Chương 5
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Vừa đứng trên xe buýt tôi vừa suy nghĩ, hiện tại tôi có một triệu vay cô Doan với bốn mươi ba nghìn trong ví thì liệu có thể thuê trọ ở đâu? Ở thành phố này, phòng trọ tầm tám trăm, một triệu không phải là thiếu, có điều thuê như vậy thì tiền ăn tôi cũng chẳng có nữa. Đã ứng trước tiền công những ba triệu thì cũng phải tầm chục ngày tôi mới có lương tiếp, nghĩ rồi tôi cũng chưa biết phải làm sao, thầm trách bản thân biết thế ban nãy vay cô thêm nhưng ngẫm lại cũng chẳng đành, cuối cùng chỉ biết thở dài mà bước xuống điểm dừng gần địa điểm làm việc sáng nay.
Tôi đến hơi sớm thì phải, giờ mới có một giờ kém năm, nhóm công nhân vẫn còn đang ngủ trưa. Họ nằm ở một căn phòng tầng một mới trát còn ẩm ướt, cửa ra vào còn chưa lắp nhưng cũng đã dựng sẵn gần đó, cả tám người đều trên một tấm phản gỗ bẩn thỉu được kết lại từ nhiều tấm ván nhỏ đúng kiểu “giường thợ xây”. Mình chiếc quạt điện nhỏ dường như là không đủ nên ai nấy đều mướt mải mồ hôi, có điều công việc nặng nhọc khiến họ ngủ rất say, tôi đến gần họ cũng không hay biết, vẫn vô tư kéo gỗ ầm ầm. Hắn không có ở đây sao?
– Rình mò gì thế?
Tôi hú hồn, vỗ vỗ ngực quay lại, thấy hắn thì lườm một cái. Cứ thích làm người khác hết hồn. Tôi hỏi hắn:
– Anh không ngủ à?
– Ở đây vừa nóng vừa bẩn, ai ngủ được?
Tôi bĩu môi, đúng là công tử. Hắn đội mũ cối coi bộ có hơi ngồ ngộ vì chẳng hợp với bộ đồ trên người: áo phông trắng, quần đen, giày thể thao, so với nhóm thợ xây bụi bặm thì nhìn chung hắn vẫn sạch sẽ tinh tươm. Đúng là kẻ có tiền có quyền. Tôi tò mò hỏi hắn:
– Anh về nhà buổi trưa à?
– Ừm.
– …
– Nhà đang xây này… chủ nhà là ai thế? Anh à?
– Không.
Tôi gật gù, vậy xem ra chắc hắn là người được ủy quyền, chứ như kỹ sư xây dựng thì cũng phải góp tay vào làm việc nọ việc kia chứ ai ngồi chơi xơi nước như hắn. Chẳng biết phải nói gì thêm, hắn không thích nói chuyện cho lắm thì phải. Tôi chẳng buồn hỏi hắn có biết nơi nào ở trọ giá rẻ được không, bởi người như hắn có ở trọ chắc cũng phải ở chung cư cao cấp chứ đâu có như tôi. Tôi mặc kệ hắn đứng đó, bước về đống cát tiếp tục công việc.
Trời trưa nắng chang chang, tôi có ngu đâu mà đội đầu trần, nóng chút nhưng tôi khoác thêm cái áo chống nắng cho đỡ rát da, trùm luôn cả đầu cho tiện.
Làm một hồi cũng đã ba giờ, trưa nắng lại không ngủ mà tôi hoa cả mắt nhưng cũng chỉ biết tự động viên mình cố gắng, thấy nhóm thợ dừng tay nghỉ uống nước thì tự giác rửa tay bước lại.
– Chiều nay có đồ bảo hộ rồi Thảo nhở?
– Vâng hì hì, nắng thế này mà cứ đầu trần chắc mai cháu ốm mất chú ạ.
