Chương 23
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Tôi hơi run nhưng cũng chẳng có cách nào khác ngoài gật đầu nhận lời. Chính tôi đã phán đoán như vậy, hơn nữa tôi chắc chắn mình không nhầm lẫn gì cả, thế nên tôi cần bảo vệ quan điểm của mình. Nhất định có ai đó trong nhóm thợ đã mang vật liệu đi một cách êm thấm mà chẳng ai để ý. Ai có thể là kẻ này đây? Anh Nam là người ở lại coi đồ tối hôm kia… anh ấy là nhân vật đáng nghi ngờ nhất, bởi lẽ chiều hôm kia vẫn còn đủ mười bao… Chẳng có bằng chứng nên tôi chưa thể kết luận là ai, chỉ nói nhỏ với Thịnh:
– Tôi biết rồi… Việc này chẳng ai muốn, các chú các anh tôi đều quý mến cả nhưng… cũng không thể vì thế mà bao che cho hành vi ăn cắp được. Có thể với anh thì vài đồng ấy không đáng gì nhưng… tôi nghĩ vẫn cần làm rõ trắng đen, không thể cứ nhắm mắt làm ngơ cho kẻ xấu hoành hành…
Thịnh ừm nhẹ, tôi nói tiếp bên tai Thịnh:
– Thế này nhé, cứ coi như tôi không nhớ chính xác, hôm đó chỉ có sáu bao đi. Giờ hết rồi tôi gọi thêm hai chục bao nhá! Sáng anh gọi cát chưa tôi gọi luôn thể?
– Nãy tôi gọi cả hai thứ rồi, chốc họ mang đến, ba chục bao xi với hai xe cát.
Tôi gật đầu, cảm thấy Thịnh tin tưởng mình thì vui vui bước ra bếp nấu cơm. Chắc chắn nhóm thợ đang khó chịu với tôi nhưng tôi cũng chẳng có cách nào, biết đâu họ còn bắt tay nhau ăn cắp nguyên vật liệu ấy chứ… haizz… tôi chỉ mong không phải tất cả bọn họ mà chỉ là kẻ nào đó xấu tính trong số họ mà thôi…
Một lát cơm chín tới tỏa hương thơm khắp không gian, có nồi mới vừa tiện vừa ngon lành mà tôi nhẹ cả người, hí hửng mở nồi đảo cơm. Nồi cá kho cũng đang sôi sùng sục, tôi om nửa tiếng rồi, giờ tắt bếp là vừa. Mấy năm sống một mình mà món gì tôi cũng biết làm, một phần do tôi thích nấu ăn, một phần tại bản thân ham ăn nên rảnh rảnh là lại hí hoáy vào bếp, cuối tuần tôi còn gọi cả con Liên sang xơi cùng nữa.
Không khí có phần gượng gạo khi tôi thông báo bữa cơm đã hoàn thành, thậm chí còn dọn hẳn mâm cho họ trong phòng. Nhóm thợ xây không nói không rằng rửa tay rồi bước vào mâm cơm. Thịnh cũng im lặng ngồi xuống cạnh tôi. Đức vẫn ngồi xới cơm phía đối diện, anh ta nhướng mày tủm tỉm nhìn tôi, thái độ có vẻ trung dung khiến tôi thoải mái hơn đôi chút. Người tỏ vẻ bực bội nhất ở bàn ăn là Hải, bởi anh ta là người đếm lượt cuối trước khi bóc vỏ cả sáu bao xi măng ngày hôm qua. Không ai nhắc gì đến bốn bao xi măng không cánh mà bay, họ tin chắc chắn tôi đếm nhầm khiến Thịnh nghĩ tôi đổ oan cho họ. Thái độ đó ở họ lại khiến tôi cảm thấy có hai chiều hướng, hoặc họ nghĩ tôi đếm nhầm thật, hoặc họ bực mình vì bị tôi giám sát khiến việc “rút lõi” của họ sau này sẽ gặp nhiều khó khăn, khi mà Thịnh vốn chẳng hề để tâm số lượng khi trước. Thịnh giám sát họ có vẻ sát sao nhưng trước nay tôi đoán Thịnh không quan tâm những việc kiểu này, điều Thịnh quan tâm là họ làm có an toàn hợp thẩm mỹ đúng ý Thịnh không mà thôi.
