Chương 12
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Nói xong Thịnh quay người bỏ đi. Cô ta vừa nghe dứt câu, thái độ bỗng chuyển 180 độ, chẳng còn vẻ yếu ớt mà là bừng bừng tức giận. Mặt mũi đỏ ửng, cô ta gắt lên:
– Cô ta thì anh bế về tận nhà, còn em thì… Anh nỡ đối xử với em thế à? Anh quên mẹ anh đã nói gì ngày xưa sao?
Cô ta vùng dậy, hậm hực bỏ đi, bước qua cả mặt Thịnh. Thịnh hừ một tiếng bực bội, anh ta lạnh lùng nói mà không quay lại:
– Các anh làm việc tiếp đi!
Thịnh bước nhanh khỏi phòng. Chứng kiến cảnh này, trong lòng tôi chẳng vui chút nào. Có vẻ Thịnh gặp chuyện khó xử với cô ta, dù tôi không rõ là chuyện gì nhưng có lẽ khó giải quyết vì liên quan đến gia đình. Tôi thở dài một hơi, có nhiều điều trong cuộc sống này đâu như ý muốn, tôi cứ nghĩ người như Thịnh phải thoải mái lắm, thích gì được nấy, có điều dường như không hẳn thế.
Tôi thở dài một hơi bước ra ngoài, giớ mới hơn hai giờ chiều, nếu chỉ ngồi chơi thì cũng nhàn nhã quá, như Thịnh còn quan sát để ý thợ chứ tôi ngồi không thôi mà. Thấy không thoải mái nên tôi xem nhóm thợ xây làm gì rồi cũng góp tay, dẫu sao có thêm người vẫn hơn, tôi cũng để ý sức khỏe để chọn việc nhẹ nhàng và chỉ làm trong nhà thôi. Ấy thế mà vừa động vào cái bay chưa đầy năm phút, “ông chủ” của tôi đã xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng giật cái bay trên tay tôi ném lại xô vữa mà tôi đang trộn. Mặt tôi đỏ cả lên khi chú béo nheo nheo mắt trêu:
– Có người lo lắng rồi nhá!
Làm gì có chuyện đó chứ, chỉ là Thịnh sợ tôi lại lăn quay ra đây thì mang tiếng bóc lột nhân công thôi. Tôi lút cút theo Thịnh ra ngoài bàn nước. Mở xô nhựa thấy đá trong đó bắt đầu tan chảy, Thịnh nói:
– Tôi đi mua đá. Ngồi yên đây.
Tôi áy náy gật đầu. Thịnh đúng là xui xẻo khi gặp phải tôi, còn tôi thì… may mắn quá đỗi khi gặp được Thịnh. Nghĩ vậy làm sao tôi vui vẻ cho được, chỉ thở một hơi dài thườn thượt nhìn theo chiếc xe Vespa phóng đi.
Nhóm thợ làm việc miệt mài, thi thoảng có người khát nước hay muốn nghỉ một chút họ lại ra bàn nước đón lấy cốc từ tay tôi, làm điếu thuốc, bắn thuốc lào.
Một lát chú béo bước ra, vừa ngậm điếu thuốc trên miệng chú ấy vừa nói:
– Múc cho chú thêm ít đá.
Tôi cúi xuống xô đá, lấy muôi múc thêm vào cốc trà cho chú béo, nào ngờ nghe chú ấy nói tiếp:
– Mà này… nhà thằng Thịnh giàu lắm đấy!
Chú ấy nói vậy là có ý gì? Tôi chẳng muốn đối thoại về chuyện này nên mặc kệ, không ngờ chú ấy nhỏ giọng như muốn khuyên tôi:
– Chú thấy mày cũng xinh gái, cua nó đi, sợ đếch gì con béo kia?
Đúng là lời khuyên của cánh đàn ông! Tôi đâu dám trèo cao, hơn nữa… càng không phải vì tiền bạc hay vì bất kỳ điều gì mà làm thế. Tôi cười cười trả lời:
– Người ta là thiếu gia cháu làm sao dám với hả chú? Thiếu gia thì phải tiểu thư mới xứng.
