Chương 14: Ngày Hôm Nay Tôi Không Dám Ngẩng Cao Đầu Nhìn Ai Cả
Phạm Đào
20/10/2023
Đối với Bội An cô không hiểu sao mỗi tiết học ngày hôm nay nó lại dài đằng đẵng đến như vậy. Mỗi phút trôi qua đối với cô nó như là một cực hình vậy.
Biết bao nhiêu là ánh mắt dòm ngõ chỉ trỏ luôn chỉ thẳng vào cô . Người ta thì hay nói xấu sao lưng nhưng bọn họ chẳng hề nể nan gì cả thậm chí còn cố ý lớn tiếng để cô nghe thấy khiến cô tự thấy bản thân mình xấu hổ.
" Mấy cậu nhìn xem cô ta kìa đúng thật là không biết xấu hổ .Vậy mà còn dát cái mặt dày đó đến lớp" bạn học tên Tử Vân lên tiếng.
Mới học có hai tiết mà bọn họ đã như vậy rồi. Không biết từ đây đến chiều sẽ như thế nào nữa. Bội An cô có chịu được hay không đây
Mặc dù trước đây bọn họ cũng không ưa gì cô nhưng cũng ngoảnh mặt mà làm ngơ .Thân ai thì người nấy tự tổ trong cái lớp này .
Nhưng ngày hôm nay bọn họ cứ như đi biểu tình với cô vậy .Từ sáng đến giờ cô đã cố gắng lắm rồi nhưng vẫn không chịu được áp lực của ngôn từ nó thật là đáng sợ mà. .
" Mấy người đừng có mà quá đáng nha đừng có ức hiếp người quá đáng " từ nãy đến giờ Tường Vi cũng không chịu được mà lên tiếng .
Mấy người bạn ở bàn trên thấy hai người họ chơi chung chắc là chung một giuộc rồi .Chỉ nói có nói chút xíu vậy mà đã nổi điên sau bằng mấy lời nhục mạ trên mạng xã hội được.
" Tôi có ức hiếp gì đâu .Chỉ là có sau nói vậy thôi cái đồ không có cha ,gia đình cô ta thấp kém như vậy không biết là bằng cách nào mới có thể vào đây " ..
Từ lúc nào đã có mấy cái điện thoại cầm lên quay phim cuộc trò chuyện lúc nãy .Tử Vân cô ta thấy vậy cũng không nói gì . Càng quay nhiều thì càng tốt nếu được cho con nhỏ Bội An kia biến khỏi cái trường này luôn thì càng tốt .
Tường Vi lúc này vô cùng tức giận nhưng giáo viên đã vào lớp rồi nên cô không thể làm gì được.Đành kéo ghế ngồi xuống mà an ủi cô bạn cùng bạn của mình .
" Khăn giấy nè cậu lao đi " Bội An đưa tay nhận lấy hộp khăn giấy rồi lao giọt nước mắt trên gương mặt phờ phạt kia .
Gương mặt này cô đã lao từ sáng cho đến giờ nên nó đã đỏ một mảng rồi .Từ nãy cho đến giờ cô chỉ dám cúi mặt xuống gầm bàn chưa dám ngẩng cao đầu lần nào .
Không ngờ trong mắt bọn họ cô lại hèn mọn và đáng bị khinh thường đến thế .Công sức học tập từ trước đến giờ điều đi mây về gió rồi.Bọn họ nói cô nhờ vào đàn ông mới được vào đây thật là buồn cười mà .
" Tường Vi cám ơn cậu .Lúc nào cậu cũng bên cạnh tớ " cô bất giác lại mỉm cười không ngờ cô bạn này lại ngốc như thế .Một người đáng yêu ,dễ thương như Bội An đáng lẻ phải có được hạnh phúc như bao người khác. Nhưng không ngờ cô ấy lại chịu nhiều đau thương như thế .
Nếu lúc này mà cô lại bỏ rơi cậu ấy chẳng khác nào cô lại giống bọn họ sao .Dù có cả thế giới quay lưng lại với cô gái này thì cô cũng phải ở bên cạnh người bạn thân này .
Cuộc sống của cô ấy đã quá là vất vả rồi và tội nghiệp rồi .Về nhà thì chỉ có mẹ và ở trường chỉ có mình cô là bạn thôi.Một cuộc sống vô cùng cô đơn và tẻ nhạt .
Vậy mà ông trời vẫn không thương xót cho Bội An nữa .Bao nhiêu sự tổn thương,đâu khổ luôn dồn về phía cô gái nhỏ kia .Không biết được là cô có chịu nỗi hay là không nữa .
Ngồi trong lớp học mà cô cứ nghĩ như mình đang bị tra tấn vậy .Không người này thì cũng người kia . Những ánh mắt đó khiến cô khắp không thở nổi nữa rồi .
Cuối cùng thì tiết ngữ văn cũng kết thúc , mọi người ai cũng nháo nhào mà đi chõi này chỗ kia .Còn cô riêng một việc thôi là ngẩng cao đầu cũng chẳng làm được.