Tôi cầm bát cơm nóng trên tay, lúng túng mời:
– Cháu mời các chú các anh ăn cơm.
– Ừ, Thảo ăn cơm đi!
Ngoài Đức lên tiếng thì chẳng ai thèm trả lời tôi. Thịnh e hèm một tiếng rồi nói trước tất cả mọi người:
– Chú Hoàn này, ba mươi bao xi măng mới về kia cháu giao hết cho chú, Thảo mới làm không quen, Thảo nói với cháu là hôm trước đếm nhầm nên cháu không giao việc này cho Thảo nữa.
– Nhầm… nhầm thế thì chết thợ chúng tôi à? Làm cực nhọc cả ngày được đếch bao nhiêu, tự dưng lại bị vu ăn cắp!
Tôi ấm ức lắm nhưng cũng thông cảm cho họ, nếu họ trong sạch thì đúng là họ bực mình vì chuyện này thật. Tôi chỉ cúi mặt, chẳng thể nói được lời nào. Chẳng phải Thịnh nói như những gì tôi muốn hay sao, vậy mà cảm giác ấm ức dâng lên làm tôi nghèn nghẹn chẳng nuốt nổi cơm. Tôi bỗng giật mình khi Thịnh tiếp lời:
– Từ giờ buổi tối cháu ở lại đây coi đồ, các anh các chú cứ về nghỉ ngơi cho khỏe.
Cả nhóm thợ cũng như tôi nhất loạt ngạc nhiên tròn mắt nhìn Thịnh, chẳng ai có thể ngờ công tử như Thịnh mà sẵn sàng nhận việc trông coi chán ngắt nóng nực ở cái nhà xây dở bẩn thỉu này.
Đức nghe vậy nhếch miệng:
– Chịu được không thiếu gia? Nóng lắm đó, không có điều hòa cùng đệm êm đâu!
Đức dứt lời, cả nhóm thợ phá lên cười. Thịnh hừ nhẹ, không để ý những tiếng đùa cợt chỉ nói tiếp:
– Ai phản đối có thể ở lại thay tôi, đỡ phải phân công!
– Em… em đi anh Thịnh!
Tôi ngạc nhiên nhìn về phía Dũng. Chẳng lẽ… kẻ cắp lại là Dũng sao? Chắc chắn việc Thịnh nhận ở lại sẽ khiến kẻ trộm không vừa lòng, và người muốn ở lại nhất rất có thể là thủ phạm.
Thịnh gật gù rồi nói:
– Được. Vậy từ tối mai cậu coi đồ buổi tối. Tối nay tôi sẽ ở lại đây. Cũng nên ở lại một hôm xem cảm giác ra sao chứ?
Dũng đỏ mặt vâng dạ, cúi xuống và nốt bát cơm. Tôi thật chẳng muốn nghi ngờ cậu ta chút nào nhưng mà… khả năng cậu ta là thủ phạm rất cao. Việc ăn cắp tôi nghĩ chỉ có thể tiến hành vào buổi đêm, bởi lẽ ban ngày họ đều làm việc cần mẫn, hơn nữa bỗng dưng lén mang đồ đi cũng là không thể. Vậy thì… chỉ có thể bình tĩnh chờ thủ phạm xuất đầu lộ diện mà thôi!
Tôi quay sang, ánh mắt nhìn Thịnh dâng lên cảm kích. Thịnh thờ ơ như không, gắp miếng cá kho đưa lên miệng, nhướng mày như ngạc nhiên rồi gật gù nhai. Chi tiết rất nhỏ đó thôi mà tim tôi bỗng rung rinh. Tôi tủm tỉm hài lòng cúi xuống. Thịnh… tôi thích anh, thực sự đã thích anh rồi đấy… cho tôi ở bên anh lâu thêm một chút được không? Mà tối nay Thịnh ở lại đây… cũng có nghĩa tôi sẽ ở nhà Thịnh một mình… một mình một nơi cực kỳ thoải mái như nhà Thịnh lẽ ra tôi phải vui mới phải, thế mà… trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó không thích, cảm giác trống trải mơ hồ chẳng biết từ đâu xuất hiện. Điên mất rồi, tỉnh táo lại đi Thảo ơi!
Tôi nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu để gạt đi thứ cảm giác ngớ ngẩn. Thịnh và tôi chỉ là hai người bạn… có thể coi là vậy, hơn nữa Thịnh cũng chỉ rời nhà có một hôm thôi mà. Chợt tôi giật mình khi nghe tiếng Đức:
– Thảo không khỏe à?
– À… vâng… hôm trước cảm nắng em vẫn còn chưa ổn định ấy ạ… chắc vậy nên em mới đếm nhầm anh ạ… ngại với mọi người quá!
– Ừ, không sao đâu em, ai chẳng có lúc nhầm… có khi có bao hết để cùng ở đấy mà em không biết lại đếm luôn, đàn bà con gái làm sao thạo mấy việc này được, chẳng hiểu ông chủ sắp đặt kiểu gì nhỉ?
Đức vừa nói vừa liếc Thịnh tỏ ý bực mình. Tôi chỉ cười cười chẳng nói gì. Thịnh sắp xếp như vậy là hoàn toàn chính xác thì có, không có tôi thì chẳng biết số nguyên vật liệu còn thất thoát bao nhiêu nữa. Thịnh nhìn Đức rồi nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch mà nói:
– Thảo là đàn bà con gái à?
Cái… cái gì? Thịnh kia… anh đúng là muốn tôi lườm cho rách mắt mà! Tôi quay sang Thịnh, môi mím lại căm hờn rồi quay đi, bực bội tưởng tượng miếng đậu là cái đầu Thịnh mà cho vào mồm nhai nhồm nhoàm. Đáng ghét… quá sức đáng ghét! Người ta nữ tính ngút ngàn mà dám phán một câu đau lòng thế à? Hi vọng mỏng manh Thịnh thích tôi cũng vừa tiêu tan trong chớp mắt. Thì ra… trong mắt Thịnh tôi là đàn ông nên Thịnh mới vô tư cho tôi ở nhờ như vậy, đúng là muốn khóc cũng chẳng thể khóc nổi, tâm trạng cũng xấu đi trông thấy làm người bên cạnh tôi tủm tỉm, điềm tĩnh gắp thêm một miếng cá đưa lên miệng.
– Tôi biết rồi… Việc này chẳng ai muốn, các chú các anh tôi đều quý mến cả nhưng… cũng không thể vì thế mà bao che cho hành vi ăn cắp được. Có thể với anh thì vài đồng ấy không đáng gì nhưng… tôi nghĩ vẫn cần làm rõ trắng đen, không thể cứ nhắm mắt làm ngơ cho kẻ xấu hoành hành…
Thịnh ừm nhẹ, tôi nói tiếp bên tai Thịnh:
– Thế này nhé, cứ coi như tôi không nhớ chính xác, hôm đó chỉ có sáu bao đi. Giờ hết rồi tôi gọi thêm hai chục bao nhá! Sáng anh gọi cát chưa tôi gọi luôn thể?
– Nãy tôi gọi cả hai thứ rồi, chốc họ mang đến, ba chục bao xi với hai xe cát.
Tôi gật đầu, cảm thấy Thịnh tin tưởng mình thì vui vui bước ra bếp nấu cơm. Chắc chắn nhóm thợ đang khó chịu với tôi nhưng tôi cũng chẳng có cách nào, biết đâu họ còn bắt tay nhau ăn cắp nguyên vật liệu ấy chứ… haizz… tôi chỉ mong không phải tất cả bọn họ mà chỉ là kẻ nào đó xấu tính trong số họ mà thôi…
Một lát cơm chín tới tỏa hương thơm khắp không gian, có nồi mới vừa tiện vừa ngon lành mà tôi nhẹ cả người, hí hửng mở nồi đảo cơm. Nồi cá kho cũng đang sôi sùng sục, tôi om nửa tiếng rồi, giờ tắt bếp là vừa. Mấy năm sống một mình mà món gì tôi cũng biết làm, một phần do tôi thích nấu ăn, một phần tại bản thân ham ăn nên rảnh rảnh là lại hí hoáy vào bếp, cuối tuần tôi còn gọi cả con Liên sang xơi cùng nữa.