Tôi nghe có tiếng động phía sau, giật mình quay lại. Thịnh cầm túi đá đứng đó từ lúc nào, chẳng biết có nghe thấy những gì tôi nói hay không, bất giác ngài ngại, hai má lại nóng ran cả lên vì nói sau lưng Thịnh, nhưng mà tôi chẳng có gì phải khuất tất, những lời tôi nói hoàn toàn là thật lòng.
Thịnh hừ nhạt, vừa đổ đá vào xô vừa nói:
– Đúng, vừa xấu vừa kiêu thì ai yêu?
Á… Thịnh không những không nghe thấy mà còn thẳng thừng chê bai tôi. Tôi lườm anh ta một cái, thấy từ xa anh thợ xây răng khểnh tiến lại thì gật đầu chào, rót nhân trần từ siêu vào cốc cho anh ta.
Đức ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay đón lấy cốc nước. Tôi bỗng giật mình khi anh ta cố tình giữ tay tôi, giữ rất chặt làm tôi phải giật ra. Hành động đó nhỏ thôi nhưng khiến tôi khá bực mình, có điều tôi không tiện nói. Cũng không ai để ý cả, tôi chỉ lừ mắt với anh ta. Anh ta nhếch miệng cười, đôi mắt ướt đa tình cong cong nhìn tôi.
Đức rút từ túi áo công nhân ra một chiếc smart phone sáng bóng hỏi:
– Thảo có dùng điện thoại không?
Hỏi vậy mà cũng hỏi, có điều tôi hơi khó từ chối, hơn nữa cũng không thể vì tôi đang là “cấp dưỡng” của họ, thế nên cũng đành trả lời:
– Có anh, số của em là XXXXXXXX.
– Số đẹp như người nhỉ?
Anh ta vẫn nhìn tôi chăm chăm. Chú béo nháy mắt với tôi, đặt cốc nước còn trơ đá xuống bàn rồi bước đi. Tôi cúi mặt không nhìn lại anh ta, mặc kệ anh ta nhìn tôi không chớp mắt. Thực ra thì anh ta phù hợp với tôi hơn Thịnh, Thịnh bảo tôi kiêu phải không nhỉ? Hay… đúng là tôi kiêu thật? Đến con Liên xấu hơn tôi nó còn có người yêu, thế mà tôi bao nhiêu năm vẫn một thân một mình. Nghĩ rồi tôi quay sang mỉm cười lại với Đức:
– Anh cứ khen thế em lại tưởng thật đấy!
Mắt Đức sáng lên, anh ta cười tươi khoe chiếc răng khểnh duyên dáng nói:
– Anh nói thật, chưa thấy ai xinh như Thảo!
Eo ơi tán gái siêu phết nhở, cơ mà nghe nịnh thế cũng… thích. Gì thì gì tôi vẫn là con gái, mà con gái chắc chắn là yêu bằng tai rồi. Tôi ngượng ngượng cười cười, đưa tay lên mang tai vén tóc, chẳng hiểu sao tôi lại hành động thế nữa. Ừm… khi mình cho người khác cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội mà. Đức đẹp trai, khéo léo, anh ta làm việc tập trung lại gọn gàng, triển vọng lên làm thợ cả rất cao. Á… tôi nghĩ cái gì thế không biết? Tôi đỏ mặt với cái suy nghĩ này, bỗng thót tim khi nghe Thịnh quát ngay sau lưng:
– Ông kia, không về làm việc đi?
Đức quay lại nhìn Thịnh, anh ta nhếch miệng thêm cái nữa, đặt cốc nước còn phân nửa xuống bàn đứng dậy nói:
– Cảm ơn Thảo, lưu số anh vào nhé, anh Đức.
– À… vâng… anh Đức.
