Chương 41: Không thể tránh khỏi
Army
26/02/2024
Sáng sớm, sau khi tạm biệt Mạc Thiên Kỳ xong, Âu Nam Diệp quyết định đi ra ngoài tản bộ, cũng khá lâu rồi cô không có trở về thành phố D. Quang cảnh ở nơi đây không biết ra sao, còn có…nhà cô, hiện tại chắc hẳn đống hoang tàn đó cỏ cũng đã mọc xanh hết rồi…
Càng nghĩ đến, tâm trạng của cô càng tồi tệ, vô thức nước mắt lại rơi xuống đôi gò má, những hình ảnh về gia đình hạnh phúc hơn 1 năm trước lại ùa về.
Tất cả như một thước phim tua chậm dần dần phát lại trong đầu cô, từng hình ảnh như những mũi kim sắc nhọn ghim thẳng vào trong trái tim cô, khiến nó rỉ máu đau đớn.
Cô nhớ nhà, nhớ cha mẹ cô quá…rất nhớ…
Âu Nam Diệp đứng trước cửa, hồi lâu sau mới định thần lại, chuẩn bị ra ngoài, cô cần phải đối mặt với hiện thực tàn khốc này. Tất cả mọi chuyện đã xảy ra và không thể tránh khỏi, dù có đau khổ, dù trái tim cô có đau đến rỉ máu thì tất cả mọi chuyện đã xảy ra, không thể thay đổi.
Hiện tại cô cần phải sống thật tốt, sống để cho những người hãm hại Âu gia phải trả giá đắt, bởi Âu Nam Diệp cô không chỉ có một mình. Xung quanh cô còn có Mạc Thiên Kỳ, có Dạ Bắc Đình, có Hồ Điệp và rất nhiều người khác, họ luôn lo lắng cho cô, sẵn sàng giúp đỡ cô bằng bất giá nào.
“Tiểu Nam, cậu định ra ngoài sao?”
Dạ Bắc Đình vừa định vươn tay gõ cửa thì cánh cửa mở ra, Âu Nam Diệp trong bộ trang phục đơn giản cầm túi xách định ra ngoài, trông thấy cô, anh khẽ hỏi.
“Ừ. Mà sao cậu lại đến đây vậy? Tìm tôi có việc gì sao?”
Âu Nam Diệp một mặt ngây ngốc nhìn cậu bạn trước mặt mình, trong lòng đầy dấu chấm hỏi, mới sáng sớm cậu ta đã vác mặt đến đây rồi chẳng lẽ không sợ gặp phải Mạc Thiên Kỳ sao.
Sau lần trước dường như cô nhận ra Mạc Thiên Kỳ không thích việc chạm mặt Dạ Bắc Đình cho lắm, ánh mắt anh ấy nhìn Dạ Bắc Đình như nhìn kẻ thù vậy.
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn tìm cậu thương lượng một số chuyện liên quan đến Tần gia mà thôi. Nếu không tiện thì hẹn lần sau vậy.”
Dạ Bắc Đình gãi gãi đầu nói, ánh mắt có chút đượm buồn nhìn Âu Nam Diệp, giọng anh mang theo vài phần mất mát. Thật ra những lời kia chỉ là cái cớ để anh đến gặp cô mà thôi, anh nhớ cô nên mới tìm lý do để có thể gặp cô nhiều hơn một chút, để có thể lấp đầy khoảng trống trong tim.
“Tôi cũng không bận lắm, chỉ là muốn đi dạo xem thành phố D này giờ ra sao thôi. Nếu không phiền thì chúng ta có thể đi chung, sau đó nói chuyện kia cũng được.”
Âu Nam Diệp suy nghĩ một lúc rồi bình thản đáp, làm như vậy có thể một công đôi việc, vốn dĩ khi nãy cô cũng có chút lo lắng nếu đi một mình sẽ lại gặp phải sự việc như lần trước. Nếu có Dạ Bắc Đình đi theo thì khỏi lo rồi, với thân thủ của cậu ta, cô không cần phải lo lắng nữa.
“Được.” Dạ Bắc Đình mỉm cười đáp.