Không khí có phần gượng gạo khi tôi thông báo bữa cơm đã hoàn thành, thậm chí còn dọn hẳn mâm cho họ trong phòng. Nhóm thợ xây không nói không rằng rửa tay rồi bước vào mâm cơm. Thịnh cũng im lặng ngồi xuống cạnh tôi. Đức vẫn ngồi xới cơm phía đối diện, anh ta nhướng mày tủm tỉm nhìn tôi, thái độ có vẻ trung dung khiến tôi thoải mái hơn đôi chút. Người tỏ vẻ bực bội nhất ở bàn ăn là Hải, bởi anh ta là người đếm lượt cuối trước khi bóc vỏ cả sáu bao xi măng ngày hôm qua. Không ai nhắc gì đến bốn bao xi măng không cánh mà bay, họ tin chắc chắn tôi đếm nhầm khiến Thịnh nghĩ tôi đổ oan cho họ. Thái độ đó ở họ lại khiến tôi cảm thấy có hai chiều hướng, hoặc họ nghĩ tôi đếm nhầm thật, hoặc họ bực mình vì bị tôi giám sát khiến việc “rút lõi” của họ sau này sẽ gặp nhiều khó khăn, khi mà Thịnh vốn chẳng hề để tâm số lượng khi trước. Thịnh giám sát họ có vẻ sát sao nhưng trước nay tôi đoán Thịnh không quan tâm những việc kiểu này, điều Thịnh quan tâm là họ làm có an toàn hợp thẩm mỹ đúng ý Thịnh không mà thôi.
Tôi cầm bát cơm nóng trên tay, lúng túng mời:
– Cháu mời các chú các anh ăn cơm.
– Ừ, Thảo ăn cơm đi!
Ngoài Đức lên tiếng thì chẳng ai thèm trả lời tôi. Thịnh e hèm một tiếng rồi nói trước tất cả mọi người:
– Chú Hoàn này, ba mươi bao xi măng mới về kia cháu giao hết cho chú, Thảo mới làm không quen, Thảo nói với cháu là hôm trước đếm nhầm nên cháu không giao việc này cho Thảo nữa.
– Nhầm… nhầm thế thì chết thợ chúng tôi à? Làm cực nhọc cả ngày được đếch bao nhiêu, tự dưng lại bị vu ăn cắp!
Tôi ấm ức lắm nhưng cũng thông cảm cho họ, nếu họ trong sạch thì đúng là họ bực mình vì chuyện này thật. Tôi chỉ cúi mặt, chẳng thể nói được lời nào. Chẳng phải Thịnh nói như những gì tôi muốn hay sao, vậy mà cảm giác ấm ức dâng lên làm tôi nghèn nghẹn chẳng nuốt nổi cơm. Tôi bỗng giật mình khi Thịnh tiếp lời:
– Từ giờ buổi tối cháu ở lại đây coi đồ, các anh các chú cứ về nghỉ ngơi cho khỏe.
Cả nhóm thợ cũng như tôi nhất loạt ngạc nhiên tròn mắt nhìn Thịnh, chẳng ai có thể ngờ công tử như Thịnh mà sẵn sàng nhận việc trông coi chán ngắt nóng nực ở cái nhà xây dở bẩn thỉu này.
Đức nghe vậy nhếch miệng:
– Chịu được không thiếu gia? Nóng lắm đó, không có điều hòa cùng đệm êm đâu!
Đức dứt lời, cả nhóm thợ phá lên cười. Thịnh hừ nhẹ, không để ý những tiếng đùa cợt chỉ nói tiếp:
– Ai phản đối có thể ở lại thay tôi, đỡ phải phân công!
– Em… em đi anh Thịnh!
