Chương 30: Ám sát
Anna thỏ bông
21/03/2024
Hứa San San, đi đến tòa nhà của Lâm Quân Phong, cô ta bị hai binh lính chặn lại.
- Đi đâu?
- Nhờ hai anh nói với huấn luyện viên Lâm,tôi là Hứa San San, có chuyện muốn nói với anh ấy.
Một binh lính vào báo cáo với Lâm Quân Phong, rất nhanh sau đó cô ta đã được Lâm Quân Phong cho phép vào gặp.
Hứa San San gõ cửa, nghe tiếng người bên trong trả lời cô ta liền đẩy cửa bước vào, nước mắt đã vòng quanh.
- Thầy Lâm, em là Hứa San San em có chuyện muốn nói với thầy.
Lâm Quân Phong đứng lên đi tới sô pha ngồi xuống, anh gật đầu.
- Em có chuyện gì nói đi.
Hứa San San ngồi phía đối diện Lâm Quân Phong, tiếp tục rơi nước mắt.
- Hôm trước bọn em đi thực tập dã ngoại sinh tồn trong rừng, em và bạn học Triệu Đoan Mẫn có xích mích với nhau, bạn ấy đã cướp hai lá cờ của em rồi ra tay đánh em.
Lâm Quân Phong tỏ ra ngạc nhiên.
- Ồ, có chuyện như vậy à? Sao bây giờ em mới nói.
- Em vốn định nói với thầy ngay hôm đó nhưng bạn ấy đã đe dọa em, em không đánh lại bạn ấy nên em chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Thế sao bây giờ em lại quyết định tố cáo bạn ấy?
- Bởi vì em không thể chịu đựng thêm được nữa.
- Vậy để tôi gọi bạn Triệu Đoan Mẫn lên đây đối chất với em nhé.
- Đừng, nếu bạn ấy biết em đi tố cáo với thầy, bạn ấy sẽ thù ghét em, sẽ tìm cách hại em đó thầy.
Hứa San San tỏ ra cuống quýt cùng sợ hãi.
- Cái cô Triệu Đoan Mẫn đó ghê gớm như vậy sao? Tôi không ngờ lại có học sinh không ra gì như thế lọt vào đây. Thế cô ấy đả thương em thế nào?
- Dạ, bạn ấy đạp vào lưng,vào vai, vào bụng em, và còn cả… còn cả ngực em nữa. Nếu thầy không tin em có thể cho thầy xem.
Nói rồi Hứa San San định cởi áo ra nhưng Lâm Quân Phong đã giơ tay ra hiệu cô ta dừng lại.
- Được rồi, tôi tin em, tôi sẽ xử lý vụ này, em cứ về trước đi, em nên đến phòng y tế xử lý vết thương đi.
- Thầy, thầy thật sự không muốn xem một chút sao?
Hứa San San làm bộ đáng thương, hai mắt cũng long lanh nước.
Lâm Quân Phong nhìn điệu bộ của Hứa San San, sao anh lại cảm thấy buồn nôn thế nhỉ?
- Không cần.
Anh trả lời dứt khoát.
Thấy Lâm Quân Phong không bị sắc đẹp mê muội, Hứa San San liền đổi phương án. Giây phút cô ta xoay người, một con dao găm sáng loáng đâm về phía Lâm Quân Phong nhưng đã bị anh nhanh nhẹn tránh thoát. Hai người liền lao vào đánh nhau.
Hứa San San không phải là đối thủ của Triệu Đoan Mẫn càng không phải là đối thủ của Lâm Quân Phong. Mỗi cú đánh ra sát chiêu của cô ta đều bị Lâm Quân Phong hóa giải, mặc dù trong tay Hứa San San có dao nhưng cô ta vẫn bị anh bẻ quặt tay, con dao cũng bị văng xuống đất.
Hứa San San biết mình đã thua, cô ta đã quá khinh địch, cô ta đạp chân vào bàn trà tạo lực đẩy tránh thoát khỏi tay Lâm Quân Phong rồi cô ta bất ngờ giật hết cúc áo ra, tiếng cúc áo leng keng rơi xuống mặt đất, cô ta cởi chiếc áo bên ngoài một nửa để lộ chiếc áo lót màu đỏ bên trong.