Còn điều gì hạnh phúc hơn điều này chứ, anh đợi câu nói này của cô lâu lắm rồi, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối thôi. Dẫu sao thì được cùng cô đi dạo cũng là điều mà anh hằng mong ước mà, bởi đã rất lâu rồi họ chưa có thời gian ở cùng nhau, cũng mấy năm rồi còn gì.
“Vậy đi thôi.”
Âu Nam Diệp bỏ lại một câu, sau đó tiến về phía trước, Dạ Bắc Đình như chú cún lon ton đi phía sau, khóe môi không giấu nổi nụ cười thỏa mãn. Cuối cùng cũng có dịp ở cạnh Âu Nam Diệp, may mà tên mặt lạnh Mạc Thiên Kỳ không có ở đây, nếu không nhìn thấy mặt hắn ta chắc Dạ Bắc Đình anh lại phải hứng đầy một bụng tức mà thôi.
Sau đó cả hai cùng nhau đi dạo khắp thành phố D, đi qua rất nhiều nơi khi xưa họ từng đi, nếm thử rất nhiều món ăn ngon. Rồi cả hai dừng lại trước một quán trà đạo, tiện đường nên ghé vào, không nghĩ lại gặp mặt Tư Đồ Hoằng ở đây.
Hôm nay vốn dĩ Tư Đồ Hoằng có cuộc gặp gỡ với đối tác làm ăn ở nhà hàng đối diện quán trà đạo này, nhưng không may nhà hàng kia gặp chút vấn đề nên địa điểm đã được đối tác kia đổi sang đây.
Vừa dịp bàn bạc xong công việc, không nghĩ tới lại có thể trùng hợp gặp lại Âu Nam Diệp ở đây, từ lần trước gặp mặt ở nhà hàng kia, dù anh có làm bao nhiêu cách cũng không có cơ hội gặp lại cô.
Hôm nay dường như là một cơ hội mà ông trời đã an bài, cho anh gặp lại cô, nhưng nụ cười tươi rói trên môi anh chưa được rạng rỡ bao lâu thì vụt tắt, vì nam nhân bên cạnh cô. Tư Đồ Hoằng không nghĩ tới họ chỉ mới xa cách nhau hơn 1 năm, xung quanh cô lại có rất nhiều nam nhân ưu tú xuất hiện như vậy.
Dường như trong đầu Tư Đồ Hoằng luôn mặc định rằng Âu Nam Diệp là của anh, nên thường xuyên coi những hành động cô làm cho anh, hoặc thậm chí là theo đuôi là lẽ đương nhiên. Nhưng hình như anh đã quên mất một điều rằng, trên đời này sẽ chẳng có một ai nguyện ý chờ mình ở một chỗ cả, bởi họ sẽ mệt mỏi, sẽ có lúc phải bỏ cuộc.
“Diệp Diệp…anh có thể nói chuyện với em một chút không?”
Tư Đồ Hoằng nở một nụ cười khổ, khẽ nhìn người con gái anh yêu điên cuồng trước mặt, tâm tình trở nên hoảng loạn. Dường như anh dần nhận ra rằng, càng lúc cô càng xa cách anh, giữa họ ngay cả hai chữ “bạn bè” cũng khó khăn.
“Ừ. Có thể nhanh một chút không? Tôi còn có việc.” Âu Nam Diệp hít một hơi thật sâu, đáp.
Cô cũng cần nói rõ ràng mọi chuyện với Tư Đồ Hoằng rồi, trốn tránh không phải là một cách tốt, giữa họ còn quá nhiều khúc mắc. Dù không thể nói rõ hay giải quyết trong ngày một, ngày hai nhưng ít nhất hiện tại cô cần phải cho Tư Đồ Hoằng biết giữa họ là không thể.
Vĩnh viễn không thể quay lại như xưa, vì bỏ lỡ chính là bỏ lỡ…
Dạ Bắc Đình nhìn ra được tâm trạng Âu Nam Diệp không được tốt, cũng hiểu ý kiếm cớ rời đi, anh thừa biết Tư Đồ Hoằng và cô là thanh mai trúc mã. Giữa họ cũng có quá nhiều chuyện cần giải quyết, anh vẫn là để cô giải quyết một lần đi, dẫu sao thì bớt đi Tư Đồ Hoằng anh cũng bớt đi một tình địch mà.
“Cậu nói chuyện đi, tôi ra kia chờ cậu.”
Bỏ lại một câu, Dạ Bắc Đình đút tay vào túi quần, tiêu xái rời đi, trước khi đi còn không quên tặng cho Tư Đồ Hoằng một cái nhìn sắc lạnh.
Sau khi Dạ Bắc Đình rời đi, chỉ còn lại hai người Âu Nam Diệp và Tư Đồ Hoằng, họ cùng nhau ngồi xuống ghế, nhìn nhau trong giây lát. Cuối cùng vì không chịu được nên Tư Đồ Hoằng đã lên tiếng trước, giọng anh có chút run rẩy, như kìm nén rất lâu vậy.
“Diệp Diệp, anh xin lỗi… Chuyện gia đình em anh đã không thể giúp đỡ, anh thực sự xin lỗi, nếu lúc đó anh về kịp…có lẽ em sẽ không phải một mình chịu đựng…”
Tư Đồ Hoằng nghẹn ngào nói ra từng câu từng chữ, lồng ngực anh nghẹn cứng lại, trái tim co thắt đau đớn, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy thâm tình, tiếp tục nói:
“Anh biết trước kia là anh không đúng, là anh không cho em câu trả lời mà em mong muốn… Anh thực sự sai rồi, anh yêu em, Diệp Diệp, anh thực sự không thể sống thiếu em…”
Nói đến đây, Tư Đồ Hoằng không thể kìm lòng được mà rơi lệ, vươn đôi tay thon dài nắm lấy tay cô thật chặt, ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn cô. Anh đã suy nghĩ rất lâu, anh không thể sống mà không có cô bên cạnh được, gia tộc Tư Đồ anh không cần nữa, anh chỉ cần một mình cô mà thôi…
Âu Nam Diệp nhìn nam nhân mà mình từng yêu sâu đậm trước mặt, bỗng dưng muốn bật cười, đây có được xem như là có không giữ mất lại tiếc nuối không? Thật sự rất nực cười, có nhiều lúc cô tự hỏi rằng tại sao trước kia anh lại không trả lời câu hỏi của cô, rồi để khi mất đi cơ hội rồi mới quay lại nói yêu cô.
Nhưng giờ chuyện này còn quan trọng sao, giữa họ hiện tại còn có thể sao? Cô chỉ có thể chắc nịch nói rằng ‘không thể’, họ sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại như xưa, chẳng có thể coi những chuyện trước kia như chưa từng xảy ra được.
“Tư Đồ Hoằng, anh nói xong chưa?” Cô khẽ cười khẩy, bình thản hỏi anh.
Bàn tay anh đang nắm tay cô run rẩy, ánh mắt khó tin nhìn người con gái trước mặt, anh cảm thấy cô thực sự đã thay đổi rồi, đã không còn là cô gái hay lẽo đẽo theo sau anh, ngọt ngào gọi tên anh nữa…
Tất cả chỉ còn là những mảnh kí ức nhạt nhòa mà thôi…
“Diệp Diệp…” Anh nghẹn ngào gọi tên cô một lần nữa.
Đáp lại tiếng gọi thân thuộc ấy chỉ còn lại là ánh nhìn xa lạ của cô, cùng hành động hất tay anh ra khỏi tay cô, tất cả đều khiến cơ thể Tư Đồ Hoằng trở nên cứng đờ, không thể tin được những gì đã diễn ra.
“Tư Đồ Hoằng, hôm nay tôi muốn nói rõ với anh một điều rằng, tôi đã không còn là Âu Nam Diệp khi trước nữa, không còn là người suốt ngày lẽo đẽo bám theo anh nữa. Dù trước kia tôi có tình cảm với anh, nhưng hiện tại mọi thứ đã khác, tất cả đã thay đổi từ cái ngày mà anh bỏ lại tôi một mình cô đơn ngồi lại nơi đó rồi…”
Âu Nam Diệp ngập ngừng một chút, liếc nhìn biểu cảm khó coi trên mặt Tư Đồ Hoằng, tiếp tục nói:
“Hiện tại tôi đã không còn tình cảm với anh nữa, còn có, tôi đã có bạn trai, anh ấy không hy vọng tôi dây dưa không rõ với nam nhân khác. Hơn nữa tôi tin chắc hôn thê của anh cũng không muốn hôn phu là anh đây dây dưa với tôi không dứt. Chúng ta sẽ không thể quay lại như trước kia nữa đâu, anh nên trân trọng người bên cạnh đi, đừng để mất đi rồi mới hối hận.”
