Chương 28: Tôi nói em cởi áo ra
Anna thỏ bông
21/03/2024
Triệu Đoan Mẫn đi theo binh lính đến phòng làm việc của Lâm Quân Phong, cô có hơi thấp thỏm lo âu. Nếu cô mà bị phạt chắc chắn Hứa San San cũng bị phạt, chắc giờ này Hứa San San cũng bị gọi lên đây rồi nhỉ.
Binh lính đưa cô đến cửa rồi rời đi. Triệu Đoan Mẫn đưa tay lên gõ cửa.
Cốc… Cốc …
- Mời vào.
Triệu Đoan Mẫn đẩy cửa bước vào, cô thấy Lâm Quân Phong đang ngồi trên bàn viết lách gì đó.
- Thầy Lâm, thầy tìm em có việc gì sao?
Không thấy Hứa San San đâu cả, sao chỉ cho gọi một mình cô vậy, rõ ràng cô ta tấn công cô trước mà, nếu bị phạt,tội của cô ta sẽ nặng hơn tội của cô.
Lâm Quân Phong ngẩng đầu lên nhìn Triệu Đoan Mẫn, anh đứng lên đi đến kéo cô ngồi xuống bên chiếc giường gần đó. Chiếc giường này cũng là nơi nghỉ ngơi của anh khi làm việc ở đây.
- Em ngồi xuống đây.
Triệu Đoan Mẫn thấy kì lạ nhưng vẫn ngồi xuống giường.
- Cởi áo ra.
- Hả?
Cô vừa nghe anh nói cái gì ý nhỉ?
- Tôi nói em cởi áo ra.
Lần này thì không phải cô nghe nhầm rồi, bắt cô ngồi xuống giường rồi bảo cô cởi áo ra, anh muốn làm gì cô.
- Anh… Anh định làm gì?
Triệu Đoan Mẫn túm chặt lấy cổ áo lùi lại,đôi mắt nai nhìn anh có hơi hốt hoảng:
Lâm Quân Phong biết cô hiểu lầm mình, tại anh không nói rõ ràng nhưng đôi mắt này chính là làm cho người đối diện nhìn thấy lại muốn phạm tội. Anh đưa tay lên miệng ho một tiếng,đè lại cảm xúc khác lạ trong lòng rồi tiếp tục nói.
- Cởi áo ra, anh xem vết thương trên vai cho em.
- Sao anh biết em bị thương?
Anh biết cô bị thương trên vai nhưng lúc đó camera của máy bay không người lái không có ở đó mà.
- Trong rừng hầu như chỗ nào cũng có camera, anh đã xem cảnh em và Hứa San San đánh nhau rồi.
Chỗ nào cũng có camera ư? Anh đã xem hết cảnh cô và Hứa San San đánh nhau rồi ư? Ôi, hình tượng thục nữ cô xây dựng bấy lâu nay chẳng phải sụp đổ rồi sao?
- Võ thuật đúng là rất khá.
Anh vừa khen cô vừa mở tuýt thuốc trong tay ra.
Triệu Đoan Mẫn chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, anh là đang chất vấn cô hay muốn thoa thuốc cho cô, nhưng cô là em dâu của anh, để anh thoa thuốc cho cô có hơi kì kì sao ấy.
- Anh đưa thuốc đây,em sẽ nhờ Đình Đình thoa cho em.
Triệu Đoan Mẫn xòe tay ra muốn cầm tuýt thuốc rồi sẽ chuồn lẹ.
- Anh không yên tâm.
Lâm Quân Phong thu tuýt thuốc trong tay lại.
- Anh muốn xem em bị thương thế nào. Em là đang sợ anh sẽ làm gì em sao?
Đương nhiên là sợ rồi, nam nữ thụ thụ bất thân mà. Nhưng cô không nói ra miệng câu đó mà đổi lại là:
- Em không có ý đó, vết thương của em cũng nhẹ thôi, anh cứ đưa thuốc cho em tự soi gương bôi cũng được.
- Anh đã nói rồi, anh nhất định phải xem tận mắt anh mới yên tâm. Em là muốn tự cởi hay để anh cởi giúp em.
Ôi, sao nghe cứ như là ấy ấy ý nhỉ?
Triệu Đoan Mẫn đỏ mặt hít sâu một hơi lí nhí trả lời. Sao cô có thể để anh cởi áo cô ra được.
- Đừng, em sẽ tự cởi.
Anh nhìn chằm chằm vào cô cứ như muốn lột đồ của cô ra vậy.