Tôi đỡ cốc nước nhân trần từ tay chú béo, nhìn “tên chủ” đổ thêm đá từ túi vào xô. Thực ra hắn không hoàn toàn ngồi chơi, hắn giao việc cho thợ, coi thợ rất sát sao, bên cạnh đó là đun nước cho thợ, mua mấy lon nước ngọt, chuẩn bị vài thứ mà thợ thích như thuốc lào, điếu cày, thuốc lá… Tóm lại coi là hắn lo khâu hậu cần, cả điện đóm, bởi tôi thấy hắn kéo điện các kiểu nữa… Tôi nghe nhóm thợ gọi hắn là Thịnh, cơ mà tôi cũng chưa gọi hắn bằng tên lần nào. Tôi vừa đặt mông xuống ghế đã nghe hắn nói:
– Ốm cũng phải làm.
Biết rồi, ăn được một đồng của hắn mà dễ à? Tôi nghĩ thầm trong đầu, chợt anh răng khểnh ban sáng ngồi cạnh tôi từ lúc nào, quay sang nhìn tôi tỏ vẻ ái ngại nói:
– Sao em lại làm mấy việc thế này, anh mà có bạn gái là anh không cho làm đâu. Thiếu gì việc?
– À… em làm vì đam mê ấy mà…
Tôi đùa chút, cũng không thích khai thật, anh ta vẫn không chịu tha mà tò mò hỏi tiếp:
– Thế bạn trai em đâu, có biết em làm việc này không?
Tôi hiểu ngay anh ta dò ý tôi có bạn trai chưa, nói “chưa” không an toàn cho lắm nên tôi trả lời:
– Bạn trai em không biết anh ạ, em muốn gây bất ngờ chút.
Anh ta tỏ vẻ thất vọng, lẳng lặng đứng dậy bỏ về chỗ làm việc. Tôi nhìn theo, lắc nhẹ đầu chán nản, yêu đương gì tầm này, ăn còn chả có mà ăn, ở chẳng có nơi mà ở… haizz! Nhớ đến nơi ở, bất chợt tôi nghĩ ra, hỏi mấy người thợ xây này là phù hợp nhất, bởi họ cũng nghèo như tôi, chắc hẳn họ biết chỗ trọ rẻ hơn mức mà sinh viên hay người làm công sở thường thuê, thế nên tôi quay sang anh Khang, đồng hương với tôi mà tôi mới biết được để hỏi:
– Buổi tối các anh ở đâu thế ạ, có gần đây không ạ?
– Bọn anh mỗi người một nơi, còn vợ con nữa mà, với ở đây cũng buồn, thiếu đủ thứ. Có ai bị cử ở lại đây coi đồ thì phải ở thôi. Bao nhiêu đồ thế này, trộm nó khuân thì bỏ mẹ.
Tôi nghe vậy, mắt bỗng sáng quắc lên, ánh sáng như mở ra ở cuối đường hầm. Anh ta nói thế có nghĩa là… không ai thích ở lại đây buổi tối, trong khi tôi lại đang rất rất cần một chỗ ở miễn phí, thế nên lập tức hỏi:
– Không ai thích buổi tối ở lại đây coi đồ… hay em xung phong có được không ạ?
Không chỉ Khang mà mấy người thợ xây còn lại đều ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt họ sau đó nhanh chóng chuyển thành tia thú vị. Chú béo trêu:
– Ở một mình ma nó bắt cháu đấy!
– Ma người chứ ma quái gì, em gái xinh thế này nhở?
Anh thợ xây cao nhất hội tên Nam thốt lên làm mấy người còn lại cười hùa theo, tôi nghe vậy thì xanh mặt nghĩ ngợi. Đúng là ở đây một mình nguy hiểm thật, nhưng mà… tôi chẳng có nơi nào để đi. Tôi im lặng, cần phải có thêm thời gian suy nghĩ mới được.
– Không ở được.