Cô không kiêng dè mà nói ra hết thảy những chuyện cô giữ trong lòng bấy lâu nay, tâm trạng dần trở nên tốt hơn, không còn nặng nề như trước kia nữa. Bởi lẽ kết thúc một mối quan hệ chính là bắt đầu cho một mối quan hệ tốt hơn ở phía trước.
“Diệp Diệp, xin em đừng như vậy, anh biết em hận anh chuyện năm đó, anh có thể giải thích… Anh…”
Không để Tư Đồ Hoằng nói thêm, Âu Nam Diệp đứng dậy, lạnh nhạt cắt ngang lời anh nói.
“Không cần, tôi hiện tại rất bận, không cần giải thích. Giữa chúng ta không còn gì để nói cả, phiền anh sau này giữ khoảng cách với tôi, bạn trai tôi không thích tôi mập mờ với nam nhân khác.”
Ánh mắt cô trở nên kiên định hơn bao giờ hết, không mảy may quan tâm đến ánh mắt cầu xin của Tư Đồ Hoằng mà quay lưng rời đi. Nói cô ích kỉ cũng được, nói cô tuyệt tình cũng được, hay nói cô thay lòng đổi dạ nhanh chóng cũng được, cô nhận.
Cô cũng chẳng còn gì để nói với Tư Đồ Hoằng nữa cả, nếu như trước đó cô không biết tin tức động trời kia thì có lẽ gặp lại Tư Đồ Hoằng cô vẫn sẽ có chút áy náy, nhưng khi biết tin tức kia trong cô chỉ xót lại chút hận thù mà thôi.
Vì sao ư? Vì chính cha anh_Tư Đồ lão gia cũng tham gia một tay vào việc đẩy Âu gia nhà cô xuống địa ngục tăm tối, dù Tư Đồ Hoằng không liên quan nhưng nhất thời cô không thể nào xem anh như trước được nữa, ngay cả hai chữ “bạn bè” cũng khó khăn.
Bởi tất cả đã thực sự kết thúc rồi…
Càng nghĩ đến, tâm trạng của cô càng tồi tệ, vô thức nước mắt lại rơi xuống đôi gò má, những hình ảnh về gia đình hạnh phúc hơn 1 năm trước lại ùa về.
Tất cả như một thước phim tua chậm dần dần phát lại trong đầu cô, từng hình ảnh như những mũi kim sắc nhọn ghim thẳng vào trong trái tim cô, khiến nó rỉ máu đau đớn.
Cô nhớ nhà, nhớ cha mẹ cô quá…rất nhớ…
Âu Nam Diệp đứng trước cửa, hồi lâu sau mới định thần lại, chuẩn bị ra ngoài, cô cần phải đối mặt với hiện thực tàn khốc này. Tất cả mọi chuyện đã xảy ra và không thể tránh khỏi, dù có đau khổ, dù trái tim cô có đau đến rỉ máu thì tất cả mọi chuyện đã xảy ra, không thể thay đổi.
Hiện tại cô cần phải sống thật tốt, sống để cho những người hãm hại Âu gia phải trả giá đắt, bởi Âu Nam Diệp cô không chỉ có một mình. Xung quanh cô còn có Mạc Thiên Kỳ, có Dạ Bắc Đình, có Hồ Điệp và rất nhiều người khác, họ luôn lo lắng cho cô, sẵn sàng giúp đỡ cô bằng bất giá nào.
“Tiểu Nam, cậu định ra ngoài sao?”
Dạ Bắc Đình vừa định vươn tay gõ cửa thì cánh cửa mở ra, Âu Nam Diệp trong bộ trang phục đơn giản cầm túi xách định ra ngoài, trông thấy cô, anh khẽ hỏi.
“Ừ. Mà sao cậu lại đến đây vậy? Tìm tôi có việc gì sao?”
