng xuống, ánh mắt theo đó mà nhắm lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng cả Âu gia bị lũ người kia nhẫn tâm giết hại. Lòng bàn tay cô nắm chặt lấy mặt dây chuyền, mơ hồ nổi lên những vết thâm tím vì dùng quá nhiều lực.

"Tiểu thư, nơi này không tiện ở lâu, chúng ta nên rời đi."

Hồ Điệp nhìn sắc mặt không mấy tốt của Âu Nam Diệp bèn lên tiếng nhắc nhở, đám người kia dù đã đi nhưng không có nghĩa là chúng sẽ không quay lại. Mặc dù mấy năm nay tiểu thư nhà cô chưa từng xuất đầu lộ diện, nhưng ngoài kia đầy rẫy những người thủ đoạn thấp hèn, sẽ có một ngày họ tìm ra tung tích của tiểu thư.

Vậy nên, hiện tại họ phải hành động hết sức cẩn trọng, tránh khỏi tai mắt của lũ sát nhân kia, chờ đợi thời cơ phản công.

Âu Nam Diệp từ từ mở mắt, khẽ vươn tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, rồi bình thản đeo sợi dây chuyền lên trên cổ. Cô quay người lại nhìn căn biệt thự đã bị thiêu rụi gần hết, ngọn lửa đã bắt đầu tàn lụi. Hai tay cô siết chặt lại, quỳ xuống mặt đất lạnh lẽo, dập đầu ba cái xem như lời tạm biệt cuối cùng với cha mẹ cô.

"Ba mẹ...con sẽ không để cho những người đó được sống yên ổn..."

Hành lễ xong, cô bỏ lại một câu rồi rứt khoát quay người lên xe, Hồ Điệp cũng theo sau, rồi cả hai rời đi, bỏ lại phía sau là cả một đống hoang tàn...

Mới đây thôi, nó còn là một căn biệt thự cổ kính nguy nga, tráng lệ nhưng chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã hóa tro tàn, quả là một đấng bi kịch...

__Góc tâm sự nhỏ: __

__Army: Hố 3 của mình bắt đầu khởi hành rồi nè! Các độc giả yêu dấu của Army ơi mau mau ghé đọc ủng hộ mình nào!

Hy vọng các bạn luôn đồng hành cùng Army trong suốt quá trình đào hố 3 này nha, mong các bạn đến đây lọt hố mình quá nà!

Các bạn đọc rồi góp ý cho Army nhó!

Hãy luôn đồng hành và ủng hộ mình nha. __

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook