Chương 12: Súng càng lớn em càng thích
Anna thỏ bông
21/03/2024
Dưới ánh nắng chói chang, cô gái khuôn mặt ửng hồng quay đầu lại nở một nụ cười xinh như hoa, cũng có thể gọi là một nụ cười tỏa nắng.Lâm Quân Phong thôi cười nhưng đôi mắt lại nhìn cô sâu xa như một vòng xoáy chỉ cần không cẩn thận sẽ bị đôi mắt ấy hút vào trong.
Một số nữ sinh thấy Triệu Đoan Mẫn được đứng gần thầy Lâm, lại được đích thân anh chỉ dạy, thế là họ cũng giả vờ không hiểu cái nọ, không hiểu cái chai nhờ anh chỉ dạy, nhưng Lâm Quân Phong mặc dù có chỉ dạy nhưng anh không hề đến gần mấy nữ sinh đó. Anh chỉ hướng dẫn cho họ từ xa mà thôi. Mấy cô nữ sinh lại thất vọng tràn trề, họ thầm ghen tị sao Triệu Đoan Mẫn lại may mắn như vậy.
Cũng có một số người bắn trúng hồng tâm, cũng có một số người bắn lệch vị trí khá xa. Tất cả những người không đạt thành tích tối thiểu đều bị phạt đứng lên ngồi xuống hai trăm lần.
Tan học Triệu Đoan Mẫn lên xe của Lâm Quân Phong để về nhà. Có anh dạy học cùng trường với Triệu Đoan Mẫn nên tài xế trong nhà không cần phải đưa đón cô nữa. Có điều để tránh bạn bè dị nghị Triệu Đoan Mẫn vẫn đợi Lâm Quân Phong cách trường một đoạn.
Cô chui vào xe ngồi lên ghế lái phụ, mỉm cười nhìn Lâm Quân Phong bắt đầu nói ngọt:
- Phong ca ca, anh có thể dạy em bắn súng của anh hay không?
Lâm Quân Phong quay sang nhìn Triệu Đoan Mẫn, khuôn mặt cười như không cười, cô gái này hôm nay lại dẻo miệng như vậy,còn muốn bắn súng của anh cơ đấy.
- Súng của tôi? Em chắc chứ?
Triệu Đoan Mẫn nghĩ đến lời mình nói có chưa rõ ràng, sợ anh hiểu sang một nghĩa khác, cô đỏ mặt đính chính:
- À nhầm, ý em là em muốn học bắn các loại súng của anh.
Nghe nó cứ sao sao ý nhỉ?
- Các loại súng của tôi?
- Á, không không, ý em là anh biết bắn mấy loại súng nào có thể dạy cho em không?
Trời ơi, anh đừng có hiểu sang cái nghĩa bóng gì gì đó chứ.
- Ồ, tôi biết bắn các loại súng, đến cả đại bác tôi cũng đã bắn rồi. Em không ở trong quân đội,muốn học nhiều súng như vậy là định bắn ai hả?
Triệu Đoan Mẫn tru mỏ.
- Anh nói gì vậy? Em có định bắn ai đâu, em sợ ngồi tù lắm. Em chỉ thấy hứng thú với súng nên muốn học bắn thôi.
Lâm Quân Phong vừa lái xe vừa đưa tay điều chỉnh điều hòa, anh sợ cô đang nóng gặp lạnh đột ngột sẽ bị cảm.
- Súng gì cũng hứng thú sao?
- Phải, nếu là súng em đều hứng thú.
- Em chắc không?
- .....
Cực phẩm này là đang muốn trêu cô à? Hỏi gì mà cứ cảm thấy mờ mờ ám ám, rất tiếc là mặt cô cũng dày lắm, anh trêu sai người rồi.
Triệu Đoan Mẫn từ từ ghé sát vào tai Lâm Quân Phong, thái độ ngả ngớn thấy rõ,cô nói thầm cố ý phả nhẹ hơi thở vào tai anh.
- Đương nhiên, càng là những loại súng càng lớn em càng thích.
- Khụ... Khụ...
Lâm Quân Phong đưa tay lên miệng ho một tiếng, vành tai anh cũng ửng đỏ. Cô bé này thực sự chỉ mới mười tám tuổi sao? Anh không những không trêu được cô còn bị cô trêu lại. Cô càng ngày càng khiến anh bất ngờ đấy.
- Được, ngày mai chủ nhật anh sẽ đưa em đến trường bắn.
- Woa, Phong soái ca, anh hứa rồi đó nhé, cảm ơn anh.