Âu Nam Diệp một mặt ngây ngốc nhìn cậu bạn trước mặt mình, trong lòng đầy dấu chấm hỏi, mới sáng sớm cậu ta đã vác mặt đến đây rồi chẳng lẽ không sợ gặp phải Mạc Thiên Kỳ sao.
Sau lần trước dường như cô nhận ra Mạc Thiên Kỳ không thích việc chạm mặt Dạ Bắc Đình cho lắm, ánh mắt anh ấy nhìn Dạ Bắc Đình như nhìn kẻ thù vậy.
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn tìm cậu thương lượng một số chuyện liên quan đến Tần gia mà thôi. Nếu không tiện thì hẹn lần sau vậy.”
Dạ Bắc Đình gãi gãi đầu nói, ánh mắt có chút đượm buồn nhìn Âu Nam Diệp, giọng anh mang theo vài phần mất mát. Thật ra những lời kia chỉ là cái cớ để anh đến gặp cô mà thôi, anh nhớ cô nên mới tìm lý do để có thể gặp cô nhiều hơn một chút, để có thể lấp đầy khoảng trống trong tim.
“Tôi cũng không bận lắm, chỉ là muốn đi dạo xem thành phố D này giờ ra sao thôi. Nếu không phiền thì chúng ta có thể đi chung, sau đó nói chuyện kia cũng được.”
Âu Nam Diệp suy nghĩ một lúc rồi bình thản đáp, làm như vậy có thể một công đôi việc, vốn dĩ khi nãy cô cũng có chút lo lắng nếu đi một mình sẽ lại gặp phải sự việc như lần trước. Nếu có Dạ Bắc Đình đi theo thì khỏi lo rồi, với thân thủ của cậu ta, cô không cần phải lo lắng nữa.
“Được.” Dạ Bắc Đình mỉm cười đáp.
Còn điều gì hạnh phúc hơn điều này chứ, anh đợi câu nói này của cô lâu lắm rồi, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối thôi. Dẫu sao thì được cùng cô đi dạo cũng là điều mà anh hằng mong ước mà, bởi đã rất lâu rồi họ chưa có thời gian ở cùng nhau, cũng mấy năm rồi còn gì.
“Vậy đi thôi.”
Âu Nam Diệp bỏ lại một câu, sau đó tiến về phía trước, Dạ Bắc Đình như chú cún lon ton đi phía sau, khóe môi không giấu nổi nụ cười thỏa mãn. Cuối cùng cũng có dịp ở cạnh Âu Nam Diệp, may mà tên mặt lạnh Mạc Thiên Kỳ không có ở đây, nếu không nhìn thấy mặt hắn ta chắc Dạ Bắc Đình anh lại phải hứng đầy một bụng tức mà thôi.
Sau đó cả hai cùng nhau đi dạo khắp thành phố D, đi qua rất nhiều nơi khi xưa họ từng đi, nếm thử rất nhiều món ăn ngon. Rồi cả hai dừng lại trước một quán trà đạo, tiện đường nên ghé vào, không nghĩ lại gặp mặt Tư Đồ Hoằng ở đây.
Hôm nay vốn dĩ Tư Đồ Hoằng có cuộc gặp gỡ với đối tác làm ăn ở nhà hàng đối diện quán trà đạo này, nhưng không may nhà hàng kia gặp chút vấn đề nên địa điểm đã được đối tác kia đổi sang đây.
Vừa dịp bàn bạc xong công việc, không nghĩ tới lại có thể trùng hợp gặp lại Âu Nam Diệp ở đây, từ lần trước gặp mặt ở nhà hàng kia, dù anh có làm bao nhiêu cách cũng không có cơ hội gặp lại cô.
Hôm nay dường như là một cơ hội mà ông trời đã an bài, cho anh gặp lại cô, nhưng nụ cười tươi rói trên môi anh chưa được rạng rỡ bao lâu thì vụt tắt, vì nam nhân bên cạnh cô. Tư Đồ Hoằng không nghĩ tới họ chỉ mới xa cách nhau hơn 1 năm, xung quanh cô lại có rất nhiều nam nhân ưu tú xuất hiện như vậy.
