Chương 52
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Thịnh vươn tay rút áo phông trắng khỏi cơ thể cường tráng, cơ ngực vững chắc mê người cùng vòm bụng sáu múi trêu ngươi tôi bao ngày qua đang ở ngay trước mắt, bất giác tim tôi đập thình thình, cảm giác bức người đến khó thở, mặt mũi cũng nóng như than hồng. Thịnh đắc ý trước phản ứng của tôi, cúi xuống bắt đầu mơn man gặm nhấm môi tôi, vật bên dưới cọ xát vào đùi non làm tôi tê dại dường như đã sẵn sàng. Đê mê ngây ngất của lần đầu tiên thân mật, cứ vậy… một lúc lâu sau, khi tôi mệt nhoài, cơ thể mềm oặt vô lực Thịnh mới ngừng lại.
“Anh yêu em.”
Tiếng thì thầm bên tai cùng vòng tay ấm làm tôi chỉ biết nở một nụ cười ngơ ngẩn đầy mãn nguyện rồi thiếp đi…
Tôi chẳng biết mình thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh lại thì trời đã sáng, cơ thể được phủ một lớp chăn mỏng. Nhớ lại chuyện đêm qua mà tôi chỉ biết chui tọt vào chăn vì xấu hổ. Trời đất ơi, đêm qua tôi đã làm chuyện đó với Thịnh! Cảm giác ngọt ngào vẫn còn dâng đầy trong óc trong tim, trong từng thớ thịt dù xấu hổ muốn chết. Thảo ơi, mày đã vượt rào rồi đó, nhưng… đáng mà, phải không? Người ấy sắp là chồng mày, chồng thực sự được pháp luật công nhận, được mọi người chúc phúc và thông cảm. Mày còn có gì phải hối tiếc nữa đây?
Mùi trứng chiên thơm nức phảng phất quanh mũi kéo tôi về với thực tại. Thịnh đang chiên trứng trong bếp! Nhớ ra nhiệm vụ của mình, tôi liền vùng khỏi chăn, cơ mà… nhìn lại cơ thể trắng trẻo đầy dấu hôn không che đậy làm tôi muốn chui lại vào chăn. Quần áo tôi đâu, đừng nói là Thịnh ném cả vào máy giặt rồi đấy nhé!
Tôi quấn tạm chăn lên người rồi bước về bếp. Ai da… cơn đau làm tôi muốn ngã ra, đi cũng không bình thường. Thịnh quay lại, thấy tôi anh khẽ nhướng mày tủm tỉm nói:
– Em dậy rồi à, vào đánh răng rửa mặt đi. Chốc mình về quê.
À… Thịnh nghiêm túc thực hiện “cam kết” thật rồi. Nhớ ra không thấy quần áo đâu tôi liền hỏi:
– Anh để quần áo em đâu rồi?
– Anh cho vào máy giặt rồi.
Hic… có cần thiết phải “đảm đang” bất ngờ thế không Thịnh kia? Ý đồ xấu xa rõ mồn một của người trước mặt làm tôi vô thức đưa hai tay ôm chặt lấy người. Thịnh đặt đũa xuống chảo tiến lại tôi, vòng tay rộng vươn ra kéo tôi vào lòng, cổ họng nuốt ực một ngụm thèm thuồng. Thịnh làm bộ liếm mép một cái rổi cười cười nói:
– Chốc tiếp một trận rồi hãy về nhé! Đêm qua chưa đã mà em đã ngủ mất tiêu rồi!
Aaaa… Tôi còn chưa hết đau, không được đâu! Tôi đỏ mặt lắc lắc đầu, hai tay giữ chặt lấy tấm chăn trước ngực tránh ánh mắt gian tà vừa nhòm xuống của Thịnh. Đêm qua… đêm qua như vậy còn chưa đã sao? Đồ dê xồm nhà anh có thể đứng đắn hơn một chút được không?
“Anh yêu em.”
Tiếng thì thầm bên tai cùng vòng tay ấm làm tôi chỉ biết nở một nụ cười ngơ ngẩn đầy mãn nguyện rồi thiếp đi…
Tôi chẳng biết mình thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh lại thì trời đã sáng, cơ thể được phủ một lớp chăn mỏng. Nhớ lại chuyện đêm qua mà tôi chỉ biết chui tọt vào chăn vì xấu hổ. Trời đất ơi, đêm qua tôi đã làm chuyện đó với Thịnh! Cảm giác ngọt ngào vẫn còn dâng đầy trong óc trong tim, trong từng thớ thịt dù xấu hổ muốn chết. Thảo ơi, mày đã vượt rào rồi đó, nhưng… đáng mà, phải không? Người ấy sắp là chồng mày, chồng thực sự được pháp luật công nhận, được mọi người chúc phúc và thông cảm. Mày còn có gì phải hối tiếc nữa đây?
Mùi trứng chiên thơm nức phảng phất quanh mũi kéo tôi về với thực tại. Thịnh đang chiên trứng trong bếp! Nhớ ra nhiệm vụ của mình, tôi liền vùng khỏi chăn, cơ mà… nhìn lại cơ thể trắng trẻo đầy dấu hôn không che đậy làm tôi muốn chui lại vào chăn. Quần áo tôi đâu, đừng nói là Thịnh ném cả vào máy giặt rồi đấy nhé!
Tôi quấn tạm chăn lên người rồi bước về bếp. Ai da… cơn đau làm tôi muốn ngã ra, đi cũng không bình thường. Thịnh quay lại, thấy tôi anh khẽ nhướng mày tủm tỉm nói:
– Em dậy rồi à, vào đánh răng rửa mặt đi. Chốc mình về quê.
À… Thịnh nghiêm túc thực hiện “cam kết” thật rồi. Nhớ ra không thấy quần áo đâu tôi liền hỏi:
– Anh để quần áo em đâu rồi?
– Anh cho vào máy giặt rồi.
Hic… có cần thiết phải “đảm đang” bất ngờ thế không Thịnh kia? Ý đồ xấu xa rõ mồn một của người trước mặt làm tôi vô thức đưa hai tay ôm chặt lấy người. Thịnh đặt đũa xuống chảo tiến lại tôi, vòng tay rộng vươn ra kéo tôi vào lòng, cổ họng nuốt ực một ngụm thèm thuồng. Thịnh làm bộ liếm mép một cái rổi cười cười nói:
– Chốc tiếp một trận rồi hãy về nhé! Đêm qua chưa đã mà em đã ngủ mất tiêu rồi!
Aaaa… Tôi còn chưa hết đau, không được đâu! Tôi đỏ mặt lắc lắc đầu, hai tay giữ chặt lấy tấm chăn trước ngực tránh ánh mắt gian tà vừa nhòm xuống của Thịnh. Đêm qua… đêm qua như vậy còn chưa đã sao? Đồ dê xồm nhà anh có thể đứng đắn hơn một chút được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.