Lâm Quân Phong không nghĩ cô ta lại hèn hạ như vậy, dù cô ta có lột hết ra anh cũng không có hứng thú với cô ta. Anh chỉ có hứng thú khó kiềm chế với một mình Mẫn Mẫn thôi nhưng anh vẫn không muốn nhìn màn diễn bẩn thỉu trước mặt. Anh liếc mắt ra chỗ khác quát lên:
- Cô đúng là hèn hạ, bẩn thỉu.
Chỉ chờ có thế Hứa San San kéo áo lên rồi tung một thứ bột trắng về phía Lâm Quân Phong sau đó vội chạy trốn ra ngoài. Cô ta chạy qua người hai binh lính. Hai binh lính thấy cô ta quần áo xộc xệch chạy ra lại nghĩ: chẳng lẽ thiếu tướng Lâm lại …
Hứa San San phải tìm cách trốn khỏi đây. Cô ta có một thế mạnh là chạy trốn vô cùng nhanh. Cô ta lấp vào một bức tường, vừa hay có một binh lính đi qua liền bị cô ta đánh ngất.
Lâm Quân Phong đuổi theo ra ngoài anh hô lên:
- Bắt cô ta lại cho tôi, bật báo động toàn doanh trại không cho phép ai ra vào.
- Rõ.
Binh lính nhận lệnh lập tức đi thi hành nhiệm vụ.
Còi báo động vang lên toàn quân khu, loa cũng được mở lên ra điều lệnh: bắt sống Hứa San San.
Kí túc xá sinh viên nghe thấy còi báo động cùng loa cũng đang nháo nhào.
- Có chuyện gì vậy?
- Lệnh bắt Hứa San San sao?
- Lùng bắt toàn doanh trại à? Cô ta bị tội gì thế?
Triệu Đoan Mẫn nghe vậy vội chạy đến tìm Lâm Quân Phong. Anh đang chỉ huy cho mấy binh lính lùng soát khắp nơi.
- Mẫn Mẫn, sao em chạy ra đây. Mau quay về kí túc xá cho anh.
- Có chuyện gì vậy anh?
- Hứa San San muốn ám sát anh, cô ta định dùng mỹ nhân kế với anh.
Mẹ kiếp,khốn nạn thật, dám dùng mỹ nhân kế với cực phẩm nhà cô. Cô ta chán sống rồi hả?
- Bây giờ em quay về kí túc xá, không cho các bạn sinh viên chạy ra ngoài, rất có thể cô ta cùng đường sẽ bắt một ai đó làm con tin.
- Đi đâu?
- Nhờ hai anh nói với huấn luyện viên Lâm,tôi là Hứa San San, có chuyện muốn nói với anh ấy.
Một binh lính vào báo cáo với Lâm Quân Phong, rất nhanh sau đó cô ta đã được Lâm Quân Phong cho phép vào gặp.
Hứa San San gõ cửa, nghe tiếng người bên trong trả lời cô ta liền đẩy cửa bước vào, nước mắt đã vòng quanh.
- Thầy Lâm, em là Hứa San San em có chuyện muốn nói với thầy.
Lâm Quân Phong đứng lên đi tới sô pha ngồi xuống, anh gật đầu.
- Em có chuyện gì nói đi.
Hứa San San ngồi phía đối diện Lâm Quân Phong, tiếp tục rơi nước mắt.
- Hôm trước bọn em đi thực tập dã ngoại sinh tồn trong rừng, em và bạn học Triệu Đoan Mẫn có xích mích với nhau, bạn ấy đã cướp hai lá cờ của em rồi ra tay đánh em.
Lâm Quân Phong tỏ ra ngạc nhiên.
- Ồ, có chuyện như vậy à? Sao bây giờ em mới nói.
- Em vốn định nói với thầy ngay hôm đó nhưng bạn ấy đã đe dọa em, em không đánh lại bạn ấy nên em chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Thế sao bây giờ em lại quyết định tố cáo bạn ấy?
- Bởi vì em không thể chịu đựng thêm được nữa.
- Vậy để tôi gọi bạn Triệu Đoan Mẫn lên đây đối chất với em nhé.
- Đừng, nếu bạn ấy biết em đi tố cáo với thầy, bạn ấy sẽ thù ghét em, sẽ tìm cách hại em đó thầy.
Hứa San San tỏ ra cuống quýt cùng sợ hãi.
- Cái cô Triệu Đoan Mẫn đó ghê gớm như vậy sao? Tôi không ngờ lại có học sinh không ra gì như thế lọt vào đây. Thế cô ấy đả thương em thế nào?