Nói xong Đức cất điện thoại lại túi áo, bước về vị trí làm việc tiếp. Để ý mới thấy nơi anh ta chọn làm gần tôi nhất trong đám thợ, thậm chí tôi có thể nhìn anh ta mọi lúc cũng như chiều ngược lại. Ừm… tôi đúng là thờ ơ thật đấy, từ chiều đến giờ anh ta nhìn tôi suốt mà tôi chẳng để tâm. Nếu Đức đúng là có lòng với tôi, có lẽ tôi không nên bỏ qua một người tốt đến với mình, nhất là khi tôi đang rất cần một bờ vai như lúc này. Dù sao thì tôi mới chỉ biết anh ta thôi, chưa thể nói trước được điều gì cả.
Mải nghĩ ngợi linh tinh, tôi bỗng giật mình khi nghe Thịnh nói bên tai:
– Giờ rảnh rỗi cô đi mua đồ cho ngày mai đi, xe máy kia!
Nói xong, Thịnh đặt chìa khóa xe lên bàn trước mặt tôi. Đùa chứ anh ta cũng tin người ghê cơ ấy, anh ta mới biết tôi có hai ngày mà. Cái xe này bằng cả gia tài luôn đó!
Nhớ ra cần mua vật dụng cho bữa cơm trưa mai, tôi gật đầu, để lại mũ cối trên bàn rồi bước ra đội mũ bảo hiểm của Thịnh phóng đi. Đầu Thịnh to hơn đầu tôi phết, cơ mà đi có chút nên tôi không chỉnh lại dây mũ. Siêu thị gần đây thôi, ngay dưới tầng trệt chung cư, có điều có cái xe chở đồ sẽ tiện hơn.
Lượn siêu thị một vòng, tôi quyết định mang về một bộ nồi chảo lớn, hai bộ bát ăn cơm cùng một bộ bát tô, một bộ đĩa, thìa đũa, thau rửa, dao thớt. Bát đĩa bằng sứ ăn ngon miệng hơn, tuy nhiên những bữa ăn này cũng chỉ là tạm thời nên tôi dùng đồ nhựa cho nhẹ, đỡ vỡ, chi phí cũng tiết kiệm hơn. Hóa đơn ghi đầy đủ hết nên tôi không cần ghi chép gì nữa, chỉ cất lại ví để báo cáo Thịnh sau. Đồ mua nhiều lại cồng kềnh lỉnh kỉnh nên nhân viên siêu thị còn hỗ trợ tôi đóng thùng giấy chằng đằng sau yên xe nữa.
– Cô ta thì anh bế về tận nhà, còn em thì… Anh nỡ đối xử với em thế à? Anh quên mẹ anh đã nói gì ngày xưa sao?
Cô ta vùng dậy, hậm hực bỏ đi, bước qua cả mặt Thịnh. Thịnh hừ một tiếng bực bội, anh ta lạnh lùng nói mà không quay lại:
– Các anh làm việc tiếp đi!
Thịnh bước nhanh khỏi phòng. Chứng kiến cảnh này, trong lòng tôi chẳng vui chút nào. Có vẻ Thịnh gặp chuyện khó xử với cô ta, dù tôi không rõ là chuyện gì nhưng có lẽ khó giải quyết vì liên quan đến gia đình. Tôi thở dài một hơi, có nhiều điều trong cuộc sống này đâu như ý muốn, tôi cứ nghĩ người như Thịnh phải thoải mái lắm, thích gì được nấy, có điều dường như không hẳn thế.
Tôi thở dài một hơi bước ra ngoài, giớ mới hơn hai giờ chiều, nếu chỉ ngồi chơi thì cũng nhàn nhã quá, như Thịnh còn quan sát để ý thợ chứ tôi ngồi không thôi mà. Thấy không thoải mái nên tôi xem nhóm thợ xây làm gì rồi cũng góp tay, dẫu sao có thêm người vẫn hơn, tôi cũng để ý sức khỏe để chọn việc nhẹ nhàng và chỉ làm trong nhà thôi. Ấy thế mà vừa động vào cái bay chưa đầy năm phút, “ông chủ” của tôi đã xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng giật cái bay trên tay tôi ném lại xô vữa mà tôi đang trộn. Mặt tôi đỏ cả lên khi chú béo nheo nheo mắt trêu:
– Có người lo lắng rồi nhá!