Thấy anh đã nhận lời mình Triệu Đoan Mẫn vui vẻ vỗ tay. Thấy cô gái nhỏ vui như vậy, Lâm Quân Phong cũng mỉm cười lắc đầu.
Sáng hôm sau, Triệu Đoan Mẫn mặc một chiếc áo phông cộc tay màu đen in trái tim hồng, phối với quần jean, chân đi bốt đế bệt, đầu đội mũ lưỡi trai, trông cô hôm nay vừa năng động lại vừa dễ thương.
Vô tình Lâm Quân Phong cũng mặc một chiếc áo thun pô lô màu đen, quần tây, đi giày thể thao phiên bản giới hạn. Không phải dáng vẻ đĩnh đạc thường ngày của người lính mà trầm ổn, mạnh mẽ, lại có chút tùy tiện.
Hai người đi cạnh nhau lại giống như một đôi trai tài, gái sắc vô cùng hài hòa.
Vừa đến trường bắn, Triệu Đoan Mẫn đã kinh ngạc không thôi. Nơi đây rộng lớn hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.Có khu tập bắn trong nhà và cả ngoài trời, thậm chí có cả bãi sân rộng lớn để cưỡi ngựa.
Lâm Quân Phong dẫn Triệu Đoan Mẫn đến khu tập bắn trong nhà. Trước mặt cô là một loạt những tấm bia từ xa đến gần, chiếc bàn dài trước mặt bày rất nhiều loại súng. Anh cầm một khẩu súng lên và hướng dẫn cho Triệu Đoan Mẫn.
- Đây là khẩu Glock-17,tốc độ bắn khá nhanh, trọng lượng nhẹ và có khá nhiều đạn trong băng. Phiên bản Glock 17 dùng đạn 9x19mm Parabellum với băng đạn tiêu chuẩn là 17 viên đạn.
Anh để Triệu Đoan Mẫn đứng trước người mình, anh ở phía sau vòng tay đeo kính cho cô, rồi điều chỉnh tư thế đứng cũng như cầm súng cho cô. Anh đeo cho cô tai nghe giảm âm, phát súng đầu tiên Lâm Quân Phong cầm tay Triệu Đoan Mẫn cùng bắn, anh gần như ôm cô ở trong lòng, vừa bắn súng vừa dạy cô cách cầm súng và cách ngắm bắn.
Bàn tay cô được bao bọc trong bàn tay ấm áp của anh cùng nhau bóp cò súng.
Đoàng....
Viên đạn đi trúng hồng tâm.
Một số nữ sinh thấy Triệu Đoan Mẫn được đứng gần thầy Lâm, lại được đích thân anh chỉ dạy, thế là họ cũng giả vờ không hiểu cái nọ, không hiểu cái chai nhờ anh chỉ dạy, nhưng Lâm Quân Phong mặc dù có chỉ dạy nhưng anh không hề đến gần mấy nữ sinh đó. Anh chỉ hướng dẫn cho họ từ xa mà thôi. Mấy cô nữ sinh lại thất vọng tràn trề, họ thầm ghen tị sao Triệu Đoan Mẫn lại may mắn như vậy.
Cũng có một số người bắn trúng hồng tâm, cũng có một số người bắn lệch vị trí khá xa. Tất cả những người không đạt thành tích tối thiểu đều bị phạt đứng lên ngồi xuống hai trăm lần.
Tan học Triệu Đoan Mẫn lên xe của Lâm Quân Phong để về nhà. Có anh dạy học cùng trường với Triệu Đoan Mẫn nên tài xế trong nhà không cần phải đưa đón cô nữa. Có điều để tránh bạn bè dị nghị Triệu Đoan Mẫn vẫn đợi Lâm Quân Phong cách trường một đoạn.
Cô chui vào xe ngồi lên ghế lái phụ, mỉm cười nhìn Lâm Quân Phong bắt đầu nói ngọt:
- Phong ca ca, anh có thể dạy em bắn súng của anh hay không?
Lâm Quân Phong quay sang nhìn Triệu Đoan Mẫn, khuôn mặt cười như không cười, cô gái này hôm nay lại dẻo miệng như vậy,còn muốn bắn súng của anh cơ đấy.
- Súng của tôi? Em chắc chứ?
Triệu Đoan Mẫn nghĩ đến lời mình nói có chưa rõ ràng, sợ anh hiểu sang một nghĩa khác, cô đỏ mặt đính chính:
- À nhầm, ý em là em muốn học bắn các loại súng của anh.