Dường như trong đầu Tư Đồ Hoằng luôn mặc định rằng Âu Nam Diệp là của anh, nên thường xuyên coi những hành động cô làm cho anh, hoặc thậm chí là theo đuôi là lẽ đương nhiên. Nhưng hình như anh đã quên mất một điều rằng, trên đời này sẽ chẳng có một ai nguyện ý chờ mình ở một chỗ cả, bởi họ sẽ mệt mỏi, sẽ có lúc phải bỏ cuộc.
“Diệp Diệp…anh có thể nói chuyện với em một chút không?”
Tư Đồ Hoằng nở một nụ cười khổ, khẽ nhìn người con gái anh yêu điên cuồng trước mặt, tâm tình trở nên hoảng loạn. Dường như anh dần nhận ra rằng, càng lúc cô càng xa cách anh, giữa họ ngay cả hai chữ “bạn bè” cũng khó khăn.
“Ừ. Có thể nhanh một chút không? Tôi còn có việc.” Âu Nam Diệp hít một hơi thật sâu, đáp.
Cô cũng cần nói rõ ràng mọi chuyện với Tư Đồ Hoằng rồi, trốn tránh không phải là một cách tốt, giữa họ còn quá nhiều khúc mắc. Dù không thể nói rõ hay giải quyết trong ngày một, ngày hai nhưng ít nhất hiện tại cô cần phải cho Tư Đồ Hoằng biết giữa họ là không thể.
Vĩnh viễn không thể quay lại như xưa, vì bỏ lỡ chính là bỏ lỡ…
Dạ Bắc Đình nhìn ra được tâm trạng Âu Nam Diệp không được tốt, cũng hiểu ý kiếm cớ rời đi, anh thừa biết Tư Đồ Hoằng và cô là thanh mai trúc mã. Giữa họ cũng có quá nhiều chuyện cần giải quyết, anh vẫn là để cô giải quyết một lần đi, dẫu sao thì bớt đi Tư Đồ Hoằng anh cũng bớt đi một tình địch mà.
“Cậu nói chuyện đi, tôi ra kia chờ cậu.”
Bỏ lại một câu, Dạ Bắc Đình đút tay vào túi quần, tiêu xái rời đi, trước khi đi còn không quên tặng cho Tư Đồ Hoằng một cái nhìn sắc lạnh.
Sau khi Dạ Bắc Đình rời đi, chỉ còn lại hai người Âu Nam Diệp và Tư Đồ Hoằng, họ cùng nhau ngồi xuống ghế, nhìn nhau trong giây lát. Cuối cùng vì không chịu được nên Tư Đồ Hoằng đã lên tiếng trước, giọng anh có chút run rẩy, như kìm nén rất lâu vậy.
“Diệp Diệp, anh xin lỗi… Chuyện gia đình em anh đã không thể giúp đỡ, anh thực sự xin lỗi, nếu lúc đó anh về kịp…có lẽ em sẽ không phải một mình chịu đựng…”
Tư Đồ Hoằng nghẹn ngào nói ra từng câu từng chữ, lồng ngực anh nghẹn cứng lại, trái tim co thắt đau đớn, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy thâm tình, tiếp tục nói:
“Anh biết trước kia là anh không đúng, là anh không cho em câu trả lời mà em mong muốn… Anh thực sự sai rồi, anh yêu em, Diệp Diệp, anh thực sự không thể sống thiếu em…”
Nói đến đây, Tư Đồ Hoằng không thể kìm lòng được mà rơi lệ, vươn đôi tay thon dài nắm lấy tay cô thật chặt, ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn cô. Anh đã suy nghĩ rất lâu, anh không thể sống mà không có cô bên cạnh được, gia tộc Tư Đồ anh không cần nữa, anh chỉ cần một mình cô mà thôi…
Âu Nam Diệp nhìn nam nhân mà mình từng yêu sâu đậm trước mặt, bỗng dưng muốn bật cười, đây có được xem như là có không giữ mất lại tiếc nuối không? Thật sự rất nực cười, có nhiều lúc cô tự hỏi rằng tại sao trước kia anh lại không trả lời câu hỏi của cô, rồi để khi mất đi cơ hội rồi mới quay lại nói yêu cô.
Nhưng giờ chuyện này còn quan trọng sao, giữa họ hiện tại còn có thể sao? Cô chỉ có thể chắc nịch nói rằng ‘không thể’, họ sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại như xưa, chẳng có thể coi những chuyện trước kia như chưa từng xảy ra được.