Làm gì có chuyện đó chứ, chỉ là Thịnh sợ tôi lại lăn quay ra đây thì mang tiếng bóc lột nhân công thôi. Tôi lút cút theo Thịnh ra ngoài bàn nước. Mở xô nhựa thấy đá trong đó bắt đầu tan chảy, Thịnh nói:
– Tôi đi mua đá. Ngồi yên đây.
Tôi áy náy gật đầu. Thịnh đúng là xui xẻo khi gặp phải tôi, còn tôi thì… may mắn quá đỗi khi gặp được Thịnh. Nghĩ vậy làm sao tôi vui vẻ cho được, chỉ thở một hơi dài thườn thượt nhìn theo chiếc xe Vespa phóng đi.
Nhóm thợ làm việc miệt mài, thi thoảng có người khát nước hay muốn nghỉ một chút họ lại ra bàn nước đón lấy cốc từ tay tôi, làm điếu thuốc, bắn thuốc lào.
Một lát chú béo bước ra, vừa ngậm điếu thuốc trên miệng chú ấy vừa nói:
– Múc cho chú thêm ít đá.
Tôi cúi xuống xô đá, lấy muôi múc thêm vào cốc trà cho chú béo, nào ngờ nghe chú ấy nói tiếp:
– Mà này… nhà thằng Thịnh giàu lắm đấy!
Chú ấy nói vậy là có ý gì? Tôi chẳng muốn đối thoại về chuyện này nên mặc kệ, không ngờ chú ấy nhỏ giọng như muốn khuyên tôi:
– Chú thấy mày cũng xinh gái, cua nó đi, sợ đếch gì con béo kia?
Đúng là lời khuyên của cánh đàn ông! Tôi đâu dám trèo cao, hơn nữa… càng không phải vì tiền bạc hay vì bất kỳ điều gì mà làm thế. Tôi cười cười trả lời:
– Người ta là thiếu gia cháu làm sao dám với hả chú? Thiếu gia thì phải tiểu thư mới xứng.
Tôi nghe có tiếng động phía sau, giật mình quay lại. Thịnh cầm túi đá đứng đó từ lúc nào, chẳng biết có nghe thấy những gì tôi nói hay không, bất giác ngài ngại, hai má lại nóng ran cả lên vì nói sau lưng Thịnh, nhưng mà tôi chẳng có gì phải khuất tất, những lời tôi nói hoàn toàn là thật lòng.
Thịnh hừ nhạt, vừa đổ đá vào xô vừa nói:
– Đúng, vừa xấu vừa kiêu thì ai yêu?
Á… Thịnh không những không nghe thấy mà còn thẳng thừng chê bai tôi. Tôi lườm anh ta một cái, thấy từ xa anh thợ xây răng khểnh tiến lại thì gật đầu chào, rót nhân trần từ siêu vào cốc cho anh ta.
Đức ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay đón lấy cốc nước. Tôi bỗng giật mình khi anh ta cố tình giữ tay tôi, giữ rất chặt làm tôi phải giật ra. Hành động đó nhỏ thôi nhưng khiến tôi khá bực mình, có điều tôi không tiện nói. Cũng không ai để ý cả, tôi chỉ lừ mắt với anh ta. Anh ta nhếch miệng cười, đôi mắt ướt đa tình cong cong nhìn tôi.
Đức rút từ túi áo công nhân ra một chiếc smart phone sáng bóng hỏi:
– Thảo có dùng điện thoại không?
Hỏi vậy mà cũng hỏi, có điều tôi hơi khó từ chối, hơn nữa cũng không thể vì tôi đang là “cấp dưỡng” của họ, thế nên cũng đành trả lời:
– Có anh, số của em là XXXXXXXX.
– Số đẹp như người nhỉ?
Anh ta vẫn nhìn tôi chăm chăm. Chú béo nháy mắt với tôi, đặt cốc nước còn trơ đá xuống bàn rồi bước đi. Tôi cúi mặt không nhìn lại anh ta, mặc kệ anh ta nhìn tôi không chớp mắt. Thực ra thì anh ta phù hợp với tôi hơn Thịnh, Thịnh bảo tôi kiêu phải không nhỉ? Hay… đúng là tôi kiêu thật? Đến con Liên xấu hơn tôi nó còn có người yêu, thế mà tôi bao nhiêu năm vẫn một thân một mình. Nghĩ rồi tôi quay sang mỉm cười lại với Đức:
– Anh cứ khen thế em lại tưởng thật đấy!