- Dạ, bạn ấy đạp vào lưng,vào vai, vào bụng em, và còn cả… còn cả ngực em nữa. Nếu thầy không tin em có thể cho thầy xem.
Nói rồi Hứa San San định cởi áo ra nhưng Lâm Quân Phong đã giơ tay ra hiệu cô ta dừng lại.
- Được rồi, tôi tin em, tôi sẽ xử lý vụ này, em cứ về trước đi, em nên đến phòng y tế xử lý vết thương đi.
- Thầy, thầy thật sự không muốn xem một chút sao?
Hứa San San làm bộ đáng thương, hai mắt cũng long lanh nước.
Lâm Quân Phong nhìn điệu bộ của Hứa San San, sao anh lại cảm thấy buồn nôn thế nhỉ?
- Không cần.
Anh trả lời dứt khoát.
Thấy Lâm Quân Phong không bị sắc đẹp mê muội, Hứa San San liền đổi phương án. Giây phút cô ta xoay người, một con dao găm sáng loáng đâm về phía Lâm Quân Phong nhưng đã bị anh nhanh nhẹn tránh thoát. Hai người liền lao vào đánh nhau.
Hứa San San không phải là đối thủ của Triệu Đoan Mẫn càng không phải là đối thủ của Lâm Quân Phong. Mỗi cú đánh ra sát chiêu của cô ta đều bị Lâm Quân Phong hóa giải, mặc dù trong tay Hứa San San có dao nhưng cô ta vẫn bị anh bẻ quặt tay, con dao cũng bị văng xuống đất.
Hứa San San biết mình đã thua, cô ta đã quá khinh địch, cô ta đạp chân vào bàn trà tạo lực đẩy tránh thoát khỏi tay Lâm Quân Phong rồi cô ta bất ngờ giật hết cúc áo ra, tiếng cúc áo leng keng rơi xuống mặt đất, cô ta cởi chiếc áo bên ngoài một nửa để lộ chiếc áo lót màu đỏ bên trong.
Lâm Quân Phong không nghĩ cô ta lại hèn hạ như vậy, dù cô ta có lột hết ra anh cũng không có hứng thú với cô ta. Anh chỉ có hứng thú khó kiềm chế với một mình Mẫn Mẫn thôi nhưng anh vẫn không muốn nhìn màn diễn bẩn thỉu trước mặt. Anh liếc mắt ra chỗ khác quát lên:
- Cô đúng là hèn hạ, bẩn thỉu.
Chỉ chờ có thế Hứa San San kéo áo lên rồi tung một thứ bột trắng về phía Lâm Quân Phong sau đó vội chạy trốn ra ngoài. Cô ta chạy qua người hai binh lính. Hai binh lính thấy cô ta quần áo xộc xệch chạy ra lại nghĩ: chẳng lẽ thiếu tướng Lâm lại …
Hứa San San phải tìm cách trốn khỏi đây. Cô ta có một thế mạnh là chạy trốn vô cùng nhanh. Cô ta lấp vào một bức tường, vừa hay có một binh lính đi qua liền bị cô ta đánh ngất.
Lâm Quân Phong đuổi theo ra ngoài anh hô lên:
- Bắt cô ta lại cho tôi, bật báo động toàn doanh trại không cho phép ai ra vào.
- Rõ.
Binh lính nhận lệnh lập tức đi thi hành nhiệm vụ.
Còi báo động vang lên toàn quân khu, loa cũng được mở lên ra điều lệnh: bắt sống Hứa San San.
Kí túc xá sinh viên nghe thấy còi báo động cùng loa cũng đang nháo nhào.
- Có chuyện gì vậy?
- Lệnh bắt Hứa San San sao?
- Lùng bắt toàn doanh trại à? Cô ta bị tội gì thế?
Triệu Đoan Mẫn nghe vậy vội chạy đến tìm Lâm Quân Phong. Anh đang chỉ huy cho mấy binh lính lùng soát khắp nơi.
- Mẫn Mẫn, sao em chạy ra đây. Mau quay về kí túc xá cho anh.
- Có chuyện gì vậy anh?
- Hứa San San muốn ám sát anh, cô ta định dùng mỹ nhân kế với anh.
Mẹ kiếp,khốn nạn thật, dám dùng mỹ nhân kế với cực phẩm nhà cô. Cô ta chán sống rồi hả?
- Bây giờ em quay về kí túc xá, không cho các bạn sinh viên chạy ra ngoài, rất có thể cô ta cùng đường sẽ bắt một ai đó làm con tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.