Thịnh thờ ơ kết luận chặn đứng suy nghĩ của tôi, tôi cũng hiểu như vậy là đúng nhưng chẳng hiểu sao lại thấy ấm ức với phán quyết của hắn. Hắn không cho tôi ở đây vì tôi chẳng thể bảo vệ đồ đạc được, hơn nữa lại dễ sinh chuyện. Tôi cũng có muốn khổ sở vậy đâu, có điều đêm nay tôi chưa biết đi đâu về đâu đây. Tôi buồn buồn đứng dậy trở về bên đống cát còn phân nửa. Sau ngày đầu tiên làm việc chưa quen, sức tôi mỗi lúc một kém đi nên tôi làm chậm hơn hẳn ban sáng, cứ thế này hắn sẽ bực tôi lắm, có khi còn đòi lại tiền nữa ấy chứ hic hic.
Hắn thấy tôi mặt buồn so thì cũng chú ý thì phải, một lát thấy hắn lại gần mà tôi làm bộ không để ý.
– Người yêu đâu, bảo nó đến cày thay đi.
– Có đã bảo, không phải nhắc.
Tôi xị mặt trả lời, chợt nhớ ra thật thà với hắn lại thành khai mình nói điêu lúc nãy, cơ mà kệ, với hắn thì cứ thẳng thừng mà nói, chả phải ngại ngần. Tôi có vô ơn quá không nhỉ, chẳng phải hắn cứu tôi mấy bận rồi sao, thế nhưng ngó cái vẻ khinh người của hắn mà tôi cứ không được ưa, hơn nữa… nỗi lo đêm nay không biết tá túc ở đâu làm tôi có ý giận hắn không cho tôi ở lại đây, thế nên chẳng muốn ngọt ngào với hắn.
– Cũng phải, xấu thế này ai yêu?
Hắn thả một câu làm tôi tức xì khói, quay sang lườm hắn một cái, tay xúc cát cũng nhanh hơn hẳn, nhanh chóng đầy xe mà đẩy đi. Hắn thì đẹp rồi, ai mà bì được, tha hồ mà chê người khác nhá hừm hừm. Nhưng tôi bực vậy rồi lại cảm thấy buồn, bất giác trầm xuống, hắn có nhiều quá, hắn kiêu là phải, còn tôi thì… cách xa hắn vạn dặm, mà… gần cũng để làm gì nhỉ?
Tôi đến hơi sớm thì phải, giờ mới có một giờ kém năm, nhóm công nhân vẫn còn đang ngủ trưa. Họ nằm ở một căn phòng tầng một mới trát còn ẩm ướt, cửa ra vào còn chưa lắp nhưng cũng đã dựng sẵn gần đó, cả tám người đều trên một tấm phản gỗ bẩn thỉu được kết lại từ nhiều tấm ván nhỏ đúng kiểu “giường thợ xây”. Mình chiếc quạt điện nhỏ dường như là không đủ nên ai nấy đều mướt mải mồ hôi, có điều công việc nặng nhọc khiến họ ngủ rất say, tôi đến gần họ cũng không hay biết, vẫn vô tư kéo gỗ ầm ầm. Hắn không có ở đây sao?
– Rình mò gì thế?
Tôi hú hồn, vỗ vỗ ngực quay lại, thấy hắn thì lườm một cái. Cứ thích làm người khác hết hồn. Tôi hỏi hắn:
– Anh không ngủ à?
– Ở đây vừa nóng vừa bẩn, ai ngủ được?
Tôi bĩu môi, đúng là công tử. Hắn đội mũ cối coi bộ có hơi ngồ ngộ vì chẳng hợp với bộ đồ trên người: áo phông trắng, quần đen, giày thể thao, so với nhóm thợ xây bụi bặm thì nhìn chung hắn vẫn sạch sẽ tinh tươm. Đúng là kẻ có tiền có quyền. Tôi tò mò hỏi hắn:
– Anh về nhà buổi trưa à?