“Tư Đồ Hoằng, anh nói xong chưa?” Cô khẽ cười khẩy, bình thản hỏi anh.
Bàn tay anh đang nắm tay cô run rẩy, ánh mắt khó tin nhìn người con gái trước mặt, anh cảm thấy cô thực sự đã thay đổi rồi, đã không còn là cô gái hay lẽo đẽo theo sau anh, ngọt ngào gọi tên anh nữa…
Tất cả chỉ còn là những mảnh kí ức nhạt nhòa mà thôi…
“Diệp Diệp…” Anh nghẹn ngào gọi tên cô một lần nữa.
Đáp lại tiếng gọi thân thuộc ấy chỉ còn lại là ánh nhìn xa lạ của cô, cùng hành động hất tay anh ra khỏi tay cô, tất cả đều khiến cơ thể Tư Đồ Hoằng trở nên cứng đờ, không thể tin được những gì đã diễn ra.
“Tư Đồ Hoằng, hôm nay tôi muốn nói rõ với anh một điều rằng, tôi đã không còn là Âu Nam Diệp khi trước nữa, không còn là người suốt ngày lẽo đẽo bám theo anh nữa. Dù trước kia tôi có tình cảm với anh, nhưng hiện tại mọi thứ đã khác, tất cả đã thay đổi từ cái ngày mà anh bỏ lại tôi một mình cô đơn ngồi lại nơi đó rồi…”
Âu Nam Diệp ngập ngừng một chút, liếc nhìn biểu cảm khó coi trên mặt Tư Đồ Hoằng, tiếp tục nói:
“Hiện tại tôi đã không còn tình cảm với anh nữa, còn có, tôi đã có bạn trai, anh ấy không hy vọng tôi dây dưa không rõ với nam nhân khác. Hơn nữa tôi tin chắc hôn thê của anh cũng không muốn hôn phu là anh đây dây dưa với tôi không dứt. Chúng ta sẽ không thể quay lại như trước kia nữa đâu, anh nên trân trọng người bên cạnh đi, đừng để mất đi rồi mới hối hận.”
Cô không kiêng dè mà nói ra hết thảy những chuyện cô giữ trong lòng bấy lâu nay, tâm trạng dần trở nên tốt hơn, không còn nặng nề như trước kia nữa. Bởi lẽ kết thúc một mối quan hệ chính là bắt đầu cho một mối quan hệ tốt hơn ở phía trước.
“Diệp Diệp, xin em đừng như vậy, anh biết em hận anh chuyện năm đó, anh có thể giải thích… Anh…”
Không để Tư Đồ Hoằng nói thêm, Âu Nam Diệp đứng dậy, lạnh nhạt cắt ngang lời anh nói.
“Không cần, tôi hiện tại rất bận, không cần giải thích. Giữa chúng ta không còn gì để nói cả, phiền anh sau này giữ khoảng cách với tôi, bạn trai tôi không thích tôi mập mờ với nam nhân khác.”
Ánh mắt cô trở nên kiên định hơn bao giờ hết, không mảy may quan tâm đến ánh mắt cầu xin của Tư Đồ Hoằng mà quay lưng rời đi. Nói cô ích kỉ cũng được, nói cô tuyệt tình cũng được, hay nói cô thay lòng đổi dạ nhanh chóng cũng được, cô nhận.
Cô cũng chẳng còn gì để nói với Tư Đồ Hoằng nữa cả, nếu như trước đó cô không biết tin tức động trời kia thì có lẽ gặp lại Tư Đồ Hoằng cô vẫn sẽ có chút áy náy, nhưng khi biết tin tức kia trong cô chỉ xót lại chút hận thù mà thôi.
Vì sao ư? Vì chính cha anh_Tư Đồ lão gia cũng tham gia một tay vào việc đẩy Âu gia nhà cô xuống địa ngục tăm tối, dù Tư Đồ Hoằng không liên quan nhưng nhất thời cô không thể nào xem anh như trước được nữa, ngay cả hai chữ “bạn bè” cũng khó khăn.
Bởi tất cả đã thực sự kết thúc rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.