Tôi ngạc nhiên nhìn về phía Dũng. Chẳng lẽ… kẻ cắp lại là Dũng sao? Chắc chắn việc Thịnh nhận ở lại sẽ khiến kẻ trộm không vừa lòng, và người muốn ở lại nhất rất có thể là thủ phạm.
Thịnh gật gù rồi nói:
– Được. Vậy từ tối mai cậu coi đồ buổi tối. Tối nay tôi sẽ ở lại đây. Cũng nên ở lại một hôm xem cảm giác ra sao chứ?
Dũng đỏ mặt vâng dạ, cúi xuống và nốt bát cơm. Tôi thật chẳng muốn nghi ngờ cậu ta chút nào nhưng mà… khả năng cậu ta là thủ phạm rất cao. Việc ăn cắp tôi nghĩ chỉ có thể tiến hành vào buổi đêm, bởi lẽ ban ngày họ đều làm việc cần mẫn, hơn nữa bỗng dưng lén mang đồ đi cũng là không thể. Vậy thì… chỉ có thể bình tĩnh chờ thủ phạm xuất đầu lộ diện mà thôi!
Tôi quay sang, ánh mắt nhìn Thịnh dâng lên cảm kích. Thịnh thờ ơ như không, gắp miếng cá kho đưa lên miệng, nhướng mày như ngạc nhiên rồi gật gù nhai. Chi tiết rất nhỏ đó thôi mà tim tôi bỗng rung rinh. Tôi tủm tỉm hài lòng cúi xuống. Thịnh… tôi thích anh, thực sự đã thích anh rồi đấy… cho tôi ở bên anh lâu thêm một chút được không? Mà tối nay Thịnh ở lại đây… cũng có nghĩa tôi sẽ ở nhà Thịnh một mình… một mình một nơi cực kỳ thoải mái như nhà Thịnh lẽ ra tôi phải vui mới phải, thế mà… trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó không thích, cảm giác trống trải mơ hồ chẳng biết từ đâu xuất hiện. Điên mất rồi, tỉnh táo lại đi Thảo ơi!
Tôi nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu để gạt đi thứ cảm giác ngớ ngẩn. Thịnh và tôi chỉ là hai người bạn… có thể coi là vậy, hơn nữa Thịnh cũng chỉ rời nhà có một hôm thôi mà. Chợt tôi giật mình khi nghe tiếng Đức:
– Thảo không khỏe à?
– À… vâng… hôm trước cảm nắng em vẫn còn chưa ổn định ấy ạ… chắc vậy nên em mới đếm nhầm anh ạ… ngại với mọi người quá!
– Ừ, không sao đâu em, ai chẳng có lúc nhầm… có khi có bao hết để cùng ở đấy mà em không biết lại đếm luôn, đàn bà con gái làm sao thạo mấy việc này được, chẳng hiểu ông chủ sắp đặt kiểu gì nhỉ?
Đức vừa nói vừa liếc Thịnh tỏ ý bực mình. Tôi chỉ cười cười chẳng nói gì. Thịnh sắp xếp như vậy là hoàn toàn chính xác thì có, không có tôi thì chẳng biết số nguyên vật liệu còn thất thoát bao nhiêu nữa. Thịnh nhìn Đức rồi nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch mà nói:
– Thảo là đàn bà con gái à?
Cái… cái gì? Thịnh kia… anh đúng là muốn tôi lườm cho rách mắt mà! Tôi quay sang Thịnh, môi mím lại căm hờn rồi quay đi, bực bội tưởng tượng miếng đậu là cái đầu Thịnh mà cho vào mồm nhai nhồm nhoàm. Đáng ghét… quá sức đáng ghét! Người ta nữ tính ngút ngàn mà dám phán một câu đau lòng thế à? Hi vọng mỏng manh Thịnh thích tôi cũng vừa tiêu tan trong chớp mắt. Thì ra… trong mắt Thịnh tôi là đàn ông nên Thịnh mới vô tư cho tôi ở nhờ như vậy, đúng là muốn khóc cũng chẳng thể khóc nổi, tâm trạng cũng xấu đi trông thấy làm người bên cạnh tôi tủm tỉm, điềm tĩnh gắp thêm một miếng cá đưa lên miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.