Mắt Đức sáng lên, anh ta cười tươi khoe chiếc răng khểnh duyên dáng nói:
– Anh nói thật, chưa thấy ai xinh như Thảo!
Eo ơi tán gái siêu phết nhở, cơ mà nghe nịnh thế cũng… thích. Gì thì gì tôi vẫn là con gái, mà con gái chắc chắn là yêu bằng tai rồi. Tôi ngượng ngượng cười cười, đưa tay lên mang tai vén tóc, chẳng hiểu sao tôi lại hành động thế nữa. Ừm… khi mình cho người khác cơ hội cũng là cho bản thân một cơ hội mà. Đức đẹp trai, khéo léo, anh ta làm việc tập trung lại gọn gàng, triển vọng lên làm thợ cả rất cao. Á… tôi nghĩ cái gì thế không biết? Tôi đỏ mặt với cái suy nghĩ này, bỗng thót tim khi nghe Thịnh quát ngay sau lưng:
– Ông kia, không về làm việc đi?
Đức quay lại nhìn Thịnh, anh ta nhếch miệng thêm cái nữa, đặt cốc nước còn phân nửa xuống bàn đứng dậy nói:
– Cảm ơn Thảo, lưu số anh vào nhé, anh Đức.
– À… vâng… anh Đức.
Nói xong Đức cất điện thoại lại túi áo, bước về vị trí làm việc tiếp. Để ý mới thấy nơi anh ta chọn làm gần tôi nhất trong đám thợ, thậm chí tôi có thể nhìn anh ta mọi lúc cũng như chiều ngược lại. Ừm… tôi đúng là thờ ơ thật đấy, từ chiều đến giờ anh ta nhìn tôi suốt mà tôi chẳng để tâm. Nếu Đức đúng là có lòng với tôi, có lẽ tôi không nên bỏ qua một người tốt đến với mình, nhất là khi tôi đang rất cần một bờ vai như lúc này. Dù sao thì tôi mới chỉ biết anh ta thôi, chưa thể nói trước được điều gì cả.
Mải nghĩ ngợi linh tinh, tôi bỗng giật mình khi nghe Thịnh nói bên tai:
– Giờ rảnh rỗi cô đi mua đồ cho ngày mai đi, xe máy kia!
Nói xong, Thịnh đặt chìa khóa xe lên bàn trước mặt tôi. Đùa chứ anh ta cũng tin người ghê cơ ấy, anh ta mới biết tôi có hai ngày mà. Cái xe này bằng cả gia tài luôn đó!
Nhớ ra cần mua vật dụng cho bữa cơm trưa mai, tôi gật đầu, để lại mũ cối trên bàn rồi bước ra đội mũ bảo hiểm của Thịnh phóng đi. Đầu Thịnh to hơn đầu tôi phết, cơ mà đi có chút nên tôi không chỉnh lại dây mũ. Siêu thị gần đây thôi, ngay dưới tầng trệt chung cư, có điều có cái xe chở đồ sẽ tiện hơn.
Lượn siêu thị một vòng, tôi quyết định mang về một bộ nồi chảo lớn, hai bộ bát ăn cơm cùng một bộ bát tô, một bộ đĩa, thìa đũa, thau rửa, dao thớt. Bát đĩa bằng sứ ăn ngon miệng hơn, tuy nhiên những bữa ăn này cũng chỉ là tạm thời nên tôi dùng đồ nhựa cho nhẹ, đỡ vỡ, chi phí cũng tiết kiệm hơn. Hóa đơn ghi đầy đủ hết nên tôi không cần ghi chép gì nữa, chỉ cất lại ví để báo cáo Thịnh sau. Đồ mua nhiều lại cồng kềnh lỉnh kỉnh nên nhân viên siêu thị còn hỗ trợ tôi đóng thùng giấy chằng đằng sau yên xe nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.