Nghe nó cứ sao sao ý nhỉ?
- Các loại súng của tôi?
- Á, không không, ý em là anh biết bắn mấy loại súng nào có thể dạy cho em không?
Trời ơi, anh đừng có hiểu sang cái nghĩa bóng gì gì đó chứ.
- Ồ, tôi biết bắn các loại súng, đến cả đại bác tôi cũng đã bắn rồi. Em không ở trong quân đội,muốn học nhiều súng như vậy là định bắn ai hả?
Triệu Đoan Mẫn tru mỏ.
- Anh nói gì vậy? Em có định bắn ai đâu, em sợ ngồi tù lắm. Em chỉ thấy hứng thú với súng nên muốn học bắn thôi.
Lâm Quân Phong vừa lái xe vừa đưa tay điều chỉnh điều hòa, anh sợ cô đang nóng gặp lạnh đột ngột sẽ bị cảm.
- Súng gì cũng hứng thú sao?
- Phải, nếu là súng em đều hứng thú.
- Em chắc không?
- .....
Cực phẩm này là đang muốn trêu cô à? Hỏi gì mà cứ cảm thấy mờ mờ ám ám, rất tiếc là mặt cô cũng dày lắm, anh trêu sai người rồi.
Triệu Đoan Mẫn từ từ ghé sát vào tai Lâm Quân Phong, thái độ ngả ngớn thấy rõ,cô nói thầm cố ý phả nhẹ hơi thở vào tai anh.
- Đương nhiên, càng là những loại súng càng lớn em càng thích.
- Khụ... Khụ...
Lâm Quân Phong đưa tay lên miệng ho một tiếng, vành tai anh cũng ửng đỏ. Cô bé này thực sự chỉ mới mười tám tuổi sao? Anh không những không trêu được cô còn bị cô trêu lại. Cô càng ngày càng khiến anh bất ngờ đấy.
- Được, ngày mai chủ nhật anh sẽ đưa em đến trường bắn.
- Woa, Phong soái ca, anh hứa rồi đó nhé, cảm ơn anh.
Thấy anh đã nhận lời mình Triệu Đoan Mẫn vui vẻ vỗ tay. Thấy cô gái nhỏ vui như vậy, Lâm Quân Phong cũng mỉm cười lắc đầu.
Sáng hôm sau, Triệu Đoan Mẫn mặc một chiếc áo phông cộc tay màu đen in trái tim hồng, phối với quần jean, chân đi bốt đế bệt, đầu đội mũ lưỡi trai, trông cô hôm nay vừa năng động lại vừa dễ thương.
Vô tình Lâm Quân Phong cũng mặc một chiếc áo thun pô lô màu đen, quần tây, đi giày thể thao phiên bản giới hạn. Không phải dáng vẻ đĩnh đạc thường ngày của người lính mà trầm ổn, mạnh mẽ, lại có chút tùy tiện.
Hai người đi cạnh nhau lại giống như một đôi trai tài, gái sắc vô cùng hài hòa.
Vừa đến trường bắn, Triệu Đoan Mẫn đã kinh ngạc không thôi. Nơi đây rộng lớn hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.Có khu tập bắn trong nhà và cả ngoài trời, thậm chí có cả bãi sân rộng lớn để cưỡi ngựa.
Lâm Quân Phong dẫn Triệu Đoan Mẫn đến khu tập bắn trong nhà. Trước mặt cô là một loạt những tấm bia từ xa đến gần, chiếc bàn dài trước mặt bày rất nhiều loại súng. Anh cầm một khẩu súng lên và hướng dẫn cho Triệu Đoan Mẫn.
- Đây là khẩu Glock-17,tốc độ bắn khá nhanh, trọng lượng nhẹ và có khá nhiều đạn trong băng. Phiên bản Glock 17 dùng đạn 9x19mm Parabellum với băng đạn tiêu chuẩn là 17 viên đạn.
Anh để Triệu Đoan Mẫn đứng trước người mình, anh ở phía sau vòng tay đeo kính cho cô, rồi điều chỉnh tư thế đứng cũng như cầm súng cho cô. Anh đeo cho cô tai nghe giảm âm, phát súng đầu tiên Lâm Quân Phong cầm tay Triệu Đoan Mẫn cùng bắn, anh gần như ôm cô ở trong lòng, vừa bắn súng vừa dạy cô cách cầm súng và cách ngắm bắn.
Bàn tay cô được bao bọc trong bàn tay ấm áp của anh cùng nhau bóp cò súng.
Đoàng....
Viên đạn đi trúng hồng tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.