– Ừm.
– …
– Nhà đang xây này… chủ nhà là ai thế? Anh à?
– Không.
Tôi gật gù, vậy xem ra chắc hắn là người được ủy quyền, chứ như kỹ sư xây dựng thì cũng phải góp tay vào làm việc nọ việc kia chứ ai ngồi chơi xơi nước như hắn. Chẳng biết phải nói gì thêm, hắn không thích nói chuyện cho lắm thì phải. Tôi chẳng buồn hỏi hắn có biết nơi nào ở trọ giá rẻ được không, bởi người như hắn có ở trọ chắc cũng phải ở chung cư cao cấp chứ đâu có như tôi. Tôi mặc kệ hắn đứng đó, bước về đống cát tiếp tục công việc.
Trời trưa nắng chang chang, tôi có ngu đâu mà đội đầu trần, nóng chút nhưng tôi khoác thêm cái áo chống nắng cho đỡ rát da, trùm luôn cả đầu cho tiện.
Làm một hồi cũng đã ba giờ, trưa nắng lại không ngủ mà tôi hoa cả mắt nhưng cũng chỉ biết tự động viên mình cố gắng, thấy nhóm thợ dừng tay nghỉ uống nước thì tự giác rửa tay bước lại.
– Chiều nay có đồ bảo hộ rồi Thảo nhở?
– Vâng hì hì, nắng thế này mà cứ đầu trần chắc mai cháu ốm mất chú ạ.
Tôi đỡ cốc nước nhân trần từ tay chú béo, nhìn “tên chủ” đổ thêm đá từ túi vào xô. Thực ra hắn không hoàn toàn ngồi chơi, hắn giao việc cho thợ, coi thợ rất sát sao, bên cạnh đó là đun nước cho thợ, mua mấy lon nước ngọt, chuẩn bị vài thứ mà thợ thích như thuốc lào, điếu cày, thuốc lá… Tóm lại coi là hắn lo khâu hậu cần, cả điện đóm, bởi tôi thấy hắn kéo điện các kiểu nữa… Tôi nghe nhóm thợ gọi hắn là Thịnh, cơ mà tôi cũng chưa gọi hắn bằng tên lần nào. Tôi vừa đặt mông xuống ghế đã nghe hắn nói:
– Ốm cũng phải làm.
Biết rồi, ăn được một đồng của hắn mà dễ à? Tôi nghĩ thầm trong đầu, chợt anh răng khểnh ban sáng ngồi cạnh tôi từ lúc nào, quay sang nhìn tôi tỏ vẻ ái ngại nói:
– Sao em lại làm mấy việc thế này, anh mà có bạn gái là anh không cho làm đâu. Thiếu gì việc?
– À… em làm vì đam mê ấy mà…
Tôi đùa chút, cũng không thích khai thật, anh ta vẫn không chịu tha mà tò mò hỏi tiếp:
– Thế bạn trai em đâu, có biết em làm việc này không?
Tôi hiểu ngay anh ta dò ý tôi có bạn trai chưa, nói “chưa” không an toàn cho lắm nên tôi trả lời:
– Bạn trai em không biết anh ạ, em muốn gây bất ngờ chút.
Anh ta tỏ vẻ thất vọng, lẳng lặng đứng dậy bỏ về chỗ làm việc. Tôi nhìn theo, lắc nhẹ đầu chán nản, yêu đương gì tầm này, ăn còn chả có mà ăn, ở chẳng có nơi mà ở… haizz! Nhớ đến nơi ở, bất chợt tôi nghĩ ra, hỏi mấy người thợ xây này là phù hợp nhất, bởi họ cũng nghèo như tôi, chắc hẳn họ biết chỗ trọ rẻ hơn mức mà sinh viên hay người làm công sở thường thuê, thế nên tôi quay sang anh Khang, đồng hương với tôi mà tôi mới biết được để hỏi:
– Buổi tối các anh ở đâu thế ạ, có gần đây không ạ?