" Reng.....reng ...reng....đã hết tiết 3 .....đã đến giờ nghĩ giải lao " tiếng loa phát thanh của thầy bộ môn.
Biết bao nhiêu là ánh mắt dòm ngõ chỉ trỏ luôn chỉ thẳng vào cô . Người ta thì hay nói xấu sao lưng nhưng bọn họ chẳng hề nể nan gì cả thậm chí còn cố ý lớn tiếng để cô nghe thấy khiến cô tự thấy bản thân mình xấu hổ.
" Mấy cậu nhìn xem cô ta kìa đúng thật là không biết xấu hổ .Vậy mà còn dát cái mặt dày đó đến lớp" bạn học tên Tử Vân lên tiếng.
Mới học có hai tiết mà bọn họ đã như vậy rồi. Không biết từ đây đến chiều sẽ như thế nào nữa. Bội An cô có chịu được hay không đây
Mặc dù trước đây bọn họ cũng không ưa gì cô nhưng cũng ngoảnh mặt mà làm ngơ .Thân ai thì người nấy tự tổ trong cái lớp này .
Nhưng ngày hôm nay bọn họ cứ như đi biểu tình với cô vậy .Từ sáng đến giờ cô đã cố gắng lắm rồi nhưng vẫn không chịu được áp lực của ngôn từ nó thật là đáng sợ mà. .
" Mấy người đừng có mà quá đáng nha đừng có ức hiếp người quá đáng " từ nãy đến giờ Tường Vi cũng không chịu được mà lên tiếng .
Mấy người bạn ở bàn trên thấy hai người họ chơi chung chắc là chung một giuộc rồi .Chỉ nói có nói chút xíu vậy mà đã nổi điên sau bằng mấy lời nhục mạ trên mạng xã hội được.
" Tôi có ức hiếp gì đâu .Chỉ là có sau nói vậy thôi cái đồ không có cha ,gia đình cô ta thấp kém như vậy không biết là bằng cách nào mới có thể vào đây " ..
Từ lúc nào đã có mấy cái điện thoại cầm lên quay phim cuộc trò chuyện lúc nãy .Tử Vân cô ta thấy vậy cũng không nói gì . Càng quay nhiều thì càng tốt nếu được cho con nhỏ Bội An kia biến khỏi cái trường này luôn thì càng tốt .
Tường Vi lúc này vô cùng tức giận nhưng giáo viên đã vào lớp rồi nên cô không thể làm gì được.Đành kéo ghế ngồi xuống mà an ủi cô bạn cùng bạn của mình .
" Khăn giấy nè cậu lao đi " Bội An đưa tay nhận lấy hộp khăn giấy rồi lao giọt nước mắt trên gương mặt phờ phạt kia .
Gương mặt này cô đã lao từ sáng cho đến giờ nên nó đã đỏ một mảng rồi .Từ nãy cho đến giờ cô chỉ dám cúi mặt xuống gầm bàn chưa dám ngẩng cao đầu lần nào .
Không ngờ trong mắt bọn họ cô lại hèn mọn và đáng bị khinh thường đến thế .Công sức học tập từ trước đến giờ điều đi mây về gió rồi.Bọn họ nói cô nhờ vào đàn ông mới được vào đây thật là buồn cười mà .
" Tường Vi cám ơn cậu .Lúc nào cậu cũng bên cạnh tớ " cô bất giác lại mỉm cười không ngờ cô bạn này lại ngốc như thế .Một người đáng yêu ,dễ thương như Bội An đáng lẻ phải có được hạnh phúc như bao người khác. Nhưng không ngờ cô ấy lại chịu nhiều đau thương như thế .
Nếu lúc này mà cô lại bỏ rơi cậu ấy chẳng khác nào cô lại giống bọn họ sao .Dù có cả thế giới quay lưng lại với cô gái này thì cô cũng phải ở bên cạnh người bạn thân này .
Cuộc sống của cô ấy đã quá là vất vả rồi và tội nghiệp rồi .Về nhà thì chỉ có mẹ và ở trường chỉ có mình cô là bạn thôi.Một cuộc sống vô cùng cô đơn và tẻ nhạt .
Vậy mà ông trời vẫn không thương xót cho Bội An nữa .Bao nhiêu sự tổn thương,đâu khổ luôn dồn về phía cô gái nhỏ kia .Không biết được là cô có chịu nỗi hay là không nữa .
Ngồi trong lớp học mà cô cứ nghĩ như mình đang bị tra tấn vậy .Không người này thì cũng người kia . Những ánh mắt đó khiến cô khắp không thở nổi nữa rồi .
Cuối cùng thì tiết ngữ văn cũng kết thúc , mọi người ai cũng nháo nhào mà đi chõi này chỗ kia .Còn cô riêng một việc thôi là ngẩng cao đầu cũng chẳng làm được.
" Reng.....reng ...reng....đã hết tiết 3 .....đã đến giờ nghĩ giải lao " tiếng loa phát thanh của thầy bộ môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.