Đúng là Lâm Quân Phong vẫn luôn nhìn cô từ nãy đến giờ, anh không rời mắt đi được, cũng không nỡ rời mà cũng không muốn rời. Anh không bỏ sót bất kì biểu hiện nào của cô. Từ hoảng hốt, ngại ngùng rồi đỏ mặt thẹn thùng. Cô gái này mỗi lần ngại mặt lại ửng hồng nhìn rất đáng yêu.
Triệu Đoan Mẫn cắn môi, cởi từng chiếc cúc áo, cô không cởi hết mà chỉ cởi một nửa cúc áo, rồi từ từ kéo áo ngoài xuống cũng kéo một bên dây áo lót xuống trễ trên cánh tay, để lộ bả vai bị thương lúc này đã tím một mảng.
Lâm Quân Phong rời mắt đi, anh sắp xịt máu mũi rồi, làm sao bây giờ? Nhưng nghĩ đến bả vai đã tím bầm của cô anh lại thấy xót xa.
Triệu Đoan Mẫn cúi gằm mặt xuống vì thẹn, cô không thấy anh bôi thuốc cho cô lên ngước ánh mắt mông lung đầy thắc mắc lên người anh. Có người đàn ông nào chịu đựng được khi nhìn thấy hình ảnh này chứ. Cô gái nửa kín nửa hở vai trần trắng nõn gợi cảm, ánh mắt như làn thu thủy, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại nhìn anh.
Lâm Quân Phong cắn răng kiềm chế cảm xúc muốn đè cô ra,nuốt cô vào bụng của mình.
Anh bóp thuốc ra tay rồi thoa lên vết bầm cho cô mà lòng xót xa không thôi.
- Đau không?
Triệu Đoan Mẫn lắc đầu.
- Đã đỡ rồi ạ, a…
- Anh làm em đau sao?
- Có hơi hơi ạ.
Lâm Quân Phong xoa bóp hết sức nhẹ nhàng lên vết bầm, làn da cô mịn màng, trắng nõn quá khiến anh nhất thời không kiềm chế được lực tay.
Vết thương cũng gần ngực cô, đôi gò bồng nửa kín nửa hở, khe rãnh đầy đặn sâu hun hút. Trán Lâm Quân Phong lúc này đã đầy mồ hôi, anh đúng là tự mình tra tấn mình rồi. Anh cố gắng tập trung vào vết bầm tím của cô nhưng cái khe rãnh, vòng ngực nở đầy gần đấy cứ đập vào mắt anh.
Binh lính đưa cô đến cửa rồi rời đi. Triệu Đoan Mẫn đưa tay lên gõ cửa.
Cốc… Cốc …
- Mời vào.
Triệu Đoan Mẫn đẩy cửa bước vào, cô thấy Lâm Quân Phong đang ngồi trên bàn viết lách gì đó.
- Thầy Lâm, thầy tìm em có việc gì sao?
Không thấy Hứa San San đâu cả, sao chỉ cho gọi một mình cô vậy, rõ ràng cô ta tấn công cô trước mà, nếu bị phạt,tội của cô ta sẽ nặng hơn tội của cô.
Lâm Quân Phong ngẩng đầu lên nhìn Triệu Đoan Mẫn, anh đứng lên đi đến kéo cô ngồi xuống bên chiếc giường gần đó. Chiếc giường này cũng là nơi nghỉ ngơi của anh khi làm việc ở đây.
- Em ngồi xuống đây.
Triệu Đoan Mẫn thấy kì lạ nhưng vẫn ngồi xuống giường.
- Cởi áo ra.
- Hả?
Cô vừa nghe anh nói cái gì ý nhỉ?
- Tôi nói em cởi áo ra.
Lần này thì không phải cô nghe nhầm rồi, bắt cô ngồi xuống giường rồi bảo cô cởi áo ra, anh muốn làm gì cô.
- Anh… Anh định làm gì?
Triệu Đoan Mẫn túm chặt lấy cổ áo lùi lại,đôi mắt nai nhìn anh có hơi hốt hoảng:
Lâm Quân Phong biết cô hiểu lầm mình, tại anh không nói rõ ràng nhưng đôi mắt này chính là làm cho người đối diện nhìn thấy lại muốn phạm tội. Anh đưa tay lên miệng ho một tiếng,đè lại cảm xúc khác lạ trong lòng rồi tiếp tục nói.
- Cởi áo ra, anh xem vết thương trên vai cho em.
- Sao anh biết em bị thương?
Anh biết cô bị thương trên vai nhưng lúc đó camera của máy bay không người lái không có ở đó mà.