– Bọn anh mỗi người một nơi, còn vợ con nữa mà, với ở đây cũng buồn, thiếu đủ thứ. Có ai bị cử ở lại đây coi đồ thì phải ở thôi. Bao nhiêu đồ thế này, trộm nó khuân thì bỏ mẹ.
Tôi nghe vậy, mắt bỗng sáng quắc lên, ánh sáng như mở ra ở cuối đường hầm. Anh ta nói thế có nghĩa là… không ai thích ở lại đây buổi tối, trong khi tôi lại đang rất rất cần một chỗ ở miễn phí, thế nên lập tức hỏi:
– Không ai thích buổi tối ở lại đây coi đồ… hay em xung phong có được không ạ?
Không chỉ Khang mà mấy người thợ xây còn lại đều ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt họ sau đó nhanh chóng chuyển thành tia thú vị. Chú béo trêu:
– Ở một mình ma nó bắt cháu đấy!
– Ma người chứ ma quái gì, em gái xinh thế này nhở?
Anh thợ xây cao nhất hội tên Nam thốt lên làm mấy người còn lại cười hùa theo, tôi nghe vậy thì xanh mặt nghĩ ngợi. Đúng là ở đây một mình nguy hiểm thật, nhưng mà… tôi chẳng có nơi nào để đi. Tôi im lặng, cần phải có thêm thời gian suy nghĩ mới được.
– Không ở được.
Thịnh thờ ơ kết luận chặn đứng suy nghĩ của tôi, tôi cũng hiểu như vậy là đúng nhưng chẳng hiểu sao lại thấy ấm ức với phán quyết của hắn. Hắn không cho tôi ở đây vì tôi chẳng thể bảo vệ đồ đạc được, hơn nữa lại dễ sinh chuyện. Tôi cũng có muốn khổ sở vậy đâu, có điều đêm nay tôi chưa biết đi đâu về đâu đây. Tôi buồn buồn đứng dậy trở về bên đống cát còn phân nửa. Sau ngày đầu tiên làm việc chưa quen, sức tôi mỗi lúc một kém đi nên tôi làm chậm hơn hẳn ban sáng, cứ thế này hắn sẽ bực tôi lắm, có khi còn đòi lại tiền nữa ấy chứ hic hic.
Hắn thấy tôi mặt buồn so thì cũng chú ý thì phải, một lát thấy hắn lại gần mà tôi làm bộ không để ý.
– Người yêu đâu, bảo nó đến cày thay đi.
– Có đã bảo, không phải nhắc.
Tôi xị mặt trả lời, chợt nhớ ra thật thà với hắn lại thành khai mình nói điêu lúc nãy, cơ mà kệ, với hắn thì cứ thẳng thừng mà nói, chả phải ngại ngần. Tôi có vô ơn quá không nhỉ, chẳng phải hắn cứu tôi mấy bận rồi sao, thế nhưng ngó cái vẻ khinh người của hắn mà tôi cứ không được ưa, hơn nữa… nỗi lo đêm nay không biết tá túc ở đâu làm tôi có ý giận hắn không cho tôi ở lại đây, thế nên chẳng muốn ngọt ngào với hắn.
– Cũng phải, xấu thế này ai yêu?
Hắn thả một câu làm tôi tức xì khói, quay sang lườm hắn một cái, tay xúc cát cũng nhanh hơn hẳn, nhanh chóng đầy xe mà đẩy đi. Hắn thì đẹp rồi, ai mà bì được, tha hồ mà chê người khác nhá hừm hừm. Nhưng tôi bực vậy rồi lại cảm thấy buồn, bất giác trầm xuống, hắn có nhiều quá, hắn kiêu là phải, còn tôi thì… cách xa hắn vạn dặm, mà… gần cũng để làm gì nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.