- Trong rừng hầu như chỗ nào cũng có camera, anh đã xem cảnh em và Hứa San San đánh nhau rồi.
Chỗ nào cũng có camera ư? Anh đã xem hết cảnh cô và Hứa San San đánh nhau rồi ư? Ôi, hình tượng thục nữ cô xây dựng bấy lâu nay chẳng phải sụp đổ rồi sao?
- Võ thuật đúng là rất khá.
Anh vừa khen cô vừa mở tuýt thuốc trong tay ra.
Triệu Đoan Mẫn chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, anh là đang chất vấn cô hay muốn thoa thuốc cho cô, nhưng cô là em dâu của anh, để anh thoa thuốc cho cô có hơi kì kì sao ấy.
- Anh đưa thuốc đây,em sẽ nhờ Đình Đình thoa cho em.
Triệu Đoan Mẫn xòe tay ra muốn cầm tuýt thuốc rồi sẽ chuồn lẹ.
- Anh không yên tâm.
Lâm Quân Phong thu tuýt thuốc trong tay lại.
- Anh muốn xem em bị thương thế nào. Em là đang sợ anh sẽ làm gì em sao?
Đương nhiên là sợ rồi, nam nữ thụ thụ bất thân mà. Nhưng cô không nói ra miệng câu đó mà đổi lại là:
- Em không có ý đó, vết thương của em cũng nhẹ thôi, anh cứ đưa thuốc cho em tự soi gương bôi cũng được.
- Anh đã nói rồi, anh nhất định phải xem tận mắt anh mới yên tâm. Em là muốn tự cởi hay để anh cởi giúp em.
Ôi, sao nghe cứ như là ấy ấy ý nhỉ?
Triệu Đoan Mẫn đỏ mặt hít sâu một hơi lí nhí trả lời. Sao cô có thể để anh cởi áo cô ra được.
- Đừng, em sẽ tự cởi.
Anh nhìn chằm chằm vào cô cứ như muốn lột đồ của cô ra vậy.
Đúng là Lâm Quân Phong vẫn luôn nhìn cô từ nãy đến giờ, anh không rời mắt đi được, cũng không nỡ rời mà cũng không muốn rời. Anh không bỏ sót bất kì biểu hiện nào của cô. Từ hoảng hốt, ngại ngùng rồi đỏ mặt thẹn thùng. Cô gái này mỗi lần ngại mặt lại ửng hồng nhìn rất đáng yêu.
Triệu Đoan Mẫn cắn môi, cởi từng chiếc cúc áo, cô không cởi hết mà chỉ cởi một nửa cúc áo, rồi từ từ kéo áo ngoài xuống cũng kéo một bên dây áo lót xuống trễ trên cánh tay, để lộ bả vai bị thương lúc này đã tím một mảng.
Lâm Quân Phong rời mắt đi, anh sắp xịt máu mũi rồi, làm sao bây giờ? Nhưng nghĩ đến bả vai đã tím bầm của cô anh lại thấy xót xa.
Triệu Đoan Mẫn cúi gằm mặt xuống vì thẹn, cô không thấy anh bôi thuốc cho cô lên ngước ánh mắt mông lung đầy thắc mắc lên người anh. Có người đàn ông nào chịu đựng được khi nhìn thấy hình ảnh này chứ. Cô gái nửa kín nửa hở vai trần trắng nõn gợi cảm, ánh mắt như làn thu thủy, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại nhìn anh.
Lâm Quân Phong cắn răng kiềm chế cảm xúc muốn đè cô ra,nuốt cô vào bụng của mình.
Anh bóp thuốc ra tay rồi thoa lên vết bầm cho cô mà lòng xót xa không thôi.
- Đau không?
Triệu Đoan Mẫn lắc đầu.
- Đã đỡ rồi ạ, a…
- Anh làm em đau sao?
- Có hơi hơi ạ.
Lâm Quân Phong xoa bóp hết sức nhẹ nhàng lên vết bầm, làn da cô mịn màng, trắng nõn quá khiến anh nhất thời không kiềm chế được lực tay.
Vết thương cũng gần ngực cô, đôi gò bồng nửa kín nửa hở, khe rãnh đầy đặn sâu hun hút. Trán Lâm Quân Phong lúc này đã đầy mồ hôi, anh đúng là tự mình tra tấn mình rồi. Anh cố gắng tập trung vào vết bầm tím của cô nhưng cái khe rãnh, vòng ngực nở đầy gần đấy cứ đập vào mắt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.